Công Tử Bột Sủng Thê
Lục Thập Giáp Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3
Dương Hàm nói với bốn người tùy hành: "Đi, theo bổn đại nhân đưa dâu."
Dương Hàm nghĩ đến những chuyện ông nghe được kia, lập tứchiểu rõ, ông quay đầu nhìn Tống ma ma đang đứng một bên,nhớ rabà tử này có lẽ là người của nhị phòng Nghiêm gia. Nghĩ như vậy, Dương Hàm tiến lên một bước, quăngcho Tống ma ma một bạt tai. Chỉ thấy dáng người yếu đuối như Tống ma mađúng là bị một tát này vỗ bay ra ngoài, đầu đụng lên tường.
Hai hỉ nương cố nặn ra vẻ mặt vui cười, đỡ Nghiêm Tiêu Nghi lên lưng Dương Hàm.
Chỉ thấy nàng mỉm cười, gương mặt đầy nước mắt: "Cữu cữu, người có thể trở vềlà ơn đức lớn nhất mà ông trời ban cho Nghi nhi rồi.Bây giờ Nghi phải xuất giá, cữu cữu có thể cõng Nghi nhi lên kiệu không?"
Dưới sự hầu hạ của hai nha hoàn, Nghiêm Tiêu Nghitrừ gương mặt trang điểm ra, chỉ còn một thân quần áo trong đứng ở bên giường. Lúc này, nàng mới có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ của Khương Kỳ rốt cuộc trông như thế nào?
Có thể làmđại nhân nhà mình lo lắng hồi Kinh, và đích thânđưa lên kiệu hoa, đương nhiên là người đại nhân coi trọng nhất, mấy người bọn họ cũng không thể làm đại nhân mất mặt được. Thế là bốn tên thân binh lập tức trở mình lên ngựa, theo Dương Hàm dẫn đầu đội ngũ rước dâu.
Dương Hàm nắm chặt nắm đấm, nhưng lạikhông biết nên nói gì. Chỉ thấy ôngdừng một chút, cắn chặt răng, gật đầu.
Sau khi Tiêm Xảo rời đi, Cát Nhi nhìn thoáng qua sau lưng Nghiêm Tiêu Nghi, hạ giọng hỏi: "Đại tiểu thư đã đỡ hơn chút nào chưa?"
"Vậy ngươi đi gọi người vào đi!" Nghiêm Tiêu Nghi giật giật ngón tay, nhận ra dược tính trên người đã giảm đi.
Nhưng dù Ôn thị có tiếc hận thìbây giờ cũng không thể làm gì, đành phải cắn răng nhẫn nhịn.
Nghiêm Tiêu Nghi muốn đưa tay chạm vào người trước mắt, muốn xác định cữu cữu mình yêu thương thật sự đã trở về. Nhưng tứ chi bất lực, căn bản muốn nâng không nâng được tay. Dương Hàm c*̃ng phát hiện Nghiêm Tiêu Nghi không ổn.Update full và sớm nhất tạilustaveland.com
Cữu lão gia? Bà tavốn làhồi môn của Ôn thị, đương nhiên quen biết người Ôn gia, nhưng vị trước mắt này là. . . Lại nhìn dáng vẻ có chút quen thuộc, Tống ma ma giật mình. Người nọ không phải đã c·h·ế·t rồi sao? Sao lúc này lại xuất hiện?
Nghiêm Tiêu Nghi nghe vậy, khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói: "Tạ ơn cữu cữu, nhưng việc hôn sự này bệ hạ để Lễ bộ chấp lễ, đã không còn đơn giản là chuyện kết thân củahai nhà nữa. Hôm nay nếu conđi, cữu cữu không chỉ đắc tội Ninh Quốc Công phủ, mà làm cho Hoàng Thượng không thích, không đáng! Lại nói, cho dù phụ mẫu đã không cònnhưng convẫn là người nhà họ Nghiêm, lần này không thành, ngày sau nếu muốn nghị thân vẫn thoát không khỏi tay bọn họ, trừ phi Nghi nhi kiếp này không gả. Huống chi, gả vào Ninh Quốc Công phủ c*̃ng không chắc chắn là chuyện xấu, dựa vào việc bọn họ có thể để cho Lễ bộ đến chấp lễ, cũng thấy đượcvài phần xem trọng."
Tiêm Xảo trả lời: "Bẩm, đang chờ ở cửa ra vào ạ."
Nghiêm Tiêu Nghi ngồi dựa vào bên giường, nghe tiếng người ngoài phòng dần dần giảm bớt, khe khẽ thở dài. Tuy nói cô dâu che kín khăn, nhưng nàng có thể cảm giác được sau lưng có một ngườiđang nằm.
Trong phòng im ắng không một tiếng động, cho dù có người muốn lập tức tiến lên xemTống ma mamột chútnhưng thấy dáng vẻ hung thần ác sát của Dương Hàm,cuối cùngmột bước cũng không dám động. Dương Hàm trở lại trước mặt Nghiêm Tiêu Nghi, ngồi xổmxuống, đối mặt vớiNghiêm Tiêu Nghi.
Sau khi Dương Hàm xông vào trong viện, Nghiêm Bồi Luân cũng đuổi theo,nhưng đến cửa sân trước chỗ ở của Nghiêm Tiêu Nghi thì không dám bước vào. Dương Hàm này là ai? Sau khi lão thái thái là mẹ đẻ của Dương thị qua đời, Dương gia không có ai có tiền đồ, phụ thân Dương thịđã mất lúcTây Nam phản loạn. Dương giatrừ Dương thị đã lấy chồng thìchỉ còn lại một mình Dương Hàm.
Tống ma makhông kịp kêu đau, mắt trợn trắng rồi ngất đi.
Nghiêm Bồi Luân thấy Nghiêm Tiêu Nghi không bởi vì Dương Hàm đến mà không gả, cảm thấythở phào nhẹ nhõm. Mà trong lòngÔn thịlại thầm hận mình đã bị Nghiêm Tiêu Nghi lừa, nghĩ đến vừa rồi có người truyền lời nói lão phu nhân đúng là đã đem đại nha hoàn bên người cho Nghiêm Tiêu Nghi, trong lòng càng thêm tức giận. Trước khi Dương thịra đi ngoại trừ giao một phần đồ cưới cho Dương Hàm ra, còn lại đều ở trong tay Lão phu nhân. Trước đó bà ta vẫn dán mắt theo dõi chỗ Lão phu nhân, nhưng nào ngờbà ấy lại nhân lúc đưa nha hoàn qua, chắc hẳn cũng cầm theo những đồ cưới kia luôn, trong đó sợ cũng không thể thiếu được đồ Lão phu nhân bỏ thêm. Chỉ là một nha đầu xung hỉ, chẳng lẽ muốn vét sạch của cải trong phủ hay sao?!
Ôn thị tránh đến Tây viện, mà Nghiêm Bồi Luân thì bước nhanh đi về hướng trước cửa phủ. Ông ta thở gấp, đến trước cửa phủ giả vờ ung dung thoải mái. Lý Gia Hằng thấy thế trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra, may màhôn sự này vẫncó thể tiếp tục, bằng không hắn phải đi không công một chuyến rồi.
"Rõ!" Bốn tên thân binh đồng thanh thét to, chỉ có bốn người nhưng thanh âm gần như muốn lấn át hỉ nhạc. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Được rồi, mau mau tháo cái mũ phượng này ra, ta thật sự là sắp không chịu nổi rồi." Nghiêm Tiêu Nghi nói: "Còn nữa, từ nay về sau, bất kể bên người có người hay không, đều phảigọi ta là phu nhân ." (đọc tại Qidian-VP.com)
Dương Hàm mười bảy tuổi trúng cử, vốn cho rằng sẽ tiếp tục thi tiến sĩ, ai ngờsau khi Dương lão gia c·h·ế·t lại đi đầu quân. Bảy năm ngắn ngủiđã đứng hàng quan tam phẩm, trởthành Vân Huy Tướng quân.
Có lẽ bởi vì Ôn thị bỏthuốc, trên đường đi trong kiệu lắc lư qua lại, Nghiêm Tiêu Nghi càng cảm thấy hơi mơ màng. Nàng không biết mình tới Ninh Quốc Công phủ lúc nào, trong lúc ngơngác, nàng được hỉ nương đỡ ra khỏi kiệu, hành lễ, chờ đến khi nàng lấy lại tinh thần, thì đã được đưa vào động phòng rồi.
Có thể do Nghiêm Tiêu Nghi đột nhiên mở miệng, nên đối phương không trả lời ngay, nhưng sau đó nghe được một giọng nữ truyền đến: "Nô tỳ Tiêm Xảo tham kiến phu nhân."
Nhị thúc tính đi tính lại, cuối cùng lại tính một cách hồ đồ như vậy.
Nghiêm Tiêu Nghi lại nói: "Không cần kiêng kỵ,ta ngồi ở chỗ này lâu như vậy, sợ là bọn họ đã sớm nhìn ra." Ngồi dựa vào giống như không xương, lại cònkhông nhúc nhích thì bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra manh mối.
Người được gọi là Tiêm Xảo đáp một tiếng, nghe bước chân, đúng là đi gọi người.
"Lão phu nhân nói, Đại tiểu thư không cần đến bái biệt, chỉ mong Đại tiểu thư sau này mọi thứ có thể suôn sẻ, bình an." Cát Nhi quỳ rạp trên mặt đất, tay nâng văn tự bán mình của mình lên, nói ra: "Lão phu nhân nói, để nô tỳ sau này đi theo đại tiểu thư."
"Biết rồi." Nghiêm Tiêu Nghi nói: "Ngươi đến hầu hạ ta thay quần áo đi!" Nguồn truyện:lustaveland.com (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe đượctiền viện thông báo người đón dâu đã đến trước cửa phủ,thế là Tống ma mavội vàng kêu hai bà v·ú kia đỡ lấy Nghiêm Tiêu Nghi tính đi chỗ Lão phu nhân cáo biệt thì đã thấy Cát Nhi bên người Lão phu nhân điđến.Update full và sớm nhất tạilustaveland.com
Đi vào là Cát Nhi, sau khi nàng ấy vào, nhanh chóng nói với Nghiêm Tiêu Nghi: " Đám người Hoàng ma ma được dẫn đi thu dọn đồ đạc rồi ạ, nô tỳ được phân phó, tối nay ở lại hầu hạ tiểu thư."
Lúc này, ngoài cửa phủ đón dâu đầy người xem náo nhiệt, nhìn thấy Dương Hàm cõng nàng dâu mới gả ra cửa phủ. Mặc áo giáp lưng cõng tân nương, đám người này cũng làthấy lần đầu tiên. Những người tấu nhạc thấy người ra, cànggắng sức thổi. Hỉ bà đi lên xốc màn kiệu, Dương Hàm cẩn thận thu xếp cho Nghiêm Tiêu Nghi vào trong kiệu xong, hướng về phía Lý Gia Hằng chắp tay ôm quyền.
Hỉ bà ở bên hầu hạ thấy thế, lập tức phủ khăn trùm đầu lên cho Nghiêm Tiêu Nghi. Vẫn nên cẩn thận hầu hạ tốt người trước mắt mới quan trọng, về phần những gì Ôn thị đã giao phó, sớmbị hai bà taquăng ở sau ót. Kết cục của Tống ma ma hai bàđều không muốn nhận, một cái tát kia, e rằng mấy cái răng già của Tống ma mamuốn giữ cũng không được.
"Ủy khuất đại tiểu thư rồi." Cát Nhi nhẹ nhàng nói.
"Ta đã về." Nhìn thấy giọt máu duy nhất mà tỷ tỷ lưu lại, trong lòng ông tràn đầy ảo não và hối hận. Vì sao ông không trở về sớm chứ? Nếu có thể trở về sớm, tên Nghiêm Bồi Luân và Lư gia này cũng không dám bắt nạt Nghi nhi như thế này.
Lẽ ra, nữ nhi xuất giá, cần huynh đệ trong nhà cõng lên kiệu, nhưng đại phòng không con, vị ở nhị phòng kia cũng chỉ mới năm tuổi. Vốn dĩ Nghiêm Tiêu Nghi còn có cữu cữu nhưng mấy tháng trước đãmất tích trên chiến trường, sống c·h·ế·t không rõ. Tuy nói thúc thúc cũng được, nhưng với người mang dáng vẻ kiêu ngạo nhưNghiêm Bồi Luân thì làm sao bằng lòngcho được.
Nghiêm Tiêu Nghi nhìn Dương Hàm, uất ứcnhịn rất lâu rốt cuộc cũng theo nước mắt rơi xuống: "Cữu cữu, người đã về. . ."
Nhưngdù thế nào nàngc*̃ng không nghĩ tới, mình lại bị Nhị thúc đưa đi Ninh Quốc Công phủ xung hỉ. Nàng vốn tưởng rằngbị Trưởng Công Chúa bức bách, nhưng sau khi cẩn thận nghe ngóng mới hiểu được, chẳng qua là Nhị thúc muốn bám vào Lư gia, nhưng lại không nỡ từ bỏ Ninh Quốc Công phủ mà thôi. Vốn đổi nữ nhi mình đính hôn với Lư gia, đưa chất nữ không có cha mẹ xung hỉ, việc này rõ ràng chính là cảm thấy Ninh Quốc Công phủ không so bằng Lư gia của ông ta.
Sau khi Dương Hàm nghe xong, cũng biết lời Nghiêm Tiêu Nghi nói là sự thật. Ông tuy làcữu cữu của Nghiêm Tiêu Nghi nhưng dù sao nàngcũng là người Nghiêm gia, nàng bị tủi thân,ông đây làm cữu cữu còn có thể ra mặt, nhưng không thể dẫn con cháu Nghiêm gia rời đi. Còn Ninh Quốc Công phủ, thân là quân nhân, đối với Ninh Quốc Công tất nhiên là khâm phục, Trưởng Công Chúa tuy nói bởi vì g·i·ế·t phu xét nhà mà bị người lên án, nhưng đối với bọn họ mà nói đó cũng là mày liễukhông thua đấng mày râu.
Không có khăn trùm đầu, Nghiêm Tiêu Nghi liền quan sát phòng. Tiêm Xảo nghe Nghiêm Tiêu Nghi muốn thay quần áo, lập tức bưng chậu đồng: "Phu nhân, nô tỳ đi múc nước trước."
Nghiêm Tiêu Nghi cười khổ một tiếng, cũng không nói gì.
Nghiêm Tiêu Nghi ngồi trong kiệu, nghe thanh âm bên ngoài, tư vị trong lòng không biết phải nói như thế nào. Lúc phụ mẫu còn sống, nàng không phải không nghĩ tới tình cảnh saukhi xuất giá sẽ như thế nào, cũngtừng tưởng tượng sau khi thành thân cùng vị công tử Lư gia kia. Nhưng mà thế sự vô thường, phụ thân ra đi, nương c*̃ng đi theo, Lư gia đươngnhiên sẽ chê baiđứa trẻ mồ côi lànàng.
Lý Gia Hằng cũng trịnh trọng đáp lễ. Lập tức mặc kệ Nghiêm Bồi Luân, xoay ngườilên ngựa.
Nghiêm Tiêu Nghi im lặng một hồi rồi nhẹ nhàng nói: "Được."
Dám can đảm lừa g·i·ế·t tù binh quân địch, chất xác quân địch thành mồ, đương triều cũng chỉ có một vị này!
"Ừm!" Nguồn truyện:lustaveland.com
Dương Hàm còn muốn nói gì đó nhưng Nghiêm Tiêu Nghi cắt ngang.
Nhưng mà vậy thì saochứ? Cho dù là xung hỉ, nàng cũng là thế tử phi được Ninh Quốc Công phủ cưới hỏi đàng hoàng. Nếu Khương Kỳ không tỉnh thì thôi, nếu tỉnh, nếu hắn đối xử tử tế với mình, vậy nàng sẽ kính trọng hắn. Nếu hắn không để mình vào mắt, mình c*̃ng sẽ để hắn trong lòng.
Bởi vì là xung hỉ, tân lang nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, một số quy củ tất nhiên là không thể làm, cho nên hỉ nương nói thêm vài câu cát tường rồilui ra ngoài.
[1]Quan mũ: một loại mũ đội trong các trường hợp chính thức thời xưa.
Nghiêm Tiêu Nghi đội quan mũ[1], cổ thật sự nhức mỏi không chịu nổi nữa. Nàng biết trong phòng còn có người, nên mở miệng nói: "Có ai ở đây?"
Cũng may cữu cữu vẫn còn, có người thật lòng thật dạ yêu thương mình, vậy nên, tính ra ông trời cũng không để cho Nghiêm Tiêu Nghi nàng không có gì cả. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nha hoàn trong phòng không nhịnđược sợ hãi kêu một tiếng, Tống ma ma đang muốn chỉ vào người kia mà mắng, lại nghe Cát Nhi kia đột nhiên lên tiếng kêu một tiếng: "Cữu lão gia!"
Khối giáp trên lưng Dương Hàm lạnh lẽo, nhưng trong lòng Nghiêm Tiêu Nghi lại ấm áp. Cái gì cũng không vui mừng bằng sự xuất hiện của người thân, chí ít giờ khắc này nàng không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Đây chính là phu quân tương lai của nàng? Thế tử Ninh Quốc Công - Khương Kỳ nghe đồn phẩm hạnh không đoan chính, khi nam phách nữ. Nhớ rõ lúc Nghiêm Tiêu Nguyệt chạy tới nóikhông phảinhà họ cố ý đổi hôn, mà là Lư gia không muốn cưới đứa trẻ mồ côi như nàng, ra vẻ vô tình tiết lộ với nàng một ít sự tích về Khương Kỳ, cuối cùng giả vờ làm vẻ mặt áy náy.
Cát Nhi thấy Nghiêm Tiêu Nghi không trách tội, nhẹ nhàng thở ra. Nàng ấy lập tức tiến lên giúp Nghiêm Tiêu Nghi giở khăn trùm đầu ra, chuẩn giúp nàng gỡ mũ phượng.
"Ôi!" Nói xong, Cát Nhi tăng nhanh động tác trên tay.
Ngay khi Tống ma ma chỉ huy hỉ bà phủ khăn trùm đầu lên cho Nghiêm Tiêu Nghi thìthấy một đại hán mặc áo giáp xông vào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghiêm Tiêu Nghi nghĩ một lúc, nói: "Người đi theo ta đâu?"
Mũ phượng được tháo ra, Nghiêm Tiêu Nghi lập tức cảm thấy nhẹ nhõm. Dược tính trên người giảm dần, nhờ Cát Nhi đỡ, Nghiêm Tiêu Nghi cũng có thể tự mình đứng lên. Đợi Cát Nhi cởi hỉ phục nặng nề trên thân Nghiêm Tiêu Nghi ra, Tiêm Xảo cũng đúng lúc bưng nước nóng tiến đến.Nguồn truyện:lustaveland.com
Nàng không phải là chưa từng tráchlão phu nhân, rõ ràng là tổ mẫu của nàng, vì sao để mặc cho Nhị thúc ức h**p nàng. Nhưngvào lúc nàng nhìn thấy Cát Nhi, trong lòng lập tức rõ ràng. Không có cha mẹ, trong nhà này chính làdo cả nhà Nhị thúc làm chủ, dù là lão phu nhân thìcó khi cũng bất lực.
Nếu là bình thường, Nghi nhi có thể gả vào Ninh Quốc Công phủ đương nhiên tốt hơn Lư gia nhiều, nhưng thế tử Ninh Quốc Công không phải người tốt, ai cũng nóihiện giờ hắn không rõ sống c·h·ế·t, Nghi nhi gả vào biết đâu sẽ phảithủ tiết, cho dù là người khỏe mạnh trở lạinhưng với phẩm hạnh của Khương Kỳ, sợ là sau này Nghi nhi phải chịu nhiều tủi thân.
Lý Gia Hằng thấy thế, thầm nghĩ: Tuy nói Nghiêm gia này không thể trụ nổi nhưng cữu gia của biểu tẩu trông không phải người dễ đối phó, từ đầu đến cuối không sợ Ninh Quốc Công phủ một chút nào.
"Tân nương xuất giá!"
"Cữu cữu vốn đã đồng ý với mẫu thân con, phải chăm sóc con thật tốt, nhưng không ngờcon lại bị ức h**p như vậy. Cọc hôn sự này chúng ta không kết nữa, cữu cữu dẫn con rời khỏi Nghiêm gia." Nói xong, muốn lôi kéo Nghiêm Tiêu Nghi rời đi.
Ôngnắm lấy cánh tay vô lực của Nghiêm Tiêu Nghi, sắc mặt tái mét hỏi: "Chuyện này là sao?"
Chương 3
Ôn thị cũng nhận được tin lập tức vội vàng chạy đến, thấy Nghiêm Bồi Luân đứng ở cửa sân, đang muốn nghe ngóng, lại gặp Dương Hàm cõng Nghiêm Tiêu Nghi đira. Hai người giật mình, lập tức nhanh chân rời khỏi.
"Nghi. . ."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.