Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 71: Chương 71

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71: Chương 71


Nàng bật cười vì tức giận, rồi dứt khoát nằm thẳng ra giường.

Tống Ngôn Ninh không ngờ bản thân lại trực tiếp gọi nàng là "hoàng tỷ". Nhưng khoảnh khắc ấy, cảm giác quen thuộc đến mức khiến y quên mất tất cả.

Những ngày tiếp theo, bữa ăn của nàng vẫn chỉ có màn thầu cứng ngắc và canh loãng. Đến giờ quy định, thức ăn sẽ bị mang đi, khiến nàng ngay cả nhìn cũng lười. May mắn là mỗi ngày, Tống Ngôn Ninh đều mang đồ ăn đến, ba bữa không trùng món, giúp nàng không phải chịu đói.

Thấy nàng có vẻ nghe lời, Thiệu Nguyên Thanh yên tâm, tiếp tục dặn dò: “Sau này sẽ còn có tin tức mới về Tịnh An Công Chúa đưa tới. Ngươi cứ yên tâm mà sống, ăn uống đầy đủ, nhưng tuyệt đối đừng tới rừng đào nữa. Lần này Chiêu Bình Vương không trách phạt ngươi đã là may mắn lắm rồi…”

Thì ra đã ba năm rồi. Không trách được Tống Ngôn Ninh cũng đã trưởng thành hơn.

“Đa tạ Nguyên Thanh ca. Nhưng nơi này quá nguy hiểm, sau này ngươi nên hạn chế lui tới.” Nàng chân thành khuyên nhủ.

Nàng bỗng thấy có chút xót xa, đưa tay xoa đầu y, dịu dàng nói:

Nàng muốn lợi dụng tên Thiệu Nguyên Thanh này để moi được chút tin tức, dù sao trông gã cũng không phải người quá thông minh.

Nói xong xoay người rời đi. Tống Ấu Quân gọi hai tiếng nhưng y cũng không quay đầu lại.

“Ngươi không cần đi, bảo Xuyên ca ngươi cũng đừng đi.” Nàng nhấn mạnh. “Chắc chắn là giả.”

Tống Ngôn Ninh im lặng, không đáp.

“Giảm bớt? Cái đó phải gọi là bố thí cho ăn mới đúng!” Tống Ấu Quân nghĩ nghĩ rồi bổ sung: “Không đúng, kẻ ăn xin còn có thể nhận được chén cơm đầy.”

Tống Ấu Quân lặng lẽ ăn một lúc lâu, cảm thấy có chút mệt mỏi, bèn chậm rãi trò chuyện cùng y. Nàng không biết có phải do khuôn mặt này hay không, nhưng khi nói chuyện với Tống Ngôn Ninh, không còn cảm thấy sự xa cách, xem thường như trước đây. Tuy nhiên, nàng lại có thể nhận ra rất rõ rằng, trong mắt y lúc này, nàng chẳng qua chỉ là một người xa lạ có thể cùng y trò chuyện mà thôi.

Nàng cầm một cái màn thầu lên bóp thử, cứng đến mức chẳng khác nào đáy nồi cháy khét, dùng sức cũng không nắn được.

Lời vừa thốt ra, cả hai đều sững sờ.

“Nhưng ngươi là hoàng tử Nam Lung, ở đó hưởng vinh hoa phú quý không hết, cớ gì lại đến Bắc Chiêu? Lại còn chịu ánh mắt dòm ngó của người Bắc Chiêu?” Tống Ấu Quân khó hiểu.

“Đây rõ ràng là một cái bẫy.”

Tống Ấu Quân ngẩn người nhìn phần cơm trước mặt, không khỏi kinh hãi.

Lúc tỉnh lại, phát hiện buổi sáng đã trôi qua hơn nửa, nàng liền hỏi thị nữ vì sao không đánh thức mình. Đáp lại, thị nữ nói rằng mấy ngày nay nàng không cần đến giáo tập viện nữa.

“Hoàng tỷ không phải từng nói muốn ngắm phong cảnh Bắc Chiêu sao?”

Trái lại, Khương Nghi Xuyên từ hôm đó đến nay chưa hề xuất hiện. Trong phủ, hắn nuôi cả một nhóm nữ tử có dung mạo tương tự nàng, nhưng lại chưa từng liếc nhìn nàng lấy một lần, thậm chí còn cố tình khắt khe bản thân nàng - người mang gương mặt gốc.

Nhưng ánh sáng quá mờ, nàng không thể nhìn rõ nội dung. Loáng thoáng, nàng thấy trên giấy toàn những tin đồn liên quan đến Tịnh An Công Chúa.

Như vậy cũng thôi đi. Nhưng đến trưa, khi bụng đã đói cồn cào, nàng chờ đợi bữa ăn thì thứ được mang đến lại là hai cái bánh màn thầu cứng như đá cùng một bát canh loãng chỉ lác đác vài hạt gạo.

Quả nhiên, Thiệu Nguyên Thanh quả quyết nói: “Chỉ cần ngươi diễn tốt, hắn nhất định sẽ mắc mưu. Trước đây, Chiêu Bình Vương từng bị một kẻ ngốc bên cạnh làm liên lụy, suýt mất mạng. Hiện tại hắn tuy đã cảnh giác hơn, nhưng chúng ta cũng đã chuẩn bị chu đáo.”

Bắc Chiêu cách Nam Lung xa như vậy, nơi này không có thân nhân, cũng không có bằng hữu. Chẳng lẽ hai năm trước, quan hệ giữa y và Khương Nghi Xuyên đã tốt đến mức ấy sao?

Tất nhiên, điều đầu tiên nàng cần làm là xác định thân phận của nam tử đột ngột xuất hiện trước mặt mình, cũng như mối quan hệ giữa gã và nữ tử tên Uyển Uyển kia.

Tiểu tử thối, được lắm.

Đây là cái gì vậy?

“Hai năm trước. Khi Xuyên ca xử lý xong chuyện ở Nam Lung, quay về Bắc Chiêu, huynh ấy hỏi ta có muốn đi cùng không, ta liền theo đến đây.” Tống Ngôn Ninh đáp đơn giản.

Tống Ấu Quân từ nhỏ được nuông chiều, ăn ngon mặc đẹp, chưa bao giờ phải chịu ủy khuất. Nhìn mấy thứ trên bàn, nàng hoàn toàn không nuốt nổi, chỉ có thể tức giận chống eo ngồi trước bàn.

Vừa giận vừa đói, nàng mơ màng thiếp đi.

Nàng lập tức làm ra vẻ yếu đuối đáng thương, đôi mắt đẹp long lanh như sắp trào nước, khẽ giọng nói: “Là ta sai rồi, ta không nên hành sự hồ đồ như vậy… Đại nhân… sẽ không trách tội ta chứ?”

Hộp thức ăn được chia thành ba tầng, đều là những món nàng thích, lại còn nóng hổi, hiển nhiên vừa mới được mang đến.

Nàng nhận ra ngay, liền khéo léo dò hỏi.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu Tống Ấu Quân vẫn luôn suy nghĩ - nhất định phải tìm cách nhắc nhở Khương Nghi Xuyên tăng cường phòng vệ trong phủ. Sao có thể để một kẻ không rõ lai lịch muốn ra vào lúc nào cũng được như vậy?

Trước đây, ánh mắt của y luôn vô thức dõi theo nàng, biết rõ sở thích của nàng. Còn bây giờ, y chỉ đơn thuần đứng đó nhìn, không chớp mắt.

Mục đích của kẻ tung tin này, ai cũng có thể đoán được.

Tống Ngôn Ninh không nói gì, chỉ giơ chiếc hộp đựng thức ăn trong tay lên. “Ta mang cho ngươi đây. Tối qua, lúc Xuyên ca ra lệnh cấm túc, ta có mặt ở đó, biết khẩu phần ăn của ngươi bị giảm bớt, sợ ngươi không ăn no.”

Ánh mắt kia vẫn luôn giữ một tầng ngăn cách vô hình.

Tống Ấu Quân nhìn đến ch** n**c miếng, không khỏi tán thưởng: “Vẫn là ngươi có chút tình người.”

Cũng vì mối quan hệ đó, khi Khương Nghi Xuyên mang quân đến Nam Lung viện trợ, khắp kinh thành Bắc Chiêu đều tưng bừng tiễn đưa, xem đó như một sự kiện đáng tự hào.

Tống Ấu Quân cảm động nhìn gã: “Ngươi thật tốt với ta.”

Chẳng biết qua bao lâu, trong lúc mơ màng, nàng chợt nghe thấy tiếng gõ cửa sổ.

“Thật là ngoan.”

Tống Ấu Quân dụi mắt, đứng dậy mở cửa sổ, liền thấy Tống Ngôn Ninh đang đứng bên ngoài.

“Ngươi đến thật đúng lúc! Mau giúp ta tìm chút đồ ăn đi, ta sắp c.h.ế.t đói rồi.” Tống Ấu Quân vội vàng lên tiếng.

Nhưng những lời đường mật này, Tống Ấu Quân đã sớm nhìn thấu. Nếu gã thực sự yêu thương nàng như vậy, sao có thể để nàng dấn thân vào chuyện nguy hiểm?

“Đó là lẽ đương nhiên. Ta từng thề rằng, chỉ cần ta, Thiệu Nguyên Thanh, còn ở đây một ngày, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi.” Gã nhìn nàng đầy thâm tình, vẻ chân thành như không chút giả dối.

Nam tử vỗ nhẹ lên vai nàng, dịu giọng an ủi: “Yên tâm đi, ta đã cầu xin giúp ngươi rồi. Đại nhân nói chỉ cần sau này ngươi thể hiện tốt, sẽ không truy cứu lỗi lầm này nữa.”

Tống Ấu Quân nhận lấy, vừa mở ra vừa thầm nghĩ: [Kẻ ngốc bên cạnh Chiêu Bình Vương… chẳng lẽ là Tống Ngôn Ninh?]

“Ngươi đến Bắc Chiêu từ khi nào?” Nàng tiếp tục hỏi.

Cũng nhờ vậy, khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp. Tống Ngôn Ninh không còn giữ thái độ xa cách, mà dần xem nàng như một người bạn.

Cơn giận lập tức bốc lên tận đỉnh đầu. Dù sao thì người này cũng có một gương mặt giống nàng y như đúc, vậy mà lại có thể nhẫn tâm đối xử với nàng như thế! Dù có ghét nàng đến mức nào, cũng không đến mức không cho ăn một bữa cơm tử tế chứ? Phần ăn này thậm chí còn tệ hơn cả hạ nhân trong phủ.

Thị nữ lắc đầu: “Không được, Vương gia bận chính sự, không phải ai muốn gặp cũng có thể gặp.”

Tống Ngôn Ninh khựng lại, như thể nhớ đến điều gì đó. Hồi lâu sau, y mới đáp: “Mấy ngày nữa là tròn ba năm.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tống Ấu Quân nghe gã lải nhải một hồi, cố gắng kiềm chế sự mất kiên nhẫn, chỉ liên tục gật đầu. Đến khi gã cuối cùng cũng chịu rời đi, nàng đã buồn ngủ đến mức mí mắt sụp xuống.

Theo lời Tống Ngôn Ninh, người Bắc Chiêu từ lâu đã tin rằng năm đó, Khương Nghi Xuyên ở Nam Lung nhiều lần thoát c.h.ế.t là nhờ sự giúp đỡ của Công chúa Tịnh An. Hơn nữa, đệ đệ ruột của nàng và Khương Nghi Xuyên lại là huynh đệ vào sinh ra tử, từng sát cánh trên chiến trường.

Bị đánh thức giữa đêm, mở mắt ra liền thấy đầu giường xuất hiện một nam nhân, nàng thực sự không chịu nổi. Nếu còn bị dọa thêm vài lần nữa, e rằng hồn phách nàng cũng bay mất.

Tống Ấu Quân tính toán thời gian, đêm mai chính là ngày đó.

Vừa nghe, Tống Ấu Quân lập tức hiểu đây là tin giả, bởi vì Công chúa Tịnh An đã c·h·ế·t, tuyệt đối không thể nào xuất hiện được.

Tống Ấu Quân nghe vậy, tức đến mức suýt lật bàn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tống Ngôn Ninh vốn không định nói gì, nhưng khi chạm vào ánh mắt của Tống Ấu Quân, y như bị kéo về quá khứ trong nháy mắt.

Tống Ngôn Ninh trầm giọng nói: “Dạo gần đây, có người lan truyền tin tức rằng Công chúa Tịnh An của Nam Lung sẽ xuất hiện ở kinh thành vào đêm ngày mười tám tháng chín.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Dân chúng đều mong chờ ngày mười tám tháng chín. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tống Ấu Quân nghiêm giọng.

Còn Tống Ấu Quân lại bất ngờ vì lý do Tống Ngôn Ninh đến Bắc Chiêu. Hóa ra là vì chuyện này. Trước đây, nàng từng vô tình nhắc với y rằng muốn được tận mắt thấy núi tuyết và thảo nguyên bạt ngàn của Bắc Chiêu, nhưng chỉ là thuận miệng nói ra, không ngờ Tống Ngôn Ninh lại ghi nhớ trong lòng.

Một lát sau, Tống Ngôn Ninh mới chậm rãi lên tiếng: “Dù sao cũng phải đến xem thật giả thế nào.”

Vậy mà bây giờ, một tin đồn về Công chúa Tịnh An lại có thể làm chấn động cả kinh thành.

Còn với nàng, chẳng qua chỉ là một giấc ngủ dài.

“Không phải vậy càng chứng tỏ các ngươi đã mắc mưu rồi sao?” Tống Ấu Quân kinh ngạc, không hiểu sao Tống Ngôn Ninh lại có vẻ như muốn đi.

Khương Nghi Xuyên đây là muốn bỏ đói nàng sao?

“A tỷ ngươi qua đời bao lâu rồi?” Tống Ấu Quân đột nhiên hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tống Ấu Quân khẽ nhíu mày, thử thăm dò: “Nhưng hôm nay ta đối diện với Chiêu Bình Vương, hắn dường như rất lãnh đạm với ta.”

Nhìn bóng lưng y xa dần, nàng tức tối gắp lấy một cái sủi cảo, hung hăng nhét vào miệng, nhai nuốt đầy căm phẫn. “Được lắm! Đêm mai lão nương nhất định phải xem xem rốt cuộc là kẻ nào to gan dám giả mạo ta!”

Tống Ấu Quân ngoài mặt tỏ ra nghiêm túc gật đầu tiếp thu, trong lòng lại thầm cười khổ. Đúng là “chuyện tốt thì không ra khỏi cửa, chuyện xấu thì truyền ngàn dặm.” Đến cả người Bắc Chiêu cũng biết Tịnh An Công Chúa có tính khí nóng nảy và đầu óc đơn giản.

Ban đầu, Tống Ấu Quân còn tưởng mình được nghỉ ngơi vài ngày, nhưng không ngờ ngay cả bước chân ra khỏi sân cũng không được. Thì ra, Khương Nghi Xuyên đã hạ lệnh cấm túc nàng.

Sáng hôm sau, nàng ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, không ai đến gọi dậy.

Tống Ấu Quân ngồi yên hồi lâu, cuối cùng quyết định không động đến phần ăn. Đến giờ, thị nữ bưng màn thầu và bát canh rời đi, để lại trên bàn chỉ còn một cây giá nến trơ trọi, đến cả trà cũng không có.

Tống Ấu Quân chỉ vào hai cái bánh màn thầu, cười lạnh: “Dựa vào phần ăn này, ta sớm muộn cũng sẽ c.h.ế.t đói trong phòng.”

Nàng cau mày hỏi: “Ta có thể gặp Vương gia không?”

Tống Ấu Quân yên lặng ghi hận.

Không ngờ thị nữ còn nói: “Sau này, tất cả bữa ăn đều có giờ giấc cố định, không có điểm tâm hay đồ ăn vặt. Nếu cô nương không ăn bây giờ, thì chỉ có thể chờ đến bữa tối.”

Thiệu Nguyên Thanh gật đầu đồng ý: “Ngươi nói đúng. Chiêu Bình Vương cảnh giác rất cao. Ta đến đây cũng chỉ để nhắc nhở ngươi, đừng để hắn phát hiện sơ hở. Cứ hành sự cẩn trọng, dựa vào ưu thế ngoại hình của ngươi, nhất định có thể chiếm được lòng hắn.”

Tống Ngôn Ninh chỉ lắc đầu, không tiếp tục tranh luận, bình tĩnh nói: “Ngươi mau ăn đi. Ngày mai lệnh cấm túc được giải trừ, khẩu phần ăn của ngươi cũng sẽ trở lại bình thường. Sau này đừng có chạy vào rừng đào nữa.”

Chương 71: Chương 71

Tống Ấu Quân không muốn tiếp tục bàn về những chuyện nặng nề nữa, nên chuyển sang nói về Tống Tu Xa cùng những chuyện xảy ra sau này ở Nam Lung. Nàng cần thời gian để hiểu rõ mọi thứ.

Thiệu Nguyên Thanh ghé sát tai nàng, thấp giọng nói: “Theo lời của dân chúng kinh thành Nam Lung, Tịnh An Công Chúa là một người đầu óc đơn giản, dễ bị kích động. Ngươi chỉ cần học theo nàng một chút là được.”

Thị nữ chỉ có thể im lặng, không thể giúp nàng cầu xin.

Đây là hình phạt dành cho chuyện nàng lẻn vào rừng đào tối qua, không ai có quyền can thiệp.

Nói đoạn, gã lấy từ trong n.g.ự.c ra một cuộn giấy, đưa cho nàng: “Đây là tin tức do thám tử của chúng ta vất vả thu thập từ Nam Lung. Ngươi xem kỹ đi, nhất định sẽ có ích.”

“A tỷ của ta trước đây sợ đói nhất, chỉ cần đói là lập tức tìm cái gì đó để ăn.” Vừa nói, Tống Ngôn Ninh vừa đặt hộp cơm lên bệ cửa sổ, cẩn thận mở từng ngăn ra. “Ngươi và a tỷ ta có tướng mạo rất giống, nhìn ngươi bị đói, ta lại có cảm giác như thấy a tỷ bị đói vậy. Thế nên, ngươi ăn nhiều một chút.”

Tống Ấu Quân đành phải ăn chút đồ vặt mà y để lại hôm trước để chống đói. Đến tối, y mới xuất hiện, nhưng thần sắc lại nghiêm trọng, ngay cả lúc trò chuyện cũng có vẻ thất thần, tựa như đang che giấu chuyện gì đó.

Tống Ngôn Ninh vốn có dáng người cao ráo. Trước kia, khi đứng ngoài cửa sổ trò chuyện cùng nàng, y còn phải nhón chân một chút.

Ngay cả heo cũng không muốn ăn, vậy mà Khương Nghi Xuyên lại đưa nàng thứ này sao?

Nàng vùi đầu ăn ngấu nghiến, còn Tống Ngôn Ninh lại đứng bên cạnh im lặng quan sát.

Dù vậy, nàng vẫn có thể xác định hai người họ có khả năng là tình nhân, hơn nữa còn biết được tên của nam tử này.

Mà trong toàn bộ kinh thành Bắc Chiêu, người duy nhất có liên quan đến Tịnh An Công chúa chính là Khương Nghi Xuyên.

Cuộc sống bình lặng trôi qua cho đến một ngày, giữa trưa, Tống Ngôn Ninh không đến như thường lệ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71: Chương 71