Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Con Mồi

Hắc Khiết Minh

Chương 16-3

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16-3


Nước mắt lại khiến thế giới trước mắtcôtrở nên mơ hồ, nhưng ánh bạc còn ở trước mắt, phản chiếu hình ảnh của chúng, đem tất cả trở nênthậtlà sáng, rất sáng.

"anhmới là người đàn ông của em."anhnâng khuôn mặtcôlên, bắt buộccôngẩng mặt, ngắm nhìn đôi mắt đỏ hoe đầy nước mắt củacô,nói: "anhlà người đàn ông của em, giống như em là người phụ nữ củaanhvậy. Người đàn ông mà em đồng ý gả, người mà em có tình cảm, người mà em bằng lòng mạo hiểm ở cùngmộtchỗ,anhchỉ biết em là người phụ nữ củaanh.anhlà người đàn ông mà dù emđãchạy trốn cả đời, lại tình nguyện quay đầu đối mặt với những tên thợ săn kia, cho dù đốt nhà cũng muốn bảo vệanh, dù em mạnh mẽ đối mặt với những tên thợ săn uy h**p muốn giếtanh, nhưngkhôngthể cứng rắn buông tay bỏanhrađi,anhlà người từng mấtđilòng tin của em nhưng em vẫn bằng lòng đưa tay choanh, em cũng hiểu được, em là người phụ nữ củaanh."

côkhônghề cử động, ngược lại trở nên rất yên ắng, giống như mọi ý chí chiến đấuđangbị cưỡng chế dừng lại, giống như động vậtnhỏbị động vật ăn mồi to lớn pháthiệnthìbị đẩy vào đường cùng, cứ nhưđangcó ý định giả c·h·ế·t.

Cả ngườicôrun lên, nín thở, nhưng vẫnkhôngngừng run rẩy.

mộtgiây ngắn ngủi đó, vẫn làm chocôcứng đờ cả người, kinh sợ thở gấp, run rẩy như đóa hoanhỏtrước gió.

khôngnên tin bất cứ kẻ nào.

A Phong nhìncôsợ hãi, khẩn trương, duỗi tay hướng về phái tayanh, thử chạmnhẹtayanh. (đọc tại Qidian-VP.com)

côbiết,côđều biết hết, nhờ như vậycômới sống sót, sau đó tiếp tục chạy trốn, vẫn liên tục trốn tránh, cho đến khi gặpanh.

Tiếng tim đập của người đàn ông này, nhiệt độ cơ thểanh,sựv**t v*, mùi hươngtrênngườianh, cáchanhhôncô, đến cả mùi mồ hôitrênngườianh, tất cả đều giúpcôổn định tinh thần, an ủi con timđanghoảng sợ củacô.

anhcó thểrõràng cảm giác đượcsựsợ hãi củacôvà tuyệt vọng, sợ hãi và kinh hoàng.

Nước mắtcôrơi như mưa, khóckhôngthểnóira đầy đủ.

Cổ họnganhnghẹn ngào,nhẹnhàng cầm bàn taynhỏbéđangrun rẩy, lạnh như băng kia, nhìncô,nói: "Em xem, chính làanhđây, có đúngkhông?"

"Hãy tin tưởnganh."

"Mai mối cướithìsao?"anhnhếch mày, khàn giọng lên án: "Em là được gả choanh, làanhcưới em. Ai bảo em người nàokhôngchọn lại chọnanhlàm gì?anhbảo em nuôianhthành cái miệng kén cá chọn canh như vậy? Ai bảo em quan tâmanhtừ đầu đến chân? Ai bảo em cho dù xuân hạ thu đông, bất kể lạnh nóng, đêm nào cũng đểanhkẹp chân ôm ngủ? Chính do em làm hưanh, giờ kêuanhphảiđinơi nào để tìm đượcmộtngười phụ nữ ngốc như em bây giờ? "

côcứ tưởng rằnganhtháo ra,khôngđeo, ai ngờanhvẫn đeotrênngười.

Nhưng người đàn ông đókhônghề cử động, chỉ nằm rạptrênmặt đất, liên tục giang hai tay.

Người đàn ông trước mặtđãche hết ánh sáng,côkhôngthấyrõbề ngoài củaanhta,anhta có bộ dạng rất giống A Phong, giọngnóinghe sơ qua cũng rất giống A Phong, nhưng trong đầucôlại vang lên tiếng uy h**p.

Chương 16-3

Sau đó ngón tay lạnh như băng củacôm*n tr*n khớp ngón tay vốn lớn hơn người thường doanhluyện võ, m*n tr*n bàn tay cứng rắn, thô ráp, rất dày hơn so với người thường củaanh.

Đúng lúc đó,cônhìn thấymộtcặp nhẫn bạc, bởi vì động tác giơ tay lên củaanh, chúng từtrêncổanhchạy xuống, hai chiếc nhẫn bạc cùng treotrêndây chuyền rớt xuống, phát ra tiếng kêu leng keng.

Bộ dáng kia củacôchính làđangsợanh.

"Emsẽkhôngthể, emkhôngthể nào giếtanh."anhnóivớicô: "anhsẽkhôngđể em làm như vậy đâu."

côkhôngđể ý tớiâmthanh ghê tởm trong đầu kia,cônghĩ mình cần tin tưởnganh,côphải tin tưởnganh,cômuốn ở cùngmộtchỗ vớianh, chỉ cần có thể ở cùngmộtchỗ vớianh, cho dù c·h·ế·t,côcũng cam lòng.

"Hoài An,"anhgọi tên củacô,nói: "Em vừa mới gọi điện thoại choanh, em có nhớkhông? Em bảoanhtới đây, cho nênanhđãđến đây."

côbiếtanhnóithật,anhmuốn ở cùngmộtchỗ vớicô, sống c·h·ế·t có nhau, dù thành ma quỷ cũng bằng lòng.

Nước mắt nhanh chóng lấp đầy hốc mắtcô.

Trước đây,côvẫn liên tục vẫn liên tụckhôngdám nghĩ tới,khôngdám suy xét, cho tới bây giờ,cômới dám tin tưởng, mới dám đối mặt, trong lòngcôluôn luôn tồn tại tình cảm dành choanh... (đọc tại Qidian-VP.com)

anhmuốn mỉm cười vớicô, định mỉm cười trấn ancônhưng bởi vì lònganhrất đau nênkhôngcười được, chỉ có thể vươn tay ra, lớn tiếngyêucầu.

Giấu mìnhđi, trốnđi, mãi cho đến khi chấm dứt chém g·i·ế·t.

Nhưng hầu hết thời gian, bọn họ đều kinh hoảng sợ hãi trốn tránh như vậy, cất giấu hơi thở, lo lắng lúc nào đósẽbị tìm được, bị g**t ch*t.

khôngbiết qua bao lâu,côrun rẩy hít vàomộthơi, rốt cục lén lút di chuyển hai cánh tayđangngăn lại hai mắt đẫm nước mắt, lộ ramộtcon mắt, lén nhìnanhtừ trong bóng tối dưới gầm giường.

Đúng như cảm giác củacô,anhngồi dậy theocô,côcúi mắt, vẫnkhôngdám giương mắt nhìnanh, chỉ chằm chằm nhìn vào ngực trần to lớn củaanh, lúc nàycômới pháthiệnanhkhôngchỉ ngực trần, mà cơ bản cả ngườianhđều tr*n tr**, người đàn ông này từ trước tới đến nay thườngkhôngmặc quần áo ngủ,côbiếtanhnhất định sau khi nghe điện thoại củacôliền vọt qua, cho nên ngay cả quần cũngkhôngkịp mặc.

anhcũngkhôngépcô, cũngkhôngnóichuyện, cũng chỉ nằm vớicô, bàn tay to vẫn vỗ về lưng củacô, tóccô, chung thủykhônglàm gì hơn.

anhthận trọng vươn tay về phíacô, khàn giọng kêunhẹ.

Nước mắt to cỡ hạt đậu, từ trong hốc mắtcôchảy xuống.

anhnhẹnhàng thở ra, nắm chặtcô, cẩn thận đemcôtừ dưới gầm giường kéo ra ngoài, ômcôvào lòng.

khôngcách nào khống chế,cônâng tay khẽ vuốt chiếc nhẫn trước ngựcanh, chúng nó nhờ vào nhiệt độ cơ thểanhnên rất ấm rất ấm.

Nước mắt vì thế lại rơi xuống vài giọt,anhgiơ tay lên, khẽ vuốt khuôn mặtnhỏnhắn ướt đẫm nước mắt.

mộtgiây này, ngựcanhthắt lại, hốc mắt cũng nóng lên.

côthở hổn hển, lại thở hổn hển, sau đó đưa tay ôm lấyanh, ôm rất chặt, khuôn mặtnhỏđẫm nước mặt úp trong ngựcanhrun rẩy khóc thành tiếng.

Nhìn người đàn ông trước mặt,côkhóckhôngthành tiếng, nức nởnói: "Emsẽgiếtanhmất... Em có thể.... Lúcđangngủ... Nhận nhầmanhthành thợ săn...."

Đầu tiêncôvuốt đầu ngón tayanh, xác địnhkhôngcó việc gì, mới run rẩy vươn xa hơn, đụng vào lòng bàn tayanh,côở bên trong chần chờ, do dự, thỉnh thoảngsẽngừng lại, cứ như sợ hãianhsẽbiến mất, hoặc lo lắnganhđột nhiên bắt lấy taycô, cho nên luôn chuẩn bị để rụt tay về.

Người đàn ông này chăm sóccôdịu dàng trong im lặng, làm trái timcôấm lên, mắt lại ẩm ướt.

côkhẽ nấc ra tiếng, hai vai run run, ước mắt rơi như mưa.

"anh...thậtngốc..."

không. Được. Tin. Dù. Bất kỳ. Ai.

côvẫnkhôngcử động, nhưnganhcảm giác đượcsựchần chừ củacô.

Nước mắt vì tìnhyêuchảy xuống,khôngkiềm chế được,côđè ngựcanh, vỗ về mặtanh, ngẩng đầu hé miệng hôn người đàn ôngđangquỳ gối trước mặtcô.

côkhôngbiết thời gianđãqua bao lâu, đến khicôrốt cuộc ngừng rơi nước mắtthìbên ngoài gió mưa dường như cũngđãhơi dừng lại,côkhó có thể che giấusựthậtkhi khủng hoảng và kinh sợ tanđi, xấu hổ bối rốiđangchậm rãi dâng lên. Nhưng dù vậy,côvẫn như cũkhôngmuốn cũngkhôngdám buông tay,côtiếp tục úp mặt trong lònganh, hít hít mũi, từ từ nhắm hai mắt, nghe nhịp tim củaanh, ỷ lạianh, nhưng cũng trốn tránhkhôngđối mặt vớianh.

cônghe lờinóicủaanh, nước mắt nóng hổikhôngngừng rơi, chỉ cảm thấyanhcầm taycô, áp lên ngựcanh, đè lên rất chặt,côcó cảm giác tim củaanhtheo lờinóicủaanh, từng nhịp từng nhịp, dùng sức đánh vào lòng bàn tay củacô.

Nhưnganhvẫn liên tục chờ, đưa tay dài ra,yêucầu.

Tình cảmcôdành choanhkhôngbuông bỏ được, để ýanhsẽloạn lên, sau đó mới pháthiện, đó làyêu.

Chỉ ở bên nhau thôi làkhôngđủ,anhnghĩanhmuốn nhiều hơn.

côkhóc, cũng giơ tay lên, vỗ về khuôn mặt lởm chởm râu, gân xanhđangnổi lêntrêntrán. mái tóc gọnthậtngắn, lỗ taiđangnóng bừng củaanh, hỏi.

Những ảo ảnh lạnh như băng, oan hồn đềuđãbiến mất, chúng bịsựtồn tại ấm áp củaanhxua đuổi, đánh tan.

Gió mưa và sấm chớp vẫn cònđangkêu gào.

Kết quả, kết quả là,côcảm thấy đau lòng vì cho người đàn ông này, làm chocôcuối cùng lấy cam đảm, taynhỏbé buông ra khỏisựbao bọc củaanh, ý định muốn ngồi dậy.

Vìkhôngbiết nguyên nhâncôsợ hãi, hành vi củaanhđãsớm phá hỏng chút tỉnh táo củacô, khoét sâu vào nỗi sợ hãi củacô.

Người đàn ông này là nghiêm túc. (đọc tại Qidian-VP.com)

anhngắm nhìncô, khàn giọngyêucầu: "Em nhìnanhđi, liếc mắtmộtcái thôi là được rồi."

côkhôngthể khống chế khócđãlâu, nhưng người đàn ông nàykhônghề để ý.

"anhmới phải."

Trong nháy mắt,anhđãbiết mình làm sai hai việc, đầu tiênkhôngnên gác điện thoại củacô, thứ haianhkhôngnên đá cánh cửa xông vào.

"Hoài An."

"Hãy tin tưởnganh," cổ họnganhkhẽ nghẹn ngào,nóitiếp: "Em hãy đưa tay choanhđi."

Nhưng mà,côvẫn sợ.

cônghe thấyâmthanh khàn khàn nghẹn ngào của mình quanh quẩn trongkhôngkhí,côkhôngmuốnnói, nhưngkhôngthểkhôngnói,khôngthểkhôngnhắc nhởanhthêm lần nữa, cảnh cáoanh.

Người đàn ông này... Người đàn ông này...thậtlà ngu ngốc...

côthử thăm dò, khẽ chạm vào, vuốt từng điểm từng điểm, nhưđangxác định gì đó.

anhđãnói,nóinhư vậy,thậtlòng mong mỏi.

"Emđãtừng g·i·ế·t người đàn ông của mình rồi..."

"Liếc mắtmộtcái thôi là được rồi."anhkhàn khàn giọng nài nỉ.

Ngày trước,côcòn tưởng rằng,anhchỉnóicho có thôi, chỉ là trùng hợp, ai ngờanhluôn nghiêm túc hơn so với bất kỳ ai.

"anhcó thể."anhđangnâng mặtcô, lớn tiếngnói: "Em có biếtanhcó thể ngăn cản em, nếuanhmuốn, cho dùkhôngdùng tayanhvẫn có thể chế ngự em được.anhsẽkhôngchết trước mặt em, cũngsẽkhôngbị em g**t ch*t, nếu ngày đó đóanhsơ sẩy,thậtsựbị em g·i·ế·t,anhcũngsẽmang emđicùng."

côkinh sợ nhìnanh, lòng hoảng sợ, nước mắt rơi đầy mặt.

"anhsẽluôn ở bên em."

côđiên rồi sao?anhtasẽgiếtcôđấy!

côkhôngphải thợ săn, cho tới bây giờ vẫnkhôngphải, thợ săn chỉ là cách gọi đùa giỡn của bọn chúng,côvẫn luôn chỉ làmộtcon mồi.

Trong hoàn cảnh đáng sợ như thế, cho dù lợi hại thế nàođinữa, cũngkhôngai có thể sống lâu như vậy màkhônghọc được cách trốn tránh.

Người đàn ôngkhôngchịu kiềm chế lại mở miệng, lại nài nỉ..

anhkhôngdám cử động, sợ dọacôthêm sợ.

"Nhìnđi, làanhđây, A Phong đây."anhkhàn giọng nhắc nhởcô: "Tên ngu ngốc mà emđãgả trước đây đấy."

anhcứ ngực trần nằm vớicôtrênmặt đất, dịu dàng dang tay ômcôvào trong ngực, hôn lên tráncô.

côcứng đờ người,khôngdám tin nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn vừa rớt xuống, ngựccôtrong nháy mắt xoắn lại, khẩn trương, cả người đều nóng lên.

"Tên rác rưởi đókhôngphải là người đàn ông của em."anhvỗ về mặtcô, lau nước mắt chocô, nâng tay kia lên, cầm taycô, chạmnhẹvào chiếc nhẫnnhỏbé, đặt trong lòng bàn tayanh, áp lêntrênngực, giọng khàn khàn nhưng kiên định tuyên bố.

khôngthể buông lỏng,côrun lên, buông xuốngmộtcánh tayđangche mặt.

Từsựđụng chạm cẩn thận đó,anhcó thể cảm giác đượccôcàng lúc càng an tâm, càng lúc càng to gan hơn, cho đến cuối cùng,côrốt cuộcnhẹnhàng đem taycôđặttrêntayanh.

"Tên ngu ngốc này... Đồ ngốc... Làm gì có người....nóinhư vậy..."

Nhưng thế giới củacôđãsáng tỏ.

côkhóc, cũng giơ tay lên, vỗ về gương mặt râu mọc lún phún, và vầng trán với gân xanhđangco giật, mái tóc cắt cực ngắn và vành tai nóng ấm củaanhhỏi

Mắtkhôngthể thấy,côhá miệng thở hổn hển.

"anhkhôngcó...khôngcó cách nào để chắc chắn điều đó cả...."

anhthâm tình ngắm nhìncô, giọngnóikhàn đục tuyên bố.

"Em nên biết rằng em có thể ỷ lại vàoanh."

"Giữa chúng ta, cả đời này,sẽkhôngcó người khác,khôngcó khả năng thêmmộtai khác. giống nhưanhđối với em, cũng giống như em đối vớianhvậy. Nơi nàykhôngcòn chỗ trống, sớmđãbị lấp đầy, em hiểukhông?"

"Em lại đây, tới chỗ củaanh,anhsẽkhôngđể cho bất cứ kẻ nào tổn thương em nữa."

"anhsẽ... Luôn ở bênh cạnh em?"anháp trán mình lên trán củacô, hôn lên nước mắt củacô, dán lên môicô,nhẹnhàngnói: "anhđãnóinóirồi, emkhôngchỉ cómộtmình, em còn cóanh."

Ai cũng có thể phản bội, tin tưởnganhta có khi hại c·h·ế·t chính mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khoảng cách từ mép giường ra ngoàithậtrakhônglớn, phía sau là tủ quần áo, tủ đầu giường còn rớt nằmtrênmặt đất,côbiết thân hình cao lớn củaanhnằm cuộn tròn như vậy cũngkhôngthoải mái, cũng hiểu được vaianhlưnganhthậtra áp vào chân tủ, vai phải còn đè lên cái máy điện thoại, nhưnganhkhônghề có ý định nhúc nhích.

anhđặtcôtrong lòng, ở trước mặtcô, có thể chạm được, sờ được,anhbao bọc lấycôthậtchặt, tiếp tụcnhẹgiọng an ủi bên taicô.

"anhcó biết rằng... Nên biết rằng...."

"khôngcó việc gì nữa rồi, làanhđây."anhvươn tay ra, nhưng vẫnkhôngchạm tớicô,khônggian dưới giường quánhỏ,anhkhôngvào được,anhphân vân bê nguyên giường ra, lại sợ động tác mạnh như vậy,sẽlàmcôsợ hãi nhiều hơn, cho nên chỉ dùngâmthành bình tĩnh, mở miệngyêucầu: "Em thả tay xuống, nhìnanhnày."

côrất sợ hãi, sợ tất cả trước mắt chỉ là ảo giác, sợ đoạn tình cảm ấy kết quảsẽchẳng còn gì cả.

anhngắm nhìncô, nín thở chờ.

Chúng cứ đung đưa trước ngực trần rám nắng củaanhđong đưa, vừa trắng vừa tròn, ánh lên nhờ ánh đèn trong phòng.

anhnhanh chóng nằm úp sấp ở bên giường, thấycôco rúc ở gầm giường chỗ sâu nhất, từ từ nhắm hai mắt, người dựa vào tường,mộttay nắm chặt lại thành nắm đấm,mộttay nắm chặt tai nghe, hai cánh tay chéo lại trước mặt, nhưđangchuẩn bị chống lại thứ gì đó, nhưng sợ hãi vẫn khiến toàn thâncôkhôngngừng run run, khuôn mặtnhỏnhắn tái nhợt tràn đầy nước mắt,côsợ hãi như vậy, cả người co lại, cằm gối lên đầu gối.

anhômcôthậtchặt, lạinhẹnhàng vỗ về lưngcô, khàn giọng cam đoan:"khôngsao rồi, em đừng sợ, cóanhở đây,khôngai có thể tổn thương em nữa,anhsẽkhôngcho bất cứ kẻ nào tổn thương em..."

"anhsẽ... Luôn bên cạnh giúp đõ em chứ?"

mộttiếng khóc vụnnhỏnức nở nghẹn ngào từtrênmôicôbật ra, nhưngcôxoay tay vắm giữ tayanh, nắm chặt.

mộtgiây này,sựđau lòng và phẫn nộ cùng nhau dâng lên,anhbiết, đây là bộ dạng trước đây củacôkhi ở trong trò chơi, đây mới chính là bộ dạngthậtsựcủacô.

trêndây chuyền có hai cái vòng tròn,mộtlớnmộtnhỏ, lại bị dây chuyền xuyên qua, chui rúc vào nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)

anhnhìncô,nóinhư đinh chặt sắt: "Em là vợ củaanh, còn sống là vợanh, c·h·ế·t cũng là vợanh. Cho nên, emkhôngcần trốn chạy nữa,khôngcần tiếp tục trốn, vĩnh viễnkhôngcần tiếp tục sợ hãi, bởi vì cho dù như thế nào,anhcũngsẽở cùngmộtchỗ với em,anhsẽbảo vệ em,anhsẽcùng với em, dù c·h·ế·t cũng là đôi vợ chồng ma."

côôm chặt người đàn ông trước mặt,côbiết nếucôkhôngcó ý định đứng lên,anhsẽcứ nằm cuộn tròn như thế vớicô.

"A... A Phong?"

Đó là nhẫn cưới, nhẫn cưới củaanhvàcô.

khôngphảicôluôn luôn dũng cảm như vậy,khôngphảicômáu lạnh vô tình nhưcônói, g·i·ế·t ngườikhôngrun tay, chân đá người xongkhôngrun rẩy, màcôbị buộc thành như vậy, bị tên đáng c·h·ế·t đó épcôvào đường cùng, sau đócôkhôngthểkhôngphản kháng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16-3