Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Cưa Vợ, Cưa Chồng

Hoa Hoa Điểm Điểm

Chương 17

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17


Cơm nước và tắm rửa xong, hai người lại ngọt ngào gửi một đống tin nhắn.

Thẩm Xung chạy xe đến đoạn đường chuyên dùng để luyện tập rồi đưa cho Triệu Mộc Thanh lái.

Thẩm Xung và Triệu Mộc Thanh đồng thời quay lại nhìn anh.

Luyện tập đến hơn 11 giờ, tay chân Triệu Mộc Thanh đã mỏi nhừ, cô không muốn tập nữa nhưng lại sợ bị Thẩm Xung mắng.

Triệu Mộc Thanh mặc quần áo tử tế đi ra phòng khách, anh đang lấy canh và bữa sáng ra khỏi hộp, thấy dáng vẻ vừa ngủ dậy của cô thì giục cô đi rửa mặt trước. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Thẩm Xung chính là anh trai của em! Bọn em suýt thì kết nghĩa đấy!" Triệu Mộc Thanh đáp một cách dĩ nhiên rồi còn cười gian xảo, "Lúc nhỏ anh ấy từng viết thư tình cho em, tặng vòng cổ nữa nhưng bị bố em tịch thu, còn thực hiện một trận giáo d·ụ·c tư tưởng sâu sắc."

Bả vai Thẩm Xung khẽ run lên, anh ta cười mỉa, lực tay người phụ nữ này vẫn mạnh như vậy.

Từ Cảnh Tu bước một bước lớn đứng dậy, vội vàng quan sát, may mà nước không nóng, anh lại lấy giấy lau giúp cô.

Đổi lại đến lượt Triệu Mộc Thanh chất vấn: "Hôm nay ai cho anh nói lung tung anh là chồng chưa cưới của em thế hả?" Cô đỏ mặt, ba chữ "chồng chưa cưới" nói rất nhỏ.

Triệu Mộc Thanh thầm nghĩ anh thật sự là người thuộc phái hành động, lại có phần không cam lòng, "Làm sao anh biết em chắc chắn sẽ đồng ý với anh chứ?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Editor: Hà Vĩ

Nhìn tình huống trong phòng, trong lòng cô ấy gào thét có trò hay để xem rồi, chỉ có cô ngốc Triệu Mộc Thanh mới thật sự nghĩ rằng Thẩm Xung tin chuyện vớ vẩn rằng hai cô là bách hợp.

Lúc này Triệu Mộc Thanh mới nhớ bản thân vẫn đang đầu bù tóc rối, vội vàng chạy như bay vào nhà vệ sinh, cô nhìn sắc mặt tái nhợt và mí mắt sưng vù của mình trong gương, nghĩ tối qua anh cũng đã nhìn thấy dáng vẻ chật vật như vậy thì thoáng thả lỏng.

Từ Cảnh Tu có phần hối hận khi vác đá đập vào chân mình nhưng vẻ mặt thì vẫn nghiêm túc: "Vậy chuyện Thẩm Xung là sao?"

"Chỉ có hai thôi, đều chỉ chưa đến hai tháng."

Hoa Trân ngồi xuống chỗ bên cạnh Thẩm Xung, vỗ bả vai anh ta, "Anh Xung à, đã lâu không gặp!"

Hoa Trân mặc áo da quần bò, nhanh chóng bước tới.

Anh vừa múc cháo vừa nói chuyện với cô, "Thanh Thanh, bố mẹ em thích gì thế?"

Tóc rơi xuống hơi che tầm mắt, Thẩm Xung còn rất ân cần giúp cô vén ra sau tai.

Cho dù vậy cũng không đến mức khiến cậu hai nhà họ Ôn thân thiết chiêu đãi thế này, chẳng lẽ anh còn địa vị gì khác?

"Đồ kiêu căng!" Triệu Mộc Thanh khẽ mắng anh, nhưng trong lòng thì cực kỳ vui mừng vì lý do này của anh, cô suy nghĩ rồi nói, "Ngày mai em về nhà báo với bố mẹ trước, không thèm nghe anh nói nữa, anh ăn cháo đi nhé."

Triệu Mộc Thanh ngẩng đầu quan sát Từ Cảnh Tu, mặc dù thức đêm có quầng thâm mắt nhàn nhạt nhưng anh vẫn có dáng vẻ công tử cao quý nhẹ nhàng.

"Em ở nhà không? Sao không gọi anh dậy?" Giọng của anh hơi khàn khàn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Triệu Mộc Thanh ở bên cạnh gật đầu.

Cuối cùng thì cô vẫn thấp thỏm bất an ngồi vào xe Từ Cảnh Tu đến Thần Xung.

Từ Cảnh Tu đi vào phòng bếp, quả nhiên có mùi thơm của cháo, trong lòng cực kỳ mềm mại, anh đáp: "Được!"

Thật ra Thẩm Xung thích hợp với Thanh Thanh hơn, hai người quen biết đã nhiều năm, hiểu nhau, nhưng cô nhóc này lại không rung động với anh ta. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ngủ chưa em?"

Mười một giờ, Từ Cảnh Tu bảo cô mở chế độ im lặng điện thoại lên rồi nói tạm biệt.

"Vậy còn anh?" Từ Cảnh Tu híp mắt hỏi.

Anh ta đang hút thuốc thì thấy một chiếc xe Maybach màu đen chạy nhanh vào khu vực huấn luyện, có hai người bước xuống từ trên xe. Một người là Triệu Mộc Thanh, còn một người đàn ông mà anh ta không quen biết.

Quả nhiên sau mấy hiệp, Thẩm Xung say.

"Anh phải đi!" Thái độ của Từ Cảnh Tu không cho phép từ chối.

Triệu Mộc Thanh cười ha ha.

Thẩm Xung cười như không cười nói: "Thanh Thanh, gọi Hoa Trân nữa đi."

Không phải là Thanh Thanh không tốt, Thanh Thanh là một người con gái tốt, chân thành lương thiện, lạc quan biết đủ, ở bên cạnh cô rất thoải mái và vui vẻ, lỡ như ngày nào đó Từ Cảnh Tu phụ lòng cô, Triệu Mộc Thanh sẽ đau lòng biết bao.

Hoa Trân nhìn cánh tay Thẩm Xung đã nâng lên rồi lại buông xuống, trong lòng thở dài.

Triệu Mộc Thanh cố giữ vẻ mặt bình tĩnh cười gượng theo, cần mẫn rót trà cho Hoa Trân.

Đồ ăn được bưng lên rất nhanh, ông chủ Ôn Hòa của "Thanh Lưu" tự mình tiếp đón, vỗ bả vai và nói đùa với Từ Cảnh Tu.

"Em nghĩ... hay để ngày mai nói sau." Tâm trạng Triệu Mộc Thanh rối loạn, bây giờ cô giống như một con thỏ, vốn dĩ chỉ muốn một củ cà rốt nhưng đột nhiên trước hang thỏ chất đầy một đống cà rốt nên cô hơi choáng váng.

Nghe vậy trong lòng Từ Cảnh Tu hụt hẫng, thì ra còn là thanh mai trúc mã!

Hơn 7 giờ, Từ Cảnh Tu gọi điện thoại cho cô.

Từ Cảnh Tu xoa đầu cô, cúi đầu nhìn cô chăm chú, "Thanh Thanh, anh muốn kết hôn với em."

Lúc này Từ Cảnh Tu lên tiếng: "Chúng ta ăn cơm trước đã, ăn xong rồi tập tiếp."

Từ Cảnh Tu bình tĩnh nói, "Anh đi với em."

Nhìn gương mặt hơi đỏ bừng của anh, Triệu Mộc Thanh nghi ngờ có phải anh cũng say không, "Quá... quá nhanh, bố mẹ em còn chưa biết, hơn nữa nhà anh..."

Thẩm Xung? Lần đầu tiên Từ Cảnh Tu nghe thấy cái tên này từ miệng cô, "Là ai thế?"

Từ Cảnh Tu bị trêu chọc, trái tim nóng bỏng như muốn tan chảy, không thể trải qua cuộc sống thế này được, anh phải đẩy nhanh tiết tấu thôi.

Triệu Mộc Thanh cười trộm trong lòng, nhón chân vỗ nhẹ lên đầu anh, trịnh trọng gật đầu: "Anh cũng trắng."

Dựa theo giọng nói trong cuộc thi, cô hoàn thành ba lần toàn bộ hành trình của kỳ thi thì mới xem như tiến vào trạng thái.

Triệu Mộc Thanh đùa cợt, "Em và anh ấy không có chuyện gì cả!"

Trong lòng Thẩm Xung nghi ngờ, anh ta không xa lạ gì với cái tên Từ Cảnh Tu, bởi vì anh ta là một người yêu thích ô tô đã có thâm niên, biết nhà thiết kế ô tô Hugh danh tiếng lừng lẫy, từng đọc tin tức về anh trên tạp chí, dạo gần đây biết anh đã vào An Khí.

Chung Phinh Đình muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn khí chất có khí chất, vậy mà cuối cùng vẫn đường ai nấy đi đấy thôi, thế nên mới nói môn đăng hộ đối là chân lý nghìn đời không thay đổi.

Từ Cảnh Tu cảm nhận bản thân bắt đầu có phản ứng với rượu, đầu choáng váng, người đầy mùi rượu, quả thật không thích hợp gặp bố mẹ vợ nên không nóng nảy nữa.

"Ai cơ? À? Người anh nhìn thấy ý hả? Người đó là giáo viên thể d·ụ·c ở trường bọn em." Hóa ra trước đó không phải anh không thèm để ý chút nào đến cô, "Em thích đàn ông da trắng hơn, bố em trắng lắm."

Cô ấy cũng mặc kệ anh ta, tập trung ăn uống với Triệu Mộc Thanh.

"Ngon lắm, đã ăn tối chưa?"

"Không cần đâu." Triệu Mộc Thanh từ chối.

Triệu Mộc Thanh thấy hình như anh hơi khó chịu nên dìu anh đến sofa rồi tìm một cái khăn lông lạnh lau mặt.

Triệu Mộc Thanh vốn dĩ còn hơi chột dạ nhưng nghĩ lại mình còn thiệt thòi hơn, "Còn anh thì sao? Anh tùy tiện kết hôn mà còn tư cách nói em à? Huống gì em cũng chỉ nắm tay hai ba lần với bọn họ, không có chuyện gì khác nữa."

Từ Cảnh Tu cười: "Đọc tờ giấy anh để lại rồi à?"

Triệu Mộc Thanh suy nghĩ rồi đáp, "Hai ba mối tình gì đấy."

Triệu Mộc Thanh gật đầu.

"Ặc, anh... bạn học ạ."

Beta: Mạc Y Phi

Triệu Mộc Thanh nhanh chóng đáp lại:

Vừa nhìn thấy anh liền say không biết Đông Tây Nam Bắc, cô đã bị anh thu phục từ lâu. Vậy còn ra vẻ để làm cái gì?

"Thanh Lưu", vẫn là chỗ ngồi lần trước.

"Ăn rồi." Cô nói dối, bây giờ cô không hề muốn ăn gì, "Em nấu cháo cho anh, vẫn còn ấm, anh phải ăn hết đấy nhé."

"Bởi vì anh yêu em! Anh biết em cũng yêu anh." Từ Cảnh Tu ăn một miếng cháo rồi nhẹ nhàng đáp.

Thẩm Xung chán nản, không còn gì để nói.

Rửa mặt xong trở lại phòng khách, bụng Triệu Mộc Thanh đã kêu ùng ục từ lâu, cô nhận sữa đậu nành mà anh đưa, thỏa mãn uống một ngụm lớn.

"Ai ui!" Không để ý nên Triệu Mộc Thanh làm đổ chén trà, nước bắn lên tay cô.

Thẩm Xung cũng đã tới "Thanh Lưu" vài lần, biết Ôn Hòa có địa vị cao, khách ở đây không giàu thì quý, nhưng những người "giàu" bình thường cũng chưa được ông chủ tự mình tiếp đón, vậy chỉ có thể là "quý".

Thẩm Xung nâng chén rượu, khách khí hỏi: "Không biết anh Từ và Thanh Thanh quen biết đã lâu chưa? Trước đó cũng không thấy cô ấy nhắc đến."

Từ Cảnh Tu cũng rất khách khí, giơ chén đáp lễ: "Quen biết không liên quan gì tới thời gian dài ngắn."

Triệu Mộc Thanh ngồi vào ghế lái phụ, Từ Cảnh Tu tự giác ngồi vào ghế sau.

Đánh giá của Hoa Trân với Từ Cảnh Tu là lạnh nhạt, biết cách kiềm chế, khiêm tốn cao quý, năng lực cá nhân nổi bật, hơn nữa với bối cảnh gia thế kia của anh thì không phải người cùng một thế giới với Thanh Thanh.

Mười hai giờ, di động rung lên, Từ Cản Tu gửi tin nhắn đến:

Ở địa bàn của anh, cô hoàn toàn không thể suy nghĩ tử tế. Về đến nhà, cơm cũng không muốn ăn, cô tắm rửa rồi lên giường sớm.

Anh còn ghen với cả bố của cô.

Trong lúc này, người họ Từ nào đó không nói bất cứ câu nào, vẻ mặt bình tĩnh ngồi ở phía sau.

"Vậy còn người đàn ông đen đen ở quán cà phê lần trước?" Từ Cảnh Tu tiếp tục tra hỏi.

Lúc đầu Hoa Trân còn khuyên can, Thẩm Xung chỉ dặn dò cô ấy một câu: "Say thì nhớ đưa tôi về."

Cúp điện thoại, Triệu Mộc Thanh mới cảm thấy đói bụng, cô lấy một gói mì ra nấu, bỏ thêm hai quả trứng gà, một cái chân giò hun khói, ăn đến nỗi bụng no căng.

"Anh cầu hôn em, em không từ chối."

"Hai ba mối tình? Không phải em nói nụ hôn đầu tiên..." Từ Cảnh Tu đen mặt.

Triệu Mộc Thanh lắc đầu: "Lát nữa em còn phải đi tìm Thẩm Xung tập lái xe mà."

Thẩm Xung ngồi trên xe huấn luyện chuẩn bị hôm nay tự tay hướng dẫn Triệu Mộc Thanh lái xe vào đường lớn.

Triệu Mộc Thanh trợn mắt há hốc mồm, không ngờ anh có thể mặt dày như thế.

Thẩm Xung nở nụ cười thân thiết với Triệu Mộc Thanh: "Sao hôm nay còn có cả người huấn luyện cùng thế?"

Lúc Từ Cảnh Tu dậy thì trời đã tối đen, nhìn đồng hồ thấy đã hơn 7 giờ, trên bàn đặt một cái cốc với hai miếng chanh, anh cầm lấy uống một ngụm.

Triệu Mộc Thanh vuốt bụng liên tục gật đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đã rất lâu Triệu Mộc Thanh không chạm vào xe, những nội dung chính đều quên sạch, Thẩm Xung thường xuyên phải sửa tay lái và động tác gạt cần cho cô nên không thể tránh khỏi một số tiếp xúc thân thể.

Từ Cảnh Tu vô cảm uống trà.

Từ Cảnh Tu thấy rõ ràng Triệu Mộc Thanh bắt đầu run lên.

Trong chớp nhoáng, hai người quan sát cẩn thận đối phương từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong.

Hoa Trân đã mở cửa rồi, cô nàng lén nhìn kỹ nam chính trong câu chuyện vừa mới hóng hớt được. Dưới ánh mắt nhìn như bình tĩnh của anh thì rất tự giác cầm đồ ăn chạy vào phòng.

Thấy cô có vẻ không có tinh thần lắm, Từ Cảnh Tu hỏi: "Em có muốn lát nữa ngủ thêm một lúc không?"

Vào phòng, Từ Cảnh Tu nắm lấy cánh tay Triệu Mộc Thanh, bảo cô nói rõ chuyện của Thẩm Xung.

"Nhớ anh một lần nữa thì sẽ đi ngủ!"

Chương 17

Vẻ mặt Thẩm Xung đầy thích thú, cười như không cười nhìn thoáng qua biểu cảm trợn to mắt ngu ngốc của Triệu Mộc Thanh, rồi cũng vươn tay: "Tôi là anh trai của cô ấy!"

Hoa Trân nói một câu: "Đáng đời!" Rồi kéo Thẩm Xung vào chiếc xe Volkswagen Beelte của mình.

Gần tối lúc Triệu Mộc Thanh gọi xe về, Hoa Trân còn chưa về.

Đồ ăn được bưng lên, rốt cuộc Triệu Mộc Thanh cũng thấy mình có việc để làm, cô tập trung hưởng thụ thức ăn ngon.

Từ Cảnh Tu dứt khoát hỏi vấn đề khác: "Trước kia từng có mấy mối tình rồi?"

"Anh rất tỉnh táo, anh biết bây giờ mình đang nói gì. Thanh Thanh, bây giờ chúng ta có thể đi gặp bác trai bác gái luôn, nhà anh không có vấn đề gì." Giọng điệu của anh kiên định.

Dụi thuốc lá, Thẩm Xung vẫy tay với Triệu Mộc Thanh.

Triệu Mộc Thanh rụt cổ vào một góc, quyết định hôm nay vẫn nên ít nói thì hơn.

Thẩm Xung bắt đầu đua rượu với Từ Cảnh Tu. Từ Cảnh Tu nhìn có vẻ thư sinh yếu đuối nhưng lại không yếu thế chút nào.

Thẩm Xung cũng đáng đời, làm việc dứt khoát gọn gàng đâu ra đấy, vậy mà về mặt tình cảm đã nhiều năm như vậy vẫn không theo đuổi được Triệu Mộc Thanh, tên Từ Cảnh Tu kia mới xuất hiện chưa đến ba tháng đã khiến cô nhóc này c·h·ế·t mê c·h·ế·t mệt.

Từ Cảnh Tu từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ sự chăm sóc của cô, anh kéo bàn tay nhỏ lành lạnh của cô áp vào gương mặt, vì thoải mái nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ngược lại Từ Cảnh Tu không có gì khác thường, sắc mặt như thường thanh toán tiền.

Huấn luyện viện Thẩm say bất tỉnh nhân sự, Triệu Mộc Thanh âm thầm vui vẻ vì buổi chiều không cần tập lái xe nữa, Từ Cảnh Tu đã uống rượu nên cũng không lái xe, hai người gọi xe quay về chung cư của Từ Cảnh Tu.

"Em thấy anh ngủ say quá, đã uống nước chanh chưa anh? Trước đây ở nhà lúc em uống rượu thì bố đều pha cái này cho em đấy."

Từ Cảnh Tu vươn tay: "Chào anh! Tôi là Từ Cảnh Tu, chồng chưa cưới của Thanh Thanh."

Hồi hộp, hưng phấn, lo âu, trong lòng gào thét đồng ý với anh. Đúng là anh không? Vì sao không phải là anh? Vậy thì nên là ai? Đồng ý với anh nhanh thế có phải có hơi mất giá không nhỉ? Nhưng đáng c·h·ế·t là cô thích anh như vậy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17