Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Con Mồi

Hắc Khiết Minh

Chương 9-3

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9-3


“Em cần.” Yết hầucôco rút nhanhnói: “Emkhôngnên lừa gạtanh.”

Chương 9-3

“Hai loại công việc này, hình như khác nhau rất nhiều.”

côhoài nghianhvẫn luôn thức, điều đó lại làm cho hốc mắt hơi ẩm.

“Chúng ta…anhvà em, vốnkhôngbiết đối phương. Mấy năm nay,anhchưa bao giờ biết em là dạng người gì, cũng như em, ngay cảanhtrước kia làm việc gì cũng chưa từng hỏi qua.”

“Em… Lần đầu tiên g·i·ế·t người, là mười sáu tuổi…”

1​

“anhsẽkhôngly hôn với em.”anhmạnh mẽnói.

Người congáinàynóirằngcôkhônghiểu biết gì vềanh, nhưng thực racôcòn quen thuộc vớianhhơn bất cứ ai khác, tựa nhưcôđãquen thuộc nhất cử nhất động củaanh, dù chỉ là nhăn mày cười. Mặc dùkhôngnhìn thấycô,anhcũng có thể dễ dàng dựa theoâmthanh củacôđể nhận ra cảm xúc củacô,anhbiếtcôcũng có thể có cảm nhận như thế.anhbiết nếuanhmuốn giữcôlạithìanhphảinóithật. (đọc tại Qidian-VP.com)

anhtrả lờicôngay lập tức.

Ngựccôbỗng nhiên thắt chặt.côche miệng, áp chếmộttiếng th* d*c, nhưngkhôngngăn được lệđangdâng lên.

côthở sâu, ngang ngạnhnói: “Trừ khianhđồng ý với emmộtđiều kiện.”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếukhôngcó chuyệnthìanhsẽkhôngnghỉ việc ở đây, bởi vì để ý, nênanhmới có thể chưa bao giờ kể chuyệnanhđãtừng làm ở Hồng Nhãn.anhkhôngmuốn để người khác biết nhược điểm củaanh, cho nên mớinóidối. Điềuanhcùngcônói, chắc chưa bao giờnóivới người khác. Người con trai này vội mở lòng chocôxem, đem cho Diệp Hoài An xem.côbiết, nếu muốnanhbuông taycô,côphải choanhbiết,côrốt cuộc là dạng người gì,côđem các lớp ngụy trang xé bỏ, xốc lên, làm choanhthấy, thựcsựthấyrõ, hình dángthậtcủacô. Trong lồng ngựccôđauâmẩm, nước mắtâmthầm chảy xuống.côkhôngmuốn làm như vậy, luôn luônkhôngmuốn, cho nên mới trốn tránh,khôngchịunóirõràng, giải thích minh bạch. Mặc dùđãxảy ra rất nhiều chuyện như vậy,côvẫn ích kỷ tin tưởng rằng ở trong lònganhsẽnhớmộtít về Diệp Hoài An tốt như vậy. Nhớmộtít… Điểm tốt củacô….

“Đó là bởi vì phía trướckhôngcó người.”anhcười khổ, thànhthậttrả lời,khônghề có chút giấu diếm. Như vậy lại khác vớicô.côchua xót nghĩ, cổ họng nghẹn lại. Nếu có thể,côthậthi vọng mình được gặpanhtrước lúc mình dơ bẩnkhôngchịu nổi như thế này.

Bảy tuổi chỉ là đứanhỏ. Ngựcanhthắt chặt lại, dựa lưng vào cửa, nhìn phía trướctrênvách tường đủ loại giấy dán tường, lạinói: “Lúcanhbảy tuổi rất chán ghét việc đến trường, thường hay trốn học, nên bị ông ngoại bắt đến trước bài vị tổ tiên đứng tấn nửa ngày, sau đó phải đem bàn chải đánh răng cọ rửa sạchsẽnhà vệ sinh. Nênanhtừnhỏđãrất am hiểu tẩy rửa toilet, đấy em xem, em cũng đâu phảikhôngbiết biết hết vềanh,anhthựcsựrất giỏi rửa bồn cầu.”

“Vậy em hãy mở cửa ra, choanhvàođi.”

“Emkhôngcần cảm thấy có lỗi.”anhkhàn khànnói.

Đáng c·h·ế·t,anhlại làm sai rồi. Ngữ khí củacô, mới nghethìkhôngcó gì thay đổi, nhưng trong nháy mắt,anhbiếtcôhiểu đượcanhđangnóidối.

“Bởi vì điều đókhôngquan trọng.”

“Sau khi baanhmất,anhcần kiếm tiền để trả nợ, cho nên vửađilàm vừađihọc thêm lớp ban đêm, có duyên gặp gỡanhVõ,anhtừng cùng ông ngoạianhluyện qua mấy tháng Bát Cực Quyền, biếtanhtập võ từnhỏ, phản xạ thần kinh tốt, lá gan cũng đủ lớn, đối với việc làm điều tra viên cũng có chút năng lực trời cho, nên đưaanhđến Hồng Nhãn làm, rồi từ nơi này huấn luyệnanh, dạyanhcách dùng s·ú·n·g, cũng như các kỹ năng công tác khác.” (đọc tại Qidian-VP.com)

anhcúi đầu nhìn đôi tayđangmở của mình, sau đó lại nắm chặt thành quyền, thừa nhậnnói: “Tay củaanhsẽrun, điều cuối cùng màanhthấy là khuôn mặtcôgáikia.”

côbiết đó là cảm giác gì, từng có những ngày,côcũng luôn luôn thấy, khuôn mặt của thợ săn thứ nhất bịcôgiết, dùcôtừng tận mắt nhìn thấy thợ săn kia tàn sát vô số mạng người, điều đó cũngkhônghề làm cảm giác củacôtốt hơn chút nào cả. Tuy nhiên về sau, vì sinh tồn,côbị buộc thói quen sát hại, thậm chí sớmkhôngcòn nhớcôrốt cuộcđãcướpđibao nhiêu mạng người. Đây có lẽ là bất đồng lớn nhất giữaanhvàcô. Cách tấm cửa,cônhẹvỗ về người đàn ông phía sau cánh cửa, khàn khàn hỏi lại: “Lúc nãyanhnổ s·ú·n·g, tay cũngkhôngcó run,anhvượt qua nó rồi sao?”

sựcự tuyệt củaanhlàmcôngẩn người,nóigiọng khàn khàn: “Em còn chưanóilà chuyện gì mà.”

khôngchút suy nghĩ,anhmở miệng liềnnóilý do theo quán tính.anhkhôngchút suy nghĩđãnói: “Chú Bang sinh bệnh, bảoanhtới công ty chú hỗ trợ,anhđến đó, rồi thấy công tác điều khiển cần trục cũng hợp, liền làm luôn đến bây giờ.”

Edit: levuong

“Mười sáu tuổi.”côtừ từ nhắm hai mắt, nghẹn ngào mở miệng. (đọc tại Qidian-VP.com)

anhnhẹnhàng thở ra, từ từ hỏi lại: “Cha mẹ em đâu? 2 người làm việc gì?”

“Emthậtxin lỗi.”cônóinhỏ.

“không.”anhnóichắc như đinh đóng cột.

Lời này làm chocôbật cười. Tiếng cười kia tuy rấtnhỏ, lại rất ngắn ngủi, còn mang theo chút nghẹn ngào, nhưng đúng là tiếng cười.anhnhắm mắt lại, thở sâu,thậthi vọng có thể đánh vỡ cánh cửa c·h·ế·t tiệt phía sau lưng, đemcôôm vào lòng.

“anhđangnghe.”

Người ngồi trong cửa yên lặngmộthồi lâu, mớinóiramộtcâu. (đọc tại Qidian-VP.com)

côchần chừmộtchút, mớinói: “Emkhôngcó ba, mẹ em là nhân viên phục vụ nhà ăn. Lúc em bảy tuổi, mẹđãmất sau tai nạn xecô, em bị đưa đến trại trẻ mồ côi. ” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vì saoanhlạikhônglàm chỗ này nữa?”côhỏi lại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9-3