Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Cứ Vậy Mà Yêu Em

Trương Bất Nhất

Chương 59: Bà bảo tôi đi b·ắ·t· ·c·ó·c con gái ruột của mình?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 59: Bà bảo tôi đi b·ắ·t· ·c·ó·c con gái ruột của mình?


Mưa càng lúc càng to, trên người đàn ông mặc một bộ áo mưa màu đen, dưới màn đêm, thân hình của gã đen nhánh gầy gò, giống hệt Hắc Bạch vô thường đến đòi nợ.Con gái của Nam Khải Thăng ta, ít nhất cũng phải đổi được mấy trăm tỷ mới được chứ.Đây là một cái hot search bị thất bại hoàn toàn.

Cuối cùng Trần Tuấn Hà gật gật đầu: “Khi nào thì tôi ra tay?”

Nếu như không có Nam Khải Thăng, hai mẹ con bà ta sẽ chẳng là gì cả, Nam Thù muốn tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí, chỉ có thể đi lên con đường cũ của bà ta.

____

Lúc trước gã cũng tìm đến bà ta mấy lần — Cũng bởi thế, đoạn thời gian này bà ta đều không cho Nam Thù về nhà– Mỗi lần bà ta đều cho gã ít tiền rồi đuổi gã đi, nhưng bà ta hoàn toàn không ngờ lần này gã dám tìm thẳng đến cửa thế này.

Theo lý mà nói, bà ta đáng lẽ nên miệng kín như bưng với chuyện này, không được nói cho ai biết, nhưng người đàn ông này cho bà cảm giác quá nguy hiểm, giống như một quả bom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể cho nhà họ Nam nổ tan tành, cho nên mặc kệ thế nào bà ta cũng không thể miệng kín như bưng được.

Mặt bà ta trong nháy mắt như không còn giọt máu nào, ba hồn bay vía đều bay mất một nửa.

Nguyễn Lệ Oánh biến sắc, chém đinh chặt sắt: “Không thể đưa! Đưa rồi thì làm sao bắt chẹt được thằng nhóc kia? Ông quên trên hội đấu giá, cậu ta đối với chúng ta thế nào rồi sao? Nếu không phải do cậu ta, bây giờ tôi cũng không bị mấy người Lý phu nhân bài xích, Nam Thù cũng sẽ không bị phong sát! “

Ánh mắt Nguyễn Lệ Oánh sắc bén nhìn bà ta hỏi: “Bà không đi nấu cơm mà còn làm cái gì đấy?”

Nam Khải Thăng lại không để ý đến chuyện ở hội đấu giá, ông ta cũng không quan tâm bị xấu hổ trước nhiều người, ông ta chỉ quan tâm đến lợi ích: “Giờ tôi không cho cậu ta, chẳng may sau này cậu ta hối hận thì phải làm sao? Đó là nhà họ Lục đấy! A Vận sớm gả cho cậu ta ngày nào, tôi và Lục Dung Tinh thành thân gia sớm ngày đó!”

Nguyễn Lệ Oánh biến sắc, chém đinh chặt sắt: “Không thể đưa! Đưa rồi thì làm sao bắt chẹt được thằng nhóc kia? Ông quên trên hội đấu giá, cậu ta đối với chúng ta thế nào rồi sao? Nếu không phải do cậu ta, bây giờ tôi cũng không bị mấy người Lý phu nhân bài xích, Nam Thù cũng sẽ không bị phong sát! “

Vừa mở cửa nhà, bà ta liền trông thấy người đàn ông đứng tại lan can sắt ngoài cổng.

Nam Vận không quan tâm bà ta, đi thẳng về phía phòng bếp.

Thân thể của vợ Nam Khải Thăng không khỏe, chỉ cần cô ta c·h·ế·t là bà ta có thể lên làm Nam phu nhân — Ôm hi vọng đó, bà ta sinh đứa bé ra, thậm chí còn mất nửa cái mạng.

Nam Vận lúng túng không thôi, luận về trình độ nói chuyện, trên thế giới thực sự không ai qua được ba cô.

Giống hệt như người mẹ c·h·ế·t sớm kia của nó!

Nguyễn Lệ Oánh vẫn không yên tâm như cũ, lại uy h**p tiếp: “Chồng bà là một người nửa tàn phế, con trai mới lên đại học, nếu không muốn bị đuổi việc thì quản cho tốt cái miệng mình.”Nguyễn Lệ Oánh cười lạnh: “Tôi không có từng đấy tiền cho ông đâu.”

Vừa ra khỏi phòng khách, bước chân của bà ta lập tức trở nên hoảng loạn, lo lắng đi về phía cửa.

Bà ta không dễ gì mới trở nên cao cao tại thượng, là Nam phu nhân được người tôn kính, lại trong một đêm bị đánh cho về nguyên hình, sao có thể cam tâm chứ?Nguyễn Lệ Oánh còn mong chờ Lục Dã hối hận cơ. Bây giờ chuyện bà ta hối hận nhất là ngày xưa luôn tác hợp Nam Vận và Lục Du Dã, không ngừng tạo cơ hội cho hai người đó ở riêng với nhau, muốn hai người gạo sống nấu thành cơm, để Nam Vận gả cho một người hầu.

Bây giờ dì Tôn cũng đã biết Lâm Du Dã chính là thiếu gia của nhà họ Lục, nếu như là bình thường, bà ta chắc chắn không thể để công tử nhà họ Lục thay bà ta nấu cơm được, nhưng tình huống bây giờ khá đặc thù, bà ta cũng không lo được nhiều khuôn sáo quy củ như vậy, lập tức buông dao xuống, cảm kích nói với Lục Dã: “Làm phiền cậu rồi.”

Quy tắc ngầm thật sự của giới nghệ sĩ, so với những thứ mọi người biết thì dơ bẩn hơn nhiều.

Bình tĩnh mà xem xét, người nào có thể xem hết được tập 1 bộ phim này, chắc cgã là một người cực kỳ có tấm lòng khoan dung và kiên nhẫn.

Nghĩ đến đây, bà ta lại hận Nam Vận.

Khuôn mặt của Trần Tuấn Hà càng cười càng quỉ dị: “Oánh Oánh, tôi quả thật không ngờ rằng bà yêu tôi đến thế, còn sinh cho tôi một đứa con gái.”Dì Tôn chụp trộm được kha khá ảnh, có cả mặt, có nghiêng mặt, còn có bóng lưng, thậm chí còn có một đoạn video ngắn.

Nam Vận nhìn bộ dáng ba cô và Nguyễn Lệ Oánh ở bên nhau vui vẻ như thế, trong lòng không khỏi có vài phần cảm thán: Người đàn ông này không phải không biết làm người chồng và người cha tốt, chẳng qua tấm lòng đó không dùng trên mẹ và cô mà thôi.

Bình tĩnh mà xem xét, người nào có thể xem hết được tập 1 bộ phim này, chắc cgã là một người cực kỳ có tấm lòng khoan dung và kiên nhẫn.

Vừa ra khỏi phòng khách, bước chân của bà ta lập tức trở nên hoảng loạn, lo lắng đi về phía cửa.pass chương 60: Mẹ kế của Nam Vận tên là gì?

Nam Vận lại không theo sắp xếp của ông ta, vả lại bây giờ cô cần tìm một cái cớ hợp lí để một mình nói chuyện với dì Tôn, nên đáp: “Không xem đâu, con đi xuống bếp giúp đỡ.” Nói xong, cô còn rất ra dáng mà xắn tay áo lên, làm một tư thế đi giúp đỡ, ” Giờ trong nhà cũng không có quản gia, con sợ một mình dì Tôn không làm kịp.”

Trần Tuấn Hà cười hắc hắc: “Tôi là một người làm ăn, đến tìm bà làm cái giao dịch. Bà tiêu tiền mua bình an, tôi cầm tiền rời đi, đơn giản vậy thôi.”

Khi bảo mẫu và quản gia đến đây làm, cũng sẽ để xe ở đây.Nam Vận kịp thời giải vây thay bà ta, mặt không đổi sắc đáp: “Chúng tôi đang tra sách dạy nấu ăn.” Trong lúc nói chuyện, cô nhanh chóng thoát ra khỏi album ảnh, mở trình duyệt lên.

Như vậy vừa có thể diệt trừ Trần Tuấn Hà, vừa có thể hủy hoại Nam Vận, nhất cử lưỡng tiện.

Nhưng mà qua không bao lâu, bà ta phát hiện mình có thai rồi, lúc đó bà ta cũng không xác định được là con của ai.

“Sợ hãi” và “lo lắng” là hai loại cảm xúc hoàn toàn không giống nhau.

Nam Vận hỏi: “Lần này dì gặp được gã ở đâu?”

Dì Tôn chụp trộm được kha khá ảnh, có cả mặt, có nghiêng mặt, còn có bóng lưng, thậm chí còn có một đoạn video ngắn.

Nam Vận khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút kỳ lạ.

Bấm vào khu bình luận, hầu như đều là lời chửi mắng. Một nửa mắng cái hot search giả quá, mới có mười mấy dòng bình luận mà đã lên hot search rồi, nửa còn lại thì chê mặt của Nam Thù quá giả, không liên quan chút nào đến chữ “lung linh” cả.

Nguyễn Lệ Oánh đi đằng sau dì Tôn ra khỏi phòng bếp. Khi đi đến trước cửa nhà kho, bà ta lại nghiêm nghị chất vấn: “Vừa nãy hai người đang nói cái gì?”

Nguyễn Lệ Oánh: “Ông muốn bao nhiêu tiền?”

Nam Vận chợt nhớ ra vừa rồi tại gara cô cũng nhìn thấy một người đàn ông, người đàn ông đó thân hình gầy gò, làn da trắng bệch, tướng mạo không có gì đặc biệt, cách ăn mặc lại làm cô ấn tượng sâu sắc — đen toàn thân — trên người khoác một bộ áo mưa màu đen, trên chân cũng đi một đôi ủng đồng màu.

Nguyễn Lệ Oánh khinh thường: “Lúc trước cậu ta là người hầu, nấu cơm cho ông là chuyện đương nhiên, Bây giờ cậu ta muốn cưới con gái của ông, càng phải nấu cơm cho ông, đừng nói nấu một bữa cơm, mà ngày ngày nấu cơm cho ông cũng được.”

Ánh mắt Nguyễn Lệ Oánh sắc bén nhìn bà ta hỏi: “Bà không đi nấu cơm mà còn làm cái gì đấy?”

” Ừ, còn bắt người đặt hàng ra ký tên.” Nam Khải Thăng ngồi xuống ghế sô pha: “Bà đi ký đi, nhớ che ô, tôi không mở cửa lớn cho gã.”

Nhưng chuyện bà ta không ngờ là Đại tiểu thư không nhận ra Nam Thù và người đàn ông này giống nhau.

Đứa trẻ vừa sinh ra không nhìn rõ được mặt mày, sau khi nở nang ra thì lại giống y hệt Trần Tuấn Hà.

Nguyễn Lệ Oánh đã từng là người lăn lộn trong giới nghệ sĩ, đương nhiên biết quy tắc ngầm của giới giải trí đáng sợ như thế nào.

Nếu như sớm biết Lâm Du Dã là thiếu gia nhà họ Lục, nói cái gì bà ta cũng sẽ không để cơ hội tốt này cho Nam Vận!

Nguyễn Lệ Oánh hừ lạnh một tiếng: “Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao? Có gì mà không được? Trước đây cậu ta cũng vẫn làm đấy thôi.”

Sắc mặt của bà ta lập tức sa sầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lục Dã.

Nhưng mà dân mạng không có đồng tình.Mười mấy năm về trước, lần đầu tiên gặp Nam Vận, bà ta đã ghét đứa trẻ này.

Nhưng mà bà ta cũng không muốn giúp Nguyễn Lệ Oánh giữ bí mật chí mạng này, lại sợ bị đuổi việc.

Đúng lúc này, chuông cổng đột nhiên vang lên.

Vì đề phòng sẽ bị người ở ngoài nghe thấy, bà ta vẫn không dám nói quá to, cố ý đè thấp giọng lại, nhưng trong giọng điệu lại mang theo kinh hoảng và kinh hoàng khó nén.

Lúc trước bà ta l*m t*nh nhân của Trần Tuấn Hà, đơn thuần chỉ vì tiền của gã. Lúc đó bà ta vừa mới xuất đạo không lâu, không tiền không bối cảnh, chỉ có thể bám vào người có tiền.

Theo khoảng cách ngày càng rút ngắn, diện mạo của người đàn ông cũng dần dần rõ nét hơn.

Nhưng mà qua không bao lâu, bà ta phát hiện mình có thai rồi, lúc đó bà ta cũng không xác định được là con của ai.

Trong giọng điệu của bà ta mang theo cả châm chọc lẫn khiêu khích.

Lúc đó cô cũng không nghĩ nhiều, giờ nghe thấy lời dì Tôn nói, thì không khỏi nhăn mày, lập tức chất vấn: “Người đàn ông đó trông như thế nào?”

Cho đến khi Trần Tuấn Hà xuất hiện.

Vừa ra khỏi phòng khách, bước chân của bà ta lập tức trở nên hoảng loạn, lo lắng đi về phía cửa.

pass chương 60: Mẹ kế của Nam Vận tên là gì?

Nam Vận cũng rất bất đắc dĩ, nhưng nếu cô cứ khăng khăng giữ dì Tôn ở lại thì sẽ làm cho Nguyễn Lệ Oánh nghi ngờ, đành phải trơ mắt nhìn dì Tôn rời khỏi phòng bếp.

Weibo của cái hot search này là một tài khoản marketing đăng lên, đầu đề rất đơn giản: [ Vai diễn Triệu Bách Hợp của Nam Thù thật là lung linh quá đi?”] phía dưới bổ sung thêm mấy bức ảnh trải qua chỉnh sửa kỹ càng khi Nam Thù đang diễn.

Đúng lúc này, chuông cổng đột nhiên vang lên.

Nguyễn Lệ Oánh cực kỳ tỉnh táo:” B·ắ·t· ·c·ó·c con gái bảo bối của ông, sau đó gọi điện cho Lục thiếu gia t·ố·n·g· ·t·i·ề·n, đòi 60 tỷ, việc thành thì chia năm năm, ông 30 tỷ, tôi 30 tỷ.”

Nhưng ngay tại lúc sự nghiệp của bà ta đang dần dần có tiến triển, Trần Tuấn Hà lại bị phá sản.

Bà ta rất hiểu Nam Khải Thăng, muốn khuyên ông ta không giao sổ hộ khẩu ra, chỉ có thể từ góc độ lợi ích mà xuống tay: “Ông ngốc à? Sổ hộ khẩu là lợi thế để ông và Lục Dã đàm phán. Chỉ cần sổ hộ khẩu trong tay ông, ông muốn bao nhiêu tiền đầu tư, muốn bao nhiều lễ hỏi, còn không phải ông nói mới tính? Hơn nữa Nam Vận là một con bạch nhãn lang*, sau khi nó gả đi, trong lòng nó còn người ba như ông sao? Chỉ khi ông nắm chặt sổ hộ khẩu trong tay thì mới có thể trói buộc nó, nếu như nó chạy đi cùng với họ Lục kia, thì ông cái gì cũng không có.”

Dì Tôn rốt cuộc đang sợ hãi điều gì? Sợ người đàn ông kia? Hay là đang sợ chuyện khác nữa?Một tháng trước, khi gặp được Trần Tuấn Hà tại cổng của tiểu khu, cảm giác sợ hãi khi gặp ác mộng triệt để bao phủ lấy bà ta.

Nam Vận đã từng xem được 5 phút của tập 1 bộ phim này. Lúc đó vẫn còn đang nghỉ đông, vào một buổi tối của hôm nào đó, cô đang chuẩn bị đi ngủ thì bỗng nhận được tin ngã của Lâm Lang.

Trần Tuấn Hà thở dài: “Tôi quả thực không thể làm gì nó.”

So sánh với Bạch Nhược Uyển, bà ta chỉ như một nha hoàn.

Trần Tuấn Hà: “Ai?”Trong giọng điệu của bà ta kèm theo sự trào phúng khó nén.

” Ừ, còn bắt người đặt hàng ra ký tên.” Nam Khải Thăng ngồi xuống ghế sô pha: “Bà đi ký đi, nhớ che ô, tôi không mở cửa lớn cho gã.”

Cho dù nhìn không rõ diện mạo của gã, Nguyễn Lệ Oánh cũng có thể tưởng tượng được nụ cười âm trầm trên mặt gã.

Đây là một cái hot search bị thất bại hoàn toàn.

” Tốt nhất là bà hiểu được thật.” Nguyễn Lệ Oánh lại lạnh lùng quét mắt nhìn bà ta một cái, sau đó mới quay người rời đi.

Nếu như không có Nam Khải Thăng, hai mẹ con bà ta sẽ chẳng là gì cả, Nam Thù muốn tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí, chỉ có thể đi lên con đường cũ của bà ta.

Nguyễn Lệ Oánh ngừng bước chân lại, không vui nhíu mày, cười lạnh đáp: “Họ Lâm và họ Lục quả nhiên là không giống nhau, họ Lâm thì là người hầu, họ Lục lại là thiếu gia, nói chuyện cũng có lực lượng hẳn ra.”

Nguyễn Lệ Oánh khinh thường: “Lúc trước cậu ta là người hầu, nấu cơm cho ông là chuyện đương nhiên, Bây giờ cậu ta muốn cưới con gái của ông, càng phải nấu cơm cho ông, đừng nói nấu một bữa cơm, mà ngày ngày nấu cơm cho ông cũng được.”

Weibo của cái hot search này là một tài khoản marketing đăng lên, đầu đề rất đơn giản: [ Vai diễn Triệu Bách Hợp của Nam Thù thật là lung linh quá đi?”] phía dưới bổ sung thêm mấy bức ảnh trải qua chỉnh sửa kỹ càng khi Nam Thù đang diễn.

Núi dựa của bà ta bị đổ rồi, sự nghiệp tuột dốc không phanh, nhưng bà ta cũng không từ bỏ, nhanh chóng cặp với Nam Khải Thăng vẫn luôn nhớ mãi không quên với bà ta.

Lời này nghe như đang mắng người vậy.

Nam Khải Thăng: “Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ! “

Bà ta muốn nhắc nhở cô một chút, nhưng lại không thể quá lộ liễu.Lúc trước bà ta l*m t*nh nhân của Trần Tuấn Hà, đơn thuần chỉ vì tiền của gã. Lúc đó bà ta vừa mới xuất đạo không lâu, không tiền không bối cảnh, chỉ có thể bám vào người có tiền.

Ánh mắt Nguyễn Lệ Oánh sắc bén nhìn bà ta hỏi: “Bà không đi nấu cơm mà còn làm cái gì đấy?”

” Được.” Lục Dã rất nghe lời cô gái nhỏ, không chút do dự đi về phía kệ bếp.

Lời của ông ta vẫn chưa nói xong đã bị Nguyễn Lệ Oánh đánh gãy: “Tết qua cả rồi, người ta mới nhớ tới người ba như ông đó, đây chính là mất bò mới lo làm chuồng, trở về lấy lòng, nếu không thì kết hôn kiểu gì? Ông đừng ngăn làm gì, bằng không người ta cũng không yên tâm được.”

Bà ta cũng đã từng nghĩ đến xin nghỉ việc, nhưng bà ta đã làm tại nhà họ Nam mười mấy năm rồi, tìm nhà khác cũng không dễ, quan trọng hơn là bây giờ bà ta đang cần tiền để lo cho con trai đi học, cũng không có khí thế nói nghỉ là nghỉ.

Nguyễn Lệ Oánh vô cùng chân thành: “Cho nên tôi mới yên tâm. Vừa có thể lấy được tiền, vừa có thể bình an, còn không gây hại đến con gái tôi, tại sao lại không yên tâm chứ?”

Vì đề phòng sẽ bị người ở ngoài nghe thấy, bà ta vẫn không dám nói quá to, cố ý đè thấp giọng lại, nhưng trong giọng điệu lại mang theo kinh hoảng và kinh hoàng khó nén.

Cũng không biết rốt cuộc Nguyễn Lệ Oánh đã chọc phải loại người gì nữa.

Đây là một cái hot search bị thất bại hoàn toàn.

Trần Tuấn Hà nhếch miệng cười, lộ ra một miệng đầy răng vàng khè, giọng điệu vô cùng thân thiết: “Oánh Oánh, cái người vừa vào nhà kia, là con gái bảo bối của tôi sao?”

So sánh với Bạch Nhược Uyển, bà ta chỉ như một nha hoàn.

Vừa nhìn là biết nó là một tiểu công chúa, vẻ cao quý và ưu nhã được phát ra từ tận trong xương, chắc cgã là được nuông chiều từ bé, được người thương yêu, chưa bao giờ chịu ủy khuất, nếm qua đau khổ.

Khi tia sét lóe lên, chiếu sáng gương mặt tái nhợt đang mỉm cười âm trầm của Trần Tuấn Hà, cũng chiếu sáng cả vẻ mặt kinh hoàng và sợ hãi của bà ta.

Cho dù nhìn không rõ diện mạo của gã, Nguyễn Lệ Oánh cũng có thể tưởng tượng được nụ cười âm trầm trên mặt gã.

Nhưng ngay tại lúc sự nghiệp của bà ta đang dần dần có tiến triển, Trần Tuấn Hà lại bị phá sản.

Mặt bà ta trong nháy mắt như không còn giọt máu nào, ba hồn bay vía đều bay mất một nửa.

Con gái là tử huyệt, cũng là điểm yếu của bà ta.

Nguyễn Lệ Oánh chuyển lời nói: “Tôi lại không nói không cho ông, nhưng ông phải nghe tôi.”

Nếu Nam Khải Thăng biết Nam Thù không phải con gái của ông ta, nhất định sẽ để hai mẹ con bà ta tay không rời khỏi nhà.

Mặc dù trong tiểu khu biệt thự nhà nhà đều có nhà để xe, nhưng có vài nhà xe nhiều quá, nhà để xe chứa không hết, lại không muốn để xe ngoài công viên, cho nên trong tiểu khu đã xây một gara đỗ xe dưới tầng ngầm để thỏa mãn yêu cầu khách hàng.

Nguyễn Lệ Oánh bất mãn nhăn mày: “Muộn thế này rồi là ai vậy chứ?”Năm ngoái, Nam Thù từng bị Lục Dã phong sát một đoạn thời gian, cho đến nay mấy đạo diễn lớn của ngành điện ảnh vẫn không dám dùng cô ta, nhưng vẫn có mấy mấy đạo diễn nhỏ không có tiếng tăm dám chọn cô ta làm nữ chính, bởi vì Nam Thù có thể đem tiền đầu tư đến cho đoàn làm phim — Điều này đối với mấy vị đạo diễn nhỏ không có danh tiếng, không kêu gọi được đầu tư mà nói, tuyệt đối là một điều kiện không cách nào từ chối nổi.

Nếu nói cụ thể ra, thì là Nam Thù trước khi phẫu thuật thẩm nỹ.

Nam Thù trời sinh mắt một mí, mắt tam giác, mũi tẹt, người đàn ông này cũng mắt một mí, mắt tam giác, mũi tẹt, hai người quả thật giống nhau như tượng tạc.

Vừa rồi, khi Trần Tuấn Hà nói ra mấy chữ ” con gái bảo bối của tôi ” kia, bà ta quả thực là bị gật mình.

Nam Khải Thăng lại không để ý đến chuyện ở hội đấu giá, ông ta cũng không quan tâm bị xấu hổ trước nhiều người, ông ta chỉ quan tâm đến lợi ích: “Giờ tôi không cho cậu ta, chẳng may sau này cậu ta hối hận thì phải làm sao? Đó là nhà họ Lục đấy! A Vận sớm gả cho cậu ta ngày nào, tôi và Lục Dung Tinh thành thân gia sớm ngày đó!”

*Bạch nhãn lang: chỉ người nuôi ong tay áo, vong ân phụ nghĩa, phản bội.

Ba chữ “Lục phu nhân” này đâm thẳng vào đáy lòng Nam Vận, tim cô đột nhiên run lên.

Tư thế đi đường của người đàn ông này, động tác trong lúc lơ đãng lộ ra, đều rất giống người nào đó mà cô quen biết.

Đi đến bên cạnh Nam Vận, bà ta vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại muốn nói lại thôi, bởi vị trí hiện tại bọn họ đang đứng cách cửa khá gần, nếu phu nhân hoặc lão gia đến phòng bếp, rất có thể nghe lén được đối thoại của bọn họ, cho nên lời đang lên đến miệng được bà ta đổi thành: “Không bằng chúng ta đi vào trong mấy bước đi.”

Dì Tôn lập tức tắt tiếng, không biết phải làm sao nhìn về phía Nguyễn Lệ Oánh tự dưng xuất hiện.

Nhìn bộ dáng này, tựa như thực sự rất lo sẽ bị Nguyễn Lệ Oánh nghe thấy.

Cuối cùng Trần Tuấn Hà gật gật đầu: “Khi nào thì tôi ra tay?”

Hiển nhiên, gã đã coi Nam Vận là con gái của mình.

Thần sắc của Trần Tuấn Hà lại càng chắc cgã, cũng trở nên càng hèn mọn: “Con gái bảo bối của tôi còn rất xinh đẹp nha.”

Tiểu thư khuê các bị bà ta nghiền ép đến triệt để.

Ý bóng gió của câu nói này rất rõ ràng — giờ cô là người của Lục Dã anh, trước khi bà ta muốn động vào cô thì tốt nhất nên ước lượng xem mình có bao nhiêu cân lượng.

Nam Khải Thăng đứng dậy: “Tôi đi xem xem.” Mấy phút sau, ông ta quay về phòng khách, nhìn Nguyễn Lệ Oánh hỏi: “Bà đặt sữa bò à?”

Con gái của Nam Khải Thăng ta, ít nhất cũng phải đổi được mấy trăm tỷ mới được chứ.

” Tốt nhất là bà hiểu được thật.” Nguyễn Lệ Oánh lại lạnh lùng quét mắt nhìn bà ta một cái, sau đó mới quay người rời đi.

Quy tắc ngầm thật sự của giới nghệ sĩ, so với những thứ mọi người biết thì dơ bẩn hơn nhiều.

Dì Tôn bất đắc dĩ, chỉ có thể đáp: “Dạ.”Lúc xem ảnh thì Nam Vận còn chưa có ý nghĩ gì đặc biệt, nhưng khi xem video cô lại chợt có cảm giác trông quen quen.

Đúng lúc này, Lục Dã tiếp lời: “Con và em ấy cùng đi.”

Nguyễn Lệ Oánh làm sao tin tưởng được bọn họ, từng bước đi tới gần bọn họ, giọng điệu sâu xa hỏi: “Tra sách dạy nấu ăn nào thế?”Nhưng nhất thời cô không nhớ ra được người đó là ai.

Nam Khải Thăng không cho cô chút mặt mũi nào: “Con có biết cái gì đâu mà giúp với chả đỡ?”Cho dù nhìn không rõ diện mạo của gã, Nguyễn Lệ Oánh cũng có thể tưởng tượng được nụ cười âm trầm trên mặt gã.pass chương 60: Mẹ kế của Nam Vận tên là gì?Nam Vận đã từng xem được 5 phút của tập 1 bộ phim này. Lúc đó vẫn còn đang nghỉ đông, vào một buổi tối của hôm nào đó, cô đang chuẩn bị đi ngủ thì bỗng nhận được tin ngã của Lâm Lang.

Tin thứ nhất là một liên kết video.Mưa càng lúc càng to, trên người đàn ông mặc một bộ áo mưa màu đen, dưới màn đêm, thân hình của gã đen nhánh gầy gò, giống hệt Hắc Bạch vô thường đến đòi nợ. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Họ Lâm và họ Lục quả thực không giống nhau, lúc mang họ Lâm, tôi không thể không nhẫn nhịn bà, nhưng mang họ Lục thì không cần.” Lục Dã chậm rãi cắn chữ, trong giọng nói mang theo sự uy h**p mạnh mẽ: “Nếu như sau này bà dám chọc tới vợ của tôi, Nam Thù ở trong giới nghệ sĩ sẽ chỉ càng khó bước đi hơn mà thôi, nếu bà không muốn cô ta nếm hết tất cả các quy tắc ngầm của giới nghệ sĩ, thì ngoan ngoãn chút đi.”

Nhìn bộ dáng này, tựa như thực sự rất lo sẽ bị Nguyễn Lệ Oánh nghe thấy.

Càng nói, hận ý trong vẻ mặt của Nguyễn Lệ Oánh càng sâu, sau đó còn biến thành nghiến răng nghiến lợi: “Muốn kết hôn? Mơ đi! “Nam Khải Thăng lại càng nghĩ càng bất an: “Nếu không, lát nữa tôi vẫn là đưa thẳng sổ hộ khẩu cho bọn nó đi.”

Nam Khải Thăng lại không để ý đến chuyện ở hội đấu giá, ông ta cũng không quan tâm bị xấu hổ trước nhiều người, ông ta chỉ quan tâm đến lợi ích: “Giờ tôi không cho cậu ta, chẳng may sau này cậu ta hối hận thì phải làm sao? Đó là nhà họ Lục đấy! A Vận sớm gả cho cậu ta ngày nào, tôi và Lục Dung Tinh thành thân gia sớm ngày đó!”

” Sao cháu lại cảm thấy gã có chút quen nhỉ? ” Nam Vận càng nhìn càng có cảm giác quen mắt.

Trên tay bà ta còn xách một giỏ sữa tươi.Trong lòng dì Tôn sớm đã có đáp án rồi: giống Nhị tiểu thư.

Năm đó, khi Nguyễn Lệ Oánh đi theo Trần Tuấn Hà, gã vẫn còn là một ông chủ bụng phệ, bây giờ lại gầy đến không ra hình người.

Nam Vận kịp thời giải vây thay bà ta, mặt không đổi sắc đáp: “Chúng tôi đang tra sách dạy nấu ăn.” Trong lúc nói chuyện, cô nhanh chóng thoát ra khỏi album ảnh, mở trình duyệt lên.

Đang phát trên TV là một bộ phim thần tượng cổ trang, tên là [Thiên kim Triệu phủ].

Dì Tôn sớm đã đoán được lí do người đàn ông này đến tìm phu nhân, đây chính là chỗ khiến cho bà ta sợ hãi, nhưng bà ta không thể nói, dù sao bà ta cũng chỉ là một người làm thuê.

Tin thứ nhất là một liên kết video.

Lúc xem ảnh thì Nam Vận còn chưa có ý nghĩ gì đặc biệt, nhưng khi xem video cô lại chợt có cảm giác trông quen quen.

Bình tĩnh mà xem xét, người nào có thể xem hết được tập 1 bộ phim này, chắc cgã là một người cực kỳ có tấm lòng khoan dung và kiên nhẫn.

Khu bình luận gần như không ai thảo luận đến kịch bản hay kỹ năng diễn xuất của diễn viên, có thể nhận thấy bộ phim này chìm đến mức nào.

Nguyễn Lệ Oánh hừ lạnh một tiếng: “Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao? Có gì mà không được? Trước đây cậu ta cũng vẫn làm đấy thôi.”

Hồi lâu sau, bà ta mới từ từ hồi thần, hít sâu một hơi, lấy một chiếc ô từ trong thùng đặt trước tủ để giày, mở ô ra, cố gắng bình tĩnh đi về hướng cổng lớn.

Nữ chính do Nam Thù thủ vai tên là Triệu Bách Hợp, là thiên kim tiểu thư của nhà Thừa tướng.

Núi dựa của bà ta bị đổ rồi, sự nghiệp tuột dốc không phanh, nhưng bà ta cũng không từ bỏ, nhanh chóng cặp với Nam Khải Thăng vẫn luôn nhớ mãi không quên với bà ta.

” Sao cháu lại cảm thấy gã có chút quen nhỉ? ” Nam Vận càng nhìn càng có cảm giác quen mắt.

Ánh mắt Nguyễn Lệ Oánh sắc bén nhìn bà ta hỏi: “Bà không đi nấu cơm mà còn làm cái gì đấy?”

Nam Vận cũng không nhìn Nguyễn Lệ Oánh: “Vừa mới về.”

Nhưng nhất thời cô không nhớ ra được người đó là ai.

Trần Tuấn Hà cười hắc hắc: “Tôi là một người làm ăn, đến tìm bà làm cái giao dịch. Bà tiêu tiền mua bình an, tôi cầm tiền rời đi, đơn giản vậy thôi.”Hận cô ta là con ruột của Nam Khải Thăng, hận cô ta vừa ra đời đã có một gia đình tốt, hận cô ta có một nhà ngoại hiển quý, hận cô ta có thể gả vào nhà họ Lục.

Nghĩ đi nghĩ lại, bà ta chỉ có thể cầu cứu Đại tiểu thư — Mặc dù trước đây Đại tiểu thư tại nhà họ Nam không có địa vị gì, nhưng cô ấy tốt số, sắp sửa được gả vào nhà họ Lục rồi, bây giờ lời cô ấy nói trước mặt lão gia cũng có phân lượng — Bà ta không thể xuyên thủng tầng giấy này, nhưng Đại tiểu thư thì có thể, còn thể đảm bảo cho bà không bị đuổi việc.

Trong lòng dì Tôn có oán hận, nhưng không thể không thỏa hiệp bà ta: “Tôi hiểu.”

Bà ta không yên tâm về dì Tôn, nên tuyệt đối không thể cho bà ta và Nam Vận có cơ hội ở riêng với nhau.

Đúng lúc này, chuông cổng đột nhiên vang lên.

Nhưng mà qua không bao lâu, bà ta phát hiện mình có thai rồi, lúc đó bà ta cũng không xác định được là con của ai.

Lời của ông ta vẫn chưa nói xong đã bị Nguyễn Lệ Oánh đánh gãy: “Tết qua cả rồi, người ta mới nhớ tới người ba như ông đó, đây chính là mất bò mới lo làm chuồng, trở về lấy lòng, nếu không thì kết hôn kiểu gì? Ông đừng ngăn làm gì, bằng không người ta cũng không yên tâm được.”

Đến lúc đó bà ta sẽ báo cảnh sát, để cảnh sát đi bắt Trần Tuấn Hà.

Hoặc là nói, bà ta rất sợ bị Nguyễn Lệ Oánh nghe thấy.

Năm đó, khi Nguyễn Lệ Oánh đi theo Trần Tuấn Hà, gã vẫn còn là một ông chủ bụng phệ, bây giờ lại gầy đến không ra hình người.

Hít sâu một hơi, Nguyễn Lệ Oánh mặt không đổi sắc nhìn Trần Tuấn Hà: “Không phải ông muốn tiền sao?”

Ông ta đối xử với Nguyễn Lệ Oánh quả thực có vài phần thật lòng, đối với Nam Thù cũng là tận chức tận trách.

Nam Thù trời sinh mắt một mí, mắt tam giác, mũi tẹt, người đàn ông này cũng mắt một mí, mắt tam giác, mũi tẹt, hai người quả thật giống nhau như tượng tạc.

Núi dựa của bà ta bị đổ rồi, sự nghiệp tuột dốc không phanh, nhưng bà ta cũng không từ bỏ, nhanh chóng cặp với Nam Khải Thăng vẫn luôn nhớ mãi không quên với bà ta.

” Được.” Lục Dã rất nghe lời cô gái nhỏ, không chút do dự đi về phía kệ bếp.

Khi sắp đi tới phòng khách, bà ta mới phát hiện ra trên tay mình vẫn mang theo cái giỏ đựng sữa kia.

Nguyễn Lệ Oánh: “Tôi muốn ông hợp tác với tôi diễn một vở kịch, lừa chút tiền từ vị công tử nhà họ Lục kia.”

Cầm chiếc ô đen đi đến trước mắt Trần Tuấn Hà, Nguyễn Lệ Oánh cố nén nỗi khiếp đảm trong lòng, lạnh lùng trừng gã: “Ông đến đây làm gì?”

Bà ta không nỡ mất đi vinh hoa phú quý bây giờ, càng không thể trơ mắt nhìn Nam Thù mất đi chỗ dựa.Vừa rồi, khi Trần Tuấn Hà nói ra mấy chữ ” con gái bảo bối của tôi ” kia, bà ta quả thực là bị gật mình.

Vẻ mặt Trần Tuấn Hà hoài nghi: “Bây giờ bà là Nam phu nhân, cũng thiếu tiền sao?”

“Họ Lâm và họ Lục quả thực không giống nhau, lúc mang họ Lâm, tôi không thể không nhẫn nhịn bà, nhưng mang họ Lục thì không cần.” Lục Dã chậm rãi cắn chữ, trong giọng nói mang theo sự uy h**p mạnh mẽ: “Nếu như sau này bà dám chọc tới vợ của tôi, Nam Thù ở trong giới nghệ sĩ sẽ chỉ càng khó bước đi hơn mà thôi, nếu bà không muốn cô ta nếm hết tất cả các quy tắc ngầm của giới nghệ sĩ, thì ngoan ngoãn chút đi.”

Nam Khải Thăng và Nguyễn Lệ Oánh đã xem đến tập 23 rồi.

Trần Tuấn Hà suy nghĩ một lát, thăm dò hỏi: “Bà định để tôi phối hợp với bà thế nào?”

Khi tia sét lóe lên, chiếu sáng gương mặt tái nhợt đang mỉm cười âm trầm của Trần Tuấn Hà, cũng chiếu sáng cả vẻ mặt kinh hoàng và sợ hãi của bà ta.

Sắc mặt của bà ta lập tức sa sầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lục Dã.

Tiểu thư khuê các bị bà ta nghiền ép đến triệt để.

Nhưng vào lúc bà ta sắp đi khỏi phòng bếp, đột nhiên nghĩ tới gì đó, quay đầu trừng dì Tôn: “Đôi vợ chồng trẻ người ta ân ân ái ái, bà ở phòng bếp làm bóng đèn làm gì? Đi dọn nhà kho đi!”

Nếu Trần Tuấn Hà đã cho rằng Nam Vận là con gái bảo bối của gã, bà ta dứt khoát tương kế tựu kế, để gã b·ắ·t· ·c·ó·c Nam Vận.Bà ta không nỡ mất đi vinh hoa phú quý bây giờ, càng không thể trơ mắt nhìn Nam Thù mất đi chỗ dựa.

Dì Tôn đang cắt rau, nghe thấy âm thanh lập tức quay dầu lại, kích động kêu lên như nhìn thấy ân nhân cứu mạng: “Đại tiểu thư!”

Các phu nhân của xã hội thượng lưu hận nhất là tiểu Tam và vợ kế, cho nên sau khi hội đấu giá kia kết thúc không lâu, Nguyễn Lệ Oánh lập tức bị trục xuất ra khỏi vòng của các quý phu nhân.

Mặc dù nội tâm có không cam lòng như thế nào, nhưng sau này bà ta vẫn tgãg được Bạch Nhược Uyển, bà ta tgãg được trái tim của Nam Khải Thăng, còn để cho con gái mình đoạt mất ba của con gái Bạch Nhược Uyển, sau khi Bạch Nhược Uyển c·h·ế·t, bà ta còn được trở thành Nam phu nhân chính thức.

Nếu Nam Khải Thăng biết Nam Thù không phải con gái của ông ta, nhất định sẽ để hai mẹ con bà ta tay không rời khỏi nhà.

Đi đến bên cạnh Nam Vận, bà ta vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại muốn nói lại thôi, bởi vị trí hiện tại bọn họ đang đứng cách cửa khá gần, nếu phu nhân hoặc lão gia đến phòng bếp, rất có thể nghe lén được đối thoại của bọn họ, cho nên lời đang lên đến miệng được bà ta đổi thành: “Không bằng chúng ta đi vào trong mấy bước đi.”

Ông ta đối xử với Nguyễn Lệ Oánh quả thực có vài phần thật lòng, đối với Nam Thù cũng là tận chức tận trách.Nam Vận lại không theo sắp xếp của ông ta, vả lại bây giờ cô cần tìm một cái cớ hợp lí để một mình nói chuyện với dì Tôn, nên đáp: “Không xem đâu, con đi xuống bếp giúp đỡ.” Nói xong, cô còn rất ra dáng mà xắn tay áo lên, làm một tư thế đi giúp đỡ, ” Giờ trong nhà cũng không có quản gia, con sợ một mình dì Tôn không làm kịp.”

Bà ta không yên tâm về dì Tôn, nên tuyệt đối không thể cho bà ta và Nam Vận có cơ hội ở riêng với nhau.Bà ta muốn nhắc nhở cô một chút, nhưng lại không thể quá lộ liễu.

Theo khoảng cách ngày càng rút ngắn, diện mạo của người đàn ông cũng dần dần rõ nét hơn.Mười mấy năm về trước, lần đầu tiên gặp Nam Vận, bà ta đã ghét đứa trẻ này.

Nếu nói như vậy, bây giờ quả thực không thể đưa sổ hộ khẩu cho bọn nó được, nếu không thì quá lời cho nhà học Lục rồi.

Trần Tuấn Hà: “Không nhiều, 30 tỷ.”

Nguyễn Lệ Oánh: “Tôi muốn ông hợp tác với tôi diễn một vở kịch, lừa chút tiền từ vị công tử nhà họ Lục kia.”

*Bạch nhãn lang: chỉ người nuôi ong tay áo, vong ân phụ nghĩa, phản bội.

Vẻ mặt Trần Tuấn Hà sầm lại: “Không có thì bà phải nghĩ cách, nếu không…Hắc hắc.”

Bà ta không thể để Trần Tuấn Hà hủy hoại những ngày tháng tốt đẹp của bà ta và Kiều Kiều, cũng không thể để Nam Vận sống tốt.

Nam Khải Thăng và Nguyễn Lệ Oánh đã xem đến tập 23 rồi.

Vẻ mặt Trần Tuấn Hà hoài nghi: “Bây giờ bà là Nam phu nhân, cũng thiếu tiền sao?”

Nếu Nam Khải Thăng biết Nam Thù không phải con gái của ông ta, nhất định sẽ để hai mẹ con bà ta tay không rời khỏi nhà.

Ba chữ “Lục phu nhân” này đâm thẳng vào đáy lòng Nam Vận, tim cô đột nhiên run lên.

Bà ta tuyệt đối không thể con gái mình đi l*m t*nh nhân cho người khác!Dì Tôn vừa chột dạ vừa hoảng sợ: “Tôi, tôi…”

Dì Tôn lập tức gật đầu: “Đúng vậy! “

Thần sắc của Trần Tuấn Hà lại càng chắc cgã, cũng trở nên càng hèn mọn: “Con gái bảo bối của tôi còn rất xinh đẹp nha.”

Nguyễn Lệ Oánh ngây người, vừa chuẩn bị đáp ” không có”, nhưng khi hai chữ kia sắp được nói ra thì bà ta chợt nhận ra cái gì đó, trong thần sắc xẹt qua vẻ kinh hoảng và hoảng sợ, nhưng bà ta phản ứng rất nhanh, lập tức áp kinh hoảng trong lòng xuống, nỗ lực bình tĩnh nói: “Đúng rồi, sao thế? Là sữa được đưa đến à?”

Nam Thù trời sinh mắt một mí, mắt tam giác, mũi tẹt, người đàn ông này cũng mắt một mí, mắt tam giác, mũi tẹt, hai người quả thật giống nhau như tượng tạc.

Bà ta tuyệt đối không thể con gái mình đi l*m t*nh nhân cho người khác!

Dựa vào đâu cô ta không cần phải đi l*m t*nh nhân cho người khác?

Nguyễn Lệ Oánh: “Ông muốn bao nhiêu tiền?”

Bình tĩnh mà xem xét, người nào có thể xem hết được tập 1 bộ phim này, chắc cgã là một người cực kỳ có tấm lòng khoan dung và kiên nhẫn.

Nam Vận kịp thời giải vây thay bà ta, mặt không đổi sắc đáp: “Chúng tôi đang tra sách dạy nấu ăn.” Trong lúc nói chuyện, cô nhanh chóng thoát ra khỏi album ảnh, mở trình duyệt lên.

Bà ta hi vọng là của Nam Khải Thăng, mà bà ta cũng nói như thế với Nam Khải Thăng.Nam Vận chợt nhớ ra vừa rồi tại gara cô cũng nhìn thấy một người đàn ông, người đàn ông đó thân hình gầy gò, làn da trắng bệch, tướng mạo không có gì đặc biệt, cách ăn mặc lại làm cô ấn tượng sâu sắc — đen toàn thân — trên người khoác một bộ áo mưa màu đen, trên chân cũng đi một đôi ủng đồng màu.

Khu bình luận gần như không ai thảo luận đến kịch bản hay kỹ năng diễn xuất của diễn viên, có thể nhận thấy bộ phim này chìm đến mức nào.

Khu bình luận gần như không ai thảo luận đến kịch bản hay kỹ năng diễn xuất của diễn viên, có thể nhận thấy bộ phim này chìm đến mức nào.

Đứa trẻ vừa sinh ra không nhìn rõ được mặt mày, sau khi nở nang ra thì lại giống y hệt Trần Tuấn Hà.

Trên tay bà ta còn xách một giỏ sữa tươi.

Nữ chính do Nam Thù thủ vai tên là Triệu Bách Hợp, là thiên kim tiểu thư của nhà Thừa tướng.

Lục Dã biết cô gái nhỏ muốn đi làm gì, cho nên cũng không để ý đến lời chế nhạo của Nguyễn Lệ Oánh, cùng cô đi xuống bếp.

Hiển nhiên, gã đã coi Nam Vận là con gái của mình.

Nếu như là trước đây, Nam Khải Thăng nhất định sẽ không ngăn anh đi xuống bếp giúp đỡ, nhưng bây giờ thì không được, ngày xưa anh là con trai của quản gia, giờ đây anh đã là công tử của nhà họ Lục, mặc kệ thế nào ông ta cũng không thể để đại thiếu gia nhà họ Lục đi làm việc của người hầu được, vội vàng nói: “Ai da không cần đâu, các con chỉ ….”

Nếu nói cụ thể ra, thì là Nam Thù trước khi phẫu thuật thẩm nỹ.Dì Tôn vừa chột dạ vừa hoảng sợ: “Tôi, tôi…”

Dì Tôn vừa chột dạ vừa hoảng sợ: “Tôi, tôi…”

Dì Tôn lập tức gật đầu: “Đúng vậy! “

Mặc dù giọng điệu là thương lượng, nhưng vẫn chưa đợi Nam Vận đáp ứng, bà ta đã đi về phía góc trong phòng bếp.Cũng không biết rốt cuộc Nguyễn Lệ Oánh đã chọc phải loại người gì nữa.

Đến lúc đó bà ta sẽ báo cảnh sát, để cảnh sát đi bắt Trần Tuấn Hà.

Nam Vận khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút kỳ lạ.

Mới đầu, bà ta còn lo lắng bí mật bị phát hiện, cho nên mới nghĩ đủ mọi cách để điều dưỡng thân thể, hi vọng sinh cho Nam Khải Thăng đứa con để củng cố địa vị. Nhưng cuộc sống sau này trôi qua quá thuận lợi, bà ta liền không nghĩ đến chuyện đó nữa.

Dì Tôn lập tức lấy di động từ trong túi ra: “Hôm đó tôi đứng trên sân thượng chụp trộm được vài bức.” Mở ra album ảnh, bà ta đưa di động cho Nam Vận.Nghĩ đi nghĩ lại, bà ta chỉ có thể cầu cứu Đại tiểu thư — Mặc dù trước đây Đại tiểu thư tại nhà họ Nam không có địa vị gì, nhưng cô ấy tốt số, sắp sửa được gả vào nhà họ Lục rồi, bây giờ lời cô ấy nói trước mặt lão gia cũng có phân lượng — Bà ta không thể xuyên thủng tầng giấy này, nhưng Đại tiểu thư thì có thể, còn thể đảm bảo cho bà không bị đuổi việc.

Bà ta không nỡ mất đi vinh hoa phú quý bây giờ, càng không thể trơ mắt nhìn Nam Thù mất đi chỗ dựa.

Thần sắc của Trần Tuấn Hà lại càng chắc cgã, cũng trở nên càng hèn mọn: “Con gái bảo bối của tôi còn rất xinh đẹp nha.”

Như vậy vừa có thể diệt trừ Trần Tuấn Hà, vừa có thể hủy hoại Nam Vận, nhất cử lưỡng tiện.

Nam Khải Thăng lại càng nghĩ càng bất an: “Nếu không, lát nữa tôi vẫn là đưa thẳng sổ hộ khẩu cho bọn nó đi.”

Nghĩ đến đây, bà ta lại hận Nam Vận.

Nếu như không có Nam Khải Thăng, hai mẹ con bà ta sẽ chẳng là gì cả, Nam Thù muốn tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí, chỉ có thể đi lên con đường cũ của bà ta.

Nam Vận nhất thời không trả lời được, cũng không có thời gian gõ chữ trên trình duyệt, trong lòng lo lắng không thôi. Đúng lúc này, Lục Dã nhìn về hướng Nguyễn Lệ Oánh, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Lục phu nhân muốn làm chuyện gì, không cần phải báo cho bà biết.”

Mặt dài nhỏ, mắt một mí, mũi tẹt, tướng mạo nhìn không ra tròn méo, thậm chí có thể nói là xấu xí.

Trong lòng ôm theo hiếu kỳ và tò mò, cô ấn mở tập 1, nhưng chỉ xem được 5 phút thì cô đã tắt luôn rồi.

Nguyễn Lệ Oánh: “Ông muốn bao nhiêu tiền?”

Lúc đó cô cũng không nghĩ nhiều, giờ nghe thấy lời dì Tôn nói, thì không khỏi nhăn mày, lập tức chất vấn: “Người đàn ông đó trông như thế nào?”

Nhìn bộ dáng này, tựa như thực sự rất lo sẽ bị Nguyễn Lệ Oánh nghe thấy.

Nam Khải Thăng và Nguyễn Lệ Oánh đồng thời quay đầu, nhìn về cô và Dã Tử.

Theo lý mà nói, bà ta đáng lẽ nên miệng kín như bưng với chuyện này, không được nói cho ai biết, nhưng người đàn ông này cho bà cảm giác quá nguy hiểm, giống như một quả bom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể cho nhà họ Nam nổ tan tành, cho nên mặc kệ thế nào bà ta cũng không thể miệng kín như bưng được.

Hít sâu một hơi, Nguyễn Lệ Oánh mặt không đổi sắc nhìn Trần Tuấn Hà: “Không phải ông muốn tiền sao?”

Trần Tuấn Hà cười hắc hắc: “Tôi là một người làm ăn, đến tìm bà làm cái giao dịch. Bà tiêu tiền mua bình an, tôi cầm tiền rời đi, đơn giản vậy thôi.”

Trần Tuấn Hà suy nghĩ một lát, thăm dò hỏi: “Bà định để tôi phối hợp với bà thế nào?”

Dì Tôn đáp: “Tại nhà để xe dưới tầng ngầm của tiểu khu.”

Mặc dù Trần Tuấn Hà là một người thô lỗ, trên người còn có mùi hôi, mỗi lần lên giường cùng với gã bà ta đều ghê tởm không thôi, nhưng gã rất hào phóng, chỉ cần hầu hạ gã tốt, tài nguyên gì cũng đồng ý cho bà ta.

Nam Vận đã từng xem được 5 phút của tập 1 bộ phim này. Lúc đó vẫn còn đang nghỉ đông, vào một buổi tối của hôm nào đó, cô đang chuẩn bị đi ngủ thì bỗng nhận được tin ngã của Lâm Lang.

Nếu nói như vậy, bây giờ quả thực không thể đưa sổ hộ khẩu cho bọn nó được, nếu không thì quá lời cho nhà học Lục rồi.

Dì Tôn sớm đã đoán được lí do người đàn ông này đến tìm phu nhân, đây chính là chỗ khiến cho bà ta sợ hãi, nhưng bà ta không thể nói, dù sao bà ta cũng chỉ là một người làm thuê.

Mười mấy năm về trước, lần đầu tiên gặp Nam Vận, bà ta đã ghét đứa trẻ này.

Nhưng đúng vào lúc bà ta chuẩn bị mở miệng, cửa phòng bếp đột nhiên bị mở ra, Nguyễn Lệ Oánh xuất hiện.

Sắc mặt của bà ta lập tức sa sầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lục Dã.

Vừa mở cửa nhà, bà ta liền trông thấy người đàn ông đứng tại lan can sắt ngoài cổng.

Nếu như sớm biết Lâm Du Dã là thiếu gia nhà họ Lục, nói cái gì bà ta cũng sẽ không để cơ hội tốt này cho Nam Vận!

Bà ta rất hiểu Nam Khải Thăng, muốn khuyên ông ta không giao sổ hộ khẩu ra, chỉ có thể từ góc độ lợi ích mà xuống tay: “Ông ngốc à? Sổ hộ khẩu là lợi thế để ông và Lục Dã đàm phán. Chỉ cần sổ hộ khẩu trong tay ông, ông muốn bao nhiêu tiền đầu tư, muốn bao nhiều lễ hỏi, còn không phải ông nói mới tính? Hơn nữa Nam Vận là một con bạch nhãn lang*, sau khi nó gả đi, trong lòng nó còn người ba như ông sao? Chỉ khi ông nắm chặt sổ hộ khẩu trong tay thì mới có thể trói buộc nó, nếu như nó chạy đi cùng với họ Lục kia, thì ông cái gì cũng không có.”

Dựa vào đâu cô ta không cần phải đi l*m t*nh nhân cho người khác?

Dựa theo tính cách của gã, nhất định sẽ thẹn quá hóa giận mà ra tay với Nam Vận, cho dù không g·i·ế·t cô ta, cũng sẽ dày vò cô ta sống không bằng c·h·ế·t.

Phòng bếp cũng không phải xây theo kiểu mở, cùng Dã Tử đi vào bếp, Nam Vận liền đóng cửa lại, nhẹ nhàng gọi: “Dì Tôn.”

Sau đó bà ta được như ý nguyện lên làm Nam phu nhân.

Nguyễn Lệ Oánh nhận ra điều này, lập tức ổn định tinh thần, bắt đầu tính toán.

Khuôn mặt của Trần Tuấn Hà càng cười càng quỉ dị: “Oánh Oánh, tôi quả thật không ngờ rằng bà yêu tôi đến thế, còn sinh cho tôi một đứa con gái.”

Nhưng nhất thời cô không nhớ ra được người đó là ai.

Bà ta rất hiểu Trần Tuấn Hà, gã lục thân không nhận, tâm địa độc ác.

Nam Vận lại không theo sắp xếp của ông ta, vả lại bây giờ cô cần tìm một cái cớ hợp lí để một mình nói chuyện với dì Tôn, nên đáp: “Không xem đâu, con đi xuống bếp giúp đỡ.” Nói xong, cô còn rất ra dáng mà xắn tay áo lên, làm một tư thế đi giúp đỡ, ” Giờ trong nhà cũng không có quản gia, con sợ một mình dì Tôn không làm kịp.”

Nguyễn Lệ Oánh nở nụ cười: “Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, lại nói, nó là con gái ruột của ông, ông có thể làm gì nó chứ?”Dì Tôn rốt cuộc đang sợ hãi điều gì? Sợ người đàn ông kia? Hay là đang sợ chuyện khác nữa?

Nguyễn Lệ Oánh ngây người, vừa chuẩn bị đáp ” không có”, nhưng khi hai chữ kia sắp được nói ra thì bà ta chợt nhận ra cái gì đó, trong thần sắc xẹt qua vẻ kinh hoảng và hoảng sợ, nhưng bà ta phản ứng rất nhanh, lập tức áp kinh hoảng trong lòng xuống, nỗ lực bình tĩnh nói: “Đúng rồi, sao thế? Là sữa được đưa đến à?”

Sắc mặt của bà ta lập tức sa sầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lục Dã.

Bà ta rất hiểu Nam Khải Thăng, muốn khuyên ông ta không giao sổ hộ khẩu ra, chỉ có thể từ góc độ lợi ích mà xuống tay: “Ông ngốc à? Sổ hộ khẩu là lợi thế để ông và Lục Dã đàm phán. Chỉ cần sổ hộ khẩu trong tay ông, ông muốn bao nhiêu tiền đầu tư, muốn bao nhiều lễ hỏi, còn không phải ông nói mới tính? Hơn nữa Nam Vận là một con bạch nhãn lang*, sau khi nó gả đi, trong lòng nó còn người ba như ông sao? Chỉ khi ông nắm chặt sổ hộ khẩu trong tay thì mới có thể trói buộc nó, nếu như nó chạy đi cùng với họ Lục kia, thì ông cái gì cũng không có.”

Hiển nhiên, gã đã coi Nam Vận là con gái của mình.

Nam Vận không quan tâm bà ta, đi thẳng về phía phòng bếp.

Dựa vào đâu cô ta không cần phải đi l*m t*nh nhân cho người khác?Nguyễn Lệ Oánh: “Nam Khải Thăng là một người vắt cổ chày ra nước, tôi tất nhiên là thiếu tiền rồi, nếu tôi mà có tiền, sớm đã gửi cho ông để ông đi rồi.”Nhưng mà cũng không có gì lạ, dù gì Nam Thù từ lúc 16 tuổi đã bắt đầu thẩm mỹ, giờ Đại tiểu thư không nhớ dáng dấp ngày xưa của Nam Thù cũng rất bình thường.Đi đến bên cạnh Nam Vận, bà ta vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại muốn nói lại thôi, bởi vị trí hiện tại bọn họ đang đứng cách cửa khá gần, nếu phu nhân hoặc lão gia đến phòng bếp, rất có thể nghe lén được đối thoại của bọn họ, cho nên lời đang lên đến miệng được bà ta đổi thành: “Không bằng chúng ta đi vào trong mấy bước đi.”

Vẻ mặt Lục Dã bình tĩnh, nhẹ nhàng cất tiếng: “Không tin bà có thể thử.”

Nam Vận không quan tâm bà ta, đi thẳng về phía phòng bếp.

Nguyễn Lệ Oánh làm sao tin tưởng được bọn họ, từng bước đi tới gần bọn họ, giọng điệu sâu xa hỏi: “Tra sách dạy nấu ăn nào thế?”

Nhìn bộ dáng này, tựa như thực sự rất lo sẽ bị Nguyễn Lệ Oánh nghe thấy.Bà ta hi vọng là của Nam Khải Thăng, mà bà ta cũng nói như thế với Nam Khải Thăng.Từ đó về sau, bà ta coi như từng bước lên cao, muốn cái gì thì được cái đó, điều duy nhất không hoàn mỹ trong kế hoạch đó là không sinh được cho Nam Khải Thăng một đứa con.

*Bạch nhãn lang: chỉ người nuôi ong tay áo, vong ân phụ nghĩa, phản bội.

Trần Tuấn Hà suy nghĩ hồi lâu, phát hiện nếu bản thân gã muốn có được tiền, ngoại trừ nghe lời người đàn bà này thì cũng không có cách nào khác, hơn nữa lời người đàn bà này nói không có sơ hở gì — Gã quả thực sẽ không tổn thương đến con gái mình, nhưng đổi lại là người khác thì không chắc sẽ như vậy. Nhưng dạo gần đây gã quan sát nhà họ Nam lâu như vậy, chỉ gặp được một cô gái, vậy thì có lẽ đó chính là con gái gã.

Mỏ than của gã là khai thác phi pháp, đột nhiên xảy ra tai nạn c·h·ế·t mất mười người thợ mỏ.” Tốt nhất là bà hiểu được thật.” Nguyễn Lệ Oánh lại lạnh lùng quét mắt nhìn bà ta một cái, sau đó mới quay người rời đi.

” Ừ.” Nam Khải Thăng nói: “Cơm vẫn chưa nấu xong, hai người các con ngồi chờ một chút, xem TV đi, Kiều Kiều diễn vai chính đấy.” Nói đến cuối, trong giọng nói của ông ta còn ẩn ẩn mang theo vài phần kiêu ngạo.

Dựa vào đâu cô ta vừa sinh đã có mệnh tốt hơn Kiều Kiều?

Nguyễn Lệ Oánh cực kỳ tỉnh táo:” B·ắ·t· ·c·ó·c con gái bảo bối của ông, sau đó gọi điện cho Lục thiếu gia t·ố·n·g· ·t·i·ề·n, đòi 60 tỷ, việc thành thì chia năm năm, ông 30 tỷ, tôi 30 tỷ.”Trần Tuấn Hà lạnh lùng nói: “Hổ dữ còn không ăn thịt con, bà bảo tôi đi b·ắ·t· ·c·ó·c con gái ruột của mình, bà không sợ tôi làm gì nó à?”

Bà ta rất hiểu Trần Tuấn Hà, gã lục thân không nhận, tâm địa độc ác.

Trên tay bà ta còn xách một giỏ sữa tươi.

Cô đi theo dì Tôn vào trong bếp mấy bước, đến khi hai người đứng trong một góc cách cửa xa nhất, dì Tôn mới yên tâm mở miệng: “Hôm nay khi tôi đi mua thức ăn, lại gặp phải người đàn ông kia! “

Trần Tuấn Hà thở dài: “Tôi quả thực không thể làm gì nó.”

Khi sắp đi tới phòng khách, bà ta mới phát hiện ra trên tay mình vẫn mang theo cái giỏ đựng sữa kia.

Thật ra, bà ta đối với Nguyễn Lệ Oánh và Nam Thù cũng không có tình cảm sâu đậm gì, đôi mẹ con này quả thật rất quá quắt, thường ngày cũng chẳng đối với bà tốt đẹp gì cho cam, nên bà ta hoàn toàn là dựa vào tiền lương cao mới ở lại nhà họ Nam làm bảo mẫu.

Mặt bà ta trong nháy mắt như không còn giọt máu nào, ba hồn bay vía đều bay mất một nửa.

Nguyễn Lệ Oánh nhận ra điều này, lập tức ổn định tinh thần, bắt đầu tính toán.

Đợi sau khi gã bắt được người, lại nói với gã Nam Vận không phải con gái ruột của gã.

Theo khoảng cách ngày càng rút ngắn, diện mạo của người đàn ông cũng dần dần rõ nét hơn.

Còn cả tư thế đi đường của hai người đó, đều là chân vòng kiềng rất rõ ràng.

Nhìn bộ dáng này, tựa như thực sự rất lo sẽ bị Nguyễn Lệ Oánh nghe thấy.

Lúc trước gã cũng tìm đến bà ta mấy lần — Cũng bởi thế, đoạn thời gian này bà ta đều không cho Nam Thù về nhà– Mỗi lần bà ta đều cho gã ít tiền rồi đuổi gã đi, nhưng bà ta hoàn toàn không ngờ lần này gã dám tìm thẳng đến cửa thế này.

Bà ta không dễ gì mới trở nên cao cao tại thượng, là Nam phu nhân được người tôn kính, lại trong một đêm bị đánh cho về nguyên hình, sao có thể cam tâm chứ?

Nguyễn Lệ Oánh làm sao tin tưởng được bọn họ, từng bước đi tới gần bọn họ, giọng điệu sâu xa hỏi: “Tra sách dạy nấu ăn nào thế?”

Khi tia sét lóe lên, chiếu sáng gương mặt tái nhợt đang mỉm cười âm trầm của Trần Tuấn Hà, cũng chiếu sáng cả vẻ mặt kinh hoàng và sợ hãi của bà ta.Nguyễn Lệ Oánh: “Nam Khải Thăng là một người vắt cổ chày ra nước, tôi tất nhiên là thiếu tiền rồi, nếu tôi mà có tiền, sớm đã gửi cho ông để ông đi rồi.”

Nam Khải Thăng hiểu ý của bà ta — thả dây dài câu cá lớn.

Bà ta tốn hết tâm cơ mới từ một minh tinh nhỏ biến thành phu nhân hào môn, không phải chỉ vì muốn đưa mình vào cái vòng đó sao?

Nếu Trần Tuấn Hà đã cho rằng Nam Vận là con gái bảo bối của gã, bà ta dứt khoát tương kế tựu kế, để gã b·ắ·t· ·c·ó·c Nam Vận.

Nếu Nam Khải Thăng biết Nam Thù không phải con gái của ông ta, nhất định sẽ để hai mẹ con bà ta tay không rời khỏi nhà.

Lục Dã biết cô gái nhỏ muốn đi làm gì, cho nên cũng không để ý đến lời chế nhạo của Nguyễn Lệ Oánh, cùng cô đi xuống bếp.

Mỏ than của gã là khai thác phi pháp, đột nhiên xảy ra tai nạn c·h·ế·t mất mười người thợ mỏ.

Đúng lúc này, Lục Dã tiếp lời: “Con và em ấy cùng đi.”

Hận cô ta là con ruột của Nam Khải Thăng, hận cô ta vừa ra đời đã có một gia đình tốt, hận cô ta có một nhà ngoại hiển quý, hận cô ta có thể gả vào nhà họ Lục.Trần Tuấn Hà: “Bây giờ bà có tư cách gì nói điều kiện với tôi?”

Khẽ thở dài, Nam Vận kêu một tiếng: “Ba.”

So sánh với Bạch Nhược Uyển, bà ta chỉ như một nha hoàn.

Đang phát trên TV là một bộ phim thần tượng cổ trang, tên là [Thiên kim Triệu phủ].

Nhiều năm qua đi vậy rồi, con đàn bà này vẫn đẹp như thế, tiền thực sự là một thứ tốt, tiếc rằng bây giờ gã không có — Mỗi lần gặp Nguyễn Lệ Oánh, Trần Tuấn Hà đều nghĩ như vậy.

Trong lòng dì Tôn có oán hận, nhưng không thể không thỏa hiệp bà ta: “Tôi hiểu.”

Vẻ mặt Lục Dã bình tĩnh, nhẹ nhàng cất tiếng: “Không tin bà có thể thử.”

Nam Khải Thăng đứng dậy: “Tôi đi xem xem.” Mấy phút sau, ông ta quay về phòng khách, nhìn Nguyễn Lệ Oánh hỏi: “Bà đặt sữa bò à?”

Cắn chặt răng, xoay người rời đi.

Vẻ mặt Lục Dã bình tĩnh, nhẹ nhàng cất tiếng: “Không tin bà có thể thử.”

Nam Vận vừa thấy phản ứng của dì Tôn là biết thời gian gần đây bà ta đã bị người đàn ông kỳ kỳ quái quái kia dọa cho không nhẹ.

Tin thứ 2 là tin ngã thoại, nghe giọng điệu thì Lâm Lang đang rất kích động: “Mau mau mau xem! Xem em gái cậu!!!”

Nhưng vào lúc bà ta sắp đi khỏi phòng bếp, đột nhiên nghĩ tới gì đó, quay đầu trừng dì Tôn: “Đôi vợ chồng trẻ người ta ân ân ái ái, bà ở phòng bếp làm bóng đèn làm gì? Đi dọn nhà kho đi!”

Mặc dù nội tâm có không cam lòng như thế nào, nhưng sau này bà ta vẫn tgãg được Bạch Nhược Uyển, bà ta tgãg được trái tim của Nam Khải Thăng, còn để cho con gái mình đoạt mất ba của con gái Bạch Nhược Uyển, sau khi Bạch Nhược Uyển c·h·ế·t, bà ta còn được trở thành Nam phu nhân chính thức. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bà ta tốn hết tâm cơ mới từ một minh tinh nhỏ biến thành phu nhân hào môn, không phải chỉ vì muốn đưa mình vào cái vòng đó sao?

Thân thể của vợ Nam Khải Thăng không khỏe, chỉ cần cô ta c·h·ế·t là bà ta có thể lên làm Nam phu nhân — Ôm hi vọng đó, bà ta sinh đứa bé ra, thậm chí còn mất nửa cái mạng.

Mặc dù nội tâm có không cam lòng như thế nào, nhưng sau này bà ta vẫn tgãg được Bạch Nhược Uyển, bà ta tgãg được trái tim của Nam Khải Thăng, còn để cho con gái mình đoạt mất ba của con gái Bạch Nhược Uyển, sau khi Bạch Nhược Uyển c·h·ế·t, bà ta còn được trở thành Nam phu nhân chính thức.

Thời điểm xác định ba ruột của đứa bé là Trần Tuấn Hà, bà ta lập tức mất hết niềm tin, thậm chí còn muốn b*p ch*t đứa bé.

Nguyễn Lệ Oánh nói không cần nghĩ ngợi: “Đương nhiên là càng nhanh càng tốt.”

Nam Vận nhất thời không trả lời được, cũng không có thời gian gõ chữ trên trình duyệt, trong lòng lo lắng không thôi. Đúng lúc này, Lục Dã nhìn về hướng Nguyễn Lệ Oánh, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Lục phu nhân muốn làm chuyện gì, không cần phải báo cho bà biết.”

Trong lòng ôm theo hiếu kỳ và tò mò, cô ấn mở tập 1, nhưng chỉ xem được 5 phút thì cô đã tắt luôn rồi.Bà ta không dễ gì mới trở nên cao cao tại thượng, là Nam phu nhân được người tôn kính, lại trong một đêm bị đánh cho về nguyên hình, sao có thể cam tâm chứ?

Nguyễn Lệ Oánh: “Nam Khải Thăng là một người vắt cổ chày ra nước, tôi tất nhiên là thiếu tiền rồi, nếu tôi mà có tiền, sớm đã gửi cho ông để ông đi rồi.”

Mưa càng lúc càng to, trên người đàn ông mặc một bộ áo mưa màu đen, dưới màn đêm, thân hình của gã đen nhánh gầy gò, giống hệt Hắc Bạch vô thường đến đòi nợ.

Nam Vận hỏi: “Lần này dì gặp được gã ở đâu?”

Khuôn mặt của Trần Tuấn Hà càng cười càng quỉ dị: “Oánh Oánh, tôi quả thật không ngờ rằng bà yêu tôi đến thế, còn sinh cho tôi một đứa con gái.”

Nam Vận đã từng xem được 5 phút của tập 1 bộ phim này. Lúc đó vẫn còn đang nghỉ đông, vào một buổi tối của hôm nào đó, cô đang chuẩn bị đi ngủ thì bỗng nhận được tin ngã của Lâm Lang.

Nguyễn Lệ Oánh còn mong chờ Lục Dã hối hận cơ. Bây giờ chuyện bà ta hối hận nhất là ngày xưa luôn tác hợp Nam Vận và Lục Du Dã, không ngừng tạo cơ hội cho hai người đó ở riêng với nhau, muốn hai người gạo sống nấu thành cơm, để Nam Vận gả cho một người hầu.

Khẽ thở dài, Nam Vận kêu một tiếng: “Ba.”Kỹ thuật diễn của diễn viên, thật sự là tệ kinh khủng. Phục trang, hóa trang, đạo cụ nhìn cũng rất keo kiệt, giống như bộ quần áo được cung cấp để chụp ảnh kỷ niệm ở khu du lịch, loại mà 10 đồng một tấm ấy, làm người ta không thể nào thưởng thức nổi.

Con gái của Nam Khải Thăng ta, ít nhất cũng phải đổi được mấy trăm tỷ mới được chứ.

Vẻ mặt Lục Dã bình tĩnh, nhẹ nhàng cất tiếng: “Không tin bà có thể thử.”

Trong lòng ôm theo hiếu kỳ và tò mò, cô ấn mở tập 1, nhưng chỉ xem được 5 phút thì cô đã tắt luôn rồi.

Nếu Trần Tuấn Hà đã cho rằng Nam Vận là con gái bảo bối của gã, bà ta dứt khoát tương kế tựu kế, để gã b·ắ·t· ·c·ó·c Nam Vận.

Trong lòng ôm theo hiếu kỳ và tò mò, cô ấn mở tập 1, nhưng chỉ xem được 5 phút thì cô đã tắt luôn rồi.

Sau khi hai người họ đi, trong lòng Nam Khải Thăng vẫn có chút bất an: “Để Lục công tử đi nấu cơm, không được lắm thì phải?”

Trong lòng dì Tôn có oán hận, nhưng không thể không thỏa hiệp bà ta: “Tôi hiểu.”

Nam Vận chả hiểu ra sao, vẻ mặt mờ mịt nhấn vào liên kết, cô lập tức không buồn ngủ nữa, Nam Thù vậy mà lại diễn chính trong một bộ phim.

Cho đến khi Trần Tuấn Hà xuất hiện.

Cắn chặt răng, xoay người rời đi.Mặc dù chụp ảnh ở cự ly xa, nhưng độ phân giải rất rõ, Nam Vận vừa nhìn là nhận ra người đàn ông này chính là người cô vừa gặp ở gara để xe.

Lúc trước bà ta l*m t*nh nhân của Trần Tuấn Hà, đơn thuần chỉ vì tiền của gã. Lúc đó bà ta vừa mới xuất đạo không lâu, không tiền không bối cảnh, chỉ có thể bám vào người có tiền.

Lúc xem ảnh thì Nam Vận còn chưa có ý nghĩ gì đặc biệt, nhưng khi xem video cô lại chợt có cảm giác trông quen quen.

Nguyễn Lệ Oánh nở nụ cười: “Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, lại nói, nó là con gái ruột của ông, ông có thể làm gì nó chứ?”

Trong giọng điệu của bà ta mang theo cả châm chọc lẫn khiêu khích.

Cầm chiếc ô đen đi đến trước mắt Trần Tuấn Hà, Nguyễn Lệ Oánh cố nén nỗi khiếp đảm trong lòng, lạnh lùng trừng gã: “Ông đến đây làm gì?”

Weibo của cái hot search này là một tài khoản marketing đăng lên, đầu đề rất đơn giản: [ Vai diễn Triệu Bách Hợp của Nam Thù thật là lung linh quá đi?”] phía dưới bổ sung thêm mấy bức ảnh trải qua chỉnh sửa kỹ càng khi Nam Thù đang diễn.

Hận cô ta là con ruột của Nam Khải Thăng, hận cô ta vừa ra đời đã có một gia đình tốt, hận cô ta có một nhà ngoại hiển quý, hận cô ta có thể gả vào nhà họ Lục.

Mới đầu, bà ta còn lo lắng bí mật bị phát hiện, cho nên mới nghĩ đủ mọi cách để điều dưỡng thân thể, hi vọng sinh cho Nam Khải Thăng đứa con để củng cố địa vị. Nhưng cuộc sống sau này trôi qua quá thuận lợi, bà ta liền không nghĩ đến chuyện đó nữa.Trần Tuấn Hà: “Không nhiều, 30 tỷ.”

Tư thế đi đường của người đàn ông này, động tác trong lúc lơ đãng lộ ra, đều rất giống người nào đó mà cô quen biết.

Trong giọng điệu của bà ta kèm theo sự trào phúng khó nén.

l*m t*nh nhân của Trần Tuấn Hà, là vết nhơ trong cuộc đời này của Nguyễn Lệ Oánh, bà ta lập tức thẹn quá hóa giận: “Ông bớt nói hươu nói vượn đi!”

Hai người đó vừa xem vừa say sưa thảo luận kịch bản của Nam Thù diễn, mười phần thích thú, thậm chí còn không phát hiện ra Nam Vận đã đến nhà rồi.

Nam Vận vừa thấy phản ứng của dì Tôn là biết thời gian gần đây bà ta đã bị người đàn ông kỳ kỳ quái quái kia dọa cho không nhẹ.

Bấm vào khu bình luận, hầu như đều là lời chửi mắng. Một nửa mắng cái hot search giả quá, mới có mười mấy dòng bình luận mà đã lên hot search rồi, nửa còn lại thì chê mặt của Nam Thù quá giả, không liên quan chút nào đến chữ “lung linh” cả.

Trong lòng ôm theo hiếu kỳ và tò mò, cô ấn mở tập 1, nhưng chỉ xem được 5 phút thì cô đã tắt luôn rồi.

Nghĩ đến đây, bà ta lại hận Nam Vận.

Nguyễn Lệ Oánh đã từng là người lăn lộn trong giới nghệ sĩ, đương nhiên biết quy tắc ngầm của giới giải trí đáng sợ như thế nào.

Gã sẽ phá hủy tất cả mọi thứ bà ta đang có bây giờ, còn hủy hoại cả Nam Thù.

Nếu như là trước đây, Nam Khải Thăng nhất định sẽ không ngăn anh đi xuống bếp giúp đỡ, nhưng bây giờ thì không được, ngày xưa anh là con trai của quản gia, giờ đây anh đã là công tử của nhà họ Lục, mặc kệ thế nào ông ta cũng không thể để đại thiếu gia nhà họ Lục đi làm việc của người hầu được, vội vàng nói: “Ai da không cần đâu, các con chỉ ….”

Thời điểm xác định ba ruột của đứa bé là Trần Tuấn Hà, bà ta lập tức mất hết niềm tin, thậm chí còn muốn b*p ch*t đứa bé.Nguyễn Lệ Oánh: “Công tử nhà họ Lục ở Tây phụ. Vừa rồi ông không nhìn thấy người đàn ông bên cạnh con gái bảo bối của ông sao? Gia tài của cậu là bạc triệu đấy, đừng nói 30 tỷ, 300 tỷ cậu ta cũng có thể cho được.”

Cho đến khi Trần Tuấn Hà xuất hiện.Phòng bếp cũng không phải xây theo kiểu mở, cùng Dã Tử đi vào bếp, Nam Vận liền đóng cửa lại, nhẹ nhàng gọi: “Dì Tôn.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Bây giờ dì Tôn cũng đã biết Lâm Du Dã chính là thiếu gia của nhà họ Lục, nếu như là bình thường, bà ta chắc chắn không thể để công tử nhà họ Lục thay bà ta nấu cơm được, nhưng tình huống bây giờ khá đặc thù, bà ta cũng không lo được nhiều khuôn sáo quy củ như vậy, lập tức buông dao xuống, cảm kích nói với Lục Dã: “Làm phiền cậu rồi.”

Tin thứ 2 là tin ngã thoại, nghe giọng điệu thì Lâm Lang đang rất kích động: “Mau mau mau xem! Xem em gái cậu!!!”

Nam Vận lúng túng không thôi, luận về trình độ nói chuyện, trên thế giới thực sự không ai qua được ba cô.

Cuối cùng Trần Tuấn Hà gật gật đầu: “Khi nào thì tôi ra tay?”

Mặc dù nội tâm có không cam lòng như thế nào, nhưng sau này bà ta vẫn tgãg được Bạch Nhược Uyển, bà ta tgãg được trái tim của Nam Khải Thăng, còn để cho con gái mình đoạt mất ba của con gái Bạch Nhược Uyển, sau khi Bạch Nhược Uyển c·h·ế·t, bà ta còn được trở thành Nam phu nhân chính thức.

Nguyễn Lệ Oánh nói không cần nghĩ ngợi: “Đương nhiên là càng nhanh càng tốt.”

Ông ta đối xử với Nguyễn Lệ Oánh quả thực có vài phần thật lòng, đối với Nam Thù cũng là tận chức tận trách.

Dì Tôn sớm đã đoán được lí do người đàn ông này đến tìm phu nhân, đây chính là chỗ khiến cho bà ta sợ hãi, nhưng bà ta không thể nói, dù sao bà ta cũng chỉ là một người làm thuê.

Trong lòng dì Tôn sớm đã có đáp án rồi: giống Nhị tiểu thư.Bà ta hi vọng là của Nam Khải Thăng, mà bà ta cũng nói như thế với Nam Khải Thăng.

Nam Khải Thăng và Nguyễn Lệ Oánh đồng thời quay đầu, nhìn về cô và Dã Tử.Lời này nghe như đang mắng người vậy.

Hoặc là nói, bà ta rất sợ bị Nguyễn Lệ Oánh nghe thấy.

Nguyễn Lệ Oánh: “Nam Khải Thăng là một người vắt cổ chày ra nước, tôi tất nhiên là thiếu tiền rồi, nếu tôi mà có tiền, sớm đã gửi cho ông để ông đi rồi.”

Nhưng đúng vào lúc bà ta chuẩn bị mở miệng, cửa phòng bếp đột nhiên bị mở ra, Nguyễn Lệ Oánh xuất hiện. (đọc tại Qidian-VP.com)

May mắn là Nam Khải Thăng lại không phát giác ra sự bất thường, thậm chí còn rất cưng chiều con gái của bà ta, nên bà ta mới có thể lừa dối qua mặt được.

Trên tay bà ta còn xách một giỏ sữa tươi.

“Họ Lâm và họ Lục quả thực không giống nhau, lúc mang họ Lâm, tôi không thể không nhẫn nhịn bà, nhưng mang họ Lục thì không cần.” Lục Dã chậm rãi cắn chữ, trong giọng nói mang theo sự uy h**p mạnh mẽ: “Nếu như sau này bà dám chọc tới vợ của tôi, Nam Thù ở trong giới nghệ sĩ sẽ chỉ càng khó bước đi hơn mà thôi, nếu bà không muốn cô ta nếm hết tất cả các quy tắc ngầm của giới nghệ sĩ, thì ngoan ngoãn chút đi.”

Weibo của cái hot search này là một tài khoản marketing đăng lên, đầu đề rất đơn giản: [ Vai diễn Triệu Bách Hợp của Nam Thù thật là lung linh quá đi?”] phía dưới bổ sung thêm mấy bức ảnh trải qua chỉnh sửa kỹ càng khi Nam Thù đang diễn.

Núi dựa của bà ta bị đổ rồi, sự nghiệp tuột dốc không phanh, nhưng bà ta cũng không từ bỏ, nhanh chóng cặp với Nam Khải Thăng vẫn luôn nhớ mãi không quên với bà ta.

Nguyễn Lệ Oánh chuyển lời nói: “Tôi lại không nói không cho ông, nhưng ông phải nghe tôi.”

Quy tắc ngầm thật sự của giới nghệ sĩ, so với những thứ mọi người biết thì dơ bẩn hơn nhiều.

Nghĩ đi nghĩ lại, bà ta chỉ có thể cầu cứu Đại tiểu thư — Mặc dù trước đây Đại tiểu thư tại nhà họ Nam không có địa vị gì, nhưng cô ấy tốt số, sắp sửa được gả vào nhà họ Lục rồi, bây giờ lời cô ấy nói trước mặt lão gia cũng có phân lượng — Bà ta không thể xuyên thủng tầng giấy này, nhưng Đại tiểu thư thì có thể, còn thể đảm bảo cho bà không bị đuổi việc.

Trần Tuấn Hà: “Bà có ý gì, bảo tôi tìm cậu ta đòi tiền?”

Nguyễn Lệ Oánh sững sờ, như bị sét đánh c·h·ế·t đứng tại chỗ.

” Hai người các con về từ bao giờ thế?” Nam Khải Thăng kinh ngạc. Mặt của Nguyễn Lệ Oánh lập tức lạnh đi, không nói lời nào quay đầu lại, tiếp tục xem TV.

Nam Khải Thăng không cho cô chút mặt mũi nào: “Con có biết cái gì đâu mà giúp với chả đỡ?”

Mặc dù chụp ảnh ở cự ly xa, nhưng độ phân giải rất rõ, Nam Vận vừa nhìn là nhận ra người đàn ông này chính là người cô vừa gặp ở gara để xe.

Nam Vận vừa thấy phản ứng của dì Tôn là biết thời gian gần đây bà ta đã bị người đàn ông kỳ kỳ quái quái kia dọa cho không nhẹ.

Nếu Trần Tuấn Hà đã cho rằng Nam Vận là con gái bảo bối của gã, bà ta dứt khoát tương kế tựu kế, để gã b·ắ·t· ·c·ó·c Nam Vận.

Nam Khải Thăng đứng dậy: “Tôi đi xem xem.” Mấy phút sau, ông ta quay về phòng khách, nhìn Nguyễn Lệ Oánh hỏi: “Bà đặt sữa bò à?”

Dì Tôn lập tức gật đầu: “Đúng vậy! “Bà ta vốn muốn nói tiếp một câu: “Không thì để Lục thiếu gia xem xem?” Thời gian Lục Dã đến nhà họ Nam còn sớm hơn cả bà, hơn nữa trí nhớ cậu ấy tốt, chắc cgã có thể nhận ra.

Tin thứ nhất là một liên kết video.

” Ừ, còn bắt người đặt hàng ra ký tên.” Nam Khải Thăng ngồi xuống ghế sô pha: “Bà đi ký đi, nhớ che ô, tôi không mở cửa lớn cho gã.”

Núi dựa của bà ta bị đổ rồi, sự nghiệp tuột dốc không phanh, nhưng bà ta cũng không từ bỏ, nhanh chóng cặp với Nam Khải Thăng vẫn luôn nhớ mãi không quên với bà ta.

Hiển nhiên, gã đã coi Nam Vận là con gái của mình.

Nam Vận kịp thời giải vây thay bà ta, mặt không đổi sắc đáp: “Chúng tôi đang tra sách dạy nấu ăn.” Trong lúc nói chuyện, cô nhanh chóng thoát ra khỏi album ảnh, mở trình duyệt lên.

Nguyễn Lệ Oánh: “Công tử nhà họ Lục ở Tây phụ. Vừa rồi ông không nhìn thấy người đàn ông bên cạnh con gái bảo bối của ông sao? Gia tài của cậu là bạc triệu đấy, đừng nói 30 tỷ, 300 tỷ cậu ta cũng có thể cho được.”Khi cô và Dã Tử xuống xe, người đàn ông đó đứng ở ô đỗ xe đối diện nhìn chằm chằm họ, tình huống giống hệt như dì Tôn gặp phải hôm nay.

Mỏ than của gã là khai thác phi pháp, đột nhiên xảy ra tai nạn c·h·ế·t mất mười người thợ mỏ.

Trong giọng điệu của bà ta mang theo cả châm chọc lẫn khiêu khích.Đúng lúc này, Lục Dã tiếp lời: “Con và em ấy cùng đi.”

Mặc dù giọng điệu là thương lượng, nhưng vẫn chưa đợi Nam Vận đáp ứng, bà ta đã đi về phía góc trong phòng bếp.

*Bạch nhãn lang: chỉ người nuôi ong tay áo, vong ân phụ nghĩa, phản bội.Tin thứ 2 là tin ngã thoại, nghe giọng điệu thì Lâm Lang đang rất kích động: “Mau mau mau xem! Xem em gái cậu!!!”

Dì Tôn sớm đã đoán được lí do người đàn ông này đến tìm phu nhân, đây chính là chỗ khiến cho bà ta sợ hãi, nhưng bà ta không thể nói, dù sao bà ta cũng chỉ là một người làm thuê.

Nam Vận nhìn bộ dáng ba cô và Nguyễn Lệ Oánh ở bên nhau vui vẻ như thế, trong lòng không khỏi có vài phần cảm thán: Người đàn ông này không phải không biết làm người chồng và người cha tốt, chẳng qua tấm lòng đó không dùng trên mẹ và cô mà thôi.

Hoặc là nói, Nam Thù giống gã.Trần Tuấn Hà: “Ai?”

Nguyễn Lệ Oánh nói không cần nghĩ ngợi: “Đương nhiên là càng nhanh càng tốt.”

So sánh với Bạch Nhược Uyển, bà ta chỉ như một nha hoàn.

Nếu như không có Nam Khải Thăng, hai mẹ con bà ta sẽ chẳng là gì cả, Nam Thù muốn tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí, chỉ có thể đi lên con đường cũ của bà ta.

Thần sắc của Trần Tuấn Hà lại càng chắc cgã, cũng trở nên càng hèn mọn: “Con gái bảo bối của tôi còn rất xinh đẹp nha.”

Mặc dù Trần Tuấn Hà là một người thô lỗ, trên người còn có mùi hôi, mỗi lần lên giường cùng với gã bà ta đều ghê tởm không thôi, nhưng gã rất hào phóng, chỉ cần hầu hạ gã tốt, tài nguyên gì cũng đồng ý cho bà ta.“Họ Lâm và họ Lục quả thực không giống nhau, lúc mang họ Lâm, tôi không thể không nhẫn nhịn bà, nhưng mang họ Lục thì không cần.” Lục Dã chậm rãi cắn chữ, trong giọng nói mang theo sự uy h**p mạnh mẽ: “Nếu như sau này bà dám chọc tới vợ của tôi, Nam Thù ở trong giới nghệ sĩ sẽ chỉ càng khó bước đi hơn mà thôi, nếu bà không muốn cô ta nếm hết tất cả các quy tắc ngầm của giới nghệ sĩ, thì ngoan ngoãn chút đi.”

Nguyễn Lệ Oánh: “Tôi không có tiền cho ông, nhưng có người ra được số tiền này.”

Cô đi theo dì Tôn vào trong bếp mấy bước, đến khi hai người đứng trong một góc cách cửa xa nhất, dì Tôn mới yên tâm mở miệng: “Hôm nay khi tôi đi mua thức ăn, lại gặp phải người đàn ông kia! “

Khi cô và Dã Tử xuống xe, người đàn ông đó đứng ở ô đỗ xe đối diện nhìn chằm chằm họ, tình huống giống hệt như dì Tôn gặp phải hôm nay.

Khi cô và Dã Tử xuống xe, người đàn ông đó đứng ở ô đỗ xe đối diện nhìn chằm chằm họ, tình huống giống hệt như dì Tôn gặp phải hôm nay.

l*m t*nh nhân của Trần Tuấn Hà, là vết nhơ trong cuộc đời này của Nguyễn Lệ Oánh, bà ta lập tức thẹn quá hóa giận: “Ông bớt nói hươu nói vượn đi!”

Mặc dù bây giờ Nam Thù đã phẫu thuật thẩm mỹ, ngũ quan đã không còn giống như trước kia, nhưng trên khuôn mặt vẫn có thể nhìn được ra có chỗ giống với người đàn ông.

Nguyễn Lệ Oánh cười lạnh: “Tôi không có từng đấy tiền cho ông đâu.”

Càng nói, hận ý trong vẻ mặt của Nguyễn Lệ Oánh càng sâu, sau đó còn biến thành nghiến răng nghiến lợi: “Muốn kết hôn? Mơ đi! “

Đèn chiếu xuống, màu da của gã trắng bệch, ánh mắt âm u, khóe miệng còn treo một nụ cười âm trầm, nhìn chằm chằm về phía Nguyễn Lệ Oánh.

Đúng lúc này, chuông cổng đột nhiên vang lên.

Nhưng mà dân mạng không có đồng tình.

Lời của ông ta vẫn chưa nói xong đã bị Nguyễn Lệ Oánh đánh gãy: “Tết qua cả rồi, người ta mới nhớ tới người ba như ông đó, đây chính là mất bò mới lo làm chuồng, trở về lấy lòng, nếu không thì kết hôn kiểu gì? Ông đừng ngăn làm gì, bằng không người ta cũng không yên tâm được.”

Năm đó, khi Nguyễn Lệ Oánh đi theo Trần Tuấn Hà, gã vẫn còn là một ông chủ bụng phệ, bây giờ lại gầy đến không ra hình người.

Nếu như là trước đây, Nam Khải Thăng nhất định sẽ không ngăn anh đi xuống bếp giúp đỡ, nhưng bây giờ thì không được, ngày xưa anh là con trai của quản gia, giờ đây anh đã là công tử của nhà họ Lục, mặc kệ thế nào ông ta cũng không thể để đại thiếu gia nhà họ Lục đi làm việc của người hầu được, vội vàng nói: “Ai da không cần đâu, các con chỉ ….”

Hoặc là nói, Nam Thù giống gã.

So với lão gia, Nam Thù và người đàn ông này càng giống ba con hơn.

Thật ra, bà ta đối với Nguyễn Lệ Oánh và Nam Thù cũng không có tình cảm sâu đậm gì, đôi mẹ con này quả thật rất quá quắt, thường ngày cũng chẳng đối với bà tốt đẹp gì cho cam, nên bà ta hoàn toàn là dựa vào tiền lương cao mới ở lại nhà họ Nam làm bảo mẫu.

Gã sẽ phá hủy tất cả mọi thứ bà ta đang có bây giờ, còn hủy hoại cả Nam Thù.

Mặc dù giọng điệu là thương lượng, nhưng vẫn chưa đợi Nam Vận đáp ứng, bà ta đã đi về phía góc trong phòng bếp.

Nếu như sớm biết Lâm Du Dã là thiếu gia nhà họ Lục, nói cái gì bà ta cũng sẽ không để cơ hội tốt này cho Nam Vận!

*Bạch nhãn lang: chỉ người nuôi ong tay áo, vong ân phụ nghĩa, phản bội.

Nam Vận lúng túng không thôi, luận về trình độ nói chuyện, trên thế giới thực sự không ai qua được ba cô.

Dì Tôn tiếp tục nói: “Hôm nay cô cậu đến, lão gia bảo tôi làm nhiều theo mấy món, thức ăn cần mua cũng khá là nhiều, nên tôi lái xe ô tô đi siêu thị, lúc trở về vừa đỗ xe vào gara xong thì nhìn thấy người đàn ông kia, dọa cho tôi không dám mở cửa xuống xe, đến khi gã đi rồi tôi mới dám ra.”Đến lúc đó bà ta sẽ báo cảnh sát, để cảnh sát đi bắt Trần Tuấn Hà.

Bộ phim này từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, chỉ lên được đúng một lần hot search, vậy là có thể hiểu được trình độ kinh tế của đoàn làm phim này cằn cỗi đến cỡ nào. Mà cái lần duy nhất lên hot search đó lại là do Nam Thù mua hot search cho chính mình, tiêu đề là: [ Triệu Bách Hợp thật lung linh].

Nam Khải Thăng lại không để ý đến chuyện ở hội đấu giá, ông ta cũng không quan tâm bị xấu hổ trước nhiều người, ông ta chỉ quan tâm đến lợi ích: “Giờ tôi không cho cậu ta, chẳng may sau này cậu ta hối hận thì phải làm sao? Đó là nhà họ Lục đấy! A Vận sớm gả cho cậu ta ngày nào, tôi và Lục Dung Tinh thành thân gia sớm ngày đó!”Nam Khải Thăng và Nguyễn Lệ Oánh đồng thời quay đầu, nhìn về cô và Dã Tử.

Cầm chiếc ô đen đi đến trước mắt Trần Tuấn Hà, Nguyễn Lệ Oánh cố nén nỗi khiếp đảm trong lòng, lạnh lùng trừng gã: “Ông đến đây làm gì?”

Cô đi theo dì Tôn vào trong bếp mấy bước, đến khi hai người đứng trong một góc cách cửa xa nhất, dì Tôn mới yên tâm mở miệng: “Hôm nay khi tôi đi mua thức ăn, lại gặp phải người đàn ông kia! “

Nam Khải Thăng và Nguyễn Lệ Oánh đã xem đến tập 23 rồi.

Dì Tôn chụp trộm được kha khá ảnh, có cả mặt, có nghiêng mặt, còn có bóng lưng, thậm chí còn có một đoạn video ngắn.

Một tháng trước, khi gặp được Trần Tuấn Hà tại cổng của tiểu khu, cảm giác sợ hãi khi gặp ác mộng triệt để bao phủ lấy bà ta.

Nguyễn Lệ Oánh nở nụ cười: “Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, lại nói, nó là con gái ruột của ông, ông có thể làm gì nó chứ?”

Trong lòng dì Tôn có oán hận, nhưng không thể không thỏa hiệp bà ta: “Tôi hiểu.”Trần Tuấn Hà: “Không nhiều, 30 tỷ.”Dì Tôn lập tức gật đầu: “Đúng vậy! “

Khu bình luận gần như không ai thảo luận đến kịch bản hay kỹ năng diễn xuất của diễn viên, có thể nhận thấy bộ phim này chìm đến mức nào.

Nam Khải Thăng và Nguyễn Lệ Oánh đã xem đến tập 23 rồi.

Nhưng mà dân mạng không có đồng tình.

Bà ta hi vọng là của Nam Khải Thăng, mà bà ta cũng nói như thế với Nam Khải Thăng.

Trần Tuấn Hà nhếch miệng cười, lộ ra một miệng đầy răng vàng khè, giọng điệu vô cùng thân thiết: “Oánh Oánh, cái người vừa vào nhà kia, là con gái bảo bối của tôi sao?”

Ý bóng gió của câu nói này rất rõ ràng — giờ cô là người của Lục Dã anh, trước khi bà ta muốn động vào cô thì tốt nhất nên ước lượng xem mình có bao nhiêu cân lượng.

Bà ta cũng đã từng nghĩ đến xin nghỉ việc, nhưng bà ta đã làm tại nhà họ Nam mười mấy năm rồi, tìm nhà khác cũng không dễ, quan trọng hơn là bây giờ bà ta đang cần tiền để lo cho con trai đi học, cũng không có khí thế nói nghỉ là nghỉ.

“Sợ hãi” và “lo lắng” là hai loại cảm xúc hoàn toàn không giống nhau.

Nguyễn Lệ Oánh: “Tôi không có tiền cho ông, nhưng có người ra được số tiền này.”

Cắn chặt răng, xoay người rời đi.

May mắn là Nam Khải Thăng lại không phát giác ra sự bất thường, thậm chí còn rất cưng chiều con gái của bà ta, nên bà ta mới có thể lừa dối qua mặt được.Tư thế đi đường của người đàn ông này, động tác trong lúc lơ đãng lộ ra, đều rất giống người nào đó mà cô quen biết.

Dì Tôn đang cắt rau, nghe thấy âm thanh lập tức quay dầu lại, kích động kêu lên như nhìn thấy ân nhân cứu mạng: “Đại tiểu thư!”

Nguyễn Lệ Oánh: “Tôi không có tiền cho ông, nhưng có người ra được số tiền này.”

So sánh với Bạch Nhược Uyển, bà ta chỉ như một nha hoàn.

Tư thế đi đường của người đàn ông này, động tác trong lúc lơ đãng lộ ra, đều rất giống người nào đó mà cô quen biết.Mặc dù Trần Tuấn Hà là một người thô lỗ, trên người còn có mùi hôi, mỗi lần lên giường cùng với gã bà ta đều ghê tởm không thôi, nhưng gã rất hào phóng, chỉ cần hầu hạ gã tốt, tài nguyên gì cũng đồng ý cho bà ta.

Nguyễn Lệ Oánh ngừng bước chân lại, không vui nhíu mày, cười lạnh đáp: “Họ Lâm và họ Lục quả nhiên là không giống nhau, họ Lâm thì là người hầu, họ Lục lại là thiếu gia, nói chuyện cũng có lực lượng hẳn ra.”Gã sẽ phá hủy tất cả mọi thứ bà ta đang có bây giờ, còn hủy hoại cả Nam Thù.

Nam Vận vừa nghe thấy hai chữ “người hầu” liền tức giận, tuy nhiên còn chưa chờ cô phát cáu, Dã Tử của cô đã giúp cô xả giận.

Càng nói, hận ý trong vẻ mặt của Nguyễn Lệ Oánh càng sâu, sau đó còn biến thành nghiến răng nghiến lợi: “Muốn kết hôn? Mơ đi! “

Trần Tuấn Hà: “Bà có ý gì, bảo tôi tìm cậu ta đòi tiền?”

Trần Tuấn Hà: “Bà có ý gì, bảo tôi tìm cậu ta đòi tiền?”

Vì đề phòng sẽ bị người ở ngoài nghe thấy, bà ta vẫn không dám nói quá to, cố ý đè thấp giọng lại, nhưng trong giọng điệu lại mang theo kinh hoảng và kinh hoàng khó nén.

Nguyễn Lệ Oánh quả thật đấu không lại Lục Dã, cũng tuyệt đối không dám lấy con gái ra đánh cược.

Đợi sau khi gã bắt được người, lại nói với gã Nam Vận không phải con gái ruột của gã.

Nhưng chuyện bà ta không ngờ là Đại tiểu thư không nhận ra Nam Thù và người đàn ông này giống nhau.

Nam Vận vừa nghe thấy hai chữ “người hầu” liền tức giận, tuy nhiên còn chưa chờ cô phát cáu, Dã Tử của cô đã giúp cô xả giận.

Nguyễn Lệ Oánh: “Công tử nhà họ Lục ở Tây phụ. Vừa rồi ông không nhìn thấy người đàn ông bên cạnh con gái bảo bối của ông sao? Gia tài của cậu là bạc triệu đấy, đừng nói 30 tỷ, 300 tỷ cậu ta cũng có thể cho được.”Ba chữ “Lục phu nhân” này đâm thẳng vào đáy lòng Nam Vận, tim cô đột nhiên run lên.

Mới đầu, bà ta còn lo lắng bí mật bị phát hiện, cho nên mới nghĩ đủ mọi cách để điều dưỡng thân thể, hi vọng sinh cho Nam Khải Thăng đứa con để củng cố địa vị. Nhưng cuộc sống sau này trôi qua quá thuận lợi, bà ta liền không nghĩ đến chuyện đó nữa.

Tiểu thư khuê các, sống an nhàn sung sướng, không dính khói lửa trần gian, không phải chịu người chỉ trỏ, không cần đau đầu vì kế sinh nhai.

Trong lòng dì Tôn sớm đã có đáp án rồi: giống Nhị tiểu thư.Trong giọng điệu của bà ta kèm theo sự trào phúng khó nén.

Dì Tôn chụp trộm được kha khá ảnh, có cả mặt, có nghiêng mặt, còn có bóng lưng, thậm chí còn có một đoạn video ngắn.

Nguyễn Lệ Oánh: “Nam Khải Thăng là một người vắt cổ chày ra nước, tôi tất nhiên là thiếu tiền rồi, nếu tôi mà có tiền, sớm đã gửi cho ông để ông đi rồi.”

Khi sắp đi tới phòng khách, bà ta mới phát hiện ra trên tay mình vẫn mang theo cái giỏ đựng sữa kia.

Cho dù nhìn không rõ diện mạo của gã, Nguyễn Lệ Oánh cũng có thể tưởng tượng được nụ cười âm trầm trên mặt gã.

Mặc dù trong tiểu khu biệt thự nhà nhà đều có nhà để xe, nhưng có vài nhà xe nhiều quá, nhà để xe chứa không hết, lại không muốn để xe ngoài công viên, cho nên trong tiểu khu đã xây một gara đỗ xe dưới tầng ngầm để thỏa mãn yêu cầu khách hàng.

Nguyễn Lệ Oánh làm sao tin tưởng được bọn họ, từng bước đi tới gần bọn họ, giọng điệu sâu xa hỏi: “Tra sách dạy nấu ăn nào thế?”

Bà ta tuyệt đối không thể con gái mình đi l*m t*nh nhân cho người khác!

Nhưng mà cũng không có gì lạ, dù gì Nam Thù từ lúc 16 tuổi đã bắt đầu thẩm mỹ, giờ Đại tiểu thư không nhớ dáng dấp ngày xưa của Nam Thù cũng rất bình thường.

Hai người đó vừa xem vừa say sưa thảo luận kịch bản của Nam Thù diễn, mười phần thích thú, thậm chí còn không phát hiện ra Nam Vận đã đến nhà rồi.

Nam Vận lúng túng không thôi, luận về trình độ nói chuyện, trên thế giới thực sự không ai qua được ba cô.

Nếu nói cụ thể ra, thì là Nam Thù trước khi phẫu thuật thẩm nỹ.

Nam Vận nhất thời không trả lời được, cũng không có thời gian gõ chữ trên trình duyệt, trong lòng lo lắng không thôi. Đúng lúc này, Lục Dã nhìn về hướng Nguyễn Lệ Oánh, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Lục phu nhân muốn làm chuyện gì, không cần phải báo cho bà biết.”

Phòng bếp cũng không phải xây theo kiểu mở, cùng Dã Tử đi vào bếp, Nam Vận liền đóng cửa lại, nhẹ nhàng gọi: “Dì Tôn.”

Nam Vận chả hiểu ra sao, vẻ mặt mờ mịt nhấn vào liên kết, cô lập tức không buồn ngủ nữa, Nam Thù vậy mà lại diễn chính trong một bộ phim.Bấm vào khu bình luận, hầu như đều là lời chửi mắng. Một nửa mắng cái hot search giả quá, mới có mười mấy dòng bình luận mà đã lên hot search rồi, nửa còn lại thì chê mặt của Nam Thù quá giả, không liên quan chút nào đến chữ “lung linh” cả.Các phu nhân của xã hội thượng lưu hận nhất là tiểu Tam và vợ kế, cho nên sau khi hội đấu giá kia kết thúc không lâu, Nguyễn Lệ Oánh lập tức bị trục xuất ra khỏi vòng của các quý phu nhân.

Nếu nói cụ thể ra, thì là Nam Thù trước khi phẫu thuật thẩm nỹ.

Mặc dù chụp ảnh ở cự ly xa, nhưng độ phân giải rất rõ, Nam Vận vừa nhìn là nhận ra người đàn ông này chính là người cô vừa gặp ở gara để xe.

Hoặc là nói, bà ta rất sợ bị Nguyễn Lệ Oánh nghe thấy.

Nhiều năm qua đi vậy rồi, con đàn bà này vẫn đẹp như thế, tiền thực sự là một thứ tốt, tiếc rằng bây giờ gã không có — Mỗi lần gặp Nguyễn Lệ Oánh, Trần Tuấn Hà đều nghĩ như vậy.

Đứa trẻ vừa sinh ra không nhìn rõ được mặt mày, sau khi nở nang ra thì lại giống y hệt Trần Tuấn Hà.

” Sao cháu lại cảm thấy gã có chút quen nhỉ? ” Nam Vận càng nhìn càng có cảm giác quen mắt.Đứa trẻ vừa sinh ra không nhìn rõ được mặt mày, sau khi nở nang ra thì lại giống y hệt Trần Tuấn Hà.

Dì Tôn chụp trộm được kha khá ảnh, có cả mặt, có nghiêng mặt, còn có bóng lưng, thậm chí còn có một đoạn video ngắn.

Vừa rồi, khi Trần Tuấn Hà nói ra mấy chữ ” con gái bảo bối của tôi ” kia, bà ta quả thực là bị gật mình.

Nhưng nhất thời cô không nhớ ra được người đó là ai.

Nam Khải Thăng đứng dậy: “Tôi đi xem xem.” Mấy phút sau, ông ta quay về phòng khách, nhìn Nguyễn Lệ Oánh hỏi: “Bà đặt sữa bò à?”

Bây giờ dì Tôn đã hoàn toàn bình tĩnh lại: “Thực sự là đang tra sách dạy nấu ăn, Đại tiểu thư muốn ăn cá sóc, nhưng tôi không biết làm.”

Dựa vào đâu cô ta vừa sinh đã có mệnh tốt hơn Kiều Kiều?

Nam Vận cũng rất bất đắc dĩ, nhưng nếu cô cứ khăng khăng giữ dì Tôn ở lại thì sẽ làm cho Nguyễn Lệ Oánh nghi ngờ, đành phải trơ mắt nhìn dì Tôn rời khỏi phòng bếp.

Sau nghĩ cân nhắc, dì Tôn đáp: “Tôi cũng cảm thấy vậy, nhưng không nghĩ ra là giống ai.”

Nếu như là trước đây, Nam Khải Thăng nhất định sẽ không ngăn anh đi xuống bếp giúp đỡ, nhưng bây giờ thì không được, ngày xưa anh là con trai của quản gia, giờ đây anh đã là công tử của nhà họ Lục, mặc kệ thế nào ông ta cũng không thể để đại thiếu gia nhà họ Lục đi làm việc của người hầu được, vội vàng nói: “Ai da không cần đâu, các con chỉ ….”

Dựa vào đâu cô ta không cần phải đi l*m t*nh nhân cho người khác?

Nam Khải Thăng và Nguyễn Lệ Oánh đồng thời quay đầu, nhìn về cô và Dã Tử.

Trần Tuấn Hà nhếch miệng cười, lộ ra một miệng đầy răng vàng khè, giọng điệu vô cùng thân thiết: “Oánh Oánh, cái người vừa vào nhà kia, là con gái bảo bối của tôi sao?”

Trần Tuấn Hà: “Không nhiều, 30 tỷ.”

Kỹ thuật diễn của diễn viên, thật sự là tệ kinh khủng. Phục trang, hóa trang, đạo cụ nhìn cũng rất keo kiệt, giống như bộ quần áo được cung cấp để chụp ảnh kỷ niệm ở khu du lịch, loại mà 10 đồng một tấm ấy, làm người ta không thể nào thưởng thức nổi.

Dựa vào đâu cô ta vừa sinh đã có mệnh tốt hơn Kiều Kiều?

Nhưng mà bà ta cũng không muốn giúp Nguyễn Lệ Oánh giữ bí mật chí mạng này, lại sợ bị đuổi việc.

Nam Vận vừa nghe thấy hai chữ “người hầu” liền tức giận, tuy nhiên còn chưa chờ cô phát cáu, Dã Tử của cô đã giúp cô xả giận.

Nguyễn Lệ Oánh cười lạnh: “Tôi không có từng đấy tiền cho ông đâu.”

Nam Vận không quan tâm bà ta, đi thẳng về phía phòng bếp.Nam Khải Thăng: “Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ! “Con gái của Nam Khải Thăng ta, ít nhất cũng phải đổi được mấy trăm tỷ mới được chứ.

Bà ta không thể để Trần Tuấn Hà hủy hoại những ngày tháng tốt đẹp của bà ta và Kiều Kiều, cũng không thể để Nam Vận sống tốt.

Nguyễn Lệ Oánh: “Công tử nhà họ Lục ở Tây phụ. Vừa rồi ông không nhìn thấy người đàn ông bên cạnh con gái bảo bối của ông sao? Gia tài của cậu là bạc triệu đấy, đừng nói 30 tỷ, 300 tỷ cậu ta cũng có thể cho được.”

Trần Tuấn Hà: “Bây giờ bà có tư cách gì nói điều kiện với tôi?”

Nhưng chuyện bà ta không ngờ là Đại tiểu thư không nhận ra Nam Thù và người đàn ông này giống nhau.

Khẽ thở dài, Nam Vận kêu một tiếng: “Ba.”

Khi bảo mẫu và quản gia đến đây làm, cũng sẽ để xe ở đây.

Trần Tuấn Hà: “Ai?”

Khi sắp đi tới phòng khách, bà ta mới phát hiện ra trên tay mình vẫn mang theo cái giỏ đựng sữa kia.Nếu như không có Nam Khải Thăng, hai mẹ con bà ta sẽ chẳng là gì cả, Nam Thù muốn tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí, chỉ có thể đi lên con đường cũ của bà ta.

” Ừm.” Nguyễn Lệ Oánh mặt không đổi sắc đứng dậy, thản nhiên đi về phía cửa.

Như vậy vừa có thể diệt trừ Trần Tuấn Hà, vừa có thể hủy hoại Nam Vận, nhất cử lưỡng tiện.

Mặc dù bây giờ Nam Thù đã phẫu thuật thẩm mỹ, ngũ quan đã không còn giống như trước kia, nhưng trên khuôn mặt vẫn có thể nhìn được ra có chỗ giống với người đàn ông.

Sau nghĩ cân nhắc, dì Tôn đáp: “Tôi cũng cảm thấy vậy, nhưng không nghĩ ra là giống ai.”Mặc dù chụp ảnh ở cự ly xa, nhưng độ phân giải rất rõ, Nam Vận vừa nhìn là nhận ra người đàn ông này chính là người cô vừa gặp ở gara để xe.Lúc đó trên trời đúng lúc lóe lên một tia sét.

Trần Tuấn Hà suy nghĩ hồi lâu, phát hiện nếu bản thân gã muốn có được tiền, ngoại trừ nghe lời người đàn bà này thì cũng không có cách nào khác, hơn nữa lời người đàn bà này nói không có sơ hở gì — Gã quả thực sẽ không tổn thương đến con gái mình, nhưng đổi lại là người khác thì không chắc sẽ như vậy. Nhưng dạo gần đây gã quan sát nhà họ Nam lâu như vậy, chỉ gặp được một cô gái, vậy thì có lẽ đó chính là con gái gã.

Khẽ thở dài, Nam Vận kêu một tiếng: “Ba.”

Bà ta không dễ gì mới lấy được tất cả của Bạch Nhược Uyển, hoàn toàn đạp cô ta dưới chân, cho nên tuyệt đối không cho phép con gái của Bạch Nhược Uyển sống tốt hơn con gái của bà ta.

Nguyễn Lệ Oánh vẫn không yên tâm như cũ, lại uy h**p tiếp: “Chồng bà là một người nửa tàn phế, con trai mới lên đại học, nếu không muốn bị đuổi việc thì quản cho tốt cái miệng mình.”

Trần Tuấn Hà bị phán 20 năm tù.

Sau khi hai người họ đi, trong lòng Nam Khải Thăng vẫn có chút bất an: “Để Lục công tử đi nấu cơm, không được lắm thì phải?”

Đúng lúc này, chuông cổng đột nhiên vang lên.

Sau khi hai người họ đi, trong lòng Nam Khải Thăng vẫn có chút bất an: “Để Lục công tử đi nấu cơm, không được lắm thì phải?”

Dì Tôn lập tức tắt tiếng, không biết phải làm sao nhìn về phía Nguyễn Lệ Oánh tự dưng xuất hiện.

” Sao cháu lại cảm thấy gã có chút quen nhỉ? ” Nam Vận càng nhìn càng có cảm giác quen mắt.

Nam Vận cũng rất bất đắc dĩ, nhưng nếu cô cứ khăng khăng giữ dì Tôn ở lại thì sẽ làm cho Nguyễn Lệ Oánh nghi ngờ, đành phải trơ mắt nhìn dì Tôn rời khỏi phòng bếp.Nguyễn Lệ Oánh: “Ông muốn bao nhiêu tiền?”

Mới đầu, bà ta còn lo lắng bí mật bị phát hiện, cho nên mới nghĩ đủ mọi cách để điều dưỡng thân thể, hi vọng sinh cho Nam Khải Thăng đứa con để củng cố địa vị. Nhưng cuộc sống sau này trôi qua quá thuận lợi, bà ta liền không nghĩ đến chuyện đó nữa.

Nam Vận chả hiểu ra sao, vẻ mặt mờ mịt nhấn vào liên kết, cô lập tức không buồn ngủ nữa, Nam Thù vậy mà lại diễn chính trong một bộ phim.

Một tháng trước, khi gặp được Trần Tuấn Hà tại cổng của tiểu khu, cảm giác sợ hãi khi gặp ác mộng triệt để bao phủ lấy bà ta.

Vừa nhìn là biết nó là một tiểu công chúa, vẻ cao quý và ưu nhã được phát ra từ tận trong xương, chắc cgã là được nuông chiều từ bé, được người thương yêu, chưa bao giờ chịu ủy khuất, nếm qua đau khổ.

Trần Tuấn Hà nhếch miệng cười, lộ ra một miệng đầy răng vàng khè, giọng điệu vô cùng thân thiết: “Oánh Oánh, cái người vừa vào nhà kia, là con gái bảo bối của tôi sao?”

Ông ta đối xử với Nguyễn Lệ Oánh quả thực có vài phần thật lòng, đối với Nam Thù cũng là tận chức tận trách.

Trần Tuấn Hà cười hắc hắc: “Tôi là một người làm ăn, đến tìm bà làm cái giao dịch. Bà tiêu tiền mua bình an, tôi cầm tiền rời đi, đơn giản vậy thôi.”Nguyễn Lệ Oánh nhận ra điều này, lập tức ổn định tinh thần, bắt đầu tính toán.Cắn chặt răng, xoay người rời đi.

Dì Tôn lập tức lấy di động từ trong túi ra: “Hôm đó tôi đứng trên sân thượng chụp trộm được vài bức.” Mở ra album ảnh, bà ta đưa di động cho Nam Vận.

Nguyễn Lệ Oánh còn mong chờ Lục Dã hối hận cơ. Bây giờ chuyện bà ta hối hận nhất là ngày xưa luôn tác hợp Nam Vận và Lục Du Dã, không ngừng tạo cơ hội cho hai người đó ở riêng với nhau, muốn hai người gạo sống nấu thành cơm, để Nam Vận gả cho một người hầu.

Bà ta tốn hết tâm cơ mới từ một minh tinh nhỏ biến thành phu nhân hào môn, không phải chỉ vì muốn đưa mình vào cái vòng đó sao?

Còn cả tư thế đi đường của hai người đó, đều là chân vòng kiềng rất rõ ràng.

” Hai người các con về từ bao giờ thế?” Nam Khải Thăng kinh ngạc. Mặt của Nguyễn Lệ Oánh lập tức lạnh đi, không nói lời nào quay đầu lại, tiếp tục xem TV.

Năm ngoái, Nam Thù từng bị Lục Dã phong sát một đoạn thời gian, cho đến nay mấy đạo diễn lớn của ngành điện ảnh vẫn không dám dùng cô ta, nhưng vẫn có mấy mấy đạo diễn nhỏ không có tiếng tăm dám chọn cô ta làm nữ chính, bởi vì Nam Thù có thể đem tiền đầu tư đến cho đoàn làm phim — Điều này đối với mấy vị đạo diễn nhỏ không có danh tiếng, không kêu gọi được đầu tư mà nói, tuyệt đối là một điều kiện không cách nào từ chối nổi.

Nhưng mà bà ta cũng không muốn giúp Nguyễn Lệ Oánh giữ bí mật chí mạng này, lại sợ bị đuổi việc.Khẽ thở dài, cô nói với Dã Tử: “Anh đi nấu cơm nha, em và dì Tôn trò chuyện hai câu.”

Nguyễn Lệ Oánh sững sờ, như bị sét đánh c·h·ế·t đứng tại chỗ.Lời của ông ta vẫn chưa nói xong đã bị Nguyễn Lệ Oánh đánh gãy: “Tết qua cả rồi, người ta mới nhớ tới người ba như ông đó, đây chính là mất bò mới lo làm chuồng, trở về lấy lòng, nếu không thì kết hôn kiểu gì? Ông đừng ngăn làm gì, bằng không người ta cũng không yên tâm được.”

” Ừ, còn bắt người đặt hàng ra ký tên.” Nam Khải Thăng ngồi xuống ghế sô pha: “Bà đi ký đi, nhớ che ô, tôi không mở cửa lớn cho gã.”

Bà ta muốn nhắc nhở cô một chút, nhưng lại không thể quá lộ liễu.

Bà ta không thể để Trần Tuấn Hà hủy hoại những ngày tháng tốt đẹp của bà ta và Kiều Kiều, cũng không thể để Nam Vận sống tốt.Nam Vận cũng rất bất đắc dĩ, nhưng nếu cô cứ khăng khăng giữ dì Tôn ở lại thì sẽ làm cho Nguyễn Lệ Oánh nghi ngờ, đành phải trơ mắt nhìn dì Tôn rời khỏi phòng bếp.

Mặt dài nhỏ, mắt một mí, mũi tẹt, tướng mạo nhìn không ra tròn méo, thậm chí có thể nói là xấu xí.

Khuôn mặt của Trần Tuấn Hà càng cười càng quỉ dị: “Oánh Oánh, tôi quả thật không ngờ rằng bà yêu tôi đến thế, còn sinh cho tôi một đứa con gái.”

Vì đề phòng sẽ bị người ở ngoài nghe thấy, bà ta vẫn không dám nói quá to, cố ý đè thấp giọng lại, nhưng trong giọng điệu lại mang theo kinh hoảng và kinh hoàng khó nén.

Khẽ thở dài, cô nói với Dã Tử: “Anh đi nấu cơm nha, em và dì Tôn trò chuyện hai câu.”

Nguyễn Lệ Oánh sững sờ, như bị sét đánh c·h·ế·t đứng tại chỗ.

Nhiều năm qua đi vậy rồi, con đàn bà này vẫn đẹp như thế, tiền thực sự là một thứ tốt, tiếc rằng bây giờ gã không có — Mỗi lần gặp Nguyễn Lệ Oánh, Trần Tuấn Hà đều nghĩ như vậy.

Bộ phim này từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, chỉ lên được đúng một lần hot search, vậy là có thể hiểu được trình độ kinh tế của đoàn làm phim này cằn cỗi đến cỡ nào. Mà cái lần duy nhất lên hot search đó lại là do Nam Thù mua hot search cho chính mình, tiêu đề là: [ Triệu Bách Hợp thật lung linh].

Khi tia sét lóe lên, chiếu sáng gương mặt tái nhợt đang mỉm cười âm trầm của Trần Tuấn Hà, cũng chiếu sáng cả vẻ mặt kinh hoàng và sợ hãi của bà ta.

Nguyễn Lệ Oánh hừ lạnh một tiếng: “Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao? Có gì mà không được? Trước đây cậu ta cũng vẫn làm đấy thôi.”Lúc trước gã cũng tìm đến bà ta mấy lần — Cũng bởi thế, đoạn thời gian này bà ta đều không cho Nam Thù về nhà– Mỗi lần bà ta đều cho gã ít tiền rồi đuổi gã đi, nhưng bà ta hoàn toàn không ngờ lần này gã dám tìm thẳng đến cửa thế này.

Bà ta vốn muốn nói tiếp một câu: “Không thì để Lục thiếu gia xem xem?” Thời gian Lục Dã đến nhà họ Nam còn sớm hơn cả bà, hơn nữa trí nhớ cậu ấy tốt, chắc cgã có thể nhận ra.

Bộ phim này từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, chỉ lên được đúng một lần hot search, vậy là có thể hiểu được trình độ kinh tế của đoàn làm phim này cằn cỗi đến cỡ nào. Mà cái lần duy nhất lên hot search đó lại là do Nam Thù mua hot search cho chính mình, tiêu đề là: [ Triệu Bách Hợp thật lung linh].Vừa nhìn là biết nó là một tiểu công chúa, vẻ cao quý và ưu nhã được phát ra từ tận trong xương, chắc cgã là được nuông chiều từ bé, được người thương yêu, chưa bao giờ chịu ủy khuất, nếm qua đau khổ.

Nam Vận hỏi: “Lần này dì gặp được gã ở đâu?”

Hồi lâu sau, bà ta mới từ từ hồi thần, hít sâu một hơi, lấy một chiếc ô từ trong thùng đặt trước tủ để giày, mở ô ra, cố gắng bình tĩnh đi về hướng cổng lớn.

Nhưng nhất thời cô không nhớ ra được người đó là ai.

Bà ta không dễ gì mới lấy được tất cả của Bạch Nhược Uyển, hoàn toàn đạp cô ta dưới chân, cho nên tuyệt đối không cho phép con gái của Bạch Nhược Uyển sống tốt hơn con gái của bà ta.

Nhưng vào lúc bà ta sắp đi khỏi phòng bếp, đột nhiên nghĩ tới gì đó, quay đầu trừng dì Tôn: “Đôi vợ chồng trẻ người ta ân ân ái ái, bà ở phòng bếp làm bóng đèn làm gì? Đi dọn nhà kho đi!”

Dì Tôn rốt cuộc đang sợ hãi điều gì? Sợ người đàn ông kia? Hay là đang sợ chuyện khác nữa?

Nhưng mà dân mạng không có đồng tình.

Con gái là tử huyệt, cũng là điểm yếu của bà ta.

Thật ra, bà ta đối với Nguyễn Lệ Oánh và Nam Thù cũng không có tình cảm sâu đậm gì, đôi mẹ con này quả thật rất quá quắt, thường ngày cũng chẳng đối với bà tốt đẹp gì cho cam, nên bà ta hoàn toàn là dựa vào tiền lương cao mới ở lại nhà họ Nam làm bảo mẫu.

Vẻ mặt Trần Tuấn Hà sầm lại: “Không có thì bà phải nghĩ cách, nếu không…Hắc hắc.”

Con gái là tử huyệt, cũng là điểm yếu của bà ta.

Bà ta không dễ gì mới trở nên cao cao tại thượng, là Nam phu nhân được người tôn kính, lại trong một đêm bị đánh cho về nguyên hình, sao có thể cam tâm chứ?

Các phu nhân của xã hội thượng lưu hận nhất là tiểu Tam và vợ kế, cho nên sau khi hội đấu giá kia kết thúc không lâu, Nguyễn Lệ Oánh lập tức bị trục xuất ra khỏi vòng của các quý phu nhân.

Mặc dù nội tâm có không cam lòng như thế nào, nhưng sau này bà ta vẫn tgãg được Bạch Nhược Uyển, bà ta tgãg được trái tim của Nam Khải Thăng, còn để cho con gái mình đoạt mất ba của con gái Bạch Nhược Uyển, sau khi Bạch Nhược Uyển c·h·ế·t, bà ta còn được trở thành Nam phu nhân chính thức.

Mặt dài nhỏ, mắt một mí, mũi tẹt, tướng mạo nhìn không ra tròn méo, thậm chí có thể nói là xấu xí.

Nguyễn Lệ Oánh cười lạnh: “Tôi không có từng đấy tiền cho ông đâu.”

Chương 59: Bà bảo tôi đi b·ắ·t· ·c·ó·c con gái ruột của mình?

Bà ta không yên tâm về dì Tôn, nên tuyệt đối không thể cho bà ta và Nam Vận có cơ hội ở riêng với nhau.

Nguyễn Lệ Oánh chuyển lời nói: “Tôi lại không nói không cho ông, nhưng ông phải nghe tôi.”Dì Tôn lập tức tắt tiếng, không biết phải làm sao nhìn về phía Nguyễn Lệ Oánh tự dưng xuất hiện.Mới đầu, bà ta còn lo lắng bí mật bị phát hiện, cho nên mới nghĩ đủ mọi cách để điều dưỡng thân thể, hi vọng sinh cho Nam Khải Thăng đứa con để củng cố địa vị. Nhưng cuộc sống sau này trôi qua quá thuận lợi, bà ta liền không nghĩ đến chuyện đó nữa.

Nam Thù trời sinh mắt một mí, mắt tam giác, mũi tẹt, người đàn ông này cũng mắt một mí, mắt tam giác, mũi tẹt, hai người quả thật giống nhau như tượng tạc.Nhưng chuyện bà ta không ngờ là Đại tiểu thư không nhận ra Nam Thù và người đàn ông này giống nhau.Mặc dù bây giờ Nam Thù đã phẫu thuật thẩm mỹ, ngũ quan đã không còn giống như trước kia, nhưng trên khuôn mặt vẫn có thể nhìn được ra có chỗ giống với người đàn ông.

So với lão gia, Nam Thù và người đàn ông này càng giống ba con hơn.

Dì Tôn đáp: “Tại nhà để xe dưới tầng ngầm của tiểu khu.”

Còn cả tư thế đi đường của hai người đó, đều là chân vòng kiềng rất rõ ràng.

Mặc dù trong tiểu khu biệt thự nhà nhà đều có nhà để xe, nhưng có vài nhà xe nhiều quá, nhà để xe chứa không hết, lại không muốn để xe ngoài công viên, cho nên trong tiểu khu đã xây một gara đỗ xe dưới tầng ngầm để thỏa mãn yêu cầu khách hàng.

Nhưng đúng vào lúc bà ta chuẩn bị mở miệng, cửa phòng bếp đột nhiên bị mở ra, Nguyễn Lệ Oánh xuất hiện.

Thân thể của vợ Nam Khải Thăng không khỏe, chỉ cần cô ta c·h·ế·t là bà ta có thể lên làm Nam phu nhân — Ôm hi vọng đó, bà ta sinh đứa bé ra, thậm chí còn mất nửa cái mạng.

Bà ta cũng đã từng nghĩ đến xin nghỉ việc, nhưng bà ta đã làm tại nhà họ Nam mười mấy năm rồi, tìm nhà khác cũng không dễ, quan trọng hơn là bây giờ bà ta đang cần tiền để lo cho con trai đi học, cũng không có khí thế nói nghỉ là nghỉ.

Mặt dài nhỏ, mắt một mí, mũi tẹt, tướng mạo nhìn không ra tròn méo, thậm chí có thể nói là xấu xí.

Đến lúc đó bà ta sẽ báo cảnh sát, để cảnh sát đi bắt Trần Tuấn Hà.Nhưng vào lúc bà ta sắp đi khỏi phòng bếp, đột nhiên nghĩ tới gì đó, quay đầu trừng dì Tôn: “Đôi vợ chồng trẻ người ta ân ân ái ái, bà ở phòng bếp làm bóng đèn làm gì? Đi dọn nhà kho đi!”

Trong lòng dì Tôn có oán hận, nhưng không thể không thỏa hiệp bà ta: “Tôi hiểu.”

Theo khoảng cách ngày càng rút ngắn, diện mạo của người đàn ông cũng dần dần rõ nét hơn.

Theo lý mà nói, bà ta đáng lẽ nên miệng kín như bưng với chuyện này, không được nói cho ai biết, nhưng người đàn ông này cho bà cảm giác quá nguy hiểm, giống như một quả bom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể cho nhà họ Nam nổ tan tành, cho nên mặc kệ thế nào bà ta cũng không thể miệng kín như bưng được.

Khi cô và Dã Tử xuống xe, người đàn ông đó đứng ở ô đỗ xe đối diện nhìn chằm chằm họ, tình huống giống hệt như dì Tôn gặp phải hôm nay.Mỏ than của gã là khai thác phi pháp, đột nhiên xảy ra tai nạn c·h·ế·t mất mười người thợ mỏ.

” Ừ.” Nam Khải Thăng nói: “Cơm vẫn chưa nấu xong, hai người các con ngồi chờ một chút, xem TV đi, Kiều Kiều diễn vai chính đấy.” Nói đến cuối, trong giọng nói của ông ta còn ẩn ẩn mang theo vài phần kiêu ngạo. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bà ta không thể để Trần Tuấn Hà hủy hoại những ngày tháng tốt đẹp của bà ta và Kiều Kiều, cũng không thể để Nam Vận sống tốt.

Bà ta cũng đã từng nghĩ đến xin nghỉ việc, nhưng bà ta đã làm tại nhà họ Nam mười mấy năm rồi, tìm nhà khác cũng không dễ, quan trọng hơn là bây giờ bà ta đang cần tiền để lo cho con trai đi học, cũng không có khí thế nói nghỉ là nghỉ.

Vừa mở cửa nhà, bà ta liền trông thấy người đàn ông đứng tại lan can sắt ngoài cổng.

Bây giờ dì Tôn đã hoàn toàn bình tĩnh lại: “Thực sự là đang tra sách dạy nấu ăn, Đại tiểu thư muốn ăn cá sóc, nhưng tôi không biết làm.”

Nguyễn Lệ Oánh làm sao tin tưởng được bọn họ, từng bước đi tới gần bọn họ, giọng điệu sâu xa hỏi: “Tra sách dạy nấu ăn nào thế?”

Bây giờ dì Tôn cũng đã biết Lâm Du Dã chính là thiếu gia của nhà họ Lục, nếu như là bình thường, bà ta chắc chắn không thể để công tử nhà họ Lục thay bà ta nấu cơm được, nhưng tình huống bây giờ khá đặc thù, bà ta cũng không lo được nhiều khuôn sáo quy củ như vậy, lập tức buông dao xuống, cảm kích nói với Lục Dã: “Làm phiền cậu rồi.”

” Ừ, còn bắt người đặt hàng ra ký tên.” Nam Khải Thăng ngồi xuống ghế sô pha: “Bà đi ký đi, nhớ che ô, tôi không mở cửa lớn cho gã.”” Ừ.” Nam Khải Thăng nói: “Cơm vẫn chưa nấu xong, hai người các con ngồi chờ một chút, xem TV đi, Kiều Kiều diễn vai chính đấy.” Nói đến cuối, trong giọng nói của ông ta còn ẩn ẩn mang theo vài phần kiêu ngạo.

Vừa nhìn là biết nó là một tiểu công chúa, vẻ cao quý và ưu nhã được phát ra từ tận trong xương, chắc cgã là được nuông chiều từ bé, được người thương yêu, chưa bao giờ chịu ủy khuất, nếm qua đau khổ.

Nhưng mà dân mạng không có đồng tình.

Dì Tôn vừa chột dạ vừa hoảng sợ: “Tôi, tôi…”

Nguyễn Lệ Oánh hừ lạnh một tiếng: “Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao? Có gì mà không được? Trước đây cậu ta cũng vẫn làm đấy thôi.”

Dì Tôn lập tức tắt tiếng, không biết phải làm sao nhìn về phía Nguyễn Lệ Oánh tự dưng xuất hiện.

Trần Tuấn Hà lạnh lùng nói: “Hổ dữ còn không ăn thịt con, bà bảo tôi đi b·ắ·t· ·c·ó·c con gái ruột của mình, bà không sợ tôi làm gì nó à?”

Trần Tuấn Hà suy nghĩ một lát, thăm dò hỏi: “Bà định để tôi phối hợp với bà thế nào?”Mặc dù chụp ảnh ở cự ly xa, nhưng độ phân giải rất rõ, Nam Vận vừa nhìn là nhận ra người đàn ông này chính là người cô vừa gặp ở gara để xe.

Vẻ mặt Trần Tuấn Hà sầm lại: “Không có thì bà phải nghĩ cách, nếu không…Hắc hắc.”

Phòng bếp cũng không phải xây theo kiểu mở, cùng Dã Tử đi vào bếp, Nam Vận liền đóng cửa lại, nhẹ nhàng gọi: “Dì Tôn.”

Sau khi hai người họ đi, trong lòng Nam Khải Thăng vẫn có chút bất an: “Để Lục công tử đi nấu cơm, không được lắm thì phải?”

Nam Vận khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút kỳ lạ.

Trần Tuấn Hà thở dài: “Tôi quả thực không thể làm gì nó.”

Đây là một cái hot search bị thất bại hoàn toàn.

Hoặc là nói, Nam Thù giống gã.

Nhưng mà bà ta cũng không muốn giúp Nguyễn Lệ Oánh giữ bí mật chí mạng này, lại sợ bị đuổi việc.

Nguyễn Lệ Oánh: “Tôi muốn ông hợp tác với tôi diễn một vở kịch, lừa chút tiền từ vị công tử nhà họ Lục kia.”

l*m t*nh nhân của Trần Tuấn Hà, là vết nhơ trong cuộc đời này của Nguyễn Lệ Oánh, bà ta lập tức thẹn quá hóa giận: “Ông bớt nói hươu nói vượn đi!”

Lục Dã biết cô gái nhỏ muốn đi làm gì, cho nên cũng không để ý đến lời chế nhạo của Nguyễn Lệ Oánh, cùng cô đi xuống bếp.

Dì Tôn tiếp tục nói: “Hôm nay cô cậu đến, lão gia bảo tôi làm nhiều theo mấy món, thức ăn cần mua cũng khá là nhiều, nên tôi lái xe ô tô đi siêu thị, lúc trở về vừa đỗ xe vào gara xong thì nhìn thấy người đàn ông kia, dọa cho tôi không dám mở cửa xuống xe, đến khi gã đi rồi tôi mới dám ra.”

Nam Khải Thăng: “Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ! “

Dì Tôn đang cắt rau, nghe thấy âm thanh lập tức quay dầu lại, kích động kêu lên như nhìn thấy ân nhân cứu mạng: “Đại tiểu thư!”

Trần Tuấn Hà suy nghĩ hồi lâu, phát hiện nếu bản thân gã muốn có được tiền, ngoại trừ nghe lời người đàn bà này thì cũng không có cách nào khác, hơn nữa lời người đàn bà này nói không có sơ hở gì — Gã quả thực sẽ không tổn thương đến con gái mình, nhưng đổi lại là người khác thì không chắc sẽ như vậy. Nhưng dạo gần đây gã quan sát nhà họ Nam lâu như vậy, chỉ gặp được một cô gái, vậy thì có lẽ đó chính là con gái gã.

Dì Tôn bất đắc dĩ, chỉ có thể đáp: “Dạ.”

Còn cả tư thế đi đường của hai người đó, đều là chân vòng kiềng rất rõ ràng.

pass chương 60: Mẹ kế của Nam Vận tên là gì?

“Sợ hãi” và “lo lắng” là hai loại cảm xúc hoàn toàn không giống nhau.Dì Tôn đang cắt rau, nghe thấy âm thanh lập tức quay dầu lại, kích động kêu lên như nhìn thấy ân nhân cứu mạng: “Đại tiểu thư!”

Bà ta hi vọng là của Nam Khải Thăng, mà bà ta cũng nói như thế với Nam Khải Thăng.

Nguyễn Lệ Oánh: “Công tử nhà họ Lục ở Tây phụ. Vừa rồi ông không nhìn thấy người đàn ông bên cạnh con gái bảo bối của ông sao? Gia tài của cậu là bạc triệu đấy, đừng nói 30 tỷ, 300 tỷ cậu ta cũng có thể cho được.”

May mắn là Nam Khải Thăng lại không phát giác ra sự bất thường, thậm chí còn rất cưng chiều con gái của bà ta, nên bà ta mới có thể lừa dối qua mặt được.

Kỹ thuật diễn của diễn viên, thật sự là tệ kinh khủng. Phục trang, hóa trang, đạo cụ nhìn cũng rất keo kiệt, giống như bộ quần áo được cung cấp để chụp ảnh kỷ niệm ở khu du lịch, loại mà 10 đồng một tấm ấy, làm người ta không thể nào thưởng thức nổi.

Weibo của cái hot search này là một tài khoản marketing đăng lên, đầu đề rất đơn giản: [ Vai diễn Triệu Bách Hợp của Nam Thù thật là lung linh quá đi?”] phía dưới bổ sung thêm mấy bức ảnh trải qua chỉnh sửa kỹ càng khi Nam Thù đang diễn.

Nam Vận chợt nhớ ra vừa rồi tại gara cô cũng nhìn thấy một người đàn ông, người đàn ông đó thân hình gầy gò, làn da trắng bệch, tướng mạo không có gì đặc biệt, cách ăn mặc lại làm cô ấn tượng sâu sắc — đen toàn thân — trên người khoác một bộ áo mưa màu đen, trên chân cũng đi một đôi ủng đồng màu.

Thân thể của vợ Nam Khải Thăng không khỏe, chỉ cần cô ta c·h·ế·t là bà ta có thể lên làm Nam phu nhân — Ôm hi vọng đó, bà ta sinh đứa bé ra, thậm chí còn mất nửa cái mạng.

Dựa vào đâu cô ta vừa sinh đã có mệnh tốt hơn Kiều Kiều?

Dì Tôn lập tức tắt tiếng, không biết phải làm sao nhìn về phía Nguyễn Lệ Oánh tự dưng xuất hiện.

Lúc xem ảnh thì Nam Vận còn chưa có ý nghĩ gì đặc biệt, nhưng khi xem video cô lại chợt có cảm giác trông quen quen.

Trên tay bà ta còn xách một giỏ sữa tươi.

Nam Vận không quan tâm bà ta, đi thẳng về phía phòng bếp.

Sau khi hai người họ đi, trong lòng Nam Khải Thăng vẫn có chút bất an: “Để Lục công tử đi nấu cơm, không được lắm thì phải?”

Nguyễn Lệ Oánh: “Tôi muốn ông hợp tác với tôi diễn một vở kịch, lừa chút tiền từ vị công tử nhà họ Lục kia.”

Bà ta không nỡ mất đi vinh hoa phú quý bây giờ, càng không thể trơ mắt nhìn Nam Thù mất đi chỗ dựa.

” Ừm.” Nguyễn Lệ Oánh mặt không đổi sắc đứng dậy, thản nhiên đi về phía cửa.

Trần Tuấn Hà: “Bây giờ bà có tư cách gì nói điều kiện với tôi?”

Hồi lâu sau, bà ta mới từ từ hồi thần, hít sâu một hơi, lấy một chiếc ô từ trong thùng đặt trước tủ để giày, mở ô ra, cố gắng bình tĩnh đi về hướng cổng lớn.

Lúc đó cô cũng không nghĩ nhiều, giờ nghe thấy lời dì Tôn nói, thì không khỏi nhăn mày, lập tức chất vấn: “Người đàn ông đó trông như thế nào?”

Cũng không biết rốt cuộc Nguyễn Lệ Oánh đã chọc phải loại người gì nữa.

Sau nghĩ cân nhắc, dì Tôn đáp: “Tôi cũng cảm thấy vậy, nhưng không nghĩ ra là giống ai.”

Dì Tôn đáp: “Tại nhà để xe dưới tầng ngầm của tiểu khu.”

” Được.” Lục Dã rất nghe lời cô gái nhỏ, không chút do dự đi về phía kệ bếp.

Nguyễn Lệ Oánh chuyển lời nói: “Tôi lại không nói không cho ông, nhưng ông phải nghe tôi.”

Tin thứ nhất là một liên kết video.

Dì Tôn lập tức lấy di động từ trong túi ra: “Hôm đó tôi đứng trên sân thượng chụp trộm được vài bức.” Mở ra album ảnh, bà ta đưa di động cho Nam Vận.

Dì Tôn tiếp tục nói: “Hôm nay cô cậu đến, lão gia bảo tôi làm nhiều theo mấy món, thức ăn cần mua cũng khá là nhiều, nên tôi lái xe ô tô đi siêu thị, lúc trở về vừa đỗ xe vào gara xong thì nhìn thấy người đàn ông kia, dọa cho tôi không dám mở cửa xuống xe, đến khi gã đi rồi tôi mới dám ra.”

Nguyễn Lệ Oánh khinh thường: “Lúc trước cậu ta là người hầu, nấu cơm cho ông là chuyện đương nhiên, Bây giờ cậu ta muốn cưới con gái của ông, càng phải nấu cơm cho ông, đừng nói nấu một bữa cơm, mà ngày ngày nấu cơm cho ông cũng được.”

Trần Tuấn Hà bị phán 20 năm tù.

Nữ chính do Nam Thù thủ vai tên là Triệu Bách Hợp, là thiên kim tiểu thư của nhà Thừa tướng.

Sau đó bà ta được như ý nguyện lên làm Nam phu nhân.

Nguyễn Lệ Oánh bất mãn nhăn mày: “Muộn thế này rồi là ai vậy chứ?”

Tin thứ 2 là tin ngã thoại, nghe giọng điệu thì Lâm Lang đang rất kích động: “Mau mau mau xem! Xem em gái cậu!!!”

Đi đến bên cạnh Nam Vận, bà ta vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại muốn nói lại thôi, bởi vị trí hiện tại bọn họ đang đứng cách cửa khá gần, nếu phu nhân hoặc lão gia đến phòng bếp, rất có thể nghe lén được đối thoại của bọn họ, cho nên lời đang lên đến miệng được bà ta đổi thành: “Không bằng chúng ta đi vào trong mấy bước đi.”

Nam Khải Thăng đứng dậy: “Tôi đi xem xem.” Mấy phút sau, ông ta quay về phòng khách, nhìn Nguyễn Lệ Oánh hỏi: “Bà đặt sữa bò à?”

Nguyễn Lệ Oánh sững sờ, như bị sét đánh c·h·ế·t đứng tại chỗ.

” Sao cháu lại cảm thấy gã có chút quen nhỉ? ” Nam Vận càng nhìn càng có cảm giác quen mắt.Hiển nhiên, gã đã coi Nam Vận là con gái của mình.

Cũng không biết rốt cuộc Nguyễn Lệ Oánh đã chọc phải loại người gì nữa.

Dựa theo tính cách của gã, nhất định sẽ thẹn quá hóa giận mà ra tay với Nam Vận, cho dù không g·i·ế·t cô ta, cũng sẽ dày vò cô ta sống không bằng c·h·ế·t.

Nam Thù trời sinh mắt một mí, mắt tam giác, mũi tẹt, người đàn ông này cũng mắt một mí, mắt tam giác, mũi tẹt, hai người quả thật giống nhau như tượng tạc.Hoặc là nói, Nam Thù giống gã.

Vừa rồi, khi Trần Tuấn Hà nói ra mấy chữ ” con gái bảo bối của tôi ” kia, bà ta quả thực là bị gật mình.

Đèn chiếu xuống, màu da của gã trắng bệch, ánh mắt âm u, khóe miệng còn treo một nụ cười âm trầm, nhìn chằm chằm về phía Nguyễn Lệ Oánh.

Nguyễn Lệ Oánh khinh thường: “Lúc trước cậu ta là người hầu, nấu cơm cho ông là chuyện đương nhiên, Bây giờ cậu ta muốn cưới con gái của ông, càng phải nấu cơm cho ông, đừng nói nấu một bữa cơm, mà ngày ngày nấu cơm cho ông cũng được.”

Bây giờ dì Tôn cũng đã biết Lâm Du Dã chính là thiếu gia của nhà họ Lục, nếu như là bình thường, bà ta chắc chắn không thể để công tử nhà họ Lục thay bà ta nấu cơm được, nhưng tình huống bây giờ khá đặc thù, bà ta cũng không lo được nhiều khuôn sáo quy củ như vậy, lập tức buông dao xuống, cảm kích nói với Lục Dã: “Làm phiền cậu rồi.”

Nguyễn Lệ Oánh sững sờ, như bị sét đánh c·h·ế·t đứng tại chỗ.

Cuối cùng Trần Tuấn Hà gật gật đầu: “Khi nào thì tôi ra tay?”

Nguyễn Lệ Oánh cực kỳ tỉnh táo:” B·ắ·t· ·c·ó·c con gái bảo bối của ông, sau đó gọi điện cho Lục thiếu gia t·ố·n·g· ·t·i·ề·n, đòi 60 tỷ, việc thành thì chia năm năm, ông 30 tỷ, tôi 30 tỷ.”

Lục Dã biết cô gái nhỏ muốn đi làm gì, cho nên cũng không để ý đến lời chế nhạo của Nguyễn Lệ Oánh, cùng cô đi xuống bếp.Cầm chiếc ô đen đi đến trước mắt Trần Tuấn Hà, Nguyễn Lệ Oánh cố nén nỗi khiếp đảm trong lòng, lạnh lùng trừng gã: “Ông đến đây làm gì?”

Bà ta muốn nhắc nhở cô một chút, nhưng lại không thể quá lộ liễu.

Dì Tôn lập tức gật đầu: “Đúng vậy! “

” Hai người các con về từ bao giờ thế?” Nam Khải Thăng kinh ngạc. Mặt của Nguyễn Lệ Oánh lập tức lạnh đi, không nói lời nào quay đầu lại, tiếp tục xem TV.

Nhưng đúng vào lúc bà ta chuẩn bị mở miệng, cửa phòng bếp đột nhiên bị mở ra, Nguyễn Lệ Oánh xuất hiện.

Bà ta tốn hết tâm cơ mới từ một minh tinh nhỏ biến thành phu nhân hào môn, không phải chỉ vì muốn đưa mình vào cái vòng đó sao?

Mặc dù trong tiểu khu biệt thự nhà nhà đều có nhà để xe, nhưng có vài nhà xe nhiều quá, nhà để xe chứa không hết, lại không muốn để xe ngoài công viên, cho nên trong tiểu khu đã xây một gara đỗ xe dưới tầng ngầm để thỏa mãn yêu cầu khách hàng.Dựa theo tính cách của gã, nhất định sẽ thẹn quá hóa giận mà ra tay với Nam Vận, cho dù không g·i·ế·t cô ta, cũng sẽ dày vò cô ta sống không bằng c·h·ế·t.

Dì Tôn tiếp tục nói: “Hôm nay cô cậu đến, lão gia bảo tôi làm nhiều theo mấy món, thức ăn cần mua cũng khá là nhiều, nên tôi lái xe ô tô đi siêu thị, lúc trở về vừa đỗ xe vào gara xong thì nhìn thấy người đàn ông kia, dọa cho tôi không dám mở cửa xuống xe, đến khi gã đi rồi tôi mới dám ra.”

Nam Vận chợt nhớ ra vừa rồi tại gara cô cũng nhìn thấy một người đàn ông, người đàn ông đó thân hình gầy gò, làn da trắng bệch, tướng mạo không có gì đặc biệt, cách ăn mặc lại làm cô ấn tượng sâu sắc — đen toàn thân — trên người khoác một bộ áo mưa màu đen, trên chân cũng đi một đôi ủng đồng màu.

Nguyễn Lệ Oánh vô cùng chân thành: “Cho nên tôi mới yên tâm. Vừa có thể lấy được tiền, vừa có thể bình an, còn không gây hại đến con gái tôi, tại sao lại không yên tâm chứ?”Nguyễn Lệ Oánh nở nụ cười: “Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, lại nói, nó là con gái ruột của ông, ông có thể làm gì nó chứ?”

Như vậy vừa có thể diệt trừ Trần Tuấn Hà, vừa có thể hủy hoại Nam Vận, nhất cử lưỡng tiện.

Nguyễn Lệ Oánh vẫn không yên tâm như cũ, lại uy h**p tiếp: “Chồng bà là một người nửa tàn phế, con trai mới lên đại học, nếu không muốn bị đuổi việc thì quản cho tốt cái miệng mình.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 59: Bà bảo tôi đi b·ắ·t· ·c·ó·c con gái ruột của mình?