Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 13: Chương 13

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Chương 13


Man man gì đó thật sự không hợp với hình tượng Ultraman chút nào.

An Trạch Hạo mơ hồ nhìn “người đỏ” vô cùng kỳ lạ này, hỏi: “Ờ... Người người.”

Nhưng hôm ấy cô hoàn toàn không viện lý do này, không hề.

An Trạch Hạo đã hiểu, sau đó bé dang tay ra, ôm Ultraman vào lòng, còn vỗ nhẹ vào lưng Ultraman như thể đang an ủi.

Chỉ là đối với anh thì không lương thiện lắm.

“Ngoan.” An Duyệt xoa đầu bé.

Bùi Vũ Hành: “Ul.”

Bùi Vũ Hành nhếch môi cười, sau đó một tay ôm lấy An Trạch Hạo, hôn lên má bé một cái. “Nhìn xem bố mua gì cho con này?” Anh giơ cao cánh tay phải đang cầm Ultraman lên cho An Trạch Hạo xem.

“Bố, bế. “

“Mẹ đâu?” An Trạch Hạo quay đầu đã không thấy mẹ nữa.

“Man Man.” Bé ôm lấy: “Bố cho.”

Bùi Vũ Hành không khỏi bật cười, đồng thời cảm thấy đứa nhỏ rất có lòng thương người.

Cô cất bước đi theo An Trạch Hạo, nhưng không ngờ bị Bùi Vũ Hành kéo lại.

An Duyệt đi tới ngồi xuống.

Bùi Vũ Hành đi đến chỗ rộng hơn một chút, nhấc cao bé lên.

Bùi Vũ Hành không ngờ cậu nhóc người thì nhỏ mà sức lại không nhỏ, giẫm lên người anh một cái như vậy, rất là đau.

Mỗi lần cô nói những lời như vậy, Bùi Vũ Hành sẽ buông việc trong tay, bình thản nhìn thoáng qua TV, sau đó lạnh lùng nói một câu: “Có một người siêu đẹp trai như tôi bên cạnh, em lại khen mấy tên đàn ông có diện mạo kiểu này là có ý gì? Chẳng lẽ em cố tình nói cho tôi nghe để tôi ghen à? Ha ha, chênh lệch quá lớn, tôi rất tự tin.”

“Chơi một lúc là được rồi, đừng để bố mệt.”

“Ai xuống?”

Lần này, anh tuyệt đối không để cô rời đi nữa.

“Tôi đi nấu ăn, hai người chơi nhé.”

Bùi Vũ Hành: “Ul, tra, man.”

Lúc ấy cô để lại giấy nhắn không nói gì đến chuyện con cái cũng đành, nhưng giờ đứa trẻ đã có mặt trên đời, đây chính là lý do tốt nhất. Năm đó anh mới có chút thành tích, nếu kết hôn sinh con ắt hẳn sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến sự nghiệp, trong giới giải trí, tám, chín mươi phần trăm sẽ không ai làm chuyện như vậy cả.

“Nếu muốn xuống đất thì cứ nói, giãy giụa thế này dễ ngã lắm, ngày nào mẹ cũng bế con sẽ bị mệt đó.” Bùi Vũ Hành nghiêm túc nói.

“Con đã cảm ơn chưa?”

Đúng lúc này, An Trạch Hạo xen ngang: “Đẹp trai, Hạo Hạo đẹp trai.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Trốn gì?” Anh nói thẳng.

An Trạch Hạo nhìn thấy mẹ, vui mừng khoe với cô: “Mẹ ơi, nâng cao cao!”

“Man man!” Từ láy thì nói rất lưu loát.

“Ul.” Anh định dạy bé từng chữ một.

Anh nhịn, vì biết nếu như vậy, cô sẽ khóc.

Liên quan đến điểm này, An Duyệt không thể phản bác. Quả thật An Trạch Hạo càng lớn càng giống anh, trước kia béo tròn nên trông không rõ lắm, bây giờ ngũ quan và đường nét khuôn mặt đã bắt đầu lộ rõ.

“Cười lên giống em lắm.” Bùi Vũ Hành nói.

“Đây là Ultraman.”

Bùi Vũ Hành thấy An Trạch Hạo không đọc được tên Ultraman, nên đã dạy bé từng chữ một: “Tên nó là Ul, tra, man.”

“Đúng vậy, nhanh ra ngoài đợi đi, bảo đảm nửa tiếng nữa sẽ có cơm ăn.”

An Trạch Hạo: “Man, man.”

“Cảm ơn.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chắc chắn sau này sẽ mê hoặc rất nhiều cô gái.”

Đúng vậy, ảnh đế Bùi tính cách lạnh lùng kỳ thực lại có một mặt tự luyến ngốc nghếch.

Cô đứng thẳng dậy, nắm chặt tờ khăn giấy trong tay, nói: “Được rồi, sạch rồi.”

Anh chỉ muốn ôm cô vào lòng hôn thật mạnh, khiến cô đắm chìm, để cô buông xuống mọi phòng bị, để cô thấy rõ con tim mình một lần nữa!

Đáng tiếc vẫn không đúng.

Bùi Vũ Hành đặt bé xuống đất: “Ừm, ngoan lắm, ngày mai bố lại mua đồ chơi cho con.”

Trẻ con đều biết nhìn sắc mặt người lớn, cảm thấy đây không phải chuyện nhỏ, ngoan ngoãn nói: “Vâng. Bố ơi, xuống.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đồ chơi này có thể xoay tay và chân 180 độ, đầu cũng xoay được, ngoài ra thì không còn gì nữa.

“Được, bố bế con.” Bùi Vũ Hành ôm bé đứng dậy: “Con có muốn bố nhấc cao lên không?”

Nếu cô băn khoăn đến chuyện này thì có thể hiểu.

Ban đầu, An Duyệt muốn giải thích cho An Trạch Hạo, nhưng thấy Bùi Vũ Hành nhíu mày, cô đột nhiên không muốn nói nữa.

“Bình thường con vẫn chơi với mẹ thế này à?” Anh nhướn mày hỏi, thật ra trong lòng đã có đáp án.

Bùi Vũ Hành: “...” (đọc tại Qidian-VP.com)

An Trạch Hạo: “U!”

An Trạch Hạo không hiểu, nhưng bé vẫn rất vui và tò mò, đưa tay ra với lấy.

An Duyệt định rửa rau, nhưng Lâm Uy không cho: “Em tự làm được, chị đi chơi với anh Hành đi. Anh ấy bận rộn mãi, lúc nào cũng di chuyển không ngừng như con quay vậy, hiếm lắm mới được nghỉ ngơi thế này, để anh ấy tận hưởng niềm vui gia đình một chút.”

An Duyệt đứng gần Bùi Vũ Hành quá sẽ căng thẳng, theo bản năng muốn né tránh.

“Đó là con của người khác.”

An Duyệt hoảng hốt, cô lấy trong túi ra một tờ khăn giấy, cúi xuống lau mặt cho Bùi Vũ Hành. Trong lúc lau, cô đột nhiên phát hiện Bùi Vũ Hành vẫn luôn nhìn mình chằm chằm. Lúc này, cô mới phản ứng lại hai người đang ở rất gần, mặt cô thoáng chốc đỏ bừng.

Dù là lý do gì, anh nhất định sẽ tìm ra.

An Trạch Hạo giãy giụa định bước xuống đất, bé lúc nào cũng như vậy, hấp tấp vội vàng.

“Đừng sợ tôi, tôi không ăn thịt đâu.” Bùi Vũ Hành bước đến sofa: “Qua đây ngồi.”

Phòng tuyến trong lòng không thể dỡ bỏ một cách cứng rắn được.

Mấy ngày nay anh suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy có lẽ việc An Duyệt bỏ đi năm xưa không đơn giản như anh nghĩ lúc đầu.

Có điều sau hơn hai năm, sau khi cô đã trở thành người mẹ một con thì mọi thứ không còn như trước nữa.

Bé được nâng lên cao, phấn khích cười to, tiếng cười ha ha nghe thật dễ thương.

Bé chào hỏi xong, đứng thẳng dậy, nhìn khuôn mặt Ultraman, chớp chớp mắt, có vẻ đang đợi chờ điều gì đó.

“Mau đi đi, mau đi đi.” Lâm Uy khoát tay bảo An Duyệt ra ngoài: “Một mình em làm được, nói thật với chị nhé, thật ra em là một đầu bếp nhưng bị công việc trợ lý minh tinh làm lỡ dở đấy.”

An Duyệt: “...”

“Để Lâm Uy nấu là được.” Bùi Vũ Hành không muốn cô đi, khó khăn lắm mới gặp nhau.

“Ul, tra, man.”

An Trạch Hạo xoay vài lần đã mất hứng, to vậy, ôm không được bế không xong, bé đẩy sang một bên, bò lại ôm cổ Bùi Vũ Hành.

Bị anh nhìn chăm chú khiến An Duyệt xấu hổ, cô quay lại bếp.

Bé chạy về phía sofa, bỏ lại An Duyệt và Bùi Vũ Hành.

An Duyệt giúp Bùi Vũ Hành lau mặt, Lâm Uy cầm nguyên liệu đi vào bếp, nghe An Trạch Hạo nói, cậu liền bật cười. Tất nhiên, cậu không cười thành tiếng, nhỡ đâu bị Bùi Vũ Hành nghe thấy lại không vui.

Anh đau lòng, một người gầy gò như cô, một mình nuôi An Trạch Hạo sẽ vất vả cỡ nào, anh không dám tưởng tượng.

“Muốn.” An Trạch Hạo chỉ về phía bếp.

Trước đây, khi mới quen nhau, vì cô là người mới, nên cô luôn rất tôn trọng anh, răm rắp nghe lời. Cho dù là trong một tháng ở bên nhau, cô đã phát hiện ra một khía cạnh không ai biết ở anh, có những tiếp xúc thân mật nhất, nhưng cô vẫn quen nghe lời anh theo bản năng.

An Trạch Hạo ôm Ultraman ngồi giữa, bên trái là Bùi Vũ Hành, bên phải là An Duyệt.

Bùi Vũ Hành đỡ thân hình nhỏ của bé, một chiếc chân mập mạp của An Trạch Hạo liền nhấc lên dụi vào anh, động tác giống như đang trèo cây vậy, còn cái cây của bé là bố.

An Duyệt thoải mái chấp nhận lời nói này: “Ừ, nhiều người cũng nói vậy.”

“Nhưng trông nó giống tôi hơn.”

Chương 13: Chương 13 (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai ngày trước hai người mới gặp nhau, chỉ nói chuyện được hơn nửa tiếng, còn rất nhiều điều chưa kịp nói.

Hai giây sau, Bùi Vũ Hành đành không tình nguyện buông tay ra, có biết là ở bên cô anh luôn phải kìm nén kích động trong lòng không!

An Duyệt và Lâm Uy nghe thấy tiếng động, đi ra xem.

“Bế cao lên!” An Trạch Hạo thúc giục.

An Duyệt bị cậu chọc cười: “Thật không?”

Trong bếp, Lâm Uy đang thái rau, kỹ thuật dùng dao rất tốt.

An Duyệt: “...”

Bùi Vũ Hành: “Con muốn đến chỗ mẹ không?”

“Mẹ!” An Trạch Hạo nghe được từ mấu chốt: “Chơi cùng.”

Bùi Vũ Hành: “Lát nữa em nếm thử rồi sẽ biết.”

Bùi Vũ Hành: “Thôi, Man Man thì Man Man vậy.” D·ụ·c tốc bất đạt là không tốt.

Rất lương thiện, giống như mẹ bé.

Hai mẹ con ở chung rất hòa hợp, nụ cười giống y như nhau, cực kỳ ngọt ngào.

An Trạch Hạo vui vẻ vỗ tay: “Cảm ơn bố!”

Hay là để anh tự giải thích đi.

“U!” An Trạch Hạo rất nghiêm túc học, kéo dài giọng.

Bùi Vũ Hành nhìn cô. Hôm nay cô mặc một chiếc áo len rộng phối với quần bò, bên ngoài đeo một chiếc tạp dề, hai tay cầm hai cây hành lá lớn.

Con cái vui vẻ, đương nhiên mẹ cũng vui theo.

“Hạo Hạo xuống ạ.”

Ultraman này quá lớn, tay bé lại quá nhỏ, ngay cả cổ tay cũng không nắm được, có nắm được cũng không nhấc nổi.

Hai người liếc nhau, sau đó ánh mắt An Duyệt chuyển xuống tay anh.

Bùi Vũ Hành ngẩn ra một lúc, sau khi phản ứng lại thì sờ trán, giải thích: “Nó... không nói được.”

“Để bố bế con qua đó nhé.”

Bùi Vũ Hành cho An Trạch Hạo chơi món đồ chơi mới một lúc, vì nó quá to, hai bố con vốn ngồi cạnh nhau phải tách ra, dành một chỗ cho Ultraman.

Lúc nãy khi Bùi Vũ Hành dạy bé đọc “Ultraman”, cô đã nghe thấy, lúc này vẫn buồn cười: “Cục cưng, đây là Ultraman.”

An Duyệt lắc đầu: “Không được, cậu ấy là khách.” Cô không để ý đến Bùi Vũ Hành nữa, xoay người rời đi.

Bùi Vũ Hành: “Để bố cầm cho. Con xem tay nó cử động kìa.” Anh nắm lấy cánh tay Ultraman, lắc lắc

“Tôi không trốn.” An Duyệt phản bác.

An Trạch Hạo nghe vậy lập tức phấn khích: “Muốn! Bế lên cao!” Bé là một cậu nhóc hấp tấp, lúc nói còn giẫm lên bụng Bùi Vũ Hành, muốn mượn lực để nhảy dựng lên.

Bùi Vũ Hành nâng một lúc như đang nâng tạ, An Trạch Hạo cười đến mức mặt đỏ bừng.

Tự luyến quá không tốt, hơn nữa ai biết trước được tương lai: “Có những đứa trẻ hồi nhỏ dễ thương, nhưng lớn lên lại khó coi…”

Ví dụ như trước kia, khi An Duyệt xem TV thỉnh thoảng thấy trai đẹp sẽ không tiếc lời khen ngợi: “Oa! Đẹp trai quá.”

“Man man.”

Dựa vào hiểu biết về cô, anh biết cô không phải người hay che giấu tâm tư, vậy thì chắc chắn trong đó vẫn còn lý do khác.

Bùi Vũ Hành bất lực, ôm An Trạch Hạo ngồi xuống sofa.

Tay An Trạch Hạo hơi vụng về, không những không lau sạch nước bọt trên mặt Bùi Vũ Hành mà còn làm ướt cả những chỗ khô.

“Mẹ, Man Man.” Bé dùng ngón tay mũm mĩm chỉ vào Ultraman.

An Duyệt không còn cách nào khác, đành phải đi ra ngoài.

Mắt An Trạch Hạo sáng lên, bé nắm tay Ultraman lắc lắc, người nghiêng về phía trước, ngọt ngào nói: “Xin chào.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Chương 13