Cứ Vậy Mà Yêu Em
Trương Bất Nhất
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 67: Đại kết cục (ii)
Nam Vận bây giờ đang tức đến đầu bốc khói, hoàn toàn không có năng lực phán đoán, nặng nề gật đầu: “Được!”Thảo nào sáng nay không gọi cô dậy, thảo nào không nói một tiếng mà đã đi rồi, thảo nào không nhận cuộc gọi của cô, thì ra là đi thuê phòng cùng với nữ minh tinh rồi? Còn gạt cô là đang mở cuộc họp gấp?
Nam Vận sụt sịt mũi, giận dữ nói: “Lỡ em không đồng ý thì sao? Mấy người chính là một đội lừa đảo!”Cuối cùng Nam Vận cũng bước chậm lại, trừng mắt hỏi: “Dùng trí kiểu gì?”
Quen biết nhau nhiều năm như vậy, Lâm Lang chưa từng thấy Nam Vận hung thần ác sát như vậy bao giờ. Trong ấn tượng của cô ấy, Nam Vận luôn luôn là một chú thỏ nhỏ, bây giờ chú thỏ nhỏ sắp biến thành c·h·ó sói rồi.Nam Vận sụt sịt mũi, giận dữ nói: “Lỡ em không đồng ý thì sao? Mấy người chính là một đội lừa đảo!”
Nam Vận nghe thì cũng thấy có lý, lông mày xinh đẹp lập tức nhíu lại, bất đắc dĩ lại sốt ruột hỏi: “Tớ phải làm sao mới lấy được thẻ phòng đây? Nhân viên khách sạn nhà người ta chắc chắn sẽ không đưa cho tớ!”
Lục Dã lập tức nói: “Anh yêu em!”
(HOÀN CHÍNH VĂN)
Cô mặt không đổi tim không đập trả lời: “Bạn học tặng kem cho em, em đã nói là em không lấy, cô ấy cứ đưa cho em, thịnh tình thì không thể chối từ!”
Nam Vận gật đầu lần nữa: “Ừm.”
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, không có âm thanh yêu đương vụng trộm nào.Từ Lâm Ngôn: [ OK! Đã chuẩn bị sẵn sàng!]
Nội tâm Lâm Lang hơi cảm thán, nhưng mà cũng không quên nhiệm vụ của mình: “Chuyện bắt gian này không thể dựa vào xúc động nhất thời được, chúng ta vẫn phải dựa vào lý trí! Cậu cứ trực tiếp như vậy cũng không lấy được thẻ phòng đâu!”
Rõ ràng, lúc chụp bức ảnh này là ngày sinh nhật của bé trai, nhưng từ biểu cảm không khó để nhìn ra, khi cậu chụp bức ảnh này rất không tình nguyện.
Từ Lâm Ngôn đơn giản thô bạo: “Em không đồng ý là không được! Nếu không đồng ý thì hôm nay em đừng mong bước ra khỏi cánh cửa này!”
Cuộc sống sau cưới bình yên mà không mất ấm áp.Nam Vận: “Vầy còn tạm được.”
Bây giờ Nam Vận không có chút ngại ngùng nữa rồi, mà là biến thành ngượng hẳn rồi: “Em không có! Anh nói bậy!”
Anh vẫn chưa có bất kỳ hành động gì, Nam Vận đã khóc không thành tiếng rồi.
Cô vốn cho rằng chuyện này mình làm không có kẽ hở nào, ai ngờ chủ nhiệm sớm đã gửi thông báo về, hại cô bị bắt quả tang.
Hai người họ bắt xe đi.
Hốc mắt Nam Vận dần dần ẩm ướt.
Từ Lâm Ngôn ho nhẹ một tiếng: “Không kém mấy phút, chúng tôi chỉ là chúc mừng sớm mà thôi.”
Bức ảnh kế tiếp là khi cô đang diễn tập quân sự ở đại học, mặc bộ quân phục, khuôn mặt nhỏ phơi nắng đến đen thui, đứng bên cạnh Dã Tử trắng noãn như ngọc, giống y như đứa trẻ đi ra từ vùng núi.
Lục Dã bị biểu cảm của cô gái nhỏ chọc cười, tay nâng bó hoa hồng đi về phía cô, tặng bó hoa hồng cho cô gái nhỏ, sau đó nắm lấy tay cô, dắt cô đi dến giữa vòng hoa hồng trên mặt đất.
Đám người này không lập nhóm xuất đạo thì thật là đáng tiếc!
Lục Dã quay đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về bọn họ: “Đến sớm rồi, còn chưa đồng ý đâu.”
Vừa nghĩ đến chuyện Dã Tử đi thuê phòng với người phụ nữ khác, cô liền khó chịu như bị dao đâm vào tim, hốc mắt không tự chủ mà cay cay, nước mắt đảo quanh lấp lánh.
Nam Vận bây giờ đang tức đến đầu bốc khói, hoàn toàn không có năng lực phán đoán, nặng nề gật đầu: “Được!”
Lục Dã nhướng mày, cười đáp: “Ai bảo em không chăm chỉ học tập chứ?”
Lục Dã nghiêm chỉnh uốn nắn: “Không phải bạn trai, là chồng.” Sau đó anh lại ấn vào điều khiển, trên màn chiếu cũng theo đó mà thay đổi.
Từ Lâm Ngôn sốt cả ruột: “Anh zai, cậu đừng nói nhảm nữa, mau nói anh yêu em đi! Mau!”
Hình ảnh đầu tiên trên màn chiếu, là một bức ảnh.
Nam Vận gật đầu lần nữa: “Ừm.”
Lục Dã nghiêm chỉnh uốn nắn: “Không phải bạn trai, là chồng.” Sau đó anh lại ấn vào điều khiển, trên màn chiếu cũng theo đó mà thay đổi.Thang máy cuối cùng cũng dừng lại tại tầng cao nhất, ngay lúc cửa thang máy mở ra, Nam Vận nghiến răng nghiến lợi, chém đinh chặt sắt nói với Lâm Lang: “Tớ nhất định phải chia tay với anh họ cậu!”
Hốc mắt Nam Vận dần dần ẩm ướt.
Lâm Lang chậm hơn nửa nhịp, xuống xe còn phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp bước chân cô, vừa chạy vừa nói: “A Vận, cậu đi chậm một chút, bình tĩnh bình tĩnh!”
Sau đó, cô ấy lại nhân lúc Nam Vận không chú ý, lén lút gửi tin nhắn cho Từ Lâm Ngôn: [ 5p sau là đến phim trường, các bộ phận hãy chú ý!]
Lục Dã buồn cười, sau đó lại ấn một cái lên chiếc điều khiển từ xa, trên màn chiếu được đổi sang một bức ảnh khác.
Từ Lâm Ngôn sốt cả ruột: “Anh zai, cậu đừng nói nhảm nữa, mau nói anh yêu em đi! Mau!”
Trong phòng không có giường, không đúng, là không có bất kỳ nội thất nào, chỉ có hoa hồng trải đầy đất.
Nội tâm Lâm Lang hơi cảm thán, nhưng mà cũng không quên nhiệm vụ của mình: “Chuyện bắt gian này không thể dựa vào xúc động nhất thời được, chúng ta vẫn phải dựa vào lý trí! Cậu cứ trực tiếp như vậy cũng không lấy được thẻ phòng đâu!”
Nam Vận nghe thì cũng thấy có lý, lông mày xinh đẹp lập tức nhíu lại, bất đắc dĩ lại sốt ruột hỏi: “Tớ phải làm sao mới lấy được thẻ phòng đây? Nhân viên khách sạn nhà người ta chắc chắn sẽ không đưa cho tớ!”Tâm trạng lên xuống chập trùng, còn k*ch th*ch hơn cả ngồi cáp treo, vừa tức giận, vừa cảm động.
Haizz, phụ nữ, thật là một sinh vật phức tạp.
Mặt thầy Lâm không biểu cảm gì: “Ăn cái gì vậy?”
Lâm Lang: “Đúng!”Hốc mắt không hiểu sao lại đỏ lên, cô hít hít mũi, căng thẳng bất an đi về phía phòng ngủ.
Bước chân của Nam Vận không chậm mà còn nhanh hơn, gần như là hét lên: “Tớ không bĩnh tĩnh nổi!”
Ánh sáng rộng lớn, vuông vắn — là màn hình chiếu.
Bức ảnh kế tiếp là khi cô đang diễn tập quân sự ở đại học, mặc bộ quân phục, khuôn mặt nhỏ phơi nắng đến đen thui, đứng bên cạnh Dã Tử trắng noãn như ngọc, giống y như đứa trẻ đi ra từ vùng núi.
Nam Vận hơi có chút luống cuống, mờ mịt nhìn về Lâm Lang, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta không vào nhầm phòng chứ?”
Lần trước chính là đám người này gạt cô Dã Tử xảy ra tai nạn giao thông, lần này lại lừa cô Dã Tử có bồ, lần nào cũng dọa cô không nhẹ.
Năm con người hai mặt nhìn nhau, bầu không khí có chút chút khó xử.
Trong căn phòng sáng sủa, ngoài cửa sổ đang mở rộng là cảnh xe cộ tấp nập của Tây Phụ.
Sau khi tất cả ảnh được chiếu hết, rèm cửa sổ lại được kéo ra, ánh mặt trời rực rỡ xuyên thấu qua cửa sổ chiếu rọi vào căn phòng, hắt xuống trên hoa hồng kiều diễm ngập tràn trên sàn.
Hứa Sướng: “Anh thêm 80 cân nữa!”
Đúng lúc này, Lâm Lang đứng đằng sau đột nhiên đẩy mạnh cô một cái, đẩy thẳng cô vào phòng.
Quen biết nhau nhiều năm như vậy, Lâm Lang chưa từng thấy Nam Vận hung thần ác sát như vậy bao giờ. Trong ấn tượng của cô ấy, Nam Vận luôn luôn là một chú thỏ nhỏ, bây giờ chú thỏ nhỏ sắp biến thành c·h·ó sói rồi.
Bé gái đứng bên cạnh cậu lại cười vô cùng xán lạn, con mắt đều cong cả lên. Lúc đó cô bé vẫn còn đang trong thời kỳ thay răng, thiếu mất một chiếc răng cửa, cười lên trông rất thú vị.
Sau khi tất cả ảnh được chiếu hết, rèm cửa sổ lại được kéo ra, ánh mặt trời rực rỡ xuyên thấu qua cửa sổ chiếu rọi vào căn phòng, hắt xuống trên hoa hồng kiều diễm ngập tràn trên sàn.
Nam Vận nghe thì cũng thấy có lý, lông mày xinh đẹp lập tức nhíu lại, bất đắc dĩ lại sốt ruột hỏi: “Tớ phải làm sao mới lấy được thẻ phòng đây? Nhân viên khách sạn nhà người ta chắc chắn sẽ không đưa cho tớ!”
Trong phòng không có giường, không đúng, là không có bất kỳ nội thất nào, chỉ có hoa hồng trải đầy đất.
Hứa Sướng: “Anh thêm 80 cân nữa!”
Lâm Lang: “Không!” Sau đó cô ấy giơ tay chỉ về cửa phòng đang đóng chặt nào đó, nhỏ giọng nói: “Phòng kia hình như là phòng ngủ, chúng ta đi đến đó xem xem.”
Năm người ngoài cửa lập tức reo hò vang trời.
* Quân pháp bất vị thân: Trong luật pháp, không thiên vị ai, kể cả bản thân.
Nam Vận: “Vầy còn tạm được.”
Nửa tiết học còn lại cũng không học nữa, hai người hùng hùng hổ hổ đi đến khách sạn Khải Hoàn.
Lục Dã quay đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về bọn họ: “Đến sớm rồi, còn chưa đồng ý đâu.”
Tâm trạng lên xuống chập trùng, còn k*ch th*ch hơn cả ngồi cáp treo, vừa tức giận, vừa cảm động.
Sau đó, cô ấy lại nhân lúc Nam Vận không chú ý, lén lút gửi tin nhắn cho Từ Lâm Ngôn: [ 5p sau là đến phim trường, các bộ phận hãy chú ý!]
Lâm Lang: “Đúng!”
Nhân viên phục vụ ở trước cửa khách sạn đã được thông báo trước, nên cũng không ngăn cản hai cô gái lại.Lúc này bọn họ đã ở bên nhau rồi, là khi cô lên lớp 11, tích cực hưởng ứng hoạt động Giờ Trái Đất — Thực ra là vì muốn trốn kế hoạch học tập do thầy Lâm bố trí — Vừa đến đúng 8h30 tối là tắt đèn, rồi châm nến.
Nam Vận vẫn bất bình: “Người ta yêu đương, bạn trai đều là hôn hôn ôm ôm nâng lên cao, em yêu đương thì bạn trai ba câu cũng không rời khỏi việc bắt em học hành!”
Anh vẫn chưa có bất kỳ hành động gì, Nam Vận đã khóc không thành tiếng rồi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đám người này không lập nhóm xuất đạo thì thật là đáng tiếc!
Lục Dã thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay phải của cô gái nhỏ, đeo nhẫn kim cương lên ngón áp út của cô.
Khoảnh khắc khi ấn chốt cửa xuống, tim cô lại dừng đập lần nữa, tuy nhiên sau khi mở cửa ra, cô lại ngây người ra, trong nháy mắt sững sờ.
Dã Tử trong bức ảnh, khoanh chân ngồi trên sàn nhà, cô thì ôm anh từ đằng sau. Trong một khoảng tối đen, ánh nến lay lắt chiếu sáng gương mặt hai người họ, ánh mắt nhìn về ống kính đều ẩn chứa ý cười. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dã Tử trong bức ảnh, khoanh chân ngồi trên sàn nhà, cô thì ôm anh từ đằng sau. Trong một khoảng tối đen, ánh nến lay lắt chiếu sáng gương mặt hai người họ, ánh mắt nhìn về ống kính đều ẩn chứa ý cười.Còn nữa, chọn ai thì chọn? Cứ phải chọn cái cô Bách Tri Hạ kia?
Ánh sáng rộng lớn, vuông vắn — là màn hình chiếu.
Cô không biết là phòng nào, chỉ có thế đi theo Lâm Lang, cuối cùng dừng lại trước một cái cửa màu đen, giây phút đó cô cảm thấy trái tim mình cũng dừng theo đó.
Ai mà ngờ thầy Lâm sớm đã chụp lén được cô đang mua kem làm bằng chứng phạm tội.
Từ Lâm Ngôn ho nhẹ một tiếng: “Không kém mấy phút, chúng tôi chỉ là chúc mừng sớm mà thôi.”
Từ Lâm Ngôn: [ OK! Đã chuẩn bị sẵn sàng!]
Ảnh chụp là mảnh vỡ tâm hồn, năm tháng như nước chảy qua cuộc đời, bọn họ đã đem ấn ký linh hồn của mình khắc vào sinh mệnh của đối phương.
Lúc này Lâm Lang mới dán tấm thẻ phòng vào cửa, ” lạch cạch” một tiếng, cửa mở ra.
Vừa nghĩ đến chuyện Dã Tử đi thuê phòng với người phụ nữ khác, cô liền khó chịu như bị dao đâm vào tim, hốc mắt không tự chủ mà cay cay, nước mắt đảo quanh lấp lánh.Đời người thật sự là lên xuống chập trùng, khắp nơi đều là bất ngờ.Trong phòng không có giường, không đúng, là không có bất kỳ nội thất nào, chỉ có hoa hồng trải đầy đất.
Ai mà ngờ thầy Lâm sớm đã chụp lén được cô đang mua kem làm bằng chứng phạm tội.
Phía sau còn có rất nhiều ảnh, đều là hai người bọn họ, mỗi bức ảnh đều có thể gợi lên một đoạn ký ức của cô.
(HOÀN CHÍNH VĂN)
Lục Dã lại hỏi lần nữa: “Nam tiểu thư, em có đồng ý trở thành Lục phu nhân của anh không?”
Cô còn có dự cảm bản thân mình đến lúc đó nhất định sẽ sụp đổ.
Lâm Lang: “Đúng!”
Anh vẫn chưa có bất kỳ hành động gì, Nam Vận đã khóc không thành tiếng rồi.
Nam Vận bĩu môi: “Anh cầu hôn chẳng có chút thành ý nào cả.”
Người khác là gần quê thì hồi hộp lo lắng, còn cô là gần gian tình thì hồi hộp lo sợ.
Nghe thấy Nam Vận muốn đi “bắt gian”, Lâm Lang biết mình đã hoàn thành được hơn nửa nhiệm vụ, nhưng kịch bản vẫn chưa xong đâu, nữ chính vẫn cần nỗ lực, cô ấy không thể lơ là, nhanh chóng nói: “Tớ đi cùng cậu! Tớ biết bọn họ ở trong phòng nào!”
Lục Dã cũng bật cười, mang theo vẻ đắc ý nhìn cô gái nhỏ của anh: “Xem ra em bắt buộc phải đồng ý rồi, nếu không hôm nay không đi nổi đâu.”
Nghe thấy Nam Vận muốn đi “bắt gian”, Lâm Lang biết mình đã hoàn thành được hơn nửa nhiệm vụ, nhưng kịch bản vẫn chưa xong đâu, nữ chính vẫn cần nỗ lực, cô ấy không thể lơ là, nhanh chóng nói: “Tớ đi cùng cậu! Tớ biết bọn họ ở trong phòng nào!”
Lúc này Lâm Lang mới dán tấm thẻ phòng vào cửa, ” lạch cạch” một tiếng, cửa mở ra.Vào ngày thứ Năm đầu tiên sau khi khai giảng, trường học đột nhiên bị mất điện, nên được tan học sớm. Cô tưởng là Dã Tử không biết chuyện được về sớm, cho nên sau khi tan học là lao thẳng đến phố hàng rong, không nói hai lời mà mua luôn một cây kem.
Tiếp đó, tay anh cầm nhẫn kim cương, quỳ một chân trước mặt cô, trong hai con ngươi chỉ có bóng hình cô, ngập tràn thâm tình mở miệng: “Nam tiểu thư, em có nguyện ý trở thành Lục phu nhân của anh không?”
Hình ảnh đầu tiên trên màn chiếu, là một bức ảnh.
Cô vốn cho rằng chuyện này mình làm không có kẽ hở nào, ai ngờ chủ nhiệm sớm đã gửi thông báo về, hại cô bị bắt quả tang.
Hình ảnh đầu tiên trên màn chiếu, là một bức ảnh.
Lục Vũ Linh nhìn Nam Vận, nói như thật: “Chị dâu, hôm nay vì màn cầu hôn của anh trai, anh đã lùi ba cái hoạt động đó, nếu em không đồng ý anh trai anh, anh cũng sẽ không để em ra khỏi cánh cửa này đâu!”
Hai người họ bắt xe đi.
Vừa nghĩ đến chuyện Dã Tử đi thuê phòng với người phụ nữ khác, cô liền khó chịu như bị dao đâm vào tim, hốc mắt không tự chủ mà cay cay, nước mắt đảo quanh lấp lánh.
Lâm Lang nhìn cô một cái, nhỏ giọng nói: “Chuẩn bị xong chưa?”
Địa điểm chụp bức ảnh này là ở cổng trường cấp 2 Thất Trung Tây Phụ, nói cụ thể hơn thì là ở lối ra vào phố hàng rong.
Thừa dịp Nam Vận không chú ý, Lâm Lang lại gửi tin nhắn cho Từ Lâm Ngôn: [ Mục tiêu đã lên thang máy, các bộ phận hãy chú ý!]
Sáng sớm hôm sau, Lục tiên sinh dẫn theo Lục phu nhân của anh đi đến cục dân chính lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.Lâm Lang loay hoay không biết nên tiếp câu này thế nào, nhưng cô ấy là một nữ diễn viên chuyên nghiệp, có tố chất căn bản của diễn viên, lập tức đáp: “Cậu đừng gấp, còn nhớ những lời tớ vừa nói với cậu không? Phải giữ vững tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo!!”
Trong lòng Nam Vận càng ngày càng loạn, cũng càng ngày càng không yên.
Ở vị trí chính giữa dùng hoa hồng xếp thành một hình trái tim, Lục Dã mặc một thân âu phục thẳng thớm, trong tay cầm một bó hoa hồng xinh tươi, đứng ngay giữa trái tim, hai mắt ngậm cười nhìn cô, giọng điệu ấm áp ẩn giấu mấy phần tinh nghịch: “Chúc mừng Lục phu nhân bắt gian thành công.”
Hai người vừa mới đứng vững, rèm cửa sổ đã tự động khép lại, trong căn phòng lập tức chìm vào bóng tối. Ngay sau đó, bức tường trước mặt họ sáng lên.
Đây là một bức ảnh được chụp trộm.
Đây là một bức ảnh được chụp trộm.
Nam Vận nhìn chằm chằm vào tấm thẻ phòng, hai mắt phát sáng: “Làm tốt lắm!”
Hai người họ bắt xe đi.
Nam Vận lúc này mới hài lòng, nhưng mà vẫn kiêu ngạo “hừ” một tiếng.
Lâm Lang phụ họa: “Đúng!”
Ánh sáng rộng lớn, vuông vắn — là màn hình chiếu.
Chuyện tình Tây Phụ phần 2, thành công viên mãn!
Năm phút sau, xe taxi đã đến khách sạn Khải Hoàn.
Đây là một bức ảnh được chụp trộm.
Từ Lâm Ngôn đơn giản thô bạo: “Em không đồng ý là không được! Nếu không đồng ý thì hôm nay em đừng mong bước ra khỏi cánh cửa này!”
Nam Vận vẫn đang ở trạng thái ngây ngẩn, ngơ ngác nhìn về Dã Tử của cô.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, không có âm thanh yêu đương vụng trộm nào.
Đời người thật sự là lên xuống chập trùng, khắp nơi đều là bất ngờ.
” Không phải còn có tớ hay sao!” Lâm Lang đã tính trước mà vỗ vỗ ngực mình, sau đó thò tay vào trong túi áo khoác, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy một tấm thẻ phòng màu vàng, bình tĩnh ung dung, đắc chí nói: “Tớ sớm đã gọi điện cho chú tớ rồi! Chú tớ nói rồi, không thể nhân nhượng cho gian phu d·â·m phụ, chú ấy nguyện ý quân pháp bất vị thân*!”Mấy ngày nay cô vẫn luôn đợi một màn cầu hôn lãng mạn, thậm chí còn chuẩn bị xong nên khóc nói “em đồng ý” như thế nào rồi, kết quả là không đợi được cầu hôn, mà đợi được đi bắt gian.
Một giây sau, cửa phòng bị đóng lại.Địa điểm chụp bức ảnh này là ở cổng trường cấp 2 Thất Trung Tây Phụ, nói cụ thể hơn thì là ở lối ra vào phố hàng rong.
Nam Vận vừa tức vừa buồn cười, đám người này thiệt là, vừa có tài vừa tấu hài, không xuất đạo thì thật là thiệt thòi.
Tiền xe chưa đến 20 đồng mà Nam Vận đưa luôn cho tài xế 100 đồng, không cho tài xế thối lại tiền đã cấp tốc mở cửa xuống xe, khí thế hùng hổ xông về cửa lớn của khách sạn Khải Hoàn.
Trên người cô gái nhỏ vẫn đang mặc đồng phục, đứng trước quầy kem ở lối vào phố hàng rong, ánh mắt trông mong nhìn những cây kem muôn màu trong tủ kem.
Lúc này bọn họ đã ở bên nhau rồi, là khi cô lên lớp 11, tích cực hưởng ứng hoạt động Giờ Trái Đất — Thực ra là vì muốn trốn kế hoạch học tập do thầy Lâm bố trí — Vừa đến đúng 8h30 tối là tắt đèn, rồi châm nến.
Còn nữa, chọn ai thì chọn? Cứ phải chọn cái cô Bách Tri Hạ kia?
Lục Dã vừa hồi tưởng vừa cười nói: “Lục phu nhân hồi nhỏ vô cùng bá đạo, khi ăn bánh kem nhất định phải bôi kem lên mặt anh, không cho là khóc, bôi xong kem còn bắt anh chụp ảnh, bằng không lại tiếp tục khóc, khóc không ra thì giả vờ khóc, vừa khóc vừa cáo trạng với cậu anh, nói anh bắt nạt em.”
Bé gái đứng bên cạnh cậu lại cười vô cùng xán lạn, con mắt đều cong cả lên. Lúc đó cô bé vẫn còn đang trong thời kỳ thay răng, thiếu mất một chiếc răng cửa, cười lên trông rất thú vị.
Vào ngày thứ Năm đầu tiên sau khi khai giảng, trường học đột nhiên bị mất điện, nên được tan học sớm. Cô tưởng là Dã Tử không biết chuyện được về sớm, cho nên sau khi tan học là lao thẳng đến phố hàng rong, không nói hai lời mà mua luôn một cây kem.
* Quân pháp bất vị thân: Trong luật pháp, không thiên vị ai, kể cả bản thân.Phong cảnh là trời xanh nước biếc bao la hùng vĩ, cô cưỡi trên cổ anh, hai tay giơ cao, giơ hai ngón tay đối diện với ống kính.
* Quân pháp bất vị thân: Trong luật pháp, không thiên vị ai, kể cả bản thân.Nam Vận nghe thì cũng thấy có lý, lông mày xinh đẹp lập tức nhíu lại, bất đắc dĩ lại sốt ruột hỏi: “Tớ phải làm sao mới lấy được thẻ phòng đây? Nhân viên khách sạn nhà người ta chắc chắn sẽ không đưa cho tớ!”
Phòng tổng thống ở trên tầng cao nhất, thang máy phải quét thẻ. Tiến vào thang máy, Lâm Lang đặt thẻ vào nơi quét thẻ của thang máy để quét, rồi ấn vào nút lên tầng cao nhất.
Nam Vận khóc càng hăng hơn, hôm này cô vốn đến để bắt gian mà, không có một chút chuẩn bị nào cả mà đã được cầu hôn rồi!
Đột nhiên có một ngày, một phần kinh hỉ chợt đến, và thế là, Chuyện tình Tây Phụ phần 3 theo thế mà sinh ra!
” Không phải còn có tớ hay sao!” Lâm Lang đã tính trước mà vỗ vỗ ngực mình, sau đó thò tay vào trong túi áo khoác, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy một tấm thẻ phòng màu vàng, bình tĩnh ung dung, đắc chí nói: “Tớ sớm đã gọi điện cho chú tớ rồi! Chú tớ nói rồi, không thể nhân nhượng cho gian phu d·â·m phụ, chú ấy nguyện ý quân pháp bất vị thân*!”
Bức ảnh tiếp theo là vào lúc cô vừa tốt nghiệp cấp 3, chụp khi anh lái xe đưa cô đi Thanh Hải chơi.
Lục Dã buồn cười, sau đó lại ấn một cái lên chiếc điều khiển từ xa, trên màn chiếu được đổi sang một bức ảnh khác.Qủa thật là con thỏ cũng sẽ cắn người khi bị dồn vào đường cùng!Đời người thật sự là lên xuống chập trùng, khắp nơi đều là bất ngờ.
Lục Dã thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay phải của cô gái nhỏ, đeo nhẫn kim cương lên ngón áp út của cô.
Nam Vận hơi có chút luống cuống, mờ mịt nhìn về Lâm Lang, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta không vào nhầm phòng chứ?”
Bức ảnh kế tiếp là khi cô đang diễn tập quân sự ở đại học, mặc bộ quân phục, khuôn mặt nhỏ phơi nắng đến đen thui, đứng bên cạnh Dã Tử trắng noãn như ngọc, giống y như đứa trẻ đi ra từ vùng núi.Hai người vừa mới đứng vững, rèm cửa sổ đã tự động khép lại, trong căn phòng lập tức chìm vào bóng tối. Ngay sau đó, bức tường trước mặt họ sáng lên.
Hứa Sướng: “Anh thêm 80 cân nữa!”
Nam Vận gật gật đầu: “Vâng, em đồng ý.”
Hốc mắt Nam Vận dần dần ẩm ướt.Lâm Lang vẫn luôn lặng lẽ quan sát Nam Vận.
Quen biết nhau nhiều năm như vậy, Lâm Lang chưa từng thấy Nam Vận hung thần ác sát như vậy bao giờ. Trong ấn tượng của cô ấy, Nam Vận luôn luôn là một chú thỏ nhỏ, bây giờ chú thỏ nhỏ sắp biến thành c·h·ó sói rồi.
Vừa nghĩ đến sắp phải bị tuyên án tử hình, thì mắt cô lại đỏ lên, rồi nghĩ đến đối phương là Bách Tri Hạ, cô lại tức ơi là tức.
Lâm Lang tiếp tục nói theo kịch bản: “Đến lúc đó chúng ta không gõ cửa, đi thẳng vào phòng, nhưng mà cậu phải giữ được tỉnh táo, chúng ta phải lặng lẽ tiến vào phòng, tuyệt đối không thể đánh rắn động cỏ, bắt gian thì phải làm cho bọn họ không kịp trở tay!”
Phòng tổng thống ở trên tầng cao nhất, thang máy phải quét thẻ. Tiến vào thang máy, Lâm Lang đặt thẻ vào nơi quét thẻ của thang máy để quét, rồi ấn vào nút lên tầng cao nhất.
Địa điểm chụp bức ảnh này là ở cổng trường cấp 2 Thất Trung Tây Phụ, nói cụ thể hơn thì là ở lối ra vào phố hàng rong.
Trong phòng ngủ có giường, có giường đồng nghĩa với việc…
Nhân viên phục vụ ở trước cửa khách sạn đã được thông báo trước, nên cũng không ngăn cản hai cô gái lại.
Rèm cửa sổ của phòng khách còn đang kéo ra, hơn nữa trên bàn uống nước cũng không có bất kỳ vật phẩm tư nhân nào, trông vừa sạch sẽ lại sáng sủa.
Nam Vận: “Vầy còn tạm được.”
Từ Lâm Ngôn sốt cả ruột: “Anh zai, cậu đừng nói nhảm nữa, mau nói anh yêu em đi! Mau!”
Khi Nam Vận tội nghiệp đau lòng dung mu bàn tay lau nước mắt, trong lòng cô ấy áy náy không thôi, khi sắc mặt Nam Vận xanh xám, thần sắc hung ác, nghiến răng nghiến lợi, tức đến độ hô hấp dồn dập, cô ấy lại sợ hãi gần c·h·ế·t.
* Quân pháp bất vị thân: Trong luật pháp, không thiên vị ai, kể cả bản thân.
Chương 67: Đại kết cục (ii)
Lục Dã lại hỏi lần nữa: “Nam tiểu thư, em có đồng ý trở thành Lục phu nhân của anh không?”
Lục Dã lập tức nói: “Anh yêu em!”
Phòng tổng thống ở trên tầng cao nhất, thang máy phải quét thẻ. Tiến vào thang máy, Lâm Lang đặt thẻ vào nơi quét thẻ của thang máy để quét, rồi ấn vào nút lên tầng cao nhất.
Cô vốn cho rằng chuyện này mình làm không có kẽ hở nào, ai ngờ chủ nhiệm sớm đã gửi thông báo về, hại cô bị bắt quả tang.
* Quân pháp bất vị thân: Trong luật pháp, không thiên vị ai, kể cả bản thân.
Cô mặt không đổi tim không đập trả lời: “Bạn học tặng kem cho em, em đã nói là em không lấy, cô ấy cứ đưa cho em, thịnh tình thì không thể chối từ!”
Bước chân của Nam Vận không chậm mà còn nhanh hơn, gần như là hét lên: “Tớ không bĩnh tĩnh nổi!”
Phong cảnh là trời xanh nước biếc bao la hùng vĩ, cô cưỡi trên cổ anh, hai tay giơ cao, giơ hai ngón tay đối diện với ống kính.
Thảo nào sáng nay không gọi cô dậy, thảo nào không nói một tiếng mà đã đi rồi, thảo nào không nhận cuộc gọi của cô, thì ra là đi thuê phòng cùng với nữ minh tinh rồi? Còn gạt cô là đang mở cuộc họp gấp?
Hốc mắt không hiểu sao lại đỏ lên, cô hít hít mũi, căng thẳng bất an đi về phía phòng ngủ.
Hai người họ bắt xe đi.
Lâm Lang: “Đúng!”
Một giây sau, cửa phòng bị đóng lại.
Đúng lúc này, cửa phòng chợt bị mở ra,,một đám người lấy Từ Lâm Ngôn dẫn đầu đi vào phòng, trong tay mấy người đều mang theo cây pháo giấy, tiến vào phòng không nói một lời đã ” pặc pặc pặc” bắn pháo, bắn xong thì bắt đầu vỗ tay hoan hô, kích động hú hét.
Lâm Lang nhìn cô một cái, nhỏ giọng nói: “Chuẩn bị xong chưa?”Trong phòng ngủ có giường, có giường đồng nghĩa với việc…
Nam Vận bĩu môi: “Anh cầu hôn chẳng có chút thành ý nào cả.”
Cuộc sống sau cưới bình yên mà không mất ấm áp.
Địa điểm chụp bức ảnh này là ở cổng trường cấp 2 Thất Trung Tây Phụ, nói cụ thể hơn thì là ở lối ra vào phố hàng rong.
Năm người ngoài cửa lập tức reo hò vang trời.
Lâm Lang vẫn luôn lặng lẽ quan sát Nam Vận.
Trên người cô gái nhỏ vẫn đang mặc đồng phục, đứng trước quầy kem ở lối vào phố hàng rong, ánh mắt trông mong nhìn những cây kem muôn màu trong tủ kem.
Chiếc nhẫn này nửa năm trước anh đã đưa ra một lần, nhưng lại bị trả lại tại chỗ.
Ảnh chụp là mảnh vỡ tâm hồn, năm tháng như nước chảy qua cuộc đời, bọn họ đã đem ấn ký linh hồn của mình khắc vào sinh mệnh của đối phương.
Tâm trạng lên xuống chập trùng, còn k*ch th*ch hơn cả ngồi cáp treo, vừa tức giận, vừa cảm động.Nam Vận bật cười khi nhìn thấy bức ảnh này, hồi ức trong nháy mắt quay về mấy năm trước, tức giận nói: “Anh chỉ biết bắt nạt em! Kem cũng không cho em ăn!”
Nam Vận vừa tức vừa buồn cười, đám người này thiệt là, vừa có tài vừa tấu hài, không xuất đạo thì thật là thiệt thòi.
Cô muốn đi bắt gian, muốn xác thực chân tướng, lại sợ hãi tận mắt nhìn thấy cảnh Dã Tử và người phụ nữ khác ở cùng nhau.
Nam Vận khóc càng hăng hơn, hôm này cô vốn đến để bắt gian mà, không có một chút chuẩn bị nào cả mà đã được cầu hôn rồi!
Cửa thang máy từ từ khép lại, con số hiện lên trên thang máy dần dần tăng lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nam Vận nhìn chằm chằm vào tấm thẻ phòng, hai mắt phát sáng: “Làm tốt lắm!”
Trong bức ảnh có hai đứa trẻ, một bé trai một bé gái. Bé trai cao hơn bé gái không ít, trên đỉnh đầu đội một chiếc mũ chóp bằng giấy màu vàng, trên gương mặt khôi ngô bị bôi không ít kem.
Lâm Lang: “Không!” Sau đó cô ấy giơ tay chỉ về cửa phòng đang đóng chặt nào đó, nhỏ giọng nói: “Phòng kia hình như là phòng ngủ, chúng ta đi đến đó xem xem.”
Từ Lâm Ngôn sốt cả ruột: “Anh zai, cậu đừng nói nhảm nữa, mau nói anh yêu em đi! Mau!”Trong đầu Nam Vận bây giờ toàn là dấu hỏi — Chuyện gì đây? Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy?
Đúng lúc này, cửa phòng chợt bị mở ra,,một đám người lấy Từ Lâm Ngôn dẫn đầu đi vào phòng, trong tay mấy người đều mang theo cây pháo giấy, tiến vào phòng không nói một lời đã ” pặc pặc pặc” bắn pháo, bắn xong thì bắt đầu vỗ tay hoan hô, kích động hú hét.
Hiện giờ cô cũng đã nhận ra hôm nay anh muốn làm gì rồi.
Thang máy cuối cùng cũng dừng lại tại tầng cao nhất, ngay lúc cửa thang máy mở ra, Nam Vận nghiến răng nghiến lợi, chém đinh chặt sắt nói với Lâm Lang: “Tớ nhất định phải chia tay với anh họ cậu!”
Nội tâm Lâm Lang hơi cảm thán, nhưng mà cũng không quên nhiệm vụ của mình: “Chuyện bắt gian này không thể dựa vào xúc động nhất thời được, chúng ta vẫn phải dựa vào lý trí! Cậu cứ trực tiếp như vậy cũng không lấy được thẻ phòng đâu!”Trong bức ảnh có hai đứa trẻ, một bé trai một bé gái. Bé trai cao hơn bé gái không ít, trên đỉnh đầu đội một chiếc mũ chóp bằng giấy màu vàng, trên gương mặt khôi ngô bị bôi không ít kem.
(HOÀN CHÍNH VĂN)
Nam Vận sụt sịt mũi, giận dữ nói: “Lỡ em không đồng ý thì sao? Mấy người chính là một đội lừa đảo!”
Từ Lâm Ngôn ho nhẹ một tiếng: “Không kém mấy phút, chúng tôi chỉ là chúc mừng sớm mà thôi.”
” Sao anh lại chiếu bức ảnh này chứ.” Cô có hơi bất mãn.
Người khác là gần quê thì hồi hộp lo lắng, còn cô là gần gian tình thì hồi hộp lo sợ.
Chuyện tình Tây Phụ phần 2, thành công viên mãn!
Sau đó hai người mới sóng vai đi vào cửa lớn của khách sạn.
Nam Vận vẫn bất bình: “Người ta yêu đương, bạn trai đều là hôn hôn ôm ôm nâng lên cao, em yêu đương thì bạn trai ba câu cũng không rời khỏi việc bắt em học hành!”Hốc mắt không hiểu sao lại đỏ lên, cô hít hít mũi, căng thẳng bất an đi về phía phòng ngủ.
Bức ảnh tiếp theo là vào lúc cô vừa tốt nghiệp cấp 3, chụp khi anh lái xe đưa cô đi Thanh Hải chơi.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, không có âm thanh yêu đương vụng trộm nào.
Chiếc nhẫn này nửa năm trước anh đã đưa ra một lần, nhưng lại bị trả lại tại chỗ.
Mặt thầy Lâm không biểu cảm gì: “Ăn cái gì vậy?”
Bức ảnh tiếp theo là vào lúc cô vừa tốt nghiệp cấp 3, chụp khi anh lái xe đưa cô đi Thanh Hải chơi.
Haizz, phụ nữ, thật là một sinh vật phức tạp.Lục Dã nhướng mày, cười đáp: “Ai bảo em không chăm chỉ học tập chứ?”
Triệu Béo: “Cả cái kịch bản, chỉ có Tiểu Lâm là có lời thoại, mấy anh em chúng tôi chỉ là đến để tăng thêm bầu không khí vui mừng, phủ lên sắc thái hạnh phúc, nếu em không đồng ý, hôm nay anh sẽ dùng cái cơ thể 100 cân này chặn cửa không cho đi!”Lâm Lang tiếp tục nói theo kịch bản: “Đến lúc đó chúng ta không gõ cửa, đi thẳng vào phòng, nhưng mà cậu phải giữ được tỉnh táo, chúng ta phải lặng lẽ tiến vào phòng, tuyệt đối không thể đánh rắn động cỏ, bắt gian thì phải làm cho bọn họ không kịp trở tay!”
Lục Dã lập tức nói: “Anh yêu em!”
Lâm Lang dặn dò: “Sau khi tiến vào phòng tuyệt đối không được nói chuyện, nếu không sẽ đánh rắn động cỏ!”
Cô vốn cho rằng chuyện này mình làm không có kẽ hở nào, ai ngờ chủ nhiệm sớm đã gửi thông báo về, hại cô bị bắt quả tang. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nam Vận bây giờ đang tức đến đầu bốc khói, hoàn toàn không có năng lực phán đoán, nặng nề gật đầu: “Được!”
Nam Vận hít hít cái mũi đang cay, gật đầu: “Được!”
Hiện giờ cô cũng đã nhận ra hôm nay anh muốn làm gì rồi.
Cô còn có dự cảm bản thân mình đến lúc đó nhất định sẽ sụp đổ.
Lần trước chính là đám người này gạt cô Dã Tử xảy ra tai nạn giao thông, lần này lại lừa cô Dã Tử có bồ, lần nào cũng dọa cô không nhẹ.
Lúc thầy Lâm xuất hiện trước mặt cô, cây kem kia mới ăn được một nửa, tâm trạng vốn đang ngọt ngào lập tức trở nên căng thẳng, trong đầu xuất hiện vài giây bối rối, cô bị dọa nên vội vã giấu kem ra sau lưng, như chim sợ cành cong mà nhìn về thầy Lâm.
Khi Nam Vận tội nghiệp đau lòng dung mu bàn tay lau nước mắt, trong lòng cô ấy áy náy không thôi, khi sắc mặt Nam Vận xanh xám, thần sắc hung ác, nghiến răng nghiến lợi, tức đến độ hô hấp dồn dập, cô ấy lại sợ hãi gần c·h·ế·t.Từ Lâm Ngôn ho nhẹ một tiếng: “Không kém mấy phút, chúng tôi chỉ là chúc mừng sớm mà thôi.”Cô không biết là phòng nào, chỉ có thế đi theo Lâm Lang, cuối cùng dừng lại trước một cái cửa màu đen, giây phút đó cô cảm thấy trái tim mình cũng dừng theo đó.
Qủa thật là con thỏ cũng sẽ cắn người khi bị dồn vào đường cùng!
Bây giờ Nam Vận đã bị đánh mất lý trí, một lòng chỉ muốn bắt gian, hoàn toàn không thèm suy xét xem tại sao Lâm Lang lại biết số phòng, nặng nề gật đầu: “Được!”
Trên người cô gái nhỏ vẫn đang mặc đồng phục, đứng trước quầy kem ở lối vào phố hàng rong, ánh mắt trông mong nhìn những cây kem muôn màu trong tủ kem.
Ảnh chụp là mảnh vỡ tâm hồn, năm tháng như nước chảy qua cuộc đời, bọn họ đã đem ấn ký linh hồn của mình khắc vào sinh mệnh của đối phương.
Lâm Lang loay hoay không biết nên tiếp câu này thế nào, nhưng cô ấy là một nữ diễn viên chuyên nghiệp, có tố chất căn bản của diễn viên, lập tức đáp: “Cậu đừng gấp, còn nhớ những lời tớ vừa nói với cậu không? Phải giữ vững tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo!!”
Sau đó hai người mới sóng vai đi vào cửa lớn của khách sạn.
Lâm Lang nghiêm túc phân tích: “Đầu tiên, chúng ta cần phải thần không biết quỷ không hay lấy được thẻ phòng, nếu không cậu tập kích sao được? Gõ cửa sao? Vậy thì không phải là đánh rắn động cỏ sao?”Cô còn có dự cảm bản thân mình đến lúc đó nhất định sẽ sụp đổ.
Nam Vận vẫn bất bình: “Người ta yêu đương, bạn trai đều là hôn hôn ôm ôm nâng lên cao, em yêu đương thì bạn trai ba câu cũng không rời khỏi việc bắt em học hành!”
Khoảnh khắc khi ấn chốt cửa xuống, tim cô lại dừng đập lần nữa, tuy nhiên sau khi mở cửa ra, cô lại ngây người ra, trong nháy mắt sững sờ.
Nhân viên phục vụ ở trước cửa khách sạn đã được thông báo trước, nên cũng không ngăn cản hai cô gái lại.
Lâm Lang nhìn cô một cái, nhỏ giọng nói: “Chuẩn bị xong chưa?”
Bây giờ Nam Vận đã bị đánh mất lý trí, một lòng chỉ muốn bắt gian, hoàn toàn không thèm suy xét xem tại sao Lâm Lang lại biết số phòng, nặng nề gật đầu: “Được!”
Lục Dã lại hỏi lần nữa: “Nam tiểu thư, em có đồng ý trở thành Lục phu nhân của anh không?”
Cửa thang máy từ từ khép lại, con số hiện lên trên thang máy dần dần tăng lên.
” Không phải còn có tớ hay sao!” Lâm Lang đã tính trước mà vỗ vỗ ngực mình, sau đó thò tay vào trong túi áo khoác, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy một tấm thẻ phòng màu vàng, bình tĩnh ung dung, đắc chí nói: “Tớ sớm đã gọi điện cho chú tớ rồi! Chú tớ nói rồi, không thể nhân nhượng cho gian phu d·â·m phụ, chú ấy nguyện ý quân pháp bất vị thân*!”
Cuộc sống sau cưới bình yên mà không mất ấm áp.
Nam Vận gật đầu lần nữa: “Ừm.”Bây giờ Nam Vận đã bị đánh mất lý trí, một lòng chỉ muốn bắt gian, hoàn toàn không thèm suy xét xem tại sao Lâm Lang lại biết số phòng, nặng nề gật đầu: “Được!”
Vừa nghĩ đến chuyện Dã Tử đi thuê phòng với người phụ nữ khác, cô liền khó chịu như bị dao đâm vào tim, hốc mắt không tự chủ mà cay cay, nước mắt đảo quanh lấp lánh.
Nam Vận vừa tức vừa buồn cười, đám người này thiệt là, vừa có tài vừa tấu hài, không xuất đạo thì thật là thiệt thòi.
Phía sau còn có rất nhiều ảnh, đều là hai người bọn họ, mỗi bức ảnh đều có thể gợi lên một đoạn ký ức của cô.
Lục Dã bị biểu cảm của cô gái nhỏ chọc cười, tay nâng bó hoa hồng đi về phía cô, tặng bó hoa hồng cho cô gái nhỏ, sau đó nắm lấy tay cô, dắt cô đi dến giữa vòng hoa hồng trên mặt đất.Phòng tổng thống ở trên tầng cao nhất, thang máy phải quét thẻ. Tiến vào thang máy, Lâm Lang đặt thẻ vào nơi quét thẻ của thang máy để quét, rồi ấn vào nút lên tầng cao nhất.
” Sao anh lại chiếu bức ảnh này chứ.” Cô có hơi bất mãn.
Nhân viên phục vụ ở trước cửa khách sạn đã được thông báo trước, nên cũng không ngăn cản hai cô gái lại.
Qủa thật là con thỏ cũng sẽ cắn người khi bị dồn vào đường cùng!
Vào ngày thứ Năm đầu tiên sau khi khai giảng, trường học đột nhiên bị mất điện, nên được tan học sớm. Cô tưởng là Dã Tử không biết chuyện được về sớm, cho nên sau khi tan học là lao thẳng đến phố hàng rong, không nói hai lời mà mua luôn một cây kem.
Bây giờ Nam Vận đã bị đánh mất lý trí, một lòng chỉ muốn bắt gian, hoàn toàn không thèm suy xét xem tại sao Lâm Lang lại biết số phòng, nặng nề gật đầu: “Được!”
Nam Vận lúc này mới hài lòng, nhưng mà vẫn kiêu ngạo “hừ” một tiếng.
Lâm Lang nghiêm túc phân tích: “Đầu tiên, chúng ta cần phải thần không biết quỷ không hay lấy được thẻ phòng, nếu không cậu tập kích sao được? Gõ cửa sao? Vậy thì không phải là đánh rắn động cỏ sao?”
Ánh sáng rộng lớn, vuông vắn — là màn hình chiếu.
Ở vị trí chính giữa dùng hoa hồng xếp thành một hình trái tim, Lục Dã mặc một thân âu phục thẳng thớm, trong tay cầm một bó hoa hồng xinh tươi, đứng ngay giữa trái tim, hai mắt ngậm cười nhìn cô, giọng điệu ấm áp ẩn giấu mấy phần tinh nghịch: “Chúc mừng Lục phu nhân bắt gian thành công.”
Lúc thầy Lâm xuất hiện trước mặt cô, cây kem kia mới ăn được một nửa, tâm trạng vốn đang ngọt ngào lập tức trở nên căng thẳng, trong đầu xuất hiện vài giây bối rối, cô bị dọa nên vội vã giấu kem ra sau lưng, như chim sợ cành cong mà nhìn về thầy Lâm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cuộc sống sau cưới bình yên mà không mất ấm áp.Lục Dã rất phối hợp với vợ mình: “Ừm, đều là anh nói bậy.”
Sau đó hai người mới sóng vai đi vào cửa lớn của khách sạn.
Nghe thấy hai chữ ” phòng ngủ”, tim Nam Vận lại bị treo lên lần nữa.
Lúc này Lâm Lang mới dán tấm thẻ phòng vào cửa, ” lạch cạch” một tiếng, cửa mở ra.
Lục Dã, anh là một tên khốn nạn!Lục Dã quay đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về bọn họ: “Đến sớm rồi, còn chưa đồng ý đâu.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hiện giờ cô cũng đã nhận ra hôm nay anh muốn làm gì rồi.
Nửa tiết học còn lại cũng không học nữa, hai người hùng hùng hổ hổ đi đến khách sạn Khải Hoàn.Lục Dã bị biểu cảm của cô gái nhỏ chọc cười, tay nâng bó hoa hồng đi về phía cô, tặng bó hoa hồng cho cô gái nhỏ, sau đó nắm lấy tay cô, dắt cô đi dến giữa vòng hoa hồng trên mặt đất.
Nam Vận nghe thì cũng thấy có lý, lông mày xinh đẹp lập tức nhíu lại, bất đắc dĩ lại sốt ruột hỏi: “Tớ phải làm sao mới lấy được thẻ phòng đây? Nhân viên khách sạn nhà người ta chắc chắn sẽ không đưa cho tớ!”
Vừa nghĩ đến chuyện Dã Tử đi thuê phòng với người phụ nữ khác, cô liền khó chịu như bị dao đâm vào tim, hốc mắt không tự chủ mà cay cay, nước mắt đảo quanh lấp lánh.
Triệu Béo: “Cả cái kịch bản, chỉ có Tiểu Lâm là có lời thoại, mấy anh em chúng tôi chỉ là đến để tăng thêm bầu không khí vui mừng, phủ lên sắc thái hạnh phúc, nếu em không đồng ý, hôm nay anh sẽ dùng cái cơ thể 100 cân này chặn cửa không cho đi!”
Lúc thầy Lâm xuất hiện trước mặt cô, cây kem kia mới ăn được một nửa, tâm trạng vốn đang ngọt ngào lập tức trở nên căng thẳng, trong đầu xuất hiện vài giây bối rối, cô bị dọa nên vội vã giấu kem ra sau lưng, như chim sợ cành cong mà nhìn về thầy Lâm.
Một giây sau, cửa phòng bị đóng lại.
Lúc này bọn họ đã ở bên nhau rồi, là khi cô lên lớp 11, tích cực hưởng ứng hoạt động Giờ Trái Đất — Thực ra là vì muốn trốn kế hoạch học tập do thầy Lâm bố trí — Vừa đến đúng 8h30 tối là tắt đèn, rồi châm nến.
Phía sau còn có rất nhiều ảnh, đều là hai người bọn họ, mỗi bức ảnh đều có thể gợi lên một đoạn ký ức của cô.Tiền xe chưa đến 20 đồng mà Nam Vận đưa luôn cho tài xế 100 đồng, không cho tài xế thối lại tiền đã cấp tốc mở cửa xuống xe, khí thế hùng hổ xông về cửa lớn của khách sạn Khải Hoàn.
Nam Vận hít sâu một hơi: “Ừm.”
Lâm Lang: “Không!” Sau đó cô ấy giơ tay chỉ về cửa phòng đang đóng chặt nào đó, nhỏ giọng nói: “Phòng kia hình như là phòng ngủ, chúng ta đi đến đó xem xem.”
Lục Dã nhướng mày, cười đáp: “Ai bảo em không chăm chỉ học tập chứ?”
Thảo nào sáng nay không gọi cô dậy, thảo nào không nói một tiếng mà đã đi rồi, thảo nào không nhận cuộc gọi của cô, thì ra là đi thuê phòng cùng với nữ minh tinh rồi? Còn gạt cô là đang mở cuộc họp gấp?
Mấy ngày nay cô vẫn luôn đợi một màn cầu hôn lãng mạn, thậm chí còn chuẩn bị xong nên khóc nói “em đồng ý” như thế nào rồi, kết quả là không đợi được cầu hôn, mà đợi được đi bắt gian.
Nam Vận hít sâu một hơi: “Ừm.”
Nam Vận khóc càng hăng hơn, hôm này cô vốn đến để bắt gian mà, không có một chút chuẩn bị nào cả mà đã được cầu hôn rồi!
Trên đường đi, tâm trạng của Nam Vận có thể dùng câu ” băng hỏa lưỡng trọng thiên” để hình dung — Lúc thì bừng bừng lửa giận, lúc thì lòng đầy lạnh lẽo thê lương.
Nam Vận nhớ bức ảnh này, nó được chụp vào sinh nhật mười một tuổi của Dã Tử, nhưng cô lại không nhớ lúc đó mình đang thay răng, bây giờ nhìn lại, vẫn có chút ngại ngùng.
Lâm Lang chậm hơn nửa nhịp, xuống xe còn phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp bước chân cô, vừa chạy vừa nói: “A Vận, cậu đi chậm một chút, bình tĩnh bình tĩnh!”
Trên đường đi, tâm trạng của Nam Vận có thể dùng câu ” băng hỏa lưỡng trọng thiên” để hình dung — Lúc thì bừng bừng lửa giận, lúc thì lòng đầy lạnh lẽo thê lương.
Lục Dã ném điều khiển từ xa lên đống hoa hồng, sau đó lấy một chiếc nhẫn kim cương từ trong ngực ra.
Lâm Lang: “Không!” Sau đó cô ấy giơ tay chỉ về cửa phòng đang đóng chặt nào đó, nhỏ giọng nói: “Phòng kia hình như là phòng ngủ, chúng ta đi đến đó xem xem.”
Còn nữa, chọn ai thì chọn? Cứ phải chọn cái cô Bách Tri Hạ kia?
” Không phải còn có tớ hay sao!” Lâm Lang đã tính trước mà vỗ vỗ ngực mình, sau đó thò tay vào trong túi áo khoác, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy một tấm thẻ phòng màu vàng, bình tĩnh ung dung, đắc chí nói: “Tớ sớm đã gọi điện cho chú tớ rồi! Chú tớ nói rồi, không thể nhân nhượng cho gian phu d·â·m phụ, chú ấy nguyện ý quân pháp bất vị thân*!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Địa điểm chụp bức ảnh này là ở cổng trường cấp 2 Thất Trung Tây Phụ, nói cụ thể hơn thì là ở lối ra vào phố hàng rong.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, không có âm thanh yêu đương vụng trộm nào.
Từ Lâm Ngôn: [ OK! Đã chuẩn bị sẵn sàng!]
Hồi đó cô mới lên lớp 6, từng có một đoạn thời gian mê xem phim Hàn mà khiến cho thành tích học tập bị thụt lùi rất nhiều, Dã Tử vì để trừng phạt cô, cả một kỳ nghỉ hè đều không cho cô mua kem, làm cô thèm muốn c·h·ế·t.
Ai mà ngờ thầy Lâm sớm đã chụp lén được cô đang mua kem làm bằng chứng phạm tội.
Lục Vũ Linh nhìn Nam Vận, nói như thật: “Chị dâu, hôm nay vì màn cầu hôn của anh trai, anh đã lùi ba cái hoạt động đó, nếu em không đồng ý anh trai anh, anh cũng sẽ không để em ra khỏi cánh cửa này đâu!”
Lục Dã nhướng mày, cười đáp: “Ai bảo em không chăm chỉ học tập chứ?”
Lâm Lang dặn dò: “Sau khi tiến vào phòng tuyệt đối không được nói chuyện, nếu không sẽ đánh rắn động cỏ!”
Lục Dã vừa hồi tưởng vừa cười nói: “Lục phu nhân hồi nhỏ vô cùng bá đạo, khi ăn bánh kem nhất định phải bôi kem lên mặt anh, không cho là khóc, bôi xong kem còn bắt anh chụp ảnh, bằng không lại tiếp tục khóc, khóc không ra thì giả vờ khóc, vừa khóc vừa cáo trạng với cậu anh, nói anh bắt nạt em.”
Khi Nam Vận tội nghiệp đau lòng dung mu bàn tay lau nước mắt, trong lòng cô ấy áy náy không thôi, khi sắc mặt Nam Vận xanh xám, thần sắc hung ác, nghiến răng nghiến lợi, tức đến độ hô hấp dồn dập, cô ấy lại sợ hãi gần c·h·ế·t.
Lâm Lang chậm hơn nửa nhịp, xuống xe còn phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp bước chân cô, vừa chạy vừa nói: “A Vận, cậu đi chậm một chút, bình tĩnh bình tĩnh!”
Nam Vận gật gật đầu: “Vâng, em đồng ý.”Nam Vận vẫn đang ở trạng thái ngây ngẩn, ngơ ngác nhìn về Dã Tử của cô.
Lúc này Lâm Lang mới dán tấm thẻ phòng vào cửa, ” lạch cạch” một tiếng, cửa mở ra.
Người khác là gần quê thì hồi hộp lo lắng, còn cô là gần gian tình thì hồi hộp lo sợ.
Cô cảm thấy mình đang đi đến bước đường cùng.
Ở vị trí chính giữa dùng hoa hồng xếp thành một hình trái tim, Lục Dã mặc một thân âu phục thẳng thớm, trong tay cầm một bó hoa hồng xinh tươi, đứng ngay giữa trái tim, hai mắt ngậm cười nhìn cô, giọng điệu ấm áp ẩn giấu mấy phần tinh nghịch: “Chúc mừng Lục phu nhân bắt gian thành công.”
Chuyện tình Tây Phụ phần 2, thành công viên mãn!
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lục Dã thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay phải của cô gái nhỏ, đeo nhẫn kim cương lên ngón áp út của cô.Triệu Béo: “Cả cái kịch bản, chỉ có Tiểu Lâm là có lời thoại, mấy anh em chúng tôi chỉ là đến để tăng thêm bầu không khí vui mừng, phủ lên sắc thái hạnh phúc, nếu em không đồng ý, hôm nay anh sẽ dùng cái cơ thể 100 cân này chặn cửa không cho đi!”
Lúc này bọn họ đã ở bên nhau rồi, là khi cô lên lớp 11, tích cực hưởng ứng hoạt động Giờ Trái Đất — Thực ra là vì muốn trốn kế hoạch học tập do thầy Lâm bố trí — Vừa đến đúng 8h30 tối là tắt đèn, rồi châm nến.
Lâm Lang dặn dò: “Sau khi tiến vào phòng tuyệt đối không được nói chuyện, nếu không sẽ đánh rắn động cỏ!”
Phong cảnh là trời xanh nước biếc bao la hùng vĩ, cô cưỡi trên cổ anh, hai tay giơ cao, giơ hai ngón tay đối diện với ống kính.
Chiếc nhẫn này nửa năm trước anh đã đưa ra một lần, nhưng lại bị trả lại tại chỗ.
Phong cảnh là trời xanh nước biếc bao la hùng vĩ, cô cưỡi trên cổ anh, hai tay giơ cao, giơ hai ngón tay đối diện với ống kính.
Rèm cửa sổ của phòng khách còn đang kéo ra, hơn nữa trên bàn uống nước cũng không có bất kỳ vật phẩm tư nhân nào, trông vừa sạch sẽ lại sáng sủa.
Cô mặt không đổi tim không đập trả lời: “Bạn học tặng kem cho em, em đã nói là em không lấy, cô ấy cứ đưa cho em, thịnh tình thì không thể chối từ!”Nam Vận nín khóc mỉm cười.
Nam Vận bật cười khi nhìn thấy bức ảnh này, hồi ức trong nháy mắt quay về mấy năm trước, tức giận nói: “Anh chỉ biết bắt nạt em! Kem cũng không cho em ăn!”
Từ Lâm Ngôn đơn giản thô bạo: “Em không đồng ý là không được! Nếu không đồng ý thì hôm nay em đừng mong bước ra khỏi cánh cửa này!”
Từ Lâm Ngôn: [ OK! Đã chuẩn bị sẵn sàng!]
Cô không biết là phòng nào, chỉ có thế đi theo Lâm Lang, cuối cùng dừng lại trước một cái cửa màu đen, giây phút đó cô cảm thấy trái tim mình cũng dừng theo đó.Cuối cùng Nam Vận cũng bước chậm lại, trừng mắt hỏi: “Dùng trí kiểu gì?”
Rõ ràng, lúc chụp bức ảnh này là ngày sinh nhật của bé trai, nhưng từ biểu cảm không khó để nhìn ra, khi cậu chụp bức ảnh này rất không tình nguyện.
Hồi đó cô mới lên lớp 6, từng có một đoạn thời gian mê xem phim Hàn mà khiến cho thành tích học tập bị thụt lùi rất nhiều, Dã Tử vì để trừng phạt cô, cả một kỳ nghỉ hè đều không cho cô mua kem, làm cô thèm muốn c·h·ế·t.
Nam Vận vừa tức vừa buồn cười, đám người này thiệt là, vừa có tài vừa tấu hài, không xuất đạo thì thật là thiệt thòi.
Lục Dã lại hỏi lần nữa: “Nam tiểu thư, em có đồng ý trở thành Lục phu nhân của anh không?”
Vào ngày thứ Năm đầu tiên sau khi khai giảng, trường học đột nhiên bị mất điện, nên được tan học sớm. Cô tưởng là Dã Tử không biết chuyện được về sớm, cho nên sau khi tan học là lao thẳng đến phố hàng rong, không nói hai lời mà mua luôn một cây kem.Lục Dã quay đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về bọn họ: “Đến sớm rồi, còn chưa đồng ý đâu.”
Cuộc sống sau cưới bình yên mà không mất ấm áp.
Cô cảm thấy mình đang đi đến bước đường cùng.
Sáng sớm hôm sau, Lục tiên sinh dẫn theo Lục phu nhân của anh đi đến cục dân chính lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.
Nam Vận bĩu môi: “Anh cầu hôn chẳng có chút thành ý nào cả.”
Sau đó hai người mới sóng vai đi vào cửa lớn của khách sạn.
Sau đó hai người mới sóng vai đi vào cửa lớn của khách sạn.
Năm người ngoài cửa lập tức reo hò vang trời.
Nam Vận và Lâm Lang cứ như vậy mà tiến vào khách sạn, thuận lợi lên thang máy.
Năm người ngoài cửa lập tức reo hò vang trời.
Lục Dã, anh là một tên khốn nạn!
Nam Vận hít sâu một hơi: “Ừm.”
Lâm Lang nghiêm túc phân tích: “Đầu tiên, chúng ta cần phải thần không biết quỷ không hay lấy được thẻ phòng, nếu không cậu tập kích sao được? Gõ cửa sao? Vậy thì không phải là đánh rắn động cỏ sao?”
Cô cảm thấy mình đang đi đến bước đường cùng.
Nam Vận gật gật đầu: “Vâng, em đồng ý.”
Lục Dã, anh là một tên khốn nạn!Trong căn phòng sáng sủa, ngoài cửa sổ đang mở rộng là cảnh xe cộ tấp nập của Tây Phụ.Lâm Lang vẫn luôn lặng lẽ quan sát Nam Vận.
Hiện giờ cô cũng đã nhận ra hôm nay anh muốn làm gì rồi.
Cửa thang máy từ từ khép lại, con số hiện lên trên thang máy dần dần tăng lên.Cô muốn đi bắt gian, muốn xác thực chân tướng, lại sợ hãi tận mắt nhìn thấy cảnh Dã Tử và người phụ nữ khác ở cùng nhau.
Đúng lúc này, Lâm Lang đứng đằng sau đột nhiên đẩy mạnh cô một cái, đẩy thẳng cô vào phòng.
Ai mà ngờ thầy Lâm sớm đã chụp lén được cô đang mua kem làm bằng chứng phạm tội.
Nghe thấy Nam Vận muốn đi “bắt gian”, Lâm Lang biết mình đã hoàn thành được hơn nửa nhiệm vụ, nhưng kịch bản vẫn chưa xong đâu, nữ chính vẫn cần nỗ lực, cô ấy không thể lơ là, nhanh chóng nói: “Tớ đi cùng cậu! Tớ biết bọn họ ở trong phòng nào!”
Bước chân của Nam Vận không chậm mà còn nhanh hơn, gần như là hét lên: “Tớ không bĩnh tĩnh nổi!”
Trong căn phòng sáng sủa, ngoài cửa sổ đang mở rộng là cảnh xe cộ tấp nập của Tây Phụ.
Đúng lúc này, Lâm Lang đứng đằng sau đột nhiên đẩy mạnh cô một cái, đẩy thẳng cô vào phòng.
Sau đó, cô ấy lại nhân lúc Nam Vận không chú ý, lén lút gửi tin nhắn cho Từ Lâm Ngôn: [ 5p sau là đến phim trường, các bộ phận hãy chú ý!]
Lục Dã lập tức nói: “Anh yêu em!”
Tiếp đó, tay anh cầm nhẫn kim cương, quỳ một chân trước mặt cô, trong hai con ngươi chỉ có bóng hình cô, ngập tràn thâm tình mở miệng: “Nam tiểu thư, em có nguyện ý trở thành Lục phu nhân của anh không?”
Lục Dã ném điều khiển từ xa lên đống hoa hồng, sau đó lấy một chiếc nhẫn kim cương từ trong ngực ra.
Nghe thấy hai chữ ” phòng ngủ”, tim Nam Vận lại bị treo lên lần nữa.
Lục Dã rất phối hợp với vợ mình: “Ừm, đều là anh nói bậy.”
Lục Dã cũng bật cười, mang theo vẻ đắc ý nhìn cô gái nhỏ của anh: “Xem ra em bắt buộc phải đồng ý rồi, nếu không hôm nay không đi nổi đâu.”
Lục Dã cũng bật cười, mang theo vẻ đắc ý nhìn cô gái nhỏ của anh: “Xem ra em bắt buộc phải đồng ý rồi, nếu không hôm nay không đi nổi đâu.”
Lâm Lang phụ họa: “Đúng!”
Cô cảm thấy mình đang đi đến bước đường cùng.
Lâm Lang chậm hơn nửa nhịp, xuống xe còn phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp bước chân cô, vừa chạy vừa nói: “A Vận, cậu đi chậm một chút, bình tĩnh bình tĩnh!”
(HOÀN CHÍNH VĂN)
Bây giờ Nam Vận không có chút ngại ngùng nữa rồi, mà là biến thành ngượng hẳn rồi: “Em không có! Anh nói bậy!”
Năm phút sau, xe taxi đã đến khách sạn Khải Hoàn.
Bây giờ Nam Vận không có chút ngại ngùng nữa rồi, mà là biến thành ngượng hẳn rồi: “Em không có! Anh nói bậy!”
Trong bức ảnh có hai đứa trẻ, một bé trai một bé gái. Bé trai cao hơn bé gái không ít, trên đỉnh đầu đội một chiếc mũ chóp bằng giấy màu vàng, trên gương mặt khôi ngô bị bôi không ít kem.
Bây giờ Nam Vận đã bị đánh mất lý trí, một lòng chỉ muốn bắt gian, hoàn toàn không thèm suy xét xem tại sao Lâm Lang lại biết số phòng, nặng nề gật đầu: “Được!”
Tâm trạng lên xuống chập trùng, còn k*ch th*ch hơn cả ngồi cáp treo, vừa tức giận, vừa cảm động.Đột nhiên có một ngày, một phần kinh hỉ chợt đến, và thế là, Chuyện tình Tây Phụ phần 3 theo thế mà sinh ra!
Lục Vũ Linh nhìn Nam Vận, nói như thật: “Chị dâu, hôm nay vì màn cầu hôn của anh trai, anh đã lùi ba cái hoạt động đó, nếu em không đồng ý anh trai anh, anh cũng sẽ không để em ra khỏi cánh cửa này đâu!”Nam Vận hít hít cái mũi đang cay, gật đầu: “Được!”
Nội tâm Lâm Lang hơi cảm thán, nhưng mà cũng không quên nhiệm vụ của mình: “Chuyện bắt gian này không thể dựa vào xúc động nhất thời được, chúng ta vẫn phải dựa vào lý trí! Cậu cứ trực tiếp như vậy cũng không lấy được thẻ phòng đâu!”
Nam Vận vẫn đang ở trạng thái ngây ngẩn, ngơ ngác nhìn về Dã Tử của cô.
Lâm Lang loay hoay không biết nên tiếp câu này thế nào, nhưng cô ấy là một nữ diễn viên chuyên nghiệp, có tố chất căn bản của diễn viên, lập tức đáp: “Cậu đừng gấp, còn nhớ những lời tớ vừa nói với cậu không? Phải giữ vững tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo!!”Triệu Béo: “Cả cái kịch bản, chỉ có Tiểu Lâm là có lời thoại, mấy anh em chúng tôi chỉ là đến để tăng thêm bầu không khí vui mừng, phủ lên sắc thái hạnh phúc, nếu em không đồng ý, hôm nay anh sẽ dùng cái cơ thể 100 cân này chặn cửa không cho đi!”
Thừa dịp Nam Vận không chú ý, Lâm Lang lại gửi tin nhắn cho Từ Lâm Ngôn: [ Mục tiêu đã lên thang máy, các bộ phận hãy chú ý!]
Nam Vận nín khóc mỉm cười.Hình ảnh đầu tiên trên màn chiếu, là một bức ảnh.Bước chân của Nam Vận không chậm mà còn nhanh hơn, gần như là hét lên: “Tớ không bĩnh tĩnh nổi!”
Nghe thấy Nam Vận muốn đi “bắt gian”, Lâm Lang biết mình đã hoàn thành được hơn nửa nhiệm vụ, nhưng kịch bản vẫn chưa xong đâu, nữ chính vẫn cần nỗ lực, cô ấy không thể lơ là, nhanh chóng nói: “Tớ đi cùng cậu! Tớ biết bọn họ ở trong phòng nào!”
Lại nghĩ đến người phụ nữ kia là Bách Tri Hạ, thì cô tức gần c·h·ế·t, giận đến nghiến răng, giận đến toàn thân run rẩy, giận đến muốn dùng tay xé nát đôi gian phu d·â·m phụ kia!
Trong đầu Nam Vận bây giờ toàn là dấu hỏi — Chuyện gì đây? Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy?
Rõ ràng, lúc chụp bức ảnh này là ngày sinh nhật của bé trai, nhưng từ biểu cảm không khó để nhìn ra, khi cậu chụp bức ảnh này rất không tình nguyện.
Nam Vận lúc này mới hài lòng, nhưng mà vẫn kiêu ngạo “hừ” một tiếng.
Lâm Lang nhìn cô một cái, nhỏ giọng nói: “Chuẩn bị xong chưa?”
Cô vốn cho rằng chuyện này mình làm không có kẽ hở nào, ai ngờ chủ nhiệm sớm đã gửi thông báo về, hại cô bị bắt quả tang.
Lâm Lang: “Đúng!”
Triệu Béo: “Cả cái kịch bản, chỉ có Tiểu Lâm là có lời thoại, mấy anh em chúng tôi chỉ là đến để tăng thêm bầu không khí vui mừng, phủ lên sắc thái hạnh phúc, nếu em không đồng ý, hôm nay anh sẽ dùng cái cơ thể 100 cân này chặn cửa không cho đi!”
Lục Dã nghiêm chỉnh uốn nắn: “Không phải bạn trai, là chồng.” Sau đó anh lại ấn vào điều khiển, trên màn chiếu cũng theo đó mà thay đổi.
Trên đường đi, tâm trạng của Nam Vận có thể dùng câu ” băng hỏa lưỡng trọng thiên” để hình dung — Lúc thì bừng bừng lửa giận, lúc thì lòng đầy lạnh lẽo thê lương.
Lục Dã nghiêm chỉnh uốn nắn: “Không phải bạn trai, là chồng.” Sau đó anh lại ấn vào điều khiển, trên màn chiếu cũng theo đó mà thay đổi.
Tiếp đó, tay anh cầm nhẫn kim cương, quỳ một chân trước mặt cô, trong hai con ngươi chỉ có bóng hình cô, ngập tràn thâm tình mở miệng: “Nam tiểu thư, em có nguyện ý trở thành Lục phu nhân của anh không?”
Lâm Lang tiếp tục nói theo kịch bản: “Đến lúc đó chúng ta không gõ cửa, đi thẳng vào phòng, nhưng mà cậu phải giữ được tỉnh táo, chúng ta phải lặng lẽ tiến vào phòng, tuyệt đối không thể đánh rắn động cỏ, bắt gian thì phải làm cho bọn họ không kịp trở tay!”
Nam Vận nín khóc mỉm cười.
Bây giờ Nam Vận không có chút ngại ngùng nữa rồi, mà là biến thành ngượng hẳn rồi: “Em không có! Anh nói bậy!”
Bức ảnh kế tiếp là khi cô đang diễn tập quân sự ở đại học, mặc bộ quân phục, khuôn mặt nhỏ phơi nắng đến đen thui, đứng bên cạnh Dã Tử trắng noãn như ngọc, giống y như đứa trẻ đi ra từ vùng núi.
Tiền xe chưa đến 20 đồng mà Nam Vận đưa luôn cho tài xế 100 đồng, không cho tài xế thối lại tiền đã cấp tốc mở cửa xuống xe, khí thế hùng hổ xông về cửa lớn của khách sạn Khải Hoàn.
Lại nghĩ đến người phụ nữ kia là Bách Tri Hạ, thì cô tức gần c·h·ế·t, giận đến nghiến răng, giận đến toàn thân run rẩy, giận đến muốn dùng tay xé nát đôi gian phu d·â·m phụ kia!
Trong phòng ngủ có giường, có giường đồng nghĩa với việc…
Lần trước chính là đám người này gạt cô Dã Tử xảy ra tai nạn giao thông, lần này lại lừa cô Dã Tử có bồ, lần nào cũng dọa cô không nhẹ.
” Sao anh lại chiếu bức ảnh này chứ.” Cô có hơi bất mãn.
Đây là một bức ảnh được chụp trộm.
Sau khi tất cả ảnh được chiếu hết, rèm cửa sổ lại được kéo ra, ánh mặt trời rực rỡ xuyên thấu qua cửa sổ chiếu rọi vào căn phòng, hắt xuống trên hoa hồng kiều diễm ngập tràn trên sàn.
Lại nghĩ đến người phụ nữ kia là Bách Tri Hạ, thì cô tức gần c·h·ế·t, giận đến nghiến răng, giận đến toàn thân run rẩy, giận đến muốn dùng tay xé nát đôi gian phu d·â·m phụ kia!Lục Dã, anh là một tên khốn nạn!
Nghe thấy hai chữ ” phòng ngủ”, tim Nam Vận lại bị treo lên lần nữa.Đúng lúc này, Lâm Lang đứng đằng sau đột nhiên đẩy mạnh cô một cái, đẩy thẳng cô vào phòng.
Nam Vận nhìn chằm chằm vào tấm thẻ phòng, hai mắt phát sáng: “Làm tốt lắm!”
Năm phút sau, xe taxi đã đến khách sạn Khải Hoàn.
Lúc thầy Lâm xuất hiện trước mặt cô, cây kem kia mới ăn được một nửa, tâm trạng vốn đang ngọt ngào lập tức trở nên căng thẳng, trong đầu xuất hiện vài giây bối rối, cô bị dọa nên vội vã giấu kem ra sau lưng, như chim sợ cành cong mà nhìn về thầy Lâm.
Lục Dã thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay phải của cô gái nhỏ, đeo nhẫn kim cương lên ngón áp út của cô.
Lâm Lang phụ họa: “Đúng!”
Người khác là gần quê thì hồi hộp lo lắng, còn cô là gần gian tình thì hồi hộp lo sợ.
Nam Vận nhớ bức ảnh này, nó được chụp vào sinh nhật mười một tuổi của Dã Tử, nhưng cô lại không nhớ lúc đó mình đang thay răng, bây giờ nhìn lại, vẫn có chút ngại ngùng.
Bé gái đứng bên cạnh cậu lại cười vô cùng xán lạn, con mắt đều cong cả lên. Lúc đó cô bé vẫn còn đang trong thời kỳ thay răng, thiếu mất một chiếc răng cửa, cười lên trông rất thú vị.
Lục Dã, anh là một tên khốn nạn!
Lúc thầy Lâm xuất hiện trước mặt cô, cây kem kia mới ăn được một nửa, tâm trạng vốn đang ngọt ngào lập tức trở nên căng thẳng, trong đầu xuất hiện vài giây bối rối, cô bị dọa nên vội vã giấu kem ra sau lưng, như chim sợ cành cong mà nhìn về thầy Lâm.
Nghe thấy hai chữ ” phòng ngủ”, tim Nam Vận lại bị treo lên lần nữa.
Trong bức ảnh có hai đứa trẻ, một bé trai một bé gái. Bé trai cao hơn bé gái không ít, trên đỉnh đầu đội một chiếc mũ chóp bằng giấy màu vàng, trên gương mặt khôi ngô bị bôi không ít kem.
Tiếp đó, tay anh cầm nhẫn kim cương, quỳ một chân trước mặt cô, trong hai con ngươi chỉ có bóng hình cô, ngập tràn thâm tình mở miệng: “Nam tiểu thư, em có nguyện ý trở thành Lục phu nhân của anh không?”
Tâm trạng lên xuống chập trùng, còn k*ch th*ch hơn cả ngồi cáp treo, vừa tức giận, vừa cảm động.
Anh vẫn chưa có bất kỳ hành động gì, Nam Vận đã khóc không thành tiếng rồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.