Cứ Vậy Mà Yêu Em
Trương Bất Nhất
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 28: “đời này của con, ngoại trừ dã tử, con không gả cho ai hết.”
Nam Khải Thăng không trả lời vấn đề này, ngược lại khơi gợi một chủ đề mới: “Thứ gọi là tình yêu này ấy, rất hư vô mờ mịt, nó có thể thỏa mãn tinh thần, nhưng cũng chỉ là trên tinh thần thôi, còn nếu như con muốn sống mà được nở mày nở mặt, phong quang vô hạn thì vẫn phải dựa vào vật chất làm cơ sở, lúc còn trẻ ba cũng chạy theo tình yêu đấy, nhưng tình yêu lại bỏ rơi ba.”
Rốt cuộc ngày mai là ai đến làm khách? Là vị khách rất quan trọng sao? Tại sao cô nhất định phải về nhà?
Cho nên ông không thể hiện ra thái độ gay gắt ngay, mà chỉ thở dài, giọng ôn hòa nói: “Ba nói cho con những điều này cũng chỉ vì muốn tốt cho con, chỉ là cho con thêm một sự lựa chọn để con cân nhắc thêm, cũng không có ép con phải làm như vậy, nhưng con cũng nên nhớ kỹ lời dặn của ba, ba là ba con, sẽ không hại con.”
Từ lúc lên xe cô đã bắt đầu giữ im lặng, ngồi dựa lưng vào ghế, hơi nghiêng đầu đi, không nói một lời mà ngắm nhìn cảnh vật đang không ngừng lui về sau bên ngoài cửa sổ xe.
Quan trọng hơn là ngày mai có hai vị khách quý đến nhà, cần sự phối hợp của cô, nếu như bây giờ cứ ép cố thì ngày mai càng không dễ làm.
Mấy phút sau, xe đã lái vào biệt thự nhà họ Nam.
Thấy con gái không nói gì, Nam Khải Thăng đành nói tiếp: “Đúng là ba có lỗi với mẹ con, nhưng khi mẹ con còn sống ba cũng không để bà ấy thiếu thốn điều gì, ba đều có thể thỏa mãn tất cả các yêu cầu vật chất của bà ấy, nhưng Lâm Du Dã có thể thỏa mãn con không? Có thể cho con một cuộc đời không lo ăn mặc, đứng trên người khác không?”
Những lời này của ông, một chữ Nam Vận cũng không muốn nghe.
Những lời này của ông, một chữ Nam Vận cũng không muốn nghe.
Chỉ cần ông ấy không mở miệng thì bầu không khí trong xe cũng xem như hài hòa.
Giờ thì xem như chân tướng đã phơi bày, lúc này Nam Vận mới hoàn toàn hiểu mục đích của ba cô là gì.
Rốt cuộc ngày mai là ai đến làm khách? Là vị khách rất quan trọng sao? Tại sao cô nhất định phải về nhà?
Nam Vận bất đắc dĩ thở dài: “Cho nên?”
Nam Khải Thăng cũng không nói thêm.
Đối mặt với những khiển trách lần này, Nam Khải Thăng không còn lời nào biện hộ, không nhanh không chậm nói: “Ba biết là ba có lỗi với mẹ con, cho nên ba muốn đem tất cả bù đắp lại cho con. Trước khi qua đời, điều mà mẹ còn không yên tâm chính là con, bây giờ con cũng đã trưởng thành rồi, cũng đã hai mươi, sắp phải kết hôn lập gia đình rồi, ba muốn gả con cho người mà có thể để con cả đời này không phải lo cơm ăn áo mặc.”
Nam Khải Thăng hành động như vậy quá bất ngờ, Nam Vận không kịp chuẩn bị nên cứ hỏi liên tục hỏi: “Dã Tử đồng ý đến sao?”
Chương 28: “đời này của con, ngoại trừ dã tử, con không gả cho ai hết.”
Ba cô cũng không hề liên lạc lại với cô, rõ ràng là ông không định nhận lại người con này. Chẳng qua cô cũng không quan tâm nhiều, đối với cô mà nói người ba này có hay không cũng chẳng có gì khác nhau.
Nam Vận hiểu rõ ý của ba cô, tất cả những lời này chỉ là bước đệm cho những câu nói tiếp theo, qua mở màn mới là nội dung chính, cho nên trong lòng biết rõ ba cô nói những lời này tuyệt đối không phải thật tình thật ý khen Dã Tử, mà chẳng qua là có mục đích khác.
Trước đây ông cũng không quan tâm nhiều về chuyện đó, chuyện yêu đương của bọn nhỏ cũng không ảnh hưởng gì nhiều nên ông cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng bây giờ thì không được, chuyện cưới gả là chuyện lớn, ông còn phải dựa vào đứa con gái này để kết thân với với nhà họ Quý hoặc một gia đình nào tốt hơn nhà họ Quý, vì thế cho dù có thế nào cũng không thể để cô qua lại với tên nhóc đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mấy phút sau, xe đã lái vào biệt thự nhà họ Nam.
Thả con săn sắt, bắt con cá rô.
Từ lúc cô bắt đầu đi nhà trẻ tới giờ ba cô chưa bao giờ đến trường đón cô, hôm nay là đang có chuyện gì xảy vậy? Mặt trời mọc đằng tây à?
Ba cô cũng không hề liên lạc lại với cô, rõ ràng là ông không định nhận lại người con này. Chẳng qua cô cũng không quan tâm nhiều, đối với cô mà nói người ba này có hay không cũng chẳng có gì khác nhau.
Nhưng mà cô vẫn không thể tin lời ông, trừ khi là chính Dã Tử nói với cô.
Nam Vận không muốn tiếp tục tranh cãi với ba mình nữa, dù sao cũng vô dụng, cô chỉ hỏi: “Ba cảm thấy thứ mẹ con muốn chỉ là tiền bạc thôi sao?”
Nam Vận bất đắc dĩ thở dài: “Cho nên?”
Nam Vận nhíu mày hỏi: “Khách gì? Tại sao cứ phải có con mới được? Là tìm con sao?”
Lời này thật sự chỉ toàn là dối trá. Một chữ Nam Vận cũng không tin nổi, đành nhắc lại lần nữa: “Có chuyện gì thì ba cứ việc nói thẳng đi.”
Nam Vận chần chờ chốc lát, cuối cùng khẽ gật đầu: “Vâng ạ.”
Nam Vận vẫn cảm thấy rất khó hiểu, nhưng nếu lại hỏi lại ba cô… Cái gì nên hỏi lúc nãy cũng đã hỏi rồi, nếu như ông ấy muốn trả lời thì cũng đã nói rồi… Hơn nữa cô cũng không có gì để nói với ông ấy nữa, nên suốt đường về cô cũng chẳng nói lấy một câu.
Lời này thật sự chỉ toàn là dối trá. Một chữ Nam Vận cũng không tin nổi, đành nhắc lại lần nữa: “Có chuyện gì thì ba cứ việc nói thẳng đi.”
Gần về đến nhà Nam Khải Thăng đột nhiên hỏi một câu: “A Vận, có phải con và Dã Tử đang yêu nhau đúng không?”
Nam Vận không quan tâm đến việc ông ấy đang lấy lòng, cô lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì thì ba cứ nói luôn đi ạ.”Nam Vận không khỏi sửng sốt.
Nam Vận không khỏi nhíu mày, cô vẫn không muốn về cho lắm, nhưng Dã Tử cũng về nên thái độ của cô cũng có chút dao động.
Lúc lên xe Nam Vận mới phát hiện ra, hôm nay ba cô tự chạy xe của ông tới, ngay cả tài xế cũng không đi theo, có thể thấy ông ấy đúng là đang lấy lòng cô.
Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp, nhất là đối với loại người như ba cô, nếu không có lợi lộc thì sẽ không làm.
Nam Vận không quan tâm đến việc ông ấy đang lấy lòng, cô lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì thì ba cứ nói luôn đi ạ.”
Thật ra ông cũng không muốn Lâm Du Dã đến, nhưng bởi vì quan hệ của cậu ta với Nam Vận rất tốt, đã hoàn toàn vượt qua mối quan hệ bạn bè.
Nam Vận cười nhạt: “Sau đó ba liền theo đuổi mẹ con sao?”
Lời này thật sự chỉ toàn là dối trá. Một chữ Nam Vận cũng không tin nổi, đành nhắc lại lần nữa: “Có chuyện gì thì ba cứ việc nói thẳng đi.”Thật sự đúng là cầu được ước thấy.
Tình cảm của cô đối với Dã Tử có phải tình yêu hay không, cô có thể phân biệt rất rõ ràng — cô ỷ lại vào anh, cũng yêu anh, hai loại tình cảm này không phân nặng nhẹ, không thể tách rời.
Người nhà họ Quý ngày mai sẽ đến để thăm hỏi nên thật ra ông cũng không muốn để cho Lâm Du Dã xuất hiện trước mặt nhà họ, nhưng nếu Lâm Du Dã hôm nay không đến thì chắc chắn Nam Vận cũng sẽ không về. Người nhà họ Quý đến chính là vì Nam Vận, Nam Vận không về nhà thì sao được? Cho nên ông cũng chỉ có thể để cho thằng nhóc ấy đến cùng.
Nam Khải Thăng vội vàng nói: “Vậy chúng ta mau về nhà thôi! Đừng lề mề nữa.”
Trước khi lên xe, cô thậm chí còn không ngồi ghế lái phụ mà mở cửa ngồi vào hàng ghế sau.
Nam Khải Thăng: “Không có gì, ba thấy Dã Tử cũng rất tốt, vừa cao ráo lại còn đẹp trai, cũng biết chăm sóc người khác nên những cô gái mới lớn như con thích nó cũng là chuyện bình thường.”
Thật sự đúng là cầu được ước thấy.
Nhưng ông ấy lại muốn phá vỡ bầu không khí này.
Nhưng nếu ông đã đoán được cô cũng không có ý định tiếp tục giấu giếm nữa: “Vâng, sao thế ạ?”
Cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng nói với ông về mối quan hệ của cô và Dã Tử, bởi vì cô biết ông ấy sẽ không đồng ý, nói với ông chuyện này chỉ tổ làm mình ôm cục tức nên cô không hề nói với ông.
Gần về đến nhà Nam Khải Thăng đột nhiên hỏi một câu: “A Vận, có phải con và Dã Tử đang yêu nhau đúng không?”
Ba cô vậy mà không lừa cô.
Mấy phút sau, xe đã lái vào biệt thự nhà họ Nam.
Cô ghét nhất là đàn ông ham mê danh lợi — Lúc anh ta cần mình thì sẽ trăm phương ngàn kế lấy lòng, lúc không cần thì vứt bỏ thẳng tay chẳng thèm ngó tới — Giống như cách ông ấy đối xử với mẹ cô khi trước vậy, bây giờ lại đối xử với cô như thế.
Giây phút ấy cô vừa giật mình vừa kinh ngạc, vô thức khựng lại bước chân.
Nam Khải Thăng: “Đương nhiên rồi, ngày mai trong nhà có khách đến, ba để cho nó tới để giúp một tay nên Dã Tử không nghĩ ngợi gì đã đồng ý rồi. Vẫn là Dã Tử rất hiểu chuyện, đúng là một đứa trẻ ngoan, quan hệ của con và Dã Tử tốt như vậy, cũng nên học một chút từ nó.”
Lúc đầu Nam Khải Thăng cũng không nói gì.
Những lời này của ông, một chữ Nam Vận cũng không muốn nghe.
Thật sự đúng là cầu được ước thấy.
Nam Vận quả thực không biết nói gì trước câu này của ông.
Nam Khải Thăng: “Không có gì, ba thấy Dã Tử cũng rất tốt, vừa cao ráo lại còn đẹp trai, cũng biết chăm sóc người khác nên những cô gái mới lớn như con thích nó cũng là chuyện bình thường.”
Nhưng sau đó còn có chuyện làm các cô bối rối hơn.
Nam Khải Thăng cũng không hề tức giận hay ngại nói tới vấn đề này: “Đúng vậy.” Không có người ngoài ở đây, ông thậm chí còn không cảm thấy thẹn lòng hay khó mở miệng mà ngược lại còn thoải mái kể về thành tích vĩ đại của mình: “Khi đó ba cực kì nghèo nên rất cần tiền, nếu ba không cưới mẹ con thì con có thể tồn tại đến bây giờ sao? Con có thể ở trong biệt thự như công chúa nhỏ sao? Có thể đến nhà trẻ quý tộc sao? Có thể được đeo vàng bạc trang sức từ nhỏ sao?”
Nam Vận quả thực không thể tin vào tai của mình.
Lâm Lang đang đi bên cạnh cô cũng sửng sốt: “Sao ba cậu lại tới đây?”
Nam Vận còn ngơ hơn cô ấy: “Mình cũng không biết nữa.”
Nam Vận không khỏi sửng sốt.
Cho nên ông không thể hiện ra thái độ gay gắt ngay, mà chỉ thở dài, giọng ôn hòa nói: “Ba nói cho con những điều này cũng chỉ vì muốn tốt cho con, chỉ là cho con thêm một sự lựa chọn để con cân nhắc thêm, cũng không có ép con phải làm như vậy, nhưng con cũng nên nhớ kỹ lời dặn của ba, ba là ba con, sẽ không hại con.”
Lúc lên xe Nam Vận mới phát hiện ra, hôm nay ba cô tự chạy xe của ông tới, ngay cả tài xế cũng không đi theo, có thể thấy ông ấy đúng là đang lấy lòng cô.
Nam Khải Thăng không muốn trực tiếp trả lời vấn đề này, nhưng ông cũng biết mình không thể tiếp tục qua loa qua chuyện được nữa: “Giờ con đừng hỏi nhiều thế, về đến nhà ba sẽ nói cho con biết. Ba vừa gọi điện thoại cho Dã Tử nên tối nay nó cũng sẽ đến.”
Nhưng nếu ông đã đoán được cô cũng không có ý định tiếp tục giấu giếm nữa: “Vâng, sao thế ạ?”
Nam Vận nhíu mày hỏi: “Khách gì? Tại sao cứ phải có con mới được? Là tìm con sao?”Cô cũng không muốn quanh co lòng vòng với ông nữa mà hỏi thẳng luôn: “Cuối cùng là ba muốn nói gì? Nói thẳng luôn không được sao?”
Nam Khải Thăng cũng hiểu là già néo thì đứt dây. ông cũng hiểu tính khí của đứa con gái này, tuy bình thường hơi mềm yếu nhưng bị ép đến đường cùng thì chuyện gì nó cũng có thể làm được, nhất là chuyện liên quan đến Lâm Du Dã.
Chỉ cần ông ấy không mở miệng thì bầu không khí trong xe cũng xem như hài hòa.
Nam Vận cười nhạt: “Sau đó ba liền theo đuổi mẹ con sao?”
Nam Vận còn tưởng rằng mục đích ông nói những lời này chỉ là để buộc cô phải chia tay với Dã Tử, cô đáp lại ngay: “Ba tốt nhất là dẹp bỏ cái suy nghĩ này đi! Con sẽ không chia tay với Dã Tử đâu.”
Nam Vận vẫn cảm thấy rất khó hiểu, nhưng nếu lại hỏi lại ba cô… Cái gì nên hỏi lúc nãy cũng đã hỏi rồi, nếu như ông ấy muốn trả lời thì cũng đã nói rồi… Hơn nữa cô cũng không có gì để nói với ông ấy nữa, nên suốt đường về cô cũng chẳng nói lấy một câu.
Nam Vận không khỏi nhíu mày, cô vẫn không muốn về cho lắm, nhưng Dã Tử cũng về nên thái độ của cô cũng có chút dao động.
Hôm nay là thứ sáu, vừa học xong tiết cuối cùng, Nam Vận vừa đi từ trong trường ra đã thấy ba mình.
Lúc lên xe Nam Vận mới phát hiện ra, hôm nay ba cô tự chạy xe của ông tới, ngay cả tài xế cũng không đi theo, có thể thấy ông ấy đúng là đang lấy lòng cô.Nam Vận không quan tâm đến việc ông ấy đang lấy lòng, cô lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì thì ba cứ nói luôn đi ạ.”
Nam Vận quả thực không thể tin vào tai của mình.
Cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng nói với ông về mối quan hệ của cô và Dã Tử, bởi vì cô biết ông ấy sẽ không đồng ý, nói với ông chuyện này chỉ tổ làm mình ôm cục tức nên cô không hề nói với ông.Nhưng ông ấy lại muốn phá vỡ bầu không khí này.
Kể từ khi buổi đấu giá diễn ra cho tới giờ cũng đã nửa tháng, Nam Vận vẫn chưa từng liên lạc lại với người nhà. Trong lòng cô, xem như cô đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Nam.
Nam Khải Thăng: “Đương nhiên rồi, ngày mai trong nhà có khách đến, ba để cho nó tới để giúp một tay nên Dã Tử không nghĩ ngợi gì đã đồng ý rồi. Vẫn là Dã Tử rất hiểu chuyện, đúng là một đứa trẻ ngoan, quan hệ của con và Dã Tử tốt như vậy, cũng nên học một chút từ nó.”
Thả con săn sắt, bắt con cá rô.
Hít một hơi sâu, giọng cô trầm xuống kiên quyết trả lời: “Đời này của con, ngoại trừ Dã Tử, con không gả cho ai hết.”
Nam Vận chần chờ chốc lát, cuối cùng khẽ gật đầu: “Vâng ạ.”
Mấy phút sau, xe đã lái vào biệt thự nhà họ Nam.
Nam Vận quả thực không thể tin vào tai của mình.
Nam Khải Thăng cũng hiểu là già néo thì đứt dây. ông cũng hiểu tính khí của đứa con gái này, tuy bình thường hơi mềm yếu nhưng bị ép đến đường cùng thì chuyện gì nó cũng có thể làm được, nhất là chuyện liên quan đến Lâm Du Dã.
Từ lúc lên xe cô đã bắt đầu giữ im lặng, ngồi dựa lưng vào ghế, hơi nghiêng đầu đi, không nói một lời mà ngắm nhìn cảnh vật đang không ngừng lui về sau bên ngoài cửa sổ xe.
Rốt cuộc ngày mai là ai đến làm khách? Là vị khách rất quan trọng sao? Tại sao cô nhất định phải về nhà?
Lời này thật sự chỉ toàn là dối trá. Một chữ Nam Vận cũng không tin nổi, đành nhắc lại lần nữa: “Có chuyện gì thì ba cứ việc nói thẳng đi.”
Nhưng tại sao ông ấy lại muốn lấy lòng cô?Ông có thể cảm giác được hai người chắc chắn là đang yêu đương qua lại.
Câu trước câu sau không rõ ràng, hai câu tiếp thì đúng là nói dối không chớp mắt.
“Cho nên như vậy mới là đối tốt với con?” Nam Vận bị lời ngụy biện này của ông mà tức đến bật cười, oán hận và lửa giận bị đè nén trong lòng nhiều năm trong nháy mắt đã trào ra, không chút nể nang mặt mũi với ông: “Vì muốn tốt cho con mà ba nuôi đàn bà ở bên ngoài? Vì muốn tốt cho con mà ba lạnh nhạt với mẹ con? Vì muốn tốt cho con mà mẹ con mới mất chưa được một năm ba đã cưới người đàn bà nuôi bên ngoài nhiều năm?”
Nam Khải Thăng: “Không có gì, ba thấy Dã Tử cũng rất tốt, vừa cao ráo lại còn đẹp trai, cũng biết chăm sóc người khác nên những cô gái mới lớn như con thích nó cũng là chuyện bình thường.”
Nam Vận cười nhạt: “Sau đó ba liền theo đuổi mẹ con sao?”
Hít một hơi sâu, giọng cô trầm xuống kiên quyết trả lời: “Đời này của con, ngoại trừ Dã Tử, con không gả cho ai hết.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Về tài ăn nói đúng là không ai có thể vượt qua ba cô.
Tình cảm của cô đối với Dã Tử có phải tình yêu hay không, cô có thể phân biệt rất rõ ràng — cô ỷ lại vào anh, cũng yêu anh, hai loại tình cảm này không phân nặng nhẹ, không thể tách rời.
Cảm giác có chút kỳ lạ.
Nam Vận quả thực không thể tin vào tai của mình.Kể từ khi buổi đấu giá diễn ra cho tới giờ cũng đã nửa tháng, Nam Vận vẫn chưa từng liên lạc lại với người nhà. Trong lòng cô, xem như cô đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Nam.
Ông có thể cảm giác được hai người chắc chắn là đang yêu đương qua lại.
Nam Khải Thăng không muốn trực tiếp trả lời vấn đề này, nhưng ông cũng biết mình không thể tiếp tục qua loa qua chuyện được nữa: “Giờ con đừng hỏi nhiều thế, về đến nhà ba sẽ nói cho con biết. Ba vừa gọi điện thoại cho Dã Tử nên tối nay nó cũng sẽ đến.”
Nam Khải Thăng không trả lời vấn đề này, ngược lại khơi gợi một chủ đề mới: “Thứ gọi là tình yêu này ấy, rất hư vô mờ mịt, nó có thể thỏa mãn tinh thần, nhưng cũng chỉ là trên tinh thần thôi, còn nếu như con muốn sống mà được nở mày nở mặt, phong quang vô hạn thì vẫn phải dựa vào vật chất làm cơ sở, lúc còn trẻ ba cũng chạy theo tình yêu đấy, nhưng tình yêu lại bỏ rơi ba.”
Cho nên ông không thể hiện ra thái độ gay gắt ngay, mà chỉ thở dài, giọng ôn hòa nói: “Ba nói cho con những điều này cũng chỉ vì muốn tốt cho con, chỉ là cho con thêm một sự lựa chọn để con cân nhắc thêm, cũng không có ép con phải làm như vậy, nhưng con cũng nên nhớ kỹ lời dặn của ba, ba là ba con, sẽ không hại con.”
Ba cô vậy mà không lừa cô.
Nam Khải Thăng dường như đoán được là ai vừa nhắn tin cho cô, lập tức hỏi: “Là Dã Tử vừa mới nhắn tin cho con à? Có phải nó cũng sẽ đến đúng không?”Nam Vận hiểu rõ ý của ba cô, tất cả những lời này chỉ là bước đệm cho những câu nói tiếp theo, qua mở màn mới là nội dung chính, cho nên trong lòng biết rõ ba cô nói những lời này tuyệt đối không phải thật tình thật ý khen Dã Tử, mà chẳng qua là có mục đích khác.
Nam Khải Thăng không thể không nói thật, nhưng vẫn cứ úp úp mở mở: “Thật ra cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ là ngày mai có mấy vị khách đến nhà, cần con về nhà một chuyến.”Nam Khải Thăng cũng hiểu là già néo thì đứt dây. ông cũng hiểu tính khí của đứa con gái này, tuy bình thường hơi mềm yếu nhưng bị ép đến đường cùng thì chuyện gì nó cũng có thể làm được, nhất là chuyện liên quan đến Lâm Du Dã.Lâm Lang đang đi bên cạnh cô cũng sửng sốt: “Sao ba cậu lại tới đây?”
Lúc Nam Khải Thăng thấy Nam Vận, trên mặt lập tức xuất hiện một nụ cười thân thiết của một người ba hiền từ, ông bước nhanh về phía cô, lúc sắp bước đến trước mặt cô ông ấy cười ha hả, giọng nói hòa ái dễ gần: “A Vận, hôm nay ba tới để đón con về nhà.”
Nam Vận còn tưởng rằng mục đích ông nói những lời này chỉ là để buộc cô phải chia tay với Dã Tử, cô đáp lại ngay: “Ba tốt nhất là dẹp bỏ cái suy nghĩ này đi! Con sẽ không chia tay với Dã Tử đâu.”
Nam Vận bất đắc dĩ thở dài: “Cho nên?”
Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp, nhất là đối với loại người như ba cô, nếu không có lợi lộc thì sẽ không làm.
Nam Vận chần chờ chốc lát, cuối cùng khẽ gật đầu: “Vâng ạ.”
Nam Khải Thăng: “Lúc có tiền thì đương nhiên không cần tiền, nhưng lúc không có tiền mới có thể hiểu được tầm quan trọng của đồng tiền. Lâm Du Dã cũng tốt, nhưng nó không có tiền. Ba cực nhọc phấn đấu nhiều năm như vậy, không lẽ để cho con gái của ba lấy một thằng nhóc nghèo sao?”
Quan trọng hơn là ngày mai có hai vị khách quý đến nhà, cần sự phối hợp của cô, nếu như bây giờ cứ ép cố thì ngày mai càng không dễ làm.
Đối mặt với những khiển trách lần này, Nam Khải Thăng không còn lời nào biện hộ, không nhanh không chậm nói: “Ba biết là ba có lỗi với mẹ con, cho nên ba muốn đem tất cả bù đắp lại cho con. Trước khi qua đời, điều mà mẹ còn không yên tâm chính là con, bây giờ con cũng đã trưởng thành rồi, cũng đã hai mươi, sắp phải kết hôn lập gia đình rồi, ba muốn gả con cho người mà có thể để con cả đời này không phải lo cơm ăn áo mặc.”
Nam Khải Thăng cũng đã đoán được tình huống này, cho nên ông không hề nóng nảy cũng không chút tức giận, tiếp tục thẳng thắn nói: “Ba biết là tình cảm của con với Dã Tử sâu đậm, dù sao hai đứa cũng lớn lên cùng nhau. Ba cũng biết ba không phải là một người ba tốt, đã bỏ mặc con nhiều năm như vậy, cũng là nhờ Dã Tử vẫn luôn quan tâm chăm sóc cho con, nhưng con cũng nên phân biệt rõ giữa tình yêu và sự ỷ lại, cảm tình của con đối với Dã Tử phần lớn chính là ỷ lại, không phải là tình yêu.”
Từ lúc cô bắt đầu đi nhà trẻ tới giờ ba cô chưa bao giờ đến trường đón cô, hôm nay là đang có chuyện gì xảy vậy? Mặt trời mọc đằng tây à?
Nam Vận quá mệt mỏi, không để ý tới ông nữa.Nam Vận hiểu rõ ý của ba cô, tất cả những lời này chỉ là bước đệm cho những câu nói tiếp theo, qua mở màn mới là nội dung chính, cho nên trong lòng biết rõ ba cô nói những lời này tuyệt đối không phải thật tình thật ý khen Dã Tử, mà chẳng qua là có mục đích khác.Nam Vận còn ngơ hơn cô ấy: “Mình cũng không biết nữa.”
Nam Vận vẫn cảm thấy rất khó hiểu, nhưng nếu lại hỏi lại ba cô… Cái gì nên hỏi lúc nãy cũng đã hỏi rồi, nếu như ông ấy muốn trả lời thì cũng đã nói rồi… Hơn nữa cô cũng không có gì để nói với ông ấy nữa, nên suốt đường về cô cũng chẳng nói lấy một câu.
Ba cô cũng không hề liên lạc lại với cô, rõ ràng là ông không định nhận lại người con này. Chẳng qua cô cũng không quan tâm nhiều, đối với cô mà nói người ba này có hay không cũng chẳng có gì khác nhau.
Cô cũng không muốn quanh co lòng vòng với ông nữa mà hỏi thẳng luôn: “Cuối cùng là ba muốn nói gì? Nói thẳng luôn không được sao?”
Nam Vận chần chờ chốc lát, cuối cùng khẽ gật đầu: “Vâng ạ.”
Giây phút ấy cô vừa giật mình vừa kinh ngạc, vô thức khựng lại bước chân.
Nam Vận: “…”
Chỉ cần ông ấy không mở miệng thì bầu không khí trong xe cũng xem như hài hòa.
Nam Vận thở dài, bất đắc dĩ gật gật đầu: “Vâng.”
Nam Khải Thăng không thể không nói thật, nhưng vẫn cứ úp úp mở mở: “Thật ra cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ là ngày mai có mấy vị khách đến nhà, cần con về nhà một chuyến.”
Nhưng tại sao ông ấy lại muốn lấy lòng cô?
Nam Vận quả thực không biết nói gì trước câu này của ông.
Nhưng có thế nào cô chưa từng nghĩ, ba cô sẽ đích thân lái xe đến trường để đón cô.
Thái độ của cô vô cùng cứng rắn, mang theo tâm tình mâu thuẫn khó mà che giấu, nhưng Nam Khải Thăng không hề tức giận mà vẫn cười ha hả như trước: “Không có gì, chỉ là thấy con lâu rồi chưa về nhà nên ba và mẹ có chút nhớ con.”
Nam Khải Thăng dường như đoán được là ai vừa nhắn tin cho cô, lập tức hỏi: “Là Dã Tử vừa mới nhắn tin cho con à? Có phải nó cũng sẽ đến đúng không?”
Thái độ của cô vô cùng cứng rắn, mang theo tâm tình mâu thuẫn khó mà che giấu, nhưng Nam Khải Thăng không hề tức giận mà vẫn cười ha hả như trước: “Không có gì, chỉ là thấy con lâu rồi chưa về nhà nên ba và mẹ có chút nhớ con.”
Những lời này của ông, một chữ Nam Vận cũng không muốn nghe.
Nhưng tại sao ông ấy lại muốn lấy lòng cô?
Mà đúng lúc này thì điện thoại của cô bỗng rung lên một cái, cô lấy ra khỏi túi, thấy là tin nhắn của Dã Tử gửi cho mình: Tối nay trở về nhà họ Nam nhé! Anh cũng đến.
Từ lúc lên xe cô đã bắt đầu giữ im lặng, ngồi dựa lưng vào ghế, hơi nghiêng đầu đi, không nói một lời mà ngắm nhìn cảnh vật đang không ngừng lui về sau bên ngoài cửa sổ xe.
Nam Khải Thăng cũng không nói thêm.
Nam Vận vẫn cảm thấy rất khó hiểu, nhưng nếu lại hỏi lại ba cô… Cái gì nên hỏi lúc nãy cũng đã hỏi rồi, nếu như ông ấy muốn trả lời thì cũng đã nói rồi… Hơn nữa cô cũng không có gì để nói với ông ấy nữa, nên suốt đường về cô cũng chẳng nói lấy một câu.
Nam Vận không khỏi nhíu mày, cô vẫn không muốn về cho lắm, nhưng Dã Tử cũng về nên thái độ của cô cũng có chút dao động.
“Cho nên như vậy mới là đối tốt với con?” Nam Vận bị lời ngụy biện này của ông mà tức đến bật cười, oán hận và lửa giận bị đè nén trong lòng nhiều năm trong nháy mắt đã trào ra, không chút nể nang mặt mũi với ông: “Vì muốn tốt cho con mà ba nuôi đàn bà ở bên ngoài? Vì muốn tốt cho con mà ba lạnh nhạt với mẹ con? Vì muốn tốt cho con mà mẹ con mới mất chưa được một năm ba đã cưới người đàn bà nuôi bên ngoài nhiều năm?”
Nam Vận còn ngơ hơn cô ấy: “Mình cũng không biết nữa.”Nam Vận còn tưởng rằng mục đích ông nói những lời này chỉ là để buộc cô phải chia tay với Dã Tử, cô đáp lại ngay: “Ba tốt nhất là dẹp bỏ cái suy nghĩ này đi! Con sẽ không chia tay với Dã Tử đâu.”
Nam Khải Thăng không muốn trực tiếp trả lời vấn đề này, nhưng ông cũng biết mình không thể tiếp tục qua loa qua chuyện được nữa: “Giờ con đừng hỏi nhiều thế, về đến nhà ba sẽ nói cho con biết. Ba vừa gọi điện thoại cho Dã Tử nên tối nay nó cũng sẽ đến.”
Nam Vận cười nhạt: “Sau đó ba liền theo đuổi mẹ con sao?”
Tình cảm của cô đối với Dã Tử có phải tình yêu hay không, cô có thể phân biệt rất rõ ràng — cô ỷ lại vào anh, cũng yêu anh, hai loại tình cảm này không phân nặng nhẹ, không thể tách rời.
Câu trước câu sau không rõ ràng, hai câu tiếp thì đúng là nói dối không chớp mắt.
Nam Vận quá mệt mỏi, không để ý tới ông nữa.
“Cho nên như vậy mới là đối tốt với con?” Nam Vận bị lời ngụy biện này của ông mà tức đến bật cười, oán hận và lửa giận bị đè nén trong lòng nhiều năm trong nháy mắt đã trào ra, không chút nể nang mặt mũi với ông: “Vì muốn tốt cho con mà ba nuôi đàn bà ở bên ngoài? Vì muốn tốt cho con mà ba lạnh nhạt với mẹ con? Vì muốn tốt cho con mà mẹ con mới mất chưa được một năm ba đã cưới người đàn bà nuôi bên ngoài nhiều năm?”
Nam Khải Thăng cũng đã đoán được tình huống này, cho nên ông không hề nóng nảy cũng không chút tức giận, tiếp tục thẳng thắn nói: “Ba biết là tình cảm của con với Dã Tử sâu đậm, dù sao hai đứa cũng lớn lên cùng nhau. Ba cũng biết ba không phải là một người ba tốt, đã bỏ mặc con nhiều năm như vậy, cũng là nhờ Dã Tử vẫn luôn quan tâm chăm sóc cho con, nhưng con cũng nên phân biệt rõ giữa tình yêu và sự ỷ lại, cảm tình của con đối với Dã Tử phần lớn chính là ỷ lại, không phải là tình yêu.”
Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp, nhất là đối với loại người như ba cô, nếu không có lợi lộc thì sẽ không làm.
Nhưng có thế nào cô chưa từng nghĩ, ba cô sẽ đích thân lái xe đến trường để đón cô.
Trước khi lên xe, cô thậm chí còn không ngồi ghế lái phụ mà mở cửa ngồi vào hàng ghế sau.
Nam Vận không quan tâm đến việc ông ấy đang lấy lòng, cô lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì thì ba cứ nói luôn đi ạ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ lúc lên xe cô đã bắt đầu giữ im lặng, ngồi dựa lưng vào ghế, hơi nghiêng đầu đi, không nói một lời mà ngắm nhìn cảnh vật đang không ngừng lui về sau bên ngoài cửa sổ xe.
Thật ra ông cũng không muốn Lâm Du Dã đến, nhưng bởi vì quan hệ của cậu ta với Nam Vận rất tốt, đã hoàn toàn vượt qua mối quan hệ bạn bè.
Nam Khải Thăng vội vàng nói: “Vậy chúng ta mau về nhà thôi! Đừng lề mề nữa.”
Câu trước câu sau không rõ ràng, hai câu tiếp thì đúng là nói dối không chớp mắt.
Nam Khải Thăng không thể không nói thật, nhưng vẫn cứ úp úp mở mở: “Thật ra cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ là ngày mai có mấy vị khách đến nhà, cần con về nhà một chuyến.”Nhưng mà cô vẫn không thể tin lời ông, trừ khi là chính Dã Tử nói với cô.
Nam Vận không khỏi nhíu mày, cô vẫn không muốn về cho lắm, nhưng Dã Tử cũng về nên thái độ của cô cũng có chút dao động.
Nam Khải Thăng cũng hiểu là già néo thì đứt dây. ông cũng hiểu tính khí của đứa con gái này, tuy bình thường hơi mềm yếu nhưng bị ép đến đường cùng thì chuyện gì nó cũng có thể làm được, nhất là chuyện liên quan đến Lâm Du Dã.
Hít một hơi sâu, giọng cô trầm xuống kiên quyết trả lời: “Đời này của con, ngoại trừ Dã Tử, con không gả cho ai hết.”
Ba cô vậy mà không lừa cô.
Nam Khải Thăng: “Đương nhiên rồi, ngày mai trong nhà có khách đến, ba để cho nó tới để giúp một tay nên Dã Tử không nghĩ ngợi gì đã đồng ý rồi. Vẫn là Dã Tử rất hiểu chuyện, đúng là một đứa trẻ ngoan, quan hệ của con và Dã Tử tốt như vậy, cũng nên học một chút từ nó.”Nam Khải Thăng không muốn trực tiếp trả lời vấn đề này, nhưng ông cũng biết mình không thể tiếp tục qua loa qua chuyện được nữa: “Giờ con đừng hỏi nhiều thế, về đến nhà ba sẽ nói cho con biết. Ba vừa gọi điện thoại cho Dã Tử nên tối nay nó cũng sẽ đến.”
Cô cũng không muốn quanh co lòng vòng với ông nữa mà hỏi thẳng luôn: “Cuối cùng là ba muốn nói gì? Nói thẳng luôn không được sao?”
Nam Vận còn ngơ hơn cô ấy: “Mình cũng không biết nữa.”
Giờ thì xem như chân tướng đã phơi bày, lúc này Nam Vận mới hoàn toàn hiểu mục đích của ba cô là gì.
Thật sự đúng là cầu được ước thấy.
Nam Khải Thăng cũng đã đoán được tình huống này, cho nên ông không hề nóng nảy cũng không chút tức giận, tiếp tục thẳng thắn nói: “Ba biết là tình cảm của con với Dã Tử sâu đậm, dù sao hai đứa cũng lớn lên cùng nhau. Ba cũng biết ba không phải là một người ba tốt, đã bỏ mặc con nhiều năm như vậy, cũng là nhờ Dã Tử vẫn luôn quan tâm chăm sóc cho con, nhưng con cũng nên phân biệt rõ giữa tình yêu và sự ỷ lại, cảm tình của con đối với Dã Tử phần lớn chính là ỷ lại, không phải là tình yêu.”Nam Khải Thăng cũng không hề tức giận hay ngại nói tới vấn đề này: “Đúng vậy.” Không có người ngoài ở đây, ông thậm chí còn không cảm thấy thẹn lòng hay khó mở miệng mà ngược lại còn thoải mái kể về thành tích vĩ đại của mình: “Khi đó ba cực kì nghèo nên rất cần tiền, nếu ba không cưới mẹ con thì con có thể tồn tại đến bây giờ sao? Con có thể ở trong biệt thự như công chúa nhỏ sao? Có thể đến nhà trẻ quý tộc sao? Có thể được đeo vàng bạc trang sức từ nhỏ sao?”Cảm giác có chút kỳ lạ.
Thật sự đúng là cầu được ước thấy.
Cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng nói với ông về mối quan hệ của cô và Dã Tử, bởi vì cô biết ông ấy sẽ không đồng ý, nói với ông chuyện này chỉ tổ làm mình ôm cục tức nên cô không hề nói với ông.
Nam Vận thở dài, bất đắc dĩ gật gật đầu: “Vâng.”
“Cho nên như vậy mới là đối tốt với con?” Nam Vận bị lời ngụy biện này của ông mà tức đến bật cười, oán hận và lửa giận bị đè nén trong lòng nhiều năm trong nháy mắt đã trào ra, không chút nể nang mặt mũi với ông: “Vì muốn tốt cho con mà ba nuôi đàn bà ở bên ngoài? Vì muốn tốt cho con mà ba lạnh nhạt với mẹ con? Vì muốn tốt cho con mà mẹ con mới mất chưa được một năm ba đã cưới người đàn bà nuôi bên ngoài nhiều năm?”
Nam Khải Thăng: “Đương nhiên rồi, ngày mai trong nhà có khách đến, ba để cho nó tới để giúp một tay nên Dã Tử không nghĩ ngợi gì đã đồng ý rồi. Vẫn là Dã Tử rất hiểu chuyện, đúng là một đứa trẻ ngoan, quan hệ của con và Dã Tử tốt như vậy, cũng nên học một chút từ nó.”
Cảm giác có chút kỳ lạ.Trước đây ông cũng không quan tâm nhiều về chuyện đó, chuyện yêu đương của bọn nhỏ cũng không ảnh hưởng gì nhiều nên ông cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng bây giờ thì không được, chuyện cưới gả là chuyện lớn, ông còn phải dựa vào đứa con gái này để kết thân với với nhà họ Quý hoặc một gia đình nào tốt hơn nhà họ Quý, vì thế cho dù có thế nào cũng không thể để cô qua lại với tên nhóc đó.
Gần về đến nhà Nam Khải Thăng đột nhiên hỏi một câu: “A Vận, có phải con và Dã Tử đang yêu nhau đúng không?”
Câu trước câu sau không rõ ràng, hai câu tiếp thì đúng là nói dối không chớp mắt.Mà đúng lúc này thì điện thoại của cô bỗng rung lên một cái, cô lấy ra khỏi túi, thấy là tin nhắn của Dã Tử gửi cho mình: Tối nay trở về nhà họ Nam nhé! Anh cũng đến.
Thái độ của cô vô cùng cứng rắn, mang theo tâm tình mâu thuẫn khó mà che giấu, nhưng Nam Khải Thăng không hề tức giận mà vẫn cười ha hả như trước: “Không có gì, chỉ là thấy con lâu rồi chưa về nhà nên ba và mẹ có chút nhớ con.”
Người nhà họ Quý ngày mai sẽ đến để thăm hỏi nên thật ra ông cũng không muốn để cho Lâm Du Dã xuất hiện trước mặt nhà họ, nhưng nếu Lâm Du Dã hôm nay không đến thì chắc chắn Nam Vận cũng sẽ không về. Người nhà họ Quý đến chính là vì Nam Vận, Nam Vận không về nhà thì sao được? Cho nên ông cũng chỉ có thể để cho thằng nhóc ấy đến cùng.
Chỉ cần ông ấy không mở miệng thì bầu không khí trong xe cũng xem như hài hòa.
Tình cảm của cô đối với Dã Tử có phải tình yêu hay không, cô có thể phân biệt rất rõ ràng — cô ỷ lại vào anh, cũng yêu anh, hai loại tình cảm này không phân nặng nhẹ, không thể tách rời.
Nam Khải Thăng không trả lời vấn đề này, ngược lại khơi gợi một chủ đề mới: “Thứ gọi là tình yêu này ấy, rất hư vô mờ mịt, nó có thể thỏa mãn tinh thần, nhưng cũng chỉ là trên tinh thần thôi, còn nếu như con muốn sống mà được nở mày nở mặt, phong quang vô hạn thì vẫn phải dựa vào vật chất làm cơ sở, lúc còn trẻ ba cũng chạy theo tình yêu đấy, nhưng tình yêu lại bỏ rơi ba.”
Nam Khải Thăng hành động như vậy quá bất ngờ, Nam Vận không kịp chuẩn bị nên cứ hỏi liên tục hỏi: “Dã Tử đồng ý đến sao?”Lời này thật sự chỉ toàn là dối trá. Một chữ Nam Vận cũng không tin nổi, đành nhắc lại lần nữa: “Có chuyện gì thì ba cứ việc nói thẳng đi.”
Nhưng tại sao ông ấy lại muốn lấy lòng cô?
Trước đây ông cũng không quan tâm nhiều về chuyện đó, chuyện yêu đương của bọn nhỏ cũng không ảnh hưởng gì nhiều nên ông cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng bây giờ thì không được, chuyện cưới gả là chuyện lớn, ông còn phải dựa vào đứa con gái này để kết thân với với nhà họ Quý hoặc một gia đình nào tốt hơn nhà họ Quý, vì thế cho dù có thế nào cũng không thể để cô qua lại với tên nhóc đó.Nam Vận quả thực không biết nói gì trước câu này của ông.
Nam Vận thở dài, bất đắc dĩ gật gật đầu: “Vâng.”
Nam Khải Thăng cũng không nói thêm.
Ông có thể cảm giác được hai người chắc chắn là đang yêu đương qua lại.
Quan trọng hơn là ngày mai có hai vị khách quý đến nhà, cần sự phối hợp của cô, nếu như bây giờ cứ ép cố thì ngày mai càng không dễ làm.
Nhưng tại sao ông ấy lại muốn lấy lòng cô?
Nhưng có thế nào cô chưa từng nghĩ, ba cô sẽ đích thân lái xe đến trường để đón cô.
Lâm Lang đang đi bên cạnh cô cũng sửng sốt: “Sao ba cậu lại tới đây?”Giờ thì xem như chân tướng đã phơi bày, lúc này Nam Vận mới hoàn toàn hiểu mục đích của ba cô là gì.
Nam Vận quả thực không thể tin vào tai của mình.
Nhưng có thế nào cô chưa từng nghĩ, ba cô sẽ đích thân lái xe đến trường để đón cô.
Từ lúc lên xe cô đã bắt đầu giữ im lặng, ngồi dựa lưng vào ghế, hơi nghiêng đầu đi, không nói một lời mà ngắm nhìn cảnh vật đang không ngừng lui về sau bên ngoài cửa sổ xe.
Nam Vận: “…”
Đối mặt với những khiển trách lần này, Nam Khải Thăng không còn lời nào biện hộ, không nhanh không chậm nói: “Ba biết là ba có lỗi với mẹ con, cho nên ba muốn đem tất cả bù đắp lại cho con. Trước khi qua đời, điều mà mẹ còn không yên tâm chính là con, bây giờ con cũng đã trưởng thành rồi, cũng đã hai mươi, sắp phải kết hôn lập gia đình rồi, ba muốn gả con cho người mà có thể để con cả đời này không phải lo cơm ăn áo mặc.”
Nam Khải Thăng: “Lúc có tiền thì đương nhiên không cần tiền, nhưng lúc không có tiền mới có thể hiểu được tầm quan trọng của đồng tiền. Lâm Du Dã cũng tốt, nhưng nó không có tiền. Ba cực nhọc phấn đấu nhiều năm như vậy, không lẽ để cho con gái của ba lấy một thằng nhóc nghèo sao?”Ba cô cũng không hề liên lạc lại với cô, rõ ràng là ông không định nhận lại người con này. Chẳng qua cô cũng không quan tâm nhiều, đối với cô mà nói người ba này có hay không cũng chẳng có gì khác nhau.
Hôm nay là thứ sáu, vừa học xong tiết cuối cùng, Nam Vận vừa đi từ trong trường ra đã thấy ba mình.
Nhưng nếu ông đã đoán được cô cũng không có ý định tiếp tục giấu giếm nữa: “Vâng, sao thế ạ?”
Nhưng mà cô vẫn không thể tin lời ông, trừ khi là chính Dã Tử nói với cô.
Thấy con gái không nói gì, Nam Khải Thăng đành nói tiếp: “Đúng là ba có lỗi với mẹ con, nhưng khi mẹ con còn sống ba cũng không để bà ấy thiếu thốn điều gì, ba đều có thể thỏa mãn tất cả các yêu cầu vật chất của bà ấy, nhưng Lâm Du Dã có thể thỏa mãn con không? Có thể cho con một cuộc đời không lo ăn mặc, đứng trên người khác không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nam Vận: “…”
Gần về đến nhà Nam Khải Thăng đột nhiên hỏi một câu: “A Vận, có phải con và Dã Tử đang yêu nhau đúng không?”Lúc Nam Khải Thăng thấy Nam Vận, trên mặt lập tức xuất hiện một nụ cười thân thiết của một người ba hiền từ, ông bước nhanh về phía cô, lúc sắp bước đến trước mặt cô ông ấy cười ha hả, giọng nói hòa ái dễ gần: “A Vận, hôm nay ba tới để đón con về nhà.”
Cảm giác có chút kỳ lạ.
Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp, nhất là đối với loại người như ba cô, nếu không có lợi lộc thì sẽ không làm.
Nam Vận quả thực không biết nói gì trước câu này của ông.
Nam Khải Thăng vội vàng nói: “Vậy chúng ta mau về nhà thôi! Đừng lề mề nữa.”
Nam Vận hiểu rõ ý của ba cô, tất cả những lời này chỉ là bước đệm cho những câu nói tiếp theo, qua mở màn mới là nội dung chính, cho nên trong lòng biết rõ ba cô nói những lời này tuyệt đối không phải thật tình thật ý khen Dã Tử, mà chẳng qua là có mục đích khác.
Nam Khải Thăng: “Không có gì, ba thấy Dã Tử cũng rất tốt, vừa cao ráo lại còn đẹp trai, cũng biết chăm sóc người khác nên những cô gái mới lớn như con thích nó cũng là chuyện bình thường.”
Câu trước câu sau không rõ ràng, hai câu tiếp thì đúng là nói dối không chớp mắt.
Thả con săn sắt, bắt con cá rô.Lúc Nam Khải Thăng thấy Nam Vận, trên mặt lập tức xuất hiện một nụ cười thân thiết của một người ba hiền từ, ông bước nhanh về phía cô, lúc sắp bước đến trước mặt cô ông ấy cười ha hả, giọng nói hòa ái dễ gần: “A Vận, hôm nay ba tới để đón con về nhà.”
Nam Vận không muốn tiếp tục tranh cãi với ba mình nữa, dù sao cũng vô dụng, cô chỉ hỏi: “Ba cảm thấy thứ mẹ con muốn chỉ là tiền bạc thôi sao?”
Nam Vận cười nhạt: “Sau đó ba liền theo đuổi mẹ con sao?”
Kể từ khi buổi đấu giá diễn ra cho tới giờ cũng đã nửa tháng, Nam Vận vẫn chưa từng liên lạc lại với người nhà. Trong lòng cô, xem như cô đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Nam.
Nam Vận còn tưởng rằng mục đích ông nói những lời này chỉ là để buộc cô phải chia tay với Dã Tử, cô đáp lại ngay: “Ba tốt nhất là dẹp bỏ cái suy nghĩ này đi! Con sẽ không chia tay với Dã Tử đâu.”
Nam Khải Thăng: “Lúc có tiền thì đương nhiên không cần tiền, nhưng lúc không có tiền mới có thể hiểu được tầm quan trọng của đồng tiền. Lâm Du Dã cũng tốt, nhưng nó không có tiền. Ba cực nhọc phấn đấu nhiều năm như vậy, không lẽ để cho con gái của ba lấy một thằng nhóc nghèo sao?”Lúc Nam Khải Thăng thấy Nam Vận, trên mặt lập tức xuất hiện một nụ cười thân thiết của một người ba hiền từ, ông bước nhanh về phía cô, lúc sắp bước đến trước mặt cô ông ấy cười ha hả, giọng nói hòa ái dễ gần: “A Vận, hôm nay ba tới để đón con về nhà.”
Hôm nay là thứ sáu, vừa học xong tiết cuối cùng, Nam Vận vừa đi từ trong trường ra đã thấy ba mình.
Nam Vận nhíu mày hỏi: “Khách gì? Tại sao cứ phải có con mới được? Là tìm con sao?”
Nhưng sau đó còn có chuyện làm các cô bối rối hơn.Thật ra ông cũng không muốn Lâm Du Dã đến, nhưng bởi vì quan hệ của cậu ta với Nam Vận rất tốt, đã hoàn toàn vượt qua mối quan hệ bạn bè.
Cô ghét nhất là đàn ông ham mê danh lợi — Lúc anh ta cần mình thì sẽ trăm phương ngàn kế lấy lòng, lúc không cần thì vứt bỏ thẳng tay chẳng thèm ngó tới — Giống như cách ông ấy đối xử với mẹ cô khi trước vậy, bây giờ lại đối xử với cô như thế.
Lúc lên xe Nam Vận mới phát hiện ra, hôm nay ba cô tự chạy xe của ông tới, ngay cả tài xế cũng không đi theo, có thể thấy ông ấy đúng là đang lấy lòng cô.
Ba cô vậy mà không lừa cô.
Về tài ăn nói đúng là không ai có thể vượt qua ba cô.
Nam Khải Thăng không thể không nói thật, nhưng vẫn cứ úp úp mở mở: “Thật ra cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ là ngày mai có mấy vị khách đến nhà, cần con về nhà một chuyến.”
Nhưng nếu ông đã đoán được cô cũng không có ý định tiếp tục giấu giếm nữa: “Vâng, sao thế ạ?”Đối mặt với những khiển trách lần này, Nam Khải Thăng không còn lời nào biện hộ, không nhanh không chậm nói: “Ba biết là ba có lỗi với mẹ con, cho nên ba muốn đem tất cả bù đắp lại cho con. Trước khi qua đời, điều mà mẹ còn không yên tâm chính là con, bây giờ con cũng đã trưởng thành rồi, cũng đã hai mươi, sắp phải kết hôn lập gia đình rồi, ba muốn gả con cho người mà có thể để con cả đời này không phải lo cơm ăn áo mặc.”
Giờ thì xem như chân tướng đã phơi bày, lúc này Nam Vận mới hoàn toàn hiểu mục đích của ba cô là gì.
Cô ghét nhất là đàn ông ham mê danh lợi — Lúc anh ta cần mình thì sẽ trăm phương ngàn kế lấy lòng, lúc không cần thì vứt bỏ thẳng tay chẳng thèm ngó tới — Giống như cách ông ấy đối xử với mẹ cô khi trước vậy, bây giờ lại đối xử với cô như thế.
Thái độ của cô vô cùng cứng rắn, mang theo tâm tình mâu thuẫn khó mà che giấu, nhưng Nam Khải Thăng không hề tức giận mà vẫn cười ha hả như trước: “Không có gì, chỉ là thấy con lâu rồi chưa về nhà nên ba và mẹ có chút nhớ con.”Nam Khải Thăng cũng hiểu là già néo thì đứt dây. ông cũng hiểu tính khí của đứa con gái này, tuy bình thường hơi mềm yếu nhưng bị ép đến đường cùng thì chuyện gì nó cũng có thể làm được, nhất là chuyện liên quan đến Lâm Du Dã.Về tài ăn nói đúng là không ai có thể vượt qua ba cô.
Hít một hơi sâu, giọng cô trầm xuống kiên quyết trả lời: “Đời này của con, ngoại trừ Dã Tử, con không gả cho ai hết.”
Gần về đến nhà Nam Khải Thăng đột nhiên hỏi một câu: “A Vận, có phải con và Dã Tử đang yêu nhau đúng không?”
Nam Khải Thăng cũng không hề tức giận hay ngại nói tới vấn đề này: “Đúng vậy.” Không có người ngoài ở đây, ông thậm chí còn không cảm thấy thẹn lòng hay khó mở miệng mà ngược lại còn thoải mái kể về thành tích vĩ đại của mình: “Khi đó ba cực kì nghèo nên rất cần tiền, nếu ba không cưới mẹ con thì con có thể tồn tại đến bây giờ sao? Con có thể ở trong biệt thự như công chúa nhỏ sao? Có thể đến nhà trẻ quý tộc sao? Có thể được đeo vàng bạc trang sức từ nhỏ sao?”
Nhưng sau đó còn có chuyện làm các cô bối rối hơn.
Trước đây ông cũng không quan tâm nhiều về chuyện đó, chuyện yêu đương của bọn nhỏ cũng không ảnh hưởng gì nhiều nên ông cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng bây giờ thì không được, chuyện cưới gả là chuyện lớn, ông còn phải dựa vào đứa con gái này để kết thân với với nhà họ Quý hoặc một gia đình nào tốt hơn nhà họ Quý, vì thế cho dù có thế nào cũng không thể để cô qua lại với tên nhóc đó.
Nam Khải Thăng cũng không nói thêm.Trước khi lên xe, cô thậm chí còn không ngồi ghế lái phụ mà mở cửa ngồi vào hàng ghế sau.
Lúc đầu Nam Khải Thăng cũng không nói gì.
Giây phút ấy cô vừa giật mình vừa kinh ngạc, vô thức khựng lại bước chân.
Cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng nói với ông về mối quan hệ của cô và Dã Tử, bởi vì cô biết ông ấy sẽ không đồng ý, nói với ông chuyện này chỉ tổ làm mình ôm cục tức nên cô không hề nói với ông.
Nam Khải Thăng: “Lúc có tiền thì đương nhiên không cần tiền, nhưng lúc không có tiền mới có thể hiểu được tầm quan trọng của đồng tiền. Lâm Du Dã cũng tốt, nhưng nó không có tiền. Ba cực nhọc phấn đấu nhiều năm như vậy, không lẽ để cho con gái của ba lấy một thằng nhóc nghèo sao?”
Rốt cuộc ngày mai là ai đến làm khách? Là vị khách rất quan trọng sao? Tại sao cô nhất định phải về nhà?
Nam Vận không muốn tiếp tục tranh cãi với ba mình nữa, dù sao cũng vô dụng, cô chỉ hỏi: “Ba cảm thấy thứ mẹ con muốn chỉ là tiền bạc thôi sao?”
Nam Khải Thăng không trả lời vấn đề này, ngược lại khơi gợi một chủ đề mới: “Thứ gọi là tình yêu này ấy, rất hư vô mờ mịt, nó có thể thỏa mãn tinh thần, nhưng cũng chỉ là trên tinh thần thôi, còn nếu như con muốn sống mà được nở mày nở mặt, phong quang vô hạn thì vẫn phải dựa vào vật chất làm cơ sở, lúc còn trẻ ba cũng chạy theo tình yêu đấy, nhưng tình yêu lại bỏ rơi ba.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông có thể cảm giác được hai người chắc chắn là đang yêu đương qua lại.
Quan trọng hơn là ngày mai có hai vị khách quý đến nhà, cần sự phối hợp của cô, nếu như bây giờ cứ ép cố thì ngày mai càng không dễ làm.
Nam Khải Thăng mặt không đổi sắc, giọng điệu bình tĩnh trả lời cô: “Thật ra ba cảm thấy Dã Tử không tồi.”
Lúc Nam Khải Thăng thấy Nam Vận, trên mặt lập tức xuất hiện một nụ cười thân thiết của một người ba hiền từ, ông bước nhanh về phía cô, lúc sắp bước đến trước mặt cô ông ấy cười ha hả, giọng nói hòa ái dễ gần: “A Vận, hôm nay ba tới để đón con về nhà.”
Kể từ khi buổi đấu giá diễn ra cho tới giờ cũng đã nửa tháng, Nam Vận vẫn chưa từng liên lạc lại với người nhà. Trong lòng cô, xem như cô đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Nam.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.