Cứ Vậy Mà Yêu Em
Trương Bất Nhất
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 30: “đồ ngốc, anh chính là lục dã.”
Đột nhiên, tai của cô nóng lên.
Đột nhiên, tai của cô nóng lên.
Cô giống như một đứa trẻ bị cô giáo bắt lỗi sau khi phạm lỗi, cô lập tức ngồi ngay ngắn lại, kiên quyết nói: “Em không nhìn thấy gì cả.”
Vấn đề này tới đột ngột quá, làm Nam Vận ngớ ra: “Hả?”
Không một chút liên quan?
Những lời này nói ra, đúng là đạo đức giả tiêu chuẩn.
Thật ra Lâm Du Dã… không chắc chắn lắm.Quý Bách nghe lời này là biết bây giờ cần phải tạo đà cho con trai của mình, không cam lòng yếu thế tiếp lời: “Mạch Thần nhà chúng tôi cũng vậy, cũng không biết bắt đầu từ bao giờ mà tình cảm đã sâu đậm.”
Dù cho thái độ ba cô đối với cô có tốt hơn nữa nhưng Nam Vận vẫn không muốn ở trong nhà này thêm một giây phút nào, cơm nước xong liền lấy cớ thầy hướng dẫn có chuyện tìm mình rồi đi mất.
Không gian trong xe không lớn, hai người bọn họ lại điên đến cùng.
Lâm Du Dã kéo cô vào lòng mình: “Nam đấy.”
(*) Không nhìn những chuyện khiếm nhã, bất lịch sự.
Lâm Du Dã hơi nhướng mày: “Anh làm gì mà thành lưu manh?”
Từ Lâm Ngôn thâm sâu dò hỏi: “Cậu xem cậu đi, có phải cũng đang nghi ngờ không? Có phải đang do dự không? Có phải cần anh em hỗ trợ không?”
Sau đó Lâm Du Dã dẫn cô gái nhỏ đi Bách Nhạc Thành. Nam Vận khá thích xem phim cho nên bọn họ đi rạp chiếu phim trên tầng cao nhất
Vé là Dã Tử mua, cô đến rạp chiếu phim mới phát hiện ra là phòng tình nhân. Khi đó cô mới mười lăm tuổi, cực kỳ ngại nên từ lúc vào phòng gương mặt đã bắt đầu nóng lên.
Nam Khải Thăng cũng không hiểu vì sao đề tài ngày hôm nay từ đám hỏi biến thành tiệc sinh nhật, lúc đầu ông ta lên kế hoạch là để nhìn xem hai nhà Quý Lục vì chuyện cưới hỏi con gái ông mà nổi lên tranh chấp, ông ngồi giữa làm ngư ông đắc lợi, nhưng bây giờ xem ra kế hoạch của ông đã bị làm rối loạn hoàn toàn, hôm nay chuyện này có lẽ không thành được rồi.
Nam Khải Thăng chính là muốn thấy cảnh ‘nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi’, ông ta không hề cảm thấy có chút thẹn hay xấu hổ nào, ngược lại còn cảm thấy cực kỳ đắc ý. Chờ thấy hai người trước mặt đoán được ra tình hình mới bắt đầu thong thả nói: “Hôm nay tôi muốn mời hai vị đến nhà chính là muốn thương lượng đến hôn sự của con gái. Con trai nhà hai vị đều là rồng phượng trong loài người, con gái tôi có thể có được sự yêu quý của con trai của hai ông chính là phúc phận mà nó tu được kiếp trước, thế nhưng con bé chỉ có một, không thể cùng lúc chấp nhận tình yêu của hai người, hơn nữa việc cưới gả là chuyện chung thân đại sự không thể qua loa, nên nhất định phải gả cho người chồng như ý có thể chăm lo cho nó suốt đời mới được.”
Thật ra Lâm Du Dã… không chắc chắn lắm.
Không hổ là Lục Dã.
Nam Vận quá rõ ý đồ của người này, lúc đi vào phòng cô nhỏ giọng nói câu: “Lưu manh.”Từ Lâm Ngôn: “Tôi sẽ vặn đầu tôi cho cậu!”
Lục Dung Tinh nhớ lời căn dặn của con trai tối hôm qua, không chút để ý hỏi: “Sinh nhật hai mươi cũng không thể chuẩn bị qua loa, đã dự tính tổ chức tiệc sinh nhật ở đâu chưa?”
Lúc ăn cơm, hai mẹ con Nguyễn Lệ Oánh và Nam Thù vẫn không xuất hiện, Nam Khải Thăng cũng không định đi gọi hai người bọn họ xuống ăn cơm, Nam Vận không khỏi ngạc nhiên, nhưng như thế cũng vui.
Nhưng sinh nhật hai mươi tuổi của cô là cơ hội tốt nhất để anh cầu hôn và nói thật, anh không thể bỏ lỡ.
Từ Lâm Ngôn: “Đương nhiên là tôi có cách, chỉ cần cậu tin tưởng tôi, tôi có thể viết cho cậu một kịch bản cầu hôn hoàn hảo, tuyệt đối để cậu thắng Quý Mạch Thần. Đây gọi là kế hoạch cầu hôn.”
Trình độ của Nam Khải Thăng có cao tới đâu cũng không sánh nổi với màn tranh luận hoàn hảo của Lục Dung Tinh, thật sự là dồn ông ta vào đường cùng. Bây giờ ông ta hối hận tới phát điên, ban đầu không nên mời Lục Dung Tinh đến, nếu như chỉ mời Quý Bách đến thì bây giờ mọi chuyện cũng đã xong lâu rồi!
Trước khi tới Lục Dung Tinh đã biết trong lòng Nam Khải Thăng tính toán điều gì, cho nên ông không nghĩ nhiều như Quý Bách mà nhàn nhã uống trà, không chút hoang mang.
Sau một lúc im lặng, anh nói: “Anh sẽ cố gắng hết sức để nhìn em ăn.”
Ghế dài rất rộng rãi, cũng rất thoải mái dễ chịu, giống loại ghế sô pha cho hai người. Sau khi ngồi xuống, Nam Vận thuận thế dựa vào trong lòng Lâm Du Dã.Trình độ của Nam Khải Thăng có cao tới đâu cũng không sánh nổi với màn tranh luận hoàn hảo của Lục Dung Tinh, thật sự là dồn ông ta vào đường cùng. Bây giờ ông ta hối hận tới phát điên, ban đầu không nên mời Lục Dung Tinh đến, nếu như chỉ mời Quý Bách đến thì bây giờ mọi chuyện cũng đã xong lâu rồi!
Vấn đề nữ minh tinh còn chưa làm sáng rõ, Lâm Du Dã ngã một lần đã khôn hơn một chút: “Tôi không tin cậu.”
Sau đó Lâm Du Dã dẫn cô gái nhỏ đi Bách Nhạc Thành. Nam Vận khá thích xem phim cho nên bọn họ đi rạp chiếu phim trên tầng cao nhất
Chắc vì thấy là cô gái nhỏ đứng ngây ra đó, Lâm Du Dã bỗng nhiên muốn trêu cô một chút: “Em quen Lục Dã không?”Lục Dung Tinh: “Cũng tạm được! Cũng không còn ưu điểm gì khác, được cái chung tình.”
Không hổ là Lục Dã.
Lâm Du Dã: “Nếu một ngày nào đó anh biến mất, em chọn anh ta cũng được.”
Nam Vận đỏ mặt: “Lưu manh!”
Từ Lâm Ngôn: “Bây giờ khắp nơi đều đồn là cậu và Quý Mạch Thần bởi vì cô con gái nhà họ Nam mà tranh chấp là thật sao?”
Từ trước đến giờ anh luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô gái nhỏ, thế là anh liền dẫn cô về nhà.
Cái người này quả nhiên là bình dấm chua!
Nam Vận nhỏ giọng thì thầm: “Anh có phải là lưu manh hay không trong lòng anh tự rõ.”
Những lời này nói ra, đúng là đạo đức giả tiêu chuẩn.
Nam Khải Thăng: “Nhanh thôi, cuối tuần này là tròn.”
Từ Lâm Ngôn phân tích nói: “Anh trai à, đây là một nước đi nguy hiểm, nếu thắng thì sẽ thắng đậm, có thể một mũi tên trúng hai đích, giẫm bẹp Quý Mạch Thần, triệt để nghiền ép cậu ta, nhưng nếu cậu thất bại thì sẽ là trong một đêm trở lại ngày chưa giải phóng đấy, lại còn mất cả chì lẫn chài trước mặt Quý Mạch Thần. Cho nên ngươi bây giờ cậu phải chắc chắn cô dâu nhỏ của cậu tuyệt đối sẽ không vì chuyện cậu lừa cô ấy nhiều năm như vậy mà cự tuyệt lời cầu hôn của cậu.”
Quý Bách lại phụ họa: “Đúng đúng. Lục tổng nói có lý! Dưa hái xanh không ngọt, chúng ta cũng không thể ép con gái lấy người mà nó không thích, như vậy không phải là tốt cho nó mà ngược lại chính là hại nó.”
Nam Vận liếc anh một cái: “Đắc ý!”
Lâm Du Dã: “Có gì đâu mà bất ngờ, sinh nhật thì nên tổ chức thật ra trò.”
Lục Dung Tinh cũng không phải người hiền lành, chuyên trị các loại đạo đức giả, trực tiếp ném mấy chữ vào mặt Nam Khải Thăng: “Nam tổng đây là muốn cùng chúng tôi thương lượng chuyện gì nhỉ? Thương lượng xem sính lễ ai nhiều hơn thì sẽ gả con gái cho người đó sao?”
Cô gần như đã giao hết những lần đầu tiên của mình cho anh, cho nên cô chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn với người khác, cô chỉ muốn lấy anh.
“Vâng.” Tâm trạng của Nam Vận không tệ: “Dã Tử, chúng ta ăn cơm xong thì đi đi, chiều nay em muốn đi xem phim, anh cũng lâu rồi không dẫn em đi xem phim.”
Đợi trước cổng trường hai, ba phút, cô nhìn thấy xe của Dã Tử đang chạy trên đường lớn thì lập tức nhảy nhảy lên vẫy vẫy tay với xe của anh.
Vừa mở đầu đã rất có không khí của phim kinh dị, nhưng tâm trí của Nam Vận lại không đặt vào những cảnh phim kia, cô đang chờ đợi Dã Tử hôn cô.
Quảng cáo được chiếu trên màn hình lớn vài phút trước khi bộ phim bắt đầu.
Lâm Du Dã lại cười, trên mặt lộ ra vẻ cưng chiều, thầm nói: “Đồ ngốc, anh chính là Lục Dã.”
Mặc dù trong lòng không ngừng niệm “Phi lễ chớ nhìn*, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn” ép buộc bản thân phải dán mắt vào màn hình lớn, nhưng không nhịn được mà liếc trộm cặp đôi đang hôn nhau kia.
Từ Lâm Ngôn mặc cả: “Hai ta nói điều kiện trước.”
Lâm Du Dã nghe anh ta dài dòng đã có chút bực bội, hơn nữa bây giờ anh cũng có chút lòng dạ chữa ngựa c·h·ế·t thành ngựa sống, bất đắc dĩ thở dài: “Cậu gửi bản kế hoạch trước đi, tôi đọc xong đã rồi nói tiếp.”
Vành mắt Nam Vận đỏ lên vì tức, ấm ức nhìn anh chằm chằm: “Đồ khốn!” Mắng xong cô bỏ đi, thề rằng đêm nay sẽ không bao giờ để anh bước vào phòng ngủ.
Thái độ Nam Vận vô cùng kiên quyết trả lời: “Em không quen anh ta! Không đúng, em hoàn toàn không quen anh ta! Em không có liên quan chút nào đến tên than đen tinh kia cả!”
Lúc biết được tin tức ấy, cô quả thật là kinh ngạc đến không ngậm được miệng.
Ý nghĩa của câu này chính là: Nam Vận nghĩ gì không quan trọng, người làm cha như tôi đây mới là người quyết định.
Đã lâu không đi hẹn hò, cô có chút kích động nên lên xe đã hỏi: “Chúng ta đi đâu? Đi xem phim gì?”
Trông đúng kiểu một người đàn ông trung niên nổi loạn.
Lúc biết được tin tức ấy, cô quả thật là kinh ngạc đến không ngậm được miệng.
Lâm Du Dã: “Nếu em không biết thì sao ba anh ta lại tới hỏi cưới em?”
“Cậu không thử thì làm sao biết có được hay không? Đối phó với con gái thì tôi vẫn có kinh nghiệm hơn cậu đấy, chỉ cần cậu làm theo kịch bản của tôi, muốn thua cũng khó!” Từ Lâm Ngôn dựa vào lý lẽ biện luận: “Đối thủ lớn nhất của cậu không phải Quý Mạch Thần, mà là lời nói dối của cậu, tôi có thể giúp cậu che giấu hoàn hảo lời nói dối này, từ khi sinh ra đến giờ, không có lời nói dối nào làm khó Từ Lâm Ngôn tôi!”
Xem như ông ta đã tự mang đá đập chân mình rồi.
Nam Vận nằm trên ghế sô pha nghịch điện thoại một lát, cảm giác có chút buồn chán, vì vậy cũng đi vào phòng bếp.
Vấn đề nữ minh tinh còn chưa làm sáng rõ, Lâm Du Dã ngã một lần đã khôn hơn một chút: “Tôi không tin cậu.”
Trên thế giới này sao có thể có người vô liêm sỉ như vậy?
Cái người này quả nhiên là bình dấm chua!
Nam Khải Thăng nhận ra quyền chủ động trong tay mình giờ bỗng trở thành bị động — ông ta đang bị Lục Dung Tinh dắt mũi. Cứ thế nữa thì kế hoạch hôm nay loạn hết mất, thế là ông ta vội nói: “Lục tổng cứ yên tâm, A Vận trước nay đều nghe lời của tôi. Hơn nữa, chuyện hôn nhân đại sự trước giờ vẫn là do cha mẹ làm chủ, hôn nhân mà không được sự đồng ý của cha mẹ thì đều không tốt đẹp được.”
Lâm Du Dã hiểu lời bóng gió của anh ta: “Cậu có cách gì?”Nam Vận cũng không ngờ ba cô với Quý Bách và Lục Dung Tinh, ba người bọn họ khí thế ngất trời thảo luận đến bữa trưa, kết quả cuối cùng lại là làm tiệc sinh nhật thịnh soạn cho cô.Đó là lần đầu tiên bọn họ hôn nhau ở rạp chiếu và cũng là lần đầu tiên cô làm một chuyện k*ch th*ch như vậy kể từ nhỏ tới giờ.
Bây giờ Nam Vận đã biết tại sao ba cô muốn lấy lòng cô, cô không những không bình tĩnh mà còn hận người đàn ông này hơn.
Cô gần như đã giao hết những lần đầu tiên của mình cho anh, cho nên cô chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn với người khác, cô chỉ muốn lấy anh.
Lâm Du Dã bị biểu cảm của cô gái nhỏ chọc cười, véo nhẹ má của cô, cười hỏi: “Vui không?”
Đây là bắt đầu muốn tính toán nợ nần sao?
Thái độ Nam Vận vô cùng kiên quyết trả lời: “Em không quen anh ta! Không đúng, em hoàn toàn không quen anh ta! Em không có liên quan chút nào đến tên than đen tinh kia cả!”
Cái gì mà ‘nếu một ngày nào đó anh biến mất’?
Lúc ăn cơm, ba cô không ngừng gắp thức ăn cho cô, dáng vẻ ân cần hỏi han đúng tiêu chuẩn ba ruột.
Lâm Du Dã hơi hơi kinh ngạc: “Làm sao cậu biết?”
Cái người này quả nhiên là bình dấm chua!
Nam Khải Thăng chưa hề có ý định làm tiệc sinh nhật cho Nam Vận, cũng chưa từng làm tiệc sinh nhật cho cô, ông ta thậm chí chưa từng tổ chức cho cô một bữa sinh nhật nào cho nên vấn đề này của Lục Dung Tinh không khác gì làm khó ông ta.
Trên thế giới này sao có thể có người vô liêm sỉ như vậy?Ngoài chuyện lần này, trong ấn tượng của cô, còn một chuyện khác k*ch th*ch nhất là trong kỳ nghỉ hè sau năm nhất đại học, anh đã chở cô đến Vân Nam chơi.
Sau mấy giây sửng sốt, Nam Khải Thăng lắp bắp trả lời: “Ồ đúng, tiệc sinh nhật à, còn, còn chưa xác định sẽ tổ chức ở đâu, trước đây đều là làm đơn giản tại nhà, với lại người nhà cũng không thích quá phô trương.”
Nam Khải Thăng: “Nhanh thôi, cuối tuần này là tròn.”
Lục Dung Tinh nghĩ thầm: “Tôi làm tiệc rượu sinh nhật cho con dâu, ông mò theo tham gia náo nhiệt làm gì? Góp cũng mất công thôi, chỉ tổ phí tiền.”
Vừa vào phòng khách, anh đã thấy ba anh đang ngồi bắt chân rung đùi trên ghế sô pha, tự nhiên thoải mái như ở nhà.
Nam Vận nói: “Em bất ngờ lời anh nói ấy, hôm qua anh nói sẽ không thành, ngày hôm nay quả nhiên là không thành, anh nói muốn tổ chức tiệc rượu sinh nhật, hôm nay quả nhiên liền có tiệc rượu sinh nhật, miệng của anh thiêng thật đấy.”
Không một chút liên quan?
Quý Bách đã nghe qua lời đồn Nam Vận và con trai quản gia có qua lại từ lâu, ông không thể không nhìn Lâm Du Dã — đúng là phong nhã hào hoa ngọc thụ lâm phong, con bé thích cậu ta cũng không phải là chuyện gì lạ, không thích mới là không bình thường.
Vẻ mặt Lâm Du Dã dịu dàng nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trong lòng một hồi, nhẹ nhàng hôn nhẹ lên gương mặt của cô, nụ hôn tiếp đó thì ngăn lại môi cô.
Nam Khải Thăng chính là muốn thấy cảnh ‘nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi’, ông ta không hề cảm thấy có chút thẹn hay xấu hổ nào, ngược lại còn cảm thấy cực kỳ đắc ý. Chờ thấy hai người trước mặt đoán được ra tình hình mới bắt đầu thong thả nói: “Hôm nay tôi muốn mời hai vị đến nhà chính là muốn thương lượng đến hôn sự của con gái. Con trai nhà hai vị đều là rồng phượng trong loài người, con gái tôi có thể có được sự yêu quý của con trai của hai ông chính là phúc phận mà nó tu được kiếp trước, thế nhưng con bé chỉ có một, không thể cùng lúc chấp nhận tình yêu của hai người, hơn nữa việc cưới gả là chuyện chung thân đại sự không thể qua loa, nên nhất định phải gả cho người chồng như ý có thể chăm lo cho nó suốt đời mới được.”Hiển nhiên không phải là vì xem phim.
Lâm Du Dã cười khẽ: “Em có muốn thử không?”
Từ Lâm Ngôn: “Cậu biết ba câu với ba của Quý Mạch Thần bây giờ đang tranh chấp điên cuồng như thế nào không? Điên cuồng mời người đến dự tiệc sinh nhật để tăng thể diện cô vợ nhỏ của cậu đấy, chỉ hận không thể mời hết ông to bà lớn trong giới này thôi. “
Lâm Du Dã nhịn cười, cố ý trêu cô: “Em đoán xem.”
Nam Vận lúc này mới thoả mãn cong môi.
Lục Dung Tinh nghĩ thầm: “Tôi làm tiệc rượu sinh nhật cho con dâu, ông mò theo tham gia náo nhiệt làm gì? Góp cũng mất công thôi, chỉ tổ phí tiền.”Trong lòng Quý Bách không khỏi hô một tiếng ‘Nói hay’. Tuy là ông vô cùng bất lực với Lục Dung Tinh, nhưng cũng không thể không thừa nhận, ông có chút bội phục ông ta — Người như Lục Dung Tinh này vốn cứng rắn, sẽ không khuất phục nhượng bộ, càng tuyệt đối sẽ không mặc người chém g·i·ế·t, mười mấy năm trước có thể Đông Sơn tái khởi cũng không phải dạng vừa.Quý Bách nổi lửa trong lòng nhưng lại không thể không duy trì quan hệ hòa thuận giả tạo, nhã nhặn lịch sự trả lời: “Đương nhiên rồi, chẳng có câu nói ‘Năm sợ chọn sai nghề, nữ sợ lấy lầm chồng’ đấy sao, tôi cũng có con gái nên có thể hiểu được tâm tình của ông.”
Quý Bách khách sáo trả lời: “Cậu nhà chắc chắn là nhân vật tài giỏi cốt cách cao quý.”
Quý Bách nổi lửa trong lòng nhưng lại không thể không duy trì quan hệ hòa thuận giả tạo, nhã nhặn lịch sự trả lời: “Đương nhiên rồi, chẳng có câu nói ‘Năm sợ chọn sai nghề, nữ sợ lấy lầm chồng’ đấy sao, tôi cũng có con gái nên có thể hiểu được tâm tình của ông.”
Lục Dung Tinh vô cùng điềm tĩnh: “Ông gấp cái gì thế, tiểu Vận không phải còn nhỏ sao, còn chưa tới hai mươi đúng không?”
Quý Bách nổi lửa trong lòng nhưng lại không thể không duy trì quan hệ hòa thuận giả tạo, nhã nhặn lịch sự trả lời: “Đương nhiên rồi, chẳng có câu nói ‘Năm sợ chọn sai nghề, nữ sợ lấy lầm chồng’ đấy sao, tôi cũng có con gái nên có thể hiểu được tâm tình của ông.”Lục Dung Tinh nghĩ thầm: “Tôi làm tiệc rượu sinh nhật cho con dâu, ông mò theo tham gia náo nhiệt làm gì? Góp cũng mất công thôi, chỉ tổ phí tiền.”
Nam Vận liếc anh một cái: “Đắc ý!”
Đây coi như là liều mình bồi quân tử rồi.
Quý Bách gật đầu phụ họa: “Lục tổng nói đúng.”
Từ Lâm Ngôn: “Cậu chắc chắn là muốn cầu hôn trong bữa tiệc sinh nhật, ngay trước Quý Mạch Thần luôn sao?”
Ngoại trừ Nam Khải Thăng thì trên thế giới này chắc chẳng có mấy người có thể diễn tả ba chữ ‘vô liêm sĩ’ một cách hoàn mỹ như vậy.
Đi được khoảng một, hai trăm mét, cô nhìn lại và chắc chắn rằng ba mình đã rời khỏi rồi mới dứt khoát quay lại, trở lại đường cũ.
Nam Vận nhỏ giọng thì thầm: “Anh có phải là lưu manh hay không trong lòng anh tự rõ.”
Quý Bách và Lục Dung Tinh cũng không có ở lại nhà họ Nam ăn cơm trưa. Sau khi Lâm Du Dã tiễn ba mình đi, liền đi tìm Nam Vận kể hết tất cả chuyện này cho cô biết, tiện thể gọi cô xuống ăn cơm trưa.
Về đến nhà, Lâm Du Dã đi thay quần áo trước, sau đó đi vào bếp.Lâm Du Dã đang thái ức gà – lúc nãy cô gái nhỏ vừa báo tên món ăn, nói tối nay cô muốn ăn Cung bảo kê đinh*.
Lâm Du Dã cười khẽ: “Em có muốn thử không?”
Lục Dung Tinh vô cùng điềm tĩnh: “Ông gấp cái gì thế, tiểu Vận không phải còn nhỏ sao, còn chưa tới hai mươi đúng không?”Lục Dung Tinh lần nữa phản kích: “Tôi không có con gái nhưng cũng có thể hiểu được tâm ý của ông, chỉ là chuyện này chẳng liên quan gì đến việc có hay không có con gái, chuyện chung thân đại sự của bọn nhỏ, ý kiến của cha mẹ quả thật rất quan trọng. Nhưng người làm cha mẹ cũng nên tôn trọng ý kiến của con cái. Dã Tử nhà tôi với Mạch Thần nhà họ đều thích Tiểu Vận Vận, nhưng lỡ như Tiểu Vận Vận đều không thích ai thì làm sao? Không lẽ ép buộc nó kết hôn sao?”
Nam Vận nói: “Em bất ngờ lời anh nói ấy, hôm qua anh nói sẽ không thành, ngày hôm nay quả nhiên là không thành, anh nói muốn tổ chức tiệc rượu sinh nhật, hôm nay quả nhiên liền có tiệc rượu sinh nhật, miệng của anh thiêng thật đấy.”
Nam Vận cố ý giở trò: “Nếu như em muốn ăn sầu riêng thì sao? Anh cũng đi ăn với em?”Nhưng không đợi nổi, sự mong đợi của cô bị gián đoạn bởi tiếng chuông của điện thoại di động.
Nam Vận quá rõ ý đồ của người này, lúc đi vào phòng cô nhỏ giọng nói câu: “Lưu manh.”
Lục Dung Tinh lần nữa phản kích: “Tôi không có con gái nhưng cũng có thể hiểu được tâm ý của ông, chỉ là chuyện này chẳng liên quan gì đến việc có hay không có con gái, chuyện chung thân đại sự của bọn nhỏ, ý kiến của cha mẹ quả thật rất quan trọng. Nhưng người làm cha mẹ cũng nên tôn trọng ý kiến của con cái. Dã Tử nhà tôi với Mạch Thần nhà họ đều thích Tiểu Vận Vận, nhưng lỡ như Tiểu Vận Vận đều không thích ai thì làm sao? Không lẽ ép buộc nó kết hôn sao?”
Từ Lâm Ngôn: “Cậu chắc chắn là muốn cầu hôn trong bữa tiệc sinh nhật, ngay trước Quý Mạch Thần luôn sao?”
Quý Bách nghe lời này là biết bây giờ cần phải tạo đà cho con trai của mình, không cam lòng yếu thế tiếp lời: “Mạch Thần nhà chúng tôi cũng vậy, cũng không biết bắt đầu từ bao giờ mà tình cảm đã sâu đậm.”
Lâm Du Dã xám xịt mặt mày, vẻ mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm Nam Khải Thăng, chỉ hận không thể trực tiếp cho ông ta một quyền.
Lâm Du Dã nhịn cười, cố ý trêu cô: “Em đoán xem.”
“…”Trên thế giới này sao có thể có người vô liêm sỉ như vậy?
Lâm Du Dã đang thái ức gà – lúc nãy cô gái nhỏ vừa báo tên món ăn, nói tối nay cô muốn ăn Cung bảo kê đinh*.
Lâm Du Dã đang thái ức gà – lúc nãy cô gái nhỏ vừa báo tên món ăn, nói tối nay cô muốn ăn Cung bảo kê đinh*.
Ngoại trừ Nam Khải Thăng thì trên thế giới này chắc chẳng có mấy người có thể diễn tả ba chữ ‘vô liêm sĩ’ một cách hoàn mỹ như vậy.
Nhưng mà hối hận cũng không kịp nữa rồi, trên đời này cũng không bán thuốc hối hận.
Lúc ăn cơm, hai mẹ con Nguyễn Lệ Oánh và Nam Thù vẫn không xuất hiện, Nam Khải Thăng cũng không định đi gọi hai người bọn họ xuống ăn cơm, Nam Vận không khỏi ngạc nhiên, nhưng như thế cũng vui.
Lục Dung Tinh giả vờ bối rối: “Ôi chao, thật không nhìn ra con trai nhà ông cũng có tình cảm sâu đậm như vậy với cô út nhà họ Nam đấy.”
Nam Vận đỏ mặt: “Lưu manh!”
Bộ phim không có gì quá thú vị, Nam Vận không được tập trung cho lắm, lúc này cô lại càng mất tập trung hơn.
Trong lòng Nam Khải Thăng lại nghĩ: “Tên họ Lục nhà ngươi cũng không chút khách sáo, thật sự coi nơi này là nhà mình à?”, nhưng ông ta cũng không đắc tội nổi với Lục Dung Tinh, đành nhắm mắt cho qua mặc kệ ông muốn làm gì thì làm.
Lúc này, Lục Dung Tinh bỗng thở dài nói với Nam Khải Thăng: “Đứa con này của tôi cũng đã mến mộ con gái nhà ông nhiều năm, đối xử với con bé còn tốt hơn với tôi.”
“…”
Quý Bách và Lục Dung Tinh cũng không có ở lại nhà họ Nam ăn cơm trưa. Sau khi Lâm Du Dã tiễn ba mình đi, liền đi tìm Nam Vận kể hết tất cả chuyện này cho cô biết, tiện thể gọi cô xuống ăn cơm trưa.
Lâm Du Dã nghe anh ta dài dòng đã có chút bực bội, hơn nữa bây giờ anh cũng có chút lòng dạ chữa ngựa c·h·ế·t thành ngựa sống, bất đắc dĩ thở dài: “Cậu gửi bản kế hoạch trước đi, tôi đọc xong đã rồi nói tiếp.”Bộ phim không có gì quá thú vị, Nam Vận không được tập trung cho lắm, lúc này cô lại càng mất tập trung hơn.
Nam Vận mừng rỡ không thôi.
“Em đang nhìn cái gì vậy?” Giọng Dã Tử có chút khàn khàn, giọng nói mê người lại mang theo vài phần trêu đùa.
Mặc dù trong lòng không ngừng niệm “Phi lễ chớ nhìn*, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn” ép buộc bản thân phải dán mắt vào màn hình lớn, nhưng không nhịn được mà liếc trộm cặp đôi đang hôn nhau kia.
Nhưng đối với Nguyễn Lệ Oánh thì hẳn là có vài phần thật lòng, dù sao ông ta cũng chẳng lấy được lợi gì từ Nguyễn Lệ Oánh, cũng coi như yêu bà ta mà không đòi hỏi bất cứ thứ gì suốt bấy nhiêu năm, nhưng đấy không gặp phải những chuyện liên quan đến lợi ích, một ngày nào đó xảy ra chuyện liên quan đến lợi ích thì ông ấy cũng sẽ chẳng thèm ngó ngàng tới Nguyễn Lệ Oánh như thường thôi.
Lâm Du Dã nhịn cười, cố ý trêu cô: “Em đoán xem.”
Quý Bách gật đầu phụ họa: “Lục tổng nói đúng.”
Nam Vận cũng không ngờ ba cô với Quý Bách và Lục Dung Tinh, ba người bọn họ khí thế ngất trời thảo luận đến bữa trưa, kết quả cuối cùng lại là làm tiệc sinh nhật thịnh soạn cho cô.
Nam Khải Thăng không ngờ Lục Dung Tinh lại nói thẳng như vậy, cuối cùng cũng biết thế nào là chột dạ và xấu hổ, vội vàng giải thích: “Ôi chao, ngài đây nói gì vậy, chuyện này tôi cũng không biết giải quyết thế nào nên mời hai ngài đây cùng thương lượng mà, dù sao thì tôi cũng chỉ có một đứa con gái Nam Vận, cũng không thể đem xẻ thành hai khúc đúng không?”
Lâm Du Dã kề môi vào tai cô: “Nếu anh là lưu manh thật thì bây giờ đã mang em về nhà rồi.”
Nam Vận sửng sốt: “Anh có ý gì?”Từ Lâm Ngôn: “Tôi sẽ vặn đầu tôi cho cậu!”
Lục Dung Tinh từ tốn nói: “Vậy thì năm nay làm hoành tráng một lần đi! Mọi chi phí sẽ do tôi bỏ ra và tôi sẽ cung cấp địa điểm, ông thấy sao về khách sạn Khải Hoàn? Đến lúc đó tôi cũng sẽ mời thêm vào ngôi sao đến góp vui.”
Vào rạp không bao lâu, bộ phim đã bắt đầu. Sau khi đèn tắt, sáng sáng bên trong tối tăm một mảnh.
Lâm Du Dã: “Nói.”
Nam Vận sửng sốt, hai má nóng như lửa đốt, cô chưa kịp phản ứng lại thì anh đã nhẹ nhàng nắm cằm cô, xoay mặt cô lại, cắn một cái lên môi cô.
Từ Lâm Ngôn: “Cậu chắc chắn là muốn cầu hôn trong bữa tiệc sinh nhật, ngay trước Quý Mạch Thần luôn sao?”
Nam Khải Thăng bất đắc dĩ ảo não, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể thuận theo hai người bọn họ mà tiếp lời: “Nếu hai vị đã bàn bạc xong thì nhà họ Nam tôi cũng chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh.”
Từ Lâm Ngôn: “Đương nhiên là tôi có cách, chỉ cần cậu tin tưởng tôi, tôi có thể viết cho cậu một kịch bản cầu hôn hoàn hảo, tuyệt đối để cậu thắng Quý Mạch Thần. Đây gọi là kế hoạch cầu hôn.”
Nói bóng gió chính là: Đều do hai người tranh đoạt nên tôi mới ra hạ sách này.
Nhưng mà dạo này cũng không còn chiếu phim gì hay, chỉ có một bộ phim kinh dị đề tài mượn xác hoàn hồn tương đối hấp dẫn, nhưng là sản phẩm trong nước.
Cô gần như đã giao hết những lần đầu tiên của mình cho anh, cho nên cô chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn với người khác, cô chỉ muốn lấy anh.
Quý Bách khách sáo trả lời: “Cậu nhà chắc chắn là nhân vật tài giỏi cốt cách cao quý.”
Đã lâu không đi hẹn hò, cô có chút kích động nên lên xe đã hỏi: “Chúng ta đi đâu? Đi xem phim gì?”
…Nói tóm lại, tránh như tránh tà.
Sau một lúc im lặng, anh nói: “Anh sẽ cố gắng hết sức để nhìn em ăn.”
Nam Vận quá rõ ý đồ của người này, lúc đi vào phòng cô nhỏ giọng nói câu: “Lưu manh.”
Trên đường đi du lịch bằng ô tô, một buổi tối nào đó, hai người đã làm ‘chuyện ấy’ trong xe.
Lâm Du Dã: “Nếu em không biết thì sao ba anh ta lại tới hỏi cưới em?”
Quý Bách khách sáo trả lời: “Cậu nhà chắc chắn là nhân vật tài giỏi cốt cách cao quý.”
Lúc biết được tin tức ấy, cô quả thật là kinh ngạc đến không ngậm được miệng.
Nam Vận cố ý giở trò: “Nếu như em muốn ăn sầu riêng thì sao? Anh cũng đi ăn với em?”
Lâm Du Dã: “Nói.”
Từ Lâm Ngôn: “Tôi sẽ vặn đầu tôi cho cậu!”
Luận về mồm mép thì đúng là không ai thắng được Nam Khải Thăng.
Lục Dung Tinh lần nữa phản kích: “Tôi không có con gái nhưng cũng có thể hiểu được tâm ý của ông, chỉ là chuyện này chẳng liên quan gì đến việc có hay không có con gái, chuyện chung thân đại sự của bọn nhỏ, ý kiến của cha mẹ quả thật rất quan trọng. Nhưng người làm cha mẹ cũng nên tôn trọng ý kiến của con cái. Dã Tử nhà tôi với Mạch Thần nhà họ đều thích Tiểu Vận Vận, nhưng lỡ như Tiểu Vận Vận đều không thích ai thì làm sao? Không lẽ ép buộc nó kết hôn sao?”
Không nên cùng lúc mời Quý Bách và Lục Dung Tinh đến, hai con người này, người sau còn cáo già hơn người trước, nhất là Lục Dung Tinh.
Nam Khải Thăng bất đắc dĩ ảo não, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể thuận theo hai người bọn họ mà tiếp lời: “Nếu hai vị đã bàn bạc xong thì nhà họ Nam tôi cũng chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh.”
Cấm kỵ lớn nhất của Lâm Du Dã chính là sầu riêng, vừa ngửi thấy mùi sầu riêng là buồn nôn. Nhưng Nam Vận lại rất thích ăn sầu riêng, cho nên mỗi khi cô ăn sầu riêng trong nhà, anh không xuống lầu đi dạo thì chính là tự giam mình ở ban công hít thở.
Lâm Du Dã: “Tôi cần đầu của cậu làm gì.”
Lâm Du Dã: “Nếu em không biết thì sao ba anh ta lại tới hỏi cưới em?”
“…”
Nam Khải Thăng: “Nhanh thôi, cuối tuần này là tròn.”
Nam Khải Thăng nhận ra quyền chủ động trong tay mình giờ bỗng trở thành bị động — ông ta đang bị Lục Dung Tinh dắt mũi. Cứ thế nữa thì kế hoạch hôm nay loạn hết mất, thế là ông ta vội nói: “Lục tổng cứ yên tâm, A Vận trước nay đều nghe lời của tôi. Hơn nữa, chuyện hôn nhân đại sự trước giờ vẫn là do cha mẹ làm chủ, hôn nhân mà không được sự đồng ý của cha mẹ thì đều không tốt đẹp được.”
Cấm kỵ lớn nhất của Lâm Du Dã chính là sầu riêng, vừa ngửi thấy mùi sầu riêng là buồn nôn. Nhưng Nam Vận lại rất thích ăn sầu riêng, cho nên mỗi khi cô ăn sầu riêng trong nhà, anh không xuống lầu đi dạo thì chính là tự giam mình ở ban công hít thở.
Nam Vận cố ý giở trò: “Nếu như em muốn ăn sầu riêng thì sao? Anh cũng đi ăn với em?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vâng.” Tâm trạng của Nam Vận không tệ: “Dã Tử, chúng ta ăn cơm xong thì đi đi, chiều nay em muốn đi xem phim, anh cũng lâu rồi không dẫn em đi xem phim.”
Lâm Du Dã biết ông già nhà mình muốn lười biếng bớt việc, nên mặt không đổi sắc trả lời: “Dạ.”
Lâm Du Dã cũng không đùa cô nữa, nhẹ giọng thúc giục: “Nhanh lên, xuống lầu ăn thôi.”
“…”
“Cậu không thử thì làm sao biết có được hay không? Đối phó với con gái thì tôi vẫn có kinh nghiệm hơn cậu đấy, chỉ cần cậu làm theo kịch bản của tôi, muốn thua cũng khó!” Từ Lâm Ngôn dựa vào lý lẽ biện luận: “Đối thủ lớn nhất của cậu không phải Quý Mạch Thần, mà là lời nói dối của cậu, tôi có thể giúp cậu che giấu hoàn hảo lời nói dối này, từ khi sinh ra đến giờ, không có lời nói dối nào làm khó Từ Lâm Ngôn tôi!”
Quý Bách cực kỳ bất lực, không thể không nói rõ ràng: “Mạch Thần nhà chúng tôi cảm mến Nam Vận đã lâu.” Cho dù ông ta có phản ứng chậm đi nữa cũng có thể nhìn ra hôm nay Nam Khải Thăng đã vạch sẵn một con đường (‘đạo tử’ này không phải đường c·h·ế·t đâu).
Nam Vận cố ý giở trò: “Nếu như em muốn ăn sầu riêng thì sao? Anh cũng đi ăn với em?”
Phòng chiếu cặp đôi đặt một hàng bốn ghế dài, hàng cuối cùng trừ bọn họ ra thù không còn ai khác. Mấy hàng phía trước cũng chỉ có lác đác ba bốn cặp tình nhân.
Luận về mồm mép thì đúng là không ai thắng được Nam Khải Thăng.
Đó là lần đầu tiên bọn họ hôn nhau ở rạp chiếu và cũng là lần đầu tiên cô làm một chuyện k*ch th*ch như vậy kể từ nhỏ tới giờ.
Từ Lâm Ngôn: “Đương nhiên là tôi có cách, chỉ cần cậu tin tưởng tôi, tôi có thể viết cho cậu một kịch bản cầu hôn hoàn hảo, tuyệt đối để cậu thắng Quý Mạch Thần. Đây gọi là kế hoạch cầu hôn.”Nhưng mà hối hận cũng không kịp nữa rồi, trên đời này cũng không bán thuốc hối hận.
Không nên cùng lúc mời Quý Bách và Lục Dung Tinh đến, hai con người này, người sau còn cáo già hơn người trước, nhất là Lục Dung Tinh.
Ba anh mới rời khỏi đó chưa được bao lâu vậy mà tin tức đã truyền ra rồi?
…
Nam Vận mừng rỡ không thôi.
Đợi trước cổng trường hai, ba phút, cô nhìn thấy xe của Dã Tử đang chạy trên đường lớn thì lập tức nhảy nhảy lên vẫy vẫy tay với xe của anh.
Lâm Du Dã: “Bạn thôi.”
Vành mắt Nam Vận đỏ lên vì tức, ấm ức nhìn anh chằm chằm: “Đồ khốn!” Mắng xong cô bỏ đi, thề rằng đêm nay sẽ không bao giờ để anh bước vào phòng ngủ.“Em quyết định là được.” Anh dịu dàng nói: “Em muốn làm gì thì anh đều làm cùng em.”
Xem như ông ta đã tự mang đá đập chân mình rồi.
Từ Lâm Ngôn: “Cậu biết ba câu với ba của Quý Mạch Thần bây giờ đang tranh chấp điên cuồng như thế nào không? Điên cuồng mời người đến dự tiệc sinh nhật để tăng thể diện cô vợ nhỏ của cậu đấy, chỉ hận không thể mời hết ông to bà lớn trong giới này thôi. “
Cô gái nhỏ bắt đầu có chút cảnh giác.
Không gian trong xe không lớn, hai người bọn họ lại điên đến cùng.
Lâm Du Dã hơi nhướng mày: “Anh làm gì mà thành lưu manh?”
Ông ấy không hề có cảm tình, chỉ có lợi ích. Ông ấy cần ai thì mới đối tốt với người đó, không cần sẽ bỏ rơi như giày rách.
Tên người gọi là: [Từ Lâm Ngôn]
Lục Dung Tinh: “Cũng tạm được! Cũng không còn ưu điểm gì khác, được cái chung tình.”Trông đúng kiểu một người đàn ông trung niên nổi loạn.
Lục Dung Tinh thấy Quý Bách cứ nhìn chằm chằm vào con trai mình thì cười hỏi một câu: “Quý tổng, đứa nhỏ này có phải là rất đẹp trai đúng không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Du Dã quay lại phòng chiều, vừa ngồi xuống, cô gái nhỏ đã nhỏ giọng hỏi anh: “Ai vậy anh?”
Đây là bắt đầu muốn tính toán nợ nần sao?
Nhưng không đợi nổi, sự mong đợi của cô bị gián đoạn bởi tiếng chuông của điện thoại di động.
Nam Vận mừng rỡ không thôi.Không quen?
Cái người này quả nhiên là bình dấm chua!
Ban đầu cô định đi cùng Dã Tử, nhưng ba cô muốn đích thân chở cô đến trường để thể hiện sự quan tâm tỉ mỉ của ông dành cho cô.
Lục Dung Tinh lần nữa phản kích: “Tôi không có con gái nhưng cũng có thể hiểu được tâm ý của ông, chỉ là chuyện này chẳng liên quan gì đến việc có hay không có con gái, chuyện chung thân đại sự của bọn nhỏ, ý kiến của cha mẹ quả thật rất quan trọng. Nhưng người làm cha mẹ cũng nên tôn trọng ý kiến của con cái. Dã Tử nhà tôi với Mạch Thần nhà họ đều thích Tiểu Vận Vận, nhưng lỡ như Tiểu Vận Vận đều không thích ai thì làm sao? Không lẽ ép buộc nó kết hôn sao?”Nhưng ông ta cũng không giành với Lục Dung Tinh nữa, bởi vì ông ta chắc chắn không nói lại tay biện hộ đỉnh nhất ở đây: “Được, đến lúc đó tôi sẽ mời thêm vào người có tiếng tăm đến, nhất định sẽ làm cho bữa tiệc sinh nhật này thật hoành tráng.”
Nhưng không đợi nổi, sự mong đợi của cô bị gián đoạn bởi tiếng chuông của điện thoại di động.
Từ Lâm Ngôn phân tích nói: “Anh trai à, đây là một nước đi nguy hiểm, nếu thắng thì sẽ thắng đậm, có thể một mũi tên trúng hai đích, giẫm bẹp Quý Mạch Thần, triệt để nghiền ép cậu ta, nhưng nếu cậu thất bại thì sẽ là trong một đêm trở lại ngày chưa giải phóng đấy, lại còn mất cả chì lẫn chài trước mặt Quý Mạch Thần. Cho nên ngươi bây giờ cậu phải chắc chắn cô dâu nhỏ của cậu tuyệt đối sẽ không vì chuyện cậu lừa cô ấy nhiều năm như vậy mà cự tuyệt lời cầu hôn của cậu.”
Vẻ mặt Lâm Du Dã dịu dàng nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trong lòng một hồi, nhẹ nhàng hôn nhẹ lên gương mặt của cô, nụ hôn tiếp đó thì ngăn lại môi cô.
Nam Vận mừng rỡ không thôi.
Bây giờ Nam Vận đã biết tại sao ba cô muốn lấy lòng cô, cô không những không bình tĩnh mà còn hận người đàn ông này hơn.
Nam Vận liếc mắt nhìn anh, gặng hỏi: “Nam hay nữ? Tại sao lại gọi lâu như vậy?”
Từ trước đến giờ anh luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô gái nhỏ, thế là anh liền dẫn cô về nhà.
Nam Khải Thăng không ngờ Lục Dung Tinh lại nói thẳng như vậy, cuối cùng cũng biết thế nào là chột dạ và xấu hổ, vội vàng giải thích: “Ôi chao, ngài đây nói gì vậy, chuyện này tôi cũng không biết giải quyết thế nào nên mời hai ngài đây cùng thương lượng mà, dù sao thì tôi cũng chỉ có một đứa con gái Nam Vận, cũng không thể đem xẻ thành hai khúc đúng không?”
Khách sạn Khải Hoàn chính là khách sạn xa hoa nhất thành phố Tây Phụ, thuộc sản nghiệp tập đoàn Lục thị.
Nam Khải Thăng bất đắc dĩ ảo não, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể thuận theo hai người bọn họ mà tiếp lời: “Nếu hai vị đã bàn bạc xong thì nhà họ Nam tôi cũng chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh.”
Nam Vận thật sự không muốn ông để ông ấy đưa đi nhưng lại không có gì có thể lay chuyển được ông, chỉ đành để ông chở mình đến trường.
Lâm Du Dã bị biểu cảm của cô gái nhỏ chọc cười, véo nhẹ má của cô, cười hỏi: “Vui không?”
Giống như bây giờ vậy.
Nam Khải Thăng không ngờ Lục Dung Tinh lại nói thẳng như vậy, cuối cùng cũng biết thế nào là chột dạ và xấu hổ, vội vàng giải thích: “Ôi chao, ngài đây nói gì vậy, chuyện này tôi cũng không biết giải quyết thế nào nên mời hai ngài đây cùng thương lượng mà, dù sao thì tôi cũng chỉ có một đứa con gái Nam Vận, cũng không thể đem xẻ thành hai khúc đúng không?”
Ở bên ngoài phòng chiếu, anh gọi lại cho Từ Lâm Ngôn: “Chuyện gì?”
Lúc hết phim đã gần 5 giờ. Sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, Lâm Du Dã còn hỏi cô gái nhỏ muốn ăn gì, nhưng câu trả lời của cô là: “Em muốn ăn đồ anh nấu”.
Lục Dung Tinh nhớ lời căn dặn của con trai tối hôm qua, không chút để ý hỏi: “Sinh nhật hai mươi cũng không thể chuẩn bị qua loa, đã dự tính tổ chức tiệc sinh nhật ở đâu chưa?”
Ngoại trừ Nam Khải Thăng thì trên thế giới này chắc chẳng có mấy người có thể diễn tả ba chữ ‘vô liêm sĩ’ một cách hoàn mỹ như vậy.
Nam Vận nói: “Em bất ngờ lời anh nói ấy, hôm qua anh nói sẽ không thành, ngày hôm nay quả nhiên là không thành, anh nói muốn tổ chức tiệc rượu sinh nhật, hôm nay quả nhiên liền có tiệc rượu sinh nhật, miệng của anh thiêng thật đấy.”
Quý Bách cảm thấy những lời này của Lục Dung Tinh… rất kỳ quái, nói cứ như việc tổ chức tiệc sinh nhật cho cô con gái nhà họ Nam chính là bổn phận của mình, người ngoài không được nhúng tay vào.
Quảng cáo được chiếu trên màn hình lớn vài phút trước khi bộ phim bắt đầu.
Lâm Du Dã cười khẽ: “Em có muốn thử không?”
Ở bên ngoài phòng chiếu, anh gọi lại cho Từ Lâm Ngôn: “Chuyện gì?”Lục Dung Tinh nhận chén trà, ung dung nhấp một ngụm: “Chàng trai, pha trà xong thì ở lại, cứ đứng bên cạnh châm trà cho tôi đi.” Ông muốn cho anh tận mắt quan sát cảnh tượng này, để khi trở về đỡ phải phiền phức kể lại một lần nữa cho anh.
Cô gái nhỏ bắt đầu có chút cảnh giác.
Tên người gọi là: [Từ Lâm Ngôn]
Lục Dung Tinh từ tốn nói: “Vậy thì năm nay làm hoành tráng một lần đi! Mọi chi phí sẽ do tôi bỏ ra và tôi sẽ cung cấp địa điểm, ông thấy sao về khách sạn Khải Hoàn? Đến lúc đó tôi cũng sẽ mời thêm vào ngôi sao đến góp vui.”
Cô giống như một đứa trẻ bị cô giáo bắt lỗi sau khi phạm lỗi, cô lập tức ngồi ngay ngắn lại, kiên quyết nói: “Em không nhìn thấy gì cả.”Từ Lâm Ngôn thâm sâu dò hỏi: “Cậu xem cậu đi, có phải cũng đang nghi ngờ không? Có phải đang do dự không? Có phải cần anh em hỗ trợ không?”Từ Lâm Ngôn: “Bây giờ khắp nơi đều đồn là cậu và Quý Mạch Thần bởi vì cô con gái nhà họ Nam mà tranh chấp là thật sao?”
“…”
Nửa tiếng trước khi bộ phim bắt đầu, các cặp tình nhân trong phòng chiếu đều rất ngay ngắn nghiêm chỉnh. Nửa tiếng sau, cặp đôi ngồi trước mặt họ bất ngờ ôm hôn nhau thắm thiết.
Ông ấy không hề có cảm tình, chỉ có lợi ích. Ông ấy cần ai thì mới đối tốt với người đó, không cần sẽ bỏ rơi như giày rách.
Đột nhiên, tai của cô nóng lên.
Vé là Dã Tử mua, cô đến rạp chiếu phim mới phát hiện ra là phòng tình nhân. Khi đó cô mới mười lăm tuổi, cực kỳ ngại nên từ lúc vào phòng gương mặt đã bắt đầu nóng lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây coi như là liều mình bồi quân tử rồi.
Lâm Du Dã bị biểu cảm của cô gái nhỏ chọc cười, véo nhẹ má của cô, cười hỏi: “Vui không?”
Từ trước đến giờ anh luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô gái nhỏ, thế là anh liền dẫn cô về nhà.
Hôm nay mặc dù thứ bảy, nhưng có thể là bởi vì sắp tới không có phim nào hay cho nên người ở rạp chiếu phim cũng không nhiều lắm.
Mặc dù Quý Bách khinh thường hành vi vô liêm sỉ của loại người như Nam Khải Thăng, xem con gái như là đồ vật bán đấu giá nhưng chuyện cũng đã đến nước này, ông ta cũng chỉ có thể cạnh tranh cùng Lục Dung Tinh. Nếu không sau này chuyện này bị truyền ra ngoài, nói ông bởi vì sợ thế lực nhà họ Lục mà từ bỏ việc hỏi cưới cho con trai, đến lúc đó không chỉ có mất mặt con trai mà ngay cả mặt mũi của ông cũng không không biết giấu đi đâu nữa.
Nam Khải Thăng thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Vậy Lục tổng ngài nói xem, tôi phải làm gì đây? Tôi chỉ có một đứa con gái này, cũng không thể một lúc gả cho hai nhà hai người.”
Quý Bách cũng không quên bây giờ ông và Lục Dung Tinh đang là quan hệ cạnh tranh, ông cũng không thể chậm lại phía sau được, thế là lập tức nói: “Sao lại có thể không chút xấu hổ để ông bao toàn bộ được? Nếu ông cung cấp địa điểm vậy thì tôi bỏ ra chi phí!”
Nam Vận nhỏ giọng thì thầm: “Anh có phải là lưu manh hay không trong lòng anh tự rõ.”
Ba anh mới rời khỏi đó chưa được bao lâu vậy mà tin tức đã truyền ra rồi?
Lâm Du Dã xám xịt mặt mày, vẻ mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm Nam Khải Thăng, chỉ hận không thể trực tiếp cho ông ta một quyền.
“…”
Từ Lâm Ngôn: “Vậy thì tôi sẽ giúp cậu theo đuổi lại cô gái của cậu.”
Lâm Du Dã: “Nếu em không biết thì sao ba anh ta lại tới hỏi cưới em?”
Nam Vận không muốn xem lắm, nhưng Lâm Du Dã đã mua hai vé xem phim cho bộ phim này, lại còn là ghế hàng cuối cùng, không có nguyên nhân khác, chỉ đơn giản vì bộ phim này là phòng chiếu cho cặp đôi.
Không nên cùng lúc mời Quý Bách và Lục Dung Tinh đến, hai con người này, người sau còn cáo già hơn người trước, nhất là Lục Dung Tinh.
Lâm Du Dã lại cười, trên mặt lộ ra vẻ cưng chiều, thầm nói: “Đồ ngốc, anh chính là Lục Dã.”
Bây giờ Nam Vận đã biết tại sao ba cô muốn lấy lòng cô, cô không những không bình tĩnh mà còn hận người đàn ông này hơn.
Vào rạp không bao lâu, bộ phim đã bắt đầu. Sau khi đèn tắt, sáng sáng bên trong tối tăm một mảnh.
Cô giống như một đứa trẻ bị cô giáo bắt lỗi sau khi phạm lỗi, cô lập tức ngồi ngay ngắn lại, kiên quyết nói: “Em không nhìn thấy gì cả.”Ông không phải kiểu người thích chiếm của bở, lại đáp: “Ông chớ có tranh giành với tôi, chi phí và địa điểm tôi đều bỏ ra, đến lúc đó ông mời thêm người đến là được, chúng ta tranh thủ làm bữa tiệc rượu sinh nhật này thật hoành tráng!”
Lúc hết phim đã gần 5 giờ. Sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, Lâm Du Dã còn hỏi cô gái nhỏ muốn ăn gì, nhưng câu trả lời của cô là: “Em muốn ăn đồ anh nấu”.
Lúc ăn cơm, ba cô không ngừng gắp thức ăn cho cô, dáng vẻ ân cần hỏi han đúng tiêu chuẩn ba ruột.
Cái gì mà ‘nếu một ngày nào đó anh biến mất’?
Ngoài chuyện lần này, trong ấn tượng của cô, còn một chuyện khác k*ch th*ch nhất là trong kỳ nghỉ hè sau năm nhất đại học, anh đã chở cô đến Vân Nam chơi.
Vì để lấy lại quyền chủ động, ông ta lại bắt đầu mượn hơi Quý Bách: “Quý tổng cũng là người có con gái, ông hẳn cũng hiểu được tâm ý của tôi! Tôi chỉ hy vọng con gái có thể gả cho một người đàng hoàng, hy vọng nó cả đời không phải lo chuyện áo cơm, hạnh phúc an khang!”
Cô gái nhỏ bắt đầu có chút cảnh giác.
Cái cụm từ “Sản phẩm trong nước” này thì không vấn đề, cụm từ “Phim kinh dị” này cũng không sao, nhưng khi hai cái từ này được đặt cùng một chỗ có chút éo le.
Lâm Du Dã đang thái ức gà – lúc nãy cô gái nhỏ vừa báo tên món ăn, nói tối nay cô muốn ăn Cung bảo kê đinh*. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cái cụm từ “Sản phẩm trong nước” này thì không vấn đề, cụm từ “Phim kinh dị” này cũng không sao, nhưng khi hai cái từ này được đặt cùng một chỗ có chút éo le.
Trình độ của Nam Khải Thăng có cao tới đâu cũng không sánh nổi với màn tranh luận hoàn hảo của Lục Dung Tinh, thật sự là dồn ông ta vào đường cùng. Bây giờ ông ta hối hận tới phát điên, ban đầu không nên mời Lục Dung Tinh đến, nếu như chỉ mời Quý Bách đến thì bây giờ mọi chuyện cũng đã xong lâu rồi!Đi được khoảng một, hai trăm mét, cô nhìn lại và chắc chắn rằng ba mình đã rời khỏi rồi mới dứt khoát quay lại, trở lại đường cũ.
“…”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Du Dã quay lại phòng chiều, vừa ngồi xuống, cô gái nhỏ đã nhỏ giọng hỏi anh: “Ai vậy anh?”
Đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ sau lần đầu đi xem phim sau khi hai người xác lập mối quan hệ. Ngày đó cũng là thứ bảy, bọn họ cũng đến vào buổi chiều, chỉ khác là ngày đó người đến rạp chiếu phim vô cùng nhiều, may mà họ đã đặt vé online từ trước.
(*) Không nhìn những chuyện khiếm nhã, bất lịch sự.
Thái độ Nam Vận vô cùng kiên quyết trả lời: “Em không quen anh ta! Không đúng, em hoàn toàn không quen anh ta! Em không có liên quan chút nào đến tên than đen tinh kia cả!”
Lục Dung Tinh: “Cũng tạm được! Cũng không còn ưu điểm gì khác, được cái chung tình.”
Lâm Du Dã: “Nếu một ngày nào đó anh biến mất, em chọn anh ta cũng được.”
Quý Bách cảm thấy những lời này của Lục Dung Tinh… rất kỳ quái, nói cứ như việc tổ chức tiệc sinh nhật cho cô con gái nhà họ Nam chính là bổn phận của mình, người ngoài không được nhúng tay vào.
Trình độ của Nam Khải Thăng có cao tới đâu cũng không sánh nổi với màn tranh luận hoàn hảo của Lục Dung Tinh, thật sự là dồn ông ta vào đường cùng. Bây giờ ông ta hối hận tới phát điên, ban đầu không nên mời Lục Dung Tinh đến, nếu như chỉ mời Quý Bách đến thì bây giờ mọi chuyện cũng đã xong lâu rồi!
Quý Bách lại phụ họa: “Đúng đúng. Lục tổng nói có lý! Dưa hái xanh không ngọt, chúng ta cũng không thể ép con gái lấy người mà nó không thích, như vậy không phải là tốt cho nó mà ngược lại chính là hại nó.”
Lục Dung Tinh giả vờ bối rối: “Ôi chao, thật không nhìn ra con trai nhà ông cũng có tình cảm sâu đậm như vậy với cô út nhà họ Nam đấy.”
Lâm Du Dã thường xuyên tăng ca, cũng lâu rồi không có dẫn cô gái nhỏ đi hẹn hò, anh không chút do dự đồng ý ngay: “Được.”Ý nghĩa của câu này chính là: Nam Vận nghĩ gì không quan trọng, người làm cha như tôi đây mới là người quyết định.
Quý Bách đã nghe qua lời đồn Nam Vận và con trai quản gia có qua lại từ lâu, ông không thể không nhìn Lâm Du Dã — đúng là phong nhã hào hoa ngọc thụ lâm phong, con bé thích cậu ta cũng không phải là chuyện gì lạ, không thích mới là không bình thường.
Lâm Du Dã cũng không đùa cô nữa, nhẹ giọng thúc giục: “Nhanh lên, xuống lầu ăn thôi.”
Ghế dài rất rộng rãi, cũng rất thoải mái dễ chịu, giống loại ghế sô pha cho hai người. Sau khi ngồi xuống, Nam Vận thuận thế dựa vào trong lòng Lâm Du Dã.
Lâm Du Dã hơi hơi kinh ngạc: “Làm sao cậu biết?”
Lục Dung Tinh: “Cũng tạm được! Cũng không còn ưu điểm gì khác, được cái chung tình.”
Nam Vận cũng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn đứng ở một bên nhìn anh.
Lâm Du Dã nghe anh ta dài dòng đã có chút bực bội, hơn nữa bây giờ anh cũng có chút lòng dạ chữa ngựa c·h·ế·t thành ngựa sống, bất đắc dĩ thở dài: “Cậu gửi bản kế hoạch trước đi, tôi đọc xong đã rồi nói tiếp.”
Nam Vận quá rõ ý đồ của người này, lúc đi vào phòng cô nhỏ giọng nói câu: “Lưu manh.”
Chắc vì thấy là cô gái nhỏ đứng ngây ra đó, Lâm Du Dã bỗng nhiên muốn trêu cô một chút: “Em quen Lục Dã không?”
Trong lòng Quý Bách không khỏi hô một tiếng ‘Nói hay’. Tuy là ông vô cùng bất lực với Lục Dung Tinh, nhưng cũng không thể không thừa nhận, ông có chút bội phục ông ta — Người như Lục Dung Tinh này vốn cứng rắn, sẽ không khuất phục nhượng bộ, càng tuyệt đối sẽ không mặc người chém g·i·ế·t, mười mấy năm trước có thể Đông Sơn tái khởi cũng không phải dạng vừa.
Mặc dù Quý Bách khinh thường hành vi vô liêm sỉ của loại người như Nam Khải Thăng, xem con gái như là đồ vật bán đấu giá nhưng chuyện cũng đã đến nước này, ông ta cũng chỉ có thể cạnh tranh cùng Lục Dung Tinh. Nếu không sau này chuyện này bị truyền ra ngoài, nói ông bởi vì sợ thế lực nhà họ Lục mà từ bỏ việc hỏi cưới cho con trai, đến lúc đó không chỉ có mất mặt con trai mà ngay cả mặt mũi của ông cũng không không biết giấu đi đâu nữa.
Quý Bách cũng không quên bây giờ ông và Lục Dung Tinh đang là quan hệ cạnh tranh, ông cũng không thể chậm lại phía sau được, thế là lập tức nói: “Sao lại có thể không chút xấu hổ để ông bao toàn bộ được? Nếu ông cung cấp địa điểm vậy thì tôi bỏ ra chi phí!”
“Em quyết định là được.” Anh dịu dàng nói: “Em muốn làm gì thì anh đều làm cùng em.”
Không gian trong xe không lớn, hai người bọn họ lại điên đến cùng.
Nam Khải Thăng: “Nhanh thôi, cuối tuần này là tròn.”
Trước khi tới Lục Dung Tinh đã biết trong lòng Nam Khải Thăng tính toán điều gì, cho nên ông không nghĩ nhiều như Quý Bách mà nhàn nhã uống trà, không chút hoang mang.
Ông ta dứt khoát đổ trách nhiệm lên hai nhà Quý Lục.Lâm Du Dã kề môi vào tai cô: “Nếu anh là lưu manh thật thì bây giờ đã mang em về nhà rồi.”
Nam Khải Thăng chở cô đến cổng Đông của trường. Sau khi Nam Vận xuống xe, ông ấy cũng không đi ngay, dường như muốn tận mắt nhìn cô vào trường nên cô không còn cách nào khác, đành giả vờ đi về phía trường.
“…”
Lâm Du Dã mặt không đổi sắc: “Thật ra cậu Lục cũng không tệ lắm!”
Vành mắt Nam Vận đỏ lên vì tức, ấm ức nhìn anh chằm chằm: “Đồ khốn!” Mắng xong cô bỏ đi, thề rằng đêm nay sẽ không bao giờ để anh bước vào phòng ngủ.
Ngay khi chiếc xe vừa dừng lại trước mặt, Nam Vận liền kéo cửa xe ngồi vào ghế phó lái, giống như con thỏ nhỏ nhẹ nhàng chui vào.
Luận về mồm mép thì đúng là không ai thắng được Nam Khải Thăng.
Sau đó Lâm Du Dã dẫn cô gái nhỏ đi Bách Nhạc Thành. Nam Vận khá thích xem phim cho nên bọn họ đi rạp chiếu phim trên tầng cao nhất
“Em quyết định là được.” Anh dịu dàng nói: “Em muốn làm gì thì anh đều làm cùng em.”Trước đây ông ấy là kẻ vô ơn bạc nghĩa với vợ lớn, bao nhiêu năm nay ông ấy vẫn không hề thay đổi.
Nam Vận dứt khoát quay mặt đi, không thèm nhìn anh nữa, tức giận nói: “Em không thèm đoán.”Lúc này, Lục Dung Tinh bỗng thở dài nói với Nam Khải Thăng: “Đứa con này của tôi cũng đã mến mộ con gái nhà ông nhiều năm, đối xử với con bé còn tốt hơn với tôi.”
Từ Lâm Ngôn phân tích nói: “Anh trai à, đây là một nước đi nguy hiểm, nếu thắng thì sẽ thắng đậm, có thể một mũi tên trúng hai đích, giẫm bẹp Quý Mạch Thần, triệt để nghiền ép cậu ta, nhưng nếu cậu thất bại thì sẽ là trong một đêm trở lại ngày chưa giải phóng đấy, lại còn mất cả chì lẫn chài trước mặt Quý Mạch Thần. Cho nên ngươi bây giờ cậu phải chắc chắn cô dâu nhỏ của cậu tuyệt đối sẽ không vì chuyện cậu lừa cô ấy nhiều năm như vậy mà cự tuyệt lời cầu hôn của cậu.”
Vào rạp không bao lâu, bộ phim đã bắt đầu. Sau khi đèn tắt, sáng sáng bên trong tối tăm một mảnh.
Nhưng mà dạo này cũng không còn chiếu phim gì hay, chỉ có một bộ phim kinh dị đề tài mượn xác hoàn hồn tương đối hấp dẫn, nhưng là sản phẩm trong nước.
Nam Vận thật sự không muốn ông để ông ấy đưa đi nhưng lại không có gì có thể lay chuyển được ông, chỉ đành để ông chở mình đến trường.
Quý Bách và Lục Dung Tinh cũng không có ở lại nhà họ Nam ăn cơm trưa. Sau khi Lâm Du Dã tiễn ba mình đi, liền đi tìm Nam Vận kể hết tất cả chuyện này cho cô biết, tiện thể gọi cô xuống ăn cơm trưa.
Quý Bách cảm thấy những lời này của Lục Dung Tinh… rất kỳ quái, nói cứ như việc tổ chức tiệc sinh nhật cho cô con gái nhà họ Nam chính là bổn phận của mình, người ngoài không được nhúng tay vào.
Đây coi như là liều mình bồi quân tử rồi.
Lâm Du Dã hơi hơi kinh ngạc: “Làm sao cậu biết?”
Nam Vận cũng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn đứng ở một bên nhìn anh.
Lâm Du Dã: “Có gì đâu mà bất ngờ, sinh nhật thì nên tổ chức thật ra trò.”Về đến nhà, Lâm Du Dã đi thay quần áo trước, sau đó đi vào bếp.
Tên người gọi là: [Từ Lâm Ngôn]
Vì để lấy lại quyền chủ động, ông ta lại bắt đầu mượn hơi Quý Bách: “Quý tổng cũng là người có con gái, ông hẳn cũng hiểu được tâm ý của tôi! Tôi chỉ hy vọng con gái có thể gả cho một người đàng hoàng, hy vọng nó cả đời không phải lo chuyện áo cơm, hạnh phúc an khang!”
Lâm Du Dã thường xuyên tăng ca, cũng lâu rồi không có dẫn cô gái nhỏ đi hẹn hò, anh không chút do dự đồng ý ngay: “Được.”
(*) Gà xào cung bảo: Nguyên liệu gồm ức gà, lạc, ớt, và các loại gia vị khác.
Vì để lấy lại quyền chủ động, ông ta lại bắt đầu mượn hơi Quý Bách: “Quý tổng cũng là người có con gái, ông hẳn cũng hiểu được tâm ý của tôi! Tôi chỉ hy vọng con gái có thể gả cho một người đàng hoàng, hy vọng nó cả đời không phải lo chuyện áo cơm, hạnh phúc an khang!”
Đã lâu không đi hẹn hò, cô có chút kích động nên lên xe đã hỏi: “Chúng ta đi đâu? Đi xem phim gì?”
Luận về mồm mép thì đúng là không ai thắng được Nam Khải Thăng.
“…”
Nam Khải Thăng bất đắc dĩ ảo não, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể thuận theo hai người bọn họ mà tiếp lời: “Nếu hai vị đã bàn bạc xong thì nhà họ Nam tôi cũng chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh.”
Nam Vận không muốn xem lắm, nhưng Lâm Du Dã đã mua hai vé xem phim cho bộ phim này, lại còn là ghế hàng cuối cùng, không có nguyên nhân khác, chỉ đơn giản vì bộ phim này là phòng chiếu cho cặp đôi.
Lâm Du Dã nói chẳng cần nghĩ: “Xem bên cạnh cậu còn sót ai không, có thì mời hộ tôi luôn.”
Lâm Du Dã biết ông già nhà mình muốn lười biếng bớt việc, nên mặt không đổi sắc trả lời: “Dạ.”
Lâm Du Dã: “Nếu em không biết thì sao ba anh ta lại tới hỏi cưới em?”
Nam Vận sửng sốt: “Anh có ý gì?”
Vừa vào phòng khách, anh đã thấy ba anh đang ngồi bắt chân rung đùi trên ghế sô pha, tự nhiên thoải mái như ở nhà.
Quý Bách lại phụ họa: “Đúng đúng. Lục tổng nói có lý! Dưa hái xanh không ngọt, chúng ta cũng không thể ép con gái lấy người mà nó không thích, như vậy không phải là tốt cho nó mà ngược lại chính là hại nó.”
Lục Dung Tinh nghĩ thầm: “Tôi làm tiệc rượu sinh nhật cho con dâu, ông mò theo tham gia náo nhiệt làm gì? Góp cũng mất công thôi, chỉ tổ phí tiền.”
Từ Lâm Ngôn: “Sau khi chuyện thành công, đưa chiếc Aston Martin kia cho tôi mượn một tháng.”
Về đến nhà, Lâm Du Dã đi thay quần áo trước, sau đó đi vào bếp.
Lâm Du Dã hoàn toàn không ngờ ba mình còn có thể nói ‘tiếng người’, có cảm giác như chính mắt mình thấy lãng tử quay đầu vậy, thế là anh cung kính đưa chén trà đầu tiên cho ba anh, hy vọng ông có thể tiếp tục duy trì.
Xem như ông ta đã tự mang đá đập chân mình rồi.
Từ Lâm Ngôn: “Sau khi chuyện thành công, đưa chiếc Aston Martin kia cho tôi mượn một tháng.”
Lục Dung Tinh nhớ lời căn dặn của con trai tối hôm qua, không chút để ý hỏi: “Sinh nhật hai mươi cũng không thể chuẩn bị qua loa, đã dự tính tổ chức tiệc sinh nhật ở đâu chưa?”
Trước đây ông ấy là kẻ vô ơn bạc nghĩa với vợ lớn, bao nhiêu năm nay ông ấy vẫn không hề thay đổi.
Lục Dung Tinh cũng không phải người hiền lành, chuyên trị các loại đạo đức giả, trực tiếp ném mấy chữ vào mặt Nam Khải Thăng: “Nam tổng đây là muốn cùng chúng tôi thương lượng chuyện gì nhỉ? Thương lượng xem sính lễ ai nhiều hơn thì sẽ gả con gái cho người đó sao?”
Nhị thiếu gia nhà họ Từ không phải là mua không nổi Aston Martin, mà là có tiền cũng mua không được, chiếc Aston Martin của Lục Dã là bản giới hạn toàn cầu, toàn thế giới chỉ có bảy mươi bảy chiếc, anh ta thèm nhỏ dãi đã lâu.
Sau mấy giây sửng sốt, Nam Khải Thăng lắp bắp trả lời: “Ồ đúng, tiệc sinh nhật à, còn, còn chưa xác định sẽ tổ chức ở đâu, trước đây đều là làm đơn giản tại nhà, với lại người nhà cũng không thích quá phô trương.”
Quý Bách cực kỳ bất lực, không thể không nói rõ ràng: “Mạch Thần nhà chúng tôi cảm mến Nam Vận đã lâu.” Cho dù ông ta có phản ứng chậm đi nữa cũng có thể nhìn ra hôm nay Nam Khải Thăng đã vạch sẵn một con đường
Cô gái nhỏ bắt đầu có chút cảnh giác.
Lâm Du Dã quên tắt chuông điện thoại trước khi vào rạp, điện thoại vừa vang lên anh đã nhấn tắt máy.
“…”“Em đang nhìn cái gì vậy?” Giọng Dã Tử có chút khàn khàn, giọng nói mê người lại mang theo vài phần trêu đùa.
Hôm nay mặc dù thứ bảy, nhưng có thể là bởi vì sắp tới không có phim nào hay cho nên người ở rạp chiếu phim cũng không nhiều lắm.
Vé là Dã Tử mua, cô đến rạp chiếu phim mới phát hiện ra là phòng tình nhân. Khi đó cô mới mười lăm tuổi, cực kỳ ngại nên từ lúc vào phòng gương mặt đã bắt đầu nóng lên.
Nhưng sinh nhật hai mươi tuổi của cô là cơ hội tốt nhất để anh cầu hôn và nói thật, anh không thể bỏ lỡ.
Quý Bách cũng không quên bây giờ ông và Lục Dung Tinh đang là quan hệ cạnh tranh, ông cũng không thể chậm lại phía sau được, thế là lập tức nói: “Sao lại có thể không chút xấu hổ để ông bao toàn bộ được? Nếu ông cung cấp địa điểm vậy thì tôi bỏ ra chi phí!”
Nhị thiếu gia nhà họ Từ không phải là mua không nổi Aston Martin, mà là có tiền cũng mua không được, chiếc Aston Martin của Lục Dã là bản giới hạn toàn cầu, toàn thế giới chỉ có bảy mươi bảy chiếc, anh ta thèm nhỏ dãi đã lâu.Ban đầu cô định đi cùng Dã Tử, nhưng ba cô muốn đích thân chở cô đến trường để thể hiện sự quan tâm tỉ mỉ của ông dành cho cô.
Nhưng mà dạo này cũng không còn chiếu phim gì hay, chỉ có một bộ phim kinh dị đề tài mượn xác hoàn hồn tương đối hấp dẫn, nhưng là sản phẩm trong nước.
Nhị thiếu gia nhà họ Từ không phải là mua không nổi Aston Martin, mà là có tiền cũng mua không được, chiếc Aston Martin của Lục Dã là bản giới hạn toàn cầu, toàn thế giới chỉ có bảy mươi bảy chiếc, anh ta thèm nhỏ dãi đã lâu.
Đợi trước cổng trường hai, ba phút, cô nhìn thấy xe của Dã Tử đang chạy trên đường lớn thì lập tức nhảy nhảy lên vẫy vẫy tay với xe của anh.Lâm Du Dã: “Tôi cần đầu của cậu làm gì.”
Không gian trong xe không lớn, hai người bọn họ lại điên đến cùng.
“…”
Lúc biết được tin tức ấy, cô quả thật là kinh ngạc đến không ngậm được miệng.
Đã lâu không đi hẹn hò, cô có chút kích động nên lên xe đã hỏi: “Chúng ta đi đâu? Đi xem phim gì?”
Đi được khoảng một, hai trăm mét, cô nhìn lại và chắc chắn rằng ba mình đã rời khỏi rồi mới dứt khoát quay lại, trở lại đường cũ.Lâm Du Dã bị chọc cười, nhưng anh cũng cảm thấy có chút áy náy, thời gian anh thường dành cho cô quả thật ít hơn trước, sau này anh phải ở bên cô nhiều hơn mới được.
Nam Khải Thăng: “Nhanh thôi, cuối tuần này là tròn.”(*) Không nhìn những chuyện khiếm nhã, bất lịch sự.Hiển nhiên không phải là vì xem phim.
Nhưng mà dạo này cũng không còn chiếu phim gì hay, chỉ có một bộ phim kinh dị đề tài mượn xác hoàn hồn tương đối hấp dẫn, nhưng là sản phẩm trong nước.
Bộ phim không có gì quá thú vị, Nam Vận không được tập trung cho lắm, lúc này cô lại càng mất tập trung hơn.
Mặc dù Quý Bách khinh thường hành vi vô liêm sỉ của loại người như Nam Khải Thăng, xem con gái như là đồ vật bán đấu giá nhưng chuyện cũng đã đến nước này, ông ta cũng chỉ có thể cạnh tranh cùng Lục Dung Tinh. Nếu không sau này chuyện này bị truyền ra ngoài, nói ông bởi vì sợ thế lực nhà họ Lục mà từ bỏ việc hỏi cưới cho con trai, đến lúc đó không chỉ có mất mặt con trai mà ngay cả mặt mũi của ông cũng không không biết giấu đi đâu nữa.
(‘đạo tử’ này không phải đường c·h·ế·t đâu)
Lâm Du Dã bị chọc cười, nhưng anh cũng cảm thấy có chút áy náy, thời gian anh thường dành cho cô quả thật ít hơn trước, sau này anh phải ở bên cô nhiều hơn mới được.
Giống như bây giờ vậy.
Từ Lâm Ngôn: “Bây giờ khắp nơi đều đồn là cậu và Quý Mạch Thần bởi vì cô con gái nhà họ Nam mà tranh chấp là thật sao?”
Quý Bách sửng sốt nghĩ thầm ‘Gì nữa đây?’, nhưng lại không thể không trả lời: “Đẹp trai, thiếu niên nhanh nhẹn.”
Trình độ mồm mép của Nam Khải Thăng vẫn cao siêu như trước, Quý Bách cũng không cách nào phản bác, không thể không phối hợp: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Đợi trước cổng trường hai, ba phút, cô nhìn thấy xe của Dã Tử đang chạy trên đường lớn thì lập tức nhảy nhảy lên vẫy vẫy tay với xe của anh.
Lâm Du Dã: “Nói.”
Nam Vận sửng sốt: “Anh có ý gì?”
Lục Dung Tinh từ tốn nói: “Vậy thì năm nay làm hoành tráng một lần đi! Mọi chi phí sẽ do tôi bỏ ra và tôi sẽ cung cấp địa điểm, ông thấy sao về khách sạn Khải Hoàn? Đến lúc đó tôi cũng sẽ mời thêm vào ngôi sao đến góp vui.”
“…”
Nam Vận thật thà nói: “Em khá bất ngờ.”
Nam Khải Thăng cũng không hiểu vì sao đề tài ngày hôm nay từ đám hỏi biến thành tiệc sinh nhật, lúc đầu ông ta lên kế hoạch là để nhìn xem hai nhà Quý Lục vì chuyện cưới hỏi con gái ông mà nổi lên tranh chấp, ông ngồi giữa làm ngư ông đắc lợi, nhưng bây giờ xem ra kế hoạch của ông đã bị làm rối loạn hoàn toàn, hôm nay chuyện này có lẽ không thành được rồi.
Không một chút liên quan?
Ở bên ngoài phòng chiếu, anh gọi lại cho Từ Lâm Ngôn: “Chuyện gì?”
Ghế dài rất rộng rãi, cũng rất thoải mái dễ chịu, giống loại ghế sô pha cho hai người. Sau khi ngồi xuống, Nam Vận thuận thế dựa vào trong lòng Lâm Du Dã.
Lúc này, Lục Dung Tinh bỗng thở dài nói với Nam Khải Thăng: “Đứa con này của tôi cũng đã mến mộ con gái nhà ông nhiều năm, đối xử với con bé còn tốt hơn với tôi.”
Quý Bách đã nghe qua lời đồn Nam Vận và con trai quản gia có qua lại từ lâu, ông không thể không nhìn Lâm Du Dã — đúng là phong nhã hào hoa ngọc thụ lâm phong, con bé thích cậu ta cũng không phải là chuyện gì lạ, không thích mới là không bình thường.
Vừa mở đầu đã rất có không khí của phim kinh dị, nhưng tâm trí của Nam Vận lại không đặt vào những cảnh phim kia, cô đang chờ đợi Dã Tử hôn cô.
Lục Dung Tinh lần nữa phản kích: “Tôi không có con gái nhưng cũng có thể hiểu được tâm ý của ông, chỉ là chuyện này chẳng liên quan gì đến việc có hay không có con gái, chuyện chung thân đại sự của bọn nhỏ, ý kiến của cha mẹ quả thật rất quan trọng. Nhưng người làm cha mẹ cũng nên tôn trọng ý kiến của con cái. Dã Tử nhà tôi với Mạch Thần nhà họ đều thích Tiểu Vận Vận, nhưng lỡ như Tiểu Vận Vận đều không thích ai thì làm sao? Không lẽ ép buộc nó kết hôn sao?”
Không một chút liên quan?
Vì để lấy lại quyền chủ động, ông ta lại bắt đầu mượn hơi Quý Bách: “Quý tổng cũng là người có con gái, ông hẳn cũng hiểu được tâm ý của tôi! Tôi chỉ hy vọng con gái có thể gả cho một người đàng hoàng, hy vọng nó cả đời không phải lo chuyện áo cơm, hạnh phúc an khang!”
Lâm Du Dã đang thái ức gà – lúc nãy cô gái nhỏ vừa báo tên món ăn, nói tối nay cô muốn ăn Cung bảo kê đinh*.
Nói bóng gió chính là: Đều do hai người tranh đoạt nên tôi mới ra hạ sách này.
(*) Gà xào cung bảo: Nguyên liệu gồm ức gà, lạc, ớt, và các loại gia vị khác.
Nam Vận thật sự không muốn ông để ông ấy đưa đi nhưng lại không có gì có thể lay chuyển được ông, chỉ đành để ông chở mình đến trường.
Nam Khải Thăng chở cô đến cổng Đông của trường. Sau khi Nam Vận xuống xe, ông ấy cũng không đi ngay, dường như muốn tận mắt nhìn cô vào trường nên cô không còn cách nào khác, đành giả vờ đi về phía trường.
Trong lòng Quý Bách không khỏi hô một tiếng ‘Nói hay’. Tuy là ông vô cùng bất lực với Lục Dung Tinh, nhưng cũng không thể không thừa nhận, ông có chút bội phục ông ta — Người như Lục Dung Tinh này vốn cứng rắn, sẽ không khuất phục nhượng bộ, càng tuyệt đối sẽ không mặc người chém g·i·ế·t, mười mấy năm trước có thể Đông Sơn tái khởi cũng không phải dạng vừa.
Nam Vận sửng sốt, hai má nóng như lửa đốt, cô chưa kịp phản ứng lại thì anh đã nhẹ nhàng nắm cằm cô, xoay mặt cô lại, cắn một cái lên môi cô.
“Cậu không thử thì làm sao biết có được hay không? Đối phó với con gái thì tôi vẫn có kinh nghiệm hơn cậu đấy, chỉ cần cậu làm theo kịch bản của tôi, muốn thua cũng khó!” Từ Lâm Ngôn dựa vào lý lẽ biện luận: “Đối thủ lớn nhất của cậu không phải Quý Mạch Thần, mà là lời nói dối của cậu, tôi có thể giúp cậu che giấu hoàn hảo lời nói dối này, từ khi sinh ra đến giờ, không có lời nói dối nào làm khó Từ Lâm Ngôn tôi!”
Lục Dung Tinh hừ lạnh một tiếng: “Ông thương lượng với chúng tôi cũng vô ích, chúng tôi nói thôi thì được gì, cho dù có là ông thì cũng không chốt sổ được, chủ yếu vẫn là con gái nhỏ nhà ông nghĩ thế nào. Chúng tôi ở đây thương lượng khí thế ngất trời, kết quả con gái nhà ông không thích cả hai bên thì thương lượng cũng thành công cốc.”
Quảng cáo được chiếu trên màn hình lớn vài phút trước khi bộ phim bắt đầu.
Nam Vận cố ý giở trò: “Nếu như em muốn ăn sầu riêng thì sao? Anh cũng đi ăn với em?”
Lâm Du Dã: “Tôi cần đầu của cậu làm gì.”Từ Lâm Ngôn: “Sau khi chuyện thành công, đưa chiếc Aston Martin kia cho tôi mượn một tháng.”
Trên thế giới này sao có thể có người vô liêm sỉ như vậy?Mắt không thấy tâm không phiền.
Mặc dù Quý Bách khinh thường hành vi vô liêm sỉ của loại người như Nam Khải Thăng, xem con gái như là đồ vật bán đấu giá nhưng chuyện cũng đã đến nước này, ông ta cũng chỉ có thể cạnh tranh cùng Lục Dung Tinh. Nếu không sau này chuyện này bị truyền ra ngoài, nói ông bởi vì sợ thế lực nhà họ Lục mà từ bỏ việc hỏi cưới cho con trai, đến lúc đó không chỉ có mất mặt con trai mà ngay cả mặt mũi của ông cũng không không biết giấu đi đâu nữa.
Lâm Du Dã: “Bạn thôi.”
Lâm Du Dã bị biểu cảm của cô gái nhỏ chọc cười, véo nhẹ má của cô, cười hỏi: “Vui không?”
Nam Khải Thăng nhận ra quyền chủ động trong tay mình giờ bỗng trở thành bị động — ông ta đang bị Lục Dung Tinh dắt mũi. Cứ thế nữa thì kế hoạch hôm nay loạn hết mất, thế là ông ta vội nói: “Lục tổng cứ yên tâm, A Vận trước nay đều nghe lời của tôi. Hơn nữa, chuyện hôn nhân đại sự trước giờ vẫn là do cha mẹ làm chủ, hôn nhân mà không được sự đồng ý của cha mẹ thì đều không tốt đẹp được.”
Nam Vận liếc anh một cái: “Đắc ý!”
“…”
Vành mắt Nam Vận đỏ lên vì tức, ấm ức nhìn anh chằm chằm: “Đồ khốn!” Mắng xong cô bỏ đi, thề rằng đêm nay sẽ không bao giờ để anh bước vào phòng ngủ.
Lâm Du Dã: “Nếu như cậu không làm được thì sao?”
Sau khi cúp điện thoại, anh nhẹ giọng nói với cô: “Anh đi nghe điện thoại.” sau đó thì đứng dậy đi ra ngoài.
Ngay khi chiếc xe vừa dừng lại trước mặt, Nam Vận liền kéo cửa xe ngồi vào ghế phó lái, giống như con thỏ nhỏ nhẹ nhàng chui vào.
Mắt không thấy tâm không phiền.
Cô gái nhỏ bắt đầu có chút cảnh giác.
Trong lòng Nam Khải Thăng lại nghĩ: “Tên họ Lục nhà ngươi cũng không chút khách sáo, thật sự coi nơi này là nhà mình à?”, nhưng ông ta cũng không đắc tội nổi với Lục Dung Tinh, đành nhắm mắt cho qua mặc kệ ông muốn làm gì thì làm.
Từ Lâm Ngôn: “Cậu biết ba câu với ba của Quý Mạch Thần bây giờ đang tranh chấp điên cuồng như thế nào không? Điên cuồng mời người đến dự tiệc sinh nhật để tăng thể diện cô vợ nhỏ của cậu đấy, chỉ hận không thể mời hết ông to bà lớn trong giới này thôi. “
Mặc dù trong lòng không ngừng niệm “Phi lễ chớ nhìn*, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn” ép buộc bản thân phải dán mắt vào màn hình lớn, nhưng không nhịn được mà liếc trộm cặp đôi đang hôn nhau kia.
Lục Dung Tinh nghĩ thầm: “Tôi làm tiệc rượu sinh nhật cho con dâu, ông mò theo tham gia náo nhiệt làm gì? Góp cũng mất công thôi, chỉ tổ phí tiền.”
Quý Bách nghe lời này là biết bây giờ cần phải tạo đà cho con trai của mình, không cam lòng yếu thế tiếp lời: “Mạch Thần nhà chúng tôi cũng vậy, cũng không biết bắt đầu từ bao giờ mà tình cảm đã sâu đậm.”
Lục Dung Tinh giả vờ bối rối: “Ôi chao, thật không nhìn ra con trai nhà ông cũng có tình cảm sâu đậm như vậy với cô út nhà họ Nam đấy.”
Trông đúng kiểu một người đàn ông trung niên nổi loạn.
Luận về mồm mép thì đúng là không ai thắng được Nam Khải Thăng.
Lục Dung Tinh nhận chén trà, ung dung nhấp một ngụm: “Chàng trai, pha trà xong thì ở lại, cứ đứng bên cạnh châm trà cho tôi đi.” Ông muốn cho anh tận mắt quan sát cảnh tượng này, để khi trở về đỡ phải phiền phức kể lại một lần nữa cho anh.Nam Vận nói: “Em bất ngờ lời anh nói ấy, hôm qua anh nói sẽ không thành, ngày hôm nay quả nhiên là không thành, anh nói muốn tổ chức tiệc rượu sinh nhật, hôm nay quả nhiên liền có tiệc rượu sinh nhật, miệng của anh thiêng thật đấy.”
(*) Gà xào cung bảo: Nguyên liệu gồm ức gà, lạc, ớt, và các loại gia vị khác.
Nam Vận sửng sốt, hai má nóng như lửa đốt, cô chưa kịp phản ứng lại thì anh đã nhẹ nhàng nắm cằm cô, xoay mặt cô lại, cắn một cái lên môi cô.Nam Vận sửng sốt: “Anh có ý gì?”
Lâm Du Dã cười khẽ: “Em có muốn thử không?”
Phòng chiếu cặp đôi đặt một hàng bốn ghế dài, hàng cuối cùng trừ bọn họ ra thù không còn ai khác. Mấy hàng phía trước cũng chỉ có lác đác ba bốn cặp tình nhân.
Nam Vận cũng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn đứng ở một bên nhìn anh.
Mắt không thấy tâm không phiền.
Lâm Du Dã: “Nếu một ngày nào đó anh biến mất, em chọn anh ta cũng được.”
Lâm Du Dã mặt không đổi sắc: “Thật ra cậu Lục cũng không tệ lắm!”
Đã lâu không đi hẹn hò, cô có chút kích động nên lên xe đã hỏi: “Chúng ta đi đâu? Đi xem phim gì?”
Nam Vận liếc mắt nhìn anh, gặng hỏi: “Nam hay nữ? Tại sao lại gọi lâu như vậy?”
Từ Lâm Ngôn mặc cả: “Hai ta nói điều kiện trước.”Vì để lấy lại quyền chủ động, ông ta lại bắt đầu mượn hơi Quý Bách: “Quý tổng cũng là người có con gái, ông hẳn cũng hiểu được tâm ý của tôi! Tôi chỉ hy vọng con gái có thể gả cho một người đàng hoàng, hy vọng nó cả đời không phải lo chuyện áo cơm, hạnh phúc an khang!”Khách sạn Khải Hoàn chính là khách sạn xa hoa nhất thành phố Tây Phụ, thuộc sản nghiệp tập đoàn Lục thị.Lục Dung Tinh đột nhiên bắt đầu huyên thuyên hệt như các bậc phụ huynh: “Cậu ta trông rất giống với con trai tôi.”
Nam Khải Thăng cũng không hiểu vì sao đề tài ngày hôm nay từ đám hỏi biến thành tiệc sinh nhật, lúc đầu ông ta lên kế hoạch là để nhìn xem hai nhà Quý Lục vì chuyện cưới hỏi con gái ông mà nổi lên tranh chấp, ông ngồi giữa làm ngư ông đắc lợi, nhưng bây giờ xem ra kế hoạch của ông đã bị làm rối loạn hoàn toàn, hôm nay chuyện này có lẽ không thành được rồi.
“Vâng.” Tâm trạng của Nam Vận không tệ: “Dã Tử, chúng ta ăn cơm xong thì đi đi, chiều nay em muốn đi xem phim, anh cũng lâu rồi không dẫn em đi xem phim.”
Về đến nhà, Lâm Du Dã đi thay quần áo trước, sau đó đi vào bếp.
Nam Vận thật sự không muốn ông để ông ấy đưa đi nhưng lại không có gì có thể lay chuyển được ông, chỉ đành để ông chở mình đến trường.
Quảng cáo được chiếu trên màn hình lớn vài phút trước khi bộ phim bắt đầu.
Lâm Du Dã: “Có gì đâu mà bất ngờ, sinh nhật thì nên tổ chức thật ra trò.”
Nam Vận nằm trên ghế sô pha nghịch điện thoại một lát, cảm giác có chút buồn chán, vì vậy cũng đi vào phòng bếp.Lâm Du Dã kéo cô vào lòng mình: “Nam đấy.”
Lục Dung Tinh cũng không phải người hiền lành, chuyên trị các loại đạo đức giả, trực tiếp ném mấy chữ vào mặt Nam Khải Thăng: “Nam tổng đây là muốn cùng chúng tôi thương lượng chuyện gì nhỉ? Thương lượng xem sính lễ ai nhiều hơn thì sẽ gả con gái cho người đó sao?”
Cái gì mà ‘nếu một ngày nào đó anh biến mất’?
Cô giống như một đứa trẻ bị cô giáo bắt lỗi sau khi phạm lỗi, cô lập tức ngồi ngay ngắn lại, kiên quyết nói: “Em không nhìn thấy gì cả.”
Mặc dù Quý Bách khinh thường hành vi vô liêm sỉ của loại người như Nam Khải Thăng, xem con gái như là đồ vật bán đấu giá nhưng chuyện cũng đã đến nước này, ông ta cũng chỉ có thể cạnh tranh cùng Lục Dung Tinh. Nếu không sau này chuyện này bị truyền ra ngoài, nói ông bởi vì sợ thế lực nhà họ Lục mà từ bỏ việc hỏi cưới cho con trai, đến lúc đó không chỉ có mất mặt con trai mà ngay cả mặt mũi của ông cũng không không biết giấu đi đâu nữa.
Vé là Dã Tử mua, cô đến rạp chiếu phim mới phát hiện ra là phòng tình nhân. Khi đó cô mới mười lăm tuổi, cực kỳ ngại nên từ lúc vào phòng gương mặt đã bắt đầu nóng lên.
Cái cụm từ “Sản phẩm trong nước” này thì không vấn đề, cụm từ “Phim kinh dị” này cũng không sao, nhưng khi hai cái từ này được đặt cùng một chỗ có chút éo le.
Xem như ông ta đã tự mang đá đập chân mình rồi.Trong lòng Nam Khải Thăng lại nghĩ: “Tên họ Lục nhà ngươi cũng không chút khách sáo, thật sự coi nơi này là nhà mình à?”, nhưng ông ta cũng không đắc tội nổi với Lục Dung Tinh, đành nhắm mắt cho qua mặc kệ ông muốn làm gì thì làm.Anh khẽ thở dài, đặt khay lên bàn trà, cầm bình trà gốm lên lần lượt rót vào ba chén trà.
Anh khẽ thở dài, đặt khay lên bàn trà, cầm bình trà gốm lên lần lượt rót vào ba chén trà.Lâm Du Dã: “Nếu như cậu không làm được thì sao?”
Quý Bách đã nghe qua lời đồn Nam Vận và con trai quản gia có qua lại từ lâu, ông không thể không nhìn Lâm Du Dã — đúng là phong nhã hào hoa ngọc thụ lâm phong, con bé thích cậu ta cũng không phải là chuyện gì lạ, không thích mới là không bình thường.
Ngoài chuyện lần này, trong ấn tượng của cô, còn một chuyện khác k*ch th*ch nhất là trong kỳ nghỉ hè sau năm nhất đại học, anh đã chở cô đến Vân Nam chơi.
“Vâng.” Tâm trạng của Nam Vận không tệ: “Dã Tử, chúng ta ăn cơm xong thì đi đi, chiều nay em muốn đi xem phim, anh cũng lâu rồi không dẫn em đi xem phim.”
“…”
Không hổ là Lục Dã.
Nhưng sinh nhật hai mươi tuổi của cô là cơ hội tốt nhất để anh cầu hôn và nói thật, anh không thể bỏ lỡ.
Lâm Du Dã kéo cô vào lòng mình: “Nam đấy.”
Trước đây ông ấy là kẻ vô ơn bạc nghĩa với vợ lớn, bao nhiêu năm nay ông ấy vẫn không hề thay đổi.
Lục Dung Tinh vô cùng điềm tĩnh: “Ông gấp cái gì thế, tiểu Vận không phải còn nhỏ sao, còn chưa tới hai mươi đúng không?”
Vấn đề nữ minh tinh còn chưa làm sáng rõ, Lâm Du Dã ngã một lần đã khôn hơn một chút: “Tôi không tin cậu.”
Thái độ Nam Vận vô cùng kiên quyết trả lời: “Em không quen anh ta! Không đúng, em hoàn toàn không quen anh ta! Em không có liên quan chút nào đến tên than đen tinh kia cả!”
Lâm Du Dã lại cười, trên mặt lộ ra vẻ cưng chiều, thầm nói: “Đồ ngốc, anh chính là Lục Dã.”Lâm Du Dã kiên quyết nói: “Tôi chắc chắn.”
Lâm Du Dã xám xịt mặt mày, vẻ mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm Nam Khải Thăng, chỉ hận không thể trực tiếp cho ông ta một quyền.
Lục Dung Tinh nhớ lời căn dặn của con trai tối hôm qua, không chút để ý hỏi: “Sinh nhật hai mươi cũng không thể chuẩn bị qua loa, đã dự tính tổ chức tiệc sinh nhật ở đâu chưa?”
Cô gái nhỏ hào hứng như một đứa trẻ lâu lắm mới được ra ngoài chơi.
Lâm Du Dã nghe anh ta dài dòng đã có chút bực bội, hơn nữa bây giờ anh cũng có chút lòng dạ chữa ngựa c·h·ế·t thành ngựa sống, bất đắc dĩ thở dài: “Cậu gửi bản kế hoạch trước đi, tôi đọc xong đã rồi nói tiếp.”
Đây là bắt đầu muốn tính toán nợ nần sao?
(*) Không nhìn những chuyện khiếm nhã, bất lịch sự.
Nam Khải Thăng cũng không hiểu vì sao đề tài ngày hôm nay từ đám hỏi biến thành tiệc sinh nhật, lúc đầu ông ta lên kế hoạch là để nhìn xem hai nhà Quý Lục vì chuyện cưới hỏi con gái ông mà nổi lên tranh chấp, ông ngồi giữa làm ngư ông đắc lợi, nhưng bây giờ xem ra kế hoạch của ông đã bị làm rối loạn hoàn toàn, hôm nay chuyện này có lẽ không thành được rồi.
Nam Vận cũng không ngờ ba cô với Quý Bách và Lục Dung Tinh, ba người bọn họ khí thế ngất trời thảo luận đến bữa trưa, kết quả cuối cùng lại là làm tiệc sinh nhật thịnh soạn cho cô.
Nam Vận đỏ mặt: “Lưu manh!”
Lâm Du Dã cũng không đùa cô nữa, nhẹ giọng thúc giục: “Nhanh lên, xuống lầu ăn thôi.”
Lâm Du Dã quên tắt chuông điện thoại trước khi vào rạp, điện thoại vừa vang lên anh đã nhấn tắt máy.
Lâm Du Dã mặt không đổi sắc: “Thật ra cậu Lục cũng không tệ lắm!”
Nhị thiếu gia nhà họ Từ không phải là mua không nổi Aston Martin, mà là có tiền cũng mua không được, chiếc Aston Martin của Lục Dã là bản giới hạn toàn cầu, toàn thế giới chỉ có bảy mươi bảy chiếc, anh ta thèm nhỏ dãi đã lâu.
Sau mấy giây sửng sốt, Nam Khải Thăng lắp bắp trả lời: “Ồ đúng, tiệc sinh nhật à, còn, còn chưa xác định sẽ tổ chức ở đâu, trước đây đều là làm đơn giản tại nhà, với lại người nhà cũng không thích quá phô trương.”
Nửa tiếng trước khi bộ phim bắt đầu, các cặp tình nhân trong phòng chiếu đều rất ngay ngắn nghiêm chỉnh. Nửa tiếng sau, cặp đôi ngồi trước mặt họ bất ngờ ôm hôn nhau thắm thiết.Quý Bách đã nghe qua lời đồn Nam Vận và con trai quản gia có qua lại từ lâu, ông không thể không nhìn Lâm Du Dã — đúng là phong nhã hào hoa ngọc thụ lâm phong, con bé thích cậu ta cũng không phải là chuyện gì lạ, không thích mới là không bình thường.
“Em đang nhìn cái gì vậy?” Giọng Dã Tử có chút khàn khàn, giọng nói mê người lại mang theo vài phần trêu đùa.Trông đúng kiểu một người đàn ông trung niên nổi loạn.Ngoại trừ Nam Khải Thăng thì trên thế giới này chắc chẳng có mấy người có thể diễn tả ba chữ ‘vô liêm sĩ’ một cách hoàn mỹ như vậy.
Chương 30: “đồ ngốc, anh chính là lục dã.”
Đây là bắt đầu muốn tính toán nợ nần sao?
Ông ta dứt khoát đổ trách nhiệm lên hai nhà Quý Lục.
Hôm nay mặc dù thứ bảy, nhưng có thể là bởi vì sắp tới không có phim nào hay cho nên người ở rạp chiếu phim cũng không nhiều lắm.
Pha trà xong, Lâm Du Dã kêu Nam Vận về phòng ngủ trước, còn mình thì bưng cái khay đi tới phòng khách.
Trên thế giới này sao có thể có người vô liêm sỉ như vậy?
Nam Vận cũng không ngờ ba cô với Quý Bách và Lục Dung Tinh, ba người bọn họ khí thế ngất trời thảo luận đến bữa trưa, kết quả cuối cùng lại là làm tiệc sinh nhật thịnh soạn cho cô.Cái người này quả nhiên là bình dấm chua!Nam Vận mừng rỡ không thôi.
Vấn đề này tới đột ngột quá, làm Nam Vận ngớ ra: “Hả?”Lâm Du Dã biết ông già nhà mình muốn lười biếng bớt việc, nên mặt không đổi sắc trả lời: “Dạ.”
Lâm Du Dã lại cười, trên mặt lộ ra vẻ cưng chiều, thầm nói: “Đồ ngốc, anh chính là Lục Dã.”
Nam Vận quá rõ ý đồ của người này, lúc đi vào phòng cô nhỏ giọng nói câu: “Lưu manh.”
Nam Vận đỏ mặt: “Lưu manh!”
Lâm Du Dã hơi nhướng mày: “Anh làm gì mà thành lưu manh?”
Trông đúng kiểu một người đàn ông trung niên nổi loạn.
Quý Bách lại phụ họa: “Đúng đúng. Lục tổng nói có lý! Dưa hái xanh không ngọt, chúng ta cũng không thể ép con gái lấy người mà nó không thích, như vậy không phải là tốt cho nó mà ngược lại chính là hại nó.”
Lâm Du Dã nói chẳng cần nghĩ: “Xem bên cạnh cậu còn sót ai không, có thì mời hộ tôi luôn.”
Từ Lâm Ngôn: “Bây giờ khắp nơi đều đồn là cậu và Quý Mạch Thần bởi vì cô con gái nhà họ Nam mà tranh chấp là thật sao?”
Lâm Du Dã hoàn toàn không ngờ ba mình còn có thể nói ‘tiếng người’, có cảm giác như chính mắt mình thấy lãng tử quay đầu vậy, thế là anh cung kính đưa chén trà đầu tiên cho ba anh, hy vọng ông có thể tiếp tục duy trì.
Trên đường đi du lịch bằng ô tô, một buổi tối nào đó, hai người đã làm ‘chuyện ấy’ trong xe.Lâm Du Dã buồn cười, nghiêm túc nói: “Chồng em trước nay luôn liệu sự như thần.”
*
Vẻ mặt Lâm Du Dã dịu dàng nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trong lòng một hồi, nhẹ nhàng hôn nhẹ lên gương mặt của cô, nụ hôn tiếp đó thì ngăn lại môi cô.
Trên đường đi du lịch bằng ô tô, một buổi tối nào đó, hai người đã làm ‘chuyện ấy’ trong xe.
“Cậu không thử thì làm sao biết có được hay không? Đối phó với con gái thì tôi vẫn có kinh nghiệm hơn cậu đấy, chỉ cần cậu làm theo kịch bản của tôi, muốn thua cũng khó!” Từ Lâm Ngôn dựa vào lý lẽ biện luận: “Đối thủ lớn nhất của cậu không phải Quý Mạch Thần, mà là lời nói dối của cậu, tôi có thể giúp cậu che giấu hoàn hảo lời nói dối này, từ khi sinh ra đến giờ, không có lời nói dối nào làm khó Từ Lâm Ngôn tôi!”
Lục Dung Tinh thấy Quý Bách cứ nhìn chằm chằm vào con trai mình thì cười hỏi một câu: “Quý tổng, đứa nhỏ này có phải là rất đẹp trai đúng không?”
“…”
Đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ sau lần đầu đi xem phim sau khi hai người xác lập mối quan hệ. Ngày đó cũng là thứ bảy, bọn họ cũng đến vào buổi chiều, chỉ khác là ngày đó người đến rạp chiếu phim vô cùng nhiều, may mà họ đã đặt vé online từ trước.
Lâm Du Dã biết ông già nhà mình muốn lười biếng bớt việc, nên mặt không đổi sắc trả lời: “Dạ.”
Lúc ăn cơm, ba cô không ngừng gắp thức ăn cho cô, dáng vẻ ân cần hỏi han đúng tiêu chuẩn ba ruột.
Lâm Du Dã bị chọc cười, nhưng anh cũng cảm thấy có chút áy náy, thời gian anh thường dành cho cô quả thật ít hơn trước, sau này anh phải ở bên cô nhiều hơn mới được.
Giống như bây giờ vậy.Anh khẽ thở dài, đặt khay lên bàn trà, cầm bình trà gốm lên lần lượt rót vào ba chén trà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vẻ mặt Lâm Du Dã dịu dàng nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trong lòng một hồi, nhẹ nhàng hôn nhẹ lên gương mặt của cô, nụ hôn tiếp đó thì ngăn lại môi cô.Đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ sau lần đầu đi xem phim sau khi hai người xác lập mối quan hệ. Ngày đó cũng là thứ bảy, bọn họ cũng đến vào buổi chiều, chỉ khác là ngày đó người đến rạp chiếu phim vô cùng nhiều, may mà họ đã đặt vé online từ trước.
Những lời này nói ra, đúng là đạo đức giả tiêu chuẩn.Thật ra Lâm Du Dã… không chắc chắn lắm.
Vừa mở đầu đã rất có không khí của phim kinh dị, nhưng tâm trí của Nam Vận lại không đặt vào những cảnh phim kia, cô đang chờ đợi Dã Tử hôn cô.
Lục Dung Tinh hừ lạnh một tiếng: “Ông thương lượng với chúng tôi cũng vô ích, chúng tôi nói thôi thì được gì, cho dù có là ông thì cũng không chốt sổ được, chủ yếu vẫn là con gái nhỏ nhà ông nghĩ thế nào. Chúng tôi ở đây thương lượng khí thế ngất trời, kết quả con gái nhà ông không thích cả hai bên thì thương lượng cũng thành công cốc.”
Lục Dung Tinh vô cùng điềm tĩnh: “Ông gấp cái gì thế, tiểu Vận không phải còn nhỏ sao, còn chưa tới hai mươi đúng không?”
Từ Lâm Ngôn: “Sau khi chuyện thành công, đưa chiếc Aston Martin kia cho tôi mượn một tháng.”
Nam Vận liếc mắt nhìn anh, gặng hỏi: “Nam hay nữ? Tại sao lại gọi lâu như vậy?”Từ trước đến giờ anh luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô gái nhỏ, thế là anh liền dẫn cô về nhà.
Lâm Du Dã: “Bạn thôi.”
Lâm Du Dã hơi nhướng mày: “Anh làm gì mà thành lưu manh?”
Nam Vận sửng sốt, hai má nóng như lửa đốt, cô chưa kịp phản ứng lại thì anh đã nhẹ nhàng nắm cằm cô, xoay mặt cô lại, cắn một cái lên môi cô.
Lục Dung Tinh đột nhiên bắt đầu huyên thuyên hệt như các bậc phụ huynh: “Cậu ta trông rất giống với con trai tôi.”Quý Bách sửng sốt nghĩ thầm ‘Gì nữa đây?’, nhưng lại không thể không trả lời: “Đẹp trai, thiếu niên nhanh nhẹn.”
Nam Vận dứt khoát quay mặt đi, không thèm nhìn anh nữa, tức giận nói: “Em không thèm đoán.”
Trong lòng Nam Khải Thăng lại nghĩ: “Tên họ Lục nhà ngươi cũng không chút khách sáo, thật sự coi nơi này là nhà mình à?”, nhưng ông ta cũng không đắc tội nổi với Lục Dung Tinh, đành nhắm mắt cho qua mặc kệ ông muốn làm gì thì làm.
Pha trà xong, Lâm Du Dã kêu Nam Vận về phòng ngủ trước, còn mình thì bưng cái khay đi tới phòng khách.
Nam Vận không muốn xem lắm, nhưng Lâm Du Dã đã mua hai vé xem phim cho bộ phim này, lại còn là ghế hàng cuối cùng, không có nguyên nhân khác, chỉ đơn giản vì bộ phim này là phòng chiếu cho cặp đôi.
Nam Khải Thăng chưa hề có ý định làm tiệc sinh nhật cho Nam Vận, cũng chưa từng làm tiệc sinh nhật cho cô, ông ta thậm chí chưa từng tổ chức cho cô một bữa sinh nhật nào cho nên vấn đề này của Lục Dung Tinh không khác gì làm khó ông ta.
Dù cho thái độ ba cô đối với cô có tốt hơn nữa nhưng Nam Vận vẫn không muốn ở trong nhà này thêm một giây phút nào, cơm nước xong liền lấy cớ thầy hướng dẫn có chuyện tìm mình rồi đi mất.
Đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ sau lần đầu đi xem phim sau khi hai người xác lập mối quan hệ. Ngày đó cũng là thứ bảy, bọn họ cũng đến vào buổi chiều, chỉ khác là ngày đó người đến rạp chiếu phim vô cùng nhiều, may mà họ đã đặt vé online từ trước.
Nam Vận lúc này mới thoả mãn cong môi.
Quý Bách cực kỳ bất lực, không thể không nói rõ ràng: “Mạch Thần nhà chúng tôi cảm mến Nam Vận đã lâu.” Cho dù ông ta có phản ứng chậm đi nữa cũng có thể nhìn ra hôm nay Nam Khải Thăng đã vạch sẵn một con đường
Trong lòng Nam Khải Thăng lại nghĩ: “Tên họ Lục nhà ngươi cũng không chút khách sáo, thật sự coi nơi này là nhà mình à?”, nhưng ông ta cũng không đắc tội nổi với Lục Dung Tinh, đành nhắm mắt cho qua mặc kệ ông muốn làm gì thì làm.Ba anh mới rời khỏi đó chưa được bao lâu vậy mà tin tức đã truyền ra rồi?
*
Cái gì mà ‘nếu một ngày nào đó anh biến mất’?
Nam Khải Thăng thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Vậy Lục tổng ngài nói xem, tôi phải làm gì đây? Tôi chỉ có một đứa con gái này, cũng không thể một lúc gả cho hai nhà hai người.”
Không quen?
Trong lòng Quý Bách không khỏi hô một tiếng ‘Nói hay’. Tuy là ông vô cùng bất lực với Lục Dung Tinh, nhưng cũng không thể không thừa nhận, ông có chút bội phục ông ta — Người như Lục Dung Tinh này vốn cứng rắn, sẽ không khuất phục nhượng bộ, càng tuyệt đối sẽ không mặc người chém g·i·ế·t, mười mấy năm trước có thể Đông Sơn tái khởi cũng không phải dạng vừa.
Nhưng đối với Nguyễn Lệ Oánh thì hẳn là có vài phần thật lòng, dù sao ông ta cũng chẳng lấy được lợi gì từ Nguyễn Lệ Oánh, cũng coi như yêu bà ta mà không đòi hỏi bất cứ thứ gì suốt bấy nhiêu năm, nhưng đấy không gặp phải những chuyện liên quan đến lợi ích, một ngày nào đó xảy ra chuyện liên quan đến lợi ích thì ông ấy cũng sẽ chẳng thèm ngó ngàng tới Nguyễn Lệ Oánh như thường thôi.
Pha trà xong, Lâm Du Dã kêu Nam Vận về phòng ngủ trước, còn mình thì bưng cái khay đi tới phòng khách.
Ở bên ngoài phòng chiếu, anh gọi lại cho Từ Lâm Ngôn: “Chuyện gì?”
Quý Bách nghe lời này là biết bây giờ cần phải tạo đà cho con trai của mình, không cam lòng yếu thế tiếp lời: “Mạch Thần nhà chúng tôi cũng vậy, cũng không biết bắt đầu từ bao giờ mà tình cảm đã sâu đậm.”
Lục Dung Tinh hừ lạnh một tiếng: “Ông thương lượng với chúng tôi cũng vô ích, chúng tôi nói thôi thì được gì, cho dù có là ông thì cũng không chốt sổ được, chủ yếu vẫn là con gái nhỏ nhà ông nghĩ thế nào. Chúng tôi ở đây thương lượng khí thế ngất trời, kết quả con gái nhà ông không thích cả hai bên thì thương lượng cũng thành công cốc.”
Đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ sau lần đầu đi xem phim sau khi hai người xác lập mối quan hệ. Ngày đó cũng là thứ bảy, bọn họ cũng đến vào buổi chiều, chỉ khác là ngày đó người đến rạp chiếu phim vô cùng nhiều, may mà họ đã đặt vé online từ trước.
Lục Dung Tinh giả vờ bối rối: “Ôi chao, thật không nhìn ra con trai nhà ông cũng có tình cảm sâu đậm như vậy với cô út nhà họ Nam đấy.”
Nam Vận đỏ mặt: “Lưu manh!”
(‘đạo tử’ này không phải đường c·h·ế·t đâu)
Những lời này nói ra, đúng là đạo đức giả tiêu chuẩn.
Nhưng sinh nhật hai mươi tuổi của cô là cơ hội tốt nhất để anh cầu hôn và nói thật, anh không thể bỏ lỡ.Lúc hết phim đã gần 5 giờ. Sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, Lâm Du Dã còn hỏi cô gái nhỏ muốn ăn gì, nhưng câu trả lời của cô là: “Em muốn ăn đồ anh nấu”.Nam Khải Thăng chính là muốn thấy cảnh ‘nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi’, ông ta không hề cảm thấy có chút thẹn hay xấu hổ nào, ngược lại còn cảm thấy cực kỳ đắc ý. Chờ thấy hai người trước mặt đoán được ra tình hình mới bắt đầu thong thả nói: “Hôm nay tôi muốn mời hai vị đến nhà chính là muốn thương lượng đến hôn sự của con gái. Con trai nhà hai vị đều là rồng phượng trong loài người, con gái tôi có thể có được sự yêu quý của con trai của hai ông chính là phúc phận mà nó tu được kiếp trước, thế nhưng con bé chỉ có một, không thể cùng lúc chấp nhận tình yêu của hai người, hơn nữa việc cưới gả là chuyện chung thân đại sự không thể qua loa, nên nhất định phải gả cho người chồng như ý có thể chăm lo cho nó suốt đời mới được.”
Sau một lúc im lặng, anh nói: “Anh sẽ cố gắng hết sức để nhìn em ăn.”
Lâm Du Dã xám xịt mặt mày, vẻ mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm Nam Khải Thăng, chỉ hận không thể trực tiếp cho ông ta một quyền.
Lâm Du Dã kề môi vào tai cô: “Nếu anh là lưu manh thật thì bây giờ đã mang em về nhà rồi.”
Lâm Du Dã hiểu lời bóng gió của anh ta: “Cậu có cách gì?”
Khách sạn Khải Hoàn chính là khách sạn xa hoa nhất thành phố Tây Phụ, thuộc sản nghiệp tập đoàn Lục thị.
Đột nhiên, tai của cô nóng lên.
Nhị thiếu gia nhà họ Từ không phải là mua không nổi Aston Martin, mà là có tiền cũng mua không được, chiếc Aston Martin của Lục Dã là bản giới hạn toàn cầu, toàn thế giới chỉ có bảy mươi bảy chiếc, anh ta thèm nhỏ dãi đã lâu.Ngoài chuyện lần này, trong ấn tượng của cô, còn một chuyện khác k*ch th*ch nhất là trong kỳ nghỉ hè sau năm nhất đại học, anh đã chở cô đến Vân Nam chơi.Trước đây ông ấy là kẻ vô ơn bạc nghĩa với vợ lớn, bao nhiêu năm nay ông ấy vẫn không hề thay đổi.
Từ Lâm Ngôn thâm sâu dò hỏi: “Cậu xem cậu đi, có phải cũng đang nghi ngờ không? Có phải đang do dự không? Có phải cần anh em hỗ trợ không?”
Quý Bách cực kỳ bất lực, không thể không nói rõ ràng: “Mạch Thần nhà chúng tôi cảm mến Nam Vận đã lâu.” Cho dù ông ta có phản ứng chậm đi nữa cũng có thể nhìn ra hôm nay Nam Khải Thăng đã vạch sẵn một con đường
Quý Bách lại phụ họa: “Đúng đúng. Lục tổng nói có lý! Dưa hái xanh không ngọt, chúng ta cũng không thể ép con gái lấy người mà nó không thích, như vậy không phải là tốt cho nó mà ngược lại chính là hại nó.”
Sau khi cúp điện thoại, anh nhẹ giọng nói với cô: “Anh đi nghe điện thoại.” sau đó thì đứng dậy đi ra ngoài.
Hôm nay mặc dù thứ bảy, nhưng có thể là bởi vì sắp tới không có phim nào hay cho nên người ở rạp chiếu phim cũng không nhiều lắm.
Nhưng đối với Nguyễn Lệ Oánh thì hẳn là có vài phần thật lòng, dù sao ông ta cũng chẳng lấy được lợi gì từ Nguyễn Lệ Oánh, cũng coi như yêu bà ta mà không đòi hỏi bất cứ thứ gì suốt bấy nhiêu năm, nhưng đấy không gặp phải những chuyện liên quan đến lợi ích, một ngày nào đó xảy ra chuyện liên quan đến lợi ích thì ông ấy cũng sẽ chẳng thèm ngó ngàng tới Nguyễn Lệ Oánh như thường thôi.
“Em quyết định là được.” Anh dịu dàng nói: “Em muốn làm gì thì anh đều làm cùng em.”Quý Bách gật đầu phụ họa: “Lục tổng nói đúng.”
Từ Lâm Ngôn: “Vậy thì tôi sẽ giúp cậu theo đuổi lại cô gái của cậu.”
Lục Dung Tinh từ tốn nói: “Vậy thì năm nay làm hoành tráng một lần đi! Mọi chi phí sẽ do tôi bỏ ra và tôi sẽ cung cấp địa điểm, ông thấy sao về khách sạn Khải Hoàn? Đến lúc đó tôi cũng sẽ mời thêm vào ngôi sao đến góp vui.”Sau đó Lâm Du Dã dẫn cô gái nhỏ đi Bách Nhạc Thành. Nam Vận khá thích xem phim cho nên bọn họ đi rạp chiếu phim trên tầng cao nhất
Lâm Du Dã hơi nhướng mày: “Anh làm gì mà thành lưu manh?”
Nam Khải Thăng chính là muốn thấy cảnh ‘nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi’, ông ta không hề cảm thấy có chút thẹn hay xấu hổ nào, ngược lại còn cảm thấy cực kỳ đắc ý. Chờ thấy hai người trước mặt đoán được ra tình hình mới bắt đầu thong thả nói: “Hôm nay tôi muốn mời hai vị đến nhà chính là muốn thương lượng đến hôn sự của con gái. Con trai nhà hai vị đều là rồng phượng trong loài người, con gái tôi có thể có được sự yêu quý của con trai của hai ông chính là phúc phận mà nó tu được kiếp trước, thế nhưng con bé chỉ có một, không thể cùng lúc chấp nhận tình yêu của hai người, hơn nữa việc cưới gả là chuyện chung thân đại sự không thể qua loa, nên nhất định phải gả cho người chồng như ý có thể chăm lo cho nó suốt đời mới được.”
Ông không phải kiểu người thích chiếm của bở, lại đáp: “Ông chớ có tranh giành với tôi, chi phí và địa điểm tôi đều bỏ ra, đến lúc đó ông mời thêm người đến là được, chúng ta tranh thủ làm bữa tiệc rượu sinh nhật này thật hoành tráng!”Lâm Du Dã hơi hơi kinh ngạc: “Làm sao cậu biết?”
Lục Dung Tinh hừ lạnh một tiếng: “Ông thương lượng với chúng tôi cũng vô ích, chúng tôi nói thôi thì được gì, cho dù có là ông thì cũng không chốt sổ được, chủ yếu vẫn là con gái nhỏ nhà ông nghĩ thế nào. Chúng tôi ở đây thương lượng khí thế ngất trời, kết quả con gái nhà ông không thích cả hai bên thì thương lượng cũng thành công cốc.”Xem như ông ta đã tự mang đá đập chân mình rồi.
Quý Bách và Lục Dung Tinh cũng không có ở lại nhà họ Nam ăn cơm trưa. Sau khi Lâm Du Dã tiễn ba mình đi, liền đi tìm Nam Vận kể hết tất cả chuyện này cho cô biết, tiện thể gọi cô xuống ăn cơm trưa.
Lâm Du Dã thường xuyên tăng ca, cũng lâu rồi không có dẫn cô gái nhỏ đi hẹn hò, anh không chút do dự đồng ý ngay: “Được.”Ông ấy không hề có cảm tình, chỉ có lợi ích. Ông ấy cần ai thì mới đối tốt với người đó, không cần sẽ bỏ rơi như giày rách.
Lục Dung Tinh cũng không phải người hiền lành, chuyên trị các loại đạo đức giả, trực tiếp ném mấy chữ vào mặt Nam Khải Thăng: “Nam tổng đây là muốn cùng chúng tôi thương lượng chuyện gì nhỉ? Thương lượng xem sính lễ ai nhiều hơn thì sẽ gả con gái cho người đó sao?”
(‘đạo tử’ này không phải đường c·h·ế·t đâu)Sau một lúc im lặng, anh nói: “Anh sẽ cố gắng hết sức để nhìn em ăn.”Lâm Du Dã: “Có gì đâu mà bất ngờ, sinh nhật thì nên tổ chức thật ra trò.”.
Nam Khải Thăng chở cô đến cổng Đông của trường. Sau khi Nam Vận xuống xe, ông ấy cũng không đi ngay, dường như muốn tận mắt nhìn cô vào trường nên cô không còn cách nào khác, đành giả vờ đi về phía trường.Nhưng mà hối hận cũng không kịp nữa rồi, trên đời này cũng không bán thuốc hối hận.
“…”
Nam Vận thật thà nói: “Em khá bất ngờ.”
Lục Dung Tinh nhớ lời căn dặn của con trai tối hôm qua, không chút để ý hỏi: “Sinh nhật hai mươi cũng không thể chuẩn bị qua loa, đã dự tính tổ chức tiệc sinh nhật ở đâu chưa?”
…
Dù cho thái độ ba cô đối với cô có tốt hơn nữa nhưng Nam Vận vẫn không muốn ở trong nhà này thêm một giây phút nào, cơm nước xong liền lấy cớ thầy hướng dẫn có chuyện tìm mình rồi đi mất.
Vừa vào phòng khách, anh đã thấy ba anh đang ngồi bắt chân rung đùi trên ghế sô pha, tự nhiên thoải mái như ở nhà.
Nhưng đối với Nguyễn Lệ Oánh thì hẳn là có vài phần thật lòng, dù sao ông ta cũng chẳng lấy được lợi gì từ Nguyễn Lệ Oánh, cũng coi như yêu bà ta mà không đòi hỏi bất cứ thứ gì suốt bấy nhiêu năm, nhưng đấy không gặp phải những chuyện liên quan đến lợi ích, một ngày nào đó xảy ra chuyện liên quan đến lợi ích thì ông ấy cũng sẽ chẳng thèm ngó ngàng tới Nguyễn Lệ Oánh như thường thôi.
Lâm Du Dã: “Tôi cần đầu của cậu làm gì.”
Lâm Du Dã hoàn toàn không ngờ ba mình còn có thể nói ‘tiếng người’, có cảm giác như chính mắt mình thấy lãng tử quay đầu vậy, thế là anh cung kính đưa chén trà đầu tiên cho ba anh, hy vọng ông có thể tiếp tục duy trì.
Nam Khải Thăng chưa hề có ý định làm tiệc sinh nhật cho Nam Vận, cũng chưa từng làm tiệc sinh nhật cho cô, ông ta thậm chí chưa từng tổ chức cho cô một bữa sinh nhật nào cho nên vấn đề này của Lục Dung Tinh không khác gì làm khó ông ta.
Mặc dù trong lòng không ngừng niệm “Phi lễ chớ nhìn*, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn” ép buộc bản thân phải dán mắt vào màn hình lớn, nhưng không nhịn được mà liếc trộm cặp đôi đang hôn nhau kia.
Lâm Du Dã lại cười, trên mặt lộ ra vẻ cưng chiều, thầm nói: “Đồ ngốc, anh chính là Lục Dã.”
Lâm Du Dã thường xuyên tăng ca, cũng lâu rồi không có dẫn cô gái nhỏ đi hẹn hò, anh không chút do dự đồng ý ngay: “Được.”
Quý Bách cảm thấy những lời này của Lục Dung Tinh… rất kỳ quái, nói cứ như việc tổ chức tiệc sinh nhật cho cô con gái nhà họ Nam chính là bổn phận của mình, người ngoài không được nhúng tay vào.
Lúc hết phim đã gần 5 giờ. Sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, Lâm Du Dã còn hỏi cô gái nhỏ muốn ăn gì, nhưng câu trả lời của cô là: “Em muốn ăn đồ anh nấu”.
Nam Vận thật thà nói: “Em khá bất ngờ.”
Nam Vận liếc mắt nhìn anh, gặng hỏi: “Nam hay nữ? Tại sao lại gọi lâu như vậy?”Từ Lâm Ngôn thâm sâu dò hỏi: “Cậu xem cậu đi, có phải cũng đang nghi ngờ không? Có phải đang do dự không? Có phải cần anh em hỗ trợ không?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.