Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Cứ Vậy Mà Yêu Em

Trương Bất Nhất

Chương 35: Bị chặn rồi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 35: Bị chặn rồi


Anh bị chia tay rồi, làm sao mà bình tĩnh nổi?Thần sắc Lục Dã thản nhiên, ánh mắt lạnh nhạt, không để ý đến lời chế nhạo của cậu ta, anh lấy di động ra gọi điện cho cô gái nhỏ, kết quả lại nghe được một giọng nữ máy móc: “Xin lỗi, thuê báo quý khách vừa gọi hiện đang có cuộc gọi khác.”

Tám phần là bị cô gái nhỏ chặn số rồi.

Nam Vận gắp một miếng thịt, vội vàng đưa vào trong miệng.

Lâm Lang vẫn chưa quên lời căn dặn của anh họ, không khuyên cô ăn cơm, mà là dụ dỗ: “Siêu thơm, siêu ngon luôn!!” Đôi môi của cô ấy bóng loang loáng, vừa nhìn là biết rất ngon: “Lừa cậu mình là c·h·ó con.”

Lục Dã lo lắng hỏi: “Sao lại khóc?”

Lâm Lang cũng không khách sáo với cô: “Vậy mình ăn đây.”

Hồi trước, khi Wechat mới vừa được ra mắt, hai người kết bạn với nhau, cô gái nhỏ còn trịnh trọng dặn dò anh: “Anh không được chặn em, nếu không em sẽ tuyệt giao với anh!”

Qua một lúc, di động đột nhiên rung lên, anh còn tưởng là cô gái nhỏ, lập tức đứng dậy đi lấy di động, kết quả là khi lấy lên xem, người gửi tin nhắn lại là Từ Lâm Ngôn: [Anh zai à, mặc dù hôm nay đã thất bại, nhưng cậu không thể trách tôi được, dù sao kịch bản tôi viết cho cậu cũng không dùng đến.]

Lục Dã lo lắng hỏi: “Sao lại khóc?”

Lâm Lang hiểu rõ, nặng nề gật đầu: “OK! “

Lục Dã bỗng nhớ tới điều gì đó, anh lấy di động ra lần nữa, gửi tin nhắn cho Lâm Lang: [Anh mang cơm cho cô ấy, em xuống tầng một chuyến, giúp anh đem lên.]

Sắc mặt Lục Dã tối sầm, giọng điệu lạnh lẽo, từng câu từng chữ phản bác: “Cô ấy không thất tình.”Nam Vận trực tiếp đẩy tay cô ấy ra, vừa khóc vừa từ chối: “Mình không nghe!”

Nam Vận khẽ gật đầu, cô ăn cơm do anh nấu nhiều năm như vậy, tất nhiên có thể nếm ra được có phải là anh nấu hay không.

Lâm Lang: “Vậy cậu cảm thấy ai nấu ngon hơn?”

Quả nhiên là, rất, thơm!

Ăn uống no nê, tâm trạng của Nam Vận cũng khá lên được một chút, không khó chịu nữa, nên cô đi vào phòng tắm rửa mặt, còn tiện thể rửa hộp cơm luôn.

Lâm Lang ở trong điện thoại ngạc nhiên hỏi: “Hai người thật sự chia tay rồi sao?”

Thật không ngờ tố chất tâm lý của cậu ta lại rất vững vàng.

Thái độ Nam Vận kiên quyết, khịt khịt mũi, cương quyết trả lời: “Mình không ăn!”

Lục Dã chém đinh chặt sắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không có.” Anh chưa bao giờ nghĩ tới việc chia tay, trừ khi anh c·h·ế·t, nếu không cả đời này cũng sẽ không chia tay với cô.

Lâm Lang hiểu rõ, nặng nề gật đầu: “OK! “

Hai người họ quen nhau mười mấy năm rồi, nhưng chưa bao giờ xảy ra tình huống này.

Thái độ Nam Vận kiên quyết, khịt khịt mũi, cương quyết trả lời: “Mình không ăn!”

Lâm Lang do dự: “Em nghĩ bây giờ cậu ấy không muốn nhận điện thoại của anh đâu, cậu ấy cần thời gian để bình tĩnh lại.”

Sắc mặt của Lục Dã cũng không tốt hơn, tiếp tục dặn dò: “Trước mắt không nên nói cho cô ấy biết quan hệ của hai chúng ta.”Lâm Lang: [Cậu ấy nói ngon hơn anh nấu.]

Lâm Lang vẫn chưa quên lời căn dặn của anh họ, không khuyên cô ăn cơm, mà là dụ dỗ: “Siêu thơm, siêu ngon luôn!!” Đôi môi của cô ấy bóng loang loáng, vừa nhìn là biết rất ngon: “Lừa cậu mình là c·h·ó con.”

Lâm Lang cũng không khách sáo với cô: “Vậy mình ăn đây.”

Trong lòng Lục Dã đang cảm thấy mệt mỏi, nên trả lời qua loa: [Ừ, không trách cậu.]

Quả nhiên là, rất, thơm!

Nam Vận trực tiếp đẩy tay cô ấy ra, vừa khóc vừa từ chối: “Mình không nghe!”

Nam Vận cũng nghe thấy giọng của anh qua di động của Lâm Lang, lập tức kéo chăn ra, chùm kín lên đầu, dùng hành động thân thể biểu thị cho Lâm Lang: Mình không muốn nghe.Sắc mặt Lục Dã tối sầm, giọng điệu lạnh lẽo, từng câu từng chữ phản bác: “Cô ấy không thất tình.”

Lâm Lang hiểu rõ, nặng nề gật đầu: “OK! “

Trong thoáng chốc, mùi thơm nức mũi bay ra, Lâm Lang liền cảm thấy đói, buổi tối cô ấy vẫn chưa ăn cơm, căn bản là không chống lại được sự mê hoặc này, hỏi lại Nam Vận lần nữa: “Cậu thật sự không ăn đúng không?” Vừa nói, cô ấy còn giơ hộp cơm đến bên giường cô, dùng tay quạt quạt để mùi thơm bay về phía cô.

Chỉ ăn mỗi cơm và thức ăn thì có chút khô, chỗ của Lâm Lang còn có canh trứng, vì thế mỗi người múc một bát canh trứng rong biển.

Lục Dã chém đinh chặt sắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không có.” Anh chưa bao giờ nghĩ tới việc chia tay, trừ khi anh c·h·ế·t, nếu không cả đời này cũng sẽ không chia tay với cô.

Lâm Lang thừa dịp này gửi tin nhắn cho ông anh họ: [Ăn xong rồi!]

Lâm Lang bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, em thử xem…” Nói xong, cô ấy cầm di động rời khỏi ban công.

Nam Vận: “Cậu ăn đi, dù thế nào mình cũng không ăn, một miếng cũng không ăn, c·h·ế·t cũng không ăn!”

Thực tế chứng minh, anh quả thật bị cô gái nhỏ chặn rồi, hơn nữa còn là chặn hết toàn bộ phương thức liên lạc.

Nhưng có thể tưởng tượng được, lần này cô cực kỳ tức giận, ngay cả lời từ biệt cũng không nói, đã trực tiếp chặn anh luôn rồi.

Chờ đợi một lúc lâu, Lâm Lang mới nhận điện thoại, thanh âm nói chuyện vừa nhỏ vừa nhẹ, rõ ràng là đang cố gắng hạ thấp giọng nói: “Alo, sao thế?”

Nam Vận: “Cậu ăn đi, dù thế nào mình cũng không ăn, một miếng cũng không ăn, c·h·ế·t cũng không ăn!”Anh bị chia tay rồi, làm sao mà bình tĩnh nổi?

Sắc mặt Lục Dã tối sầm, giọng điệu lạnh lẽo, từng câu từng chữ phản bác: “Cô ấy không thất tình.”

“Thật sự là anh ấy đưa tới sao?” Nam Vận nuốt thịt xuống xong mới hỏi: “Là anh ấy tự mình làm sao?”

Lục Dã lòng như lửa đốt, nhưng lại không thể làm gì khác, chỉ có thể gọi điện cho Lâm Lang.

Lục Dã không khỏi nhíu mày: “Em đang ở ký túc xá à?”

Thực tế chứng minh, anh quả thật bị cô gái nhỏ chặn rồi, hơn nữa còn là chặn hết toàn bộ phương thức liên lạc.

Lâm Lang cũng không khách sáo với cô: “Vậy mình ăn đây.”

Lâm Lang: [Ok, lập tức xuống ngay!]

Lục Dã nghe thấy giọng nói của Nam Vận, lập tức lớn tiếng gọi cô: “A Vận! ”

Lâm Lang không cam lòng yếu thế: “Xử lý xong thì A Vận cũng không vừa mắt cậu!”

“Thật sự là anh ấy đưa tới sao?” Nam Vận nuốt thịt xuống xong mới hỏi: “Là anh ấy tự mình làm sao?”

Sắc mặt Lục Dã tái mét, gân xanh trên trán đã không ép xuống được nữa, hít vào một hơi thật sâu, anh kiên quyết nói: “Em đưa điện thoại cho A Vận.”

Thở dài một hơi, anh ném di động lên khay trà, uể oải ngả người trên ghế sô pha, cố gắng suy nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể khiến cho cô hồi tâm chuyển ý.

Qua một lúc, di động đột nhiên rung lên, anh còn tưởng là cô gái nhỏ, lập tức đứng dậy đi lấy di động, kết quả là khi lấy lên xem, người gửi tin nhắn lại là Từ Lâm Ngôn: [Anh zai à, mặc dù hôm nay đã thất bại, nhưng cậu không thể trách tôi được, dù sao kịch bản tôi viết cho cậu cũng không dùng đến.]

Sau khi đi đến trước mặt anh họ, cô ấy vừa kinh ngạc vừa khinh thường hỏi: “Sao cái tên cặn bã họ Qúy này lại đến đây?” Cô ấy còn cố ý nâng tông giọng lên, để cho Quý Mạch Thần nghe được rõ ràng: “Mấy đám hoa dại cỏ dại ở ngoài của cậu ta đều xử lý xong rồi sao?”

Nam Vận nghĩ nghĩ, ăn ngay nói thật: “Cái này ngon.”

“Được thôi.” Có bậc thang không xuống mới là kẻ ngốc, Nam Vận ngồi dậy, kéo chăn ra rồi trèo xuống dưới.

Nhưng việc đã đến nước này, anh cũng bó tay.

Lâm Lang: “Thơm không?”

Chương 35: Bị chặn rồi

Lúc này, Lâm Lang mới nhận ra là mình nói sai, vội vàng sửa lại: “Đúng đúng đúng, cậu ấy không thất tình, cậu ấy không thất tình chút nào cả!”

Chỉ ăn mỗi cơm và thức ăn thì có chút khô, chỗ của Lâm Lang còn có canh trứng, vì thế mỗi người múc một bát canh trứng rong biển.

Sắc mặt Lục Dã tối sầm, giọng điệu lạnh lẽo, từng câu từng chữ phản bác: “Cô ấy không thất tình.”

Lâm Lang vô cùng khéo hiểu lòng người, quyết đoán đưa ra bậc thang: “Không tin thì cậu xuống đây nếm thử, thực tiễn mới là tiêu chuẩn kiểm nghiệm duy nhất.”

Chờ đợi một lúc lâu, Lâm Lang mới nhận điện thoại, thanh âm nói chuyện vừa nhỏ vừa nhẹ, rõ ràng là đang cố gắng hạ thấp giọng nói: “Alo, sao thế?”

Lục Dã: [Cô ấy nói thế nào?]

Nhưng cô cũng nếm được ra, đây không phải là do Dã Tử làm.

Lâm Lang do dự: “Em nghĩ bây giờ cậu ấy không muốn nhận điện thoại của anh đâu, cậu ấy cần thời gian để bình tĩnh lại.”

Lâm Lang: [Ok, lập tức xuống ngay!]

Lâm Lang nửa tin nửa ngờ: “Như thế cũng được sao? Bây giờ người ta đang thất tình đó, người thất tình đều là trà không nhớ cơm không mong.”Lâm Lang: [Cậu ấy nói ngon hơn anh nấu.]

Lục Dã bất đắc dĩ: “Được rồi, không cần cãi nhau với cậu ta.” Dù sao, anh vẫn lớn hơn bọn họ vài tuổi, tư tưởng trưởng thành hơn, không tìm niềm vui qua cuộc cãi vã vô nghĩa, đưa hộp cơm trong tay cho Lâm Lang, dặn dò: “Vừa nấu xong, để cô ấy ăn ngay cho nóng.”

Lâm Lang không cam lòng yếu thế: “Xử lý xong thì A Vận cũng không vừa mắt cậu!”

Lục Dã: [Cô ấy nói thế nào?]

Lục Dã nhắm mắt làm ngơ: “Đưa điện thoại cho cô ấy.”

Hai người họ quen nhau mười mấy năm rồi, nhưng chưa bao giờ xảy ra tình huống này.

Lục Dã bỗng nhớ tới điều gì đó, anh lấy di động ra lần nữa, gửi tin nhắn cho Lâm Lang: [Anh mang cơm cho cô ấy, em xuống tầng một chuyến, giúp anh đem lên.]

“Được thôi.” Lâm Lang sớm đã không thể chờ được nữa, đặt hộp cơm xuống bàn, nhanh chóng lấy ra đũa thìa của mình, đặt mông ngồi xuống ghế, bắt đầu ăn cơm.

Một lúc sau, Lâm Lang đem hộp cơm xuống, Lục Dã vẫn chưa đi, mãi cho đến khi cả khu ký túc xá tắt hết đèn, anh mới lên xe rời đi, Quý Mạch Thần cũng là lúc đó mới rời đi.Lâm Lang không thể làm gì khác, thở dài một hơi, trèo xuống cầu thang, quay lại ban công, cô áp di động vào tai, nói: “Em đã nói cậu ấy sẽ không nghe mà, bây giờ cậu ấy đang trong cơn giận, anh để cậu ấy bình tĩnh lại chút đã.”

Lâm Lang do dự: “Em nghĩ bây giờ cậu ấy không muốn nhận điện thoại của anh đâu, cậu ấy cần thời gian để bình tĩnh lại.”

Lâm Lang trèo lên cầu thang bên giường, đứng ở giữa cầu thang, tay trái nắm lấy lan can để giữ thăng bằng, giơ tay phải ra để đưa di động đến bên tai Nam Vận: “Này, điện thoại của Dã Tử nhà cậu.”Lâm Lang đã chuẩn bị đũa cho cô từ trước, Nam Vận vừa tới, cô ấy liền đưa đũa qua, tiện thể đẩy một nửa phần cơm còn lại đến trước mặt cô.

“Miếng khoai tây nhỏ này cũng rất ngon, thấm hết vị thịt ở trong, thơm quá đi!”

Lục Dã: “A Vận đâu?”

Tám phần là bị cô gái nhỏ chặn số rồi.

Lục Dã lo lắng hỏi: “Sao lại khóc?”

Lâm Lang đặt hộp cơm lên chiếc bàn dài được dùng chung trong phòng, ngẩng đầu nhìn Nam Vận nói: “Dã Tử nhà cậu đem cơm cho cậu.”

Lâm Lang: “Vậy cậu cảm thấy ai nấu ngon hơn?”

Thật không ngờ tố chất tâm lý của cậu ta lại rất vững vàng.

Qua một lúc, di động đột nhiên rung lên, anh còn tưởng là cô gái nhỏ, lập tức đứng dậy đi lấy di động, kết quả là khi lấy lên xem, người gửi tin nhắn lại là Từ Lâm Ngôn: [Anh zai à, mặc dù hôm nay đã thất bại, nhưng cậu không thể trách tôi được, dù sao kịch bản tôi viết cho cậu cũng không dùng đến.]Lâm Lang thừa dịp này gửi tin nhắn cho ông anh họ: [Ăn xong rồi!]Lục Dã lòng như lửa đốt, nhưng lại không thể làm gì khác, chỉ có thể gọi điện cho Lâm Lang.

Nam Vận vẫn đang nằm trên giường khóc, khóc đến mức cả người run rẩy.

Khi đến nhà, Lục Vũ Linh đang ở trong phòng ngủ video call với vợ anh ta. Lục Dã không làm phiền bọn họ, một mình ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, muốn gọi điện cho cô gái nhỏ, nhưng gọi đi rồi mới nhớ ra mình đã bị cô chặn.

Không qua bao lâu, Lâm Lang đã từ ký túc xá đi ra, đầu tiên là nhìn thấy anh họ mình, sau đó mới trông thấy Quý Mạch Thần.

Thần sắc Lục Dã thản nhiên, ánh mắt lạnh nhạt, không để ý đến lời chế nhạo của cậu ta, anh lấy di động ra gọi điện cho cô gái nhỏ, kết quả lại nghe được một giọng nữ máy móc: “Xin lỗi, thuê báo quý khách vừa gọi hiện đang có cuộc gọi khác.”

Nam Vận vẫn đang nằm trên giường khóc, khóc đến mức cả người run rẩy.

Lục Dã bất đắc dĩ: “Được rồi, không cần cãi nhau với cậu ta.” Dù sao, anh vẫn lớn hơn bọn họ vài tuổi, tư tưởng trưởng thành hơn, không tìm niềm vui qua cuộc cãi vã vô nghĩa, đưa hộp cơm trong tay cho Lâm Lang, dặn dò: “Vừa nấu xong, để cô ấy ăn ngay cho nóng.”

Mỡ mà không ngán, thơm ngọt mềm mềm.Nam Vận: “Cậu ăn đi, dù thế nào mình cũng không ăn, một miếng cũng không ăn, c·h·ế·t cũng không ăn!”

“Đang nằm khóc trên giường!” Lâm Lang vô cùng gấp gáp, nhưng lại không dám lớn tiếng nói chuyện.

Nam Vận khẽ gật đầu, cô ăn cơm do anh nấu nhiều năm như vậy, tất nhiên có thể nếm ra được có phải là anh nấu hay không.

Nhưng có thể tưởng tượng được, lần này cô cực kỳ tức giận, ngay cả lời từ biệt cũng không nói, đã trực tiếp chặn anh luôn rồi.

Lâm Lang: “Thơm không?”

Im lặng hồi lâu, cuối cùng anh cũng tiếp nhận ý kiến của Lâm Lang: “Được.” Nhưng anh vẫn không yên tâm, vội vàng dặn dò: “Em nhất định phải khuyên nhủ cô ấy!”

Khi đến nhà, Lục Vũ Linh đang ở trong phòng ngủ video call với vợ anh ta. Lục Dã không làm phiền bọn họ, một mình ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, muốn gọi điện cho cô gái nhỏ, nhưng gọi đi rồi mới nhớ ra mình đã bị cô chặn.Ăn uống no nê, tâm trạng của Nam Vận cũng khá lên được một chút, không khó chịu nữa, nên cô đi vào phòng tắm rửa mặt, còn tiện thể rửa hộp cơm luôn.

Lục Dã ngẩng đầu nhìn về hướng phòng ký túc xá của cô gái nhỏ, trên khuôn mặt mang theo sự lo lắng khó nén, cả người hốt hoảng bất an.

Lục Dã: [Cô ấy nói thế nào?]

Lục Dã ngẩng đầu nhìn về hướng phòng ký túc xá của cô gái nhỏ, trên khuôn mặt mang theo sự lo lắng khó nén, cả người hốt hoảng bất an.

“Vậy thì tại sao cậu ấy nói hai người đã chia tay?” Lâm Lang bỗng dưng hiểu ra, “À! Em biết rồi! Cậu ấy muốn chia tay với anh, anh không đồng ý! Đúng không?”

Nam Vận nhoài người đến cạnh giường, không chuyển mắt nhìn chằm chằm cô ấy, mặt không đổi sắc nói: “Mình không tin.”

“….”

Kết quả là bây giờ anh bị cô gái nhỏ chặn rồi.

Nam Vận vừa nghĩ đến mình bị lừa mười mấy năm, tâm trạng lập tức suy sụp, bắt đầu nghẹn ngào khóc lớn.Chỉ ăn mỗi cơm và thức ăn thì có chút khô, chỗ của Lâm Lang còn có canh trứng, vì thế mỗi người múc một bát canh trứng rong biển.

Lâm Lang đặt hộp cơm lên chiếc bàn dài được dùng chung trong phòng, ngẩng đầu nhìn Nam Vận nói: “Dã Tử nhà cậu đem cơm cho cậu.”

Đợi khi cô ấy đem hộp cơm trở về phòng, Lưu Niệm và Ngô Đồng đã đi xuống tầng ăn cơm, Nam Vận vẫn nằm trên giường đau buồn, nhưng đã không còn khóc nữa.

Sau khi đi đến trước mặt anh họ, cô ấy vừa kinh ngạc vừa khinh thường hỏi: “Sao cái tên cặn bã họ Qúy này lại đến đây?” Cô ấy còn cố ý nâng tông giọng lên, để cho Quý Mạch Thần nghe được rõ ràng: “Mấy đám hoa dại cỏ dại ở ngoài của cậu ta đều xử lý xong rồi sao?”

“Miếng khoai tây nhỏ này cũng rất ngon, thấm hết vị thịt ở trong, thơm quá đi!”

Nhưng việc đã đến nước này, anh cũng bó tay.

Lục Dã bỗng nhớ tới điều gì đó, anh lấy di động ra lần nữa, gửi tin nhắn cho Lâm Lang: [Anh mang cơm cho cô ấy, em xuống tầng một chuyến, giúp anh đem lên.]

Nam Vận khẽ gật đầu, cô ăn cơm do anh nấu nhiều năm như vậy, tất nhiên có thể nếm ra được có phải là anh nấu hay không.

Nam Vận gắp một miếng thịt, vội vàng đưa vào trong miệng.Theo lý mà nói, tình địch gặp nhau đáng lẽ phải đỏ mắt, nhưng Quý Mạch Thần lại cười, trong nụ cười còn mang theo vài phần mỉa mai cùng đùa cợt, hiển nhiên không phải nụ cười thân thiện gì, mà là cười trên nỗi đau của người khác, còn nhân tiện cảm thán một câu: “Tôi thực sự đến c·h·ế·t cũng không ngờ tới anh chính là Lục Dã, đúng là trăm nghe không bằng một thấy, Lục công tử, ngưỡng mộ đã lâu.”

Lục Dã không khỏi nhíu mày: “Em đang ở ký túc xá à?”

Sắc mặt của Lục Dã cũng không tốt hơn, tiếp tục dặn dò: “Trước mắt không nên nói cho cô ấy biết quan hệ của hai chúng ta.”

“Được thôi.” Lâm Lang sớm đã không thể chờ được nữa, đặt hộp cơm xuống bàn, nhanh chóng lấy ra đũa thìa của mình, đặt mông ngồi xuống ghế, bắt đầu ăn cơm.

Mỡ mà không ngán, thơm ngọt mềm mềm.

Khi đến nhà, Lục Vũ Linh đang ở trong phòng ngủ video call với vợ anh ta. Lục Dã không làm phiền bọn họ, một mình ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, muốn gọi điện cho cô gái nhỏ, nhưng gọi đi rồi mới nhớ ra mình đã bị cô chặn.

Trong lòng Lục Dã đang cảm thấy mệt mỏi, nên trả lời qua loa: [Ừ, không trách cậu.]

Lục Dã không thể nhịn được nữa: [Cút!]

“Thật sự là anh ấy đưa tới sao?” Nam Vận nuốt thịt xuống xong mới hỏi: “Là anh ấy tự mình làm sao?”

Lâm Lang: “….” A, nghiệp quật là có thật.Lúc này, màn đêm đã buông xuống, trên con đường từ ký túc xá đến nhà ăn có không ít sinh viên đi đi lại lại.

Từ Lâm Ngôn: [Nếu không để tôi viết cho cậu một kịch bản khác? Lần này chắc chắn bảo đảm cậu sẽ theo đuổi vợ thành công!] (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Dã lo lắng hỏi: “Sao lại khóc?”

Bây giờ Lục Dã chẳng có tâm trạng mà đi so đo với Quý Mạch Thần, vẫn không quan tâm đến lời mỉa mai của cậu ta.

“….”

Trong lòng Lục Dã đang cảm thấy mệt mỏi, nên trả lời qua loa: [Ừ, không trách cậu.]

Trong lòng Lục Dã đang cảm thấy mệt mỏi, nên trả lời qua loa: [Ừ, không trách cậu.]

“Vậy thì tại sao cậu ấy nói hai người đã chia tay?” Lâm Lang bỗng dưng hiểu ra, “À! Em biết rồi! Cậu ấy muốn chia tay với anh, anh không đồng ý! Đúng không?”

Lục Dã: “…”

Hai người họ quen nhau mười mấy năm rồi, nhưng chưa bao giờ xảy ra tình huống này.

Lục Dã bỗng nhớ tới điều gì đó, anh lấy di động ra lần nữa, gửi tin nhắn cho Lâm Lang: [Anh mang cơm cho cô ấy, em xuống tầng một chuyến, giúp anh đem lên.]

Chờ đợi một lúc lâu, Lâm Lang mới nhận điện thoại, thanh âm nói chuyện vừa nhỏ vừa nhẹ, rõ ràng là đang cố gắng hạ thấp giọng nói: “Alo, sao thế?”

“Đang nằm khóc trên giường!” Lâm Lang vô cùng gấp gáp, nhưng lại không dám lớn tiếng nói chuyện.

Lục Dã không khỏi nhíu mày: “Em đang ở ký túc xá à?”

Từ Lâm Ngôn: [Nếu không để tôi viết cho cậu một kịch bản khác? Lần này chắc chắn bảo đảm cậu sẽ theo đuổi vợ thành công!]

“Vâng.” Lâm Lang nhỏ giọng trả lời, “Em đang ở ngoài ban công.” Vừa nãy chuông điện thoại vang lên, sau khi cô ấy nhìn thấy tên trên màn hình hiển thị thì không dám nhận điện ngay, mà phải chạy đến ban công, đóng chặt cửa xong mới dám nhận cuộc gọi.Lâm Lang nhận lấy hộp cơm, hỏi: “Nếu cậu ấy không ăn thì sao?”

Lâm Lang: “Yên tâm, em nhất định sẽ khuyên cậu ấy, em cúp đây, bai bai.” Nói xong, cô ấy ngắt điện thoại.Sắc mặt của Lục Dã cũng không tốt hơn, tiếp tục dặn dò: “Trước mắt không nên nói cho cô ấy biết quan hệ của hai chúng ta.”

Lâm Lang: “Yên tâm, em nhất định sẽ khuyên cậu ấy, em cúp đây, bai bai.” Nói xong, cô ấy ngắt điện thoại.

Lâm Lang vô cùng khéo hiểu lòng người, quyết đoán đưa ra bậc thang: “Không tin thì cậu xuống đây nếm thử, thực tiễn mới là tiêu chuẩn kiểm nghiệm duy nhất.”

Chất lượng của hộp cơm giữ nhiệt không tệ, thịt vẫn như lúc mới nấu xong, mềm mại nóng hổi.

Mỡ mà không ngán, thơm ngọt mềm mềm.

Lâm Lang ghi nhớ dạy bảo của anh họ: “Vậy thì mình ăn đó.” Nói xong, cô ấy mở hộp cơm ra, lấy ngăn chứa cơm ở trên cùng ra, đập vào mắt chính là thịt kho tàu lạc mỡ xen kẽ, trông rất mê người.

Lâm Lang: “Vừa nãy cậu ấy mang theo một chiếc vali lớn trở về ký túc xá, bạn cùng phòng của em hỏi tại sao cậu ấy lại đột nhiên quay trở về, kết quả cậu ấy nói hai người chia tay rồi, sau đó liền khóc.”

Lâm Lang trèo lên cầu thang bên giường, đứng ở giữa cầu thang, tay trái nắm lấy lan can để giữ thăng bằng, giơ tay phải ra để đưa di động đến bên tai Nam Vận: “Này, điện thoại của Dã Tử nhà cậu.”

Theo lý mà nói, tình địch gặp nhau đáng lẽ phải đỏ mắt, nhưng Quý Mạch Thần lại cười, trong nụ cười còn mang theo vài phần mỉa mai cùng đùa cợt, hiển nhiên không phải nụ cười thân thiện gì, mà là cười trên nỗi đau của người khác, còn nhân tiện cảm thán một câu: “Tôi thực sự đến c·h·ế·t cũng không ngờ tới anh chính là Lục Dã, đúng là trăm nghe không bằng một thấy, Lục công tử, ngưỡng mộ đã lâu.”

Lâm Lang thừa dịp này gửi tin nhắn cho ông anh họ: [Ăn xong rồi!]

Lục Dã không thể nhịn được nữa: [Cút!]

Nam Vận cũng đói rồi, không nhịn được vểnh tai lên, bàn tay đang bịt mũi cũng vô thức buông lỏng ra một chút.

Nam Vận gắp một miếng thịt, vội vàng đưa vào trong miệng.

Thần sắc Lục Dã thản nhiên, ánh mắt lạnh nhạt, không để ý đến lời chế nhạo của cậu ta, anh lấy di động ra gọi điện cho cô gái nhỏ, kết quả lại nghe được một giọng nữ máy móc: “Xin lỗi, thuê báo quý khách vừa gọi hiện đang có cuộc gọi khác.”

Lâm Lang vẫn chưa quên lời căn dặn của anh họ, không khuyên cô ăn cơm, mà là dụ dỗ: “Siêu thơm, siêu ngon luôn!!” Đôi môi của cô ấy bóng loang loáng, vừa nhìn là biết rất ngon: “Lừa cậu mình là c·h·ó con.”

Thật không ngờ tố chất tâm lý của cậu ta lại rất vững vàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm Lang: “Thơm không?”

Sau khi đi đến trước mặt anh họ, cô ấy vừa kinh ngạc vừa khinh thường hỏi: “Sao cái tên cặn bã họ Qúy này lại đến đây?” Cô ấy còn cố ý nâng tông giọng lên, để cho Quý Mạch Thần nghe được rõ ràng: “Mấy đám hoa dại cỏ dại ở ngoài của cậu ta đều xử lý xong rồi sao?”

Lâm Lang: [Ok, lập tức xuống ngay!]

Lục Dã nhắm mắt làm ngơ: “Đưa điện thoại cho cô ấy.”Nam Vận gật đầu: “Thơm.”Im lặng hồi lâu, cuối cùng anh cũng tiếp nhận ý kiến của Lâm Lang: “Được.” Nhưng anh vẫn không yên tâm, vội vàng dặn dò: “Em nhất định phải khuyên nhủ cô ấy!”

Lâm Lang đặt hộp cơm lên chiếc bàn dài được dùng chung trong phòng, ngẩng đầu nhìn Nam Vận nói: “Dã Tử nhà cậu đem cơm cho cậu.”

Chỉ ăn mỗi cơm và thức ăn thì có chút khô, chỗ của Lâm Lang còn có canh trứng, vì thế mỗi người múc một bát canh trứng rong biển.Lâm Lang bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, em thử xem…” Nói xong, cô ấy cầm di động rời khỏi ban công.

Đợi khi cô ấy đem hộp cơm trở về phòng, Lưu Niệm và Ngô Đồng đã đi xuống tầng ăn cơm, Nam Vận vẫn nằm trên giường đau buồn, nhưng đã không còn khóc nữa.

Kết quả là bây giờ anh bị cô gái nhỏ chặn rồi.

Sau khi đi đến trước mặt anh họ, cô ấy vừa kinh ngạc vừa khinh thường hỏi: “Sao cái tên cặn bã họ Qúy này lại đến đây?” Cô ấy còn cố ý nâng tông giọng lên, để cho Quý Mạch Thần nghe được rõ ràng: “Mấy đám hoa dại cỏ dại ở ngoài của cậu ta đều xử lý xong rồi sao?”

Nam Vận gật đầu: “Thơm.”

Lâm Lang: “Vừa nãy cậu ấy mang theo một chiếc vali lớn trở về ký túc xá, bạn cùng phòng của em hỏi tại sao cậu ấy lại đột nhiên quay trở về, kết quả cậu ấy nói hai người chia tay rồi, sau đó liền khóc.”

Sắc mặt Lục Dã tối sầm, giọng điệu lạnh lẽo, từng câu từng chữ phản bác: “Cô ấy không thất tình.”

Anh sợ cô gái nhỏ thật sự sẽ chia tay với anh, càng sợ cô cả đời cũng không tha thứ cho anh.“Thật sự là anh ấy đưa tới sao?” Nam Vận nuốt thịt xuống xong mới hỏi: “Là anh ấy tự mình làm sao?”

Lục Dã chém đinh chặt sắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không có.” Anh chưa bao giờ nghĩ tới việc chia tay, trừ khi anh c·h·ế·t, nếu không cả đời này cũng sẽ không chia tay với cô.

Lục Dã quan tâm hỏi thăm: [Cô ấy ăn no chưa?]

Lục Dã ngẩng đầu nhìn về hướng phòng ký túc xá của cô gái nhỏ, trên khuôn mặt mang theo sự lo lắng khó nén, cả người hốt hoảng bất an.

“Miếng khoai tây nhỏ này cũng rất ngon, thấm hết vị thịt ở trong, thơm quá đi!”

Nhưng cô cảm thấy mình không thể chỉ vì vài miếng thịt kho tàu mà dễ dàng khom lưng, vì thế lại kiên quyết đáp: “Mình không ăn!” Để chống lại sự cám dỗ, cô còn dùng chăn bịt kín mũi.Lâm Lang: “Vậy cậu cảm thấy ai nấu ngon hơn?”

Lâm Lang ghi nhớ dạy bảo của anh họ: “Vậy thì mình ăn đó.” Nói xong, cô ấy mở hộp cơm ra, lấy ngăn chứa cơm ở trên cùng ra, đập vào mắt chính là thịt kho tàu lạc mỡ xen kẽ, trông rất mê người.

Buổi tối Nam Vận cũng chưa ăn cơm. Dã Tử không ở nhà, cô căn bản không có năng lực tự lo liệu cho bản thân, vừa không biết thái rau vừa không biết nấu cơm, buổi tối ở nhà chỉ có mỗi mình cô, cô còn thấy sợ, cho nên mới không thể không trở lại ký túc xá. Mùi thơm của thịt kho tàu chui thẳng vào mũi, thái độ kiên định của cô không khỏi bị dao động mấy phần.

Quý Mạch Thần không hoảng không loạn, ung dung đáp lại: “Xử lý xong rồi.” Cậu ta đưa cho Văn Mộng Âm 100 vạn, giải quyết xong chuyện kia.

“….”

Chất lượng của hộp cơm giữ nhiệt không tệ, thịt vẫn như lúc mới nấu xong, mềm mại nóng hổi.

Lúc này, Lâm Lang mới nhận ra là mình nói sai, vội vàng sửa lại: “Đúng đúng đúng, cậu ấy không thất tình, cậu ấy không thất tình chút nào cả!”

Lâm Lang: “Thơm không?”Thật ra, ban đầu Nam Vận cũng rất kiên cường, không khóc, sau đó Lưu Niệm và Ngô Đồng bắt đầu an ủi cô, cũng không biết là ai nói ra một câu: “Tình cảm mười mấy năm, nếu trong lòng cậu khó chịu thì cũng đừng kìm nén, muốn khóc thì cứ khóc đi, bằng không sẽ dễ trở thành tâm bệnh.”

Lục Dã chém đinh chặt sắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không có.” Anh chưa bao giờ nghĩ tới việc chia tay, trừ khi anh c·h·ế·t, nếu không cả đời này cũng sẽ không chia tay với cô.

Lục Dã ngẩng đầu nhìn về hướng phòng ký túc xá của cô gái nhỏ, trên khuôn mặt mang theo sự lo lắng khó nén, cả người hốt hoảng bất an.

Lục Dã: “A Vận đâu?”

Lâm Lang: “Yên tâm, em nhất định sẽ khuyên cậu ấy, em cúp đây, bai bai.” Nói xong, cô ấy ngắt điện thoại.

Nam Vận gắp một miếng thịt, vội vàng đưa vào trong miệng.

Lúc này, màn đêm đã buông xuống, trên con đường từ ký túc xá đến nhà ăn có không ít sinh viên đi đi lại lại.

“Vậy thì tại sao cậu ấy nói hai người đã chia tay?” Lâm Lang bỗng dưng hiểu ra, “À! Em biết rồi! Cậu ấy muốn chia tay với anh, anh không đồng ý! Đúng không?”

Thở dài một hơi, anh ném di động lên khay trà, uể oải ngả người trên ghế sô pha, cố gắng suy nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể khiến cho cô hồi tâm chuyển ý.

Chờ đợi một lúc lâu, Lâm Lang mới nhận điện thoại, thanh âm nói chuyện vừa nhỏ vừa nhẹ, rõ ràng là đang cố gắng hạ thấp giọng nói: “Alo, sao thế?”

Trong thoáng chốc, mùi thơm nức mũi bay ra, Lâm Lang liền cảm thấy đói, buổi tối cô ấy vẫn chưa ăn cơm, căn bản là không chống lại được sự mê hoặc này, hỏi lại Nam Vận lần nữa: “Cậu thật sự không ăn đúng không?” Vừa nói, cô ấy còn giơ hộp cơm đến bên giường cô, dùng tay quạt quạt để mùi thơm bay về phía cô.

Nam Vận cũng nghe thấy giọng của anh qua di động của Lâm Lang, lập tức kéo chăn ra, chùm kín lên đầu, dùng hành động thân thể biểu thị cho Lâm Lang: Mình không muốn nghe.

Lâm Lang bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, em thử xem…” Nói xong, cô ấy cầm di động rời khỏi ban công.

Quả nhiên là, rất, thơm!

Thần sắc Lục Dã thản nhiên, ánh mắt lạnh nhạt, không để ý đến lời chế nhạo của cậu ta, anh lấy di động ra gọi điện cho cô gái nhỏ, kết quả lại nghe được một giọng nữ máy móc: “Xin lỗi, thuê báo quý khách vừa gọi hiện đang có cuộc gọi khác.”

Hai người họ quen nhau mười mấy năm rồi, nhưng chưa bao giờ xảy ra tình huống này.

Nam Vận nhoài người đến cạnh giường, không chuyển mắt nhìn chằm chằm cô ấy, mặt không đổi sắc nói: “Mình không tin.”

Nam Vận cũng đói rồi, không nhịn được vểnh tai lên, bàn tay đang bịt mũi cũng vô thức buông lỏng ra một chút. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Dã không khỏi nhíu mày: “Em đang ở ký túc xá à?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đang nằm khóc trên giường!” Lâm Lang vô cùng gấp gáp, nhưng lại không dám lớn tiếng nói chuyện.

Bây giờ Lục Dã chẳng có tâm trạng mà đi so đo với Quý Mạch Thần, vẫn không quan tâm đến lời mỉa mai của cậu ta.

Lâm Lang thừa dịp này gửi tin nhắn cho ông anh họ: [Ăn xong rồi!]

Hai người họ quen nhau mười mấy năm rồi, nhưng chưa bao giờ xảy ra tình huống này.Lâm Lang nửa tin nửa ngờ: “Như thế cũng được sao? Bây giờ người ta đang thất tình đó, người thất tình đều là trà không nhớ cơm không mong.”“Được thôi.” Có bậc thang không xuống mới là kẻ ngốc, Nam Vận ngồi dậy, kéo chăn ra rồi trèo xuống dưới.

Lúc này, màn đêm đã buông xuống, trên con đường từ ký túc xá đến nhà ăn có không ít sinh viên đi đi lại lại.

Theo lý mà nói, tình địch gặp nhau đáng lẽ phải đỏ mắt, nhưng Quý Mạch Thần lại cười, trong nụ cười còn mang theo vài phần mỉa mai cùng đùa cợt, hiển nhiên không phải nụ cười thân thiện gì, mà là cười trên nỗi đau của người khác, còn nhân tiện cảm thán một câu: “Tôi thực sự đến c·h·ế·t cũng không ngờ tới anh chính là Lục Dã, đúng là trăm nghe không bằng một thấy, Lục công tử, ngưỡng mộ đã lâu.”

Một lúc sau, Lâm Lang đem hộp cơm xuống, Lục Dã vẫn chưa đi, mãi cho đến khi cả khu ký túc xá tắt hết đèn, anh mới lên xe rời đi, Quý Mạch Thần cũng là lúc đó mới rời đi.

Lúc này, bên tai anh truyền đến một tiếng cười nhạo khinh bỉ, ngay sau đó anh liền nghe thấy giọng nói của Quý Mạch Thần: “Lục Dã ơi là Lục Dã, anh thật sự là một con sói già, làm người hầu ở nhà họ Nam mười mấy năm liền, chỉ vì lừa gạt một cô gái, nếu tôi mà là A Vận, tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh.”

Lục Dã nhắm mắt làm ngơ: “Đưa điện thoại cho cô ấy.”

Lâm Lang: “Vậy cậu cảm thấy ai nấu ngon hơn?”

“Được thôi.” Lâm Lang sớm đã không thể chờ được nữa, đặt hộp cơm xuống bàn, nhanh chóng lấy ra đũa thìa của mình, đặt mông ngồi xuống ghế, bắt đầu ăn cơm.“Vâng.” Lâm Lang nhỏ giọng trả lời, “Em đang ở ngoài ban công.” Vừa nãy chuông điện thoại vang lên, sau khi cô ấy nhìn thấy tên trên màn hình hiển thị thì không dám nhận điện ngay, mà phải chạy đến ban công, đóng chặt cửa xong mới dám nhận cuộc gọi.

Bây giờ Lục Dã chẳng có tâm trạng mà đi so đo với Quý Mạch Thần, vẫn không quan tâm đến lời mỉa mai của cậu ta.

Không qua bao lâu, Lâm Lang đã từ ký túc xá đi ra, đầu tiên là nhìn thấy anh họ mình, sau đó mới trông thấy Quý Mạch Thần.

Thần sắc Lục Dã thản nhiên, ánh mắt lạnh nhạt, không để ý đến lời chế nhạo của cậu ta, anh lấy di động ra gọi điện cho cô gái nhỏ, kết quả lại nghe được một giọng nữ máy móc: “Xin lỗi, thuê báo quý khách vừa gọi hiện đang có cuộc gọi khác.”

Lâm Lang nhún vai: “Sao mình biết ai nấu được? Dù sao là anh ấy tự mình đem tới.” Cô ấy lại hỏi, ” Cậu có thể nếm ra được không phải do anh ấy làm hay sao?”

Sắc mặt của Lục Dã cũng không tốt hơn, tiếp tục dặn dò: “Trước mắt không nên nói cho cô ấy biết quan hệ của hai chúng ta.”

Buổi tối Nam Vận cũng chưa ăn cơm. Dã Tử không ở nhà, cô căn bản không có năng lực tự lo liệu cho bản thân, vừa không biết thái rau vừa không biết nấu cơm, buổi tối ở nhà chỉ có mỗi mình cô, cô còn thấy sợ, cho nên mới không thể không trở lại ký túc xá. Mùi thơm của thịt kho tàu chui thẳng vào mũi, thái độ kiên định của cô không khỏi bị dao động mấy phần.

Lục Dã quan tâm hỏi thăm: [Cô ấy ăn no chưa?]

Lâm Lang: [Cậu ấy nói ngon hơn anh nấu.]

Lâm Lang: “….” A, nghiệp quật là có thật.

Lâm Lang không cam lòng yếu thế: “Xử lý xong thì A Vận cũng không vừa mắt cậu!”

Bây giờ Lục Dã chẳng có tâm trạng mà đi so đo với Quý Mạch Thần, vẫn không quan tâm đến lời mỉa mai của cậu ta.

Lâm Lang: [Cậu ấy nói ngon hơn anh nấu.]

Nam Vận khẽ gật đầu, cô ăn cơm do anh nấu nhiều năm như vậy, tất nhiên có thể nếm ra được có phải là anh nấu hay không.

Nam Vận cũng đói rồi, không nhịn được vểnh tai lên, bàn tay đang bịt mũi cũng vô thức buông lỏng ra một chút.

Lục Dã: “A Vận đâu?”

Lâm Lang do dự: “Em nghĩ bây giờ cậu ấy không muốn nhận điện thoại của anh đâu, cậu ấy cần thời gian để bình tĩnh lại.”

Lâm Lang nhún vai: “Sao mình biết ai nấu được? Dù sao là anh ấy tự mình đem tới.” Cô ấy lại hỏi, ” Cậu có thể nếm ra được không phải do anh ấy làm hay sao?”

Nam Vận: “Cậu ăn đi, dù thế nào mình cũng không ăn, một miếng cũng không ăn, c·h·ế·t cũng không ăn!”

Lục Dã quan tâm hỏi thăm: [Cô ấy ăn no chưa?]

Thật ra, ban đầu Nam Vận cũng rất kiên cường, không khóc, sau đó Lưu Niệm và Ngô Đồng bắt đầu an ủi cô, cũng không biết là ai nói ra một câu: “Tình cảm mười mấy năm, nếu trong lòng cậu khó chịu thì cũng đừng kìm nén, muốn khóc thì cứ khóc đi, bằng không sẽ dễ trở thành tâm bệnh.”

Anh sợ cô gái nhỏ thật sự sẽ chia tay với anh, càng sợ cô cả đời cũng không tha thứ cho anh.Nhưng cô cũng nếm được ra, đây không phải là do Dã Tử làm.Nam Vận nghĩ nghĩ, ăn ngay nói thật: “Cái này ngon.”

“Miếng khoai tây nhỏ này cũng rất ngon, thấm hết vị thịt ở trong, thơm quá đi!”

Lúc này, màn đêm đã buông xuống, trên con đường từ ký túc xá đến nhà ăn có không ít sinh viên đi đi lại lại.

Lâm Lang nửa tin nửa ngờ: “Như thế cũng được sao? Bây giờ người ta đang thất tình đó, người thất tình đều là trà không nhớ cơm không mong.”

Nam Vận trực tiếp đẩy tay cô ấy ra, vừa khóc vừa từ chối: “Mình không nghe!”

Trong thoáng chốc, mùi thơm nức mũi bay ra, Lâm Lang liền cảm thấy đói, buổi tối cô ấy vẫn chưa ăn cơm, căn bản là không chống lại được sự mê hoặc này, hỏi lại Nam Vận lần nữa: “Cậu thật sự không ăn đúng không?” Vừa nói, cô ấy còn giơ hộp cơm đến bên giường cô, dùng tay quạt quạt để mùi thơm bay về phía cô.

Lâm Lang: [Chắc chắn là ăn no rồi, cậu ấy còn có thể nếm ra được không phải là anh làm.]

Lâm Lang ở trong điện thoại ngạc nhiên hỏi: “Hai người thật sự chia tay rồi sao?”

Sau khi ăn hết một miếng khoai tây, Lâm Lang vừa ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt sáng lấp lánh của Nam Vận.

Sau khi ăn hết một miếng khoai tây, Lâm Lang vừa ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt sáng lấp lánh của Nam Vận.

Anh sợ cô gái nhỏ thật sự sẽ chia tay với anh, càng sợ cô cả đời cũng không tha thứ cho anh.

Lâm Lang: [Ok, lập tức xuống ngay!]

Sau khi ăn hết một miếng khoai tây, Lâm Lang vừa ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt sáng lấp lánh của Nam Vận.

Sắc mặt Lục Dã tái mét, gân xanh trên trán đã không ép xuống được nữa, hít vào một hơi thật sâu, anh kiên quyết nói: “Em đưa điện thoại cho A Vận.”

Quý Mạch Thần không hoảng không loạn, ung dung đáp lại: “Xử lý xong rồi.” Cậu ta đưa cho Văn Mộng Âm 100 vạn, giải quyết xong chuyện kia.

Lâm Lang nhận lấy hộp cơm, hỏi: “Nếu cậu ấy không ăn thì sao?”

Lục Dã lo lắng hỏi: “Sao lại khóc?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Dã bất đắc dĩ: “Được rồi, không cần cãi nhau với cậu ta.” Dù sao, anh vẫn lớn hơn bọn họ vài tuổi, tư tưởng trưởng thành hơn, không tìm niềm vui qua cuộc cãi vã vô nghĩa, đưa hộp cơm trong tay cho Lâm Lang, dặn dò: “Vừa nấu xong, để cô ấy ăn ngay cho nóng.”

Lục Dã: “…”

Im lặng hồi lâu, cuối cùng anh cũng tiếp nhận ý kiến của Lâm Lang: “Được.” Nhưng anh vẫn không yên tâm, vội vàng dặn dò: “Em nhất định phải khuyên nhủ cô ấy!”Mỡ mà không ngán, thơm ngọt mềm mềm.

Nhưng việc đã đến nước này, anh cũng bó tay.

Lâm Lang thừa dịp này gửi tin nhắn cho ông anh họ: [Ăn xong rồi!]

Nếu như cô gái nhỏ biết anh và Lâm Lang là anh em họ thì sẽ chỉ càng tức giận hơn thôi, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

Lúc này, màn đêm đã buông xuống, trên con đường từ ký túc xá đến nhà ăn có không ít sinh viên đi đi lại lại.

Lục Dã vừa xuống xe, Quý Mạch Thần cũng nhìn thấy anh.

Sắc mặt Lục Dã tái mét, gân xanh trên trán đã không ép xuống được nữa, hít vào một hơi thật sâu, anh kiên quyết nói: “Em đưa điện thoại cho A Vận.”Thái độ Nam Vận kiên quyết, khịt khịt mũi, cương quyết trả lời: “Mình không ăn!”

Hồi trước, khi Wechat mới vừa được ra mắt, hai người kết bạn với nhau, cô gái nhỏ còn trịnh trọng dặn dò anh: “Anh không được chặn em, nếu không em sẽ tuyệt giao với anh!”

Thế nhưng, cô ấy cũng không quên Nam Vận, cơm và thịt kho tàu đều rất nhiều, cô xúc một ít cơm vào bát của mình, còn lại thì để lại cho Nam Vận, sau đó mới bắt đầu gắp thịt kho tàu ăn cơm, còn vừa ăn vừa miêu tả cảm nhận: “Ôi chao, thịt này ninh thật là nhừ, vào miệng liền tan, vừa mềm vừa thơm, mỡ mà không ngán, thật là ngon không cưỡng nổi!”

Nếu như cô gái nhỏ biết anh và Lâm Lang là anh em họ thì sẽ chỉ càng tức giận hơn thôi, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

Nhưng cô cũng nếm được ra, đây không phải là do Dã Tử làm.

“Oa! Còn có cả trứng chim cút! Là cái loại trước tiên chiên qua dầu rồi mới đem đi ninh cùng thịt, ôi mẹ ơi, mỹ vị nhân gian!”

Kết quả là bây giờ anh bị cô gái nhỏ chặn rồi.

Nam Vận vừa nghĩ đến mình bị lừa mười mấy năm, tâm trạng lập tức suy sụp, bắt đầu nghẹn ngào khóc lớn.

Lâm Lang vẫn chưa quên lời căn dặn của anh họ, không khuyên cô ăn cơm, mà là dụ dỗ: “Siêu thơm, siêu ngon luôn!!” Đôi môi của cô ấy bóng loang loáng, vừa nhìn là biết rất ngon: “Lừa cậu mình là c·h·ó con.”

Lúc này, bên tai anh truyền đến một tiếng cười nhạo khinh bỉ, ngay sau đó anh liền nghe thấy giọng nói của Quý Mạch Thần: “Lục Dã ơi là Lục Dã, anh thật sự là một con sói già, làm người hầu ở nhà họ Nam mười mấy năm liền, chỉ vì lừa gạt một cô gái, nếu tôi mà là A Vận, tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh.”

Lâm Lang hiểu rõ, nặng nề gật đầu: “OK! “

Lục Dã lòng như lửa đốt, nhưng lại không thể làm gì khác, chỉ có thể gọi điện cho Lâm Lang.

Lâm Lang: “Vậy cậu cảm thấy ai nấu ngon hơn?”

Lâm Lang: “Yên tâm, em nhất định sẽ khuyên cậu ấy, em cúp đây, bai bai.” Nói xong, cô ấy ngắt điện thoại.

Lục Dã nhắm mắt làm ngơ: “Đưa điện thoại cho cô ấy.”

Chất lượng của hộp cơm giữ nhiệt không tệ, thịt vẫn như lúc mới nấu xong, mềm mại nóng hổi.

Nam Vận nghĩ nghĩ, ăn ngay nói thật: “Cái này ngon.”

Quả nhiên là, rất, thơm!

Lâm Lang ở trong điện thoại ngạc nhiên hỏi: “Hai người thật sự chia tay rồi sao?”

Nam Vận vẫn đang nằm trên giường khóc, khóc đến mức cả người run rẩy.

Lúc này, bên tai anh truyền đến một tiếng cười nhạo khinh bỉ, ngay sau đó anh liền nghe thấy giọng nói của Quý Mạch Thần: “Lục Dã ơi là Lục Dã, anh thật sự là một con sói già, làm người hầu ở nhà họ Nam mười mấy năm liền, chỉ vì lừa gạt một cô gái, nếu tôi mà là A Vận, tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh.”

Nam Vận gật đầu: “Thơm.”

Lâm Lang: “Thơm không?”

Lâm Lang đặt hộp cơm lên chiếc bàn dài được dùng chung trong phòng, ngẩng đầu nhìn Nam Vận nói: “Dã Tử nhà cậu đem cơm cho cậu.”

Lâm Lang: “Yên tâm, em nhất định sẽ khuyên cậu ấy, em cúp đây, bai bai.” Nói xong, cô ấy ngắt điện thoại.

Lục Dã nghe thấy giọng nói của Nam Vận, lập tức lớn tiếng gọi cô: “A Vận! ”

Lục Dã vừa xuống xe, Quý Mạch Thần cũng nhìn thấy anh.

Lâm Lang ghi nhớ dạy bảo của anh họ: “Vậy thì mình ăn đó.” Nói xong, cô ấy mở hộp cơm ra, lấy ngăn chứa cơm ở trên cùng ra, đập vào mắt chính là thịt kho tàu lạc mỡ xen kẽ, trông rất mê người.

Không qua bao lâu, Lâm Lang đã từ ký túc xá đi ra, đầu tiên là nhìn thấy anh họ mình, sau đó mới trông thấy Quý Mạch Thần.

Nam Vận gật đầu: “Thơm.”

Lâm Lang: “….” A, nghiệp quật là có thật.

“Được thôi.” Lâm Lang sớm đã không thể chờ được nữa, đặt hộp cơm xuống bàn, nhanh chóng lấy ra đũa thìa của mình, đặt mông ngồi xuống ghế, bắt đầu ăn cơm.

Lục Dã nghe thấy giọng nói của Nam Vận, lập tức lớn tiếng gọi cô: “A Vận! ”

Lục Dã nghe thấy giọng nói của Nam Vận, lập tức lớn tiếng gọi cô: “A Vận! ”

Nhưng cô cảm thấy mình không thể chỉ vì vài miếng thịt kho tàu mà dễ dàng khom lưng, vì thế lại kiên quyết đáp: “Mình không ăn!” Để chống lại sự cám dỗ, cô còn dùng chăn bịt kín mũi.

Lục Dã bất đắc dĩ: “Được rồi, không cần cãi nhau với cậu ta.” Dù sao, anh vẫn lớn hơn bọn họ vài tuổi, tư tưởng trưởng thành hơn, không tìm niềm vui qua cuộc cãi vã vô nghĩa, đưa hộp cơm trong tay cho Lâm Lang, dặn dò: “Vừa nấu xong, để cô ấy ăn ngay cho nóng.”

Tám phần là bị cô gái nhỏ chặn số rồi.

Nam Vận cũng nghe thấy giọng của anh qua di động của Lâm Lang, lập tức kéo chăn ra, chùm kín lên đầu, dùng hành động thân thể biểu thị cho Lâm Lang: Mình không muốn nghe.

Thái độ Nam Vận kiên quyết, khịt khịt mũi, cương quyết trả lời: “Mình không ăn!”

“Được thôi.” Có bậc thang không xuống mới là kẻ ngốc, Nam Vận ngồi dậy, kéo chăn ra rồi trèo xuống dưới.

Nhưng có thể tưởng tượng được, lần này cô cực kỳ tức giận, ngay cả lời từ biệt cũng không nói, đã trực tiếp chặn anh luôn rồi.

Nhưng cô cảm thấy mình không thể chỉ vì vài miếng thịt kho tàu mà dễ dàng khom lưng, vì thế lại kiên quyết đáp: “Mình không ăn!” Để chống lại sự cám dỗ, cô còn dùng chăn bịt kín mũi.

Nam Vận trực tiếp đẩy tay cô ấy ra, vừa khóc vừa từ chối: “Mình không nghe!”

Nam Vận: “Cậu ăn đi, dù thế nào mình cũng không ăn, một miếng cũng không ăn, c·h·ế·t cũng không ăn!”

Nam Vận vẫn đang nằm trên giường khóc, khóc đến mức cả người run rẩy.“Đang nằm khóc trên giường!” Lâm Lang vô cùng gấp gáp, nhưng lại không dám lớn tiếng nói chuyện.

Lâm Lang ở trong điện thoại ngạc nhiên hỏi: “Hai người thật sự chia tay rồi sao?”

“….”

“Được thôi.” Lâm Lang sớm đã không thể chờ được nữa, đặt hộp cơm xuống bàn, nhanh chóng lấy ra đũa thìa của mình, đặt mông ngồi xuống ghế, bắt đầu ăn cơm.

Sau khi ăn hết một miếng khoai tây, Lâm Lang vừa ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt sáng lấp lánh của Nam Vận.Nam Vận gật đầu: “Thơm.”

Lâm Lang: [Ok, lập tức xuống ngay!]

Lục Dã rất hiểu cô gái nhỏ của mình: “Vậy thì em dụ cô ấy ăn.”

Lục Dã rất hiểu cô gái nhỏ của mình: “Vậy thì em dụ cô ấy ăn.”

Im lặng hồi lâu, cuối cùng anh cũng tiếp nhận ý kiến của Lâm Lang: “Được.” Nhưng anh vẫn không yên tâm, vội vàng dặn dò: “Em nhất định phải khuyên nhủ cô ấy!”

Anh bị chia tay rồi, làm sao mà bình tĩnh nổi?

Thật không ngờ tố chất tâm lý của cậu ta lại rất vững vàng.

“Oa! Còn có cả trứng chim cút! Là cái loại trước tiên chiên qua dầu rồi mới đem đi ninh cùng thịt, ôi mẹ ơi, mỹ vị nhân gian!”

Lúc này, bên tai anh truyền đến một tiếng cười nhạo khinh bỉ, ngay sau đó anh liền nghe thấy giọng nói của Quý Mạch Thần: “Lục Dã ơi là Lục Dã, anh thật sự là một con sói già, làm người hầu ở nhà họ Nam mười mấy năm liền, chỉ vì lừa gạt một cô gái, nếu tôi mà là A Vận, tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh.”

Lục Dã không thể nhịn được nữa: [Cút!]

Lâm Lang: “Vừa nãy cậu ấy mang theo một chiếc vali lớn trở về ký túc xá, bạn cùng phòng của em hỏi tại sao cậu ấy lại đột nhiên quay trở về, kết quả cậu ấy nói hai người chia tay rồi, sau đó liền khóc.”

Lâm Lang trèo lên cầu thang bên giường, đứng ở giữa cầu thang, tay trái nắm lấy lan can để giữ thăng bằng, giơ tay phải ra để đưa di động đến bên tai Nam Vận: “Này, điện thoại của Dã Tử nhà cậu.”

Quý Mạch Thần không hoảng không loạn, ung dung đáp lại: “Xử lý xong rồi.” Cậu ta đưa cho Văn Mộng Âm 100 vạn, giải quyết xong chuyện kia.

Lâm Lang: [Cậu ấy nói ngon hơn anh nấu.]

Vì muốn chứng thực suy đoán của mình, Lục Dã lập tức gửi tin nhắn cho cô, kết quả lại hiện ra một nhắc nhở nho nhỏ: Đối phương từ chối tin nhắn của bạn.

Nam Vận cũng nghe thấy giọng của anh qua di động của Lâm Lang, lập tức kéo chăn ra, chùm kín lên đầu, dùng hành động thân thể biểu thị cho Lâm Lang: Mình không muốn nghe.

Hồi trước, khi Wechat mới vừa được ra mắt, hai người kết bạn với nhau, cô gái nhỏ còn trịnh trọng dặn dò anh: “Anh không được chặn em, nếu không em sẽ tuyệt giao với anh!”

Lâm Lang đặt hộp cơm lên chiếc bàn dài được dùng chung trong phòng, ngẩng đầu nhìn Nam Vận nói: “Dã Tử nhà cậu đem cơm cho cậu.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 35: Bị chặn rồi