Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Cứ Vậy Mà Yêu Em

Trương Bất Nhất

Chương 47: Heo đào cải trắng, thường không được người ta ưa cho lắm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Heo đào cải trắng, thường không được người ta ưa cho lắm


Hai anh trai của cô đều có chiều cao vượt trội, anh cả cao 1m85, anh thứ hai cao 1m8, cầm trên tay tấm biến led nhìn cực kỳ bắt mắt, khiến biết bao người nhìn chăm chú vào bảng hiệu trong tay, mà bọn họ cũng bắt đầu tò mò ngó nghiêng xem người đẹp Nam Vận rốt cuộc là ai.Sắc mặt Nam Vận cũng đỏ bừng, vẫn cây ngay không sợ c·h·ế·t đứng: “Cái này gọi là tình thú!”

Cô gái nhỏ làm quá qua loa.

Nam Vận vẫn không yên lòng: “Lỡ như không qua thì sao?”

Nam Vận: “Đương nhiên là tớ phải để ông bà ngoại của tớ kiểm tra giúp đã chứ.”

Nói cách khác, cái cô thấy đầu tiên là bảng đèn cổ vũ người nổi tiếng trên tay của hai anh.

Bạch Tinh Lan thì thẳng thắn hơn: “Đúng, anh ngứa mắt nó đấy, ông nội nói rồi, có gan thì tới đấy, nếu không lột một lớp da của nó thì còn lâu mới thả đi.”

Cô không đếm xỉa đến anh hai nữa mà đưa mắt nhìn sang anh cả, mang theo chút mong đợi hỏi thăm: “Thất Thất và Thập Ngũ đều ở nhà ạ?”

Nếu như ông bà ngoại cô không đồng ý gả cô cho Dã Tử, liệu cô có dám khư khư cố chấp làm giống như mẹ cô năm đó từng làm hay không?

Nam Vận vừa tức vừa buồn cười: “Ngủ ngon!”

Nam Vận im lặng, bất an c*n m** d***.

Nam Vận thấy thế thì hỏi: “Cậu đứng đó làm gì?”Hôm nay Lục Dã không đến công ty, anh ở nhà nấu cơm trưa cho cô gái nhỏ, cơm nước xong thì chở cô đến sân bay.

Lục Dã hôn lên trán cô gái nhỏ một cái rồi mới rời khỏi.

Trong nhất thời, cô không biết mình nên cảm động hay xấu hổ nữa, cô cũng không biết sao anh hai lại thuyết phục được anh cả trước giờ luôn chín chắn chững chạc cùng làm một chuyện xấu hổ như thế này.

Ở trong phòng vệ sinh mà cũng để áo mưa?

Nam Vận bị dọa sắp xanh cả mặt.

Môn thi cuối cùng thì được sắp xếp vào lúc mười giờ sáng ngày mùng một tháng hai, thi xong môn này nghĩa là kỳ nghỉ đông đã tới.

Cô không đếm xỉa đến anh hai nữa mà đưa mắt nhìn sang anh cả, mang theo chút mong đợi hỏi thăm: “Thất Thất và Thập Ngũ đều ở nhà ạ?”

Lâm Lang: “Đừng suy nghĩ lung tung nữa, mấy lời tớ mới nói với cậu chắc chắn anh tớ cũng đã nghĩ đến lâu rồi, cậu thấy anh tớ có căng thẳng không? Không hề! Điều đó có nghĩa là gì? Là anh ấy đã tính cả rồi!”Lục Dã mặc kệ cô ấy, giơ tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô gái nhỏ, dịu dàng nói: “Anh đi đây, đừng chơi muộn quá, ngủ sớm chút.”

Nam Vận nói thật: “Tớ không có nói với anh ấy, chỉ ảo anh ấy đi với tớ, nhưng tớ nghĩ chắc anh ấy cũng đoán ra được.”

Đúng bốn giờ máy bay cất cánh, hơn sáu giờ hạ cánh ở sân bay quốc tế Đông Phụ.

Lâm Lang hừ lạnh một cái, xoay người bỏ đi.

Tuân thủ nguyên tắc không nhìn điều sai, Lâm Lang lấy hai tay che mắt mình lại, nhưng mỗi bên tay trái và tay phải đều hé ra một khe nhỏ.Bạch Tinh Lan: “Bao giờ cậu ta mới đến?”

Nam Vận: “Trong ngăn kéo bên trái ấy thây?”

Anh cả Bạch Tinh Phạn dáng thẳng như cán bút, đang giơ tấm biển ghi: [Người đẹp Nam Vận.]

Lâm Lang vén chăn lên giường, thuận miệng hỏi thêm: “Cậu và anh tớ định chừng nào kết hôn?”

Lâm Lang bỗng đoán ra điều gì: “Lần này cậu dẫn anh tớ đi Đông Phụ cũng là yêu cầu của ông bà ngoại cậu à?”

Lâm Lang phân tích nói: “Cậu xem, ông bà ngoại của cậu mặc dù có hai người con, nhưng chỉ có một người con gái đúng không?”

Cô gái nhỏ làm quá qua loa.

Vì cô không muốn xa Dã Tử.

Lâm Lang biết Nam Vận hiểu lầm: “Ý tớ không phải nói họ dữ, mà tớ nói là tiêu chuẩn! Tiêu chuẩn nghiêm ngặt!”

Cô yêu Dã Tử, cũng tin tình yêu Dã Tử dành cho cô, nhưng vì bi kịch của cuộc đời mẹ cô vẫn rõ mồn một ngay trước mắt, nếu như ông bà ngoại không đồng ý, chắc chắn cô vẫn sợ.

Nếu không còn cách nào phản kháng, vậy thì cứ nhắm mắt hưởng thụ vậy!

Lại là vài cái áo mưa.

Nam Vận: “…” Đúng là trăm sự nhờ anh.

Nam Vận: “…” Đúng là trăm sự nhờ anh.

Nam Vận im lặng, bất an c*n m** d***.

Sắc mặt Nam Vận cũng đỏ bừng, vẫn cây ngay không sợ c·h·ế·t đứng: “Cái này gọi là tình thú!”

Nam Vận và Lâm Lang đều được như đại xá, không nói hai lời bắt đầu thu dọn đồ đạc, vừa khẩn trường vừa hồi hộp không khác gì hai học sinh tiểu học vừa thoát khỏi tay thầy chủ nhiệm.

Quá mất mặt.

Từ sau khi mẹ mất, ông bà ngoại cũng không thể thường xuyên đến Tây Phụ thăm cô, nhưng cũng không dưới một lần bảo cô đến Đông Phụ sống với họ. Lúc cậu và anh họ tới Tây Phụ thăm cũng không ít lần hỏi cô có muốn đi với họ không.

Nam Vận hoàn toàn không hiểu ẩn ý của anh, chỉ nghĩ là anh trở lại nói với cô thêm lần nữa, hờ hững trả lời: “Vâng.” Lúc nói chuyện cô còn chẳng quay đầu lại, thản nhiên thay đồ ngủ.

Nam Vận thấy thế thì hỏi: “Cậu đứng đó làm gì?”

Trước khi chia tay ở sân bay, cô gái nhỏ lưu luyến không rời nói với anh: “Gặp lại ở Đông Phụ nhé.”

Cô không đếm xỉa đến anh hai nữa mà đưa mắt nhìn sang anh cả, mang theo chút mong đợi hỏi thăm: “Thất Thất và Thập Ngũ đều ở nhà ạ?”

Lâm Lang: “Làm sao tớ biết được? Tớ còn đang lo thay cho anh tớ đây.”

Lần nào cô cũng lắc đầu, im lặng từ chối ý tốt của họ.

Bạch Tinh Lan hơi bất mãn: “Làm gì mà trễ thế?”

Quá mất mặt.

Cô không biết.

Nam Vận hiểu anh đang muốn gì, bó tay toàn tập, nhưng vẫn đi về phía anh, nhón chân lên hôn một cái trên gò má anh: “Hài lòng chưa?”

Anh cả Bạch Tinh Phạn dáng thẳng như cán bút, đang giơ tấm biển ghi: [Người đẹp Nam Vận.]

Vẻ mặt Lục Dã vẫn chưa giãn ra: “Hết rồi?”

Anh cúi người hôn một cái lên trán cô: “Gặp lại ở Đông Phụ.”

Lúc này Lâm Lang mới hạ hai tay xuống, lại tức giận bất bình khiển trách một lần nữa: “Thật không biết xấu hổ, không biết thẹn là gì.”

Lâm Lang nảy ý: “Nếu ông bà ngoại cậu không đồng ý thì sao? Cậu sẽ không gả cho anh tớ luôn hả?”

Kết thúc môn thi lúc mười hai giờ, vừa xong cái là cô về nhà luôn.

Nam Vận gật đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng cô cũng không bỏ Dã Tử được.

(*) Thường dùng để nói về thứ mình bỏ công chăm sóc lại bị người khác chiếm mất, không làm mà cũng có ăn.

Lâm Lang lại hỏi: “Anh của tớ biết không?”

Nam Vận muốn gặp ông bà ngoại sớm một chút nên đã đặt vé lúc bốn giờ chiều hôm ấy.

Bạch Tinh Lan thấy em gái thì đứng thẳng dậy kích động gọi lớn: “A Vận!”

Hai anh ấy lập tức đi về phía lối ra.

Hai anh trai của cô đều có chiều cao vượt trội, anh cả cao 1m85, anh thứ hai cao 1m8, cầm trên tay tấm biến led nhìn cực kỳ bắt mắt, khiến biết bao người nhìn chăm chú vào bảng hiệu trong tay, mà bọn họ cũng bắt đầu tò mò ngó nghiêng xem người đẹp Nam Vận rốt cuộc là ai.

Nam Vận cây ngay không sợ c·h·ế·t đứng: “Cái này gọi là tình thú!” Nói xong, cô đi vào nhà vệ sinh: “Tớ đi rửa mặt đây.”

Nam Vận và Lâm Lang đều được như đại xá, không nói hai lời bắt đầu thu dọn đồ đạc, vừa khẩn trường vừa hồi hộp không khác gì hai học sinh tiểu học vừa thoát khỏi tay thầy chủ nhiệm.Lâm Lang vén chăn lên giường, thuận miệng hỏi thêm: “Cậu và anh tớ định chừng nào kết hôn?”

Nam Vận được an ủi đôi chút: “Thôi được!”

Bạch Tinh Lan lại cười âm trầm: “Ông nội lúc còn trẻ còn được xưng là Hổ trắng của Đông Phụ, điều hối hận là năm đó không cắn c·h·ế·t ba em, vì vậy em nên bảo người đàn ông của em cẩn thận chút đi!”

Bạch Tinh Phạn: “Thằng nhóc này, mánh khoé bịp người cao siêu đấy.”

Còn chưa đến chỗ nhân viên xác minh mã ký gửi hành lý cô đã thấy hai anh trai của mình.Vẻ mặt Lục Dã không vui, cũng cực kỳ bất mãn, rất giống như đứa trẻ không được cho kẹo: “Em không nói ngủ ngon với anh à?”

Nam Vận thở dài chui vào trong chăn.

Heo đào cải trắng*, thường không được người ta ưa cho lắm.

Vừa mở điện thoại lên Nam Vận đã gửi tin nhắn Wechat cho Dã Tử: [Em vừa xuống máy bay!]. Sau đó nhắn Wechat cho anh cả của cô – Bạch Tinh Phạn: [Em vừa xuống máy bay]’.

Lâm Lang phân tích nói: “Cậu xem, ông bà ngoại của cậu mặc dù có hai người con, nhưng chỉ có một người con gái đúng không?”

Lâm Lang: “Vì sao?”

Mỗi học kỳ đều tràn ngập tiếng oán than dậy đất của sinh viên, nhưng giáo viên hành chính phụ trách sắp xếp lịch thi thì lại thờ ơ.Nam Vận muốn phản kháng nhưng sức lực quá nhỏ, hoàn toàn không thể lay chuyển uy quyền của anh.

Hai ngăn đều là đồ dùng cho nam, ngăn dưới còn đặt một hộp áo mưa.

Người này đúng thật là đứa trẻ ba tuổi!

Trước khi chia tay ở sân bay, cô gái nhỏ lưu luyến không rời nói với anh: “Gặp lại ở Đông Phụ nhé.”Nếu như ông bà ngoại cô không đồng ý gả cô cho Dã Tử, liệu cô có dám khư khư cố chấp làm giống như mẹ cô năm đó từng làm hay không?

Lâm Lang cũng bắt đầu thấy bất an, cảm giác như mình vừa gây họa, vội vàng an ủi: “Cậu cũng không cần lo lắng đâu, cậu phải có lòng tin vào anh tớ chứ! Anh tớ ưu tú như vậy, nhất định sẽ vượt qua khảo sát thôi!”

Quá mất mặt.

Nam Vận gật đầu: “Dạ.”

Nam Vận: “…” Anh đang an ủi em thật đấy hả???

Bạch Tinh Lan: “Chả thế à, lừa hẳn mười mấy năm, đỉnh đấy!”

Nam Vận: “…” Anh đang an ủi em thật đấy hả???

Bạch Tinh Lan thấy em gái thì đứng thẳng dậy kích động gọi lớn: “A Vận!”

Lâm Lang do dự một chút, cũng nói thẳng: “Tớ cảm thấy ông bà ngoại của cậu chắc chắn sẽ đặt ra yêu cầu rất nghiêm khắc với cháu rể đấy.”

Lúc này Lâm Lang mới hạ hai tay xuống, lại tức giận bất bình khiển trách một lần nữa: “Thật không biết xấu hổ, không biết thẹn là gì.”

Nam Vận: “Em còn có quà cho bọn trẻ! À không, là bạn trai của em, em tặng thay anh ấy.”Lục Dã hơi nhíu mày, lăp lại một lần nữa: “Anh qua bên đối diện đây.”

Anh phải chờ tới ba mươi tết mới có thể bay đến Đông Phụ.

Lâm Lang bày tỏ đồng tình sâu sắc, cũng âm thầm thề rằng sẽ không bao giờ đến nhà anh cô nữa, cho đến hết kỳ thi cuối kỳ.

Bạch Tinh Lan: “Rồi rồi rồi, coi như anh chưa hỏi gì.”

Dã Tử và anh cả gần như là trả lời cùng lúc.

Lâm Lang: “Vì sao?”

Lâm Lang do dự một chút, cũng nói thẳng: “Tớ cảm thấy ông bà ngoại của cậu chắc chắn sẽ đặt ra yêu cầu rất nghiêm khắc với cháu rể đấy.”

Nam Vận bị dọa sắp xanh cả mặt.

Nam Vận gật đầu.

Nam Vận lại gật đầu cái nữa.

Nam Vận muốn phản kháng nhưng sức lực quá nhỏ, hoàn toàn không thể lay chuyển uy quyền của anh.

Lúc này Bạch Tinh Phạn lại nói: “Cái cậu con trai của quản gia kia là Lục Dã thật à?” Anh từng đi Tây Phụ mấy lần, có gặp qua thằng nhóc ấy.

Lâm Lang: “…” Cô không đỡ nổi.

Đúng lúc hai người đang hôn nhau thì ngoài cửa có tiếng hét chói tai: “Hai người đang làm cái gì vậy!! Em còn đang ở đây mà!!”

Lục Dã hơi nhíu mày, lăp lại một lần nữa: “Anh qua bên đối diện đây.”

Nam Vận cũng bò lên giường: “Đi Đông Phụ về rồi hẵng nói.”

Nhưng cô không thể phụ lòng anh trai mình, đón ánh mắt của mọi người vẫy vẫy tay với anh ấy.

Thất Thất sinh vào ngày 7 tháng 7 âm lịch, Thập Ngũ sinh ngày 15 tháng 8 âm lịch, cả hai đều là những ngày có ý nghĩa, thế nên được lấy dùng làm tên ở nhà luôn.

Lần nào cô cũng lắc đầu, im lặng từ chối ý tốt của họ.

“…”

Lâm Lang cũng bắt đầu thấy bất an, cảm giác như mình vừa gây họa, vội vàng an ủi: “Cậu cũng không cần lo lắng đâu, cậu phải có lòng tin vào anh tớ chứ! Anh tớ ưu tú như vậy, nhất định sẽ vượt qua khảo sát thôi!”

Không hài lòng.

Một giây ấy, thậm chí Nam Vận đã có suy nghĩ muốn xoay người về nhà ngay.

Hôm nay Lục Dã không đến công ty, anh ở nhà nấu cơm trưa cho cô gái nhỏ, cơm nước xong thì chở cô đến sân bay.

Nam Vận không hiểu: “Vậy nghĩa là sao?”Lục Dã lại không buông cô ngay, không nặng không nhẹ cắn một cái lên môi cô mới thỏa mãn buông ra.

Bạch Tinh Lan: “Ái chà, người ta còn chưa tới đâu, thế mà em đã thay cậu ta đánh trận đầu rồi à?”

Anh cả Bạch Tinh Phạn dáng thẳng như cán bút, đang giơ tấm biển ghi: [Người đẹp Nam Vận.]

Vì cô không muốn xa Dã Tử.

Lúc này Bạch Tinh Phạn lại nói: “Cái cậu con trai của quản gia kia là Lục Dã thật à?” Anh từng đi Tây Phụ mấy lần, có gặp qua thằng nhóc ấy.

Nhắc tới việc này Nam Vận càng buồn bực: “Cậu đừng nhắc nữa, anh cậu tối nào cũng giám sát tớ học bài, tớ chắng muốn về nhà luôn.”

Lâm Lang do dự một chút, cũng nói thẳng: “Tớ cảm thấy ông bà ngoại của cậu chắc chắn sẽ đặt ra yêu cầu rất nghiêm khắc với cháu rể đấy.”

Nam Vận thấy thế thì hỏi: “Cậu đứng đó làm gì?”

Nam Vận vẫn không yên lòng: “Lỡ như không qua thì sao?”

Cuối cùng Nam Vận cũng nhận ta có chỗ là lạ, dò xét hỏi: “Hình như mọi người không hài lòng về anh ấy lắm?”

Nam Vận trả lời: “Đương nhiên là để tránh thai rồi.”

Nam Vận bắt đầu rửa mặt, rửa mặt xong cô cũng quay về phòng ngủ. Lâm Lang vẫn chưa lên giường, vẻ mặt bất đắc dĩ khoanh tay đứng cạnh giường, cực kỳ giống mèo Tom bị Jerry chọc tức.Lâm Lang: “Nhà hai người sao ở đâu cũng có áo mưa vậy?”

Nam Vận còn chưa nói xong, tay Lâm Lang đã đưa về phía tủ bên phải: “Bên này có không?”Mãi cho đến mười rưỡi thầy Lục mới giơ cao đánh khẽ.

Hai ngăn đều là đồ dùng cho nam, ngăn dưới còn đặt một hộp áo mưa.

Bạch Tinh Lan lại cười âm trầm: “Ông nội lúc còn trẻ còn được xưng là Hổ trắng của Đông Phụ, điều hối hận là năm đó không cắn c·h·ế·t ba em, vì vậy em nên bảo người đàn ông của em cẩn thận chút đi!”

Nam Vận chí khí hùng hồn: “Vốn dĩ là anh ấy mua mà.”Nam Vận cũng bò lên giường: “Đi Đông Phụ về rồi hẵng nói.”

Nam Vận chí khí hùng hồn: “Vốn dĩ là anh ấy mua mà.”

Nam Vận muốn phản kháng nhưng sức lực quá nhỏ, hoàn toàn không thể lay chuyển uy quyền của anh.

Nam Vận và Lâm Lang học cả đêm, mặc dù không cam lòng nhưng cũng không dám rỉ tai thì thầm với nhau, vì thầy Lục ngồi đối diện giám sát, đốc thúc họ từng giây từng phút.Nam Vận vẫn đưa mắt nhìn anh đi vào cửa nhà đối diện, sau đó mới đóng cửa.

Còn chưa đến chỗ nhân viên xác minh mã ký gửi hành lý cô đã thấy hai anh trai của mình.

Trong nhất thời, cô không biết mình nên cảm động hay xấu hổ nữa, cô cũng không biết sao anh hai lại thuyết phục được anh cả trước giờ luôn chín chắn chững chạc cùng làm một chuyện xấu hổ như thế này.

Nam Vận chí khí hùng hồn: “Vốn dĩ là anh ấy mua mà.”Không hài lòng.Bạch Tinh Lan thấy em gái thì đứng thẳng dậy kích động gọi lớn: “A Vận!”Lâm Lang hỏi: “Làm sao biết được? Lỡ như họ không đồng ý thì sao?” Cô nhất định phải thay anh trai thăm dò tình huống.

Nam Vận: “…” Đúng là trăm sự nhờ anh.

Kỳ thi cuối kỳ dự định là ngày hai lăm tháng một, kéo dài trong vòng một tuần.

Vì phải sống ở Đông Phụ gần nửa tháng nên lần này Nam Vận mang theo khá nhiều hành lý, ngoài một vali nhỏ có thể mang theo lên máy bay còn có một vali lớn 26 inch.

Lâm Lang: “Thế nên là, họ không gả được con gái mình cho mối tốt, nên mới gây ra bất hạnh cho con, nên chắc chắn sẽ đặt ra tiêu chuẩn cao đối với cháu rể, tuyệt đối không để cậu đi vào vết xe đổ của mẹ cậu!”

Vẻ mặt Lục Dã vẫn chưa giãn ra: “Hết rồi?”

Lục Dã đóng máy tính lại nói với hai người: “Hai em đi ngủ đi, ngày mai còn đến trường, anh ở bên phòng đối diện.”

Lục Dã mặc kệ cô ấy, giơ tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô gái nhỏ, dịu dàng nói: “Anh đi đây, đừng chơi muộn quá, ngủ sớm chút.”

Nam Vận còn chưa nói xong, tay Lâm Lang đã đưa về phía tủ bên phải: “Bên này có không?”

Nam Vận gật đầu: “Vâng, anh cũng vậy, đừng thức khuya làm việc.”

Nam Vận vừa định thở phào nhẹ nhõm, lúc này Bạch Tinh Phạn lại nói: “Ông nội lớn tuổi rồi, không còn dữ như trước nữa đâu, em cứ yên tâm, chắc chắn sẽ không cắn c·h·ế·t cậu ta.”

Lâm Lang bày tỏ đồng tình sâu sắc, cũng âm thầm thề rằng sẽ không bao giờ đến nhà anh cô nữa, cho đến hết kỳ thi cuối kỳ.

Từ sau khi mẹ mất, ông bà ngoại cũng không thể thường xuyên đến Tây Phụ thăm cô, nhưng cũng không dưới một lần bảo cô đến Đông Phụ sống với họ. Lúc cậu và anh họ tới Tây Phụ thăm cũng không ít lần hỏi cô có muốn đi với họ không.

Cuối cùng Nam Vận cũng nhận ta có chỗ là lạ, dò xét hỏi: “Hình như mọi người không hài lòng về anh ấy lắm?”

Nam Vận rơi vào hoang mang rối rắm, tâm trạng đang thoải mái bỗng trở nên nặng nề.

Cửa phòng ngủ không đóng, Nam Vận xấu hổ quá, cảm giác như bị bắt gian tại trận, vội vàng đẩy Lục Dã ra.

Thất Thất sinh vào ngày 7 tháng 7 âm lịch, Thập Ngũ sinh ngày 15 tháng 8 âm lịch, cả hai đều là những ngày có ý nghĩa, thế nên được lấy dùng làm tên ở nhà luôn.Nam Vận bắt đầu rửa mặt, rửa mặt xong cô cũng quay về phòng ngủ. Lâm Lang vẫn chưa lên giường, vẻ mặt bất đắc dĩ khoanh tay đứng cạnh giường, cực kỳ giống mèo Tom bị Jerry chọc tức.

Ánh mắt của quần chúng vây xem trong phút chốc đều tập trung lên người cô.

Nam Vận vừa bước ra hai người giành lấy vali từ tay cô. Anh hai Bạch Tinh Lan còn tiện tay đưa tấm biển cho cô: “Nè, anh đã tốn rất nhiều tiền để chuẩn bị quà gặp mặt này cho em đấy.

Nam Vận chí khí hùng hồn: “Vốn dĩ là anh ấy mua mà.”

Một giây ấy, thậm chí Nam Vận đã có suy nghĩ muốn xoay người về nhà ngay.

Nam Vận nói thật: “Tớ không có nói với anh ấy, chỉ ảo anh ấy đi với tớ, nhưng tớ nghĩ chắc anh ấy cũng đoán ra được.”

Lâm Lang: “Không có.”

Nam Vận còn chưa nói xong, tay Lâm Lang đã đưa về phía tủ bên phải: “Bên này có không?”

Lâm Lang do dự một chút, cũng nói thẳng: “Tớ cảm thấy ông bà ngoại của cậu chắc chắn sẽ đặt ra yêu cầu rất nghiêm khắc với cháu rể đấy.”Nam Vận lại giải thích thêm: “Hai người sống chung, luôn có những thời điểm không kiềm chế được.” Sau đó lại dùng giọng điệu trưởng bối nói với cô ấy: “Đến lúc đó cậu sẽ hiểu thôi.”

Nếu như ông bà ngoại cô không đồng ý gả cô cho Dã Tử, liệu cô có dám khư khư cố chấp làm giống như mẹ cô năm đó từng làm hay không?

Nam Vận lại giải thích thêm: “Hai người sống chung, luôn có những thời điểm không kiềm chế được.” Sau đó lại dùng giọng điệu trưởng bối nói với cô ấy: “Đến lúc đó cậu sẽ hiểu thôi.”

Nam Vận cây ngay không sợ c·h·ế·t đứng: “Cái này gọi là tình thú!” Nói xong, cô đi vào nhà vệ sinh: “Tớ đi rửa mặt đây.”

Bạch Tinh Lan lại cười âm trầm: “Ông nội lúc còn trẻ còn được xưng là Hổ trắng của Đông Phụ, điều hối hận là năm đó không cắn c·h·ế·t ba em, vì vậy em nên bảo người đàn ông của em cẩn thận chút đi!”

Nam Vận rơi vào hoang mang rối rắm, tâm trạng đang thoải mái bỗng trở nên nặng nề.

Thất Thất sinh vào ngày 7 tháng 7 âm lịch, Thập Ngũ sinh ngày 15 tháng 8 âm lịch, cả hai đều là những ngày có ý nghĩa, thế nên được lấy dùng làm tên ở nhà luôn.

Đúng bốn giờ máy bay cất cánh, hơn sáu giờ hạ cánh ở sân bay quốc tế Đông Phụ.

Lâm Lang: “Nhà hai người sao ở đâu cũng có áo mưa vậy?”

Ở trong phòng vệ sinh mà cũng để áo mưa?

Đây là lần đầu tiên Nam Vận nghĩ đến vấn đề này, sau đó lại bắt đầu rầu rĩ: “Tớ cũng không biết. Ông bà ngoại tớ nhìn người cực kỳ chuẩn, hai người dự đoán kết quả hôn nhân chưa bao giờ sai, giống như ba mẹ tớ cũng vậy, trước đây mẹ tớ muốn kết hôn với ba tớ nhưng ông bà ngoại tớ lại nhất quyết không đồng ý, còn nói sau này bà chắc chắn sẽ phải chịu khổ, mẹ tớ khi đó còn không tin, cứ muốn gả cho ông ấy, kết quả thì sao? Những lời mà ông bà ngoại tớ nói đều thành sự thật.”

Vì cô không muốn xa Dã Tử.

Lâm Lang vén chăn lên giường, thuận miệng hỏi thêm: “Cậu và anh tớ định chừng nào kết hôn?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm Lang: “Đừng suy nghĩ nhiều, đi ngủ sớm đi! Ngày mai còn phải lên lớp.”

“Dùng hết rồi à?” Nam Vận giơ tay mở tủ phía trên bên trái bồn rửa tay. Tủ chia làm ba ngăn, bên trong là sản phẩm chăm sóc da của cô, nhưng lại không có mặt nạ dưỡng da. “Chắc là dùng hết rồi, tớ vào phòng ngủ lấy cho cậu…”

Lục Dã đóng máy tính lại nói với hai người: “Hai em đi ngủ đi, ngày mai còn đến trường, anh ở bên phòng đối diện.”Lâm Lang: “Đừng suy nghĩ lung tung, chỉ cần cậu có lòng tin với anh ấy là được, với lại còn hơn một tháng nữa mới đến Tết, việc quan trọng bây giờ là vượt qua kỳ thi cuối kỳ!”Lần nào cô cũng lắc đầu, im lặng từ chối ý tốt của họ.

Người này lại làm sao thế?

Mãi cho đến mười rưỡi thầy Lục mới giơ cao đánh khẽ.

Nam Vận: “Vì sao?” Cô tưởng Lâm Lang nói đến tính nghiêm khắc của hai ông bà, lại giải thích thêm: “Hai người họ lớn tuổi nhưng tính tình rất tốt, cực kỳ ôn hòa không có hung dữ chút nào đâu.”

Hai ngăn đều là đồ dùng cho nam, ngăn dưới còn đặt một hộp áo mưa.

Nếu không còn cách nào phản kháng, vậy thì cứ nhắm mắt hưởng thụ vậy!

Nếu không còn cách nào phản kháng, vậy thì cứ nhắm mắt hưởng thụ vậy!Nhắc tới con cái, vẻ mặt hiền hậu dịu dàng của người làm cha hiện lên trên mặt Bạch Tinh Phạn: “Tất nhiên là ở nhà, vẫn đang chờ em đấy.”

Đúng lúc hai người đang hôn nhau thì ngoài cửa có tiếng hét chói tai: “Hai người đang làm cái gì vậy!! Em còn đang ở đây mà!!”

Thật sự là nhìn không nổi nữa, Lâm Lang liền khép hai khe nhỏ lại – nhắm mắt làm ngơ. Nếu có thêm hai cái tay nữa cô nhất định sẽ che hai lỗ tai lại thật chặt.

Thất Thất là tên ở nhà của con gái anh cả, Thập Ngũ là tên ở nhà của con trai nhỏ nhà anh.

Bạch Tinh Phạn nhàn nhạt trả lời: “Bình thường thôi.”

Anh dứt khoát nắm lấy eo cô, đặt tay kia lên sau gáy cô rồi cúi người xuống cắn lên môi cô, vừa hung hăng vừa mạnh bạo cạy mở khớp hàm của cô.

Bạch Tinh Phạn thấy thế thì mắng em trai: “Cậu bớt hù dọa em ấy lại đi.” Lại an ủi em gái: “Đừng nghe nó nói mò.”

Cô không đếm xỉa đến anh hai nữa mà đưa mắt nhìn sang anh cả, mang theo chút mong đợi hỏi thăm: “Thất Thất và Thập Ngũ đều ở nhà ạ?”

Nhắc tới con cái, vẻ mặt hiền hậu dịu dàng của người làm cha hiện lên trên mặt Bạch Tinh Phạn: “Tất nhiên là ở nhà, vẫn đang chờ em đấy.”

Nam Vận vừa định thở phào nhẹ nhõm, lúc này Bạch Tinh Phạn lại nói: “Ông nội lớn tuổi rồi, không còn dữ như trước nữa đâu, em cứ yên tâm, chắc chắn sẽ không cắn c·h·ế·t cậu ta.”

Một giây ấy, thậm chí Nam Vận đã có suy nghĩ muốn xoay người về nhà ngay.

Tuân thủ nguyên tắc không nhìn điều sai, Lâm Lang lấy hai tay che mắt mình lại, nhưng mỗi bên tay trái và tay phải đều hé ra một khe nhỏ.

Nam Vận mặc váy ngủ vào, không hiểu ý nhìn anh: “Em biết rồi, anh vừa mới nói với em rồi.”Bạch Tinh Lan: “Ái chà, người ta còn chưa tới đâu, thế mà em đã thay cậu ta đánh trận đầu rồi à?”Chuyên ngành của bọn họ vẫn phát huy “bền bỉ” như trước, mặt trận kéo dài từ ngày đầu tiên của tuần thi cho đến ngày cuối cùng.

Cô không dám, cũng không nỡ khiến ông bà lại phải buồn lòng.

Lâm Lang: “Vì sao?”

Bạch Tinh Lan ăn không nói có: “Anh tình cờ quen được một người bạn chuyên làm bảng led tiếp ứng, anh đã bỏ ra ba tệ để mua chai Coca cho câu ấy, cậu ấy mới đồng ý cho anh hai cái bảng đèn đấy.”

Lục Dã hôn lên trán cô gái nhỏ một cái rồi mới rời khỏi.Lâm Lang phân tích nói: “Cậu xem, ông bà ngoại của cậu mặc dù có hai người con, nhưng chỉ có một người con gái đúng không?”

Sắc mặt Nam Vận cũng đỏ bừng, vẫn cây ngay không sợ c·h·ế·t đứng: “Cái này gọi là tình thú!”Hai anh ấy lập tức đi về phía lối ra.

Mãi cho đến mười rưỡi thầy Lục mới giơ cao đánh khẽ.

Dã Tử và anh cả gần như là trả lời cùng lúc.Bạch Tinh Phạn: “Thằng nhóc này, mánh khoé bịp người cao siêu đấy.”Lâm Lang biết Nam Vận hiểu lầm: “Ý tớ không phải nói họ dữ, mà tớ nói là tiêu chuẩn! Tiêu chuẩn nghiêm ngặt!”

Môn thi cuối cùng thì được sắp xếp vào lúc mười giờ sáng ngày mùng một tháng hai, thi xong môn này nghĩa là kỳ nghỉ đông đã tới.

Mỗi học kỳ đều tràn ngập tiếng oán than dậy đất của sinh viên, nhưng giáo viên hành chính phụ trách sắp xếp lịch thi thì lại thờ ơ.

Vẻ mặt Lục Dã vẫn chưa giãn ra: “Hết rồi?”

Nam Vận rơi vào hoang mang rối rắm, tâm trạng đang thoải mái bỗng trở nên nặng nề.

Nam Vận vừa tức vừa buồn cười: “Ngủ ngon!”

Nam Vận bị dọa sắp xanh cả mặt.

Nam Vận được an ủi đôi chút: “Thôi được!”

Nam Vận cũng không giấu giếm, gật đầu đáp: “Ừ.” Hai tháng trước cô gọi video nói chuyện với ông bà ngoại, cũng đã đề cập đến chuyện chuẩn bị kết hôn, sau đó hai ông bà đều yêu cầu cô Tết năm nay phải dẫn người đàn ông đó về cho họ xem thử.

Lúc này cuối cùng Nam Vận cũng thấy lúng túng, vội vã chạy qua thu dọn mấy cái áo mưa bỏ vào tủ đầu giường.

Lâm Lang: “…” Cô không đỡ nổi.

Bạch Tinh Phạn thấy thế thì mắng em trai: “Cậu bớt hù dọa em ấy lại đi.” Lại an ủi em gái: “Đừng nghe nó nói mò.”

Nam Vận không tin: “Có thể nói cụ thể chút xem cái này thì tốn nhiều tiền như thế nào không?”

Bạch Tinh Lan: “Rồi rồi rồi, coi như anh chưa hỏi gì.”

Nam Vận không hiểu: “Vậy nghĩa là sao?”

Người này đúng thật là đứa trẻ ba tuổi!

Trong nhất thời, cô không biết mình nên cảm động hay xấu hổ nữa, cô cũng không biết sao anh hai lại thuyết phục được anh cả trước giờ luôn chín chắn chững chạc cùng làm một chuyện xấu hổ như thế này.

Lâm Lang: “Làm sao tớ biết được? Tớ còn đang lo thay cho anh tớ đây.”

“Dùng hết rồi à?” Nam Vận giơ tay mở tủ phía trên bên trái bồn rửa tay. Tủ chia làm ba ngăn, bên trong là sản phẩm chăm sóc da của cô, nhưng lại không có mặt nạ dưỡng da. “Chắc là dùng hết rồi, tớ vào phòng ngủ lấy cho cậu…”

Anh hai Bạch Tinh Lan lười biếng tựa vào lan can giơ tấm biển ghi: [Chào mừng trở về Đông Phụ.]

Vẻ mặt Lục Dã vẫn chưa giãn ra: “Hết rồi?”

Lâm Lang: “Làm sao tớ biết được? Tớ còn đang lo thay cho anh tớ đây.”

Nam Vận: “Trong ngăn kéo bên trái ấy thây?”

Nói cách khác, cái cô thấy đầu tiên là bảng đèn cổ vũ người nổi tiếng trên tay của hai anh.

Bạch Tinh Lan: “Ái chà, người ta còn chưa tới đâu, thế mà em đã thay cậu ta đánh trận đầu rồi à?”

Thật sự là nhìn không nổi nữa, Lâm Lang liền khép hai khe nhỏ lại – nhắm mắt làm ngơ. Nếu có thêm hai cái tay nữa cô nhất định sẽ che hai lỗ tai lại thật chặt.

Cuối cùng Nam Vận cũng nhận ta có chỗ là lạ, dò xét hỏi: “Hình như mọi người không hài lòng về anh ấy lắm?”

Nam Vận và Lâm Lang học cả đêm, mặc dù không cam lòng nhưng cũng không dám rỉ tai thì thầm với nhau, vì thầy Lục ngồi đối diện giám sát, đốc thúc họ từng giây từng phút.

Ở trong phòng vệ sinh mà cũng để áo mưa?

Vì phải sống ở Đông Phụ gần nửa tháng nên lần này Nam Vận mang theo khá nhiều hành lý, ngoài một vali nhỏ có thể mang theo lên máy bay còn có một vali lớn 26 inch.

Lâm Lang: “Làm sao tớ biết được? Tớ còn đang lo thay cho anh tớ đây.”

Nam Vận: “Trong ngăn kéo bên trái ấy thây?”

Lúc này cuối cùng Nam Vận cũng thấy lúng túng, vội vã chạy qua thu dọn mấy cái áo mưa bỏ vào tủ đầu giường.

Nam Vận gật đầu: “Vâng, anh cũng vậy, đừng thức khuya làm việc.”

Môn thi cuối cùng thì được sắp xếp vào lúc mười giờ sáng ngày mùng một tháng hai, thi xong môn này nghĩa là kỳ nghỉ đông đã tới.

Nam Vận trả lời: “Đương nhiên là để tránh thai rồi.”

Đây là lần đầu tiên Nam Vận nghĩ đến vấn đề này, sau đó lại bắt đầu rầu rĩ: “Tớ cũng không biết. Ông bà ngoại tớ nhìn người cực kỳ chuẩn, hai người dự đoán kết quả hôn nhân chưa bao giờ sai, giống như ba mẹ tớ cũng vậy, trước đây mẹ tớ muốn kết hôn với ba tớ nhưng ông bà ngoại tớ lại nhất quyết không đồng ý, còn nói sau này bà chắc chắn sẽ phải chịu khổ, mẹ tớ khi đó còn không tin, cứ muốn gả cho ông ấy, kết quả thì sao? Những lời mà ông bà ngoại tớ nói đều thành sự thật.”Nếu không còn cách nào phản kháng, vậy thì cứ nhắm mắt hưởng thụ vậy!

Nam Vận hoàn toàn không hiểu ẩn ý của anh, chỉ nghĩ là anh trở lại nói với cô thêm lần nữa, hờ hững trả lời: “Vâng.” Lúc nói chuyện cô còn chẳng quay đầu lại, thản nhiên thay đồ ngủ.

Heo đào cải trắng*, thường không được người ta ưa cho lắm.

Nam Vận: “Ba mươi tết.”

Lâm Lang: “Thế nên là, họ không gả được con gái mình cho mối tốt, nên mới gây ra bất hạnh cho con, nên chắc chắn sẽ đặt ra tiêu chuẩn cao đối với cháu rể, tuyệt đối không để cậu đi vào vết xe đổ của mẹ cậu!”

Nam Vận rơi vào hoang mang rối rắm, tâm trạng đang thoải mái bỗng trở nên nặng nề.

Nam Vận mặc váy ngủ vào, không hiểu ý nhìn anh: “Em biết rồi, anh vừa mới nói với em rồi.”

Từ sau khi mẹ mất, ông bà ngoại cũng không thể thường xuyên đến Tây Phụ thăm cô, nhưng cũng không dưới một lần bảo cô đến Đông Phụ sống với họ. Lúc cậu và anh họ tới Tây Phụ thăm cũng không ít lần hỏi cô có muốn đi với họ không.

Nam Vận không hề nghĩ đến vấn đề này: “Tớ cảm thấy hai người họ chắc chắn sẽ đồng ý.”

Chuyên ngành của bọn họ vẫn phát huy “bền bỉ” như trước, mặt trận kéo dài từ ngày đầu tiên của tuần thi cho đến ngày cuối cùng.

Nam Vận vừa định thở phào nhẹ nhõm, lúc này Bạch Tinh Phạn lại nói: “Ông nội lớn tuổi rồi, không còn dữ như trước nữa đâu, em cứ yên tâm, chắc chắn sẽ không cắn c·h·ế·t cậu ta.”Anh cả: [Anh và anh hai em đang chờ ở cửa ra.]

Nam Vận: “…” Anh đang an ủi em thật đấy hả???

Chuyên ngành của bọn họ vẫn phát huy “bền bỉ” như trước, mặt trận kéo dài từ ngày đầu tiên của tuần thi cho đến ngày cuối cùng.Người này đúng thật là đứa trẻ ba tuổi!

Lục Dã lại không buông cô ngay, không nặng không nhẹ cắn một cái lên môi cô mới thỏa mãn buông ra.

Bạch Tinh Lan hơi bất mãn: “Làm gì mà trễ thế?”

Hai anh ấy lập tức đi về phía lối ra.Lại là vài cái áo mưa.

Nhưng vẫn chậm một bước, Lâm Lang đã mở cửa tủ.

Nam Vận gật đầu: “Vâng, anh cũng vậy, đừng thức khuya làm việc.”

Nam Vận được an ủi đôi chút: “Thôi được!”Bạch Tinh Lan hơi bất mãn: “Làm gì mà trễ thế?”

Đây là lần đầu tiên Nam Vận nghĩ đến vấn đề này, sau đó lại bắt đầu rầu rĩ: “Tớ cũng không biết. Ông bà ngoại tớ nhìn người cực kỳ chuẩn, hai người dự đoán kết quả hôn nhân chưa bao giờ sai, giống như ba mẹ tớ cũng vậy, trước đây mẹ tớ muốn kết hôn với ba tớ nhưng ông bà ngoại tớ lại nhất quyết không đồng ý, còn nói sau này bà chắc chắn sẽ phải chịu khổ, mẹ tớ khi đó còn không tin, cứ muốn gả cho ông ấy, kết quả thì sao? Những lời mà ông bà ngoại tớ nói đều thành sự thật.”

Nam Vận nhìn anh chằm chằm: “Chả nhẽ người ta không phải đi làm? Không phải làm việc? Không phải kiếm tiền à?”Dã Tử và anh cả gần như là trả lời cùng lúc.

Nam Vận cuối cùng cũng hiểu, tự nhiên cũng căng thẳng theo: “Lỡ Dã Tử không qua cửa được thì làm sao bây giờ?”

Ánh mắt của quần chúng vây xem trong phút chốc đều tập trung lên người cô.

Nam Vận vẫn không yên lòng: “Lỡ như không qua thì sao?”Ánh mắt cô nhìn chằm chằm hai người qua khe nhỏ, tức giận lên án: “Hai người thật không biết xấu hổ, không biết thẹn là gì!”

Nam Vận trả lời: “Đương nhiên là để tránh thai rồi.”

Nam Vận và Lâm Lang đều được như đại xá, không nói hai lời bắt đầu thu dọn đồ đạc, vừa khẩn trường vừa hồi hộp không khác gì hai học sinh tiểu học vừa thoát khỏi tay thầy chủ nhiệm.

Nam Vận mặc váy ngủ vào, không hiểu ý nhìn anh: “Em biết rồi, anh vừa mới nói với em rồi.”

Nam Vận giật mình: “Đừng mở!”

Kinh nghiệm xã hội của Lâm Lang cũng không nhiều, nhất thời vẫn chưa hiểu gì, nhìn tấm gương lớn trước mặt lại ngẩng đầu nhìn ngọn đèn thắp sáng trên gương, rồi lại cúi đầu nhìn xuống bồn rửa mặt lớn vững chắc, chợt hiểu ra điều gì, cô ấy đóng cửa tủ lại cái “rầm”, mặt đỏ tới mang tai khiển trách: “Thật không biết xấu hổ, không biết thẹn!”

Bạch Tinh Lan ăn không nói có: “Anh tình cờ quen được một người bạn chuyên làm bảng led tiếp ứng, anh đã bỏ ra ba tệ để mua chai Coca cho câu ấy, cậu ấy mới đồng ý cho anh hai cái bảng đèn đấy.”Nhưng vẫn chậm một bước, Lâm Lang đã mở cửa tủ.

Rõ ràng chỉ có năm môn học nhưng lại phân ra hơn mười buổi thi.

Nam Vận còn chưa nói xong, tay Lâm Lang đã đưa về phía tủ bên phải: “Bên này có không?”

Nhưng vẫn chậm một bước, Lâm Lang đã mở cửa tủ.

Nam Vận hiểu anh đang muốn gì, bó tay toàn tập, nhưng vẫn đi về phía anh, nhón chân lên hôn một cái trên gò má anh: “Hài lòng chưa?”

Bạch Tinh Lan: “Chả thế à, lừa hẳn mười mấy năm, đỉnh đấy!”

Lâm Lang: “Thế nên là, họ không gả được con gái mình cho mối tốt, nên mới gây ra bất hạnh cho con, nên chắc chắn sẽ đặt ra tiêu chuẩn cao đối với cháu rể, tuyệt đối không để cậu đi vào vết xe đổ của mẹ cậu!”

Nam Vận: “Ba mươi tết.”

Nam Vận không hề nghĩ đến vấn đề này: “Tớ cảm thấy hai người họ chắc chắn sẽ đồng ý.”

Nam Vận thấy thế thì hỏi: “Cậu đứng đó làm gì?”

Lục Dã đóng máy tính lại nói với hai người: “Hai em đi ngủ đi, ngày mai còn đến trường, anh ở bên phòng đối diện.”

Anh hai Bạch Tinh Lan lười biếng tựa vào lan can giơ tấm biển ghi: [Chào mừng trở về Đông Phụ.]

“Dùng hết rồi à?” Nam Vận giơ tay mở tủ phía trên bên trái bồn rửa tay. Tủ chia làm ba ngăn, bên trong là sản phẩm chăm sóc da của cô, nhưng lại không có mặt nạ dưỡng da. “Chắc là dùng hết rồi, tớ vào phòng ngủ lấy cho cậu…”

Nam Vận vẫn không yên lòng: “Lỡ như không qua thì sao?”Lục Dã hơi nhíu mày, lăp lại một lần nữa: “Anh qua bên đối diện đây.”

Bạch Tinh Lan thì thẳng thắn hơn: “Đúng, anh ngứa mắt nó đấy, ông nội nói rồi, có gan thì tới đấy, nếu không lột một lớp da của nó thì còn lâu mới thả đi.”Nam Vận: “Trong ngăn kéo bên trái ấy thây?”

Anh cả Bạch Tinh Phạn dáng thẳng như cán bút, đang giơ tấm biển ghi: [Người đẹp Nam Vận.]

Nam Vận hiểu anh đang muốn gì, bó tay toàn tập, nhưng vẫn đi về phía anh, nhón chân lên hôn một cái trên gò má anh: “Hài lòng chưa?”

Nhưng cô không thể phụ lòng anh trai mình, đón ánh mắt của mọi người vẫy vẫy tay với anh ấy.

Lâm Lang liếc xéo cô, sau đó nhấc gối lên, tức xì khói: “Cậu tự xem đi!”

Lâm Lang biết Nam Vận hiểu lầm: “Ý tớ không phải nói họ dữ, mà tớ nói là tiêu chuẩn! Tiêu chuẩn nghiêm ngặt!”

Lâm Lang liếc xéo cô, sau đó nhấc gối lên, tức xì khói: “Cậu tự xem đi!”

Nhưng cô không thể phụ lòng anh trai mình, đón ánh mắt của mọi người vẫy vẫy tay với anh ấy.

Nam Vận bị dọa sắp xanh cả mặt.

Heo đào cải trắng*, thường không được người ta ưa cho lắm.Lâm Lang bỗng đoán ra điều gì: “Lần này cậu dẫn anh tớ đi Đông Phụ cũng là yêu cầu của ông bà ngoại cậu à?”

Bạch Tinh Lan: “Bao giờ cậu ta mới đến?”Không hài lòng.

Vừa mở điện thoại lên Nam Vận đã gửi tin nhắn Wechat cho Dã Tử: [Em vừa xuống máy bay!]. Sau đó nhắn Wechat cho anh cả của cô – Bạch Tinh Phạn: [Em vừa xuống máy bay]’.

Nam Vận: “Em còn có quà cho bọn trẻ! À không, là bạn trai của em, em tặng thay anh ấy.”

Hai ngăn đều là đồ dùng cho nam, ngăn dưới còn đặt một hộp áo mưa.

Lục Dã lại không buông cô ngay, không nặng không nhẹ cắn một cái lên môi cô mới thỏa mãn buông ra.Anh dứt khoát nắm lấy eo cô, đặt tay kia lên sau gáy cô rồi cúi người xuống cắn lên môi cô, vừa hung hăng vừa mạnh bạo cạy mở khớp hàm của cô.

Kết thúc môn thi lúc mười hai giờ, vừa xong cái là cô về nhà luôn.

Còn chưa đến chỗ nhân viên xác minh mã ký gửi hành lý cô đã thấy hai anh trai của mình.

Lục Dã hơi nhíu mày, lăp lại một lần nữa: “Anh qua bên đối diện đây.”

Nam Vận bỗng có dự cảm không lành.

Nam Vận cũng bò lên giường: “Đi Đông Phụ về rồi hẵng nói.”

Bạch Tinh Lan thì thẳng thắn hơn: “Đúng, anh ngứa mắt nó đấy, ông nội nói rồi, có gan thì tới đấy, nếu không lột một lớp da của nó thì còn lâu mới thả đi.”

Kỳ thi cuối kỳ dự định là ngày hai lăm tháng một, kéo dài trong vòng một tuần.Bạch Tinh Phạn thấy thế thì mắng em trai: “Cậu bớt hù dọa em ấy lại đi.” Lại an ủi em gái: “Đừng nghe nó nói mò.”

Hôm nay Lục Dã không đến công ty, anh ở nhà nấu cơm trưa cho cô gái nhỏ, cơm nước xong thì chở cô đến sân bay.

Lâm Lang nảy ý: “Nếu ông bà ngoại cậu không đồng ý thì sao? Cậu sẽ không gả cho anh tớ luôn hả?”

Nam Vận còn chưa nói xong, tay Lâm Lang đã đưa về phía tủ bên phải: “Bên này có không?”

Đây là lần đầu tiên Nam Vận nghĩ đến vấn đề này, sau đó lại bắt đầu rầu rĩ: “Tớ cũng không biết. Ông bà ngoại tớ nhìn người cực kỳ chuẩn, hai người dự đoán kết quả hôn nhân chưa bao giờ sai, giống như ba mẹ tớ cũng vậy, trước đây mẹ tớ muốn kết hôn với ba tớ nhưng ông bà ngoại tớ lại nhất quyết không đồng ý, còn nói sau này bà chắc chắn sẽ phải chịu khổ, mẹ tớ khi đó còn không tin, cứ muốn gả cho ông ấy, kết quả thì sao? Những lời mà ông bà ngoại tớ nói đều thành sự thật.”

Lâm Lang: “Không có.”

Lục Dã hơi nhíu mày, lăp lại một lần nữa: “Anh qua bên đối diện đây.”

Lúc này cuối cùng Nam Vận cũng thấy lúng túng, vội vã chạy qua thu dọn mấy cái áo mưa bỏ vào tủ đầu giường.

Nam Vận nói thật: “Tớ không có nói với anh ấy, chỉ ảo anh ấy đi với tớ, nhưng tớ nghĩ chắc anh ấy cũng đoán ra được.”

Lúc này cuối cùng Nam Vận cũng thấy lúng túng, vội vã chạy qua thu dọn mấy cái áo mưa bỏ vào tủ đầu giường.

Nam Vận gật đầu: “Dạ.”

Nam Vận cũng không giấu giếm, gật đầu đáp: “Ừ.” Hai tháng trước cô gọi video nói chuyện với ông bà ngoại, cũng đã đề cập đến chuyện chuẩn bị kết hôn, sau đó hai ông bà đều yêu cầu cô Tết năm nay phải dẫn người đàn ông đó về cho họ xem thử.

Kinh nghiệm xã hội của Lâm Lang cũng không nhiều, nhất thời vẫn chưa hiểu gì, nhìn tấm gương lớn trước mặt lại ngẩng đầu nhìn ngọn đèn thắp sáng trên gương, rồi lại cúi đầu nhìn xuống bồn rửa mặt lớn vững chắc, chợt hiểu ra điều gì, cô ấy đóng cửa tủ lại cái “rầm”, mặt đỏ tới mang tai khiển trách: “Thật không biết xấu hổ, không biết thẹn!”

Anh cả: [Anh và anh hai em đang chờ ở cửa ra.]

(*) Thường dùng để nói về thứ mình bỏ công chăm sóc lại bị người khác chiếm mất, không làm mà cũng có ăn.

Lâm Lang phân tích nói: “Cậu xem, ông bà ngoại của cậu mặc dù có hai người con, nhưng chỉ có một người con gái đúng không?”

Nam Vận nói thật: “Tớ không có nói với anh ấy, chỉ ảo anh ấy đi với tớ, nhưng tớ nghĩ chắc anh ấy cũng đoán ra được.”

Lâm Lang cũng bắt đầu thấy bất an, cảm giác như mình vừa gây họa, vội vàng an ủi: “Cậu cũng không cần lo lắng đâu, cậu phải có lòng tin vào anh tớ chứ! Anh tớ ưu tú như vậy, nhất định sẽ vượt qua khảo sát thôi!”

Ánh mắt của quần chúng vây xem trong phút chốc đều tập trung lên người cô.

Anh phải chờ tới ba mươi tết mới có thể bay đến Đông Phụ.

“…”

Nam Vận lại gật đầu cái nữa.

Bạch Tinh Lan lại cười âm trầm: “Ông nội lúc còn trẻ còn được xưng là Hổ trắng của Đông Phụ, điều hối hận là năm đó không cắn c·h·ế·t ba em, vì vậy em nên bảo người đàn ông của em cẩn thận chút đi!”

Lâm Lang bày tỏ đồng tình sâu sắc, cũng âm thầm thề rằng sẽ không bao giờ đến nhà anh cô nữa, cho đến hết kỳ thi cuối kỳ.

Lại là vài cái áo mưa.

Không hài lòng.

Nếu như ông bà ngoại cô không đồng ý gả cô cho Dã Tử, liệu cô có dám khư khư cố chấp làm giống như mẹ cô năm đó từng làm hay không?

Còn chưa đến chỗ nhân viên xác minh mã ký gửi hành lý cô đã thấy hai anh trai của mình.

Nhắc tới việc này Nam Vận càng buồn bực: “Cậu đừng nhắc nữa, anh cậu tối nào cũng giám sát tớ học bài, tớ chắng muốn về nhà luôn.”

Bạch Tinh Lan: “Bao giờ cậu ta mới đến?”

“Dùng hết rồi à?” Nam Vận giơ tay mở tủ phía trên bên trái bồn rửa tay. Tủ chia làm ba ngăn, bên trong là sản phẩm chăm sóc da của cô, nhưng lại không có mặt nạ dưỡng da. “Chắc là dùng hết rồi, tớ vào phòng ngủ lấy cho cậu…”

Lâm Lang: “Không có.”

Từ sau khi mẹ mất, ông bà ngoại cũng không thể thường xuyên đến Tây Phụ thăm cô, nhưng cũng không dưới một lần bảo cô đến Đông Phụ sống với họ. Lúc cậu và anh họ tới Tây Phụ thăm cũng không ít lần hỏi cô có muốn đi với họ không.

Một giây ấy, thậm chí Nam Vận đã có suy nghĩ muốn xoay người về nhà ngay.

Lúc này Lâm Lang mới hạ hai tay xuống, lại tức giận bất bình khiển trách một lần nữa: “Thật không biết xấu hổ, không biết thẹn là gì.”Ánh mắt của quần chúng vây xem trong phút chốc đều tập trung lên người cô.Người này lại làm sao thế?

Nam Vận thở dài chui vào trong chăn.

Lâm Lang liếc xéo cô, sau đó nhấc gối lên, tức xì khói: “Cậu tự xem đi!”

Nam Vận cuối cùng cũng hiểu, tự nhiên cũng căng thẳng theo: “Lỡ Dã Tử không qua cửa được thì làm sao bây giờ?”

Nam Vận muốn phản kháng nhưng sức lực quá nhỏ, hoàn toàn không thể lay chuyển uy quyền của anh.

Nhưng cô không thể phụ lòng anh trai mình, đón ánh mắt của mọi người vẫy vẫy tay với anh ấy.

Lục Dã mặc kệ cô ấy, giơ tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô gái nhỏ, dịu dàng nói: “Anh đi đây, đừng chơi muộn quá, ngủ sớm chút.”

Nam Vận gật đầu: “Vâng, anh cũng vậy, đừng thức khuya làm việc.”

Bạch Tinh Phạn thấy thế thì mắng em trai: “Cậu bớt hù dọa em ấy lại đi.” Lại an ủi em gái: “Đừng nghe nó nói mò.”Vẻ mặt Lục Dã vẫn chưa giãn ra: “Hết rồi?”

Dã Tử và anh cả gần như là trả lời cùng lúc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lần nào cô cũng lắc đầu, im lặng từ chối ý tốt của họ.

Lâm Lang bày tỏ đồng tình sâu sắc, cũng âm thầm thề rằng sẽ không bao giờ đến nhà anh cô nữa, cho đến hết kỳ thi cuối kỳ.

Vẻ mặt Lục Dã không vui, cũng cực kỳ bất mãn, rất giống như đứa trẻ không được cho kẹo: “Em không nói ngủ ngon với anh à?”

Lâm Lang nảy ý: “Nếu ông bà ngoại cậu không đồng ý thì sao? Cậu sẽ không gả cho anh tớ luôn hả?”

Nhắc tới việc này Nam Vận càng buồn bực: “Cậu đừng nhắc nữa, anh cậu tối nào cũng giám sát tớ học bài, tớ chắng muốn về nhà luôn.”

Lục Dã hôn lên trán cô gái nhỏ một cái rồi mới rời khỏi.

Bạch Tinh Phạn: “Thằng nhóc này, mánh khoé bịp người cao siêu đấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nam Vận: “Đương nhiên là tớ phải để ông bà ngoại của tớ kiểm tra giúp đã chứ.”

Tuân thủ nguyên tắc không nhìn điều sai, Lâm Lang lấy hai tay che mắt mình lại, nhưng mỗi bên tay trái và tay phải đều hé ra một khe nhỏ.

Lâm Lang hỏi: “Làm sao biết được? Lỡ như họ không đồng ý thì sao?” Cô nhất định phải thay anh trai thăm dò tình huống.

Nói cách khác, cái cô thấy đầu tiên là bảng đèn cổ vũ người nổi tiếng trên tay của hai anh.

Mỗi học kỳ đều tràn ngập tiếng oán than dậy đất của sinh viên, nhưng giáo viên hành chính phụ trách sắp xếp lịch thi thì lại thờ ơ.

Nam Vận nhìn anh chằm chằm: “Chả nhẽ người ta không phải đi làm? Không phải làm việc? Không phải kiếm tiền à?”

Lâm Lang: “Đừng suy nghĩ lung tung, chỉ cần cậu có lòng tin với anh ấy là được, với lại còn hơn một tháng nữa mới đến Tết, việc quan trọng bây giờ là vượt qua kỳ thi cuối kỳ!”

Nam Vận: “Đương nhiên là tớ phải để ông bà ngoại của tớ kiểm tra giúp đã chứ.”

Lâm Lang: “Đừng suy nghĩ nhiều, đi ngủ sớm đi! Ngày mai còn phải lên lớp.”

Nam Vận không hề nghĩ đến vấn đề này: “Tớ cảm thấy hai người họ chắc chắn sẽ đồng ý.”

Trước khi chia tay ở sân bay, cô gái nhỏ lưu luyến không rời nói với anh: “Gặp lại ở Đông Phụ nhé.”

(*) Thường dùng để nói về thứ mình bỏ công chăm sóc lại bị người khác chiếm mất, không làm mà cũng có ăn.Nam Vận không tin: “Có thể nói cụ thể chút xem cái này thì tốn nhiều tiền như thế nào không?”

Lâm Lang hỏi: “Làm sao biết được? Lỡ như họ không đồng ý thì sao?” Cô nhất định phải thay anh trai thăm dò tình huống.

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm hai người qua khe nhỏ, tức giận lên án: “Hai người thật không biết xấu hổ, không biết thẹn là gì!”

Nhắc tới con cái, vẻ mặt hiền hậu dịu dàng của người làm cha hiện lên trên mặt Bạch Tinh Phạn: “Tất nhiên là ở nhà, vẫn đang chờ em đấy.”

(*) Thường dùng để nói về thứ mình bỏ công chăm sóc lại bị người khác chiếm mất, không làm mà cũng có ăn.

Nhắc tới việc này Nam Vận càng buồn bực: “Cậu đừng nhắc nữa, anh cậu tối nào cũng giám sát tớ học bài, tớ chắng muốn về nhà luôn.”

Bạch Tinh Lan: “Rồi rồi rồi, coi như anh chưa hỏi gì.”

Bạch Tinh Lan ăn không nói có: “Anh tình cờ quen được một người bạn chuyên làm bảng led tiếp ứng, anh đã bỏ ra ba tệ để mua chai Coca cho câu ấy, cậu ấy mới đồng ý cho anh hai cái bảng đèn đấy.”

Lâm Lang cũng đi theo cô: “Mặt nạ của cậu để ở đâu?”

Người này đúng thật là đứa trẻ ba tuổi!Lâm Lang: “Đừng suy nghĩ lung tung nữa, mấy lời tớ mới nói với cậu chắc chắn anh tớ cũng đã nghĩ đến lâu rồi, cậu thấy anh tớ có căng thẳng không? Không hề! Điều đó có nghĩa là gì? Là anh ấy đã tính cả rồi!”

Thu dọn đồ đạc xong, hai người bọn họ rời khỏi phòng đọc sách. Chỉ có một phòng vệ sinh nên hai người chỉ có thể lần lượt vào rửa mặt, Nam Vận để Lâm Lang rửa mặt s·ú·c miệng trước, một mình đi vào phòng ngủ. Lúc đang chuẩn bị thay đồ ngủ thì Lục Dã bước vào nhắc lại: “Anh qua bên đối diện đây.”

Anh cúi người hôn một cái lên trán cô: “Gặp lại ở Đông Phụ.”

Vali lớn cần gửi vận chuyển, đứng trước băng chuyền đợi một lúc lâu mới nhận được vali, sau đó mỗi tay kéo một cái đi theo lối ra.

Nam Vận lại giải thích thêm: “Hai người sống chung, luôn có những thời điểm không kiềm chế được.” Sau đó lại dùng giọng điệu trưởng bối nói với cô ấy: “Đến lúc đó cậu sẽ hiểu thôi.”

Lúc này Lâm Lang mới hạ hai tay xuống, lại tức giận bất bình khiển trách một lần nữa: “Thật không biết xấu hổ, không biết thẹn là gì.”

Nam Vận và Lâm Lang học cả đêm, mặc dù không cam lòng nhưng cũng không dám rỉ tai thì thầm với nhau, vì thầy Lục ngồi đối diện giám sát, đốc thúc họ từng giây từng phút.

Tuân thủ nguyên tắc không nhìn điều sai, Lâm Lang lấy hai tay che mắt mình lại, nhưng mỗi bên tay trái và tay phải đều hé ra một khe nhỏ.

Nam Vận giật mình: “Đừng mở!”

Môn thi cuối cùng thì được sắp xếp vào lúc mười giờ sáng ngày mùng một tháng hai, thi xong môn này nghĩa là kỳ nghỉ đông đã tới.

Nam Vận: “Vì sao?” Cô tưởng Lâm Lang nói đến tính nghiêm khắc của hai ông bà, lại giải thích thêm: “Hai người họ lớn tuổi nhưng tính tình rất tốt, cực kỳ ôn hòa không có hung dữ chút nào đâu.”

Kinh nghiệm xã hội của Lâm Lang cũng không nhiều, nhất thời vẫn chưa hiểu gì, nhìn tấm gương lớn trước mặt lại ngẩng đầu nhìn ngọn đèn thắp sáng trên gương, rồi lại cúi đầu nhìn xuống bồn rửa mặt lớn vững chắc, chợt hiểu ra điều gì, cô ấy đóng cửa tủ lại cái “rầm”, mặt đỏ tới mang tai khiển trách: “Thật không biết xấu hổ, không biết thẹn!”

Heo đào cải trắng*, thường không được người ta ưa cho lắm.

Nam Vận và Lâm Lang học cả đêm, mặc dù không cam lòng nhưng cũng không dám rỉ tai thì thầm với nhau, vì thầy Lục ngồi đối diện giám sát, đốc thúc họ từng giây từng phút.

Lâm Lang lại hỏi: “Anh của tớ biết không?”

Lâm Lang: “Thế nên là, họ không gả được con gái mình cho mối tốt, nên mới gây ra bất hạnh cho con, nên chắc chắn sẽ đặt ra tiêu chuẩn cao đối với cháu rể, tuyệt đối không để cậu đi vào vết xe đổ của mẹ cậu!”

Bạch Tinh Phạn: “Thằng nhóc này, mánh khoé bịp người cao siêu đấy.”Môn thi cuối cùng thì được sắp xếp vào lúc mười giờ sáng ngày mùng một tháng hai, thi xong môn này nghĩa là kỳ nghỉ đông đã tới.

Cửa phòng ngủ không đóng, Nam Vận xấu hổ quá, cảm giác như bị bắt gian tại trận, vội vàng đẩy Lục Dã ra.

Bạch Tinh Lan hơi bất mãn: “Làm gì mà trễ thế?”(*) Thường dùng để nói về thứ mình bỏ công chăm sóc lại bị người khác chiếm mất, không làm mà cũng có ăn.

Lần nào cô cũng lắc đầu, im lặng từ chối ý tốt của họ.

Nam Vận nói thật: “Tớ không có nói với anh ấy, chỉ ảo anh ấy đi với tớ, nhưng tớ nghĩ chắc anh ấy cũng đoán ra được.”

Nam Vận vẫn đưa mắt nhìn anh đi vào cửa nhà đối diện, sau đó mới đóng cửa.

Lâm Lang cũng đi theo cô: “Mặt nạ của cậu để ở đâu?”

Bạch Tinh Lan thấy em gái thì đứng thẳng dậy kích động gọi lớn: “A Vận!”

Nam Vận được an ủi đôi chút: “Thôi được!”Người này lại làm sao thế?

Bạch Tinh Lan ăn không nói có: “Anh tình cờ quen được một người bạn chuyên làm bảng led tiếp ứng, anh đã bỏ ra ba tệ để mua chai Coca cho câu ấy, cậu ấy mới đồng ý cho anh hai cái bảng đèn đấy.”

Bạch Tinh Lan: “Chả thế à, lừa hẳn mười mấy năm, đỉnh đấy!”

Bạch Tinh Lan hơi bất mãn: “Làm gì mà trễ thế?”

Nam Vận bỗng có dự cảm không lành.

Hai anh ấy lập tức đi về phía lối ra.

Nam Vận: “Em còn có quà cho bọn trẻ! À không, là bạn trai của em, em tặng thay anh ấy.”

Lâm Lang: “…” Cô không đỡ nổi.

Bạch Tinh Phạn nhàn nhạt trả lời: “Bình thường thôi.”

Nam Vận cây ngay không sợ c·h·ế·t đứng: “Cái này gọi là tình thú!” Nói xong, cô đi vào nhà vệ sinh: “Tớ đi rửa mặt đây.”Kết thúc môn thi lúc mười hai giờ, vừa xong cái là cô về nhà luôn.

Nam Vận gật đầu: “Vâng, anh cũng vậy, đừng thức khuya làm việc.”

Nam Vận muốn phản kháng nhưng sức lực quá nhỏ, hoàn toàn không thể lay chuyển uy quyền của anh.Kinh nghiệm xã hội của Lâm Lang cũng không nhiều, nhất thời vẫn chưa hiểu gì, nhìn tấm gương lớn trước mặt lại ngẩng đầu nhìn ngọn đèn thắp sáng trên gương, rồi lại cúi đầu nhìn xuống bồn rửa mặt lớn vững chắc, chợt hiểu ra điều gì, cô ấy đóng cửa tủ lại cái “rầm”, mặt đỏ tới mang tai khiển trách: “Thật không biết xấu hổ, không biết thẹn!”

Nam Vận chí khí hùng hồn: “Vốn dĩ là anh ấy mua mà.”

(*) Thường dùng để nói về thứ mình bỏ công chăm sóc lại bị người khác chiếm mất, không làm mà cũng có ăn.

Nam Vận và Lâm Lang đều được như đại xá, không nói hai lời bắt đầu thu dọn đồ đạc, vừa khẩn trường vừa hồi hộp không khác gì hai học sinh tiểu học vừa thoát khỏi tay thầy chủ nhiệm.

Lâm Lang: “Đừng suy nghĩ nhiều, đi ngủ sớm đi! Ngày mai còn phải lên lớp.”

Nam Vận muốn gặp ông bà ngoại sớm một chút nên đã đặt vé lúc bốn giờ chiều hôm ấy.

Bạch Tinh Lan: “Rồi rồi rồi, coi như anh chưa hỏi gì.”

Bạch Tinh Phạn: “Thằng nhóc này, mánh khoé bịp người cao siêu đấy.”

Quá mất mặt.Nam Vận hoàn toàn không hiểu ẩn ý của anh, chỉ nghĩ là anh trở lại nói với cô thêm lần nữa, hờ hững trả lời: “Vâng.” Lúc nói chuyện cô còn chẳng quay đầu lại, thản nhiên thay đồ ngủ.

Cô không dám, cũng không nỡ khiến ông bà lại phải buồn lòng.

Vali lớn cần gửi vận chuyển, đứng trước băng chuyền đợi một lúc lâu mới nhận được vali, sau đó mỗi tay kéo một cái đi theo lối ra.

Thật sự là nhìn không nổi nữa, Lâm Lang liền khép hai khe nhỏ lại – nhắm mắt làm ngơ. Nếu có thêm hai cái tay nữa cô nhất định sẽ che hai lỗ tai lại thật chặt.

Lâm Lang: “Mẹ cậu lại chỉ có một người con gái là cậu thôi, đúng không?”

Nam Vận cây ngay không sợ c·h·ế·t đứng: “Cái này gọi là tình thú!” Nói xong, cô đi vào nhà vệ sinh: “Tớ đi rửa mặt đây.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Vừa mở điện thoại lên Nam Vận đã gửi tin nhắn Wechat cho Dã Tử: [Em vừa xuống máy bay!]. Sau đó nhắn Wechat cho anh cả của cô – Bạch Tinh Phạn: [Em vừa xuống máy bay]’.

Nam Vận vừa định thở phào nhẹ nhõm, lúc này Bạch Tinh Phạn lại nói: “Ông nội lớn tuổi rồi, không còn dữ như trước nữa đâu, em cứ yên tâm, chắc chắn sẽ không cắn c·h·ế·t cậu ta.”

Lâm Lang: “Thế nên là, họ không gả được con gái mình cho mối tốt, nên mới gây ra bất hạnh cho con, nên chắc chắn sẽ đặt ra tiêu chuẩn cao đối với cháu rể, tuyệt đối không để cậu đi vào vết xe đổ của mẹ cậu!”

Anh dứt khoát nắm lấy eo cô, đặt tay kia lên sau gáy cô rồi cúi người xuống cắn lên môi cô, vừa hung hăng vừa mạnh bạo cạy mở khớp hàm của cô.

Lâm Lang hừ lạnh một cái, xoay người bỏ đi.

Anh hai Bạch Tinh Lan lười biếng tựa vào lan can giơ tấm biển ghi: [Chào mừng trở về Đông Phụ.]

Nam Vận trả lời: “Đương nhiên là để tránh thai rồi.”

Lại là vài cái áo mưa.

Nam Vận thở dài chui vào trong chăn.

Không hài lòng.

Bạch Tinh Lan: “Chả thế à, lừa hẳn mười mấy năm, đỉnh đấy!”

Thất Thất là tên ở nhà của con gái anh cả, Thập Ngũ là tên ở nhà của con trai nhỏ nhà anh.

Lâm Lang phân tích nói: “Cậu xem, ông bà ngoại của cậu mặc dù có hai người con, nhưng chỉ có một người con gái đúng không?”

Nam Vận nhìn anh chằm chằm: “Chả nhẽ người ta không phải đi làm? Không phải làm việc? Không phải kiếm tiền à?”

Nam Vận lại gật đầu cái nữa.

Nam Vận không hiểu: “Vậy nghĩa là sao?”

Nam Vận im lặng, bất an c*n m** d***.

Rõ ràng chỉ có năm môn học nhưng lại phân ra hơn mười buổi thi.

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm hai người qua khe nhỏ, tức giận lên án: “Hai người thật không biết xấu hổ, không biết thẹn là gì!”Lâm Lang: “Đừng suy nghĩ lung tung, chỉ cần cậu có lòng tin với anh ấy là được, với lại còn hơn một tháng nữa mới đến Tết, việc quan trọng bây giờ là vượt qua kỳ thi cuối kỳ!”

Nam Vận gật đầu.

Rõ ràng chỉ có năm môn học nhưng lại phân ra hơn mười buổi thi.

Anh cúi người hôn một cái lên trán cô: “Gặp lại ở Đông Phụ.”Lục Dã đóng máy tính lại nói với hai người: “Hai em đi ngủ đi, ngày mai còn đến trường, anh ở bên phòng đối diện.”

Nam Vận gật đầu: “Dạ.”Bạch Tinh Lan lại cười âm trầm: “Ông nội lúc còn trẻ còn được xưng là Hổ trắng của Đông Phụ, điều hối hận là năm đó không cắn c·h·ế·t ba em, vì vậy em nên bảo người đàn ông của em cẩn thận chút đi!”

Nam Vận thở dài chui vào trong chăn.

Cô gái nhỏ làm quá qua loa.Nam Vận thấy thế thì hỏi: “Cậu đứng đó làm gì?”

Chuyên ngành của bọn họ vẫn phát huy “bền bỉ” như trước, mặt trận kéo dài từ ngày đầu tiên của tuần thi cho đến ngày cuối cùng.

Lâm Lang: “Làm sao tớ biết được? Tớ còn đang lo thay cho anh tớ đây.”

Trong nhất thời, cô không biết mình nên cảm động hay xấu hổ nữa, cô cũng không biết sao anh hai lại thuyết phục được anh cả trước giờ luôn chín chắn chững chạc cùng làm một chuyện xấu hổ như thế này.

Người này lại làm sao thế?

Trước khi chia tay ở sân bay, cô gái nhỏ lưu luyến không rời nói với anh: “Gặp lại ở Đông Phụ nhé.”

Anh hai Bạch Tinh Lan lười biếng tựa vào lan can giơ tấm biển ghi: [Chào mừng trở về Đông Phụ.]

Nam Vận im lặng, bất an c*n m** d***.

Nhưng cô cũng không bỏ Dã Tử được.Thu dọn đồ đạc xong, hai người bọn họ rời khỏi phòng đọc sách. Chỉ có một phòng vệ sinh nên hai người chỉ có thể lần lượt vào rửa mặt, Nam Vận để Lâm Lang rửa mặt s·ú·c miệng trước, một mình đi vào phòng ngủ. Lúc đang chuẩn bị thay đồ ngủ thì Lục Dã bước vào nhắc lại: “Anh qua bên đối diện đây.”

Nam Vận gật đầu: “Dạ.”

Nam Vận vẫn đưa mắt nhìn anh đi vào cửa nhà đối diện, sau đó mới đóng cửa.

Mãi cho đến mười rưỡi thầy Lục mới giơ cao đánh khẽ.

Lục Dã mặc kệ cô ấy, giơ tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô gái nhỏ, dịu dàng nói: “Anh đi đây, đừng chơi muộn quá, ngủ sớm chút.”

Lâm Lang do dự một chút, cũng nói thẳng: “Tớ cảm thấy ông bà ngoại của cậu chắc chắn sẽ đặt ra yêu cầu rất nghiêm khắc với cháu rể đấy.”Thật sự là nhìn không nổi nữa, Lâm Lang liền khép hai khe nhỏ lại – nhắm mắt làm ngơ. Nếu có thêm hai cái tay nữa cô nhất định sẽ che hai lỗ tai lại thật chặt.

Bạch Tinh Lan: “Bao giờ cậu ta mới đến?”

Nam Vận vừa tức vừa buồn cười: “Ngủ ngon!”

Lâm Lang: “Không có.”

Thu dọn đồ đạc xong, hai người bọn họ rời khỏi phòng đọc sách. Chỉ có một phòng vệ sinh nên hai người chỉ có thể lần lượt vào rửa mặt, Nam Vận để Lâm Lang rửa mặt s·ú·c miệng trước, một mình đi vào phòng ngủ. Lúc đang chuẩn bị thay đồ ngủ thì Lục Dã bước vào nhắc lại: “Anh qua bên đối diện đây.”Nam Vận: “Ba mươi tết.”

Cửa phòng ngủ không đóng, Nam Vận xấu hổ quá, cảm giác như bị bắt gian tại trận, vội vàng đẩy Lục Dã ra.

Lâm Lang bỗng đoán ra điều gì: “Lần này cậu dẫn anh tớ đi Đông Phụ cũng là yêu cầu của ông bà ngoại cậu à?”Lâm Lang: “Mẹ cậu lại chỉ có một người con gái là cậu thôi, đúng không?”

Hai anh trai của cô đều có chiều cao vượt trội, anh cả cao 1m85, anh thứ hai cao 1m8, cầm trên tay tấm biến led nhìn cực kỳ bắt mắt, khiến biết bao người nhìn chăm chú vào bảng hiệu trong tay, mà bọn họ cũng bắt đầu tò mò ngó nghiêng xem người đẹp Nam Vận rốt cuộc là ai.

Lâm Lang vén chăn lên giường, thuận miệng hỏi thêm: “Cậu và anh tớ định chừng nào kết hôn?”

Chương 47: Heo đào cải trắng, thường không được người ta ưa cho lắm

Tuân thủ nguyên tắc không nhìn điều sai, Lâm Lang lấy hai tay che mắt mình lại, nhưng mỗi bên tay trái và tay phải đều hé ra một khe nhỏ.

Lúc này Lâm Lang mới hạ hai tay xuống, lại tức giận bất bình khiển trách một lần nữa: “Thật không biết xấu hổ, không biết thẹn là gì.”

Nhưng cô cũng không bỏ Dã Tử được.

Vali lớn cần gửi vận chuyển, đứng trước băng chuyền đợi một lúc lâu mới nhận được vali, sau đó mỗi tay kéo một cái đi theo lối ra.Kinh nghiệm xã hội của Lâm Lang cũng không nhiều, nhất thời vẫn chưa hiểu gì, nhìn tấm gương lớn trước mặt lại ngẩng đầu nhìn ngọn đèn thắp sáng trên gương, rồi lại cúi đầu nhìn xuống bồn rửa mặt lớn vững chắc, chợt hiểu ra điều gì, cô ấy đóng cửa tủ lại cái “rầm”, mặt đỏ tới mang tai khiển trách: “Thật không biết xấu hổ, không biết thẹn!”

Đúng lúc hai người đang hôn nhau thì ngoài cửa có tiếng hét chói tai: “Hai người đang làm cái gì vậy!! Em còn đang ở đây mà!!”

Ông nội của anh ấy chính là ông ngoại của Nam Vận.

Lục Dã hôn lên trán cô gái nhỏ một cái rồi mới rời khỏi.

Thu dọn đồ đạc xong, hai người bọn họ rời khỏi phòng đọc sách. Chỉ có một phòng vệ sinh nên hai người chỉ có thể lần lượt vào rửa mặt, Nam Vận để Lâm Lang rửa mặt s·ú·c miệng trước, một mình đi vào phòng ngủ. Lúc đang chuẩn bị thay đồ ngủ thì Lục Dã bước vào nhắc lại: “Anh qua bên đối diện đây.”

Nam Vận không hề nghĩ đến vấn đề này: “Tớ cảm thấy hai người họ chắc chắn sẽ đồng ý.”

Anh phải chờ tới ba mươi tết mới có thể bay đến Đông Phụ.Nam Vận giật mình: “Đừng mở!”

Trước khi chia tay ở sân bay, cô gái nhỏ lưu luyến không rời nói với anh: “Gặp lại ở Đông Phụ nhé.”

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm hai người qua khe nhỏ, tức giận lên án: “Hai người thật không biết xấu hổ, không biết thẹn là gì!”

Nam Vận nhìn anh chằm chằm: “Chả nhẽ người ta không phải đi làm? Không phải làm việc? Không phải kiếm tiền à?”

Nam Vận muốn gặp ông bà ngoại sớm một chút nên đã đặt vé lúc bốn giờ chiều hôm ấy.Nam Vận cây ngay không sợ c·h·ế·t đứng: “Cái này gọi là tình thú!” Nói xong, cô đi vào nhà vệ sinh: “Tớ đi rửa mặt đây.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Heo đào cải trắng, thường không được người ta ưa cho lắm