Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7


Nhưng mà vì sao nàng luôn kiên định đứng ở bên ta? Rõ ràng ta là nữ phụ độc ác, rõ ràng cho dù ta có thay đổi thì cũng chỉ là một công chúa vô quyền vô thế, chỉ có thể chờ đợi bị người khác sắp xếp vận mệnh cho mình.

“Lục Kinh Hoài trong lòng có Trấn An, nhưng dường như phụ hoàng cũng không định cho Trấn An đính hôn với Lục Kinh Hoài.”

“Vì sao?”

Là người chờ mong sẽ mang theo những lời chúc phúc tốt đẹp nhất, uyển chuyển nhẹ nhàng, khoẻ mạnh mà đi về tương lai phía trước.

Lý Hiền Phi nhìn trúng thế tử Quốc Công đã thành danh, thiếu niên tướng quân Lục Kinh Hoài, nhưng sau vài lần thử thì nàng không có tâm tư này nữa.

“Thật chứ? Nhưng Hoàng hậu nương nương nói muội thích Lục Kinh Hoài, mà nàng còn đang suy xét có định tứ hôn cho các ngươi hay không.”

Nàng là một người ấm áp như thế, cho dù ở nơi đâu cũng có thể sống rất tốt.

Kêu xong rồi mới phát hiện ra, Tuế An đã đi rồi!

Tuế An vừa thông minh hoạt bát lại vừa trầm tĩnh ổn thoả.

Ta cảm thấy sợ hãi, có phải là nàng phải đi rồi không?

Ta không dám nói cho nàng, An cô cô vì sợ ta bị cảm mà cho gừng vào trà sữa, Tuế An không bỏ gừng.

Trách nhiệm và tự do cứ lắc lư trong lòng nàng.

Tam hoàng tỉ và An cô cô đều thấy rất mất mát.

Còn phụ hoàng chẳng qua là làm người xấu, không sao cả.

Nhiều người muốn nàng, Hoàng hậu, HIền phi, Thái tử, Nhị hoàng huynh, Tam hoàng tỉ, thậm chí cả Trấn An, bọn họ đều muốn nàng.

Bỗng nhiên hiểu ra những lời này của Tuế An.

Nàng ở trong cung mười năm đã sớm chán ghét lắm rồi!

Chỉ là nàng không bỏ ta lại được.

Trong lòng ta kinh ngạc, bọn họ là nam nữ chủ, bọn họ có lẽ là luôn phải vượt qua rất nhiều khó khăn để ở bên nhau.

Cũng sẽ không có người nắm lấy tay ta, cười nói: “Hôm nay ta tới thị thẩm, công chúa xin đừng đạp ta xuống đất nha”

Chương 7

Phúc Ninh Cung không có người lại gọi ta là “Dung Bảo Nhi” nữa.

Ta chủ động nói: “Tỉ tỉ, tỉ đi đi! Ta biết tỉ đã sớm muốn đi rồi, là vì ta mới ở lại, ta đảm bảo là nếu tỉ không có ở trong cung ta sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, sẽ sống thật tốt. Nhưng mà, ta rất muốn biết vì sao tỉ đã chọn ta, ta biết là tỉ thích ta, ta cũng thích tỉ, nhưng ta vẫn cảm thấy có một câu trả lời khác.”

Tam Hoàng tỉ mờ mịt nói cho ta biết (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuế An yên tâm.

Ta lại cảm thấy thả lỏng, nàng sớm cần phải đi thôi

Nàng giống như đã già đi vài tuổi, trở nên càng cũ kỹ nặng nề. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chờ mong, là sẽ không hề hẹp hòi mà dành tất cả những gì tốt đẹp nhất của mình cho người được chờ mong kia.

Những cái đó, Phúc Ninh Cung nho nhỏ này không cho được nàng.

Sau đó, ta cũng học được cách làm búp bê bằng đất.

Tuế An đi rồi, nàng để lại rất nhiều thú bông, một quyển thực đơn, một quyển ghi chép những việc vặt, còn có lời chúc phúc dành cho tất cả mọi người.

Ta sặc trà sữa: “Đừng có bôi nhọ muội, muội chưa gặp lại Lục Kinh Hoài!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng là Tuế An!

Nàng bỗng nhiên thả lỏng cả người, uyển chuyển nhẹ nhàng giống như lúc nào cũng có thể mọc cánh bay ra khỏi cung.

Tam hoàng tỉ cảm thấy trà sữa của Phúc Ninh Cung không ngon nữa.

Ta cũng sẽ nhớ tới Tuế An. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi làm xong quần áo cho những con búp bê này, ta tướng tưởng là sau khi mặc quần áo sẽ biến ra dáng vẻ tốt đẹp thế nào.

Thật giống như thả cho một con bướm bay đi, ta sẽ nhịn không được mà nghĩ, nó sẽ bay qua mấy mùa xuân, hưởng bao nhiêu đoá hoa, gặp bao nhiêu cảnh đẹp.

Tam hoàng tỉ sắp đính hôn rồi.

Tuế An đã suy nghĩ rất lâu. Nàng nói: “Bởi vì chúng ta không được mong chờ, cho nên ta muốn cho chúng ta một chút mong chờ.”

Khi An cô cô chiên khoai tây sẽ quen thuộc mà kêu lên một tiếng: “Tuế An, ngươi trộn sốt cà chua đi!”

Mà ta nhờ có được chúc phúc của nàng mới có thể trưởng thành thành dáng vẻ tự nhiên hào phóng như hiện tại.

Nhưng ta không hối hận đã thả nàng đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuế An đã cho ta một mong chờ tốt đẹp.

Đông đi xuân tới.

Ta đại khái là hỏi một câu hỏi rất đúng.

Tam hoàng tỉ lắc đầu: “Mẫu phi không nói cho ta, tốt nhất là muội cũng đừng để y tới Lục Kinh Hoài.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7