Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Cứ Vậy Mà Yêu Em

Trương Bất Nhất

Chương 74: Ngọt ngào 7:

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 74: Ngọt ngào 7:


Lục Dã đặt bát đũa trong tay xuống, ngồi xổm xuống, lấy tay phải đặt lên bụng vợ, mang theo chút nghiêm khắc dạy dỗ đứa nhỏ: “Ngoan ngoãn nào, không được bắt nạt vợ của ba nữa.”

Nam Vận mỉm cười, cúi đầu nhìn cái bụng gồ lên cao của mình, trong thần sắc mang theo tình thương từ ái vô tận: “Tiểu Hải Tinh của chúng ta là một cục cưng ngoan, ngoan hơn ba con nhiều.”

Thở dài một hơi, cô đành đi rửa mặt trước, sau đó quay lại gọi Lâm Lang dậy, vừa lay cô ấy vừa kêu: “Dậy mau đi, cậu mà không dậy là đến muộn mất!” Cuối cùng lại dùng đến đòn sát thủ: “Tớ và cục cưng còn phải ăn sáng nữa đấy!”

Lục Dã: “Em thấy anh sẽ tin sao?”

Nam Vận: “Nghe lời, chúng em nghe lời lắm.” Cô cũng vuốt vuốt bụng mình, dịu dàng nói: “Đúng không, Tiểu Hải Tinh?”

” Được.” Anh ấm giọng thúc giục: “Mau đi ngủ đi.”Lục Dã bất đắc dĩ: “Sao anh lại đáng ghét rồi?”

Khi Nam Vận mang thai được 6 tháng, Lục Dã vì muốn vợ mình được vui vẻ, nên vào một hôm thứ Bảy nào đó dẫn cô đến khu vui chơi mới mở ở khu Đông.

Ăn hàng còn tạm được, nhưng ăn đêm là thứ khiến người ta muốn ngừng mà không được nhất.

Chào hỏi với cục cưng xong, cô mới bắt đầu rửa mặt.Đúng vậy, tối nào cũng tiêu diêu tự tại như thế.

Chốt đơn xong, chưa đến 20p đồ đã được ship đến.

Nam Vận: “Anh suốt ngày nuông chiều em, em sắp bị anh chiều hư rồi! Sau này sinh con ra rồi, anh không chiều em nữa thì sao?”Đi vệ sinh xong thì bắt đầu rửa mặt.

Hôn đủ rồi, giọng điệu anh ôn hòa, ngập tràn dung túng cất tiếng: “Lục phu nhân không cần khách sáo, muốn giày vò anh thế nào cũng được.”

Không gặp nhau nửa tháng rồi, cô thật sự rất nhớ anh, hơn nữa vừa trông thấy anh, cái thói xấu thích dính người của cô lại tái phát rồi.

Nam Vận lại đứng đấy không đi, mắt tròn xoe nhìn anh: “Muốn anh ôm em.”

Lục Dã: “Nghe lời mà nửa đêm còn chưa ngủ? Cùng Lâm Lang ăn đồ nướng uống trà sữa?”

Nam Vận: “Chậc chậc chậc, xem người làm anh trai như anh kìa, nếu như Từ nhị người ta mà biết được, chắc chắc sẽ đau lòng c·h·ế·t mất.”

Nam Vận kiêu ngạo nhìn anh: “Em làm sao?”

Lục Dã vươn tay, nhẹ nhàng bẹo má cô một cái, trong bất đắc dĩ mang theo cưng chiều vô hạn: “Em đấy!”

Thế nhưng ngồi được dậy không có nghĩa là đã thành công rời giường, mới chỉ thành công một nửa mà thôi, Nam Vận còn phải ngồi trên giường đờ đẫn một lát mới vén chăn xuống giường.

Nam Vận không thèm tranh luận với anh: “Không tin anh cứ chống mắt lên mà xem.” Cô lại bổ sung thêm: “Đến lúc đó, không chừng đạo diễn Từ sẽ viết kịch bản mới, chắc anh cũng được tham gia đấy.”

Lục Dã khẽ thở dài, cố ý trêu cô: “Sau này cục cưng sinh ra rồi, em nhường con một chút, dù sao em cũng lớn hơn con.”” Vậy cậu lại giúp tớ gọi một suất miến chua cay nhá.”

Lục Dã bị hai cô gái chọc tức đến bật cười: “Bé còn muốn uống trà sữa, ăn đồ nướng sao? Bé mới mấy tháng chứ?”

Nam Vận không thèm tranh luận với anh: “Không tin anh cứ chống mắt lên mà xem.” Cô lại bổ sung thêm: “Đến lúc đó, không chừng đạo diễn Từ sẽ viết kịch bản mới, chắc anh cũng được tham gia đấy.”

Chốt đơn xong, chưa đến 20p đồ đã được ship đến.

Ngày đầu tiên Lục Dã đi công tác, thói xấu khó rời giường của cô đã biến mất.

Nam Vận: “Có điều em cảm thấy sắp rồi.”

Chắc cái này gọi là được sủng mà kiêu.

Cảm thấy như được thoát c·h·ế·t trong gang tấc.

” Được!” Lâm Lang vừa gọi đồ vào giỏ hàng vừa nói: “Đều nói chua trai cay gái, cậu muốn bỏ thêm dấm không?”

Nam Vận: “Đúng, đều là do Tiểu Hải Tinh, hai chúng em thực ra cũng không muốn đặt, nhưng không thể ủy khuất đứa nhỏ được.”

Nam Vận hơi kinh ngạc: “Vậy anh ngủ ở đâu đây? Nằm đất sao?”

Nam Vận tức ơi là tức, thở dài một hơi, thở phì phì nói với bụng mình: “Con chỉ biết giày vò mẹ! Giống hệt như ba con!”Nam Vận: “Còn chưa đâu.”

Nam Vận: “Có mỗi lần này bọ.”

Nam Vận còn bổ sung thêm câu: “Chỉ có mỗi lần này!”

” Được.” Anh ấm giọng thúc giục: “Mau đi ngủ đi.”10h đêm, hai người làm ổ trên sô pha xem chương trình truyền hình, Lâm Lang đưa ra ý kiến gọi đồ ship đến, Nam Vận từ chối tượng trưng một tí, Lâm Lang lại khuyên nhủ tượng trưng một tí, Nam Vận cũng đành phải miễn cưỡng đồng ý.

Đứng trước bồn rửa tay, cô không có mở vòi nước ngay, mà là kéo váy ngủ lên, cúi đầu nhìn bụng của mình, sau đó nhẹ nhàng vuốt vuốt — buổi sáng mỗi ngày cô đều làm như vậy.

Nam Vận còn bổ sung thêm câu: “Chỉ có mỗi lần này!”

Giọng nói Nam Vận cũng được hạ thấp: “Sao mà tớ biết được?”

Cô chỉ muốn dính anh.

Nam Vận sụt sịt mũi: “Em không tin!” Dứt lời, cô vùng tay anh ra, vén chăn, tức giận xuống giường.

Liên tiếp nửa tháng liền, nếu buổi trưa mà không có tiết, hai người họ lên lớp buổi sáng xong đều sẽ về thẳng nhà, nếu buổi chiều mà có tiết thì sẽ về ký túc xá — phòng ký túc là giường trên bàn dưới, Nam Vận leo lên không tiện, nên đã mua một chiếc giường gấp đặt ở ký túc xá.Nam Vận lườm anh: “Vậy anh cười cái gì?” Nói rồi vành mắt cô lại đỏ lên, mang theo tiếng nức nở nói: “Chắc chắn anh chê em xấu rồi.”

Nam Vận: “Chậc chậc chậc, xem người làm anh trai như anh kìa, nếu như Từ nhị người ta mà biết được, chắc chắc sẽ đau lòng c·h·ế·t mất.”

“Sao thế?” Lục Dã vừa sững sờ vừa căng thẳng, nhanh chóng đến lau nước mắt cho vợ mình: “Sao lại khóc rồi?”

Mấy phút sau, Nam Vận ngồi dậy, lặng lẽ vén chăn ra, xuống giường, đi đến trước tủ quần áo, nhẹ nhàng mở cánh tủ, ôm ra một cái chăn dưới đáy tủ.

Nam Vận: “Còn chưa đâu.”

Bị thầy Lục bắt ngay tại trận, Nam Vận và Lâm Lang ngay cả thở mạnh cũng không dám, càng đừng nói đến chuyện bao biện, rụt cổ đứng lên, dàn hàng ra đứng, cúi đầu, ngoan ngoãn tiếp nhận lời trách mắng của thầy Lục.

Tối nay Dã Tử ngủ ở đâu?

Lâm Lang rốt cục cũng mở mắt, vẻ mặt mơ màng ngồi dậy.

Nam Vận vốn là một con sâu khó gọi dậy, cộng thêm đang trong thời kỳ mang thai nên càng thích ngủ, dậy sớm đúng là việc khó càng thêm khó, ngày nào Lục Dã cũng phải tốn rất nhiều thời gian mới gọi cô dậy được, vả lại còn phải gọi dậy theo cách nhẹ nhàng, không thì sẽ chạm vào thần kinh nhạy cảm của thai phụ.

Lâm Lang, vẫn nằm im bất động, kéo chăn bịt kín đầu, tiếp tục nướng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nam Vận không phục: “Sao em lại không nghe lời chứ?”

Có lẽ vì muốn biểu đạt sự tán thành, Tiểu Hải Tinh còn động nhẹ mấy cái.

Lục Dã: “Đợi đến khi chúng ta biến thành ông bà già, anh vẫn sẽ cưng chiều em.”

Tây Phụ đúng là vùng đất tà môn, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Lục Dã thề thốt cam đoan: “Anh sẽ luôn nuông chiều em.”

Vừa ngủ dậy, trong vẻ mặt cô vẫn chứa đầy vẻ buồn ngủ, mắt nhắm mắt mở, miệng hơi cong lên, nom rất đáng yêu, sau khi mang thai cô đã cắt ngắn tóc đi, tóc dài ngang vai biến thành tóc ngắn ngang tai, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm, tóc vẫn có chút bù xù, y như chú mèo nhỏ lười biếng.

Thế nhưng ngồi được dậy không có nghĩa là đã thành công rời giường, mới chỉ thành công một nửa mà thôi, Nam Vận còn phải ngồi trên giường đờ đẫn một lát mới vén chăn xuống giường.

Lục Dã sững sờ, hỏi: “Hai người họ thực sự đến với nhau rồi?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Dã vừa đi qua cửa nhà liền nhíu mày, sau đó thì trông thấy hai vị đang ngồi quanh bàn uống nước được bày đầy mấy đồ ăn không tốt cho sức khỏe, sắc mặt lập tức sầm xuống, vẻ mặt xanh mét nhìn chằm chằm hai cô gái, lạnh lùng mở miệng: “Mấy giờ rồi mà còn ăn đồ nướng? Tại sao vẫn chưa đi ngủ?”

Lâm Lang hùa theo: “Đúng, Tiểu Hải Tinh thèm ăn miến chua cay, chúng em mới bất đắc dĩ đặt mua.”

Nam Vận không hề bị lay động, xỏ dép xong, đầu cũng không thèm quay mà đi luôn, Lục Dã cũng không biết nên làm thế nào, vội vã căng thẳng đi sau lưng vợ.

Lục Dã đành phải tiếp tục dỗ dành: “Anh có nấu bánh bao chiên em thích ăn nhất đó.”

Nam Vận sụt sịt mũi: “Em không tin!” Dứt lời, cô vùng tay anh ra, vén chăn, tức giận xuống giường.Sáng thứ hai Lục Dã sẽ quay về, thế là vào buổi tối hôm Chủ Nhật, Nam Vận và Lâm Lang thưởng thức một bữa tiệc đồ nướng nhỏ – tuy không được lành mạnh cho lắm nhưng có thể làm cho tâm trạng vui vẻ.

Lâm Lang: “Cô cũng cảm thấy ba cháu dữ quá, nhưng cô cũng không dám phản kháng.”

Nam Vận: “Còn chưa đâu.”

Lục Dã vẫn nghiêm mặt: “Tối nào cũng ăn như vầy sao?”

Ăn hàng còn tạm được, nhưng ăn đêm là thứ khiến người ta muốn ngừng mà không được nhất.

” Được!” Lâm Lang vừa gọi đồ vào giỏ hàng vừa nói: “Đều nói chua trai cay gái, cậu muốn bỏ thêm dấm không?”

Lâm Lang: “Cô cũng cảm thấy ba cháu dữ quá, nhưng cô cũng không dám phản kháng.”

10h đêm, hai người làm ổ trên sô pha xem chương trình truyền hình, Lâm Lang đưa ra ý kiến gọi đồ ship đến, Nam Vận từ chối tượng trưng một tí, Lâm Lang lại khuyên nhủ tượng trưng một tí, Nam Vận cũng đành phải miễn cưỡng đồng ý.

Chào hỏi với cục cưng xong, cô mới bắt đầu rửa mặt.

Nam Vận lườm anh: “Vậy anh cười cái gì?” Nói rồi vành mắt cô lại đỏ lên, mang theo tiếng nức nở nói: “Chắc chắn anh chê em xấu rồi.”

Nam Vận bĩu môi, rất không nói lý mà đáp: “Ngày nào anh cũng giày vò em.”

Nam Vận bĩu môi, rất không nói lý mà đáp: “Ngày nào anh cũng giày vò em.”

Nam Vận và Lâm Lang cứng người, trong ánh mắt nhìn về đối phương đều hiện rõ vẻ khiếp sợ và căng thẳng, cứ như học trò nhỏ đi thi mà bị bắt phao vậy — C·h·ế·t chắc rồi! C·h·ế·t chắc rồi! C·h·ế·t chắc rồi!!!!!

Nam Vận vẫn chưa chịu đi, lưu luyến nói: “Em muốn ở cùng anh.”

Bữa sáng rất đơn giản, là sữa bò và bánh mì, ăn xong, hai người cùng đến trường.

Dã Tử không ở nhà nửa tháng, cô vô cùng nhớ anh, mấy thói xấu bị chiều ra đều sửa được không ít, nhưng lại bị Lâm Lang dưỡng ra một thói xấu khác — ăn đêm.

Đến cửa nhà vệ sinh, Nam Vận bỗng quay phắt người lại, xụ mặt nhìn anh: “Không được đi theo em!” Nói xong, cô ngẩng đầu ưỡn ngực tiến vào nhà vệ sinh, đóng cửa cái “rầm” một tiếng.

Lục Dã vươn tay, nhẹ nhàng bẹo má cô một cái, trong bất đắc dĩ mang theo cưng chiều vô hạn: “Em đấy!”

Toàn bộ phòng khách ngập mùi đồ nướng và miến chua cay.

Lục Dã vừa đi qua cửa nhà liền nhíu mày, sau đó thì trông thấy hai vị đang ngồi quanh bàn uống nước được bày đầy mấy đồ ăn không tốt cho sức khỏe, sắc mặt lập tức sầm xuống, vẻ mặt xanh mét nhìn chằm chằm hai cô gái, lạnh lùng mở miệng: “Mấy giờ rồi mà còn ăn đồ nướng? Tại sao vẫn chưa đi ngủ?”

Lục Dã vẫn nghiêm mặt: “Tối nào cũng ăn như vầy sao?”

Một cái nồi to đùng từ trên trời giáng xuống, Lục Dã lập tức giải thích: “Anh nào có!”

Chắc cái này gọi là được sủng mà kiêu.

Mang thai được 7 tháng, Lục Dã phải đi công tác ở Nhật Bản nửa tháng, anh không yên lòng để vợ ở nhà một mình, thế nên muốn mời một dì đến chăm sóc cô, nhưng Nam Vận lại không muốn ở chung với người mình không quá quen thuộc, cho nên đưa ra ý kiến muốn Lâm Lang đến ở cùng cô.

Nam Vận không phục: “Sao em lại không nghe lời chứ?”Dịch: ChipNhưng mà nụ cười này của anh chẳng khác nào chạm phải quả bom, hốc mắt Nam Vận lập tức đỏ lên, mím chặt môi, mặt mày tủi thân trừng anh, nước mắt như những hạt trân châu thi nhau rơi xuống.

Hôn đủ rồi, giọng điệu anh ôn hòa, ngập tràn dung túng cất tiếng: “Lục phu nhân không cần khách sáo, muốn giày vò anh thế nào cũng được.”

Cô còn tưởng rằng anh sẽ giục cô đi ngủ tiếp, kết quả Lục Dã lại đáp: “Được.”

Mang thai được 7 tháng, Lục Dã phải đi công tác ở Nhật Bản nửa tháng, anh không yên lòng để vợ ở nhà một mình, thế nên muốn mời một dì đến chăm sóc cô, nhưng Nam Vận lại không muốn ở chung với người mình không quá quen thuộc, cho nên đưa ra ý kiến muốn Lâm Lang đến ở cùng cô.

Lục Dã vẫn đang dọn dẹp bàn uống nước, cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra, Nam Vận ôm chăn đi ra, đặt chăn lên sô pha.

Lục Dã thở dài một hơi, mệt mỏi nói: “Mấy người tha cho anh đi.”Nam Vận kiêu ngạo nhìn anh: “Em làm sao?”

Cảm xúc của thai phụ đều khá mẫn cảm, Nam Vận cũng không ngoại lệ, cho nên từ khi cô mang thai, Lục Dã càng chiều cô đến không có biên giới, ngoan ngoãn phục tùng mọi điều kiện của cô, nhưng mà, tâm trạng của thai phụ không dễ đoán, luôn có thời điểm bị lật xe không lường trước được.

Lục Dã khẽ thở dài: “Em đấy!” Anh lại véo mũi cô, dịu dàng thúc giục: “Mau đi ngủ đi.”

Dã Tử không ở nhà nửa tháng, cô vô cùng nhớ anh, mấy thói xấu bị chiều ra đều sửa được không ít, nhưng lại bị Lâm Lang dưỡng ra một thói xấu khác — ăn đêm.

Nam Vận kiêu ngạo nhìn anh: “Em làm sao?”

Cô bị anh chiều ra khá nhiều thói xấu, ví dụ như thích ngủ nướng, thích làm nũng dính người, thích quấn lấy giày vò người khác, nhưng mấy thói xấu này đều có điểm chung — chỉ có ở bên cạnh Dã Tử, mấy thói xấu này của cô mới phát tác, Dã Tử không ở bên cạnh, cô lại chẳng có thói xấu nào cả.

Toàn bộ phòng khách ngập mùi đồ nướng và miến chua cay.

Sáng hôm nay cũng như vậy, Lục Dã khó khăn lắm mới gọi được vợ dậy.

Lục Dã không nhịn được bật cười.

Lục Dã sững sờ, hỏi: “Hai người họ thực sự đến với nhau rồi?”

Lúc này, Nam Vận mới kịp nhận ra, mình lại ngớ ngẩn rồi.

Mấy phút sau, Nam Vận ngồi dậy, lặng lẽ vén chăn ra, xuống giường, đi đến trước tủ quần áo, nhẹ nhàng mở cánh tủ, ôm ra một cái chăn dưới đáy tủ.

Nam Vận lại đứng đấy không đi, mắt tròn xoe nhìn anh: “Muốn anh ôm em.”

Hôm nay anh cố ý đổi vé máy bay, vốn dĩ muốn về sớm để tạo bất ngờ cho vợ, kết quả thì hay rồi, cô còn cho anh bất ngờ ngược lại.

Hôm nay anh cố ý đổi vé máy bay, vốn dĩ muốn về sớm để tạo bất ngờ cho vợ, kết quả thì hay rồi, cô còn cho anh bất ngờ ngược lại.

Lâm Lang: “Đúng, khổ ai cũng không thể khổ đứa nhỏ.”

Nam Vận vẫn chưa chịu đi, lưu luyến nói: “Em muốn ở cùng anh.”

Lâm Lang: “Xem ra Tiểu Hải Tinh của chúng ta không thích ăn dấm.”

Lâm Lang: “Xem ra Tiểu Hải Tinh của chúng ta không thích ăn dấm.”

Ngày dự sinh của Nam Vận là vào ngày 20 tháng, nhưng vào ngày 15 tháng 3, Tiểu Hải Tinh đã đòi ra rồi.

Lục Dã bị cô chọc cười: “Trên giường, chúng ta đều ngủ trên giường, ngủ bên đối diện.”

Có lẽ vì muốn biểu đạt sự tán thành, Tiểu Hải Tinh còn động nhẹ mấy cái.

Một cái nồi to đùng từ trên trời giáng xuống, Lục Dã lập tức giải thích: “Anh nào có!”

Nam Vận cùng Lâm Lang lập tức im bặt, ngoan ngoãn chui vào trong chăn, tắt đèn đi ngủ.

Ngày đầu tiên Lục Dã đi công tác, thói xấu khó rời giường của cô đã biến mất.

Lục Dã bị hai cô gái chọc tức đến bật cười: “Bé còn muốn uống trà sữa, ăn đồ nướng sao? Bé mới mấy tháng chứ?”

Đứa nhóc kia không thèm nghe lời anh, sau khi nghe một trận mắng, đáp ngược lại bằng một đợt đạp mãnh liệt hơn.

Tối nay Dã Tử ngủ ở đâu?

Lục Dã vẫn là câu nói kia: “Không thể nào!”

Dã Tử không ở nhà nửa tháng, cô vô cùng nhớ anh, mấy thói xấu bị chiều ra đều sửa được không ít, nhưng lại bị Lâm Lang dưỡng ra một thói xấu khác — ăn đêm.

Khi ăn sáng, cô vẫn không để ý đến anh, nhưng lại ăn đến mấy cái bánh bao chiên, có thể gọi là ” việc nào ra việc đấy” — giận dỗi với chồng, song không có nghĩa là không vừa lòng với đồ anh nấu.

Giọng nói Nam Vận cũng được hạ thấp: “Sao mà tớ biết được?”

Hôn đủ rồi, giọng điệu anh ôn hòa, ngập tràn dung túng cất tiếng: “Lục phu nhân không cần khách sáo, muốn giày vò anh thế nào cũng được.”

Bụng Nam Vận to, eo không cong được, chỉ có thể ngồi trên ghế đẩu nhỏ để ăn, khi mở nắp hộp đựng miến chua cay ra, cô còn cảm thán: “Nếu anh cậu mà biết hai chúng ta giờ này còn ăn như vầy, không giận không lấy tiền.”

Lục Dã cười cười, đứng dậy, một tay giữ sau ót cô, hơi cúi người, hôn lên môi cô một cái.

Chú thỏ nhỏ rất chi là kiêu ngạo.

Không gặp nhau nửa tháng rồi, cô thật sự rất nhớ anh, hơn nữa vừa trông thấy anh, cái thói xấu thích dính người của cô lại tái phát rồi.

10h đêm, hai người làm ổ trên sô pha xem chương trình truyền hình, Lâm Lang đưa ra ý kiến gọi đồ ship đến, Nam Vận từ chối tượng trưng một tí, Lâm Lang lại khuyên nhủ tượng trưng một tí, Nam Vận cũng đành phải miễn cưỡng đồng ý.Tết năm nay, cô và Lục Dã về nhà họ Lục, đây là lần đầu tiên cô cùng anh về nhà ăn Tết.

Nhưng mà Nam Vận và Lâm Lang có c·h·ế·t cũng không thể thừa nhận, bằng không sẽ c·h·ế·t càng thảm hơn, hai người đồng thời lắc lắc đầu, dị khẩu đồng thanh: “Không có không có không có!”

Cục cưng đang lớn dần, bụng cô cũng dần dần lớn lên, thêm mấy tháng nữa thôi, cô có thể gặp được cục cưng rồi.

Nam Vận và Lâm Lang như được đại xá, nhanh chóng đến nhà vệ sinh rửa mặt, về phòng ngủ rồi đóng cửa lại, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Nam Vận: “…. “

Mang thai được 7 tháng, Lục Dã phải đi công tác ở Nhật Bản nửa tháng, anh không yên lòng để vợ ở nhà một mình, thế nên muốn mời một dì đến chăm sóc cô, nhưng Nam Vận lại không muốn ở chung với người mình không quá quen thuộc, cho nên đưa ra ý kiến muốn Lâm Lang đến ở cùng cô.

Ngày dự sinh của Nam Vận là vào ngày 20 tháng, nhưng vào ngày 15 tháng 3, Tiểu Hải Tinh đã đòi ra rồi.

Là cô mỗi ngày đều biến đổi hình thức giày vò anh — Nam Vận đuối lý, nhưng vẫn đúng lý hợp tình nói: “Giày vò anh thì làm sao? Em cứ thích giày vò anh đấy!”

Hai cô gái ở cùng nhau, thú vui lớn nhất có ba thứ — dạo phố, hít drama, ăn hàng.

Đứa nhóc kia không thèm nghe lời anh, sau khi nghe một trận mắng, đáp ngược lại bằng một đợt đạp mãnh liệt hơn.Cô còn tưởng rằng anh sẽ giục cô đi ngủ tiếp, kết quả Lục Dã lại đáp: “Được.”Rửa xong rồi mở cửa ra, thấy Lục Dã vẫn đang đứng trước cửa, thái độ nhún nhường giống hệt như người hầu cung nghênh nữ hoàng.

Bây giờ bọn họ đều đã biết giới tính của đứa bé rồi, là bé trai.

Lúc này Nam Vận mới hài lòng, như một chú mèo nhỏ nghịch ngợm cong lên khóe môi.

Nam Vận tức ơi là tức, thở dài một hơi, thở phì phì nói với bụng mình: “Con chỉ biết giày vò mẹ! Giống hệt như ba con!”

Liên tiếp nửa tháng liền, nếu buổi trưa mà không có tiết, hai người họ lên lớp buổi sáng xong đều sẽ về thẳng nhà, nếu buổi chiều mà có tiết thì sẽ về ký túc xá — phòng ký túc là giường trên bàn dưới, Nam Vận leo lên không tiện, nên đã mua một chiếc giường gấp đặt ở ký túc xá.

Nam Vận lại nhướng mày: “Đáng ghét!”

Lục Dã bất đắc dĩ mỉm cười, dang rộng hai tay, ôm vợ yêu vào lòng, rồi cúi đầu, hôn chụt lên trán cô một cái.

Trong mắt Lục Dã, Lâm Lang vẫn chỉ là một đứa trẻ con, chính bản thân con bé còn cần phải có người chăm sóc, làm sao có thể chăm sóc thai phụ được? Thế nhưng không lay chuyển được vợ mình, đành phải để con bé đến ở cùng cô.

Cảm thấy như được thoát c·h·ế·t trong gang tấc.

Đứng trước bồn rửa tay, cô không có mở vòi nước ngay, mà là kéo váy ngủ lên, cúi đầu nhìn bụng của mình, sau đó nhẹ nhàng vuốt vuốt — buổi sáng mỗi ngày cô đều làm như vậy.

Lúc này, Nam Vận mới kịp nhận ra, mình lại ngớ ngẩn rồi.

Lục Dã khẽ cau mày: “Rốt cục là ai giày vò ai hả?”

Ăn toàn là đồ không tốt cho sức khỏe, thầy Lục nhất định sẽ dạy dỗ các cô một trận ra trò.

“… … …”Đến cửa nhà vệ sinh, Nam Vận bỗng quay phắt người lại, xụ mặt nhìn anh: “Không được đi theo em!” Nói xong, cô ngẩng đầu ưỡn ngực tiến vào nhà vệ sinh, đóng cửa cái “rầm” một tiếng.

Ăn toàn là đồ không tốt cho sức khỏe, thầy Lục nhất định sẽ dạy dỗ các cô một trận ra trò.

Nam Vận và Lâm Lang như được đại xá, nhanh chóng đến nhà vệ sinh rửa mặt, về phòng ngủ rồi đóng cửa lại, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc này, cục cưng trong bụng bỗng đạp Nam Vận một cái, Nam Vận ” a” một tiếng, rồi đồng thời đặt hai tay mình lên bụng, cúi đầu, ra vẻ nghiêm túc nói: “Cái gì? Ba dữ quá sao? Ầm ĩ không để con ngủ hả? Haizz, mẹ cũng cảm thấy anh ấy dữ quá, nhưng mà mẹ cũng không chống đối được ba con.”

Giai đoạn sau của kỳ mang thai có phản ứng khá mạnh, Nam Vận bị bé đạp lung tung có chút không thoải mái, lập tức quên mình đang giận dỗi với chồng, ngẩng đầu lên, tội nghiệp nhìn Dã Tử, bắt đầu cáo trạng: “Con lại đạp em.”

Nam Vận mỉm cười, cúi đầu nhìn cái bụng gồ lên cao của mình, trong thần sắc mang theo tình thương từ ái vô tận: “Tiểu Hải Tinh của chúng ta là một cục cưng ngoan, ngoan hơn ba con nhiều.”Hôm nay anh cố ý đổi vé máy bay, vốn dĩ muốn về sớm để tạo bất ngờ cho vợ, kết quả thì hay rồi, cô còn cho anh bất ngờ ngược lại.

Lục Dã vẫn đang dọn dẹp bàn uống nước, cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra, Nam Vận ôm chăn đi ra, đặt chăn lên sô pha.

Lục Dã lại giơ tay lên, nhẹ nhàng véo má cô: “Sao em lại không nghe lời như vậy hả?”

Nhưng mà Nam Vận và Lâm Lang có c·h·ế·t cũng không thể thừa nhận, bằng không sẽ c·h·ế·t càng thảm hơn, hai người đồng thời lắc lắc đầu, dị khẩu đồng thanh: “Không có không có không có!”

Lúc lôi di động ra gọi đồ, Lâm Lang còn vuốt vuốt bụng Nam Vận: “Tiểu Hải Tinh ngoan, cô mời cháu ăn cánh gà nướng nhé!”

Cô cũng nhận ra bản thân trong khoảng thời gian này bị anh chiều hư rồi, nhưng mà không sửa được, bởi vì cô biết anh tuyệt đối sẽ không giận, ngược lại sẽ càng nghe lời cô hơn, cho nên cô mới càng ngày càng làm càn.

Hiện giờ cô chính là được sủng mà kiêu tiêu chuẩn.Cái điệu bộ đột xuất kiểm tra này, giống hệt như hồi cấp ba bị bác quản lý ký túc xá đến kiểm tra phòng, khiến các cô giật mình thon thót.

Nam Vận mỉm cười, cúi đầu nhìn cái bụng gồ lên cao của mình, trong thần sắc mang theo tình thương từ ái vô tận: “Tiểu Hải Tinh của chúng ta là một cục cưng ngoan, ngoan hơn ba con nhiều.”

Mấy phút sau, Nam Vận ngồi dậy, lặng lẽ vén chăn ra, xuống giường, đi đến trước tủ quần áo, nhẹ nhàng mở cánh tủ, ôm ra một cái chăn dưới đáy tủ.Trên sô pha sao?

Lâm Lang: “Xem ra Tiểu Hải Tinh của chúng ta không thích ăn dấm.”

Cô cũng nhận ra bản thân trong khoảng thời gian này bị anh chiều hư rồi, nhưng mà không sửa được, bởi vì cô biết anh tuyệt đối sẽ không giận, ngược lại sẽ càng nghe lời cô hơn, cho nên cô mới càng ngày càng làm càn.

Không qua bao lâu, Lâm Lang đã chìm vào giấc ngủ, còn Nam Vận thì lại không ngủ được, khe hở giữa cánh cửa lộ ra ánh đèn ngoài phòng khách.

Nam Vận: “Nghe lời, chúng em nghe lời lắm.” Cô cũng vuốt vuốt bụng mình, dịu dàng nói: “Đúng không, Tiểu Hải Tinh?”

Trong mắt Lục Dã, Lâm Lang vẫn chỉ là một đứa trẻ con, chính bản thân con bé còn cần phải có người chăm sóc, làm sao có thể chăm sóc thai phụ được? Thế nhưng không lay chuyển được vợ mình, đành phải để con bé đến ở cùng cô.

Nam Vận mở mắt ra, đầu tiên là mơ màng một lúc, sau đó mới không tình nguyện rời giường. Bây giờ bụng to rồi, muốn ngồi dậy cũng trở nên khó khăn hơn, vì vậy khi cô ngồi dậy, Lục Dã sẽ kịp thời đỡ lấy cô.

Sáng thứ hai Lục Dã sẽ quay về, thế là vào buổi tối hôm Chủ Nhật, Nam Vận và Lâm Lang thưởng thức một bữa tiệc đồ nướng nhỏ – tuy không được lành mạnh cho lắm nhưng có thể làm cho tâm trạng vui vẻ.

Lâm Lang: “Đúng, khổ ai cũng không thể khổ đứa nhỏ.”Cô còn tưởng rằng anh sẽ giục cô đi ngủ tiếp, kết quả Lục Dã lại đáp: “Được.”

Vừa ngủ dậy, trong vẻ mặt cô vẫn chứa đầy vẻ buồn ngủ, mắt nhắm mắt mở, miệng hơi cong lên, nom rất đáng yêu, sau khi mang thai cô đã cắt ngắn tóc đi, tóc dài ngang vai biến thành tóc ngắn ngang tai, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm, tóc vẫn có chút bù xù, y như chú mèo nhỏ lười biếng.

Nhưng mà Nam Vận và Lâm Lang có c·h·ế·t cũng không thể thừa nhận, bằng không sẽ c·h·ế·t càng thảm hơn, hai người đồng thời lắc lắc đầu, dị khẩu đồng thanh: “Không có không có không có!”Cô vừa dứt lời, cửa phòng chợt bị gõ vang: “cốc cốc cốc” ba tiếng, làm người trong phòng giật nảy mình, sau đó giọng nói của Lục Dã truyền từ ngoài cửa vào: “Mau ngủ đi!”

Lục Dã vẫn là câu nói kia: “Không thể nào!”

Nhưng mà nụ cười này của anh chẳng khác nào chạm phải quả bom, hốc mắt Nam Vận lập tức đỏ lên, mím chặt môi, mặt mày tủi thân trừng anh, nước mắt như những hạt trân châu thi nhau rơi xuống.

Hiện giờ cô chính là được sủng mà kiêu tiêu chuẩn.

Bởi vì tháng bầu quá lớn, cô không thể ngồi máy bay, cũng không thể lặn lội đường xa, cho nên Tết năm nay không thể về Đông Phụ được, vì chuyện này mà cô còn buồn bã khóc một trận.

Dã Tử không ở nhà nửa tháng, cô vô cùng nhớ anh, mấy thói xấu bị chiều ra đều sửa được không ít, nhưng lại bị Lâm Lang dưỡng ra một thói xấu khác — ăn đêm.

Trên người cô mặc váy ngủ màu hồng, dù cách một tầng vải mỏng, nhưng vẫn có thể thấy rõ được trên bề mặt bụng cô đang không ngừng lên xuống.

10h đêm, hai người làm ổ trên sô pha xem chương trình truyền hình, Lâm Lang đưa ra ý kiến gọi đồ ship đến, Nam Vận từ chối tượng trưng một tí, Lâm Lang lại khuyên nhủ tượng trưng một tí, Nam Vận cũng đành phải miễn cưỡng đồng ý.Liên tiếp nửa tháng liền, nếu buổi trưa mà không có tiết, hai người họ lên lớp buổi sáng xong đều sẽ về thẳng nhà, nếu buổi chiều mà có tiết thì sẽ về ký túc xá — phòng ký túc là giường trên bàn dưới, Nam Vận leo lên không tiện, nên đã mua một chiếc giường gấp đặt ở ký túc xá.

Lúc này Nam Vận mới hài lòng, như một chú mèo nhỏ nghịch ngợm cong lên khóe môi.

“Sao thế?” Lục Dã vừa sững sờ vừa căng thẳng, nhanh chóng đến lau nước mắt cho vợ mình: “Sao lại khóc rồi?”

Nam Vận cùng Lâm Lang lập tức im bặt, ngoan ngoãn chui vào trong chăn, tắt đèn đi ngủ.

Bụng Nam Vận to, eo không cong được, chỉ có thể ngồi trên ghế đẩu nhỏ để ăn, khi mở nắp hộp đựng miến chua cay ra, cô còn cảm thán: “Nếu anh cậu mà biết hai chúng ta giờ này còn ăn như vầy, không giận không lấy tiền.”

Lục Dã thở phào nhẹ nhõm.

Nam Vận và Lâm Lang như được đại xá, nhanh chóng đến nhà vệ sinh rửa mặt, về phòng ngủ rồi đóng cửa lại, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.Nam Vận: “Có mỗi lần này bọ.”

Thời khắc đó cuối cùng Nam Vận cũng được trải nghiệm cảm giác của chồng cô khi gọi cô dậy vào mỗi sáng — Bạn vĩnh viễn không gọi được một người muốn ngủ thức dậy.

Nam Vận: “Có điều em cảm thấy sắp rồi.”

Lục Dã cười cười, đứng dậy, một tay giữ sau ót cô, hơi cúi người, hôn lên môi cô một cái.

Bụng quá lớn, bây giờ cô chỉ có thể nghiêng người dựa vào lòng anh, ngửa đầu lên nhìn, nói: “Em rất nhớ anh.”

Khi ăn sáng, cô vẫn không để ý đến anh, nhưng lại ăn đến mấy cái bánh bao chiên, có thể gọi là ” việc nào ra việc đấy” — giận dỗi với chồng, song không có nghĩa là không vừa lòng với đồ anh nấu.

Nam Vận lườm anh: “Vậy anh cười cái gì?” Nói rồi vành mắt cô lại đỏ lên, mang theo tiếng nức nở nói: “Chắc chắn anh chê em xấu rồi.”

Lục Dã vươn tay, nhẹ nhàng bẹo má cô một cái, trong bất đắc dĩ mang theo cưng chiều vô hạn: “Em đấy!”

Giai đoạn sau của kỳ mang thai có phản ứng khá mạnh, Nam Vận bị bé đạp lung tung có chút không thoải mái, lập tức quên mình đang giận dỗi với chồng, ngẩng đầu lên, tội nghiệp nhìn Dã Tử, bắt đầu cáo trạng: “Con lại đạp em.”

Nam Vận không phục: “Sao em lại không nghe lời chứ?”

Nam Vận: “Còn chưa đâu.”

Lục Dã khẽ cau mày: “Rốt cục là ai giày vò ai hả?”

Lục Dã thở phào nhẹ nhõm.

Lục Dã bất đắc dĩ: “Sao anh lại đáng ghét rồi?”

Thế nhưng ngồi được dậy không có nghĩa là đã thành công rời giường, mới chỉ thành công một nửa mà thôi, Nam Vận còn phải ngồi trên giường đờ đẫn một lát mới vén chăn xuống giường.

Nam Vận: “Tiểu Hải Tinh nói cháu không chỉ muốn ăn cánh gà nướng, mà còn muốn ăn thịt cuộn nấm nữa.”

Nam Vận: “Nghe lời, chúng em nghe lời lắm.” Cô cũng vuốt vuốt bụng mình, dịu dàng nói: “Đúng không, Tiểu Hải Tinh?”

Lâm Lang vừa gặm cánh gà nướng vừa không thèm để ý đáp: “Yên tâm đi, giờ anh ấy còn đang ở Nhật Bản kia kìa, không về ngay được đâu.”

Đi vệ sinh xong thì bắt đầu rửa mặt.

Toàn bộ phòng khách ngập mùi đồ nướng và miến chua cay.

Nam Vận tức ơi là tức, thở dài một hơi, thở phì phì nói với bụng mình: “Con chỉ biết giày vò mẹ! Giống hệt như ba con!”

Bởi vì tháng bầu quá lớn, cô không thể ngồi máy bay, cũng không thể lặn lội đường xa, cho nên Tết năm nay không thể về Đông Phụ được, vì chuyện này mà cô còn buồn bã khóc một trận.

Lúc này, Nam Vận mới kịp nhận ra, mình lại ngớ ngẩn rồi.Nam Vận mở mắt ra, đầu tiên là mơ màng một lúc, sau đó mới không tình nguyện rời giường. Bây giờ bụng to rồi, muốn ngồi dậy cũng trở nên khó khăn hơn, vì vậy khi cô ngồi dậy, Lục Dã sẽ kịp thời đỡ lấy cô.

Lúc này thai của cô đã được 7 tháng rồi, một tháng sau, thi cuối kỳ, kế đó chính là đón Tết.

Lâm Lang, vẫn nằm im bất động, kéo chăn bịt kín đầu, tiếp tục nướng.

Nam Vận không hề bị lay động, xỏ dép xong, đầu cũng không thèm quay mà đi luôn, Lục Dã cũng không biết nên làm thế nào, vội vã căng thẳng đi sau lưng vợ.

Nam Vận và Lâm Lang không còn gì để nói.

Ăn toàn là đồ không tốt cho sức khỏe, thầy Lục nhất định sẽ dạy dỗ các cô một trận ra trò.

“Vậy… Lâm Lang làm sao đây?” Cô hơi có chút áy náy: “Để một mình cậu ấy ở lại đây sao?”

Lâm Lang vừa gặm cánh gà nướng vừa không thèm để ý đáp: “Yên tâm đi, giờ anh ấy còn đang ở Nhật Bản kia kìa, không về ngay được đâu.”

Nam Vận: “Đúng, đều là do Tiểu Hải Tinh, hai chúng em thực ra cũng không muốn đặt, nhưng không thể ủy khuất đứa nhỏ được.”

Lâm Lang hùa theo: “Đúng, Tiểu Hải Tinh thèm ăn miến chua cay, chúng em mới bất đắc dĩ đặt mua.”

” Em đưa chăn cho anh.”

Lục Dã đành phải tiếp tục dỗ dành: “Anh có nấu bánh bao chiên em thích ăn nhất đó.”

Nam Vận vẫn chưa chịu đi, lưu luyến nói: “Em muốn ở cùng anh.”Câu nói một lần mang thai, ba năm ngốc nghếch, không sai chút nào mà.

Tết năm nay, cô và Lục Dã về nhà họ Lục, đây là lần đầu tiên cô cùng anh về nhà ăn Tết.

Lục Dã thật sự không làm gì được hai người này, chợt thấy thật mệt tim, thở dài một hơi, bất đắc dĩ ra lệnh: “Bây giờ hai người lập tức đi ngủ ngay.”

Nam Vận cùng Lâm Lang lập tức im bặt, ngoan ngoãn chui vào trong chăn, tắt đèn đi ngủ.

Nam Vận: “Đúng, đều là do Tiểu Hải Tinh, hai chúng em thực ra cũng không muốn đặt, nhưng không thể ủy khuất đứa nhỏ được.”Trên người cô mặc váy ngủ màu hồng, dù cách một tầng vải mỏng, nhưng vẫn có thể thấy rõ được trên bề mặt bụng cô đang không ngừng lên xuống.

“Sao thế?” Lục Dã vừa sững sờ vừa căng thẳng, nhanh chóng đến lau nước mắt cho vợ mình: “Sao lại khóc rồi?”

Lục Dã lại giơ tay lên, nhẹ nhàng véo má cô: “Sao em lại không nghe lời như vậy hả?”

Hai cô gái ở cùng nhau, thú vui lớn nhất có ba thứ — dạo phố, hít drama, ăn hàng.

Cảm thấy như được thoát c·h·ế·t trong gang tấc.

Chú thỏ nhỏ rất chi là kiêu ngạo.

Trên sô pha sao?” Em đưa chăn cho anh.”

Đúng lúc này, cục cưng trong bụng bỗng đạp Nam Vận một cái, Nam Vận ” a” một tiếng, rồi đồng thời đặt hai tay mình lên bụng, cúi đầu, ra vẻ nghiêm túc nói: “Cái gì? Ba dữ quá sao? Ầm ĩ không để con ngủ hả? Haizz, mẹ cũng cảm thấy anh ấy dữ quá, nhưng mà mẹ cũng không chống đối được ba con.”

10h đêm, hai người làm ổ trên sô pha xem chương trình truyền hình, Lâm Lang đưa ra ý kiến gọi đồ ship đến, Nam Vận từ chối tượng trưng một tí, Lâm Lang lại khuyên nhủ tượng trưng một tí, Nam Vận cũng đành phải miễn cưỡng đồng ý.

Tây Phụ đúng là vùng đất tà môn, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Lục Dã: “Em thấy anh sẽ tin sao?”

Lâm Lang vừa gặm cánh gà nướng vừa không thèm để ý đáp: “Yên tâm đi, giờ anh ấy còn đang ở Nhật Bản kia kìa, không về ngay được đâu.”

“Vậy… Lâm Lang làm sao đây?” Cô hơi có chút áy náy: “Để một mình cậu ấy ở lại đây sao?”

Hiện giờ chỉ cần nghe thấy hai chữ “kịch bản” thôi là đầu anh to ra.Nam Vận cùng Lâm Lang lập tức im bặt, ngoan ngoãn chui vào trong chăn, tắt đèn đi ngủ.

“Vậy… Lâm Lang làm sao đây?” Cô hơi có chút áy náy: “Để một mình cậu ấy ở lại đây sao?”

Hiện giờ chỉ cần nghe thấy hai chữ “kịch bản” thôi là đầu anh to ra.

Lúc lôi di động ra gọi đồ, Lâm Lang còn vuốt vuốt bụng Nam Vận: “Tiểu Hải Tinh ngoan, cô mời cháu ăn cánh gà nướng nhé!”

Lâm Lang, vẫn nằm im bất động, kéo chăn bịt kín đầu, tiếp tục nướng.

Nhưng mà nụ cười này của anh chẳng khác nào chạm phải quả bom, hốc mắt Nam Vận lập tức đỏ lên, mím chặt môi, mặt mày tủi thân trừng anh, nước mắt như những hạt trân châu thi nhau rơi xuống.

Bị thầy Lục bắt ngay tại trận, Nam Vận và Lâm Lang ngay cả thở mạnh cũng không dám, càng đừng nói đến chuyện bao biện, rụt cổ đứng lên, dàn hàng ra đứng, cúi đầu, ngoan ngoãn tiếp nhận lời trách mắng của thầy Lục.

Lục Dã bất đắc dĩ mỉm cười, dang rộng hai tay, ôm vợ yêu vào lòng, rồi cúi đầu, hôn chụt lên trán cô một cái.

Trong ban đêm yên tĩnh, gọi ship một suất đồ ăn, xem tivi, kết hợp với trà sữa, ăn chút thịt nướng – thật là tuyệt cú mèo!

Chú thỏ nhỏ rất chi là kiêu ngạo.

Nam Vận sụt sịt mũi: “Em không tin!” Dứt lời, cô vùng tay anh ra, vén chăn, tức giận xuống giường.

Nam Vận không thèm tranh luận với anh: “Không tin anh cứ chống mắt lên mà xem.” Cô lại bổ sung thêm: “Đến lúc đó, không chừng đạo diễn Từ sẽ viết kịch bản mới, chắc anh cũng được tham gia đấy.”

Cục cưng đang lớn dần, bụng cô cũng dần dần lớn lên, thêm mấy tháng nữa thôi, cô có thể gặp được cục cưng rồi.Một cái nồi to đùng từ trên trời giáng xuống, Lục Dã lập tức giải thích: “Anh nào có!”Không qua bao lâu, Lâm Lang đã chìm vào giấc ngủ, còn Nam Vận thì lại không ngủ được, khe hở giữa cánh cửa lộ ra ánh đèn ngoài phòng khách.

Lục Dã không nhịn được bật cười.Lục Dã vẫn là câu nói kia: “Không thể nào!”

” Được.” Anh ấm giọng thúc giục: “Mau đi ngủ đi.”

Hôm nay anh cố ý đổi vé máy bay, vốn dĩ muốn về sớm để tạo bất ngờ cho vợ, kết quả thì hay rồi, cô còn cho anh bất ngờ ngược lại.Bây giờ bọn họ đều đã biết giới tính của đứa bé rồi, là bé trai.

“… … …”

Lâm Lang: “Cô cũng cảm thấy ba cháu dữ quá, nhưng cô cũng không dám phản kháng.”

Nam Vận cùng Lâm Lang lập tức im bặt, ngoan ngoãn chui vào trong chăn, tắt đèn đi ngủ.Nam Vận: “Tiểu Hải Tinh nói cháu không chỉ muốn ăn cánh gà nướng, mà còn muốn ăn thịt cuộn nấm nữa.”

Trong mắt Lục Dã, Lâm Lang vẫn chỉ là một đứa trẻ con, chính bản thân con bé còn cần phải có người chăm sóc, làm sao có thể chăm sóc thai phụ được? Thế nhưng không lay chuyển được vợ mình, đành phải để con bé đến ở cùng cô.

” Anh không có!” Lục Dã vừa lau nước mắt cho cô vừa bận rộn giải thích: “Anh chỉ thấy em đáng yêu thôi mà!”

Lâm Lang hùa theo: “Đúng, Tiểu Hải Tinh thèm ăn miến chua cay, chúng em mới bất đắc dĩ đặt mua.”

Nam Vận: “Đúng, đều là do Tiểu Hải Tinh, hai chúng em thực ra cũng không muốn đặt, nhưng không thể ủy khuất đứa nhỏ được.”

Cô chỉ muốn dính anh.

Nam Vận còn bổ sung thêm câu: “Chỉ có mỗi lần này!”

Rửa xong rồi mở cửa ra, thấy Lục Dã vẫn đang đứng trước cửa, thái độ nhún nhường giống hệt như người hầu cung nghênh nữ hoàng.

Lục Dã: “Em thấy anh sẽ tin sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ăn sáng xong, Lục Dã bắt đầu dọn dẹp bát đũa, Nam Vận thì dựa vào lưng ghế, lười biếng vuốt bụng, đúng lúc này cục cưng tự dưng đạp vài cái.

Mấy phút sau, Nam Vận ngồi dậy, lặng lẽ vén chăn ra, xuống giường, đi đến trước tủ quần áo, nhẹ nhàng mở cánh tủ, ôm ra một cái chăn dưới đáy tủ.

Lục Dã khẽ thở dài, cố ý trêu cô: “Sau này cục cưng sinh ra rồi, em nhường con một chút, dù sao em cũng lớn hơn con.”

Là cô mỗi ngày đều biến đổi hình thức giày vò anh — Nam Vận đuối lý, nhưng vẫn đúng lý hợp tình nói: “Giày vò anh thì làm sao? Em cứ thích giày vò anh đấy!”

Nam Vận kiêu ngạo nhìn anh: “Em làm sao?”Nam Vận không hề bị lay động, xỏ dép xong, đầu cũng không thèm quay mà đi luôn, Lục Dã cũng không biết nên làm thế nào, vội vã căng thẳng đi sau lưng vợ.

Mùng một Tết, Lục Vũ Linh và Lý Tây Ninh cũng về nhà họ Lục. Lý Tây Ninh cũng sắp lâm bồn, hai bà bầu bự ngồi cùng nhau, có những chủ đề chung nói không hết.

Nam Vận hơi kinh ngạc: “Vậy anh ngủ ở đâu đây? Nằm đất sao?”

Nam Vận còn bổ sung thêm câu: “Chỉ có mỗi lần này!”

Lâm Lang: “Xem ra Tiểu Hải Tinh của chúng ta không thích ăn dấm.”

Thực ra, tối nay anh định đến nhà đối diện ngủ, nhưng nếu vợ đã đưa chăn đến cho anh, anh cũng không thể không nể mặt cô.

Câu nói một lần mang thai, ba năm ngốc nghếch, không sai chút nào mà.Bụng quá lớn, bây giờ cô chỉ có thể nghiêng người dựa vào lòng anh, ngửa đầu lên nhìn, nói: “Em rất nhớ anh.”Thở dài một hơi, cô đành đi rửa mặt trước, sau đó quay lại gọi Lâm Lang dậy, vừa lay cô ấy vừa kêu: “Dậy mau đi, cậu mà không dậy là đến muộn mất!” Cuối cùng lại dùng đến đòn sát thủ: “Tớ và cục cưng còn phải ăn sáng nữa đấy!”

Hiện giờ chỉ cần nghe thấy hai chữ “kịch bản” thôi là đầu anh to ra.

Cô chỉ muốn dính anh.Hiện giờ cô chính là được sủng mà kiêu tiêu chuẩn.

Ăn toàn là đồ không tốt cho sức khỏe, thầy Lục nhất định sẽ dạy dỗ các cô một trận ra trò.Trong ban đêm yên tĩnh, gọi ship một suất đồ ăn, xem tivi, kết hợp với trà sữa, ăn chút thịt nướng – thật là tuyệt cú mèo!

Hai cô gái ở cùng nhau, thú vui lớn nhất có ba thứ — dạo phố, hít drama, ăn hàng.

Không qua bao lâu, Lâm Lang đã chìm vào giấc ngủ, còn Nam Vận thì lại không ngủ được, khe hở giữa cánh cửa lộ ra ánh đèn ngoài phòng khách.

Dịch: Chip

Không qua bao lâu, Lâm Lang đã chìm vào giấc ngủ, còn Nam Vận thì lại không ngủ được, khe hở giữa cánh cửa lộ ra ánh đèn ngoài phòng khách.

Lục Dã khẽ thở dài: “Em đấy!” Anh lại véo mũi cô, dịu dàng thúc giục: “Mau đi ngủ đi.”

Bữa sáng rất đơn giản, là sữa bò và bánh mì, ăn xong, hai người cùng đến trường.

Lục Dã bất đắc dĩ mỉm cười, dang rộng hai tay, ôm vợ yêu vào lòng, rồi cúi đầu, hôn chụt lên trán cô một cái.

Nam Vận: “Tiểu Hải Tinh nói cháu không chỉ muốn ăn cánh gà nướng, mà còn muốn ăn thịt cuộn nấm nữa.”

Thế nhưng ngồi được dậy không có nghĩa là đã thành công rời giường, mới chỉ thành công một nửa mà thôi, Nam Vận còn phải ngồi trên giường đờ đẫn một lát mới vén chăn xuống giường.

Lục Dã đặt bát đũa trong tay xuống, ngồi xổm xuống, lấy tay phải đặt lên bụng vợ, mang theo chút nghiêm khắc dạy dỗ đứa nhỏ: “Ngoan ngoãn nào, không được bắt nạt vợ của ba nữa.”

Nam Vận không hề bị lay động, xỏ dép xong, đầu cũng không thèm quay mà đi luôn, Lục Dã cũng không biết nên làm thế nào, vội vã căng thẳng đi sau lưng vợ.

Bụng Nam Vận to, eo không cong được, chỉ có thể ngồi trên ghế đẩu nhỏ để ăn, khi mở nắp hộp đựng miến chua cay ra, cô còn cảm thán: “Nếu anh cậu mà biết hai chúng ta giờ này còn ăn như vầy, không giận không lấy tiền.”

Lục Dã dở khóc dở cười: “Anh giày vò em bao giờ?”

Lục Dã vẫn đang dọn dẹp bàn uống nước, cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra, Nam Vận ôm chăn đi ra, đặt chăn lên sô pha.

Ăn sáng xong, Lục Dã bắt đầu dọn dẹp bát đũa, Nam Vận thì dựa vào lưng ghế, lười biếng vuốt bụng, đúng lúc này cục cưng tự dưng đạp vài cái.

“Anh cũng rất nhớ em.” Lục Dã phủ tay trái lên bụng cô, khẽ khàng vuốt vuốt: “Nó có nghe lời không?”

Hai người gọi không ít đồ, gần như bày đầy cả cái bàn uống nước.

Đi vệ sinh xong thì bắt đầu rửa mặt.

Lâm Lang hùa theo: “Đúng, Tiểu Hải Tinh thèm ăn miến chua cay, chúng em mới bất đắc dĩ đặt mua.”

Lúc này thai của cô đã được 7 tháng rồi, một tháng sau, thi cuối kỳ, kế đó chính là đón Tết.

Cô chỉ muốn dính anh.

Lục Dã thở phào nhẹ nhõm.

Bụng quá lớn, bây giờ cô chỉ có thể nghiêng người dựa vào lòng anh, ngửa đầu lên nhìn, nói: “Em rất nhớ anh.”

Hiện giờ cô chính là được sủng mà kiêu tiêu chuẩn.

Lâm Lang, vẫn nằm im bất động, kéo chăn bịt kín đầu, tiếp tục nướng.Nam Vận tức đến bật cười: “Đáng ghét!”

Nam Vận: “Chiều đến bao giờ?”

Khi Nam Vận mang thai được 6 tháng, Lục Dã vì muốn vợ mình được vui vẻ, nên vào một hôm thứ Bảy nào đó dẫn cô đến khu vui chơi mới mở ở khu Đông.

Lục Dã: “Em thấy anh sẽ tin sao?”

Tối nay Dã Tử ngủ ở đâu?

Nam Vận vốn là một con sâu khó gọi dậy, cộng thêm đang trong thời kỳ mang thai nên càng thích ngủ, dậy sớm đúng là việc khó càng thêm khó, ngày nào Lục Dã cũng phải tốn rất nhiều thời gian mới gọi cô dậy được, vả lại còn phải gọi dậy theo cách nhẹ nhàng, không thì sẽ chạm vào thần kinh nhạy cảm của thai phụ.

Nam Vận lắc đầu: “Không không, bình thường là được.”Bởi vì tháng bầu quá lớn, cô không thể ngồi máy bay, cũng không thể lặn lội đường xa, cho nên Tết năm nay không thể về Đông Phụ được, vì chuyện này mà cô còn buồn bã khóc một trận.

Khu vui chơi 9h sáng mới mở, hôm đó 6h30 Lục Dã đã dậy rồi, nấu bữa sáng cho vợ, làm xong bữa sáng mới đi gọi vợ dậy.

Nam Vận: “Chậc chậc chậc, xem người làm anh trai như anh kìa, nếu như Từ nhị người ta mà biết được, chắc chắc sẽ đau lòng c·h·ế·t mất.”

Lục Dã thở dài một hơi, mệt mỏi nói: “Mấy người tha cho anh đi.”“Anh cũng rất nhớ em.” Lục Dã phủ tay trái lên bụng cô, khẽ khàng vuốt vuốt: “Nó có nghe lời không?”

Ăn sáng xong, Lục Dã bắt đầu dọn dẹp bát đũa, Nam Vận thì dựa vào lưng ghế, lười biếng vuốt bụng, đúng lúc này cục cưng tự dưng đạp vài cái.

Đúng lúc này, cục cưng trong bụng bỗng đạp Nam Vận một cái, Nam Vận ” a” một tiếng, rồi đồng thời đặt hai tay mình lên bụng, cúi đầu, ra vẻ nghiêm túc nói: “Cái gì? Ba dữ quá sao? Ầm ĩ không để con ngủ hả? Haizz, mẹ cũng cảm thấy anh ấy dữ quá, nhưng mà mẹ cũng không chống đối được ba con.”

Hôm đó là thứ hai, tiết đầu tiên là của giáo sư Từ, Nam Vận không dám đến muộn, chuông báo thức đúng 7h kêu một cái cô đã mở mắt ra, tắt chuông báo thức, cô dùng tay chống xuống giường, khó khăn ngồi dậy, sau đó lay lay Lâm Lang ở bên cạnh: “Trứng Cuộn, mau dậy đi, không thì muộn mất.”

Sáng thứ hai Lục Dã sẽ quay về, thế là vào buổi tối hôm Chủ Nhật, Nam Vận và Lâm Lang thưởng thức một bữa tiệc đồ nướng nhỏ – tuy không được lành mạnh cho lắm nhưng có thể làm cho tâm trạng vui vẻ.

Lục Dã khẽ cau mày: “Rốt cục là ai giày vò ai hả?”Bởi vì tháng bầu quá lớn, cô không thể ngồi máy bay, cũng không thể lặn lội đường xa, cho nên Tết năm nay không thể về Đông Phụ được, vì chuyện này mà cô còn buồn bã khóc một trận.

Nam Vận tức ơi là tức, thở dài một hơi, thở phì phì nói với bụng mình: “Con chỉ biết giày vò mẹ! Giống hệt như ba con!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai người gọi không ít đồ, gần như bày đầy cả cái bàn uống nước.

Nam Vận vẫn không thèm để ý đến anh, thực ra trong lòng cô rất rõ, Dã Tử chắc chắn sẽ không ghét bỏ cô, nhưng cô vẫn cố tình gây sự để giày vò anh một chút, thừa cơ giải tỏa nỗi bực dọc khi rời giường.

Nhưng mà Nam Vận và Lâm Lang có c·h·ế·t cũng không thể thừa nhận, bằng không sẽ c·h·ế·t càng thảm hơn, hai người đồng thời lắc lắc đầu, dị khẩu đồng thanh: “Không có không có không có!”

Lục Dã bị cô chọc cười: “Trên giường, chúng ta đều ngủ trên giường, ngủ bên đối diện.”

Còn không đợi các cô làm ra bất cứ hành động nào, ngoài cửa đã vang lên âm thanh cắm chìa khóa vào ổ, một giây sau, cửa chống trộm được mở ra.

Lâm Lang rốt cục cũng mở mắt, vẻ mặt mơ màng ngồi dậy.

Sáng hôm nay cũng như vậy, Lục Dã khó khăn lắm mới gọi được vợ dậy.

” Được! Tiểu Hải Tinh muốn ăn cái gì thì chúng ta sẽ ăn cái đó!”

Lục Dã bị cô chọc cười: “Trên giường, chúng ta đều ngủ trên giường, ngủ bên đối diện.”Lục Dã khẽ thở dài, cố ý trêu cô: “Sau này cục cưng sinh ra rồi, em nhường con một chút, dù sao em cũng lớn hơn con.”

Nam Vận bỗng có cảm giác chơi xấu thành công, không khỏi ha ha cười lớn.

“Sao thế?” Lục Dã vừa sững sờ vừa căng thẳng, nhanh chóng đến lau nước mắt cho vợ mình: “Sao lại khóc rồi?”Là cô mỗi ngày đều biến đổi hình thức giày vò anh — Nam Vận đuối lý, nhưng vẫn đúng lý hợp tình nói: “Giày vò anh thì làm sao? Em cứ thích giày vò anh đấy!”

Nam Vận và Lâm Lang cứng người, trong ánh mắt nhìn về đối phương đều hiện rõ vẻ khiếp sợ và căng thẳng, cứ như học trò nhỏ đi thi mà bị bắt phao vậy — C·h·ế·t chắc rồi! C·h·ế·t chắc rồi! C·h·ế·t chắc rồi!!!!!

Lục Dã thề thốt cam đoan: “Anh sẽ luôn nuông chiều em.”

Rửa xong rồi mở cửa ra, thấy Lục Dã vẫn đang đứng trước cửa, thái độ nhún nhường giống hệt như người hầu cung nghênh nữ hoàng.

Nam Vận hơi kinh ngạc: “Vậy anh ngủ ở đâu đây? Nằm đất sao?”

” Được! Tiểu Hải Tinh muốn ăn cái gì thì chúng ta sẽ ăn cái đó!”

Mang thai được 7 tháng, Lục Dã phải đi công tác ở Nhật Bản nửa tháng, anh không yên lòng để vợ ở nhà một mình, thế nên muốn mời một dì đến chăm sóc cô, nhưng Nam Vận lại không muốn ở chung với người mình không quá quen thuộc, cho nên đưa ra ý kiến muốn Lâm Lang đến ở cùng cô.

Giọng nói Nam Vận cũng được hạ thấp: “Sao mà tớ biết được?”

” Anh không có!” Lục Dã vừa lau nước mắt cho cô vừa bận rộn giải thích: “Anh chỉ thấy em đáng yêu thôi mà!”

Ăn sáng xong, Lục Dã bắt đầu dọn dẹp bát đũa, Nam Vận thì dựa vào lưng ghế, lười biếng vuốt bụng, đúng lúc này cục cưng tự dưng đạp vài cái.

Bị thầy Lục bắt ngay tại trận, Nam Vận và Lâm Lang ngay cả thở mạnh cũng không dám, càng đừng nói đến chuyện bao biện, rụt cổ đứng lên, dàn hàng ra đứng, cúi đầu, ngoan ngoãn tiếp nhận lời trách mắng của thầy Lục.

Nam Vận: “Có mỗi lần này bọ.”

Ngày dự sinh của Nam Vận là vào ngày 20 tháng, nhưng vào ngày 15 tháng 3, Tiểu Hải Tinh đã đòi ra rồi.

Cô chiếm mất ghế sô pha, hình như anh chỉ có thể ngủ trên đất thôi.

Lúc chui vào chăn, Lâm Lang vẫn còn sợ hãi: “Sao anh họ lại đột ngột quay về vậy?” Khi nói chuyện, cô ấy còn không dám lớn tiếng, sợ bị Lục Dã ở ngoài cửa nghe thấy.

Lục Dã không nhịn được bật cười.

Thời khắc đó cuối cùng Nam Vận cũng được trải nghiệm cảm giác của chồng cô khi gọi cô dậy vào mỗi sáng — Bạn vĩnh viễn không gọi được một người muốn ngủ thức dậy.

Lục Dã bất đắc dĩ mỉm cười, dang rộng hai tay, ôm vợ yêu vào lòng, rồi cúi đầu, hôn chụt lên trán cô một cái.

” Được.” Anh ấm giọng thúc giục: “Mau đi ngủ đi.”

” Em đưa chăn cho anh.”

Một cái nồi to đùng từ trên trời giáng xuống, Lục Dã lập tức giải thích: “Anh nào có!”

Toàn bộ phòng khách ngập mùi đồ nướng và miến chua cay.

Nam Vận: “Đúng, đều là do Tiểu Hải Tinh, hai chúng em thực ra cũng không muốn đặt, nhưng không thể ủy khuất đứa nhỏ được.”

Nam Vận lại đứng đấy không đi, mắt tròn xoe nhìn anh: “Muốn anh ôm em.”

Cô bị anh chiều ra khá nhiều thói xấu, ví dụ như thích ngủ nướng, thích làm nũng dính người, thích quấn lấy giày vò người khác, nhưng mấy thói xấu này đều có điểm chung — chỉ có ở bên cạnh Dã Tử, mấy thói xấu này của cô mới phát tác, Dã Tử không ở bên cạnh, cô lại chẳng có thói xấu nào cả.

Cái điệu bộ đột xuất kiểm tra này, giống hệt như hồi cấp ba bị bác quản lý ký túc xá đến kiểm tra phòng, khiến các cô giật mình thon thót.

Khu vui chơi 9h sáng mới mở, hôm đó 6h30 Lục Dã đã dậy rồi, nấu bữa sáng cho vợ, làm xong bữa sáng mới đi gọi vợ dậy.

Lục Dã vẫn nghiêm mặt: “Tối nào cũng ăn như vầy sao?”

Đứa nhóc kia không thèm nghe lời anh, sau khi nghe một trận mắng, đáp ngược lại bằng một đợt đạp mãnh liệt hơn.

Khu vui chơi 9h sáng mới mở, hôm đó 6h30 Lục Dã đã dậy rồi, nấu bữa sáng cho vợ, làm xong bữa sáng mới đi gọi vợ dậy.

Nam Vận lắc đầu: “Không không, bình thường là được.”

Mùng một Tết, Lục Vũ Linh và Lý Tây Ninh cũng về nhà họ Lục. Lý Tây Ninh cũng sắp lâm bồn, hai bà bầu bự ngồi cùng nhau, có những chủ đề chung nói không hết.

Thực ra, tối nay anh định đến nhà đối diện ngủ, nhưng nếu vợ đã đưa chăn đến cho anh, anh cũng không thể không nể mặt cô.

Ngày đầu tiên Lục Dã đi công tác, thói xấu khó rời giường của cô đã biến mất.

” Được! Tiểu Hải Tinh muốn ăn cái gì thì chúng ta sẽ ăn cái đó!”

Cảm xúc của thai phụ đều khá mẫn cảm, Nam Vận cũng không ngoại lệ, cho nên từ khi cô mang thai, Lục Dã càng chiều cô đến không có biên giới, ngoan ngoãn phục tùng mọi điều kiện của cô, nhưng mà, tâm trạng của thai phụ không dễ đoán, luôn có thời điểm bị lật xe không lường trước được.

Có thể suy ra được, nửa tháng anh không ở nhà hai người này trải qua như thế nào!

Lục Dã cười cười, đứng dậy, một tay giữ sau ót cô, hơi cúi người, hôn lên môi cô một cái.

Sáng thứ hai Lục Dã sẽ quay về, thế là vào buổi tối hôm Chủ Nhật, Nam Vận và Lâm Lang thưởng thức một bữa tiệc đồ nướng nhỏ – tuy không được lành mạnh cho lắm nhưng có thể làm cho tâm trạng vui vẻ.

Nam Vận: “Anh suốt ngày nuông chiều em, em sắp bị anh chiều hư rồi! Sau này sinh con ra rồi, anh không chiều em nữa thì sao?”

Nam Vận lắc đầu: “Không không, bình thường là được.”

Chú thỏ nhỏ rất chi là kiêu ngạo.

Lâm Lang, vẫn nằm im bất động, kéo chăn bịt kín đầu, tiếp tục nướng.

Lúc lôi di động ra gọi đồ, Lâm Lang còn vuốt vuốt bụng Nam Vận: “Tiểu Hải Tinh ngoan, cô mời cháu ăn cánh gà nướng nhé!”

Ngày đầu tiên Lục Dã đi công tác, thói xấu khó rời giường của cô đã biến mất.

Hai người gọi không ít đồ, gần như bày đầy cả cái bàn uống nước.

Nam Vận: “Nghe lời, chúng em nghe lời lắm.” Cô cũng vuốt vuốt bụng mình, dịu dàng nói: “Đúng không, Tiểu Hải Tinh?”

Cơ mà, cô ấy vừa dứt lời, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân và tiếng bánh xe hành lý đang lăn, ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên, đồng thời giọng nói của Lục Dã cũng vang lên bên ngoài cửa: “A Vận, em ngủ chưa?”

Nam Vận: “Chiều đến bao giờ?”

Nam Vận: “Anh suốt ngày nuông chiều em, em sắp bị anh chiều hư rồi! Sau này sinh con ra rồi, anh không chiều em nữa thì sao?”

Lúc lôi di động ra gọi đồ, Lâm Lang còn vuốt vuốt bụng Nam Vận: “Tiểu Hải Tinh ngoan, cô mời cháu ăn cánh gà nướng nhé!”

Nam Vận tức đến bật cười: “Đáng ghét!”

Lâm Lang: “Cô cũng cảm thấy ba cháu dữ quá, nhưng cô cũng không dám phản kháng.”

Nam Vận lắc đầu: “Không không, bình thường là được.”

Có thể suy ra được, nửa tháng anh không ở nhà hai người này trải qua như thế nào!

Chốt đơn xong, chưa đến 20p đồ đã được ship đến.

Thực ra, tối nay anh định đến nhà đối diện ngủ, nhưng nếu vợ đã đưa chăn đến cho anh, anh cũng không thể không nể mặt cô.

Lục Dã: “Nó cũng không phải là đứa trẻ con, đi ngủ còn cần người trông sao?”

” Vậy cậu lại giúp tớ gọi một suất miến chua cay nhá.”

Đi vệ sinh xong thì bắt đầu rửa mặt.Lục Dã đặt bát đũa trong tay xuống, ngồi xổm xuống, lấy tay phải đặt lên bụng vợ, mang theo chút nghiêm khắc dạy dỗ đứa nhỏ: “Ngoan ngoãn nào, không được bắt nạt vợ của ba nữa.”

Liên tiếp nửa tháng liền, nếu buổi trưa mà không có tiết, hai người họ lên lớp buổi sáng xong đều sẽ về thẳng nhà, nếu buổi chiều mà có tiết thì sẽ về ký túc xá — phòng ký túc là giường trên bàn dưới, Nam Vận leo lên không tiện, nên đã mua một chiếc giường gấp đặt ở ký túc xá.

Bởi vì tháng bầu quá lớn, cô không thể ngồi máy bay, cũng không thể lặn lội đường xa, cho nên Tết năm nay không thể về Đông Phụ được, vì chuyện này mà cô còn buồn bã khóc một trận.

Nam Vận và Lâm Lang như được đại xá, nhanh chóng đến nhà vệ sinh rửa mặt, về phòng ngủ rồi đóng cửa lại, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Nam Vận và Lâm Lang cứng người, trong ánh mắt nhìn về đối phương đều hiện rõ vẻ khiếp sợ và căng thẳng, cứ như học trò nhỏ đi thi mà bị bắt phao vậy — C·h·ế·t chắc rồi! C·h·ế·t chắc rồi! C·h·ế·t chắc rồi!!!!!

Nam Vận: “Có điều em cảm thấy sắp rồi.”

Nam Vận bỗng có cảm giác chơi xấu thành công, không khỏi ha ha cười lớn.

Lục Dã khẽ thở dài, cố ý trêu cô: “Sau này cục cưng sinh ra rồi, em nhường con một chút, dù sao em cũng lớn hơn con.”

Hôn đủ rồi, giọng điệu anh ôn hòa, ngập tràn dung túng cất tiếng: “Lục phu nhân không cần khách sáo, muốn giày vò anh thế nào cũng được.”

Hiện giờ chỉ cần nghe thấy hai chữ “kịch bản” thôi là đầu anh to ra.

Lục Dã cười cười, đứng dậy, một tay giữ sau ót cô, hơi cúi người, hôn lên môi cô một cái.

Cơ mà, cô ấy vừa dứt lời, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân và tiếng bánh xe hành lý đang lăn, ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên, đồng thời giọng nói của Lục Dã cũng vang lên bên ngoài cửa: “A Vận, em ngủ chưa?”Hai cô gái ở cùng nhau, thú vui lớn nhất có ba thứ — dạo phố, hít drama, ăn hàng.Lâm Lang rốt cục cũng mở mắt, vẻ mặt mơ màng ngồi dậy.

Cục cưng đang lớn dần, bụng cô cũng dần dần lớn lên, thêm mấy tháng nữa thôi, cô có thể gặp được cục cưng rồi.

Cô chiếm mất ghế sô pha, hình như anh chỉ có thể ngủ trên đất thôi.Nam Vận không thèm tranh luận với anh: “Không tin anh cứ chống mắt lên mà xem.” Cô lại bổ sung thêm: “Đến lúc đó, không chừng đạo diễn Từ sẽ viết kịch bản mới, chắc anh cũng được tham gia đấy.”

Lục Dã: “Nghe lời mà nửa đêm còn chưa ngủ? Cùng Lâm Lang ăn đồ nướng uống trà sữa?”

Lục Dã lại giơ tay lên, nhẹ nhàng véo má cô: “Sao em lại không nghe lời như vậy hả?”

Nam Vận bỗng có cảm giác chơi xấu thành công, không khỏi ha ha cười lớn.

Lục Dã thật sự không làm gì được hai người này, chợt thấy thật mệt tim, thở dài một hơi, bất đắc dĩ ra lệnh: “Bây giờ hai người lập tức đi ngủ ngay.”

Còn không đợi các cô làm ra bất cứ hành động nào, ngoài cửa đã vang lên âm thanh cắm chìa khóa vào ổ, một giây sau, cửa chống trộm được mở ra.

Cảm xúc của thai phụ đều khá mẫn cảm, Nam Vận cũng không ngoại lệ, cho nên từ khi cô mang thai, Lục Dã càng chiều cô đến không có biên giới, ngoan ngoãn phục tùng mọi điều kiện của cô, nhưng mà, tâm trạng của thai phụ không dễ đoán, luôn có thời điểm bị lật xe không lường trước được.Nam Vận còn bổ sung thêm câu: “Chỉ có mỗi lần này!”

Mùng một Tết, Lục Vũ Linh và Lý Tây Ninh cũng về nhà họ Lục. Lý Tây Ninh cũng sắp lâm bồn, hai bà bầu bự ngồi cùng nhau, có những chủ đề chung nói không hết.Đứa nhóc kia không thèm nghe lời anh, sau khi nghe một trận mắng, đáp ngược lại bằng một đợt đạp mãnh liệt hơn.

Khu vui chơi 9h sáng mới mở, hôm đó 6h30 Lục Dã đã dậy rồi, nấu bữa sáng cho vợ, làm xong bữa sáng mới đi gọi vợ dậy.

Vừa ngủ dậy, trong vẻ mặt cô vẫn chứa đầy vẻ buồn ngủ, mắt nhắm mắt mở, miệng hơi cong lên, nom rất đáng yêu, sau khi mang thai cô đã cắt ngắn tóc đi, tóc dài ngang vai biến thành tóc ngắn ngang tai, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm, tóc vẫn có chút bù xù, y như chú mèo nhỏ lười biếng.Nam Vận vốn là một con sâu khó gọi dậy, cộng thêm đang trong thời kỳ mang thai nên càng thích ngủ, dậy sớm đúng là việc khó càng thêm khó, ngày nào Lục Dã cũng phải tốn rất nhiều thời gian mới gọi cô dậy được, vả lại còn phải gọi dậy theo cách nhẹ nhàng, không thì sẽ chạm vào thần kinh nhạy cảm của thai phụ.

Tối nay Dã Tử ngủ ở đâu?

Lục Dã dở khóc dở cười: “Anh giày vò em bao giờ?”

Lục Dã: “Nghe lời mà nửa đêm còn chưa ngủ? Cùng Lâm Lang ăn đồ nướng uống trà sữa?”

Nam Vận: “Có mỗi lần này bọ.”

Không gặp nhau nửa tháng rồi, cô thật sự rất nhớ anh, hơn nữa vừa trông thấy anh, cái thói xấu thích dính người của cô lại tái phát rồi.

Đúng vậy, tối nào cũng tiêu diêu tự tại như thế.

Giọng nói Nam Vận cũng được hạ thấp: “Sao mà tớ biết được?”

Lục Dã: “Nó cũng không phải là đứa trẻ con, đi ngủ còn cần người trông sao?”

Trong mắt Lục Dã, Lâm Lang vẫn chỉ là một đứa trẻ con, chính bản thân con bé còn cần phải có người chăm sóc, làm sao có thể chăm sóc thai phụ được? Thế nhưng không lay chuyển được vợ mình, đành phải để con bé đến ở cùng cô.

Nam Vận: “Anh suốt ngày nuông chiều em, em sắp bị anh chiều hư rồi! Sau này sinh con ra rồi, anh không chiều em nữa thì sao?”

Sáng hôm nay cũng như vậy, Lục Dã khó khăn lắm mới gọi được vợ dậy.

“Vậy… Lâm Lang làm sao đây?” Cô hơi có chút áy náy: “Để một mình cậu ấy ở lại đây sao?”

Nam Vận và Lâm Lang như được đại xá, nhanh chóng đến nhà vệ sinh rửa mặt, về phòng ngủ rồi đóng cửa lại, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Lục Dã: “Đợi đến khi chúng ta biến thành ông bà già, anh vẫn sẽ cưng chiều em.”

Hôm đó là thứ hai, tiết đầu tiên là của giáo sư Từ, Nam Vận không dám đến muộn, chuông báo thức đúng 7h kêu một cái cô đã mở mắt ra, tắt chuông báo thức, cô dùng tay chống xuống giường, khó khăn ngồi dậy, sau đó lay lay Lâm Lang ở bên cạnh: “Trứng Cuộn, mau dậy đi, không thì muộn mất.”

Lục Dã sững sờ, hỏi: “Hai người họ thực sự đến với nhau rồi?”

Lục Dã dở khóc dở cười: “Anh giày vò em bao giờ?”Nam Vận vẫn không thèm để ý đến anh, thực ra trong lòng cô rất rõ, Dã Tử chắc chắn sẽ không ghét bỏ cô, nhưng cô vẫn cố tình gây sự để giày vò anh một chút, thừa cơ giải tỏa nỗi bực dọc khi rời giường.

Nam Vận và Lâm Lang cứng người, trong ánh mắt nhìn về đối phương đều hiện rõ vẻ khiếp sợ và căng thẳng, cứ như học trò nhỏ đi thi mà bị bắt phao vậy — C·h·ế·t chắc rồi! C·h·ế·t chắc rồi! C·h·ế·t chắc rồi!!!!!Nam Vận không thèm tranh luận với anh: “Không tin anh cứ chống mắt lên mà xem.” Cô lại bổ sung thêm: “Đến lúc đó, không chừng đạo diễn Từ sẽ viết kịch bản mới, chắc anh cũng được tham gia đấy.”

Chắc cái này gọi là được sủng mà kiêu.

Nam Vận mỉm cười, cúi đầu nhìn cái bụng gồ lên cao của mình, trong thần sắc mang theo tình thương từ ái vô tận: “Tiểu Hải Tinh của chúng ta là một cục cưng ngoan, ngoan hơn ba con nhiều.”

Chào hỏi với cục cưng xong, cô mới bắt đầu rửa mặt.

Lục Dã khẽ cau mày: “Rốt cục là ai giày vò ai hả?”Ăn hàng còn tạm được, nhưng ăn đêm là thứ khiến người ta muốn ngừng mà không được nhất.

Lục Dã khẽ thở dài, cố ý trêu cô: “Sau này cục cưng sinh ra rồi, em nhường con một chút, dù sao em cũng lớn hơn con.”

Chào hỏi với cục cưng xong, cô mới bắt đầu rửa mặt.

Lục Dã vừa đi qua cửa nhà liền nhíu mày, sau đó thì trông thấy hai vị đang ngồi quanh bàn uống nước được bày đầy mấy đồ ăn không tốt cho sức khỏe, sắc mặt lập tức sầm xuống, vẻ mặt xanh mét nhìn chằm chằm hai cô gái, lạnh lùng mở miệng: “Mấy giờ rồi mà còn ăn đồ nướng? Tại sao vẫn chưa đi ngủ?”Nam Vận và Lâm Lang không còn gì để nói.

Lục Dã sững sờ, hỏi: “Hai người họ thực sự đến với nhau rồi?”

Khi Nam Vận mang thai được 6 tháng, Lục Dã vì muốn vợ mình được vui vẻ, nên vào một hôm thứ Bảy nào đó dẫn cô đến khu vui chơi mới mở ở khu Đông.

” Được!” Lâm Lang vừa gọi đồ vào giỏ hàng vừa nói: “Đều nói chua trai cay gái, cậu muốn bỏ thêm dấm không?”

Lục Dã vươn tay, nhẹ nhàng bẹo má cô một cái, trong bất đắc dĩ mang theo cưng chiều vô hạn: “Em đấy!”Vừa ngủ dậy, trong vẻ mặt cô vẫn chứa đầy vẻ buồn ngủ, mắt nhắm mắt mở, miệng hơi cong lên, nom rất đáng yêu, sau khi mang thai cô đã cắt ngắn tóc đi, tóc dài ngang vai biến thành tóc ngắn ngang tai, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm, tóc vẫn có chút bù xù, y như chú mèo nhỏ lười biếng.

Nam Vận: “Anh ghét bỏ em!”

Còn không đợi các cô làm ra bất cứ hành động nào, ngoài cửa đã vang lên âm thanh cắm chìa khóa vào ổ, một giây sau, cửa chống trộm được mở ra.Cục cưng đang lớn dần, bụng cô cũng dần dần lớn lên, thêm mấy tháng nữa thôi, cô có thể gặp được cục cưng rồi.

Cô vừa dứt lời, cửa phòng chợt bị gõ vang: “cốc cốc cốc” ba tiếng, làm người trong phòng giật nảy mình, sau đó giọng nói của Lục Dã truyền từ ngoài cửa vào: “Mau ngủ đi!”

Lục Dã vươn tay, nhẹ nhàng bẹo má cô một cái, trong bất đắc dĩ mang theo cưng chiều vô hạn: “Em đấy!”

Lục Dã sững sờ, hỏi: “Hai người họ thực sự đến với nhau rồi?”

Lúc này Nam Vận mới hài lòng, như một chú mèo nhỏ nghịch ngợm cong lên khóe môi.

Bị thầy Lục bắt ngay tại trận, Nam Vận và Lâm Lang ngay cả thở mạnh cũng không dám, càng đừng nói đến chuyện bao biện, rụt cổ đứng lên, dàn hàng ra đứng, cúi đầu, ngoan ngoãn tiếp nhận lời trách mắng của thầy Lục.Cơ mà, cô ấy vừa dứt lời, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân và tiếng bánh xe hành lý đang lăn, ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên, đồng thời giọng nói của Lục Dã cũng vang lên bên ngoài cửa: “A Vận, em ngủ chưa?”

Lục Dã bị cô chọc cười: “Trên giường, chúng ta đều ngủ trên giường, ngủ bên đối diện.”

Lâm Lang: “Đúng, khổ ai cũng không thể khổ đứa nhỏ.”

Lúc chui vào chăn, Lâm Lang vẫn còn sợ hãi: “Sao anh họ lại đột ngột quay về vậy?” Khi nói chuyện, cô ấy còn không dám lớn tiếng, sợ bị Lục Dã ở ngoài cửa nghe thấy.

Nam Vận: “…. “

Lục Dã: “Em thấy anh sẽ tin sao?”

Tây Phụ đúng là vùng đất tà môn, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Thực ra, tối nay anh định đến nhà đối diện ngủ, nhưng nếu vợ đã đưa chăn đến cho anh, anh cũng không thể không nể mặt cô.

Không gặp nhau nửa tháng rồi, cô thật sự rất nhớ anh, hơn nữa vừa trông thấy anh, cái thói xấu thích dính người của cô lại tái phát rồi.

Lâm Lang vừa gặm cánh gà nướng vừa không thèm để ý đáp: “Yên tâm đi, giờ anh ấy còn đang ở Nhật Bản kia kìa, không về ngay được đâu.”

Hiện giờ chỉ cần nghe thấy hai chữ “kịch bản” thôi là đầu anh to ra.

Lúc này Nam Vận mới hài lòng, như một chú mèo nhỏ nghịch ngợm cong lên khóe môi.

Lục Dã vẫn là câu nói kia: “Không thể nào!”

Lục Dã: “Nghe lời mà nửa đêm còn chưa ngủ? Cùng Lâm Lang ăn đồ nướng uống trà sữa?”

Lục Dã thở dài một hơi, mệt mỏi nói: “Mấy người tha cho anh đi.”

Nam Vận tức ơi là tức, thở dài một hơi, thở phì phì nói với bụng mình: “Con chỉ biết giày vò mẹ! Giống hệt như ba con!”

Cô chiếm mất ghế sô pha, hình như anh chỉ có thể ngủ trên đất thôi.

Mùng một Tết, Lục Vũ Linh và Lý Tây Ninh cũng về nhà họ Lục. Lý Tây Ninh cũng sắp lâm bồn, hai bà bầu bự ngồi cùng nhau, có những chủ đề chung nói không hết.

Chú thỏ nhỏ rất chi là kiêu ngạo.

Trên sô pha sao?

Lục Dã: “Nó cũng không phải là đứa trẻ con, đi ngủ còn cần người trông sao?”

Lục Dã: “Đợi đến khi chúng ta biến thành ông bà già, anh vẫn sẽ cưng chiều em.”

Dịch: Chip

Chương 74: Ngọt ngào 7:

Có thể suy ra được, nửa tháng anh không ở nhà hai người này trải qua như thế nào!

Ăn hàng còn tạm được, nhưng ăn đêm là thứ khiến người ta muốn ngừng mà không được nhất.

Cô bị anh chiều ra khá nhiều thói xấu, ví dụ như thích ngủ nướng, thích làm nũng dính người, thích quấn lấy giày vò người khác, nhưng mấy thói xấu này đều có điểm chung — chỉ có ở bên cạnh Dã Tử, mấy thói xấu này của cô mới phát tác, Dã Tử không ở bên cạnh, cô lại chẳng có thói xấu nào cả.

Thời khắc đó cuối cùng Nam Vận cũng được trải nghiệm cảm giác của chồng cô khi gọi cô dậy vào mỗi sáng — Bạn vĩnh viễn không gọi được một người muốn ngủ thức dậy.

Liên tiếp nửa tháng liền, nếu buổi trưa mà không có tiết, hai người họ lên lớp buổi sáng xong đều sẽ về thẳng nhà, nếu buổi chiều mà có tiết thì sẽ về ký túc xá — phòng ký túc là giường trên bàn dưới, Nam Vận leo lên không tiện, nên đã mua một chiếc giường gấp đặt ở ký túc xá.

Đến cửa nhà vệ sinh, Nam Vận bỗng quay phắt người lại, xụ mặt nhìn anh: “Không được đi theo em!” Nói xong, cô ngẩng đầu ưỡn ngực tiến vào nhà vệ sinh, đóng cửa cái “rầm” một tiếng.

” Anh không có!” Lục Dã vừa lau nước mắt cho cô vừa bận rộn giải thích: “Anh chỉ thấy em đáng yêu thôi mà!”

Lâm Lang: “Đúng, khổ ai cũng không thể khổ đứa nhỏ.”

Lục Dã thật sự không làm gì được hai người này, chợt thấy thật mệt tim, thở dài một hơi, bất đắc dĩ ra lệnh: “Bây giờ hai người lập tức đi ngủ ngay.”

Hôm nay anh cố ý đổi vé máy bay, vốn dĩ muốn về sớm để tạo bất ngờ cho vợ, kết quả thì hay rồi, cô còn cho anh bất ngờ ngược lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Dã vẫn đang dọn dẹp bàn uống nước, cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra, Nam Vận ôm chăn đi ra, đặt chăn lên sô pha.

Lục Dã khẽ cau mày: “Rốt cục là ai giày vò ai hả?”

Là cô mỗi ngày đều biến đổi hình thức giày vò anh — Nam Vận đuối lý, nhưng vẫn đúng lý hợp tình nói: “Giày vò anh thì làm sao? Em cứ thích giày vò anh đấy!”

Nam Vận: “Anh ghét bỏ em!”

Nam Vận vốn là một con sâu khó gọi dậy, cộng thêm đang trong thời kỳ mang thai nên càng thích ngủ, dậy sớm đúng là việc khó càng thêm khó, ngày nào Lục Dã cũng phải tốn rất nhiều thời gian mới gọi cô dậy được, vả lại còn phải gọi dậy theo cách nhẹ nhàng, không thì sẽ chạm vào thần kinh nhạy cảm của thai phụ.

Lúc này Nam Vận mới hài lòng, như một chú mèo nhỏ nghịch ngợm cong lên khóe môi.

“Sao thế?” Lục Dã vừa sững sờ vừa căng thẳng, nhanh chóng đến lau nước mắt cho vợ mình: “Sao lại khóc rồi?”

Ăn hàng còn tạm được, nhưng ăn đêm là thứ khiến người ta muốn ngừng mà không được nhất.

Cô chiếm mất ghế sô pha, hình như anh chỉ có thể ngủ trên đất thôi.

Nam Vận mở mắt ra, đầu tiên là mơ màng một lúc, sau đó mới không tình nguyện rời giường. Bây giờ bụng to rồi, muốn ngồi dậy cũng trở nên khó khăn hơn, vì vậy khi cô ngồi dậy, Lục Dã sẽ kịp thời đỡ lấy cô.

Nam Vận tức đến bật cười: “Đáng ghét!”Nam Vận: “Chiều đến bao giờ?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 74: Ngọt ngào 7: