Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Cứ Vậy Mà Yêu Em

Trương Bất Nhất

Chương 34: Bị vợ đuổi ra khỏi nhà

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34: Bị vợ đuổi ra khỏi nhà


Sau khi thu dọn xong mọi thứ, vali bị nhồi đầy ụ, cô mất sức chín trâu hai hổ mới đóng được vali, sau đó kéo vali ra cửa và mở cửa.Cô vẫn còn cảm thấy tủi thân và tức giận, dù thế nào thì cô cũng không thể tha thứ cho anh.

Lục Vũ Linh: “Cứ như vậy đi, nhân tiện, bao ở không bao ăn. Bình thường em bận lắm, không có thời gian nấu cơm cho anh. “

Anh đi thẳng qua trường học của cô, đậu xe ở tầng dưới ký túc xá.Lục Dã không nói nhảm với anh ta nữa, đi thẳng vào bếp liếc nhìn thịt hầm trong nồi. Cảm giác cũng được, không quá mỡ, thế là lại hỏi: “Cậu có hộp cơm không? “

“…”Nam Vận ngước nhìn anh với vẻ mặt không tin tưởng: “Ai có thể làm chứng được?”Sau khi gõ khoảng một phút, cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra.

Hộp cơm là loại thép không gỉ cách nhiệt hai lớp, Lục Dã để cơm vào ngăn trên, để thịt kho tàu vào ngăn bên dưới.

Lục Vũ Linh cũng không khách sáo với anh nữa: “200 một ngày, không được thanh toán bằng WeChat, cũng không được chuyển khoản qua Alipay hay ngân hàng, em chỉ cần tiền mặt, số sê-ri không được liền nhau.”

Nhìn vào chiếc vali nằm dưới chân mình, Lục Dã ngơ ngác, sững sờ vài giây mới nhận ra mình đã bị vợ đuổi ra khỏi nhà.

Một sáng nọ khi chuẩn bị ra ngoài, cô phát hiện ra anh quên mang thẻ nhân viên, nên cô đã lái xe đi đưa thẻ cho anh, nhưng lại đụng phải xe Lục Dã ở trước cửa công ty, còn bị Lục Dã dạy dỗ một hồi, lúc ấy cô gần như bị dọa sợ c·h·ế·t khiếp.

Lục Vũ Linh lập tức bốc hỏa: “EM nấu cho vợ em bao nhiêu năm, cô ấy chưa bao giờ nói tay nghề em kém đâu nhé!! “

Cô gái nhỏ đang rất tức giận, chưa đến lúc cô hết giận, anh chắc chắn sẽ không thể vào nhà.Lục Vũ Linh không nói gì, chỉ im lặng đứng bên cạnh nhìn anh.

Ba chữ “vô gia cư” diễn tả chính xác hoàn cảnh hiện tại của anh.

Sau khi Lục Dã sửa soạn thức ăn xong, đóng hộp cơm lại rồi xách lên: “Anh về một chuyến đã.”

Lục Dã: “…”

Lục Dã lạnh lùng: “Tránh ra, đừng có cản đường. “

Lục Dã đang ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà mình.

Lục Dã: “…”

Anh không thể để cô đi, giằng co một lúc, anh đành giao chìa khóa nhà theo yêu cầu của cô.

Nghĩ nghĩ, anh ngập ngừng nói: “A Vận, anh đi đây.”

Khi nghe tiếng gõ cửa, Lục Vũ Linh đang nấu ăn. Mặc dù miệng thì nói không bao ăn, nhưng ông anh mình ngày đầu tiên đến ở nhờ, anh ta cũng không tiện để người ta ăn đồ ăn sẵn.

Cô rất tin tưởng chuyện không thể miêu tả giữa Lục Dã và nữ minh tinh kia, nhưng ai mà biết Lục Dã lại là Dã Tử của cô.

Nói xong, ông ấy lạnh lùng cúp máy.

Sao có thể thế được?

Lục Dã mệt mỏi đưa tay day day mi tâm: “Lục Vũ Linh, cậu nghĩ ra chỗ giấu quỹ đen chưa?”“

Lục Dã thở dài, giọng điệu chắc chắn lặp lại lần nữa: “Lừa em là anh sai, nhưng anh thực sự không có nữ minh tinh nào, anh chỉ có em! “

Sau khi Lục Dã sửa soạn thức ăn xong, đóng hộp cơm lại rồi xách lên: “Anh về một chuyến đã.”

Nam Vận không hề ngần ngại ngắt lời anh: “Anh đi hoặc tôi đi, anh chọn một cái đi!”. Còn bổ sung một câu đầy tính uy h**p,”Dù sao sau khi rời đi tôi sẽ không bao giờ trở lại nữa đâu”

Nhìn vào chiếc vali nằm dưới chân mình, Lục Dã ngơ ngác, sững sờ vài giây mới nhận ra mình đã bị vợ đuổi ra khỏi nhà.

“Sao em biết được, em chưa từng lừa gạt vợ em.” Lục Vũ Linh vui vẻ hóng chuyện, “Anh đi sớm về sớm, đừng chậm trễ giờ ăn, em hơi đói rồi đấy. ”Anh đi thẳng qua trường học của cô, đậu xe ở tầng dưới ký túc xá.

Lục Dã trực tiếp cúp máy.

Lục Dã cắn chặt răng, lạnh lùng liếc xéo anh ta rồi bước đi.Quần áo cho cả bốn mùa trong năm cũng không ít, một chiếc vali chắc chắn sẽ không vừa, vì vậy những bộ cô ném vào toàn là cho mùa sau, và cuối cùng cũng không quên lấy cho anh một ít đồ lót và thắt lưng.

Đúng là Lục Dã.

Cô gái nhỏ đang rất tức giận, chưa đến lúc cô hết giận, anh chắc chắn sẽ không thể vào nhà.

Lục Vũ Linh thở dài, đưa tay lên mở tủ, vừa tìm hộp cơm vừa lên án: “Em không nên để anh đến mới phải!”

“…”

Giọng điệu của Lục Dã bình tĩnh, rất bình tĩnh: “Tối nay con sẽ về nhà thăm ông bà”.Cửa vừa mở, Lục Vũ Linh liền thấy ông anh mình và một chiếc vali lớn.Lục Dã: “…”

Lục Dã cắn chặt răng, lạnh lùng liếc xéo anh ta rồi bước đi.Mười phút sau, anh lái xe vào bãi đậu xe ngầm của tiểu khu.

Cô gái nhỏ vô cùng kiên quyết, không chút lưu tình, rõ ràng là không thể thay đổi ý định.

Lục Dung Tinh: “Không được, ba nuôi c·h·ó, phòng của con ở nhà ba đã đổi thành ổ c·h·ó rồi. “

Cô gái nhỏ vô cùng kiên quyết, không chút lưu tình, rõ ràng là không thể thay đổi ý định.

Chỉ cần cô thông minh hơn, cô sẽ không bị anh lừa dối lâu như vậy!

Nam Vận mặt không đổi sắc, thái độ cũng không dịu đi: “Em không cần kiểm tra camera, chỉ là không tin lời anh nói thôi, anh là tên lừa đảo!”

Cô vẫn còn cảm thấy tủi thân và tức giận, dù thế nào thì cô cũng không thể tha thứ cho anh.

Lục Vũ Linh lập tức bốc hỏa: “EM nấu cho vợ em bao nhiêu năm, cô ấy chưa bao giờ nói tay nghề em kém đâu nhé!! “

Lục Dã: “…”

Đúng là Lục Dã.

Anh còn chưa kịp bước đến thang máy thì cửa thang máy đóng lại. Hai nhà một thang, anh đành phải đợi chuyến sau.

Lục Dã trực tiếp cúp máy.

Có Ferrari, Maybach, Porsches, Maseratis, Aston Martins… Nhớ đến mấy chiếc chìa khóa xe trong ngăn kéo ở thư phòng, Nam Vận đột nhiên cảm thấy mình đúng một kẻ ngốc.

Nam Vận vẫn cúi đầu, một lúc sau, cô lại hỏi: “Vậy những lần trước đều là anh tăng ca thật sao? “

Lục Vũ Linh thở dài, đưa tay lên mở tủ, vừa tìm hộp cơm vừa lên án: “Em không nên để anh đến mới phải!”Lục Dung Tinh: “Nể tình con là con ruột của ba, nên ba sẽ cung cấp cho con hai ý tưởng mới. Thứ nhất, ở khách sạn, thứ hai, tìm em trai con, vợ của nó dù sao cũng không có ở nhà, con có thể ở nhờ nhà nó vài ngày. ” Ông ấy lại nói thêm, “Cá nhân ba thích ý thứ hai hơn. Dù sao thì, em trai con cũng đã kết hôn rồi, vì vậy nó có kinh nghiệm dỗ vợ hơn con, con có thể đến gặp nó để học hỏi thêm. “

Lục Dã cắn chặt răng, lạnh lùng liếc xéo anh ta rồi bước đi.

Tức c·h·ế·t cô!Lục Dã không thể không giải thích cho cô hiểu tình hình lúc đó: “Khu biệt thự Home party

Nam Vận mặt không đổi sắc, thái độ cũng không dịu đi: “Em không cần kiểm tra camera, chỉ là không tin lời anh nói thôi, anh là tên lừa đảo!”

Nghĩ nghĩ, anh ngập ngừng nói: “A Vận, anh đi đây.”Lục Dã: “…”

Lục Dã: “Đấy là vì tay nghề cậu kém. “

Lục Dã: “Vậy cậu nói anh nên làm gì bây giờ? “Lục Dung Tinh rất bận, thường xuyên không nghe điện thoại, nhưng lần này ông ấy trả lời điện thoại rất nhanh, lưu loát nói, “Nói.”

Sau khi đặt điện thoại xuống, anh lại thở dài, giơ tay gõ cửa.

Lục Dã kiên định trả lời: “Tài xế và trợ lý của anh đều có thể làm chứng.”

Nam Vận lấy được chìa khóa nhà thì đóng cửa lại ngay, không thèm nhìn anh lấy một cái.

Lục Dã không rời đi ngay mà ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà vài tiếng đồng hồ, mãi đến khi hoàng hôn buông xuống mới kéo vali rời đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nam Vận không từ chối về nhà cùng anh, nhưng khi lên xe, thay vì ngồi ở ghế phụ như trước, cô lại ngồi ở hàng ghế sau.

Oan gia ngõ hẹp, vừa mở cửa bước xuống xe đã thoáng thấy Quý Mạch Thần cũng đang đợi cô gái nhỏ dưới tầng.

Lục Dã hoàn toàn bất lực, đành phải dặn dò nói: “Em ở nhà một mình phải chú ý an toàn. Đừng mở cửa cho người lạ, tối mà ở lại ký túc xá được thì cứ ở lại, buổi sáng đừng ngủ nướng mà quên ăn sáng. “

Sau đó, cô xách vali đi vào phòng ngủ, mở vali ra, đặt nó trước tủ, mở cửa tủ rồi bắt đầu ném từng chồng quần áo vào trong.Đứng trước cửa nhà một lúc lâu, anh lại thở dài, kéo chiếc vali nằm ngang ở cầu thang lên, do dự hồi lâu, cuối cùng anh cũng lấy hết can đảm gọi cho ba mình.

Lục Dã mệt mỏi đưa tay day day mi tâm: “Lục Vũ Linh, cậu nghĩ ra chỗ giấu quỹ đen chưa?”

Nam Vận khóc không ra hơi, cả người run lên, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nam Vận lấy được chìa khóa nhà thì đóng cửa lại ngay, không thèm nhìn anh lấy một cái.

Lục Dã: “… “

Lục Dã đỗ xe xong thì lập tức đuổi theo cô gái nhỏ của mình, nhưng anh vẫn chậm một bước.

Thực ra, Nam Vận đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách. Cô có thể nghe thấy những gì anh nói, nhưng không hề bị lay chuyển.Lục Vũ Linh cũng không khách sáo với anh nữa: “200 một ngày, không được thanh toán bằng WeChat, cũng không được chuyển khoản qua Alipay hay ngân hàng, em chỉ cần tiền mặt, số sê-ri không được liền nhau.”Cô rất tin tưởng chuyện không thể miêu tả giữa Lục Dã và nữ minh tinh kia, nhưng ai mà biết Lục Dã lại là Dã Tử của cô.

Nam Vận không hề ngần ngại ngắt lời anh: “Anh đi hoặc tôi đi, anh chọn một cái đi!”. Còn bổ sung một câu đầy tính uy h**p,”Dù sao sau khi rời đi tôi sẽ không bao giờ trở lại nữa đâu”

Đối mặt với cánh cửa đóng chặt, Lục Dã thở dài.

Cô gái nhỏ đã quay về ký túc xá.

Nam Vận càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng không cam lòng, cô khịt mũi, mặt không chút biểu cảm nhìn anh, lạnh lùng tàn nhẫn nói: “Em không tin, bây giờ một chữ anh nói em cũng không tin! “

Lục Dã kiên định trả lời: “Tài xế và trợ lý của anh đều có thể làm chứng.”

Lục Dã liều mạng giải thích với cô: “A Vận, anh thực sự không…”

Lục Dã không nói nhảm với anh ta nữa, đi thẳng vào bếp liếc nhìn thịt hầm trong nồi. Cảm giác cũng được, không quá mỡ, thế là lại hỏi: “Cậu có hộp cơm không? ““Sao em biết được, em chưa từng lừa gạt vợ em.” Lục Vũ Linh vui vẻ hóng chuyện, “Anh đi sớm về sớm, đừng chậm trễ giờ ăn, em hơi đói rồi đấy. ”

Lục Dã: “Vậy cậu nói anh nên làm gì bây giờ? “

Chuyện tới nước này, Lục Dã không còn gì phải giấu diếm nữa, thật thà nói: “Ngoại trừ việc về nhà thăm ông bà, hầu hết đều là tăng ca. “Đứng trước cửa nhà một lúc lâu, anh lại thở dài, kéo chiếc vali nằm ngang ở cầu thang lên, do dự hồi lâu, cuối cùng anh cũng lấy hết can đảm gọi cho ba mình.

Giọng điệu của Lục Dã bình tĩnh, rất bình tĩnh: “Tối nay con sẽ về nhà thăm ông bà”.

Lục Dã xách vali vào nhà. Phòng bếp ngay gần cửa ra vào vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi cơm: “Cậu đang nấu ăn à?”

Lục Vũ Linh không biết phải bày ra biểu cảm gì, đành trả lời: “Thịt kho tàu.”

Cô gái nhỏ đang rất tức giận, chưa đến lúc cô hết giận, anh chắc chắn sẽ không thể vào nhà.

Lục Vũ Linh ăn ngay nói thật: “Trong trường hợp của anh ấy, hạ mình lấy lòng là vô ích, một người phụ nữ đang tức giận sẽ không bị anh thuyết phục đâu.”

” … “Ba chữ “vô gia cư” diễn tả chính xác hoàn cảnh hiện tại của anh.Hai danh từ tài xế và trợ lý lại nhắc nhở Nam Vận một việc nữa –

Lục Dã im lặng một lúc: “Nhà cậu có hộp cơm không? Anh mang cho chị dâu cậu một ít.” Cô gái nhỏ không biết nấu ăn, ở nhà một mình chắc đói lắm rồi.

Lục Dã không lòng vòng: “Anh muốn ở nhà cậu vài ngày.”Nam Vận không hề ngần ngại ngắt lời anh: “Anh đi hoặc tôi đi, anh chọn một cái đi!”. Còn bổ sung một câu đầy tính uy h**p,”Dù sao sau khi rời đi tôi sẽ không bao giờ trở lại nữa đâu”Lục Dã thở dài, giọng điệu chắc chắn lặp lại lần nữa: “Lừa em là anh sai, nhưng anh thực sự không có nữ minh tinh nào, anh chỉ có em! “

Lục Vũ Linh cũng không khách sáo với anh nữa: “200 một ngày, không được thanh toán bằng WeChat, cũng không được chuyển khoản qua Alipay hay ngân hàng, em chỉ cần tiền mặt, số sê-ri không được liền nhau.”Cửa vừa mở, Lục Vũ Linh liền thấy ông anh mình và một chiếc vali lớn.

Cái tên thánh diễn này!Lục Dã bất lực gật đầu: “Được, được, được, … … “

Lục Dã: “Mỡ không? Cô ấy không thích ăn thịt mỡ.”

Lục Dã: “Mỡ không? Cô ấy không thích ăn thịt mỡ.”

Lục Dã lười nghe anh ta lảm nhảm: “Nói thẳng điều kiện.”

Lục Dã: “…”Múc trước hai muôi, cảm thấy không đủ lắm, sợ rằng cô sẽ không đủ ăn. Cuối cùng dứt khoát múc hết thịt trong nồi vào.

Nam Vận mặt không đổi sắc, thái độ cũng không dịu đi: “Em không cần kiểm tra camera, chỉ là không tin lời anh nói thôi, anh là tên lừa đảo!”

Lục Dung Tinh trực tiếp vạch trần lời nói dối của anh, giọng điệu có chút vui sướng khi người gặp họa: “Con thực sự bị vợ đuổi ra ngoài rồi?”

Đúng là Lục Dã.

Nói xong, ông ấy lạnh lùng cúp máy.Lục Dã mệt mỏi đưa tay day day mi tâm: “Lục Vũ Linh, cậu nghĩ ra chỗ giấu quỹ đen chưa?”Anh còn chưa kịp bước đến thang máy thì cửa thang máy đóng lại. Hai nhà một thang, anh đành phải đợi chuyến sau.

Nhưng Nam Vận đã cắt ngang trước khi anh kịp nói hết: “Em không muốn nghe, không muốn nghe một lời nào hết! ” Cô thoát khỏi vòng tay của anh, phân rõ giới hạn với anh, “Từ nay về sau, hai ta không quen biết, cũng đừng chạm vào tôi! “Cô vẫn còn cảm thấy tủi thân và tức giận, dù thế nào thì cô cũng không thể tha thứ cho anh.

Nhìn chằm chằm vào chiếc vali ‘hồng công chúa’ trong hai giây, Lục Vũ Linh chân thành nói: “Anh à, anh cũng có trái tim thiếu nữ thật đấy”

Cô gái nhỏ đã quay về ký túc xá.Lục Vũ Linh trả lời điện thoại rất nhanh, giống như đã chờ cuộc gọi từ lâu rồi. Giọng điệu rất thảo mai: “Alo? Có chuyện gì vậy? Anh trai yêu quý của em.”

Mặc dù Lục Dã vô cùng cạn lời với ông bố mình, nhưng phải thừa nhận là ông ấy luôn có biện pháp tốt, vì vậy anh gọi điện lại cho Lục Vũ Linh.

Lục Dã: “Vậy cậu nói anh nên làm gì bây giờ? “

Lục Dung Tinh: “Sau khi Lục Dã rời khỏi nhà, anh đến công ty trước, tìm đến phòng tài vụ của công ty để đổi hai nghìn nhân dân tệ bằng tiền mặt, sau đó đến nhà Lục Vũ Linh.

Tức c·h·ế·t cô!

Nam Vận vẫn khóc, cũng không cảm thấy được an ủi.

Lục Dã đỗ xe xong thì lập tức đuổi theo cô gái nhỏ của mình, nhưng anh vẫn chậm một bước.

Chỉ cần cô thông minh hơn, cô sẽ không bị anh lừa dối lâu như vậy!

Nam Vận càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng không cam lòng, cô khịt mũi, mặt không chút biểu cảm nhìn anh, lạnh lùng tàn nhẫn nói: “Em không tin, bây giờ một chữ anh nói em cũng không tin! “

Đến đường cùng, anh đành phải ngồi chờ trước cửa.

Lục Dã lười nghe anh ta lảm nhảm: “Nói thẳng điều kiện.”

Lục Vũ Linh ăn ngay nói thật: “Trong trường hợp của anh ấy, hạ mình lấy lòng là vô ích, một người phụ nữ đang tức giận sẽ không bị anh thuyết phục đâu.”

Lục Dã lười nghe anh ta lảm nhảm: “Nói thẳng điều kiện.”

Mắt và mũi của cô bé đỏ hoe, trông thật vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Sau khi gõ khoảng một phút, cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra.

Thấy cánh cửa được mở ra, anh lập tức đứng dậy khỏi bậc thềm, nhưng ngay giây tiếp theo lại nhìn thấy một chiếc vali lớn màu hồng bị ném ra ngoài, lại một giây sau, cánh cửa lại bị đóng sập lại, phát ra một tiếng “sầm” thật lớn.

Thân thế của anh ta hơi phức tạp. Trước 20 tuổi, anh ta vốn không biết cha mình là ai. Mẹ lại mất sớm nên anh ta đã sống với cậu của mình, nhưng từ sau khi lên cấp ba, anh ta không thể quay về nhà họ Lục nữa — Cậu anh ta coi anh ta như con ruột, nhưng ông bà ngoại không chào đón anh ta. Họ đổ lỗi tất cả những bi kịch của cuộc đời mẹ anh ta là do anh ta – vì vậy từ khi anh ta mười lăm tuổi đã ở một mình, sống trong ngôi nhà nhỏ mà mẹ anh để lại.

Cô gái nhỏ đã quay về ký túc xá.

Quần áo cho cả bốn mùa trong năm cũng không ít, một chiếc vali chắc chắn sẽ không vừa, vì vậy những bộ cô ném vào toàn là cho mùa sau, và cuối cùng cũng không quên lấy cho anh một ít đồ lót và thắt lưng.Trên đường về nhà, cô không nói một lời nào, Lục Dã cũng không dám nói chuyện với cô, vì mình sợ sẽ chọc giận cô gái nhỏ – tất cả những gì anh có thể làm bây giờ là giữ im lặng.

Lục Dã vừa suy sụp vừa tuyệt vọng: “Không có nữ minh tinh nào cả!” Anh bất lực ôm cô bé vào lòng, vừa lau nước mắt vừa kiên quyết đảm bảo: “Anh chỉ có một người phụ nữ là em thôi. “

Mặc dù Lục Dã vô cùng cạn lời với ông bố mình, nhưng phải thừa nhận là ông ấy luôn có biện pháp tốt, vì vậy anh gọi điện lại cho Lục Vũ Linh.Nhưng ngay sau đó anh lại nhận được tin nhắn của Lục Vũ Linh: [Anh à, em đề nghị anh nên trả thêm tiền, ít nhất là hai nghìn, bởi vì trong trường hợp này của anh, em ước tính đại khái thì trong khoảng mười ngày, nửa tháng anh vẫn chưa về nhà được đâu.]

Nam Vận càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng không cam lòng, cô khịt mũi, mặt không chút biểu cảm nhìn anh, lạnh lùng tàn nhẫn nói: “Em không tin, bây giờ một chữ anh nói em cũng không tin! “

Sau khi thu dọn xong mọi thứ, vali bị nhồi đầy ụ, cô mất sức chín trâu hai hổ mới đóng được vali, sau đó kéo vali ra cửa và mở cửa.

Ai mà biết được Lục Dã lại là người đang đứng trước mặt cô ngay lúc này.

Lục Dã không lòng vòng: “Anh muốn ở nhà cậu vài ngày.”

Tất cả quần áo cô ném vào vali đều là quần áo của Lục Dã.

Có Ferrari, Maybach, Porsches, Maseratis, Aston Martins… Nhớ đến mấy chiếc chìa khóa xe trong ngăn kéo ở thư phòng, Nam Vận đột nhiên cảm thấy mình đúng một kẻ ngốc.

Các bãi đậu xe ngầm của tiểu khu này không liên kết với nhau, mỗi toà nhà có một bãi đậu xe riêng.

Lục Dã: “Món gì? “Lục Dã im lặng một lúc: “Nhà cậu có hộp cơm không? Anh mang cho chị dâu cậu một ít.” Cô gái nhỏ không biết nấu ăn, ở nhà một mình chắc đói lắm rồi.Lục Vũ Linh sống trong một khu chung cư cũ. Vì hoàn cảnh nhà ở tồi tàn mà anh ta còn lên hotsearch. Đó là chủ đề mà người hâm mộ tự đẩy lên: [Lục Thần, anh có nhiều tiền như thế sao không chuyển nhà đi?]

Nam Vận khóc không ra hơi, cả người run lên, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Lục Dã hoàn toàn bất lực, đành phải dặn dò nói: “Em ở nhà một mình phải chú ý an toàn. Đừng mở cửa cho người lạ, tối mà ở lại ký túc xá được thì cứ ở lại, buổi sáng đừng ngủ nướng mà quên ăn sáng. “

Mắt và mũi của cô bé đỏ hoe, trông thật vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Cánh cửa bị khóa từ bên trong, anh cũng không thể mở nó bằng chìa khóa từ bên ngoài. Gõ cửa cũng vô ích, cô gái nhỏ sẽ không chịu mở cửa cho anh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mặc dù Lục Dã vô cùng cạn lời với ông bố mình, nhưng phải thừa nhận là ông ấy luôn có biện pháp tốt, vì vậy anh gọi điện lại cho Lục Vũ Linh.

Sau đó, cô xách vali đi vào phòng ngủ, mở vali ra, đặt nó trước tủ, mở cửa tủ rồi bắt đầu ném từng chồng quần áo vào trong.

Lục Dung Tinh: “Không được, ba nuôi c·h·ó, phòng của con ở nhà ba đã đổi thành ổ c·h·ó rồi. “

Múc trước hai muôi, cảm thấy không đủ lắm, sợ rằng cô sẽ không đủ ăn. Cuối cùng dứt khoát múc hết thịt trong nồi vào.

Đối mặt với cánh cửa đóng chặt, Lục Dã thở dài.

Dù căn nhà này không lớn nhưng nó luôn là nhà của anh ta.

Nam Vận không nói một lời, nhưng tiếng khóc của cô đã nhỏ dần. Một lúc sau, cô thì thầm bằng giọng mũi nói, “Bây giờ em cũng không biết em có nên tin lời của anh không nữa.”

Nhưng ngay sau đó anh lại nhận được tin nhắn của Lục Vũ Linh: [Anh à, em đề nghị anh nên trả thêm tiền, ít nhất là hai nghìn, bởi vì trong trường hợp này của anh, em ước tính đại khái thì trong khoảng mười ngày, nửa tháng anh vẫn chưa về nhà được đâu.]

Lục Dã liều mạng giải thích với cô: “A Vận, anh thực sự không…”

Cô rất tin tưởng chuyện không thể miêu tả giữa Lục Dã và nữ minh tinh kia, nhưng ai mà biết Lục Dã lại là Dã Tử của cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Dã: “Đấy là vì tay nghề cậu kém. “ (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Dã: “… “

Đứng trước cửa nhà một lúc lâu, anh lại thở dài, kéo chiếc vali nằm ngang ở cầu thang lên, do dự hồi lâu, cuối cùng anh cũng lấy hết can đảm gọi cho ba mình.

do bạn anh mở. Hôm đó anh chỉ đến cổ vũ cậu ta thôi, nhưng không ngờ em cũng tới, anh sợ em phát hiện ra anh là Lục Dã, vậy nên anh nhờ Từ Lâm Ngôn giúp anh che giấu. “.

Đến đường cùng, anh đành phải ngồi chờ trước cửa.

Thực ra trước khi kết hôn Lục Vũ Linh đã mua nhà mới rồi, biệt thự rộng tới 600 mét vuông, chưa sửa sang xong nên anh ta mới không chuyển nhà.Thân thế của anh ta hơi phức tạp. Trước 20 tuổi, anh ta vốn không biết cha mình là ai. Mẹ lại mất sớm nên anh ta đã sống với cậu của mình, nhưng từ sau khi lên cấp ba, anh ta không thể quay về nhà họ Lục nữa — Cậu anh ta coi anh ta như con ruột, nhưng ông bà ngoại không chào đón anh ta. Họ đổ lỗi tất cả những bi kịch của cuộc đời mẹ anh ta là do anh ta – vì vậy từ khi anh ta mười lăm tuổi đã ở một mình, sống trong ngôi nhà nhỏ mà mẹ anh để lại.Dù căn nhà này không lớn nhưng nó luôn là nhà của anh ta.Sau khi Lục Dã rời khỏi nhà, anh đến công ty trước, tìm đến phòng tài vụ của công ty để đổi hai nghìn nhân dân tệ bằng tiền mặt, sau đó đến nhà Lục Vũ Linh.Khi nghe tiếng gõ cửa, Lục Vũ Linh đang nấu ăn. Mặc dù miệng thì nói không bao ăn, nhưng ông anh mình ngày đầu tiên đến ở nhờ, anh ta cũng không tiện để người ta ăn đồ ăn sẵn.Cửa vừa mở, Lục Vũ Linh liền thấy ông anh mình và một chiếc vali lớn.Nhìn chằm chằm vào chiếc vali ‘hồng công chúa’ trong hai giây, Lục Vũ Linh chân thành nói: “Anh à, anh cũng có trái tim thiếu nữ thật đấy”Lục Dã lạnh lùng: “Tránh ra, đừng có cản đường. “”Vờ lờ, anh đến nhà em mà còn ngang thế? “Mặc dù rất miễn cưỡng nhưng Lục Vũ Linh vẫn ghé người để nhường đường cho anh trai.Lục Dã xách vali vào nhà. Phòng bếp ngay gần cửa ra vào vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi cơm: “Cậu đang nấu ăn à?”Lục Vũ Linh đóng cửa lại: “Bữa nay thôi, lần sau không có đâu. “Lục Dã: “Món gì? “”Tâm lý của anh không tệ đấy, anh còn có tâm trạng để hỏi món gì à? “Lục Vũ Linh nhìn anh trai với vẻ ngưỡng mộ: “Nếu em là anh, bây giờ em chẳng có tâm trạng ăn uống gì đâu, chỉ một lòng nghĩ cách dỗ dành vợ thôi. “Lục Dã im lặng một lúc: “Nhà cậu có hộp cơm không? Anh mang cho chị dâu cậu một ít.” Cô gái nhỏ không biết nấu ăn, ở nhà một mình chắc đói lắm rồi.”…”Mượn hoa cúng Phật, làm tốt lắm!

Sao có thể thế được?

Cánh cửa vẫn không mở.

Thân thế của anh ta hơi phức tạp. Trước 20 tuổi, anh ta vốn không biết cha mình là ai. Mẹ lại mất sớm nên anh ta đã sống với cậu của mình, nhưng từ sau khi lên cấp ba, anh ta không thể quay về nhà họ Lục nữa — Cậu anh ta coi anh ta như con ruột, nhưng ông bà ngoại không chào đón anh ta. Họ đổ lỗi tất cả những bi kịch của cuộc đời mẹ anh ta là do anh ta – vì vậy từ khi anh ta mười lăm tuổi đã ở một mình, sống trong ngôi nhà nhỏ mà mẹ anh để lại.

Trên đường về nhà, anh nhận được tin nhắn WeChat từ Lâm Lang.

Cái tên thánh diễn này!

Cô gái nhỏ tính tình nóng nảy, Lục Dã bất lực đành tạm thời thỏa hiệp: “Được rồi, anh không đụng vào em, về nhà trước đi. Được không? “

Lục Vũ Linh đóng cửa lại: “Bữa nay thôi, lần sau không có đâu. “

Nhìn vào chiếc vali nằm dưới chân mình, Lục Dã ngơ ngác, sững sờ vài giây mới nhận ra mình đã bị vợ đuổi ra khỏi nhà.

Lục Dung Tinh: “Nể tình con là con ruột của ba, nên ba sẽ cung cấp cho con hai ý tưởng mới. Thứ nhất, ở khách sạn, thứ hai, tìm em trai con, vợ của nó dù sao cũng không có ở nhà, con có thể ở nhờ nhà nó vài ngày. ” Ông ấy lại nói thêm, “Cá nhân ba thích ý thứ hai hơn. Dù sao thì, em trai con cũng đã kết hôn rồi, vì vậy nó có kinh nghiệm dỗ vợ hơn con, con có thể đến gặp nó để học hỏi thêm. “

Cánh cửa bị khóa từ bên trong, anh cũng không thể mở nó bằng chìa khóa từ bên ngoài. Gõ cửa cũng vô ích, cô gái nhỏ sẽ không chịu mở cửa cho anh.Nam Vận ngước nhìn anh với vẻ mặt không tin tưởng: “Ai có thể làm chứng được?”

Điều đầu tiên sau khi Nam Vận vào nhà là khóa cửa, sau đó đi ra ban công, lấy từ trong tủ ra chiếc vali 28 inch lớn nhất trong nhà.

Hai danh từ tài xế và trợ lý lại nhắc nhở Nam Vận một việc nữa –

Mượn hoa cúng Phật, làm tốt lắm!

Chuyện tới nước này, Lục Dã không còn gì phải giấu diếm nữa, thật thà nói: “Ngoại trừ việc về nhà thăm ông bà, hầu hết đều là tăng ca. “

Anh còn chưa kịp bước đến thang máy thì cửa thang máy đóng lại. Hai nhà một thang, anh đành phải đợi chuyến sau.Lục Dã: “Mỡ không? Cô ấy không thích ăn thịt mỡ.”

Mắt và mũi của cô bé đỏ hoe, trông thật vừa đáng thương vừa đáng yêu.Thực ra, Nam Vận đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách. Cô có thể nghe thấy những gì anh nói, nhưng không hề bị lay chuyển.

Lục Dã mệt mỏi đưa tay day day mi tâm: “Lục Vũ Linh, cậu nghĩ ra chỗ giấu quỹ đen chưa?”

Trên đường về nhà, anh nhận được tin nhắn WeChat từ Lâm Lang.“Vờ lờ, anh đến nhà em mà còn ngang thế? “Mặc dù rất miễn cưỡng nhưng Lục Vũ Linh vẫn ghé người để nhường đường cho anh trai.

Sừng luôn xuất hiện bất ngờ khiến người ta không kịp đề phòng.

Lục Dã bó tay.

Lục Vũ Linh cũng không khách sáo với anh nữa: “200 một ngày, không được thanh toán bằng WeChat, cũng không được chuyển khoản qua Alipay hay ngân hàng, em chỉ cần tiền mặt, số sê-ri không được liền nhau.”

Lục Vũ Linh: “Cứ như vậy đi, nhân tiện, bao ở không bao ăn. Bình thường em bận lắm, không có thời gian nấu cơm cho anh. “Lục Dã hoàn toàn bất lực, đành phải dặn dò nói: “Em ở nhà một mình phải chú ý an toàn. Đừng mở cửa cho người lạ, tối mà ở lại ký túc xá được thì cứ ở lại, buổi sáng đừng ngủ nướng mà quên ăn sáng. “Oan gia ngõ hẹp, vừa mở cửa bước xuống xe đã thoáng thấy Quý Mạch Thần cũng đang đợi cô gái nhỏ dưới tầng.

Lục Dã không lòng vòng: “Anh muốn ở nhà cậu vài ngày.”

Lục Dã mệt mỏi đưa tay day day mi tâm: “Lục Vũ Linh, cậu nghĩ ra chỗ giấu quỹ đen chưa?”

Lục Dã bất lực gật đầu: “Được, được, được, … … “Lục Dã hít một hơi thật sâu, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục: “Con có thể ở phòng của Vũ Linh.”Lục Dã đỗ xe xong thì lập tức đuổi theo cô gái nhỏ của mình, nhưng anh vẫn chậm một bước.

Lục Vũ Linh hạn hán lời: “Sao anh còn kén chọn nữa thế? Thịt kho tàu thì làm sao không có mỡ được? Không mỡ thì làm sao ngon được?”

Lục Dung Tinh trực tiếp vạch trần lời nói dối của anh, giọng điệu có chút vui sướng khi người gặp họa: “Con thực sự bị vợ đuổi ra ngoài rồi?”

Lục Vũ Linh: “Chuyện này anh không cần lo, em nhất định sẽ có chỗ giấu.”

Lục Dã: “…”


Lục Dung Tinh: “Phòng của nó bây giờ là ổ mèo.”

Lục Vũ Linh không nói gì, chỉ im lặng đứng bên cạnh nhìn anh.

Mười phút sau, anh lái xe vào bãi đậu xe ngầm của tiểu khu.

Nam Vận không nói một lời, nhưng tiếng khóc của cô đã nhỏ dần. Một lúc sau, cô thì thầm bằng giọng mũi nói, “Bây giờ em cũng không biết em có nên tin lời của anh không nữa.”

Hộp cơm là loại thép không gỉ cách nhiệt hai lớp, Lục Dã để cơm vào ngăn trên, để thịt kho tàu vào ngăn bên dưới.

Chuyện tới nước này, Lục Dã không còn gì phải giấu diếm nữa, thật thà nói: “Ngoại trừ việc về nhà thăm ông bà, hầu hết đều là tăng ca. “

Lục Dã đang ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà mình.Lục Dã: [Biến.]

Lục Dã đang ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà mình.

Cô tin tưởng anh đến thế, vậy mà anh lại lừa dối cô hơn chục năm trời! (đọc tại Qidian-VP.com)

“…”

Lục Dã vừa suy sụp vừa tuyệt vọng: “Không có nữ minh tinh nào cả!” Anh bất lực ôm cô bé vào lòng, vừa lau nước mắt vừa kiên quyết đảm bảo: “Anh chỉ có một người phụ nữ là em thôi. “Chỉ cần cô thông minh hơn, cô sẽ không bị anh lừa dối lâu như vậy!Giọng điệu của Lục Dã bình tĩnh, rất bình tĩnh: “Tối nay con sẽ về nhà thăm ông bà”.

Thực ra trước khi kết hôn Lục Vũ Linh đã mua nhà mới rồi, biệt thự rộng tới 600 mét vuông, chưa sửa sang xong nên anh ta mới không chuyển nhà.

Lục Dã sốt sắng nài nỉ: “A Vận, anh…”

Cánh cửa bị khóa từ bên trong, anh cũng không thể mở nó bằng chìa khóa từ bên ngoài. Gõ cửa cũng vô ích, cô gái nhỏ sẽ không chịu mở cửa cho anh.

Mười phút sau, anh lái xe vào bãi đậu xe ngầm của tiểu khu.

Cái tên thánh diễn này!

Một sáng nọ khi chuẩn bị ra ngoài, cô phát hiện ra anh quên mang thẻ nhân viên, nên cô đã lái xe đi đưa thẻ cho anh, nhưng lại đụng phải xe Lục Dã ở trước cửa công ty, còn bị Lục Dã dạy dỗ một hồi, lúc ấy cô gần như bị dọa sợ c·h·ế·t khiếp.

“Tâm lý của anh không tệ đấy, anh còn có tâm trạng để hỏi món gì à? “Lục Vũ Linh nhìn anh trai với vẻ ngưỡng mộ: “Nếu em là anh, bây giờ em chẳng có tâm trạng ăn uống gì đâu, chỉ một lòng nghĩ cách dỗ dành vợ thôi. “

Lục Dã: “Vậy cậu nói anh nên làm gì bây giờ? “Bãi đậu xe có mấy chục chiếc xe hơi sang trọng nằm rải rác, Nam Vận trước giờ chưa từng để ý đến những chiếc xe này, đến hôm nay cô mới chú ý đến chúng.

Lục Dã sốt sắng nài nỉ: “A Vận, anh…”

Con tìm chỗ khác mà ở đi.

Đúng là Lục Dã.

Cô tin tưởng anh đến thế, vậy mà anh lại lừa dối cô hơn chục năm trời!

Cánh cửa vẫn không mở.

Lục Vũ Linh thở dài, đưa tay lên mở tủ, vừa tìm hộp cơm vừa lên án: “Em không nên để anh đến mới phải!”

Ba chữ “vô gia cư” diễn tả chính xác hoàn cảnh hiện tại của anh.

Lục Dung Tinh trực tiếp vạch trần lời nói dối của anh, giọng điệu có chút vui sướng khi người gặp họa: “Con thực sự bị vợ đuổi ra ngoài rồi?”

Nam Vận không từ chối về nhà cùng anh, nhưng khi lên xe, thay vì ngồi ở ghế phụ như trước, cô lại ngồi ở hàng ghế sau.

Sau khi Lục Dã rời khỏi nhà, anh đến công ty trước, tìm đến phòng tài vụ của công ty để đổi hai nghìn nhân dân tệ bằng tiền mặt, sau đó đến nhà Lục Vũ Linh.

Lục Dã bó tay.

Lục Dã: [Biến.]

Lục Dã thở dài, giọng điệu chắc chắn lặp lại lần nữa: “Lừa em là anh sai, nhưng anh thực sự không có nữ minh tinh nào, anh chỉ có em! “

Nam Vận không hề ngần ngại ngắt lời anh: “Anh đi hoặc tôi đi, anh chọn một cái đi!”. Còn bổ sung một câu đầy tính uy h**p,”Dù sao sau khi rời đi tôi sẽ không bao giờ trở lại nữa đâu”

Nhìn chằm chằm vào chiếc vali ‘hồng công chúa’ trong hai giây, Lục Vũ Linh chân thành nói: “Anh à, anh cũng có trái tim thiếu nữ thật đấy”

Lục Dã kiên định trả lời: “Tài xế và trợ lý của anh đều có thể làm chứng.”

Nam Vận không từ chối về nhà cùng anh, nhưng khi lên xe, thay vì ngồi ở ghế phụ như trước, cô lại ngồi ở hàng ghế sau.

Anh đi thẳng qua trường học của cô, đậu xe ở tầng dưới ký túc xá.

Sau khi thu dọn xong mọi thứ, vali bị nhồi đầy ụ, cô mất sức chín trâu hai hổ mới đóng được vali, sau đó kéo vali ra cửa và mở cửa.

Oan gia ngõ hẹp, vừa mở cửa bước xuống xe đã thoáng thấy Quý Mạch Thần cũng đang đợi cô gái nhỏ dưới tầng.

” … “

Lục Vũ Linh đóng cửa lại: “Bữa nay thôi, lần sau không có đâu. “

Anh không thể để cô đi, giằng co một lúc, anh đành giao chìa khóa nhà theo yêu cầu của cô.

Lục Dung Tinh trực tiếp vạch trần lời nói dối của anh, giọng điệu có chút vui sướng khi người gặp họa: “Con thực sự bị vợ đuổi ra ngoài rồi?”

Lục Vũ Linh: “Cứ như vậy đi, nhân tiện, bao ở không bao ăn. Bình thường em bận lắm, không có thời gian nấu cơm cho anh. “

Lục Dã bó tay.

Cánh cửa bị khóa từ bên trong, anh cũng không thể mở nó bằng chìa khóa từ bên ngoài. Gõ cửa cũng vô ích, cô gái nhỏ sẽ không chịu mở cửa cho anh.

Lục Dã: “Đấy là vì tay nghề cậu kém. “Nhưng ngay sau đó anh lại nhận được tin nhắn của Lục Vũ Linh: [Anh à, em đề nghị anh nên trả thêm tiền, ít nhất là hai nghìn, bởi vì trong trường hợp này của anh, em ước tính đại khái thì trong khoảng mười ngày, nửa tháng anh vẫn chưa về nhà được đâu.]

“…”

Nam Vận càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng không cam lòng, cô khịt mũi, mặt không chút biểu cảm nhìn anh, lạnh lùng tàn nhẫn nói: “Em không tin, bây giờ một chữ anh nói em cũng không tin! “

Nam Vận khóc không ra hơi, cả người run lên, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Lục Vũ Linh trả lời điện thoại rất nhanh, giống như đã chờ cuộc gọi từ lâu rồi. Giọng điệu rất thảo mai: “Alo? Có chuyện gì vậy? Anh trai yêu quý của em.”Ai mà biết được Lục Dã lại là người đang đứng trước mặt cô ngay lúc này.

Sau khi thu dọn xong mọi thứ, vali bị nhồi đầy ụ, cô mất sức chín trâu hai hổ mới đóng được vali, sau đó kéo vali ra cửa và mở cửa.Nói xong, ông ấy lạnh lùng cúp máy.

Lục Dã liều mạng giải thích với cô: “A Vận, anh thực sự không…”

Lục Vũ Linh: “Chuyện này anh không cần lo, em nhất định sẽ có chỗ giấu.”

Chỉ cần cô đồng ý về nhà với anh, mọi chuyện đều dễ nói.

Lục Dã: “…”

Thù mới lại thêm hận cũ, lửa giận của Nam Vận tăng lên, chiếc xe vừa dừng lại, cô mở cửa, nhanh chóng xuống xe, rời đi không thèm quay đầu nhìn lại, không đợi anh lên lầu cùng.

Lục Vũ Linh không biết phải bày ra biểu cảm gì, đành trả lời: “Thịt kho tàu.”


Lục Vũ Linh hạn hán lời: “Sao anh còn kén chọn nữa thế? Thịt kho tàu thì làm sao không có mỡ được? Không mỡ thì làm sao ngon được?”

Một sáng nọ khi chuẩn bị ra ngoài, cô phát hiện ra anh quên mang thẻ nhân viên, nên cô đã lái xe đi đưa thẻ cho anh, nhưng lại đụng phải xe Lục Dã ở trước cửa công ty, còn bị Lục Dã dạy dỗ một hồi, lúc ấy cô gần như bị dọa sợ c·h·ế·t khiếp.

Anh hoảng hốt, bắt đầu sốt sắng gõ cửa: “A Vận! A Vận!”Cô gái nhỏ vẫn không để ý đến anh.

Anh còn chưa kịp bước đến thang máy thì cửa thang máy đóng lại. Hai nhà một thang, anh đành phải đợi chuyến sau.

Lục Dã xách vali vào nhà. Phòng bếp ngay gần cửa ra vào vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi cơm: “Cậu đang nấu ăn à?”

Nam Vận tức giận nhìn anh chằm chằm, nghiêm mặt thúc giục: “Mau lên!”

“…”

Mắt và mũi của cô bé đỏ hoe, trông thật vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Lục Vũ Linh khoanh tay, dựa vào bàn bếp: “Được rồi, dù sao thì hộp cơm cũng được cách nhiệt. Chắc khi nào anh quay lại em vẫn có thể được ăn cơm nóng.”

Nói xong, ông ấy lạnh lùng cúp máy.

Mượn hoa cúng Phật, làm tốt lắm!

Lục Dã đang ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà mình.

Cô gái nhỏ vẫn không để ý đến anh.

Anh hoảng hốt, bắt đầu sốt sắng gõ cửa: “A Vận! A Vận!”

Lục Dã vội vã, cố gắng biện hộ cho mình: “Công ty có camera. Nếu em không tin, em có thể kiểm tra camera!”Lục Dã cắn chặt răng, lạnh lùng liếc xéo anh ta rồi bước đi.

Nói xong, ông ấy lạnh lùng cúp máy.

Cô gái nhỏ tính tình nóng nảy, Lục Dã bất lực đành tạm thời thỏa hiệp: “Được rồi, anh không đụng vào em, về nhà trước đi. Được không? “

Mặc dù Lục Dã vô cùng cạn lời với ông bố mình, nhưng phải thừa nhận là ông ấy luôn có biện pháp tốt, vì vậy anh gọi điện lại cho Lục Vũ Linh.

Sau khi soạn quần áo xong, cô bắt đầu thu dọn đồ vật khác – từ phòng ngủ đến thư phòng rồi phòng tắm, cô dọn dẹp tất cả những thứ của anh trong phạm vi có thể nhìn thấy ở nhà rồi nhét tất cả vào vali hành lý, chìa khóa xe trong ngăn kéo, khăn tắm, bàn chải đánh răng và dao cạo râu của anh.

Lục Dã bất lực gật đầu: “Được, được, được, … … “Nam Vận không hề ngần ngại ngắt lời anh: “Anh đi hoặc tôi đi, anh chọn một cái đi!”. Còn bổ sung một câu đầy tính uy h**p,”Dù sao sau khi rời đi tôi sẽ không bao giờ trở lại nữa đâu”

Có Ferrari, Maybach, Porsches, Maseratis, Aston Martins… Nhớ đến mấy chiếc chìa khóa xe trong ngăn kéo ở thư phòng, Nam Vận đột nhiên cảm thấy mình đúng một kẻ ngốc.Lục Dã không rời đi ngay mà ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà vài tiếng đồng hồ, mãi đến khi hoàng hôn buông xuống mới kéo vali rời đi.

Nam Vận vẫn cúi đầu, một lúc sau, cô lại hỏi: “Vậy những lần trước đều là anh tăng ca thật sao? “

Thực ra trước khi kết hôn Lục Vũ Linh đã mua nhà mới rồi, biệt thự rộng tới 600 mét vuông, chưa sửa sang xong nên anh ta mới không chuyển nhà.

Lục Dã liều mạng giải thích với cô: “A Vận, anh thực sự không…”Lục Dã hít một hơi thật sâu, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục: “Con có thể ở phòng của Vũ Linh.”

“Tâm lý của anh không tệ đấy, anh còn có tâm trạng để hỏi món gì à? “Lục Vũ Linh nhìn anh trai với vẻ ngưỡng mộ: “Nếu em là anh, bây giờ em chẳng có tâm trạng ăn uống gì đâu, chỉ một lòng nghĩ cách dỗ dành vợ thôi. “

Lục Vũ Linh không biết phải bày ra biểu cảm gì, đành trả lời: “Thịt kho tàu.”

” … “Con tìm chỗ khác mà ở đi.

Cô gái nhỏ tính tình nóng nảy, Lục Dã bất lực đành tạm thời thỏa hiệp: “Được rồi, anh không đụng vào em, về nhà trước đi. Được không? “

Oan gia ngõ hẹp, vừa mở cửa bước xuống xe đã thoáng thấy Quý Mạch Thần cũng đang đợi cô gái nhỏ dưới tầng.

Sau khi đặt điện thoại xuống, anh lại thở dài, giơ tay gõ cửa.

Lục Dã thở dài, giọng điệu chắc chắn lặp lại lần nữa: “Lừa em là anh sai, nhưng anh thực sự không có nữ minh tinh nào, anh chỉ có em! “

Lục Dung Tinh: “Con tìm chỗ khác mà ở đi. “

Đến đường cùng, anh đành phải ngồi chờ trước cửa.

Lục Dung Tinh: “Không được, ba nuôi c·h·ó, phòng của con ở nhà ba đã đổi thành ổ c·h·ó rồi. “

Lục Dã sốt sắng nài nỉ: “A Vận, anh…”

Lục Dã sốt sắng nài nỉ: “A Vận, anh…”

Lục Dã: “Món gì? “

Bãi đậu xe có mấy chục chiếc xe hơi sang trọng nằm rải rác, Nam Vận trước giờ chưa từng để ý đến những chiếc xe này, đến hôm nay cô mới chú ý đến chúng.

Cô gái nhỏ vô cùng kiên quyết, không chút lưu tình, rõ ràng là không thể thay đổi ý định.Mặc dù Lục Dã vô cùng cạn lời với ông bố mình, nhưng phải thừa nhận là ông ấy luôn có biện pháp tốt, vì vậy anh gọi điện lại cho Lục Vũ Linh.

“…”

Trên đường về nhà, cô không nói một lời nào, Lục Dã cũng không dám nói chuyện với cô, vì mình sợ sẽ chọc giận cô gái nhỏ – tất cả những gì anh có thể làm bây giờ là giữ im lặng.

Lục Dã lười nghe anh ta lảm nhảm: “Nói thẳng điều kiện.”

Lục Vũ Linh sống trong một khu chung cư cũ. Vì hoàn cảnh nhà ở tồi tàn mà anh ta còn lên hotsearch. Đó là chủ đề mà người hâm mộ tự đẩy lên: [Lục Thần, anh có nhiều tiền như thế sao không chuyển nhà đi?]

Lục Dã không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng cô gái nhỏ không cho anh cơ hội mở miệng, vươn tay đến trước mặt anh, lạnh lùng hờ hững nói: “Đưa chìa khóa nhà cho tôi. “

Lục Vũ Linh hạn hán lời: “Sao anh còn kén chọn nữa thế? Thịt kho tàu thì làm sao không có mỡ được? Không mỡ thì làm sao ngon được?”

Cô tin tưởng anh đến thế, vậy mà anh lại lừa dối cô hơn chục năm trời!

Lục Dã lạnh lùng: “Tránh ra, đừng có cản đường. “

Cô gái nhỏ vẫn không để ý đến anh.

Cánh cửa vẫn không mở.

Thực ra, Nam Vận đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách. Cô có thể nghe thấy những gì anh nói, nhưng không hề bị lay chuyển.

Lục Vũ Linh khoanh tay, dựa vào bàn bếp: “Được rồi, dù sao thì hộp cơm cũng được cách nhiệt. Chắc khi nào anh quay lại em vẫn có thể được ăn cơm nóng.”

Nhưng Nam Vận đã cắt ngang trước khi anh kịp nói hết: “Em không muốn nghe, không muốn nghe một lời nào hết! ” Cô thoát khỏi vòng tay của anh, phân rõ giới hạn với anh, “Từ nay về sau, hai ta không quen biết, cũng đừng chạm vào tôi! “

Lục Dung Tinh trực tiếp vạch trần lời nói dối của anh, giọng điệu có chút vui sướng khi người gặp họa: “Con thực sự bị vợ đuổi ra ngoài rồi?”Lục Dã hít một hơi thật sâu, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục: “Con có thể ở phòng của Vũ Linh.”

Chương 34: Bị vợ đuổi ra khỏi nhà

Anh đi thẳng qua trường học của cô, đậu xe ở tầng dưới ký túc xá.

Lục Vũ Linh sống trong một khu chung cư cũ. Vì hoàn cảnh nhà ở tồi tàn mà anh ta còn lên hotsearch. Đó là chủ đề mà người hâm mộ tự đẩy lên: [Lục Thần, anh có nhiều tiền như thế sao không chuyển nhà đi?]

Cô vẫn còn cảm thấy tủi thân và tức giận, dù thế nào thì cô cũng không thể tha thứ cho anh.Nam Vận ngước nhìn anh với vẻ mặt không tin tưởng: “Ai có thể làm chứng được?”

Tức c·h·ế·t cô!

Thấy cánh cửa được mở ra, anh lập tức đứng dậy khỏi bậc thềm, nhưng ngay giây tiếp theo lại nhìn thấy một chiếc vali lớn màu hồng bị ném ra ngoài, lại một giây sau, cánh cửa lại bị đóng sập lại, phát ra một tiếng “sầm” thật lớn.

Trên đường về nhà, cô không nói một lời nào, Lục Dã cũng không dám nói chuyện với cô, vì mình sợ sẽ chọc giận cô gái nhỏ – tất cả những gì anh có thể làm bây giờ là giữ im lặng.

Lục Dã không thể không giải thích cho cô hiểu tình hình lúc đó: “Khu biệt thự Home party

Điều đầu tiên sau khi Nam Vận vào nhà là khóa cửa, sau đó đi ra ban công, lấy từ trong tủ ra chiếc vali 28 inch lớn nhất trong nhà.

Nam Vận vẫn cúi đầu, một lúc sau, cô lại hỏi: “Vậy những lần trước đều là anh tăng ca thật sao? “

Lục Dã không nói nhảm với anh ta nữa, đi thẳng vào bếp liếc nhìn thịt hầm trong nồi. Cảm giác cũng được, không quá mỡ, thế là lại hỏi: “Cậu có hộp cơm không? “

Nhưng Nam Vận đã cắt ngang trước khi anh kịp nói hết: “Em không muốn nghe, không muốn nghe một lời nào hết! ” Cô thoát khỏi vòng tay của anh, phân rõ giới hạn với anh, “Từ nay về sau, hai ta không quen biết, cũng đừng chạm vào tôi! “

Nghĩ đến bốn chữ “không thể miêu tả”, cô càng khóc dữ dội hơn.

Lục Dã: “…”

Lục Dã cắn chặt răng, lạnh lùng liếc xéo anh ta rồi bước đi.

Lục Dã: “… “

Lục Vũ Linh: “Cứ như vậy đi, nhân tiện, bao ở không bao ăn. Bình thường em bận lắm, không có thời gian nấu cơm cho anh. “

Lục Vũ Linh không biết phải bày ra biểu cảm gì, đành trả lời: “Thịt kho tàu.”

Có Ferrari, Maybach, Porsches, Maseratis, Aston Martins… Nhớ đến mấy chiếc chìa khóa xe trong ngăn kéo ở thư phòng, Nam Vận đột nhiên cảm thấy mình đúng một kẻ ngốc.

Cô rất tin tưởng chuyện không thể miêu tả giữa Lục Dã và nữ minh tinh kia, nhưng ai mà biết Lục Dã lại là Dã Tử của cô.

Điều đầu tiên sau khi Nam Vận vào nhà là khóa cửa, sau đó đi ra ban công, lấy từ trong tủ ra chiếc vali 28 inch lớn nhất trong nhà.

Mười phút sau, anh lái xe vào bãi đậu xe ngầm của tiểu khu.

Nghĩ đến bốn chữ “không thể miêu tả”, cô càng khóc dữ dội hơn.

Thực ra trước khi kết hôn Lục Vũ Linh đã mua nhà mới rồi, biệt thự rộng tới 600 mét vuông, chưa sửa sang xong nên anh ta mới không chuyển nhà.Thân thế của anh ta hơi phức tạp. Trước 20 tuổi, anh ta vốn không biết cha mình là ai. Mẹ lại mất sớm nên anh ta đã sống với cậu của mình, nhưng từ sau khi lên cấp ba, anh ta không thể quay về nhà họ Lục nữa — Cậu anh ta coi anh ta như con ruột, nhưng ông bà ngoại không chào đón anh ta. Họ đổ lỗi tất cả những bi kịch của cuộc đời mẹ anh ta là do anh ta – vì vậy từ khi anh ta mười lăm tuổi đã ở một mình, sống trong ngôi nhà nhỏ mà mẹ anh để lại.Dù căn nhà này không lớn nhưng nó luôn là nhà của anh ta.Sau khi Lục Dã rời khỏi nhà, anh đến công ty trước, tìm đến phòng tài vụ của công ty để đổi hai nghìn nhân dân tệ bằng tiền mặt, sau đó đến nhà Lục Vũ Linh.Khi nghe tiếng gõ cửa, Lục Vũ Linh đang nấu ăn. Mặc dù miệng thì nói không bao ăn, nhưng ông anh mình ngày đầu tiên đến ở nhờ, anh ta cũng không tiện để người ta ăn đồ ăn sẵn.Cửa vừa mở, Lục Vũ Linh liền thấy ông anh mình và một chiếc vali lớn.Nhìn chằm chằm vào chiếc vali ‘hồng công chúa’ trong hai giây, Lục Vũ Linh chân thành nói: “Anh à, anh cũng có trái tim thiếu nữ thật đấy”Lục Dã lạnh lùng: “Tránh ra, đừng có cản đường. “”Vờ lờ, anh đến nhà em mà còn ngang thế? “Mặc dù rất miễn cưỡng nhưng Lục Vũ Linh vẫn ghé người để nhường đường cho anh trai.Lục Dã xách vali vào nhà. Phòng bếp ngay gần cửa ra vào vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi cơm: “Cậu đang nấu ăn à?”Lục Vũ Linh đóng cửa lại: “Bữa nay thôi, lần sau không có đâu. “Lục Dã: “Món gì? “”Tâm lý của anh không tệ đấy, anh còn có tâm trạng để hỏi món gì à? “Lục Vũ Linh nhìn anh trai với vẻ ngưỡng mộ: “Nếu em là anh, bây giờ em chẳng có tâm trạng ăn uống gì đâu, chỉ một lòng nghĩ cách dỗ dành vợ thôi. “Lục Dã im lặng một lúc: “Nhà cậu có hộp cơm không? Anh mang cho chị dâu cậu một ít.” Cô gái nhỏ không biết nấu ăn, ở nhà một mình chắc đói lắm rồi.”…”Mượn hoa cúng Phật, làm tốt lắm!Sừng luôn xuất hiện bất ngờ khiến người ta không kịp đề phòng.Nam Vận vẫn khóc, cũng không cảm thấy được an ủi.

Nam Vận vẫn cúi đầu, một lúc sau, cô lại hỏi: “Vậy những lần trước đều là anh tăng ca thật sao? “Lục Vũ Linh không trực tiếp đồng ý với yêu cầu của anh, trong giọng nói lộ ra một chút khó xử: “À, anh cũng biết đấy, em đã kết hôn, nhưng vợ em không ở bên cạnh em, đột nhiên có người ở nhà …”

Lục Vũ Linh không nói gì, chỉ im lặng đứng bên cạnh nhìn anh.Sau khi Lục Dã sửa soạn thức ăn xong, đóng hộp cơm lại rồi xách lên: “Anh về một chuyến đã.”

Lục Dã lười nghe anh ta lảm nhảm: “Nói thẳng điều kiện.”

Cô tin tưởng anh đến thế, vậy mà anh lại lừa dối cô hơn chục năm trời!

Chuyện tới nước này, Lục Dã không còn gì phải giấu diếm nữa, thật thà nói: “Ngoại trừ việc về nhà thăm ông bà, hầu hết đều là tăng ca. “

Lục Vũ Linh sống trong một khu chung cư cũ. Vì hoàn cảnh nhà ở tồi tàn mà anh ta còn lên hotsearch. Đó là chủ đề mà người hâm mộ tự đẩy lên: [Lục Thần, anh có nhiều tiền như thế sao không chuyển nhà đi?]

Nam Vận vẫn khóc, cũng không cảm thấy được an ủi.

Sừng luôn xuất hiện bất ngờ khiến người ta không kịp đề phòng.

Sừng luôn xuất hiện bất ngờ khiến người ta không kịp đề phòng.

Lục Dã lạnh lùng: “Tránh ra, đừng có cản đường. “

Đứng trước cửa nhà một lúc lâu, anh lại thở dài, kéo chiếc vali nằm ngang ở cầu thang lên, do dự hồi lâu, cuối cùng anh cũng lấy hết can đảm gọi cho ba mình.

Lục Dã đang ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà mình.Lục Dung Tinh: “Phòng của nó bây giờ là ổ mèo.”Trên đường về nhà, anh nhận được tin nhắn WeChat từ Lâm Lang.

Lục Dã không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng cô gái nhỏ không cho anh cơ hội mở miệng, vươn tay đến trước mặt anh, lạnh lùng hờ hững nói: “Đưa chìa khóa nhà cho tôi. “

Lục Dã không rời đi ngay mà ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà vài tiếng đồng hồ, mãi đến khi hoàng hôn buông xuống mới kéo vali rời đi.

do bạn anh mở. Hôm đó anh chỉ đến cổ vũ cậu ta thôi, nhưng không ngờ em cũng tới, anh sợ em phát hiện ra anh là Lục Dã, vậy nên anh nhờ Từ Lâm Ngôn giúp anh che giấu. “.

Nam Vận không từ chối về nhà cùng anh, nhưng khi lên xe, thay vì ngồi ở ghế phụ như trước, cô lại ngồi ở hàng ghế sau.

Cô gái nhỏ vô cùng kiên quyết, không chút lưu tình, rõ ràng là không thể thay đổi ý định.

Lục Dã vội vã, cố gắng biện hộ cho mình: “Công ty có camera. Nếu em không tin, em có thể kiểm tra camera!”

Thực ra, Nam Vận đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách. Cô có thể nghe thấy những gì anh nói, nhưng không hề bị lay chuyển.

Lục Dã: “…”

Cánh cửa vẫn không mở.

Đứng trước cửa nhà một lúc lâu, anh lại thở dài, kéo chiếc vali nằm ngang ở cầu thang lên, do dự hồi lâu, cuối cùng anh cũng lấy hết can đảm gọi cho ba mình.

Nghĩ nghĩ, anh ngập ngừng nói: “A Vận, anh đi đây.”Anh không thể để cô đi, giằng co một lúc, anh đành giao chìa khóa nhà theo yêu cầu của cô.Cái tên thánh diễn này!

Cô gái nhỏ vô cùng kiên quyết, không chút lưu tình, rõ ràng là không thể thay đổi ý định.

Đến đường cùng, anh đành phải ngồi chờ trước cửa.

Lục Vũ Linh thở dài, đưa tay lên mở tủ, vừa tìm hộp cơm vừa lên án: “Em không nên để anh đến mới phải!”do bạn anh mở. Hôm đó anh chỉ đến cổ vũ cậu ta thôi, nhưng không ngờ em cũng tới, anh sợ em phát hiện ra anh là Lục Dã, vậy nên anh nhờ Từ Lâm Ngôn giúp anh che giấu. “.

Dù căn nhà này không lớn nhưng nó luôn là nhà của anh ta.Sau khi gõ khoảng một phút, cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra.

Lục Dã: “…”

Lục Dã sốt sắng nài nỉ: “A Vận, anh…”

Lục Dã: “Đấy là vì tay nghề cậu kém. “

Chuyện tới nước này, Lục Dã không còn gì phải giấu diếm nữa, thật thà nói: “Ngoại trừ việc về nhà thăm ông bà, hầu hết đều là tăng ca. “

Lục Vũ Linh không biết phải bày ra biểu cảm gì, đành trả lời: “Thịt kho tàu.”

Lục Dã không lòng vòng: “Anh muốn ở nhà cậu vài ngày.”

Nam Vận tức giận nhìn anh chằm chằm, nghiêm mặt thúc giục: “Mau lên!”Lục Dã vừa suy sụp vừa tuyệt vọng: “Không có nữ minh tinh nào cả!” Anh bất lực ôm cô bé vào lòng, vừa lau nước mắt vừa kiên quyết đảm bảo: “Anh chỉ có một người phụ nữ là em thôi. “

Đối mặt với cánh cửa đóng chặt, Lục Dã thở dài.

Cô gái nhỏ đã quay về ký túc xá.Sau khi gõ khoảng một phút, cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra.

Dù căn nhà này không lớn nhưng nó luôn là nhà của anh ta.

Nam Vận lấy được chìa khóa nhà thì đóng cửa lại ngay, không thèm nhìn anh lấy một cái.

Anh hoảng hốt, bắt đầu sốt sắng gõ cửa: “A Vận! A Vận!”

Nam Vận không nói một lời, nhưng tiếng khóc của cô đã nhỏ dần. Một lúc sau, cô thì thầm bằng giọng mũi nói, “Bây giờ em cũng không biết em có nên tin lời của anh không nữa.”

Lục Dã hít một hơi thật sâu, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục: “Con có thể ở phòng của Vũ Linh.”

Lục Dã im lặng một lúc: “Nhà cậu có hộp cơm không? Anh mang cho chị dâu cậu một ít.” Cô gái nhỏ không biết nấu ăn, ở nhà một mình chắc đói lắm rồi.

Sau khi thu dọn xong mọi thứ, vali bị nhồi đầy ụ, cô mất sức chín trâu hai hổ mới đóng được vali, sau đó kéo vali ra cửa và mở cửa.

Cô gái nhỏ đang rất tức giận, chưa đến lúc cô hết giận, anh chắc chắn sẽ không thể vào nhà.

Nhìn vào chiếc vali nằm dưới chân mình, Lục Dã ngơ ngác, sững sờ vài giây mới nhận ra mình đã bị vợ đuổi ra khỏi nhà.

” … “

Lục Vũ Linh ăn ngay nói thật: “Trong trường hợp của anh ấy, hạ mình lấy lòng là vô ích, một người phụ nữ đang tức giận sẽ không bị anh thuyết phục đâu.”

Nam Vận không nói một lời, nhưng tiếng khóc của cô đã nhỏ dần. Một lúc sau, cô thì thầm bằng giọng mũi nói, “Bây giờ em cũng không biết em có nên tin lời của anh không nữa.”

Hai danh từ tài xế và trợ lý lại nhắc nhở Nam Vận một việc nữa –Múc trước hai muôi, cảm thấy không đủ lắm, sợ rằng cô sẽ không đủ ăn. Cuối cùng dứt khoát múc hết thịt trong nồi vào.

Lục Dã không rời đi ngay mà ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà vài tiếng đồng hồ, mãi đến khi hoàng hôn buông xuống mới kéo vali rời đi.

Trên đường về nhà, cô không nói một lời nào, Lục Dã cũng không dám nói chuyện với cô, vì mình sợ sẽ chọc giận cô gái nhỏ – tất cả những gì anh có thể làm bây giờ là giữ im lặng.

Lục Dã bó tay.

Ba chữ “vô gia cư” diễn tả chính xác hoàn cảnh hiện tại của anh.

Lục Dã vội vã, cố gắng biện hộ cho mình: “Công ty có camera. Nếu em không tin, em có thể kiểm tra camera!”

Lục Dung Tinh: “Phòng của nó bây giờ là ổ mèo.”

Khi nghe tiếng gõ cửa, Lục Vũ Linh đang nấu ăn. Mặc dù miệng thì nói không bao ăn, nhưng ông anh mình ngày đầu tiên đến ở nhờ, anh ta cũng không tiện để người ta ăn đồ ăn sẵn.

Lục Dã: “…”

Lục Dã trực tiếp cúp máy.

Mượn hoa cúng Phật, làm tốt lắm!

“Vờ lờ, anh đến nhà em mà còn ngang thế? “Mặc dù rất miễn cưỡng nhưng Lục Vũ Linh vẫn ghé người để nhường đường cho anh trai.

Lục Dung Tinh rất bận, thường xuyên không nghe điện thoại, nhưng lần này ông ấy trả lời điện thoại rất nhanh, lưu loát nói, “Nói.”

Hộp cơm là loại thép không gỉ cách nhiệt hai lớp, Lục Dã để cơm vào ngăn trên, để thịt kho tàu vào ngăn bên dưới.

Bãi đậu xe có mấy chục chiếc xe hơi sang trọng nằm rải rác, Nam Vận trước giờ chưa từng để ý đến những chiếc xe này, đến hôm nay cô mới chú ý đến chúng.

Cánh cửa vẫn không mở.

Lục Dung Tinh: “Nể tình con là con ruột của ba, nên ba sẽ cung cấp cho con hai ý tưởng mới. Thứ nhất, ở khách sạn, thứ hai, tìm em trai con, vợ của nó dù sao cũng không có ở nhà, con có thể ở nhờ nhà nó vài ngày. ” Ông ấy lại nói thêm, “Cá nhân ba thích ý thứ hai hơn. Dù sao thì, em trai con cũng đã kết hôn rồi, vì vậy nó có kinh nghiệm dỗ vợ hơn con, con có thể đến gặp nó để học hỏi thêm. “

Lục Dã: “…”

Hộp cơm là loại thép không gỉ cách nhiệt hai lớp, Lục Dã để cơm vào ngăn trên, để thịt kho tàu vào ngăn bên dưới.

Lục Vũ Linh: “Chuyện này anh không cần lo, em nhất định sẽ có chỗ giấu.”

Lục Vũ Linh: “Cứ như vậy đi, nhân tiện, bao ở không bao ăn. Bình thường em bận lắm, không có thời gian nấu cơm cho anh. “

Nghĩ đến bốn chữ “không thể miêu tả”, cô càng khóc dữ dội hơn.

Quần áo cho cả bốn mùa trong năm cũng không ít, một chiếc vali chắc chắn sẽ không vừa, vì vậy những bộ cô ném vào toàn là cho mùa sau, và cuối cùng cũng không quên lấy cho anh một ít đồ lót và thắt lưng.

Sau khi soạn quần áo xong, cô bắt đầu thu dọn đồ vật khác – từ phòng ngủ đến thư phòng rồi phòng tắm, cô dọn dẹp tất cả những thứ của anh trong phạm vi có thể nhìn thấy ở nhà rồi nhét tất cả vào vali hành lý, chìa khóa xe trong ngăn kéo, khăn tắm, bàn chải đánh răng và dao cạo râu của anh.

Nhìn chằm chằm vào chiếc vali ‘hồng công chúa’ trong hai giây, Lục Vũ Linh chân thành nói: “Anh à, anh cũng có trái tim thiếu nữ thật đấy”

Lục Dã đỗ xe xong thì lập tức đuổi theo cô gái nhỏ của mình, nhưng anh vẫn chậm một bước.

Ai mà biết được Lục Dã lại là người đang đứng trước mặt cô ngay lúc này.

Thân thế của anh ta hơi phức tạp. Trước 20 tuổi, anh ta vốn không biết cha mình là ai. Mẹ lại mất sớm nên anh ta đã sống với cậu của mình, nhưng từ sau khi lên cấp ba, anh ta không thể quay về nhà họ Lục nữa — Cậu anh ta coi anh ta như con ruột, nhưng ông bà ngoại không chào đón anh ta. Họ đổ lỗi tất cả những bi kịch của cuộc đời mẹ anh ta là do anh ta – vì vậy từ khi anh ta mười lăm tuổi đã ở một mình, sống trong ngôi nhà nhỏ mà mẹ anh để lại.

Sau khi gõ khoảng một phút, cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra.

Giọng điệu của Lục Dã bình tĩnh, rất bình tĩnh: “Tối nay con sẽ về nhà thăm ông bà”.Sau khi đặt điện thoại xuống, anh lại thở dài, giơ tay gõ cửa.

Ai mà biết được Lục Dã lại là người đang đứng trước mặt cô ngay lúc này.

Lục Vũ Linh thở dài, đưa tay lên mở tủ, vừa tìm hộp cơm vừa lên án: “Em không nên để anh đến mới phải!”

Chỉ cần cô thông minh hơn, cô sẽ không bị anh lừa dối lâu như vậy!

Lục Dã: “… “

Lục Vũ Linh: “Chuyện này anh không cần lo, em nhất định sẽ có chỗ giấu.”

Nam Vận không nói một lời, nhưng tiếng khóc của cô đã nhỏ dần. Một lúc sau, cô thì thầm bằng giọng mũi nói, “Bây giờ em cũng không biết em có nên tin lời của anh không nữa.”

Sau khi soạn quần áo xong, cô bắt đầu thu dọn đồ vật khác – từ phòng ngủ đến thư phòng rồi phòng tắm, cô dọn dẹp tất cả những thứ của anh trong phạm vi có thể nhìn thấy ở nhà rồi nhét tất cả vào vali hành lý, chìa khóa xe trong ngăn kéo, khăn tắm, bàn chải đánh răng và dao cạo râu của anh.

Lục Dã không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng cô gái nhỏ không cho anh cơ hội mở miệng, vươn tay đến trước mặt anh, lạnh lùng hờ hững nói: “Đưa chìa khóa nhà cho tôi. “

Các bãi đậu xe ngầm của tiểu khu này không liên kết với nhau, mỗi toà nhà có một bãi đậu xe riêng.

Lục Dã kiên định trả lời: “Tài xế và trợ lý của anh đều có thể làm chứng.”

Lục Dã vội vã, cố gắng biện hộ cho mình: “Công ty có camera. Nếu em không tin, em có thể kiểm tra camera!”

Chỉ cần cô đồng ý về nhà với anh, mọi chuyện đều dễ nói.

Lục Dã xách vali vào nhà. Phòng bếp ngay gần cửa ra vào vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi cơm: “Cậu đang nấu ăn à?”

Lục Vũ Linh lập tức bốc hỏa: “EM nấu cho vợ em bao nhiêu năm, cô ấy chưa bao giờ nói tay nghề em kém đâu nhé!! “

Lục Dã: “Vậy cậu nói anh nên làm gì bây giờ? “

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34: Bị vợ đuổi ra khỏi nhà