Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Cứ Vậy Mà Yêu Em

Trương Bất Nhất

Chương 57: Cô kiễng mũi chân, muốn thơm má anh một cái

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57: Cô kiễng mũi chân, muốn thơm má anh một cái


Cô ngẩng phắt đầu lên, ngạc nhiên nhìn anh.

Mặt mày Qúy lão gia tử lạnh nhạt: ” Hừ, giữa tôi và ông không có tình bạn.”

Vì muốn cô được giải tỏa áp lực, anh nói được làm được, sang ngày thứ hai thật sự đưa cô đi đến quảng trường trên đập thủy điện để thả diều.

Trời lạnh, cô gái nhỏ đút hai tay vào trong túi áo lông.

Lúc đó Dã Tử đã đổi xe, đến đón cô không phải là xe máy điện nữa, thay vào đó là một con Hyundai Bắc Kinh màu đen.

Dã Tử đi đến cạnh cô, cầm lấy vali trong tay cô, sau đó nắm lấy tay cô, ấm giọng nói: ” Đi thôi, về nhà.”

Đến nay cô vẫn còn nhớ rõ con diều hình chim én kia, đuôi của chim én hình như bị kéo cắt một nhát, phần đuôi màu đen được chia làm hai bay phấp phới trong gió.

Qúy lão gia tử không thể nhịn được nữa: ” Ông già này sao phiền thế hả? Cách xa tôi ra, đến chỗ nào mát mẻ mà đứng đi.”

Đến lúc này cô mới phát hiện, anh cũng đang nhìn cô, thần sắc ôn nhu như nước, làm cô không khống chế được chìm vào trong đó, không dời được mắt.

Mặc dù hai người gặp nhau thì đều nói mát nhau, nhưng trong lòng vẫn khá quan tâm đối phương, dù sao cũng là bạn già mười mấy năm rồi.

Thường nói khoảng cách sinh ra cái đẹp, cô vốn đã không có mỹ cảm* gì với Vương Mộng Kiều, sau khi vào ở cùng ký túc xá, độ mỹ cảm lao thẳng xuống số âm.

Trời lạnh, cô gái nhỏ đút hai tay vào trong túi áo lông.Cho dù không có âm thanh, nhưng Nam Vận vẫn có thể tưởng tượng được giọng nói trầm thấp ấm áp của anh.

Qúy lão gia tử không để ý đến ông, khinh thường hừ lạnh một tiếng, tiếp tục vận động khuếch trương cơ ngực.

Trong giọng nói của Bạch lão gia tử, mang theo ba phần khoe khoang, ba phần tự tin, bốn phần hững hờ.

Mặt mày Qúy lão gia tử lạnh nhạt: ” Hừ, giữa tôi và ông không có tình bạn.”

*Mỹ cảm: sự cảm thấy cái đẹp.Đúng lúc này, anh bỗng quay mặt lại, hơi cúi đầu, đặt môi anh lên môi cô, phối hợp với cô hoàn thành nụ hôn này.

Khoảnh khắc đó cô vừa kinh ngạc lại bất ngờ.

Sau khi rời Đông Phụ, bọn họ có thể kết hôn rồi.

Vương Mộng Kiều: ” Cậu ta thi không tốt thì liên quan gì đến tớ chứ? Tớ có phải là nơi trút giận của cậu ta đâu?”

Lúc này, nhìn thấy ông ngoại thả diều, Nam Vận lại nhớ tới chuyện năm đó, không khỏi cong khóe miệng lên, vô thức quay đầu, nhìn về hướng Dã Tử đang ở bên cạnh.

Nhưng dù sao chăng nữa, cô tạm thời có thể thở phào nhẹ nhõm, có điều nội tâm vẫn có chút hốt hoảng không yên, dù sao lần này cô thi rất tệ, có thể nói là lần thi tệ nhất từ trước đến giờ.

Trong giọng nói của Bạch lão gia tử, mang theo ba phần khoe khoang, ba phần tự tin, bốn phần hững hờ.

Ánh mắt Lục Dã dịu dàng nhìn cô gái nhỏ của anh, không nhịn được cong khóe môi.Vương Mộng Kiều: ” Cậu ta thi không tốt thì liên quan gì đến tớ chứ? Tớ có phải là nơi trút giận của cậu ta đâu?”

Dã Tử đi đến cạnh cô, cầm lấy vali trong tay cô, sau đó nắm lấy tay cô, ấm giọng nói: ” Đi thôi, về nhà.”

Lúc này, nhìn thấy ông ngoại thả diều, Nam Vận lại nhớ tới chuyện năm đó, không khỏi cong khóe miệng lên, vô thức quay đầu, nhìn về hướng Dã Tử đang ở bên cạnh.

Lâm Du Dã mỉm cười: ” Có chứ.”

Thành tích bị kẻ địch đè ép, cô gái nhỏ quả thực cần được an ủi, anh lập tức nói: ” Thành tích của một bài thi không nói lên được điều gì, lần này em không thi tốt hơn cô ta, cũng không đại biểu em kém hơn cô ta.”Phần lớn con gái trong lớp đều rất ghét Vương Mông Kiều, nhưng cô ta lại rất được đám con trai săn đón.

Con diều Lục Dã mua cho Bạch lão gia tử to khủng, rộng 2m, dài 2m8, còn có hình vẽ Trương Phi mặt đen, trông vô cùng khí phách.

Dã Tử của cô thật là đẹp, trên Kinh Thi có câu nói ” có người quân tử, như thiết như tha, như trác như ma”, dùng để hình dung anh không sai chút nào.

Khi cô ta nói chuyện, giọng nói còn vô cùng lớn, dường như đang cố ý để cô ở bên ngoài ban công nghe được rõ ràng rành mạch.

Lúc này, một cơn gió thổi qua, nhưng cô không cảm thấy lạnh chút nào cả, ngược lại vô cùng ấm áp.

Thời điểm tan học vào hôm thứ bảy, cô cố ý lân la ở trong phòng học thêm nửa tiếng mới đi ra. Khi ra đến cổng trường, cô căn bản không dám ngẩng đầu, sợ phải đối mặt với sắc mặt âm trầm của thầy Lục – À, không đúng, lúc đó vẫn là thầy Lâm.

Qúy lão gia tử không để ý đến ông, khinh thường hừ lạnh một tiếng, tiếp tục vận động khuếch trương cơ ngực.

Nam Vận bất mãn: ” Em muốn sự khẳng định của anh!”

Trời lạnh, cô gái nhỏ đút hai tay vào trong túi áo lông.

Vương Mộng Kiều còn hay cố tình hỏi thành tích thi cử của cô khi cô có điểm thấp, nếu lần thi nào mà cô thi tốt hơn cô ta, thì cô ta tuyệt đối sẽ không nhắc đến vấn đề này.

Đúng lúc này, anh bỗng quay mặt lại, hơi cúi đầu, đặt môi anh lên môi cô, phối hợp với cô hoàn thành nụ hôn này.

*Mỹ cảm: sự cảm thấy cái đẹp.

Sau khi rời Đông Phụ, bọn họ có thể kết hôn rồi.

Cô vừa lòng thỏa ý, ngọt như được ăn kẹo, vui vẻ cong khóe miệng.Có một số người chính là như này, không làm ra chuyện gì thương thiên hại lý với bạn, nhưng lại có chút chuyện nhỏ làm bạn nổi da gà, một lần hai lần còn không để trong lòng, song theo thời gian dài, mấy chuyện đó sẽ tích lũy thành oán khí không thể xem nhẹ.

Anh đưa tay phải tiến vào trong túi áo của cô, bắt lấy tay trái cô.

Khi đứng ở trước bồn rửa mặt, cô nghe được rất rõ Vương Mộng Kiều đang phàn nàn với một cô bạn khác trong ký túc xá: ” Cậu nói xem có phải Nam Vận bị bệnh gì không? Không phải tớ chỉ hỏi cậu ta thi thế nào thôi sao? Nổi đóa với tớ làm gì chứ?”

Xe đi đến ngã tư, trong lúc chờ đèn đỏ, Dã Tử bỗng nói với cô: ” Em muốn thả diều không? Ngày mai anh đưa em đi.”

Trước khi cuộc thi bắt đầu, hai ông cụ làm nóng người trước. Bạch lão gia tử vốn đang ép đùi, chả biết ép kiểu gì mà dịch được đến bên cạnh Qúy lão gia tử, giọng điệu thấm thía hỏi: “Lão Qúy, ông nhìn thấy diều của tôi chưa? Ít nhất cũng phải gấp đôi diều của ông đó.”

Nhưng dù sao chăng nữa, cô tạm thời có thể thở phào nhẹ nhõm, có điều nội tâm vẫn có chút hốt hoảng không yên, dù sao lần này cô thi rất tệ, có thể nói là lần thi tệ nhất từ trước đến giờ.

Xe đi đến ngã tư, trong lúc chờ đèn đỏ, Dã Tử bỗng nói với cô: ” Em muốn thả diều không? Ngày mai anh đưa em đi.”

Trước khi cuộc thi bắt đầu, hai ông cụ làm nóng người trước. Bạch lão gia tử vốn đang ép đùi, chả biết ép kiểu gì mà dịch được đến bên cạnh Qúy lão gia tử, giọng điệu thấm thía hỏi: “Lão Qúy, ông nhìn thấy diều của tôi chưa? Ít nhất cũng phải gấp đôi diều của ông đó.”

” Có thật sao?” Nam Vận tự dưng có chút hưng phấn — Thầy Lâm lại có lúc thi không tốt sao? — Cô nôn nóng hỏi anh,” Lần đó anh đứng thứ mấy?”

Qúy lão gia tử liếc mắt nhìn ông: ” Có thể làm hài lòng lão ngoan cố như ông, xem ra thằng nhóc kia rất ưu tú.”

” … … …”

Cúi đầu do dự rất lâu, cô mới lấy dũng khí nói thật với anh, giọng nhỏ như muỗi kêu, không chút sức lực nói: ” Có kết quả thi thử rồi.”

Lâm Du Dã không chút chần chừ nói: ” A Vận của anh tất nhiên là giỏi nhất.”

Lúc này, một cơn gió thổi qua, nhưng cô không cảm thấy lạnh chút nào cả, ngược lại vô cùng ấm áp.

Lâm Du Dã tiếp tục giải thích: ” Không thi tốt tất nhiên có thể buồn, nhưng cũng không cần vì thế mà phủ định bản thân. Đi thi không chỉ khảo nghiệm năng lực nắm giữ tri thức của em đến đâu, còn khảo nghiệm cả tâm thái nữa.”Sau đó, anh nắm tay cô nhét vào túi áo khoác của mình, cùng cô mười ngón đan nhau, còn dùng đầu ngón tay gãi gãi lên mu bàn tay cô.

Nam Vận cố gắng điều chỉnh lại tâm thái của mình, cuối cùng thở dài, ăn ngay nói thật: ” Không được, em vẫn nghĩ không thông, bài thi lần này Vương Mộng Kiều còn thi tốt hơn em.”

Nam Vận càng bất ngờ hơn, nhìn anh như nhìn quái vật một lúc lâu, rồi nói ra một câu từ tận đáy lòng: ” Anh Lâm, tâm trạng lần này của anh thật tốt!”

Nam Vận rốt cuộc cũng cảm thấy được một tẹo an ủi: ” Em cũng cảm thấy như vậy, mười bài thi thì có chín bài cô ta không cao điểm bằng em!”

Sau khi rời Đông Phụ, bọn họ có thể kết hôn rồi.Là do lần này chủ nhiệm lớp không gửi thông báo sao? Cho nên anh vẫn chưa biết được thành tích của cô?

Vương Mộng Kiều còn hay cố tình hỏi thành tích thi cử của cô khi cô có điểm thấp, nếu lần thi nào mà cô thi tốt hơn cô ta, thì cô ta tuyệt đối sẽ không nhắc đến vấn đề này.

Lâm Du Dã không chút chần chừ nói: ” A Vận của anh tất nhiên là giỏi nhất.”

Bạch lão gia tử đổi đùi khác để ép, tận tình khuyên bảo: ” Lão Qúy, giờ ông nhận thua vẫn còn kịp đấy, nếu không trai gái ông đều ở đây, ông thua rồi thì mất mặt biết bao a.”

Cô ngẩng phắt đầu lên, ngạc nhiên nhìn anh.

Giây phút đó không hiểu sao cô lại có chút thẹn thùng, giống như cảm giác lần đầu tiên đi hẹn hò với anh sau khi xác lập quan hệ yêu đương, tim đập trật hai nhịp, má cũng bắt đầu nóng bừng.

Nam Vận càng bất ngờ hơn, nhìn anh như nhìn quái vật một lúc lâu, rồi nói ra một câu từ tận đáy lòng: ” Anh Lâm, tâm trạng lần này của anh thật tốt!”

Vương Mộng Kiều thích khoe của trong ký túc xá, thích khoe khoang người theo đuổi mình cuồng nhiệt bao nhiêu, thích giả vờ đáng thương, thích đưa mình lên mà vùi người khác xuống.

*Mỹ cảm: sự cảm thấy cái đẹp.

Giây phút đó không hiểu sao cô lại có chút thẹn thùng, giống như cảm giác lần đầu tiên đi hẹn hò với anh sau khi xác lập quan hệ yêu đương, tim đập trật hai nhịp, má cũng bắt đầu nóng bừng.

Qúy lão gia tử liếc mắt nhìn ông: ” Có thể làm hài lòng lão ngoan cố như ông, xem ra thằng nhóc kia rất ưu tú.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cho dù không có âm thanh, nhưng Nam Vận vẫn có thể tưởng tượng được giọng nói trầm thấp ấm áp của anh.

Mặc dù hai người gặp nhau thì đều nói mát nhau, nhưng trong lòng vẫn khá quan tâm đối phương, dù sao cũng là bạn già mười mấy năm rồi.

Tay của cô gái nhỏ trắng nõn nhẵn nhụi, mềm mại không xương.

Nam Vận dẩu miệng nhỏ: ” Em cảm thấy anh đang đả kích em, em đã đang rất buồn rồi, bây giờ lại càng cảm thấy mình chẳng khá tẹo nào.”

Cho dù không có âm thanh, nhưng Nam Vận vẫn có thể tưởng tượng được giọng nói trầm thấp ấm áp của anh.

Bắt đầu thì nhìn diều, sau đó thành nhìn anh.

Thời học sinh, hầu như mỗi cô gái đều có một bạn nữ mà mình ghét.

Mặc dù hai người gặp nhau thì đều nói mát nhau, nhưng trong lòng vẫn khá quan tâm đối phương, dù sao cũng là bạn già mười mấy năm rồi.

Nếu thiếu gia nhà giàu giả nghèo có xếp hạng, thầy Lục chắc chắn sẽ ẵm được giải nhất.

Cái gọi là thấp của ngài, là đỉnh cao mà em chưa từng với tới.

Trời lạnh, cô gái nhỏ đút hai tay vào trong túi áo lông.

Nam Vận cũng lâu rồi không thả diều. Trong ký ức của cô, lần cuối cô thả diều là vào học kỳ hai của lớp 12, Dã Tử đưa cô đi thả để cô giải tỏa áp lực học tập.

Đến lúc này cô mới phát hiện, anh cũng đang nhìn cô, thần sắc ôn nhu như nước, làm cô không khống chế được chìm vào trong đó, không dời được mắt.

Ngừng một chút, anh lại bổ sung thêm: ” Áp lực của học sinh cũng không ít hơn người trưởng thành đâu, đối với chuyện học tập, có áp lực vừa phải là chuyện tốt, nhưng áp lực quá lớn thì lại bị phản tác dụng. Vả lại, thành tích cũng không phải là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá một học sinh là tốt hay xấu, cho nên không cần phải quá nghiêm túc, dùng tâm thái bình thản đối mặt với mỗi cuộc thi là được rồi.”

Đến nay cô vẫn còn nhớ rõ con diều hình chim én kia, đuôi của chim én hình như bị kéo cắt một nhát, phần đuôi màu đen được chia làm hai bay phấp phới trong gió.*Mỹ cảm: sự cảm thấy cái đẹp.

Phần lớn con gái trong lớp đều rất ghét Vương Mông Kiều, nhưng cô ta lại rất được đám con trai săn đón.Lần này cô đã làm tổn thương lòng tự trọng của chính mình, cho dù Dã Tử không trách cô, thì cô cũng sẽ khó chịu trong lòng.

Nam Vận dẩu miệng nhỏ: ” Em cảm thấy anh đang đả kích em, em đã đang rất buồn rồi, bây giờ lại càng cảm thấy mình chẳng khá tẹo nào.”

Vẻ mặt của Vương Mộng Kiều kinh ngạc: ” Cậu nổi đóa cái gì chứ?”

Dã Tử đi đến cạnh cô, cầm lấy vali trong tay cô, sau đó nắm lấy tay cô, ấm giọng nói: ” Đi thôi, về nhà.”

Ngừng một chút, anh lại bổ sung thêm: ” Áp lực của học sinh cũng không ít hơn người trưởng thành đâu, đối với chuyện học tập, có áp lực vừa phải là chuyện tốt, nhưng áp lực quá lớn thì lại bị phản tác dụng. Vả lại, thành tích cũng không phải là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá một học sinh là tốt hay xấu, cho nên không cần phải quá nghiêm túc, dùng tâm thái bình thản đối mặt với mỗi cuộc thi là được rồi.”

Qúy lão gia tử: ” Tôi nói ông đấy!”

Nếu là vào lúc trước khi thi, cô nhất định sẽ rất kích động, nhưng bây giờ thì cô không kích động nổi — Thi quá kém, cô cảm thấy mình không có tư cách đi thả diều.

Đúng 9h, cuộc thi đấu bắt đầu.

Bạch lão gia tử đổi đùi khác để ép, tận tình khuyên bảo: ” Lão Qúy, giờ ông nhận thua vẫn còn kịp đấy, nếu không trai gái ông đều ở đây, ông thua rồi thì mất mặt biết bao a.”

Cô không để ý đến cô ta nữa, đi thẳng ra ngoài ban công, còn dùng sức đạp mạnh lên cửa ở ban công.

Cô vốn cho rằng anh sẽ hỏi cô đứng thứ bao nhiêu, kết quả câu trả lời của anh lại là: ” Anh biết rồi.”

Bắt đầu thì nhìn diều, sau đó thành nhìn anh.

Lần thi thử này, Vương Mộng Kiều đứng thứ ba mươi mấy, hơn cô những gần 20 hạng.

Nguyên nhân áp lực là do thành tích của một cuộc thi thử. Trong lần thi đó, điểm của cô xếp thứ năm mươi mấy trong toàn khối, tụt tròn 20 hạng so với lần thi trước, nếu dựa theo chiều hướng đó, cô căn bản không thi đậu được vào đại học Tây Phụ.

Bạch lão gia tử: ” Ai dô, ông xem xem ông kìa, sao lại thẹn quá hóa giận rồi? Mặc kệ thắng hay thua, chúng ta vẫn là tình bạn thứ nhất, cuộc thi thứ nhì mà.”

Lâm Du Dã: ” Đứng thứ ba toàn khối.”

Lâm Du Dã bật cười: ” Vậy em còn khó chịu về cái gì?”

Ánh mắt Lục Dã dịu dàng nhìn cô gái nhỏ của anh, không nhịn được cong khóe môi.

Thời điểm tan học vào hôm thứ bảy, cô cố ý lân la ở trong phòng học thêm nửa tiếng mới đi ra. Khi ra đến cổng trường, cô căn bản không dám ngẩng đầu, sợ phải đối mặt với sắc mặt âm trầm của thầy Lục – À, không đúng, lúc đó vẫn là thầy Lâm.

Bạch lão gia tử: ” Haizz, nếu tôi sớm biết ông không chịu được thua thì đã không bảo cháu rể mua diều cho tôi rồi.”

Lúc đó thời tiết rất lạnh, trên cả quảng trường rộng lớn chỉ có hai người họ thả diều, nói cụ thể hơn thì là anh cầm dây thả diều, cô chỉ ngửa cổ lên xem.

Trên đường về nhà, cô không nói câu nào, luôn cúi đầu nghịch tay mình.Cô ngẩng phắt đầu lên, ngạc nhiên nhìn anh.

Bạch lão gia tử trừng mắt nhìn ông ta: ” Ông nói ai là lão ngoan cố đấy?”

Cái gọi là thấp của ngài, là đỉnh cao mà em chưa từng với tới.

Cả phòng ký túc xá đó đều không phải cùng một lớp, một phòng có 6 người thì chỉ có cô và Vương Mộng Kiều là lớp B, còn lại đều là lớp D.

Người xung quanh đều đang ngửa đầu nhìn con diều trên trời, không ai chú ý đến động tác nhỏ của bọn họ.

Sau đó, cô kiễng mũi chân, muốn thơm má anh một cái, nhưng cô đã đánh giá cao chiều cao của mình rồi, miệng du ra rồi, nhưng không chạm được đến mặt anh.

Vương Mộng Kiều còn hay cố tình hỏi thành tích thi cử của cô khi cô có điểm thấp, nếu lần thi nào mà cô thi tốt hơn cô ta, thì cô ta tuyệt đối sẽ không nhắc đến vấn đề này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dã Tử của cô thật là đẹp, trên Kinh Thi có câu nói ” có người quân tử, như thiết như tha, như trác như ma”, dùng để hình dung anh không sai chút nào.

Hai con diều môt đen một đỏ ở trên trời càng bay càng cao, làm cho mấy đứa trẻ ở dưới đất hưng phấn hét lớn.

9h sáng mùng 3 Tết, Bạch lão gia tử và Qúy lão gia tử ở quảng trường dưới chân núi Phượng Tê tổ chức một cuộc thi đấu diều khí thế hừng hực.

Cả phòng ký túc xá đó đều không phải cùng một lớp, một phòng có 6 người thì chỉ có cô và Vương Mộng Kiều là lớp B, còn lại đều là lớp D.Vẻ mặt của Vương Mộng Kiều kinh ngạc: ” Cậu nổi đóa cái gì chứ?”

Nam Vận cũng nở nụ cười, sau đó nói bằng khẩu hình miệng với anh: ” Em yêu anh.”

Bạch lão gia tử trừng mắt nhìn ông ta: ” Ông nói ai là lão ngoan cố đấy?”

Cả phòng ký túc xá đó đều không phải cùng một lớp, một phòng có 6 người thì chỉ có cô và Vương Mộng Kiều là lớp B, còn lại đều là lớp D.

Nam Vận thở dài một hơi, rốt cuộc là cô đã tạo nên cái nghiệp gì mới phải ở cùng ký túc xá với Vương Mộng Kiều cơ chứ? Mỗi khi bị Vương Mộng Kiều tra tấn đến mức cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cô đều hy vọng trên thế giới có máy tua nhanh, để cho cô mau mau tốt nghiệp, nhanh chóng kết thúc cơn ác mộng mang tên Vương Mộng Kiều.

Thời học sinh, hầu như mỗi cô gái đều có một bạn nữ mà mình ghét.

Vì muốn cô được giải tỏa áp lực, anh nói được làm được, sang ngày thứ hai thật sự đưa cô đi đến quảng trường trên đập thủy điện để thả diều.

Nam Vận cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy anh nói rất có lý, sau đó lại hỏi một câu: ” Thời đi học có khi nào anh thi được thành tích thấp không?”Lâm Du Dã cũng thường nghe thấy cô gái nhỏ nhắc đến cái tên Vương Mộng Kiều này, mặc dù anh không quá hiểu về ân oán tình thù giữa các cô gái với nhau, nhưng cũng biết cô gái kia là “kẻ địch lớn” của cô gái nhỏ.

Cái gọi là thấp của ngài, là đỉnh cao mà em chưa từng với tới.

Cô không để ý đến cô ta nữa, đi thẳng ra ngoài ban công, còn dùng sức đạp mạnh lên cửa ở ban công.

Hai ông cụ đều là người tay chân nhanh nhẹn, xương cốt cứng cáp, trong chốc lát đã đưa con diều trong tay mình bay lên tận trời cao.

Sau đó, cô kiễng mũi chân, muốn thơm má anh một cái, nhưng cô đã đánh giá cao chiều cao của mình rồi, miệng du ra rồi, nhưng không chạm được đến mặt anh.

Cả phòng ký túc xá đó đều không phải cùng một lớp, một phòng có 6 người thì chỉ có cô và Vương Mộng Kiều là lớp B, còn lại đều là lớp D.

Nam Vận có chút buồn cười, liếc anh một cái, cũng dùng đầu ngón tay cào mấy cái lên mu bàn tay anh.

Thời điểm đó cô có hơi xấu hổ chút chút.

Lúc đó thời tiết rất lạnh, trên cả quảng trường rộng lớn chỉ có hai người họ thả diều, nói cụ thể hơn thì là anh cầm dây thả diều, cô chỉ ngửa cổ lên xem.

Lâm Du Dã: ” Đứng thứ ba toàn khối.”

Cô còn cho rằng anh sẽ trách mắng cô, song anh không có.

Bạch lão gia tử: ” Haizz, nếu tôi sớm biết ông không chịu được thua thì đã không bảo cháu rể mua diều cho tôi rồi.”Trên quảng trường đông người, Lục Dã không thể hôn cô giống như năm đó.

So ra, diều của Qúy lão gia tử nhỏ hơn rất nhiều.

Con cháu hai nhà đều vô cùng hiếu thuận, tất cả đều đến quảng trường để cố vũ cho lão gia tử nhà mình.

Lần này cô đã làm tổn thương lòng tự trọng của chính mình, cho dù Dã Tử không trách cô, thì cô cũng sẽ khó chịu trong lòng.

Sau khi kết quả thi được công bố, cô không dám nói cho Dã Tử biết, nhưng cũng biết mình không giấu được bao lâu, bởi trường học sẽ gửi kết quả thi vào thẳng di động của Dã Tử.

Lâm Du Dã bật cười: ” Vậy em còn khó chịu về cái gì?”

Sau khi rời Đông Phụ, bọn họ có thể kết hôn rồi.

Thời học sinh, đối với phần lớn học sinh mà nói, thành tích chính là tôn nghiêm.

Cô vốn đã rất khó chịu rồi, cô ta hỏi câu đấy chẳng khác nào một cọng rơm cuối cùng đè c·h·ế·t con lạc đà, sự kiên nhẫn của cô với Vương Mộng Kiều trong nháy mắt tan biến hết sạch, oán khí tích đầy trong lòng triệt để bùng phát, đốp thẳng lại một câu: ” Tôi thi tốt hay không thì liên quan quái gì đến cậu?!”

Nhưng điều này cũng không thể trở thành cái cớ cho sự thụt lùi của cô, không nói đến Dã Tử, ngay cả bản thân cô cũng không chấp nhận được thành tích hỏng bét này của mình.

Lâm Du Dã bị cô chọc cười, bất đắc dĩ nói: ” Hôm qua anh đã nhận được thông báo từ trường rồi.”

Thế nhưng Dã Tử không hề tức giận.

*Mỹ cảm: sự cảm thấy cái đẹp.

Ánh mắt Lục Dã dịu dàng nhìn cô gái nhỏ của anh, không nhịn được cong khóe môi.

” Ai cũng không thể luôn giữ được trình độ trên đỉnh cao một cách ổn định, thành tích của tất cả mọi người đều có sự nhấp nhô, một lần thi không tốt cũng chẳng có gì.” Giọng điệu anh dịu dàng an ủi cô gái nhỏ,” Thi thử chứ không phải thi đại học, cũng không thể quyết định được kết quả cuối cùng, không khác gì với những bài thi bình thường cả. Đối với bài thi lần này, em chăm chú làm bài thì không có gì sai, nhưng không cần quá nghiêm túc coi trọng nó.”

Phần lớn con gái trong lớp đều rất ghét Vương Mông Kiều, nhưng cô ta lại rất được đám con trai săn đón. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đến lúc này cô mới phát hiện, anh cũng đang nhìn cô, thần sắc ôn nhu như nước, làm cô không khống chế được chìm vào trong đó, không dời được mắt.

Bạch lão gia tử gật đầu: ” Chắc chắn, không nhìn lầm đâu.”

Nguyên nhân áp lực là do thành tích của một cuộc thi thử. Trong lần thi đó, điểm của cô xếp thứ năm mươi mấy trong toàn khối, tụt tròn 20 hạng so với lần thi trước, nếu dựa theo chiều hướng đó, cô căn bản không thi đậu được vào đại học Tây Phụ.

Qúy lão gia tử: ” Tôi nói ông đấy!”

Bạch lão gia tử: ” Ai dô, ông xem xem ông kìa, sao lại thẹn quá hóa giận rồi? Mặc kệ thắng hay thua, chúng ta vẫn là tình bạn thứ nhất, cuộc thi thứ nhì mà.”

Nhưng điều này cũng không thể trở thành cái cớ cho sự thụt lùi của cô, không nói đến Dã Tử, ngay cả bản thân cô cũng không chấp nhận được thành tích hỏng bét này của mình.

Nam Vận bất mãn: ” Em muốn sự khẳng định của anh!”

Thời học sinh, đối với phần lớn học sinh mà nói, thành tích chính là tôn nghiêm.

Nam Vận còn ghét Vương Mộng Kiều hơn cả phần lớn con gái trong lớp, bởi vì cô và cô ta ở cùng phòng ký túc xá.

Người xung quanh đều đang ngửa đầu nhìn con diều trên trời, không ai chú ý đến động tác nhỏ của bọn họ.

Là em mạo phạm rồi.

Cô không để ý đến cô ta nữa, đi thẳng ra ngoài ban công, còn dùng sức đạp mạnh lên cửa ở ban công.

” … … …”Lâm Du Dã cũng thường nghe thấy cô gái nhỏ nhắc đến cái tên Vương Mộng Kiều này, mặc dù anh không quá hiểu về ân oán tình thù giữa các cô gái với nhau, nhưng cũng biết cô gái kia là “kẻ địch lớn” của cô gái nhỏ.

Hai con diều môt đen một đỏ ở trên trời càng bay càng cao, làm cho mấy đứa trẻ ở dưới đất hưng phấn hét lớn.

Cô ghét dáng vẻ làm điệu làm bộ của cô ta, ghét cô ta hay xem thường người khác, ghét cô ta dùng hai bộ mặt khác nhau khi tiếp xúc với con trai và con gái.

Vương Mộng Kiều còn hay cố tình hỏi thành tích thi cử của cô khi cô có điểm thấp, nếu lần thi nào mà cô thi tốt hơn cô ta, thì cô ta tuyệt đối sẽ không nhắc đến vấn đề này.

Cô còn cho rằng anh sẽ trách mắng cô, song anh không có.

Ngày thi đầu tiên, cô đến kỳ kinh nguyệt, cả người đều vô cùng suy nhược, đau bụng kinh làm cho cô không thể suy nghĩ được gì, nên trong quá trình làm bài cô không cách nào tập trung được lực chú ý.

Lâm Du Dã mỉm cười: ” Có chứ.”

Lâm Du Dã lại bị cô chọc cho bật cười, nhưng theo đó cũng có chút tự trách, xem ra bình thường anh đã quá nghiêm khắc với cô gái nhỏ, sắp biến cô thành chim sợ cành cong rồi.

Nam Vận có chút buồn cười, liếc anh một cái, cũng dùng đầu ngón tay cào mấy cái lên mu bàn tay anh.Vương Mộng Kiều: ” Cậu ta thi không tốt thì liên quan gì đến tớ chứ? Tớ có phải là nơi trút giận của cậu ta đâu?”Sau khi kết quả thi được công bố, cô không dám nói cho Dã Tử biết, nhưng cũng biết mình không giấu được bao lâu, bởi trường học sẽ gửi kết quả thi vào thẳng di động của Dã Tử.

9h sáng mùng 3 Tết, Bạch lão gia tử và Qúy lão gia tử ở quảng trường dưới chân núi Phượng Tê tổ chức một cuộc thi đấu diều khí thế hừng hực.

Lâm Du Dã đáp: ” Đâu có, đó là hai loại trạng thái tâm lý. Chăm chú là chỉ không kiêu không gấp, không tự ti, tâm thái tích cực, chuyên chú làm một chuyện. Còn nghiêm túc thì mang theo chút tâm thế quyết đánh đến cùng, đối với một học sinh, dùng chăm chú để đối mặt với thành tích là đủ rồi, nếu như quá nghiêm túc, vô hình trung sẽ tạo cho chính mình quá nhiều áp lực.”

9h sáng mùng 3 Tết, Bạch lão gia tử và Qúy lão gia tử ở quảng trường dưới chân núi Phượng Tê tổ chức một cuộc thi đấu diều khí thế hừng hực.

Nam Vận ghét Vương Mộng Kiều.

Nam Vận biết anh đang khuyên bảo cô, nhưng bây giờ cô đã quá để tâm vào mấy chuyện này mà không thoát ra được: ” Chăm chú và nghiêm túc không phải là cùng một khái niệm sao?”

Thế nhưng Dã Tử không hề tức giận.

Anh rất thích nắm tay cô.Nam Vận cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy anh nói rất có lý, sau đó lại hỏi một câu: ” Thời đi học có khi nào anh thi được thành tích thấp không?”

Là em mạo phạm rồi.

Khoảnh khắc đó cô vừa kinh ngạc lại bất ngờ.

Sau đó, cô kiễng mũi chân, muốn thơm má anh một cái, nhưng cô đã đánh giá cao chiều cao của mình rồi, miệng du ra rồi, nhưng không chạm được đến mặt anh.

Cô vốn cho rằng anh sẽ hỏi cô đứng thứ bao nhiêu, kết quả câu trả lời của anh lại là: ” Anh biết rồi.”

Người xung quanh đều đang ngửa đầu nhìn con diều trên trời, không ai chú ý đến động tác nhỏ của bọn họ.Bạch lão gia tử đổi đùi khác để ép, tận tình khuyên bảo: ” Lão Qúy, giờ ông nhận thua vẫn còn kịp đấy, nếu không trai gái ông đều ở đây, ông thua rồi thì mất mặt biết bao a.”

9h sáng mùng 3 Tết, Bạch lão gia tử và Qúy lão gia tử ở quảng trường dưới chân núi Phượng Tê tổ chức một cuộc thi đấu diều khí thế hừng hực.

Bạch lão gia tử gật đầu: ” Chắc chắn, không nhìn lầm đâu.”

Nam Vận càng bất ngờ hơn, nhìn anh như nhìn quái vật một lúc lâu, rồi nói ra một câu từ tận đáy lòng: ” Anh Lâm, tâm trạng lần này của anh thật tốt!”

Bạch lão gia tử trừng mắt nhìn ông ta: ” Ông nói ai là lão ngoan cố đấy?”

Mặc dù hai người gặp nhau thì đều nói mát nhau, nhưng trong lòng vẫn khá quan tâm đối phương, dù sao cũng là bạn già mười mấy năm rồi.

Thời học sinh, đối với phần lớn học sinh mà nói, thành tích chính là tôn nghiêm.

Nam Vận cũng lâu rồi không thả diều. Trong ký ức của cô, lần cuối cô thả diều là vào học kỳ hai của lớp 12, Dã Tử đưa cô đi thả để cô giải tỏa áp lực học tập.

Hai con diều môt đen một đỏ ở trên trời càng bay càng cao, làm cho mấy đứa trẻ ở dưới đất hưng phấn hét lớn.

Cả phòng ký túc xá đó đều không phải cùng một lớp, một phòng có 6 người thì chỉ có cô và Vương Mộng Kiều là lớp B, còn lại đều là lớp D.

Lâm Du Dã bật cười: ” Vậy em còn khó chịu về cái gì?”

Cô vốn cho rằng anh sẽ hỏi cô đứng thứ bao nhiêu, kết quả câu trả lời của anh lại là: ” Anh biết rồi.”

Buổi trưa hôm công bố kết quả, sau khi về ký túc xá, cô ta lại hỏi cô câu hỏi về vấn đề gây ức chế này: ” A Vận, lần thi này cậu đứng thứ bao nhiêu?”

Bạch lão gia tử: ” Hừ, giờ tôi không thèm so đo với ông, chúng ta gặp nhau trên cuộc thi!” Dứt lời, nghêng ngang rời đi.Nếu thiếu gia nhà giàu giả nghèo có xếp hạng, thầy Lục chắc chắn sẽ ẵm được giải nhất.

Chương 57: Cô kiễng mũi chân, muốn thơm má anh một cái

Nguyên nhân áp lực là do thành tích của một cuộc thi thử. Trong lần thi đó, điểm của cô xếp thứ năm mươi mấy trong toàn khối, tụt tròn 20 hạng so với lần thi trước, nếu dựa theo chiều hướng đó, cô căn bản không thi đậu được vào đại học Tây Phụ.

Sau khi kết quả thi được công bố, cô không dám nói cho Dã Tử biết, nhưng cũng biết mình không giấu được bao lâu, bởi trường học sẽ gửi kết quả thi vào thẳng di động của Dã Tử.Cho dù không có âm thanh, nhưng Nam Vận vẫn có thể tưởng tượng được giọng nói trầm thấp ấm áp của anh.

Nếu thiếu gia nhà giàu giả nghèo có xếp hạng, thầy Lục chắc chắn sẽ ẵm được giải nhất.

Oán khí của cô đối với Vương Mộng Kiều được bành trướng theo từng ngày từng tháng.

Nam Vận cũng nở nụ cười, sau đó nói bằng khẩu hình miệng với anh: ” Em yêu anh.”

Bạch lão gia tử gật đầu: ” Chắc chắn, không nhìn lầm đâu.”

Lâm Du Dã cũng thường nghe thấy cô gái nhỏ nhắc đến cái tên Vương Mộng Kiều này, mặc dù anh không quá hiểu về ân oán tình thù giữa các cô gái với nhau, nhưng cũng biết cô gái kia là “kẻ địch lớn” của cô gái nhỏ.

” … … …”

Thường nói khoảng cách sinh ra cái đẹp, cô vốn đã không có mỹ cảm* gì với Vương Mộng Kiều, sau khi vào ở cùng ký túc xá, độ mỹ cảm lao thẳng xuống số âm.Con diều Lục Dã mua cho Bạch lão gia tử to khủng, rộng 2m, dài 2m8, còn có hình vẽ Trương Phi mặt đen, trông vô cùng khí phách.

Dã Tử đi đến cạnh cô, cầm lấy vali trong tay cô, sau đó nắm lấy tay cô, ấm giọng nói: ” Đi thôi, về nhà.”

Cô vừa lòng thỏa ý, ngọt như được ăn kẹo, vui vẻ cong khóe miệng.

Lâm Du Dã mỉm cười: ” Có chứ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Con diều Lục Dã mua cho Bạch lão gia tử to khủng, rộng 2m, dài 2m8, còn có hình vẽ Trương Phi mặt đen, trông vô cùng khí phách.

Cô vừa lòng thỏa ý, ngọt như được ăn kẹo, vui vẻ cong khóe miệng.

Lục Dã nhẹ nhàng mở miệng, cũng dùng khẩu hình miệng đáp lại: ” Anh cũng yêu em.”

Qúy lão gia tử: ” Tôi nói ông đấy!”

Xe đi đến ngã tư, trong lúc chờ đèn đỏ, Dã Tử bỗng nói với cô: ” Em muốn thả diều không? Ngày mai anh đưa em đi.”

Lúc đó Dã Tử đã đổi xe, đến đón cô không phải là xe máy điện nữa, thay vào đó là một con Hyundai Bắc Kinh màu đen.

Vương Mộng Kiều thích khoe của trong ký túc xá, thích khoe khoang người theo đuổi mình cuồng nhiệt bao nhiêu, thích giả vờ đáng thương, thích đưa mình lên mà vùi người khác xuống.

Thế nhưng Dã Tử không hề tức giận.

Nam Vận ghét Vương Mộng Kiều.

” Có thật sao?” Nam Vận tự dưng có chút hưng phấn — Thầy Lâm lại có lúc thi không tốt sao? — Cô nôn nóng hỏi anh,” Lần đó anh đứng thứ mấy?”

Là em mạo phạm rồi.

Nếu là vào lúc trước khi thi, cô nhất định sẽ rất kích động, nhưng bây giờ thì cô không kích động nổi — Thi quá kém, cô cảm thấy mình không có tư cách đi thả diều.

Vương Mộng Kiều thích khoe của trong ký túc xá, thích khoe khoang người theo đuổi mình cuồng nhiệt bao nhiêu, thích giả vờ đáng thương, thích đưa mình lên mà vùi người khác xuống.

Đến nay cô vẫn còn nhớ rõ con diều hình chim én kia, đuôi của chim én hình như bị kéo cắt một nhát, phần đuôi màu đen được chia làm hai bay phấp phới trong gió.

Nam Vận thở dài một hơi, rốt cuộc là cô đã tạo nên cái nghiệp gì mới phải ở cùng ký túc xá với Vương Mộng Kiều cơ chứ? Mỗi khi bị Vương Mộng Kiều tra tấn đến mức cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cô đều hy vọng trên thế giới có máy tua nhanh, để cho cô mau mau tốt nghiệp, nhanh chóng kết thúc cơn ác mộng mang tên Vương Mộng Kiều.

Nam Vận cũng nở nụ cười, sau đó nói bằng khẩu hình miệng với anh: ” Em yêu anh.”

Con cháu hai nhà đều vô cùng hiếu thuận, tất cả đều đến quảng trường để cố vũ cho lão gia tử nhà mình.

Mặt mày Qúy lão gia tử lạnh nhạt: ” Hừ, giữa tôi và ông không có tình bạn.”

Lâm Du Dã đáp: ” Đâu có, đó là hai loại trạng thái tâm lý. Chăm chú là chỉ không kiêu không gấp, không tự ti, tâm thái tích cực, chuyên chú làm một chuyện. Còn nghiêm túc thì mang theo chút tâm thế quyết đánh đến cùng, đối với một học sinh, dùng chăm chú để đối mặt với thành tích là đủ rồi, nếu như quá nghiêm túc, vô hình trung sẽ tạo cho chính mình quá nhiều áp lực.”

Đúng lúc này, anh bỗng quay mặt lại, hơi cúi đầu, đặt môi anh lên môi cô, phối hợp với cô hoàn thành nụ hôn này.

Lâm Du Dã bị cô chọc cười, bất đắc dĩ nói: ” Hôm qua anh đã nhận được thông báo từ trường rồi.”

Lần này cô đã làm tổn thương lòng tự trọng của chính mình, cho dù Dã Tử không trách cô, thì cô cũng sẽ khó chịu trong lòng.

” Ai cũng không thể luôn giữ được trình độ trên đỉnh cao một cách ổn định, thành tích của tất cả mọi người đều có sự nhấp nhô, một lần thi không tốt cũng chẳng có gì.” Giọng điệu anh dịu dàng an ủi cô gái nhỏ,” Thi thử chứ không phải thi đại học, cũng không thể quyết định được kết quả cuối cùng, không khác gì với những bài thi bình thường cả. Đối với bài thi lần này, em chăm chú làm bài thì không có gì sai, nhưng không cần quá nghiêm túc coi trọng nó.”

Ngày thi đầu tiên, cô đến kỳ kinh nguyệt, cả người đều vô cùng suy nhược, đau bụng kinh làm cho cô không thể suy nghĩ được gì, nên trong quá trình làm bài cô không cách nào tập trung được lực chú ý.

Lúc này, nhìn thấy ông ngoại thả diều, Nam Vận lại nhớ tới chuyện năm đó, không khỏi cong khóe miệng lên, vô thức quay đầu, nhìn về hướng Dã Tử đang ở bên cạnh.

Bạch lão gia tử gật đầu: ” Chắc chắn, không nhìn lầm đâu.”

Tay của cô gái nhỏ trắng nõn nhẵn nhụi, mềm mại không xương.

Thường nói khoảng cách sinh ra cái đẹp, cô vốn đã không có mỹ cảm* gì với Vương Mộng Kiều, sau khi vào ở cùng ký túc xá, độ mỹ cảm lao thẳng xuống số âm.

Là do lần này chủ nhiệm lớp không gửi thông báo sao? Cho nên anh vẫn chưa biết được thành tích của cô?

Xe đi đến ngã tư, trong lúc chờ đèn đỏ, Dã Tử bỗng nói với cô: ” Em muốn thả diều không? Ngày mai anh đưa em đi.”

Lúc đó Dã Tử đã đổi xe, đến đón cô không phải là xe máy điện nữa, thay vào đó là một con Hyundai Bắc Kinh màu đen.

So ra, diều của Qúy lão gia tử nhỏ hơn rất nhiều.

Lâm Du Dã bị cô chọc cười, bất đắc dĩ nói: ” Hôm qua anh đã nhận được thông báo từ trường rồi.”

Lúc đó thời tiết rất lạnh, trên cả quảng trường rộng lớn chỉ có hai người họ thả diều, nói cụ thể hơn thì là anh cầm dây thả diều, cô chỉ ngửa cổ lên xem.

Nam Vận dẩu miệng nhỏ: ” Em cảm thấy anh đang đả kích em, em đã đang rất buồn rồi, bây giờ lại càng cảm thấy mình chẳng khá tẹo nào.”

Người xung quanh đều đang ngửa đầu nhìn con diều trên trời, không ai chú ý đến động tác nhỏ của bọn họ.

Nam Vận rốt cuộc cũng cảm thấy được một tẹo an ủi: ” Em cũng cảm thấy như vậy, mười bài thi thì có chín bài cô ta không cao điểm bằng em!”

Là do lần này chủ nhiệm lớp không gửi thông báo sao? Cho nên anh vẫn chưa biết được thành tích của cô?

Sau khi rời Đông Phụ, bọn họ có thể kết hôn rồi.

Ánh mắt Lục Dã dịu dàng nhìn cô gái nhỏ của anh, không nhịn được cong khóe môi.

Anh đưa tay phải tiến vào trong túi áo của cô, bắt lấy tay trái cô.

Thời học sinh, hầu như mỗi cô gái đều có một bạn nữ mà mình ghét.

Cúi đầu do dự rất lâu, cô mới lấy dũng khí nói thật với anh, giọng nhỏ như muỗi kêu, không chút sức lực nói: ” Có kết quả thi thử rồi.”

Vẻ mặt của Vương Mộng Kiều kinh ngạc: ” Cậu nổi đóa cái gì chứ?”

Lâm Du Dã: ” Đứng thứ ba toàn khối.”

Cô còn cho rằng anh sẽ trách mắng cô, song anh không có.

Cô bạn kia khuyên cô ta: ” Hình như lần này A Vận thi không được tốt, cậu đừng để trong lòng.”

Bạch lão gia tử: ” Hừ, giờ tôi không thèm so đo với ông, chúng ta gặp nhau trên cuộc thi!” Dứt lời, nghêng ngang rời đi.

Nhưng dù sao chăng nữa, cô tạm thời có thể thở phào nhẹ nhõm, có điều nội tâm vẫn có chút hốt hoảng không yên, dù sao lần này cô thi rất tệ, có thể nói là lần thi tệ nhất từ trước đến giờ.

Nam Vận có chút buồn cười, liếc anh một cái, cũng dùng đầu ngón tay cào mấy cái lên mu bàn tay anh.

Ngày thi đầu tiên, cô đến kỳ kinh nguyệt, cả người đều vô cùng suy nhược, đau bụng kinh làm cho cô không thể suy nghĩ được gì, nên trong quá trình làm bài cô không cách nào tập trung được lực chú ý.

Bình thường, thành tích của cô gái nhỏ luôn ổn định ở khoảng hạng 20 toàn khối, hơn nữa khoảng thời gian gần đây không bỏ bê bài vở, thành tích lần này bị thụt lùi, rõ ràng là có nguyên nhân đặc thù, cho nên anh không trách cứ cô.

Nam Vận biết anh đang khuyên bảo cô, nhưng bây giờ cô đã quá để tâm vào mấy chuyện này mà không thoát ra được: ” Chăm chú và nghiêm túc không phải là cùng một khái niệm sao?”

Trên đường về nhà, cô không nói câu nào, luôn cúi đầu nghịch tay mình.

Bạch lão gia tử: ” Haizz, nếu tôi sớm biết ông không chịu được thua thì đã không bảo cháu rể mua diều cho tôi rồi.”

Vương Mộng Kiều thích khoe của trong ký túc xá, thích khoe khoang người theo đuổi mình cuồng nhiệt bao nhiêu, thích giả vờ đáng thương, thích đưa mình lên mà vùi người khác xuống.

Nói là thi đấu, nhưng hai vị lão gia tử đều không háo thắng, chỉ mang theo tâm trạng muốn vui đùa mà thả diều thôi.

Nam Vận bất mãn: ” Em muốn sự khẳng định của anh!”

Thời học sinh, đối với phần lớn học sinh mà nói, thành tích chính là tôn nghiêm.

Nam Vận còn ghét Vương Mộng Kiều hơn cả phần lớn con gái trong lớp, bởi vì cô và cô ta ở cùng phòng ký túc xá.

Trên quảng trường đông người, Lục Dã không thể hôn cô giống như năm đó.

Thời điểm tan học vào hôm thứ bảy, cô cố ý lân la ở trong phòng học thêm nửa tiếng mới đi ra. Khi ra đến cổng trường, cô căn bản không dám ngẩng đầu, sợ phải đối mặt với sắc mặt âm trầm của thầy Lục – À, không đúng, lúc đó vẫn là thầy Lâm.

Cô ghét dáng vẻ làm điệu làm bộ của cô ta, ghét cô ta hay xem thường người khác, ghét cô ta dùng hai bộ mặt khác nhau khi tiếp xúc với con trai và con gái.

Lúc này, một cơn gió thổi qua, nhưng cô không cảm thấy lạnh chút nào cả, ngược lại vô cùng ấm áp.

Phần lớn con gái trong lớp đều rất ghét Vương Mông Kiều, nhưng cô ta lại rất được đám con trai săn đón.

Nam Vận còn ghét Vương Mộng Kiều hơn cả phần lớn con gái trong lớp, bởi vì cô và cô ta ở cùng phòng ký túc xá.

So ra, diều của Qúy lão gia tử nhỏ hơn rất nhiều.

Nguyên nhân áp lực là do thành tích của một cuộc thi thử. Trong lần thi đó, điểm của cô xếp thứ năm mươi mấy trong toàn khối, tụt tròn 20 hạng so với lần thi trước, nếu dựa theo chiều hướng đó, cô căn bản không thi đậu được vào đại học Tây Phụ.Lần thi thử này, Vương Mộng Kiều đứng thứ ba mươi mấy, hơn cô những gần 20 hạng.

” Có thật sao?” Nam Vận tự dưng có chút hưng phấn — Thầy Lâm lại có lúc thi không tốt sao? — Cô nôn nóng hỏi anh,” Lần đó anh đứng thứ mấy?”

Hai con diều môt đen một đỏ ở trên trời càng bay càng cao, làm cho mấy đứa trẻ ở dưới đất hưng phấn hét lớn.

Lâm Du Dã không chút chần chừ nói: ” A Vận của anh tất nhiên là giỏi nhất.”

Trên quảng trường đông người, Lục Dã không thể hôn cô giống như năm đó.

Ngày thi đầu tiên, cô đến kỳ kinh nguyệt, cả người đều vô cùng suy nhược, đau bụng kinh làm cho cô không thể suy nghĩ được gì, nên trong quá trình làm bài cô không cách nào tập trung được lực chú ý.

Cô vốn đã rất khó chịu rồi, cô ta hỏi câu đấy chẳng khác nào một cọng rơm cuối cùng đè c·h·ế·t con lạc đà, sự kiên nhẫn của cô với Vương Mộng Kiều trong nháy mắt tan biến hết sạch, oán khí tích đầy trong lòng triệt để bùng phát, đốp thẳng lại một câu: ” Tôi thi tốt hay không thì liên quan quái gì đến cậu?!”Bạch lão gia tử: ” Haizz, nếu tôi sớm biết ông không chịu được thua thì đã không bảo cháu rể mua diều cho tôi rồi.”” Ai cũng không thể luôn giữ được trình độ trên đỉnh cao một cách ổn định, thành tích của tất cả mọi người đều có sự nhấp nhô, một lần thi không tốt cũng chẳng có gì.” Giọng điệu anh dịu dàng an ủi cô gái nhỏ,” Thi thử chứ không phải thi đại học, cũng không thể quyết định được kết quả cuối cùng, không khác gì với những bài thi bình thường cả. Đối với bài thi lần này, em chăm chú làm bài thì không có gì sai, nhưng không cần quá nghiêm túc coi trọng nó.”

Cô không để ý đến cô ta nữa, đi thẳng ra ngoài ban công, còn dùng sức đạp mạnh lên cửa ở ban công.

Dã Tử của cô thật là đẹp, trên Kinh Thi có câu nói ” có người quân tử, như thiết như tha, như trác như ma”, dùng để hình dung anh không sai chút nào.

Ánh mắt Lục Dã dịu dàng nhìn cô gái nhỏ của anh, không nhịn được cong khóe môi.

Cô bạn kia khuyên cô ta: ” Hình như lần này A Vận thi không được tốt, cậu đừng để trong lòng.”

Là em mạo phạm rồi.Cô ngẩng phắt đầu lên, ngạc nhiên nhìn anh.

Nam Vận dẩu miệng nhỏ: ” Em cảm thấy anh đang đả kích em, em đã đang rất buồn rồi, bây giờ lại càng cảm thấy mình chẳng khá tẹo nào.”

Nói là thi đấu, nhưng hai vị lão gia tử đều không háo thắng, chỉ mang theo tâm trạng muốn vui đùa mà thả diều thôi.

Khoảnh khắc đó cô vừa kinh ngạc lại bất ngờ.

Con diều Lục Dã mua cho Bạch lão gia tử to khủng, rộng 2m, dài 2m8, còn có hình vẽ Trương Phi mặt đen, trông vô cùng khí phách.Qúy lão gia tử không thể nhịn được nữa: ” Ông già này sao phiền thế hả? Cách xa tôi ra, đến chỗ nào mát mẻ mà đứng đi.”

Thường nói khoảng cách sinh ra cái đẹp, cô vốn đã không có mỹ cảm* gì với Vương Mộng Kiều, sau khi vào ở cùng ký túc xá, độ mỹ cảm lao thẳng xuống số âm.

Vương Mộng Kiều: ” Cậu ta thi không tốt thì liên quan gì đến tớ chứ? Tớ có phải là nơi trút giận của cậu ta đâu?”Bạch lão gia tử: ” Hừ, giờ tôi không thèm so đo với ông, chúng ta gặp nhau trên cuộc thi!” Dứt lời, nghêng ngang rời đi.

Thời điểm đó cô có hơi xấu hổ chút chút.

Oán khí của cô đối với Vương Mộng Kiều được bành trướng theo từng ngày từng tháng.Lâm Du Dã đáp: ” Đâu có, đó là hai loại trạng thái tâm lý. Chăm chú là chỉ không kiêu không gấp, không tự ti, tâm thái tích cực, chuyên chú làm một chuyện. Còn nghiêm túc thì mang theo chút tâm thế quyết đánh đến cùng, đối với một học sinh, dùng chăm chú để đối mặt với thành tích là đủ rồi, nếu như quá nghiêm túc, vô hình trung sẽ tạo cho chính mình quá nhiều áp lực.”Lâm Du Dã bị cô chọc cười, bất đắc dĩ nói: ” Hôm qua anh đã nhận được thông báo từ trường rồi.”

Oán khí của cô đối với Vương Mộng Kiều được bành trướng theo từng ngày từng tháng.

Nam Vận càng bất ngờ hơn, nhìn anh như nhìn quái vật một lúc lâu, rồi nói ra một câu từ tận đáy lòng: ” Anh Lâm, tâm trạng lần này của anh thật tốt!”

Qúy lão gia tử không nói chuyện, đầu tiên là nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định bọn nhỏ không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, mới đè thấp giọng xuống nói: ” Đã là cháu rể rồi à? Chắc chắn lần này không nhìn lầm chứ?”

Cô còn cho rằng anh sẽ trách mắng cô, song anh không có.

*Mỹ cảm: sự cảm thấy cái đẹp.

Nam Vận cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy anh nói rất có lý, sau đó lại hỏi một câu: ” Thời đi học có khi nào anh thi được thành tích thấp không?”

Trên đường về nhà, cô không nói câu nào, luôn cúi đầu nghịch tay mình.

Trên quảng trường đông người, Lục Dã không thể hôn cô giống như năm đó.Nam Vận cũng lâu rồi không thả diều. Trong ký ức của cô, lần cuối cô thả diều là vào học kỳ hai của lớp 12, Dã Tử đưa cô đi thả để cô giải tỏa áp lực học tập.

Người xung quanh đều đang ngửa đầu nhìn con diều trên trời, không ai chú ý đến động tác nhỏ của bọn họ.Anh rất thích nắm tay cô.

Nam Vận biết anh đang khuyên bảo cô, nhưng bây giờ cô đã quá để tâm vào mấy chuyện này mà không thoát ra được: ” Chăm chú và nghiêm túc không phải là cùng một khái niệm sao?”

Lâm Du Dã bật cười: ” Vậy em còn khó chịu về cái gì?”

Nam Vận biết anh đang khuyên bảo cô, nhưng bây giờ cô đã quá để tâm vào mấy chuyện này mà không thoát ra được: ” Chăm chú và nghiêm túc không phải là cùng một khái niệm sao?”

Anh rất thích nắm tay cô.

Đến lúc này cô mới phát hiện, anh cũng đang nhìn cô, thần sắc ôn nhu như nước, làm cô không khống chế được chìm vào trong đó, không dời được mắt.

Nam Vận cố gắng điều chỉnh lại tâm thái của mình, cuối cùng thở dài, ăn ngay nói thật: ” Không được, em vẫn nghĩ không thông, bài thi lần này Vương Mộng Kiều còn thi tốt hơn em.”

Nam Vận có chút buồn cười, liếc anh một cái, cũng dùng đầu ngón tay cào mấy cái lên mu bàn tay anh.

Lúc này, một cơn gió thổi qua, nhưng cô không cảm thấy lạnh chút nào cả, ngược lại vô cùng ấm áp.

Khi cô ta nói chuyện, giọng nói còn vô cùng lớn, dường như đang cố ý để cô ở bên ngoài ban công nghe được rõ ràng rành mạch.Ngừng một chút, anh lại bổ sung thêm: ” Áp lực của học sinh cũng không ít hơn người trưởng thành đâu, đối với chuyện học tập, có áp lực vừa phải là chuyện tốt, nhưng áp lực quá lớn thì lại bị phản tác dụng. Vả lại, thành tích cũng không phải là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá một học sinh là tốt hay xấu, cho nên không cần phải quá nghiêm túc, dùng tâm thái bình thản đối mặt với mỗi cuộc thi là được rồi.”

Bạch lão gia tử: ” Hừ, giờ tôi không thèm so đo với ông, chúng ta gặp nhau trên cuộc thi!” Dứt lời, nghêng ngang rời đi.

” Ai cũng không thể luôn giữ được trình độ trên đỉnh cao một cách ổn định, thành tích của tất cả mọi người đều có sự nhấp nhô, một lần thi không tốt cũng chẳng có gì.” Giọng điệu anh dịu dàng an ủi cô gái nhỏ,” Thi thử chứ không phải thi đại học, cũng không thể quyết định được kết quả cuối cùng, không khác gì với những bài thi bình thường cả. Đối với bài thi lần này, em chăm chú làm bài thì không có gì sai, nhưng không cần quá nghiêm túc coi trọng nó.”

Trong giọng nói của Bạch lão gia tử, mang theo ba phần khoe khoang, ba phần tự tin, bốn phần hững hờ.Thành tích bị kẻ địch đè ép, cô gái nhỏ quả thực cần được an ủi, anh lập tức nói: ” Thành tích của một bài thi không nói lên được điều gì, lần này em không thi tốt hơn cô ta, cũng không đại biểu em kém hơn cô ta.”

Nhưng điều này cũng không thể trở thành cái cớ cho sự thụt lùi của cô, không nói đến Dã Tử, ngay cả bản thân cô cũng không chấp nhận được thành tích hỏng bét này của mình.

Thường nói khoảng cách sinh ra cái đẹp, cô vốn đã không có mỹ cảm* gì với Vương Mộng Kiều, sau khi vào ở cùng ký túc xá, độ mỹ cảm lao thẳng xuống số âm.

Anh rất thích nắm tay cô.

Bạch lão gia tử đổi đùi khác để ép, tận tình khuyên bảo: ” Lão Qúy, giờ ông nhận thua vẫn còn kịp đấy, nếu không trai gái ông đều ở đây, ông thua rồi thì mất mặt biết bao a.”Thế nhưng Dã Tử không hề tức giận.

Qúy lão gia tử không nói chuyện, đầu tiên là nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định bọn nhỏ không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, mới đè thấp giọng xuống nói: ” Đã là cháu rể rồi à? Chắc chắn lần này không nhìn lầm chứ?”

Trời lạnh, cô gái nhỏ đút hai tay vào trong túi áo lông.

Cô ghét dáng vẻ làm điệu làm bộ của cô ta, ghét cô ta hay xem thường người khác, ghét cô ta dùng hai bộ mặt khác nhau khi tiếp xúc với con trai và con gái.

Bình thường, thành tích của cô gái nhỏ luôn ổn định ở khoảng hạng 20 toàn khối, hơn nữa khoảng thời gian gần đây không bỏ bê bài vở, thành tích lần này bị thụt lùi, rõ ràng là có nguyên nhân đặc thù, cho nên anh không trách cứ cô.

” Có thật sao?” Nam Vận tự dưng có chút hưng phấn — Thầy Lâm lại có lúc thi không tốt sao? — Cô nôn nóng hỏi anh,” Lần đó anh đứng thứ mấy?”

Nam Vận cố gắng điều chỉnh lại tâm thái của mình, cuối cùng thở dài, ăn ngay nói thật: ” Không được, em vẫn nghĩ không thông, bài thi lần này Vương Mộng Kiều còn thi tốt hơn em.”

Lục Dã nhẹ nhàng mở miệng, cũng dùng khẩu hình miệng đáp lại: ” Anh cũng yêu em.”

Lâm Du Dã tiếp tục giải thích: ” Không thi tốt tất nhiên có thể buồn, nhưng cũng không cần vì thế mà phủ định bản thân. Đi thi không chỉ khảo nghiệm năng lực nắm giữ tri thức của em đến đâu, còn khảo nghiệm cả tâm thái nữa.”

Ngày thi đầu tiên, cô đến kỳ kinh nguyệt, cả người đều vô cùng suy nhược, đau bụng kinh làm cho cô không thể suy nghĩ được gì, nên trong quá trình làm bài cô không cách nào tập trung được lực chú ý.Khoảnh khắc đó cô vừa kinh ngạc lại bất ngờ.

Cô không để ý đến cô ta nữa, đi thẳng ra ngoài ban công, còn dùng sức đạp mạnh lên cửa ở ban công.

Buổi trưa hôm công bố kết quả, sau khi về ký túc xá, cô ta lại hỏi cô câu hỏi về vấn đề gây ức chế này: ” A Vận, lần thi này cậu đứng thứ bao nhiêu?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô vốn đã rất khó chịu rồi, cô ta hỏi câu đấy chẳng khác nào một cọng rơm cuối cùng đè c·h·ế·t con lạc đà, sự kiên nhẫn của cô với Vương Mộng Kiều trong nháy mắt tan biến hết sạch, oán khí tích đầy trong lòng triệt để bùng phát, đốp thẳng lại một câu: ” Tôi thi tốt hay không thì liên quan quái gì đến cậu?!”

Khi cô ta nói chuyện, giọng nói còn vô cùng lớn, dường như đang cố ý để cô ở bên ngoài ban công nghe được rõ ràng rành mạch.

*Mỹ cảm: sự cảm thấy cái đẹp.

Bạch lão gia tử: ” Haizz, nếu tôi sớm biết ông không chịu được thua thì đã không bảo cháu rể mua diều cho tôi rồi.”

Bạch lão gia tử trừng mắt nhìn ông ta: ” Ông nói ai là lão ngoan cố đấy?”

Nam Vận dẩu miệng nhỏ: ” Em cảm thấy anh đang đả kích em, em đã đang rất buồn rồi, bây giờ lại càng cảm thấy mình chẳng khá tẹo nào.”Nam Vận rốt cuộc cũng cảm thấy được một tẹo an ủi: ” Em cũng cảm thấy như vậy, mười bài thi thì có chín bài cô ta không cao điểm bằng em!”

Khi đứng ở trước bồn rửa mặt, cô nghe được rất rõ Vương Mộng Kiều đang phàn nàn với một cô bạn khác trong ký túc xá: ” Cậu nói xem có phải Nam Vận bị bệnh gì không? Không phải tớ chỉ hỏi cậu ta thi thế nào thôi sao? Nổi đóa với tớ làm gì chứ?”

Bạch lão gia tử đổi đùi khác để ép, tận tình khuyên bảo: ” Lão Qúy, giờ ông nhận thua vẫn còn kịp đấy, nếu không trai gái ông đều ở đây, ông thua rồi thì mất mặt biết bao a.”

Nam Vận cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy anh nói rất có lý, sau đó lại hỏi một câu: ” Thời đi học có khi nào anh thi được thành tích thấp không?”

Qúy lão gia tử liếc mắt nhìn ông: ” Có thể làm hài lòng lão ngoan cố như ông, xem ra thằng nhóc kia rất ưu tú.”

Vương Mộng Kiều thích khoe của trong ký túc xá, thích khoe khoang người theo đuổi mình cuồng nhiệt bao nhiêu, thích giả vờ đáng thương, thích đưa mình lên mà vùi người khác xuống.

Khi cô ta nói chuyện, giọng nói còn vô cùng lớn, dường như đang cố ý để cô ở bên ngoài ban công nghe được rõ ràng rành mạch.

Dã Tử của cô thật là đẹp, trên Kinh Thi có câu nói ” có người quân tử, như thiết như tha, như trác như ma”, dùng để hình dung anh không sai chút nào.

Cô bạn kia khuyên cô ta: ” Hình như lần này A Vận thi không được tốt, cậu đừng để trong lòng.”

Con cháu hai nhà đều vô cùng hiếu thuận, tất cả đều đến quảng trường để cố vũ cho lão gia tử nhà mình.

Nếu thiếu gia nhà giàu giả nghèo có xếp hạng, thầy Lục chắc chắn sẽ ẵm được giải nhất.

Nhưng điều này cũng không thể trở thành cái cớ cho sự thụt lùi của cô, không nói đến Dã Tử, ngay cả bản thân cô cũng không chấp nhận được thành tích hỏng bét này của mình.

Nam Vận rốt cuộc cũng cảm thấy được một tẹo an ủi: ” Em cũng cảm thấy như vậy, mười bài thi thì có chín bài cô ta không cao điểm bằng em!”

Lâm Du Dã lại bị cô chọc cho bật cười, nhưng theo đó cũng có chút tự trách, xem ra bình thường anh đã quá nghiêm khắc với cô gái nhỏ, sắp biến cô thành chim sợ cành cong rồi.

Qúy lão gia tử không nói chuyện, đầu tiên là nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định bọn nhỏ không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, mới đè thấp giọng xuống nói: ” Đã là cháu rể rồi à? Chắc chắn lần này không nhìn lầm chứ?”

Con cháu hai nhà đều vô cùng hiếu thuận, tất cả đều đến quảng trường để cố vũ cho lão gia tử nhà mình.

Lâm Du Dã không chút chần chừ nói: ” A Vận của anh tất nhiên là giỏi nhất.”

Trước khi cuộc thi bắt đầu, hai ông cụ làm nóng người trước. Bạch lão gia tử vốn đang ép đùi, chả biết ép kiểu gì mà dịch được đến bên cạnh Qúy lão gia tử, giọng điệu thấm thía hỏi: “Lão Qúy, ông nhìn thấy diều của tôi chưa? Ít nhất cũng phải gấp đôi diều của ông đó.”

Có một số người chính là như này, không làm ra chuyện gì thương thiên hại lý với bạn, nhưng lại có chút chuyện nhỏ làm bạn nổi da gà, một lần hai lần còn không để trong lòng, song theo thời gian dài, mấy chuyện đó sẽ tích lũy thành oán khí không thể xem nhẹ.

Nam Vận bất mãn: ” Em muốn sự khẳng định của anh!”

Đúng 9h, cuộc thi đấu bắt đầu.Nhưng dù sao chăng nữa, cô tạm thời có thể thở phào nhẹ nhõm, có điều nội tâm vẫn có chút hốt hoảng không yên, dù sao lần này cô thi rất tệ, có thể nói là lần thi tệ nhất từ trước đến giờ.

Anh rất thích nắm tay cô.

Lâm Du Dã đáp: ” Đâu có, đó là hai loại trạng thái tâm lý. Chăm chú là chỉ không kiêu không gấp, không tự ti, tâm thái tích cực, chuyên chú làm một chuyện. Còn nghiêm túc thì mang theo chút tâm thế quyết đánh đến cùng, đối với một học sinh, dùng chăm chú để đối mặt với thành tích là đủ rồi, nếu như quá nghiêm túc, vô hình trung sẽ tạo cho chính mình quá nhiều áp lực.”

Bắt đầu thì nhìn diều, sau đó thành nhìn anh.

Giây phút đó không hiểu sao cô lại có chút thẹn thùng, giống như cảm giác lần đầu tiên đi hẹn hò với anh sau khi xác lập quan hệ yêu đương, tim đập trật hai nhịp, má cũng bắt đầu nóng bừng.Cuối cùng Nam Vận cũng cong khóe môi: ” Cái này còn tạm được.”

Khi đứng ở trước bồn rửa mặt, cô nghe được rất rõ Vương Mộng Kiều đang phàn nàn với một cô bạn khác trong ký túc xá: ” Cậu nói xem có phải Nam Vận bị bệnh gì không? Không phải tớ chỉ hỏi cậu ta thi thế nào thôi sao? Nổi đóa với tớ làm gì chứ?”

Bạch lão gia tử: ” Ai dô, ông xem xem ông kìa, sao lại thẹn quá hóa giận rồi? Mặc kệ thắng hay thua, chúng ta vẫn là tình bạn thứ nhất, cuộc thi thứ nhì mà.”Nam Vận bất mãn: ” Em muốn sự khẳng định của anh!”

Nam Vận càng bất ngờ hơn, nhìn anh như nhìn quái vật một lúc lâu, rồi nói ra một câu từ tận đáy lòng: ” Anh Lâm, tâm trạng lần này của anh thật tốt!”

Qúy lão gia tử không nói chuyện, đầu tiên là nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định bọn nhỏ không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, mới đè thấp giọng xuống nói: ” Đã là cháu rể rồi à? Chắc chắn lần này không nhìn lầm chứ?”

Giây phút đó không hiểu sao cô lại có chút thẹn thùng, giống như cảm giác lần đầu tiên đi hẹn hò với anh sau khi xác lập quan hệ yêu đương, tim đập trật hai nhịp, má cũng bắt đầu nóng bừng.

Anh đưa tay phải tiến vào trong túi áo của cô, bắt lấy tay trái cô.

Cuối cùng Nam Vận cũng cong khóe môi: ” Cái này còn tạm được.”Đến nay cô vẫn còn nhớ rõ con diều hình chim én kia, đuôi của chim én hình như bị kéo cắt một nhát, phần đuôi màu đen được chia làm hai bay phấp phới trong gió.

Nói là thi đấu, nhưng hai vị lão gia tử đều không háo thắng, chỉ mang theo tâm trạng muốn vui đùa mà thả diều thôi.

Thời điểm tan học vào hôm thứ bảy, cô cố ý lân la ở trong phòng học thêm nửa tiếng mới đi ra. Khi ra đến cổng trường, cô căn bản không dám ngẩng đầu, sợ phải đối mặt với sắc mặt âm trầm của thầy Lục – À, không đúng, lúc đó vẫn là thầy Lâm.

Buổi trưa hôm công bố kết quả, sau khi về ký túc xá, cô ta lại hỏi cô câu hỏi về vấn đề gây ức chế này: ” A Vận, lần thi này cậu đứng thứ bao nhiêu?”

Qúy lão gia tử không để ý đến ông, khinh thường hừ lạnh một tiếng, tiếp tục vận động khuếch trương cơ ngực.

Sau đó, cô kiễng mũi chân, muốn thơm má anh một cái, nhưng cô đã đánh giá cao chiều cao của mình rồi, miệng du ra rồi, nhưng không chạm được đến mặt anh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57: Cô kiễng mũi chân, muốn thơm má anh một cái