Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Cứ Vậy Mà Yêu Em

Trương Bất Nhất

Chương 29: Khăng khăng một mực

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29: Khăng khăng một mực


Tuy nhiên, ngay tại lúc cô đang mừng thầm, Lục Dung Tinh bỗng nhiên nói với cô một câu: “Cô bé, con ngồi đây làm gì? Chỗ này là nơi người lớn chúng ta bàn chuyện, mau đi ra ngoài, đừng gây phiền phức.”

Nam Khải Thăng không ngờ Lục Dung Tinh vừa đến đã cướp mất quyền chủ đạo, sửng sốt vài giây mới phản ứng lại được, vội vàng nói: “Lục, Lục tổng, ông đừng gấp, có gì thì chúng ta từ từ nói chuyện.”

Quá hung hăng càn quấy rồi.

“Anh rất nghiêm túc.” Lâm Du Dã bỗng nhiên đổi chủ đề, ấm giọng hỏi: “Tuần sau sinh nhật, em muốn làm gì?”

Nào ngờ lần này Nam Khải Thăng ngay cả Nguyễn Lệ Oánh cũng không cho mặt mũi, mắng luôn cả bà ta: “Bà cũng im miệng đi cho tôi! Nếu không thì bà cũng cút đi!”

Lục Dung Tinh: “Được, hai người cứ bàn chuyện kết hôn của Nam Thù trước đi, tôi không vội, tôi có thể chờ.”

Nam Khải Thăng lại không chú ý đến chi tiết này, vội vàng nói: “Mau mau mau, nhanh mời vào.”

Trong tay Lâm Du Dã đang bưng một chiếc khay màu đen, bên trong khay đặt đồ ăn.

Nam Vận: “Đặc biệt là không thèm nói lý, có ông ấy ở đây, em chắc chắn sẽ không gả ra được!”

Nam Vận càng nghĩ càng cảm thấy lạ, tình hình của bình dấm hôm nay quá ổn định rồi? Chẳng lẽ là đứa trẻ 3 tuổi trưởng thành rồi?

Quá hung hăng càn quấy rồi.

Trở mặt với ông ta, hai mẹ con bà ta sẽ không chiếm được chỗ tốt nào.

Lâm Du Dã đem khay thức ăn đặt trên bàn đọc sách của cô, nhẹ nhàng thúc giục: “Đến đây ăn cơm.”

Nam Khải Thăng lập tức lệnh cho cô chào hỏi Quý Bách. Xuất phát từ phép lịch sự, Nam Vận không thể không chào hỏi Quý Bách, nhưng ngay lúc cô chuẩn bị mở miệng, chú Lâm bỗng nhiên đi vào phòng khách, cao giọng nói với ba cô: “Ông chủ, Lục tổng tới rồi.”

Thái độ này, rõ ràng là đến phá rối, còn không thèm dựa theo trình tự mà làm, Nam Khải Thăng và Quý Bách nhất thời đều không biết phải tiếp chuyện thế nào.

“Vâng.” Chú Lâm đáp xong thì rời đi.

Ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của Dã Tử: “A Vận, mở cửa.”

Nam Vận: “Anh biết ai lại đến không? Ba của Lục Dã!”Nam Vận: “Bởi vì anh ta và ba anh ta đều không nói lý giống nhau!”

Nam Thù càng nghĩ càng không cam tâm, càng đố kị với Nam Vận.

Nam Vận: “Anh biết ai lại đến không? Ba của Lục Dã!”

Mặc dù Nam Vận không có hảo cảm gì đối với hai nhà Quý, Lục, càng không muốn gả cho bất cứ nhà nào, nhưng cô không còn sợ hãi nữa, sự xuất hiện của Lục Dung Tinh đã phá vỡ cân bằng.

Thái độ Lâm Du Dã rất kiên quyết: “Không được!”

Khi nào địa vị của cô trong lòng ba cô lại trở nên quan trọng như vậy rồi?

Lâm Du Dã: “Em làm sao mà nhìn ra được?”Nguyễn Lệ Oánh đầu tiên là sững sờ, sau đó thì tức giận đến run người.

Lục Dung Tinh: “Được, hai người cứ bàn chuyện kết hôn của Nam Thù trước đi, tôi không vội, tôi có thể chờ.”Nam Khải Thăng bình tĩnh, mặt không đổi sắc trả lời: “À, là Lục Dung Tinh, hôm nay cũng vì con trai mà đến đây.”

Nam Vận sững sờ, lúc này mới phản ứng lại là cô không nên nói chuyện này cho Dã Tử, anh sẽ ghen mất, nhưng việc đã đến nước này, cô không thể không nói hết ra, nhỏ giọng nói: “Ông ấy đến cầu hôn.” Nhưng tiếp sau đó, cô lại giải thích một câu: “Em thật sự không biết tại sao Lục Dã lại muốn cưới em, em căn bản là không thân quen gì với anh ta cả!”

Lục Dung Tinh: “Được, hai người cứ bàn chuyện kết hôn của Nam Thù trước đi, tôi không vội, tôi có thể chờ.”

Càng nghĩ càng không ngủ được, về sau thậm chí cô còn bắt đầu nghĩ, nếu như ba cô thật sự muốn gả cô cho Quý Mạch Thần, vậy cô sẽ bỏ trốn cùng Dã Tử!

Không biết qua bao lâu, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Trước mặt lợi ích, thân thích với ông ta chẳng là gì.

Mặt trời thật sự là mọc từ phía Tây rồi?

Nam Vận bất mãn nói: “Anh không thể nghiêm túc một chút hay sao?”

Nam Vận: “Bởi vì anh ta và ba anh ta đều không nói lý giống nhau!”

Lâm Du Dã: “Nên làm gì thì làm đó, thuận theo tự nhiên là được, ngày mai nhà họ Quý sẽ không làm nên việc gì đâu.”

Nam Vận lại không có cảm giác thèm ăn gì cả: “Em không muốn ăn cơm.”

Kể xong, cô thở dài một hơi: “Em cảm thấy ba em hôm nay rất kỳ lạ, lại vì em mà mắng cả Nguyễn Lệ Oánh và Nam Thù, rốt cuộc là tại sao chứ?”

Nhưng lúc anh giận đến mức không thể kìm chế được, ba anh lại cực kỳ bình tĩnh nói với anh: “Con đánh ông ta một trận cũng không giải quyết được vấn đề, không bằng tương kế tựu kế, trực tiếp đi cầu hôn, thuận tiện để cho tên nhóc nhà họ Quý kia biết đến sự tồn tại của con, khỏi cho cậu ta tưởng bở mình đã đạt được. Còn nữa, chỉ cần con và Quý Mạch Thần tranh đấu với nhau một trận, cuộc sống của con bé trong nhà chắc chắn sẽ tốt hơn trước rất nhiều, người ngoài cũng sẽ xem trọng con bé hơn một chút, đến lúc hai đứa kết hôn, cũng không có ai nói con bé trèo cao, ngược lại sẽ cảm thấy là con đã giành con bé từ tay Quý Mạch Thần.”

Anh không chịu được khi thấy cô gái nhỏ khóc, giờ phút đó anh còn muốn nói hết tất cả ra với cô, “anh chính là Lục Dã” năm chữ này đã lên đến khóe miệng, nhưng đúng lúc này, cô gái nhỏ bỗng nhiên nói với anh một câu: “Dã Tử, hai chúng ta sinh một đứa bé đi.”

Lâm Du Dã đem khay thức ăn đặt trên bàn đọc sách của cô, nhẹ nhàng thúc giục: “Đến đây ăn cơm.”

Vẻ mặt Quý Bách mờ mịt: “

Bạch Nhược Uyển đối với ông ta mà nói, chính là chiếc cầu thang để ông ta leo lên được xã hội thượng lưu. Mà bản thân mình đối với ông ta, cũng chỉ là một món đồ chơi, để bày ra cho người khác xem, chứng minh ông ta đã thành công vào được xã hội thượng lưu.

Nam Vận thì vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ, Lục Dã cũng muốn cưới cô?

Cô ăn cơm xong cũng không xuống tầng mà cứ ở rịt trong phòng.

Nam Vận không để ý đến cô ta, không thèm quay đầu mà tiếp tục lên tầng.Lâm Du Dã: “Em lại không thích anh ta, sao anh phải giận?”

“Biết.” Lâm Du Dã cũng không giấu diếm cô: “Quý Bách.”Nam Vận nghi hoặc: “Sao anh lại chắc chắn như vậy?”Nam Vận không thể không sợ hãi, sắp hoảng đến khóc luôn rồi: “Chẳng may ba em muốn gả em cho Quý Mạch Thần thì phải làm sao?”Thật ra cô có dự cảm không tốt cho lắm, nhưng mà lại đoán không ra nguyên nhân.

Nam Vận cũng không biết nói gì nữa, cô cảm thấy Dã Tử hôm nay có chút kỳ lạ, nhưng lại không nói được rốt cuộc là kỳ lạ chỗ nào.

Nam Vận đứng một chỗ không động đậy, chốc lát sau, cô giơ hai tay về phía anh, cảm xúc có mấy phần sa sút nói: “Ôm em.”

Quả thật đều là món cô thích ăn.

“Anh rất nghiêm túc.” Lâm Du Dã bỗng nhiên đổi chủ đề, ấm giọng hỏi: “Tuần sau sinh nhật, em muốn làm gì?”

Nam Vận bị ba cô làm cho tức anh ách: “Vậy con cũng không ăn!”Thái độ này, rõ ràng là đến phá rối, còn không thèm dựa theo trình tự mà làm, Nam Khải Thăng và Quý Bách nhất thời đều không biết phải tiếp chuyện thế nào.

“Được rồi.” Sau khi được Dã Tử an ủi, Nam Vận đã có chút cảm giác thèm ăn, ngoan ngoãn đi ăn cơm.

Nam Vận: “Vậy sao cũng được.”

Trở mặt với ông ta, hai mẹ con bà ta sẽ không chiếm được chỗ tốt nào.

Tuy nhiên, ngay tại lúc cô đang mừng thầm, Lục Dung Tinh bỗng nhiên nói với cô một câu: “Cô bé, con ngồi đây làm gì? Chỗ này là nơi người lớn chúng ta bàn chuyện, mau đi ra ngoài, đừng gây phiền phức.”

Cứ ở trong phòng lề mề đến gần 9 giờ mới xuống tầng.

Cho nên câu nói vừa rồi của Lục Dung Tinh coi như đã giải vây giúp cô, giây phút đó cô thậm chí còn có chút cảm kích ông ấy, không thèm nghĩ ngợi đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhanh chóng rời khỏi phòng khách, sau đó vội vội vàng vàng chạy đến phòng bếp.Cho nên Nguyễn Lệ Oánh đành phải cố đè xuống sự tức giận và không cam lòng, dứt khoát đứng dậy khỏi ghế sô pha, quay người rời đi.

Tiếp đó, cô để cằm chống ở ngực anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, trông mong nhìn anh: “Anh biết ngày mai ai đến không?”

Lục tổng? Lục tổngBởi vì Lục Dã muốn cưới em, anh ta còn là ông chủ của anh!?”

Cô tin tưởng Dã Tử, tin tưởng vô điều kiện, nhưng cô vẫn có chỗ không nắm chắc: “Vậy em, vậy ngày mai em phải làm sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm Du Dã: “Anh đoán.”

“Anh rất nghiêm túc.” Lâm Du Dã bỗng nhiên đổi chủ đề, ấm giọng hỏi: “Tuần sau sinh nhật, em muốn làm gì?”

Nam Vận: “Anh biết ai lại đến không? Ba của Lục Dã!”

Lâm Du Dã cũng không nói thêm gì, lại dịu dàng thúc giục lần nữa: “Nhanh đi ăn cơm, kẻo cơm canh nguội mất.”

“….”

Vẻ mặt anh vô cùng kiên định, giọng điệu cũng cực kỳ kiên quyết, hoang mang rối loạn trong lòng Nam Vận thoáng chốc ổn định lại.

“….”

Nam Vận bị ba cô làm cho tức anh ách: “Vậy con cũng không ăn!”

Nam Vận nghĩ nghĩ, thỏ thẻ đáp một câu: “Sinh em bé?”

Nam Khải Thăng lại không hề có ý định đuổi theo Nguyễn Lệ Oánh, ông bình tĩnh ngẩng đầu, cười giả lả nhìn Nam Vận đang đứng trên bậc cầu thang: “Con lên tầng nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa đến lúc ăn cơm tối ba sẽ gọi con.”

Nguyễn Lệ Oánh chắc chắn là đứng về phía con gái mình, con gái là con gái ruột của bà ta, là cục thịt rớt xuống từ trên người bà ta, hơn nữa trong ngôi nhà này, ngoài con gái ra, tất cả đều là người ngoài, bà ta không nỡ để con gái mình chịu một chút uất ức nào, lập tức trừng mắt với Nam Khải Thăng rồi quát lên: “Ông dữ như vậy làm gì? Kiều Kiều cũng không phải là cố ý! Lại nói, Kiều Kiều của chúng ta nói sai sao? Trông nó kiêu căng chưa kìa, về đến nhà ngay cả chào hỏi cũng không thèm chào, bây giờ đã như vậy rồi, sau này còn không phải sẽ đuổi hai mẹ con chúng tôi ra khỏi nhà sao?”

Lâm Du Dã không biết nên khóc hay cười, cảm thấy cô gái nhỏ của anh thật sự là vừa ngốc vừa đáng yêu: “Em mới bao nhiêu tuổi?”

Nam Vận lần nữa dừng lại bước chân, xoay người, mặt không cảm xúc hỏi: “Ba biết con thích ăn cái gì sao?”

Ngữ điệu của chú Lâm không giống như thông báo, ngược lại giống như thông cáo hơn.

Nam Khải Thăng gọi với theo bóng lưng đang bước nhanh lên tầng của cô: “Vậy ba bảo Dã Tử đưa đến cho con!”

Mặc dù Dã Tử đã nói rồi, bảo cô nên làm cái gì thì làm cái đó, nhưng mà cô vẫn rất lo lắng, lỡ như ba cô và ba của Quý Mạch Thần phối hợp với nhau, ngay tại chỗ liền quyết định gả cô cho Quý Mạch Thần thì làm sao đây?

Quý Bách cuối cùng cũng nhận ra có chỗ bất thường: “Ông ta đến làm gì?”

Lâm Du Dã nhịn cười: “Em muốn khiến anh tức giận sao?”

Lúc này Nam Vận không muốn nhìn thấy bất cứ người nào, không chỉ không đứng dậy mở cửa, ngược lại còn dùng chăn trùm kín đầu.

Mặc dù Dã Tử đã nói rồi, bảo cô nên làm cái gì thì làm cái đó, nhưng mà cô vẫn rất lo lắng, lỡ như ba cô và ba của Quý Mạch Thần phối hợp với nhau, ngay tại chỗ liền quyết định gả cô cho Quý Mạch Thần thì làm sao đây?

Dã Tử đoán đúng rồi, hôm nay không làm nên được chuyện gì.

Giờ phút đó Nam Vận thậm chí còn muốn chửi ầm lên.

Vẻ mặt anh vô cùng kiên định, giọng điệu cũng cực kỳ kiên quyết, hoang mang rối loạn trong lòng Nam Vận thoáng chốc ổn định lại.

Nào ngờ lần này Nam Khải Thăng ngay cả Nguyễn Lệ Oánh cũng không cho mặt mũi, mắng luôn cả bà ta: “Bà cũng im miệng đi cho tôi! Nếu không thì bà cũng cút đi!”

Sau khi nghe thấy hai chữ “Quý Bách”, toàn thân Nam Vận cứng đờ, đoán ra được cái gì đó, nhưng lại không dám khẳng định, vừa hoảng vừa sợ nhìn Lâm Du Dã: “Tại sao ông ta lại tới?”

Nam Vận không thể không sợ hãi, sắp hoảng đến khóc luôn rồi: “Chẳng may ba em muốn gả em cho Quý Mạch Thần thì phải làm sao?”

Kỳ thật còn có cả ba anh, nhưng Nam Khải Thăng lại không nói cho ai biết.

Buổi tối, khi đi ngủ thì chất lượng giấc ngủ cũng không được tốt lắm, trằn trọc mãi không ngủ được, một là bởi vì không quen không có Dã Tử bên cạnh, hai là lo lắng ngày mai nên làm thế nào.

Nam Khải Thăng gọi với theo bóng lưng đang bước nhanh lên tầng của cô: “Vậy ba bảo Dã Tử đưa đến cho con!”

Nam Vận không hề nghĩ tới tổ chức tiệc sinh nhật, không khỏi ngạc nhiên: “Hả?”

Lục, Lục tổng

Nam Thù càng nghĩ càng không cam tâm, càng đố kị với Nam Vận.

Nam Vận không thể không sợ hãi, sắp hoảng đến khóc luôn rồi: “Chẳng may ba em muốn gả em cho Quý Mạch Thần thì phải làm sao?”

Nam Vận không muốn ngồi đây từ lâu rồi, bởi vì cô cảm thấy mình như một đồ vật được bày trong tủ kính, mặc người xem xét, để người ta cùng đấu giá.

Nguyễn Lệ Oánh đầu tiên là sững sờ, sau đó thì tức giận đến run người.

Lâm Du Dã: “Ăn ít một chút.”

“Vâng.” Chú Lâm đáp xong thì rời đi.

Thái độ Lâm Du Dã rất kiên quyết: “Không được!”

Lâm Du Dã không trêu cô nữa, tiếp tục hỏi: “Sau khi ba của Lục Dã đến thì sao?”

Nam Vận càng nghĩ càng cảm thấy lạ, tình hình của bình dấm hôm nay quá ổn định rồi? Chẳng lẽ là đứa trẻ 3 tuổi trưởng thành rồi?

Lâm Du Dã nín cười: “Tại sao?”

Nam Vận nghi hoặc: “Sao anh lại chắc chắn như vậy?”

Lúc này Nam Vận không muốn nhìn thấy bất cứ người nào, không chỉ không đứng dậy mở cửa, ngược lại còn dùng chăn trùm kín đầu.Quý Bách cuối cùng cũng nhận ra có chỗ bất thường: “Ông ta đến làm gì?”Hơn nữa từ nhỏ đến lớn, mỗi khi cô và Nam Thù xảy ra tranh chấp, ba cô không bao giờ xử lý công bằng mà luôn luôn thiên vị Nam Thù, toàn lấy cái cớ “em gái còn nhỏ, con làm chị thì nên nhường em” rồi buộc cô nhượng bộ.

Nam Vận không muốn ngồi đây từ lâu rồi, bởi vì cô cảm thấy mình như một đồ vật được bày trong tủ kính, mặc người xem xét, để người ta cùng đấu giá.

Sau khi biết được việc này từ ba mình, Lâm Du Dã hận không thể trực tiếp đánh cho Nam Khải Thăng một trận, cô gái nhỏ anh nâng trong lòng bàn tay cưng chiều nhiều năm như thế, sao có thể để người khác coi như là vật phẩm mà tùy ý bán đấu giá được chứ?

Cho nên câu nói vừa rồi của Lục Dung Tinh coi như đã giải vây giúp cô, giây phút đó cô thậm chí còn có chút cảm kích ông ấy, không thèm nghĩ ngợi đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhanh chóng rời khỏi phòng khách, sau đó vội vội vàng vàng chạy đến phòng bếp.Sau khi biết được việc này từ ba mình, Lâm Du Dã hận không thể trực tiếp đánh cho Nam Khải Thăng một trận, cô gái nhỏ anh nâng trong lòng bàn tay cưng chiều nhiều năm như thế, sao có thể để người khác coi như là vật phẩm mà tùy ý bán đấu giá được chứ?

Hình như bây giờ cũng chỉ có cách sinh em bé mới có thể khiến cho cô thoát được việc liên hôn thôi.

“….”

Ngay tại lúc cô đang bước lên cầu thang lên tầng, Nam Thù đang ngồi trên ghế sô pha bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, âm dương quái khí nói: “Đúng là quạ đen biến thành phượng hoàng, kiêu căng quá nhỉ.”

Anh không chịu được khi thấy cô gái nhỏ khóc, giờ phút đó anh còn muốn nói hết tất cả ra với cô, “anh chính là Lục Dã” năm chữ này đã lên đến khóe miệng, nhưng đúng lúc này, cô gái nhỏ bỗng nhiên nói với anh một câu: “Dã Tử, hai chúng ta sinh một đứa bé đi.”

Nam Khải Thăng nói liên tục không ngừng: “Con không ăn cơm sao được chứ? Hôm nay ba bảo dì giúp việc làm toàn món con thích ăn không đó.”

Chỉ vì Nam Vận đồng thời được hai đại thiếu gia hai nhà Quý, Lục để mắt sao?

Tuy nhiên khiến cho cô bất ngờ chính là, ba cô thế mà lại quay ra răn dạy Nam Thù: “Con nói ai đó? Có thể im miệng lại được hay không?”

Lục, Lục tổng

“Tuần sau là em 20 rồi!” Nam Vận vội vàng nói.

Ông ta không phải gả con gái, mà là bán con gái, cũng có thể nói là đấu giá.

Cô đã biết vị khách kia chính là ba của Quý Mạch Thần, cũng biết mục đích đến của ông ta, cho nên đối với việc ông ta đến đây làm khách, cô không có một chút tích cực nào.

Sau khi nghe thấy hai chữ “Quý Bách”, toàn thân Nam Vận cứng đờ, đoán ra được cái gì đó, nhưng lại không dám khẳng định, vừa hoảng vừa sợ nhìn Lâm Du Dã: “Tại sao ông ta lại tới?”

Luận về chơi trò tâm cơ, Nam Khải Thăng xác thật có chút tài năng. Ông ta hẹn Qúy Bách là ngày mai, mà hẹn với ba anh cũng là ngày mai, nhưng lại không nói cho đối phương biết việc này, mục đích quá rõ ràng, ông ta là muốn hai nhà chạm mặt nhau, để bọn họ biết được con gái ông ta bán rất chạy, từ đó mà lên giá.

Nam Vận còn tưởng là Dã Tử đang khen cô: “Đương nhiên rồi, em còn nhìn ra được, Lục Dã tuyệt đối là con ruột của ba anh ta.”Nam Khải Thăng nói liên tục không ngừng: “Con không ăn cơm sao được chứ? Hôm nay ba bảo dì giúp việc làm toàn món con thích ăn không đó.”

Nam Vận lại băn khoăn một lúc, cuối cùng vẫn vén chăn, bò ra khỏi giường, đi mở cửa cho anh.

Lâm Du Dã không nhịn được cười một chút: “Sao ba anh ta lại ưu tú?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hơn nữa từ nhỏ đến lớn, mỗi khi cô và Nam Thù xảy ra tranh chấp, ba cô không bao giờ xử lý công bằng mà luôn luôn thiên vị Nam Thù, toàn lấy cái cớ “em gái còn nhỏ, con làm chị thì nên nhường em” rồi buộc cô nhượng bộ.

Ngay mai rốt cuộc là ai đến nhà làm khách? Có liên quan gì đến cô?

Để cho nhà họ Quý và nhà họ Lục đấu đá với nhau, hai nhà này đều không phải người dễ trêu vào, xem ba cô cuối cùng muốn kết thúc như thế nào, cũng không thể đem cô chém thành hai khúc, đúng không?

“….”

Nam Khải Thăng dõng dạc, hùng hồn nói: “Ba không biết, nhưng Dã Tử biết mà, ba hỏi Dã Tử rồi.”

Nam Vận: “Đặc biệt là không thèm nói lý, có ông ấy ở đây, em chắc chắn sẽ không gả ra được!”

Ông ta không phải gả con gái, mà là bán con gái, cũng có thể nói là đấu giá.

Kỳ thật còn có cả ba anh, nhưng Nam Khải Thăng lại không nói cho ai biết.

Lâm Du Dã bất đắc dĩ thở dài: “Tổ chức tiệc sinh nhật?”

Lâm Du Dã dịu dàng nói: “20 rồi, có thể gả cho người ta rồi, đương nhiên phải tổ chức thật ra trò.”

Trong trí nhớ của cô, ba cô trước nay chưa bao giờ nói nặng lời với Nam Thù, cho dù Nam Thù phạm sai, ông ta cũng chỉ phê bình tượng trưng cô ta hai câu, từ trước tời giờ chưa hề nghiêm nghị quát mắng cô ta như vậy.

Nam Vận không để ý đến cô ta, không thèm quay đầu mà tiếp tục lên tầng.

Dựa vào đâu chứ?

Nam Vận vội vã lắc đầu không ngừng: “Không không không, biểu hiện hôm nay của anh rất tốt, tiếp tục phát huy!”

Nam Vận bất mãn nói: “Anh không thể nghiêm túc một chút hay sao?”

Lâm Du Dã: “Nên làm gì thì làm đó, thuận theo tự nhiên là được, ngày mai nhà họ Quý sẽ không làm nên việc gì đâu.”

Cho nên Nguyễn Lệ Oánh đành phải cố đè xuống sự tức giận và không cam lòng, dứt khoát đứng dậy khỏi ghế sô pha, quay người rời đi.

Cái tên than đen tinh này quả nhiên là có ý xấu với cô!

“Biết.” Lâm Du Dã cũng không giấu diếm cô: “Quý Bách.”

Nào ngờ lần này Nam Khải Thăng ngay cả Nguyễn Lệ Oánh cũng không cho mặt mũi, mắng luôn cả bà ta: “Bà cũng im miệng đi cho tôi! Nếu không thì bà cũng cút đi!”

Càng nghĩ càng không ngủ được, về sau thậm chí cô còn bắt đầu nghĩ, nếu như ba cô thật sự muốn gả cô cho Quý Mạch Thần, vậy cô sẽ bỏ trốn cùng Dã Tử!

Nam Khải Thăng không ngờ Lục Dung Tinh vừa đến đã cướp mất quyền chủ đạo, sửng sốt vài giây mới phản ứng lại được, vội vàng nói: “Nam Vận vội vã lắc đầu không ngừng: “Không không không, biểu hiện hôm nay của anh rất tốt, tiếp tục phát huy!”Lục, Lục tổng, ông đừng gấp, có gì thì chúng ta từ từ nói chuyện.”

Một tay Lâm Du Dã đặt ở eo cô gái nhỏ, một tay đặt sau gáy cô, ấm giọng hỏi: “Sao thế?”

Nam tổng

Mặc dù Dã Tử đã nói rồi, bảo cô nên làm cái gì thì làm cái đó, nhưng mà cô vẫn rất lo lắng, lỡ như ba cô và ba của Quý Mạch Thần phối hợp với nhau, ngay tại chỗ liền quyết định gả cô cho Quý Mạch Thần thì làm sao đây?

?”

Lâm Du Dã nín cười: “Tại sao?”

Sau khi nghe thấy hai chữ “Quý Bách”, toàn thân Nam Vận cứng đờ, đoán ra được cái gì đó, nhưng lại không dám khẳng định, vừa hoảng vừa sợ nhìn Lâm Du Dã: “Tại sao ông ta lại tới?”Nam Vận lại băn khoăn một lúc, cuối cùng vẫn vén chăn, bò ra khỏi giường, đi mở cửa cho anh.

Lâm Du Dã thuận theo cô hỏi: “Ông ấy đến làm gì?”

Nam Vận lại không có cảm giác thèm ăn gì cả: “Em không muốn ăn cơm.”Lâm Du Dã do dự một lúc, cuối cùng vẫn lựa chọn nói thật với cô gái nhỏ: “Ông ta muốn đến để thăm dò ý tứ của ba em, xem xem ba em có dự định muốn liên hôn hay không?” Tiếp đó lại nhanh chóng trấn an cô gái nhỏ một câu: “Đừng sợ, có anh đây.”

Nam Vận lại không có cảm giác thèm ăn gì cả: “Em không muốn ăn cơm.”

Không thân quen?

“….”

Trở mặt với ông ta, hai mẹ con bà ta sẽ không chiếm được chỗ tốt nào.

Giờ phút đó Nam Vận thậm chí còn muốn chửi ầm lên.Nam Vận lại lo lắng: “Có phải quá phí tiền hay không?”

Mặc dù Nam Vận không có hảo cảm gì đối với hai nhà Quý, Lục, càng không muốn gả cho bất cứ nhà nào, nhưng cô không còn sợ hãi nữa, sự xuất hiện của Lục Dung Tinh đã phá vỡ cân bằng.

Cho nên ba bắt đầu hướng về chị ta rồi?

Lục Dung Tinh tùy tiện ngồi xuống một chiếc ghế sô pha: “Cầu hôn cho con trai ấy mà, không phải ngài cũng vậy đó chứ? Con trai ngài nhìn trúng ai rồi? Nam Thù sao? Vậy chúng tôi không tranh với ngài, Dã Tử nhà chúng tôi thì thích Nam Vận, khăng khăng một mực, không phải con bé thì không cưới, ngài cũng đừng tranh với chúng tôi đó.”Hình như bây giờ cũng chỉ có cách sinh em bé mới có thể khiến cho cô thoát được việc liên hôn thôi.

Ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của Dã Tử: “A Vận, mở cửa.”

Nam Khải Thăng trước nay chưa bao giờ đối xử với bà ta hung dữ như hôm nay, ông ta luôn đối với bà ta dịu dàng chu đáo, muốn gì được nấy, bà ta từng cho rằng mình đã nắm được Nam Khải Thăng trong lòng bàn tay, nhưng giờ phút này bà ta mới nhận ra, Nam Khải Thăng trước giờ không phải là một người đàn ông có thể bị phụ nữ sai khiến, ông ta vĩnh viễn đặt lợi ích của mình lên trên hết.

Nam Vận: “Vậy sao cũng được.”

Cho nên ba bắt đầu hướng về chị ta rồi?

Quý Bách: “…”

Không thân quen?

Ông ta vừa dứt lời, Lục Dung Tinh đã tiến vào phòng khách, vừa đi còn vừa lớn tiếng chào hỏi: “Chào Nam tổng! Ồ, Quý tổng cũng ở đây à, sao hôm nay ngài cũng đến đây vậy? Không phải là vì cùng một chuyện đó chứ?”

Buổi tối, khi đi ngủ thì chất lượng giấc ngủ cũng không được tốt lắm, trằn trọc mãi không ngủ được, một là bởi vì không quen không có Dã Tử bên cạnh, hai là lo lắng ngày mai nên làm thế nào.

Trước mặt lợi ích, thân thích với ông ta chẳng là gì.

“Được rồi.” Sau khi được Dã Tử an ủi, Nam Vận đã có chút cảm giác thèm ăn, ngoan ngoãn đi ăn cơm.

Nam Vận nghi hoặc: “Sao anh lại chắc chắn như vậy?”

Một tay Lâm Du Dã đặt ở eo cô gái nhỏ, một tay đặt sau gáy cô, ấm giọng hỏi: “Sao thế?”

Ông ta vừa dứt lời, Lục Dung Tinh đã tiến vào phòng khách, vừa đi còn vừa lớn tiếng chào hỏi: “ChàoNam tổng! Ồ,

Nguyễn Lệ Oánh và Nam Thù đều ở nhà, Nam Vận vừa đi vào phòng khách đã thấy hai mẹ con họ, nên cô cũng không dừng lại dưới tầng lâu mà trực tiếp đi thẳng lên tầng 2.

Lâm Du Dã không trêu cô nữa, tiếp tục hỏi: “Sau khi ba của Lục Dã đến thì sao?”

Đến rạng sáng 2, 3 giờ, cô mới mơ mơ màng màng ngủ mất, nhưng chưa đến 8 giờ sáng ngày hôm sau, cô đã bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, ngay sau đó ngoài cửa truyền đến giọng nói của ba cô: “A Vận! Dậy chưa? Nếu còn chưa dậy thì nhanh dậy đi, khách sắp đến rồi!”

Lâm Du Dã mặt không đổi sắc: “Sau đó thì sao?”

Quá hung hăng càn quấy rồi.

Nam Vận: “Anh biết ai lại đến không? Ba của Lục Dã!”

Nam Vận hơi bất ngờ, không ngờ lúc này bình dấm chua lại không bị đổ, cẩn thận, dè dặt hỏi một câu: “Anh không giận hả?”

Người trong cuộc thì mê, người ngoài cuộc thì tỉnh, khi nghe ba anh phân tích xong, Lâm Du Dã mới đè xuống lửa giận với Nam Khải Thăng, có điều sớm muộn gì anh cũng sẽ tính toán rõ ràng ông ta.

Nhưng lúc anh giận đến mức không thể kìm chế được, ba anh lại cực kỳ bình tĩnh nói với anh: “Con đánh ông ta một trận cũng không giải quyết được vấn đề, không bằng tương kế tựu kế, trực tiếp đi cầu hôn, thuận tiện để cho tên nhóc nhà họ Quý kia biết đến sự tồn tại của con, khỏi cho cậu ta tưởng bở mình đã đạt được. Còn nữa, chỉ cần con và Quý Mạch Thần tranh đấu với nhau một trận, cuộc sống của con bé trong nhà chắc chắn sẽ tốt hơn trước rất nhiều, người ngoài cũng sẽ xem trọng con bé hơn một chút, đến lúc hai đứa kết hôn, cũng không có ai nói con bé trèo cao, ngược lại sẽ cảm thấy là con đã giành con bé từ tay Quý Mạch Thần.”

Trong trí nhớ của cô, ba cô trước nay chưa bao giờ nói nặng lời với Nam Thù, cho dù Nam Thù phạm sai, ông ta cũng chỉ phê bình tượng trưng cô ta hai câu, từ trước tời giờ chưa hề nghiêm nghị quát mắng cô ta như vậy.

“Được rồi.” Sau khi được Dã Tử an ủi, Nam Vận đã có chút cảm giác thèm ăn, ngoan ngoãn đi ăn cơm.

Trong tay Lâm Du Dã đang bưng một chiếc khay màu đen, bên trong khay đặt đồ ăn.

Lâm Du Dã nín cười: “Tại sao?”

Không biết qua bao lâu, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Nam Khải Thăng: “….”

Mặc dù Dã Tử đã nói rồi, bảo cô nên làm cái gì thì làm cái đó, nhưng mà cô vẫn rất lo lắng, lỡ như ba cô và ba của Quý Mạch Thần phối hợp với nhau, ngay tại chỗ liền quyết định gả cô cho Quý Mạch Thần thì làm sao đây?

Nam Vận không lập tức trả lời, qua một lúc lâu sau cô mới mở miệng, kể chi tiết cho anh nghe những chuyện xảy ra từ sau khi tan học, nhưng cô không đề cập đến những lời ba cô nói khi đang đi trên đường về nhà, sợ tổn thương lòng tự trọng của Dã Tử.

Ông chủ nhớ thương người phụ nữ của anh!

Hôm nay sao vậy? Sao ba cô lại đột nhiên che chở cô?Quả thật đều là món cô thích ăn.

Lâm Du Dã: “Anh đoán.”

Cho nên câu nói vừa rồi của Lục Dung Tinh coi như đã giải vây giúp cô, giây phút đó cô thậm chí còn có chút cảm kích ông ấy, không thèm nghĩ ngợi đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhanh chóng rời khỏi phòng khách, sau đó vội vội vàng vàng chạy đến phòng bếp.

Lâm Du Dã đem khay thức ăn đặt trên bàn đọc sách của cô, nhẹ nhàng thúc giục: “Đến đây ăn cơm.”

Nhưng lúc anh giận đến mức không thể kìm chế được, ba anh lại cực kỳ bình tĩnh nói với anh: “Con đánh ông ta một trận cũng không giải quyết được vấn đề, không bằng tương kế tựu kế, trực tiếp đi cầu hôn, thuận tiện để cho tên nhóc nhà họ Quý kia biết đến sự tồn tại của con, khỏi cho cậu ta tưởng bở mình đã đạt được. Còn nữa, chỉ cần con và Quý Mạch Thần tranh đấu với nhau một trận, cuộc sống của con bé trong nhà chắc chắn sẽ tốt hơn trước rất nhiều, người ngoài cũng sẽ xem trọng con bé hơn một chút, đến lúc hai đứa kết hôn, cũng không có ai nói con bé trèo cao, ngược lại sẽ cảm thấy là con đã giành con bé từ tay Quý Mạch Thần.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm Du Dã thuận theo cô hỏi: “Ông ấy đến làm gì?”

Nam Vận còn tưởng là Dã Tử đang khen cô: “Đương nhiên rồi, em còn nhìn ra được, Lục Dã tuyệt đối là con ruột của ba anh ta.”

Quý Bách lập tức có cảm giác bị người tính kế, nhưng ông ta gặp nguy không loạn, không chút hoang mang hỏi ngược lại: “Ngài đến đây làm gì vậy?”Vẻ mặt Quý Bách mờ mịt: “

Nam Vận nghi hoặc: “Sao anh lại chắc chắn như vậy?”

Cô không muốn gả Quý Mạch Thần, lại càng không muốn gả cho tên than đen tinh có quan hệ không minh bạch với nữ minh tinh kia!

Lâm Du Dã đang chuẩn bị trà để tiếp khách.

Cứ ở trong phòng lề mề đến gần 9 giờ mới xuống tầng.

Tiếp đó, cô để cằm chống ở ngực anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, trông mong nhìn anh: “Anh biết ngày mai ai đến không?”

Sau khi biết được việc này từ ba mình, Lâm Du Dã hận không thể trực tiếp đánh cho Nam Khải Thăng một trận, cô gái nhỏ anh nâng trong lòng bàn tay cưng chiều nhiều năm như thế, sao có thể để người khác coi như là vật phẩm mà tùy ý bán đấu giá được chứ?

Lâm Du Dã: “Nên làm gì thì làm đó, thuận theo tự nhiên là được, ngày mai nhà họ Quý sẽ không làm nên việc gì đâu.”

Ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của Dã Tử: “A Vận, mở cửa.”

Người trong cuộc thì mê, người ngoài cuộc thì tỉnh, khi nghe ba anh phân tích xong, Lâm Du Dã mới đè xuống lửa giận với Nam Khải Thăng, có điều sớm muộn gì anh cũng sẽ tính toán rõ ràng ông ta.

Lục Dung Tinh: “Được, hai người cứ bàn chuyện kết hôn của Nam Thù trước đi, tôi không vội, tôi có thể chờ.”

Vì cô mà mắng Nam Thù thì đã đành, ông lại còn vì cô mà mắng cả Nguyễn Lệ Oánh nữa, chuyện gì thế này?

“Được rồi.” Sau khi được Dã Tử an ủi, Nam Vận đã có chút cảm giác thèm ăn, ngoan ngoãn đi ăn cơm.Ngay mai rốt cuộc là ai đến nhà làm khách? Có liên quan gì đến cô?

Ba cô rốt cuộc đang giở trò quỷ gì đây?

Sau khi anh tiến vào phòng, Nam Vận lập tức khóa cửa phòng lại, móc lại khóa lần nữa.

Lâm Du Dã thuận theo cô hỏi: “Ông ấy đến làm gì?”

Ông ta vừa dứt lời, Lục Dung Tinh đã tiến vào phòng khách, vừa đi còn vừa lớn tiếng chào hỏi: “Chào

Nam Vận bỗng có cảm giác được sủng mà lo, trực tiếp đáp lại: “Con không đói, ba không cần gọi con.” Nói rồi, cô lại lần nữa bước chân lên, tiếp tục lên tầng.Lâm Du Dã dịu dàng nói: “20 rồi, có thể gả cho người ta rồi, đương nhiên phải tổ chức thật ra trò.”

Quý Bách cuối cùng cũng nhận ra có chỗ bất thường: “Ông ta đến làm gì?”

Anh không chịu được khi thấy cô gái nhỏ khóc, giờ phút đó anh còn muốn nói hết tất cả ra với cô, “anh chính là Lục Dã” năm chữ này đã lên đến khóe miệng, nhưng đúng lúc này, cô gái nhỏ bỗng nhiên nói với anh một câu: “Dã Tử, hai chúng ta sinh một đứa bé đi.”Anh không chịu được khi thấy cô gái nhỏ khóc, giờ phút đó anh còn muốn nói hết tất cả ra với cô, “anh chính là Lục Dã” năm chữ này đã lên đến khóe miệng, nhưng đúng lúc này, cô gái nhỏ bỗng nhiên nói với anh một câu: “Dã Tử, hai chúng ta sinh một đứa bé đi.”

“Biết.” Lâm Du Dã cũng không giấu diếm cô: “Quý Bách.”

Nam Vận đã bị một màn này của ba cô làm cho ngây người.

Nam Vận lao thẳng đến trước mặt anh, hưng phấn và kích động nói: “Dã Tử, anh đoán đúng rồi! Việc hôm này chắc chắn sẽ không thành!”

Cô vừa xấu hổ vừa lúng túng.

Mặt trời thật sự là mọc từ phía Tây rồi?

Vì cô mà mắng Nam Thù thì đã đành, ông lại còn vì cô mà mắng cả Nguyễn Lệ Oánh nữa, chuyện gì thế này?Kể xong, cô thở dài một hơi: “Em cảm thấy ba em hôm nay rất kỳ lạ, lại vì em mà mắng cả Nguyễn Lệ Oánh và Nam Thù, rốt cuộc là tại sao chứ?”

Lâm Du Dã mặt không đổi sắc: “Sau đó thì sao?”

Nhưng lúc anh giận đến mức không thể kìm chế được, ba anh lại cực kỳ bình tĩnh nói với anh: “Con đánh ông ta một trận cũng không giải quyết được vấn đề, không bằng tương kế tựu kế, trực tiếp đi cầu hôn, thuận tiện để cho tên nhóc nhà họ Quý kia biết đến sự tồn tại của con, khỏi cho cậu ta tưởng bở mình đã đạt được. Còn nữa, chỉ cần con và Quý Mạch Thần tranh đấu với nhau một trận, cuộc sống của con bé trong nhà chắc chắn sẽ tốt hơn trước rất nhiều, người ngoài cũng sẽ xem trọng con bé hơn một chút, đến lúc hai đứa kết hôn, cũng không có ai nói con bé trèo cao, ngược lại sẽ cảm thấy là con đã giành con bé từ tay Quý Mạch Thần.”

Nam Vận: “Đặc biệt là không thèm nói lý, có ông ấy ở đây, em chắc chắn sẽ không gả ra được!”

Vẻ mặt của Nam Thù cũng vô cùng ngạc nhiên. Trước kia, lúc cô bắt nạt Nam Vận, ba chẳng bao giờ quản, cho nên cô ta mới không kiêng nể gì cả, vậy mà tình thế hôm nay lại nghịch chuyển, ba không chỉ che chở Nam Vận, còn quay ngược lại mắng cô ta một trận, làm cô ta không thể tin nổi.

Nam Khải Thăng lại không hề có ý định đuổi theo Nguyễn Lệ Oánh, ông bình tĩnh ngẩng đầu, cười giả lả nhìn Nam Vận đang đứng trên bậc cầu thang: “Con lên tầng nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa đến lúc ăn cơm tối ba sẽ gọi con.”

Vì cô mà mắng Nam Thù thì đã đành, ông lại còn vì cô mà mắng cả Nguyễn Lệ Oánh nữa, chuyện gì thế này?

Bạch Nhược Uyển đối với ông ta mà nói, chính là chiếc cầu thang để ông ta leo lên được xã hội thượng lưu. Mà bản thân mình đối với ông ta, cũng chỉ là một món đồ chơi, để bày ra cho người khác xem, chứng minh ông ta đã thành công vào được xã hội thượng lưu.Cô nhớ lại sau khi kết thúc vụ bán đấu giá lần đó, Lục Dã không nói gì mà đeo nhẫn vào cho cô.

Giờ phút đó Nam Vận thậm chí còn muốn chửi ầm lên.

Lâm Du Dã lập tức đi về phía cô gái nhỏ, ôm cô vào lòng.

Chương 29: Khăng khăng một mực.

Sau khi về tới phòng, Nam Vận lập tức khóa cửa phòng lại, còn móc cả khóa dây ở phía trên vào, sau đó thì nhào lên giường, lòng tràn đầy lo lắng.

Nam Vận lại băn khoăn một lúc, cuối cùng vẫn vén chăn, bò ra khỏi giường, đi mở cửa cho anh.

Nam Khải Thăng bình tĩnh, mặt không đổi sắc trả lời: “À, là Lục Dung Tinh, hôm nay cũng vì con trai mà đến đây.”

Nam Khải Thăng nói liên tục không ngừng: “Con không ăn cơm sao được chứ? Hôm nay ba bảo dì giúp việc làm toàn món con thích ăn không đó.”

Nam Vận lại lo lắng: “Có phải quá phí tiền hay không?”

Mặt trời thật sự là mọc từ phía Tây rồi?

Nam Vận lao thẳng đến trước mặt anh, hưng phấn và kích động nói: “Dã Tử, anh đoán đúng rồi! Việc hôm này chắc chắn sẽ không thành!”

Nguyễn Lệ Oánh trong nháy mắt đã nhìn rõ tất cả, ánh mắt nhìn về phía Nam Khải Thăng lộ ra tức giận và oán hận khó nén, nhưng bà ta là một người phụ nữ lí trí, sẽ không trở mặt hoàn toàn với Nam Khải Thăng, bởi vì bây giờ bà ta vẫn phải dựa vào Nam Khải Thăng để sống, con gái cũng phải dựa vào ông ta mới có thể có thân phận con gái nhà quyền thế.

Ông ta vừa dứt lời, Lục Dung Tinh đã tiến vào phòng khách, vừa đi còn vừa lớn tiếng chào hỏi: “Chào Nam tổng! Ồ, Quý tổng cũng ở đây à, sao hôm nay ngài cũng đến đây vậy? Không phải là vì cùng một chuyện đó chứ?”

“Vâng.” Chú Lâm đáp xong thì rời đi.

Nam Vận đứng một chỗ không động đậy, chốc lát sau, cô giơ hai tay về phía anh, cảm xúc có mấy phần sa sút nói: “Ôm em.”

Nam Vận hơi bất ngờ, không ngờ lúc này bình dấm chua lại không bị đổ, cẩn thận, dè dặt hỏi một câu: “Anh không giận hả?”“….”

Chương 29: Khăng khăng một mực.

Nam Vận không lập tức trả lời, qua một lúc lâu sau cô mới mở miệng, kể chi tiết cho anh nghe những chuyện xảy ra từ sau khi tan học, nhưng cô không đề cập đến những lời ba cô nói khi đang đi trên đường về nhà, sợ tổn thương lòng tự trọng của Dã Tử.

Thái độ Lâm Du Dã rất kiên quyết: “Không được!”

Lâm Du Dã lập tức đi về phía cô gái nhỏ, ôm cô vào lòng.

Luận về chơi trò tâm cơ, Nam Khải Thăng xác thật có chút tài năng. Ông ta hẹn Qúy Bách là ngày mai, mà hẹn với ba anh cũng là ngày mai, nhưng lại không nói cho đối phương biết việc này, mục đích quá rõ ràng, ông ta là muốn hai nhà chạm mặt nhau, để bọn họ biết được con gái ông ta bán rất chạy, từ đó mà lên giá.

, ông đừng gấp, có gì thì chúng ta từ từ nói chuyện.”

Tuy nhiên khiến cho cô bất ngờ chính là, ba cô thế mà lại quay ra răn dạy Nam Thù: “Con nói ai đó? Có thể im miệng lại được hay không?”

Cô không muốn gả Quý Mạch Thần, lại càng không muốn gả cho tên than đen tinh có quan hệ không minh bạch với nữ minh tinh kia!

Lâm Du Dã không nhịn được cười một chút: “Sao ba anh ta lại ưu tú?”

Nguyễn Lệ Oánh chắc chắn là đứng về phía con gái mình, con gái là con gái ruột của bà ta, là cục thịt rớt xuống từ trên người bà ta, hơn nữa trong ngôi nhà này, ngoài con gái ra, tất cả đều là người ngoài, bà ta không nỡ để con gái mình chịu một chút uất ức nào, lập tức trừng mắt với Nam Khải Thăng rồi quát lên: “Ông dữ như vậy làm gì? Kiều Kiều cũng không phải là cố ý! Lại nói, Kiều Kiều của chúng ta nói sai sao? Trông nó kiêu căng chưa kìa, về đến nhà ngay cả chào hỏi cũng không thèm chào, bây giờ đã như vậy rồi, sau này còn không phải sẽ đuổi hai mẹ con chúng tôi ra khỏi nhà sao?”

Lâm Du Dã: “Em lại không thích anh ta, sao anh phải giận?”

Bạch Nhược Uyển đối với ông ta mà nói, chính là chiếc cầu thang để ông ta leo lên được xã hội thượng lưu. Mà bản thân mình đối với ông ta, cũng chỉ là một món đồ chơi, để bày ra cho người khác xem, chứng minh ông ta đã thành công vào được xã hội thượng lưu.

Lần này, Lâm Du Dã cười một lúc lâu: “Ừm, em nhìn người lúc nào cũng chuẩn.”

“Tuần sau là em 20 rồi!” Nam Vận vội vàng nói.

Người trong cuộc thì mê, người ngoài cuộc thì tỉnh, khi nghe ba anh phân tích xong, Lâm Du Dã mới đè xuống lửa giận với Nam Khải Thăng, có điều sớm muộn gì anh cũng sẽ tính toán rõ ràng ông ta.

Thái độ Lâm Du Dã rất kiên quyết: “Không được!”

Nguyễn Lệ Oánh và Nam Thù đều ở nhà, Nam Vận vừa đi vào phòng khách đã thấy hai mẹ con họ, nên cô cũng không dừng lại dưới tầng lâu mà trực tiếp đi thẳng lên tầng 2.

Nam Vận bất mãn nói: “Anh không thể nghiêm túc một chút hay sao?”Trong tay Lâm Du Dã đang bưng một chiếc khay màu đen, bên trong khay đặt đồ ăn.

Cô nhớ lại sau khi kết thúc vụ bán đấu giá lần đó, Lục Dã không nói gì mà đeo nhẫn vào cho cô.

Cô tin tưởng Dã Tử, tin tưởng vô điều kiện, nhưng cô vẫn có chỗ không nắm chắc: “Vậy em, vậy ngày mai em phải làm sao?”

Nam Vận cũng không biết nói gì nữa, cô cảm thấy Dã Tử hôm nay có chút kỳ lạ, nhưng lại không nói được rốt cuộc là kỳ lạ chỗ nào.

Ba cô rốt cuộc đang giở trò quỷ gì đây?

Trước mặt lợi ích, thân thích với ông ta chẳng là gì.Trước mặt lợi ích, thân thích với ông ta chẳng là gì.

Ông chủ nhớ thương người phụ nữ của anh!

Lúc này Nam Vận không muốn nhìn thấy bất cứ người nào, không chỉ không đứng dậy mở cửa, ngược lại còn dùng chăn trùm kín đầu.

Quý tổng

Nam Vận cũng không biết nói gì nữa, cô cảm thấy Dã Tử hôm nay có chút kỳ lạ, nhưng lại không nói được rốt cuộc là kỳ lạ chỗ nào.

Thật ra cô có dự cảm không tốt cho lắm, nhưng mà lại đoán không ra nguyên nhân.

Nam Vận bỗng có cảm giác được sủng mà lo, trực tiếp đáp lại: “Con không đói, ba không cần gọi con.” Nói rồi, cô lại lần nữa bước chân lên, tiếp tục lên tầng.

Lâm Du Dã cũng không nói thêm gì, lại dịu dàng thúc giục lần nữa: “Nhanh đi ăn cơm, kẻo cơm canh nguội mất.”

Vừa vào phòng khách, cô đã nhìn thấy ba của Quý Mạch Thần.

Khi nào địa vị của cô trong lòng ba cô lại trở nên quan trọng như vậy rồi?

Lâm Du Dã thuận theo cô hỏi: “Ông ấy đến làm gì?”

Tiếp đó, cô để cằm chống ở ngực anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, trông mong nhìn anh: “Anh biết ngày mai ai đến không?”

Giờ phút đó Nam Vận thậm chí còn muốn chửi ầm lên.

Trong tay Lâm Du Dã đang bưng một chiếc khay màu đen, bên trong khay đặt đồ ăn.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Nam Vận: “Bởi vì anh ta và ba anh ta đều không nói lý giống nhau!”

“….”

Nam Vận ăn ngay nói thật, phát ra lời khen ngợi từ tận đáy lòng: “Ba anh ta quả thực rất ưu tú!”

Trở mặt với ông ta, hai mẹ con bà ta sẽ không chiếm được chỗ tốt nào.

Cái tên than đen tinh này quả nhiên là có ý xấu với cô!

Nam Khải Thăng lại không chú ý đến chi tiết này, vội vàng nói: “Mau mau mau, nhanh mời vào.”

Cô nhớ lại sau khi kết thúc vụ bán đấu giá lần đó, Lục Dã không nói gì mà đeo nhẫn vào cho cô.

Nam Khải Thăng không ngờ Lục Dung Tinh vừa đến đã cướp mất quyền chủ đạo, sửng sốt vài giây mới phản ứng lại được, vội vàng nói: “Lục, Lục tổng, ông đừng gấp, có gì thì chúng ta từ từ nói chuyện.”

Dựa vào đâu chứ?Nam Vận không hề nghĩ tới tổ chức tiệc sinh nhật, không khỏi ngạc nhiên: “Hả?”

Vừa vào phòng khách, cô đã nhìn thấy ba của Quý Mạch Thần.

Vì cô mà mắng Nam Thù thì đã đành, ông lại còn vì cô mà mắng cả Nguyễn Lệ Oánh nữa, chuyện gì thế này?

Lâm Du Dã hiểu cô đang sợ hãi điều gì, anh nhìn thẳng vào mắt cô không chớp, từng chữ từng câu nói ra: “A Vận, yên tâm đi, anh nhất định sẽ cưới em, tuyệt đối không để em gả cho người khác.”

Vẻ mặt Quý Bách mờ mịt: “Lục tổng? Lục tổng?”

Kỳ thật còn có cả ba anh, nhưng Nam Khải Thăng lại không nói cho ai biết.Nam Khải Thăng trước nay chưa bao giờ đối xử với bà ta hung dữ như hôm nay, ông ta luôn đối với bà ta dịu dàng chu đáo, muốn gì được nấy, bà ta từng cho rằng mình đã nắm được Nam Khải Thăng trong lòng bàn tay, nhưng giờ phút này bà ta mới nhận ra, Nam Khải Thăng trước giờ không phải là một người đàn ông có thể bị phụ nữ sai khiến, ông ta vĩnh viễn đặt lợi ích của mình lên trên hết.

Nam Khải Thăng: “….”

Ông chủ nhớ thương người phụ nữ của anh!Nam Vận không thể không sợ hãi, sắp hoảng đến khóc luôn rồi: “Chẳng may ba em muốn gả em cho Quý Mạch Thần thì phải làm sao?”Sau khi anh tiến vào phòng, Nam Vận lập tức khóa cửa phòng lại, móc lại khóa lần nữa.

Nam Vận: “Đặc biệt là không thèm nói lý, có ông ấy ở đây, em chắc chắn sẽ không gả ra được!”

“Biết.” Lâm Du Dã cũng không giấu diếm cô: “Quý Bách.”

Nam Thù tuyệt đối không ngờ được ba lại vì Nam Vận mà mắng cả mẹ mình, oán hận trong lòng đối với Nam Vận lại nặng thêm một phần, ngẩng đầu hung hăng trừng Nam Vận một cái rồi lập tức đứng dậy đuổi theo mẹ cô ta.

Một tay Lâm Du Dã đặt ở eo cô gái nhỏ, một tay đặt sau gáy cô, ấm giọng hỏi: “Sao thế?”

Càng nghĩ càng không ra, càng nghĩ không ra thì cô càng lo.

Nam Vận lần nữa dừng lại bước chân, xoay người, mặt không cảm xúc hỏi: “Ba biết con thích ăn cái gì sao?”

Sau khi anh tiến vào phòng, Nam Vận lập tức khóa cửa phòng lại, móc lại khóa lần nữa.

Nam Vận bất mãn nói: “Anh không thể nghiêm túc một chút hay sao?”Nam Khải Thăng lập tức lệnh cho cô chào hỏi Quý Bách. Xuất phát từ phép lịch sự, Nam Vận không thể không chào hỏi Quý Bách, nhưng ngay lúc cô chuẩn bị mở miệng, chú Lâm bỗng nhiên đi vào phòng khách, cao giọng nói với ba cô: “Ông chủ, Lục tổng tới rồi.”

“Tuần sau là em 20 rồi!” Nam Vận vội vàng nói.

Vừa vào phòng khách, cô đã nhìn thấy ba của Quý Mạch Thần.

Đến rạng sáng 2, 3 giờ, cô mới mơ mơ màng màng ngủ mất, nhưng chưa đến 8 giờ sáng ngày hôm sau, cô đã bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, ngay sau đó ngoài cửa truyền đến giọng nói của ba cô: “A Vận! Dậy chưa? Nếu còn chưa dậy thì nhanh dậy đi, khách sắp đến rồi!”

Lục Dã: “…”

Không biết qua bao lâu, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.Nam Khải Thăng dõng dạc, hùng hồn nói: “Ba không biết, nhưng Dã Tử biết mà, ba hỏi Dã Tử rồi.”

Mặc dù Dã Tử đã nói rồi, bảo cô nên làm cái gì thì làm cái đó, nhưng mà cô vẫn rất lo lắng, lỡ như ba cô và ba của Quý Mạch Thần phối hợp với nhau, ngay tại chỗ liền quyết định gả cô cho Quý Mạch Thần thì làm sao đây?

Nam Vận: “Anh biết ai lại đến không? Ba của Lục Dã!”

Quý Bách lập tức có cảm giác bị người tính kế, nhưng ông ta gặp nguy không loạn, không chút hoang mang hỏi ngược lại: “Ngài đến đây làm gì vậy?”

Nhưng xét theo tình hình hiện tại, Nam Vận chính là chiếc bánh bao thơm ngon trong tay ba cô ta, cô ta cũng không dám tranh cãi với ông, thế nhưng lại không nuốt trôi được cục tức này, vì thế ném cho mẹ cô ta ánh mắt xin giúp đỡ, trong đó còn ẩn ẩn mang theo vài phần uất ức.

“….”

Lâm Du Dã dịu dàng nói: “20 rồi, có thể gả cho người ta rồi, đương nhiên phải tổ chức thật ra trò.”

Sau khi anh tiến vào phòng, Nam Vận lập tức khóa cửa phòng lại, móc lại khóa lần nữa.

Không thân quen?

Bởi vì Lục Dã muốn cưới em, anh ta còn là ông chủ của anh!Nam Vận không lập tức trả lời, qua một lúc lâu sau cô mới mở miệng, kể chi tiết cho anh nghe những chuyện xảy ra từ sau khi tan học, nhưng cô không đề cập đến những lời ba cô nói khi đang đi trên đường về nhà, sợ tổn thương lòng tự trọng của Dã Tử.

Quý Bách lập tức có cảm giác bị người tính kế, nhưng ông ta gặp nguy không loạn, không chút hoang mang hỏi ngược lại: “Ngài đến đây làm gì vậy?”

Chương 29: Khăng khăng một mực.Ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của Dã Tử: “A Vận, mở cửa.”

Lâm Du Dã không nhịn được cười một chút: “Sao ba anh ta lại ưu tú?”

Lúc này Nam Vận không muốn nhìn thấy bất cứ người nào, không chỉ không đứng dậy mở cửa, ngược lại còn dùng chăn trùm kín đầu.

Cô ăn cơm xong cũng không xuống tầng mà cứ ở rịt trong phòng.

Khi nào địa vị của cô trong lòng ba cô lại trở nên quan trọng như vậy rồi?

Nam Vận lại không có cảm giác thèm ăn gì cả: “Em không muốn ăn cơm.”

Càng nghĩ càng không ra, càng nghĩ không ra thì cô càng lo.

Lục Dung Tinh tùy tiện ngồi xuống một chiếc ghế sô pha: “Cầu hôn cho con trai ấy mà, không phải ngài cũng vậy đó chứ? Con trai ngài nhìn trúng ai rồi? Nam Thù sao? Vậy chúng tôi không tranh với ngài, Dã Tử nhà chúng tôi thì thích Nam Vận, khăng khăng một mực, không phải con bé thì không cưới, ngài cũng đừng tranh với chúng tôi đó.”

Buổi tối, khi đi ngủ thì chất lượng giấc ngủ cũng không được tốt lắm, trằn trọc mãi không ngủ được, một là bởi vì không quen không có Dã Tử bên cạnh, hai là lo lắng ngày mai nên làm thế nào.

Nam Vận lần nữa dừng lại bước chân, xoay người, mặt không cảm xúc hỏi: “Ba biết con thích ăn cái gì sao?”

Trans: Chip | Beta: Shpdarn_

Nam Thù càng nghĩ càng không cam tâm, càng đố kị với Nam Vận.

Lâm Du Dã: “Ăn ít một chút.”

Nam Vận không hề nghĩ tới tổ chức tiệc sinh nhật, không khỏi ngạc nhiên: “Hả?”

Nam Vận hơi bất ngờ, không ngờ lúc này bình dấm chua lại không bị đổ, cẩn thận, dè dặt hỏi một câu: “Anh không giận hả?”

Nguyễn Lệ Oánh và Nam Thù đều ở nhà, Nam Vận vừa đi vào phòng khách đã thấy hai mẹ con họ, nên cô cũng không dừng lại dưới tầng lâu mà trực tiếp đi thẳng lên tầng 2.

Lâm Du Dã: “Ăn ít một chút.”Ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của Dã Tử: “A Vận, mở cửa.”Bạch Nhược Uyển đối với ông ta mà nói, chính là chiếc cầu thang để ông ta leo lên được xã hội thượng lưu. Mà bản thân mình đối với ông ta, cũng chỉ là một món đồ chơi, để bày ra cho người khác xem, chứng minh ông ta đã thành công vào được xã hội thượng lưu.

Quý Bách: “…”

Người trong cuộc thì mê, người ngoài cuộc thì tỉnh, khi nghe ba anh phân tích xong, Lâm Du Dã mới đè xuống lửa giận với Nam Khải Thăng, có điều sớm muộn gì anh cũng sẽ tính toán rõ ràng ông ta.

Quý tổng

Sau khi biết được việc này từ ba mình, Lâm Du Dã hận không thể trực tiếp đánh cho Nam Khải Thăng một trận, cô gái nhỏ anh nâng trong lòng bàn tay cưng chiều nhiều năm như thế, sao có thể để người khác coi như là vật phẩm mà tùy ý bán đấu giá được chứ?

Sau khi về tới phòng, Nam Vận lập tức khóa cửa phòng lại, còn móc cả khóa dây ở phía trên vào, sau đó thì nhào lên giường, lòng tràn đầy lo lắng.Nam Vận lại lo lắng: “Có phải quá phí tiền hay không?”Lâm Du Dã: “Em làm sao mà nhìn ra được?”

Nam Thù tuyệt đối không ngờ được ba lại vì Nam Vận mà mắng cả mẹ mình, oán hận trong lòng đối với Nam Vận lại nặng thêm một phần, ngẩng đầu hung hăng trừng Nam Vận một cái rồi lập tức đứng dậy đuổi theo mẹ cô ta. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đến rạng sáng 2, 3 giờ, cô mới mơ mơ màng màng ngủ mất, nhưng chưa đến 8 giờ sáng ngày hôm sau, cô đã bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, ngay sau đó ngoài cửa truyền đến giọng nói của ba cô: “A Vận! Dậy chưa? Nếu còn chưa dậy thì nhanh dậy đi, khách sắp đến rồi!”

Trong trí nhớ của cô, ba cô trước nay chưa bao giờ nói nặng lời với Nam Thù, cho dù Nam Thù phạm sai, ông ta cũng chỉ phê bình tượng trưng cô ta hai câu, từ trước tời giờ chưa hề nghiêm nghị quát mắng cô ta như vậy.

Lâm Du Dã lập tức đi về phía cô gái nhỏ, ôm cô vào lòng.

Nguyễn Lệ Oánh trong nháy mắt đã nhìn rõ tất cả, ánh mắt nhìn về phía Nam Khải Thăng lộ ra tức giận và oán hận khó nén, nhưng bà ta là một người phụ nữ lí trí, sẽ không trở mặt hoàn toàn với Nam Khải Thăng, bởi vì bây giờ bà ta vẫn phải dựa vào Nam Khải Thăng để sống, con gái cũng phải dựa vào ông ta mới có thể có thân phận con gái nhà quyền thế.

Nguyễn Lệ Oánh đầu tiên là sững sờ, sau đó thì tức giận đến run người.

Nam Thù tuyệt đối không ngờ được ba lại vì Nam Vận mà mắng cả mẹ mình, oán hận trong lòng đối với Nam Vận lại nặng thêm một phần, ngẩng đầu hung hăng trừng Nam Vận một cái rồi lập tức đứng dậy đuổi theo mẹ cô ta.

Lâm Du Dã: “Ăn ít một chút.”

Nam Khải Thăng: “….”

Cái tên than đen tinh này quả nhiên là có ý xấu với cô!

Quý Bách lập tức có cảm giác bị người tính kế, nhưng ông ta gặp nguy không loạn, không chút hoang mang hỏi ngược lại: “Ngài đến đây làm gì vậy?”

Lâm Du Dã do dự một lúc, cuối cùng vẫn lựa chọn nói thật với cô gái nhỏ: “Ông ta muốn đến để thăm dò ý tứ của ba em, xem xem ba em có dự định muốn liên hôn hay không?” Tiếp đó lại nhanh chóng trấn an cô gái nhỏ một câu: “Đừng sợ, có anh đây.”

“Vâng.” Chú Lâm đáp xong thì rời đi.

Buổi tối, khi đi ngủ thì chất lượng giấc ngủ cũng không được tốt lắm, trằn trọc mãi không ngủ được, một là bởi vì không quen không có Dã Tử bên cạnh, hai là lo lắng ngày mai nên làm thế nào.

Dã Tử đoán đúng rồi, hôm nay không làm nên được chuyện gì.

Nam Vận đứng một chỗ không động đậy, chốc lát sau, cô giơ hai tay về phía anh, cảm xúc có mấy phần sa sút nói: “Ôm em.”

Lâm Du Dã nín cười: “Tại sao?”

Đến rạng sáng 2, 3 giờ, cô mới mơ mơ màng màng ngủ mất, nhưng chưa đến 8 giờ sáng ngày hôm sau, cô đã bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, ngay sau đó ngoài cửa truyền đến giọng nói của ba cô: “A Vận! Dậy chưa? Nếu còn chưa dậy thì nhanh dậy đi, khách sắp đến rồi!”Nam Vận còn tưởng là Dã Tử đang khen cô: “Đương nhiên rồi, em còn nhìn ra được, Lục Dã tuyệt đối là con ruột của ba anh ta.”

Hôm nay sao vậy? Sao ba cô lại đột nhiên che chở cô? (đọc tại Qidian-VP.com)

Nam Vận bỗng có cảm giác được sủng mà lo, trực tiếp đáp lại: “Con không đói, ba không cần gọi con.” Nói rồi, cô lại lần nữa bước chân lên, tiếp tục lên tầng.

Sau khi anh tiến vào phòng, Nam Vận lập tức khóa cửa phòng lại, móc lại khóa lần nữa.

Cho nên câu nói vừa rồi của Lục Dung Tinh coi như đã giải vây giúp cô, giây phút đó cô thậm chí còn có chút cảm kích ông ấy, không thèm nghĩ ngợi đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhanh chóng rời khỏi phòng khách, sau đó vội vội vàng vàng chạy đến phòng bếp.

Hôm nay sao vậy? Sao ba cô lại đột nhiên che chở cô?Nam Vận vội vã lắc đầu không ngừng: “Không không không, biểu hiện hôm nay của anh rất tốt, tiếp tục phát huy!”

Lâm Du Dã không trêu cô nữa, tiếp tục hỏi: “Sau khi ba của Lục Dã đến thì sao?”

Chương 29: Khăng khăng một mực.Lâm Du Dã bất đắc dĩ thở dài: “Tổ chức tiệc sinh nhật?”

Kỳ thật còn có cả ba anh, nhưng Nam Khải Thăng lại không nói cho ai biết.

Nam Khải Thăng gọi với theo bóng lưng đang bước nhanh lên tầng của cô: “Vậy ba bảo Dã Tử đưa đến cho con!”

Chỉ vì Nam Vận đồng thời được hai đại thiếu gia hai nhà Quý, Lục để mắt sao?

Ông chủ nhớ thương người phụ nữ của anh!Nam Vận ăn ngay nói thật, phát ra lời khen ngợi từ tận đáy lòng: “Ba anh ta quả thực rất ưu tú!”

Vì cô mà mắng Nam Thù thì đã đành, ông lại còn vì cô mà mắng cả Nguyễn Lệ Oánh nữa, chuyện gì thế này?Càng nghĩ càng không ra, càng nghĩ không ra thì cô càng lo.

Cô vừa xấu hổ vừa lúng túng.

Cô vừa xấu hổ vừa lúng túng.

Chương 29: Khăng khăng một mực

Nam Vận thì vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ, Lục Dã cũng muốn cưới cô?

Nam Khải Thăng lại không chú ý đến chi tiết này, vội vàng nói: “Mau mau mau, nhanh mời vào.”Nam Vận không khỏi dừng lại bước chân, kinh ngạc nhìn xuống tầng dưới.

Càng nghĩ càng không ngủ được, về sau thậm chí cô còn bắt đầu nghĩ, nếu như ba cô thật sự muốn gả cô cho Quý Mạch Thần, vậy cô sẽ bỏ trốn cùng Dã Tử!

Thái độ này, rõ ràng là đến phá rối, còn không thèm dựa theo trình tự mà làm, Nam Khải Thăng và Quý Bách nhất thời đều không biết phải tiếp chuyện thế nào.

Ngay mai rốt cuộc là ai đến nhà làm khách? Có liên quan gì đến cô?

Ngữ điệu của chú Lâm không giống như thông báo, ngược lại giống như thông cáo hơn.

Quý Bách: “…”

Nam Vận bị ba cô làm cho tức anh ách: “Vậy con cũng không ăn!”

Nam Vận càng nghĩ càng cảm thấy lạ, tình hình của bình dấm hôm nay quá ổn định rồi? Chẳng lẽ là đứa trẻ 3 tuổi trưởng thành rồi?

Bởi vì Lục Dã muốn cưới em, anh ta còn là ông chủ của anh!

Dựa vào đâu chứ?

Không biết qua bao lâu, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Ngay mai rốt cuộc là ai đến nhà làm khách? Có liên quan gì đến cô?

Buổi tối, khi đi ngủ thì chất lượng giấc ngủ cũng không được tốt lắm, trằn trọc mãi không ngủ được, một là bởi vì không quen không có Dã Tử bên cạnh, hai là lo lắng ngày mai nên làm thế nào.Cô nhớ lại sau khi kết thúc vụ bán đấu giá lần đó, Lục Dã không nói gì mà đeo nhẫn vào cho cô.

Ngay tại lúc cô đang bước lên cầu thang lên tầng, Nam Thù đang ngồi trên ghế sô pha bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, âm dương quái khí nói: “Đúng là quạ đen biến thành phượng hoàng, kiêu căng quá nhỉ.”

Lâm Du Dã đang chuẩn bị trà để tiếp khách.

Vẻ mặt anh vô cùng kiên định, giọng điệu cũng cực kỳ kiên quyết, hoang mang rối loạn trong lòng Nam Vận thoáng chốc ổn định lại.

Nam Vận không để ý đến cô ta, không thèm quay đầu mà tiếp tục lên tầng.

Tuy nhiên, ngay tại lúc cô đang mừng thầm, Lục Dung Tinh bỗng nhiên nói với cô một câu: “Cô bé, con ngồi đây làm gì? Chỗ này là nơi người lớn chúng ta bàn chuyện, mau đi ra ngoài, đừng gây phiền phức.”

Cứ ở trong phòng lề mề đến gần 9 giờ mới xuống tầng.

Kể xong, cô thở dài một hơi: “Em cảm thấy ba em hôm nay rất kỳ lạ, lại vì em mà mắng cả Nguyễn Lệ Oánh và Nam Thù, rốt cuộc là tại sao chứ?”

Vẻ mặt Quý Bách mờ mịt: “Nam Vận nghĩ nghĩ, thỏ thẻ đáp một câu: “Sinh em bé?”

Khi nào địa vị của cô trong lòng ba cô lại trở nên quan trọng như vậy rồi?

Lục Dã: “…”

“Tuần sau là em 20 rồi!” Nam Vận vội vàng nói.

Quý Bách lập tức có cảm giác bị người tính kế, nhưng ông ta gặp nguy không loạn, không chút hoang mang hỏi ngược lại: “Ngài đến đây làm gì vậy?”

Luận về chơi trò tâm cơ, Nam Khải Thăng xác thật có chút tài năng. Ông ta hẹn Qúy Bách là ngày mai, mà hẹn với ba anh cũng là ngày mai, nhưng lại không nói cho đối phương biết việc này, mục đích quá rõ ràng, ông ta là muốn hai nhà chạm mặt nhau, để bọn họ biết được con gái ông ta bán rất chạy, từ đó mà lên giá.

Chỉ vì Nam Vận đồng thời được hai đại thiếu gia hai nhà Quý, Lục để mắt sao?

Nam tổng

Tiếp đó, cô để cằm chống ở ngực anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, trông mong nhìn anh: “Anh biết ngày mai ai đến không?”

Lục Dã: “…”

Ông ta không phải gả con gái, mà là bán con gái, cũng có thể nói là đấu giá.

Nam Vận vội vã lắc đầu không ngừng: “Không không không, biểu hiện hôm nay của anh rất tốt, tiếp tục phát huy!”

Nam Vận lại lo lắng: “Có phải quá phí tiền hay không?”

Nam Vận: “Vậy sao cũng được.”Lâm Du Dã hiểu cô đang sợ hãi điều gì, anh nhìn thẳng vào mắt cô không chớp, từng chữ từng câu nói ra: “A Vận, yên tâm đi, anh nhất định sẽ cưới em, tuyệt đối không để em gả cho người khác.”

Ông chủ nhớ thương người phụ nữ của anh!

Lục Dã: “…”

Ngữ điệu của chú Lâm không giống như thông báo, ngược lại giống như thông cáo hơn.

Lục Dung Tinh tùy tiện ngồi xuống một chiếc ghế sô pha: “Cầu hôn cho con trai ấy mà, không phải ngài cũng vậy đó chứ? Con trai ngài nhìn trúng ai rồi? Nam Thù sao? Vậy chúng tôi không tranh với ngài, Dã Tử nhà chúng tôi thì thích Nam Vận, khăng khăng một mực, không phải con bé thì không cưới, ngài cũng đừng tranh với chúng tôi đó.”

Nam Vận: “Bởi vì anh ta và ba anh ta đều không nói lý giống nhau!”

Bởi vì Lục Dã muốn cưới em, anh ta còn là ông chủ của anh!

Lục Dung Tinh: “Được, hai người cứ bàn chuyện kết hôn của Nam Thù trước đi, tôi không vội, tôi có thể chờ.”

Cô tin tưởng Dã Tử, tin tưởng vô điều kiện, nhưng cô vẫn có chỗ không nắm chắc: “Vậy em, vậy ngày mai em phải làm sao?”Vừa vào phòng khách, cô đã nhìn thấy ba của Quý Mạch Thần.Nhưng xét theo tình hình hiện tại, Nam Vận chính là chiếc bánh bao thơm ngon trong tay ba cô ta, cô ta cũng không dám tranh cãi với ông, thế nhưng lại không nuốt trôi được cục tức này, vì thế ném cho mẹ cô ta ánh mắt xin giúp đỡ, trong đó còn ẩn ẩn mang theo vài phần uất ức.

Nam Vận: “Đặc biệt là không thèm nói lý, có ông ấy ở đây, em chắc chắn sẽ không gả ra được!”Tuy nhiên khiến cho cô bất ngờ chính là, ba cô thế mà lại quay ra răn dạy Nam Thù: “Con nói ai đó? Có thể im miệng lại được hay không?”

Mặc dù Nam Vận không có hảo cảm gì đối với hai nhà Quý, Lục, càng không muốn gả cho bất cứ nhà nào, nhưng cô không còn sợ hãi nữa, sự xuất hiện của Lục Dung Tinh đã phá vỡ cân bằng.

Lâm Du Dã: “Nên làm gì thì làm đó, thuận theo tự nhiên là được, ngày mai nhà họ Quý sẽ không làm nên việc gì đâu.”

! Ồ,Lần này, Lâm Du Dã cười một lúc lâu: “Ừm, em nhìn người lúc nào cũng chuẩn.”

Lục Dã: “…”

Trans: Chip | Beta: Shpdarn_

Nam Vận không lập tức trả lời, qua một lúc lâu sau cô mới mở miệng, kể chi tiết cho anh nghe những chuyện xảy ra từ sau khi tan học, nhưng cô không đề cập đến những lời ba cô nói khi đang đi trên đường về nhà, sợ tổn thương lòng tự trọng của Dã Tử.

Sau khi biết được việc này từ ba mình, Lâm Du Dã hận không thể trực tiếp đánh cho Nam Khải Thăng một trận, cô gái nhỏ anh nâng trong lòng bàn tay cưng chiều nhiều năm như thế, sao có thể để người khác coi như là vật phẩm mà tùy ý bán đấu giá được chứ?

“Được rồi.” Sau khi được Dã Tử an ủi, Nam Vận đã có chút cảm giác thèm ăn, ngoan ngoãn đi ăn cơm.

Cô đã biết vị khách kia chính là ba của Quý Mạch Thần, cũng biết mục đích đến của ông ta, cho nên đối với việc ông ta đến đây làm khách, cô không có một chút tích cực nào.

Quý Bách: “…”

Trở mặt với ông ta, hai mẹ con bà ta sẽ không chiếm được chỗ tốt nào.

Trong trí nhớ của cô, ba cô trước nay chưa bao giờ nói nặng lời với Nam Thù, cho dù Nam Thù phạm sai, ông ta cũng chỉ phê bình tượng trưng cô ta hai câu, từ trước tời giờ chưa hề nghiêm nghị quát mắng cô ta như vậy.

Vẻ mặt của Nam Thù cũng vô cùng ngạc nhiên. Trước kia, lúc cô bắt nạt Nam Vận, ba chẳng bao giờ quản, cho nên cô ta mới không kiêng nể gì cả, vậy mà tình thế hôm nay lại nghịch chuyển, ba không chỉ che chở Nam Vận, còn quay ngược lại mắng cô ta một trận, làm cô ta không thể tin nổi.

Nam Khải Thăng: “….”

Nam Vận đã bị một màn này của ba cô làm cho ngây người.

Nam Khải Thăng lập tức lệnh cho cô chào hỏi Quý Bách. Xuất phát từ phép lịch sự, Nam Vận không thể không chào hỏi Quý Bách, nhưng ngay lúc cô chuẩn bị mở miệng, chú Lâm bỗng nhiên đi vào phòng khách, cao giọng nói với ba cô: “Ông chủ, Lục tổng tới rồi.”

Lâm Du Dã lập tức đi về phía cô gái nhỏ, ôm cô vào lòng.

Nam Vận lần nữa dừng lại bước chân, xoay người, mặt không cảm xúc hỏi: “Ba biết con thích ăn cái gì sao?”

Lâm Du Dã cũng không nói thêm gì, lại dịu dàng thúc giục lần nữa: “Nhanh đi ăn cơm, kẻo cơm canh nguội mất.”

Lâm Du Dã nhịn cười: “Em muốn khiến anh tức giận sao?”

Nam Vận bị ba cô làm cho tức anh ách: “Vậy con cũng không ăn!”

Nhưng lúc anh giận đến mức không thể kìm chế được, ba anh lại cực kỳ bình tĩnh nói với anh: “Con đánh ông ta một trận cũng không giải quyết được vấn đề, không bằng tương kế tựu kế, trực tiếp đi cầu hôn, thuận tiện để cho tên nhóc nhà họ Quý kia biết đến sự tồn tại của con, khỏi cho cậu ta tưởng bở mình đã đạt được. Còn nữa, chỉ cần con và Quý Mạch Thần tranh đấu với nhau một trận, cuộc sống của con bé trong nhà chắc chắn sẽ tốt hơn trước rất nhiều, người ngoài cũng sẽ xem trọng con bé hơn một chút, đến lúc hai đứa kết hôn, cũng không có ai nói con bé trèo cao, ngược lại sẽ cảm thấy là con đã giành con bé từ tay Quý Mạch Thần.”

Đến rạng sáng 2, 3 giờ, cô mới mơ mơ màng màng ngủ mất, nhưng chưa đến 8 giờ sáng ngày hôm sau, cô đã bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, ngay sau đó ngoài cửa truyền đến giọng nói của ba cô: “A Vận! Dậy chưa? Nếu còn chưa dậy thì nhanh dậy đi, khách sắp đến rồi!”

Quý tổngcũng ở đây à, sao hôm nay ngài cũng đến đây vậy? Không phải là vì cùng một chuyện đó chứ?”

Nam Vận hơi bất ngờ, không ngờ lúc này bình dấm chua lại không bị đổ, cẩn thận, dè dặt hỏi một câu: “Anh không giận hả?”

Lâm Du Dã không trêu cô nữa, tiếp tục hỏi: “Sau khi ba của Lục Dã đến thì sao?”

Nam Khải Thăng dõng dạc, hùng hồn nói: “Ba không biết, nhưng Dã Tử biết mà, ba hỏi Dã Tử rồi.”

Quý Bách cuối cùng cũng nhận ra có chỗ bất thường: “Ông ta đến làm gì?”

Nam Vận không khỏi dừng lại bước chân, kinh ngạc nhìn xuống tầng dưới.

Càng nghĩ càng không ngủ được, về sau thậm chí cô còn bắt đầu nghĩ, nếu như ba cô thật sự muốn gả cô cho Quý Mạch Thần, vậy cô sẽ bỏ trốn cùng Dã Tử!

Lâm Du Dã nín cười: “Không phí.”

Nguyễn Lệ Oánh chắc chắn là đứng về phía con gái mình, con gái là con gái ruột của bà ta, là cục thịt rớt xuống từ trên người bà ta, hơn nữa trong ngôi nhà này, ngoài con gái ra, tất cả đều là người ngoài, bà ta không nỡ để con gái mình chịu một chút uất ức nào, lập tức trừng mắt với Nam Khải Thăng rồi quát lên: “Ông dữ như vậy làm gì? Kiều Kiều cũng không phải là cố ý! Lại nói, Kiều Kiều của chúng ta nói sai sao? Trông nó kiêu căng chưa kìa, về đến nhà ngay cả chào hỏi cũng không thèm chào, bây giờ đã như vậy rồi, sau này còn không phải sẽ đuổi hai mẹ con chúng tôi ra khỏi nhà sao?”

Lâm Du Dã nín cười: “Không phí.”

Nguyễn Lệ Oánh trong nháy mắt đã nhìn rõ tất cả, ánh mắt nhìn về phía Nam Khải Thăng lộ ra tức giận và oán hận khó nén, nhưng bà ta là một người phụ nữ lí trí, sẽ không trở mặt hoàn toàn với Nam Khải Thăng, bởi vì bây giờ bà ta vẫn phải dựa vào Nam Khải Thăng để sống, con gái cũng phải dựa vào ông ta mới có thể có thân phận con gái nhà quyền thế.

Người trong cuộc thì mê, người ngoài cuộc thì tỉnh, khi nghe ba anh phân tích xong, Lâm Du Dã mới đè xuống lửa giận với Nam Khải Thăng, có điều sớm muộn gì anh cũng sẽ tính toán rõ ràng ông ta.

Nam Vận sững sờ, lúc này mới phản ứng lại là cô không nên nói chuyện này cho Dã Tử, anh sẽ ghen mất, nhưng việc đã đến nước này, cô không thể không nói hết ra, nhỏ giọng nói: “Ông ấy đến cầu hôn.” Nhưng tiếp sau đó, cô lại giải thích một câu: “Em thật sự không biết tại sao Lục Dã lại muốn cưới em, em căn bản là không thân quen gì với anh ta cả!”

Giờ phút đó Nam Vận thậm chí còn muốn chửi ầm lên.

Bạch Nhược Uyển đối với ông ta mà nói, chính là chiếc cầu thang để ông ta leo lên được xã hội thượng lưu. Mà bản thân mình đối với ông ta, cũng chỉ là một món đồ chơi, để bày ra cho người khác xem, chứng minh ông ta đã thành công vào được xã hội thượng lưu.

“Vâng.” Chú Lâm đáp xong thì rời đi.

Cho nên ba bắt đầu hướng về chị ta rồi?

Cô nhớ lại sau khi kết thúc vụ bán đấu giá lần đó, Lục Dã không nói gì mà đeo nhẫn vào cho cô.

Lâm Du Dã không biết nên khóc hay cười, cảm thấy cô gái nhỏ của anh thật sự là vừa ngốc vừa đáng yêu: “Em mới bao nhiêu tuổi?”

Thái độ này, rõ ràng là đến phá rối, còn không thèm dựa theo trình tự mà làm, Nam Khải Thăng và Quý Bách nhất thời đều không biết phải tiếp chuyện thế nào.

Nam Vận còn tưởng là Dã Tử đang khen cô: “Đương nhiên rồi, em còn nhìn ra được, Lục Dã tuyệt đối là con ruột của ba anh ta.”

Quý Bách cuối cùng cũng nhận ra có chỗ bất thường: “Ông ta đến làm gì?”

Chỉ vì Nam Vận đồng thời được hai đại thiếu gia hai nhà Quý, Lục để mắt sao?

Cô tin tưởng Dã Tử, tin tưởng vô điều kiện, nhưng cô vẫn có chỗ không nắm chắc: “Vậy em, vậy ngày mai em phải làm sao?”

Quý Bách: “…”

Nam Vận không để ý đến cô ta, không thèm quay đầu mà tiếp tục lên tầng.

Trong tay Lâm Du Dã đang bưng một chiếc khay màu đen, bên trong khay đặt đồ ăn.

Lâm Du Dã: “Ăn ít một chút.”

Lâm Du Dã: “Em làm sao mà nhìn ra được?”

, ông đừng gấp, có gì thì chúng ta từ từ nói chuyện.”

Ngay tại lúc cô đang bước lên cầu thang lên tầng, Nam Thù đang ngồi trên ghế sô pha bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, âm dương quái khí nói: “Đúng là quạ đen biến thành phượng hoàng, kiêu căng quá nhỉ.”

Kể xong, cô thở dài một hơi: “Em cảm thấy ba em hôm nay rất kỳ lạ, lại vì em mà mắng cả Nguyễn Lệ Oánh và Nam Thù, rốt cuộc là tại sao chứ?”

Thật ra cô có dự cảm không tốt cho lắm, nhưng mà lại đoán không ra nguyên nhân.

Lâm Du Dã dịu dàng nói: “20 rồi, có thể gả cho người ta rồi, đương nhiên phải tổ chức thật ra trò.”

Dựa vào đâu chứ?

Ông ta vừa dứt lời, Lục Dung Tinh đã tiến vào phòng khách, vừa đi còn vừa lớn tiếng chào hỏi: “ChàoCô ăn cơm xong cũng không xuống tầng mà cứ ở rịt trong phòng.

Nam Vận không thể không sợ hãi, sắp hoảng đến khóc luôn rồi: “Chẳng may ba em muốn gả em cho Quý Mạch Thần thì phải làm sao?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29: Khăng khăng một mực