0
Đối phó với đối thủ như thế này chẳng khác nào đối phó với đám quái vật giáp xác được bao bọc bởi một lớp vỏ cứng bên ngoài. Toàn lực không ngừng đánh vào một nơi, xuyên thủng nơi đó, đánh thẳng vào người đối phương mới là phương pháp tốt nhất.
Lồng sáng màu tím nổ tung không gây tổn thương gì cho gã râu quai nón, nó chỉ mang tác dụng quấy rầy sự chú ý và tầm nhìn của gã ta.
Trương Hoài Nhân nhìn ra độ sẫm màu của khí phòng hộ trên người gã râu quai nón, hắn đương nhiên đoán được cảnh giới của gã ta là từ Mười Sáu trở lên. Với mật độ khí như thế, công pháp thông thường của hắn không tạo nên nổi một v·ết t·hương trên người gã ta. Một chiêu Chân Thức Thất Tiệt Trận cơ bản chỉ xé nát khí phòng hộ của gã, tạo ra v·ụ n·ổ lớn, gây tổn thương khắp cơ thể gã, chứ không thể gây ra một v·ết t·hương nghiêm trọng, hay g·iết c·hết gã ta.
Bởi thế, biến chiêu Chân Thức Thất Tiệt Trận mới được hắn sử dụng.
Ầm!
“A!”
Một tiếng nổ cùng tiếng hét thảm thiết của gã râu quai nón vang lên, sau đó vùng đất cũng chấn động kịch liệt.
Trương Hoài Nhân ngã trở mặt đất, nằm thở dốc.
Trương Hoài Nhân mất một nửa lớp thịt trên người, người còn khoảng năm mươi mấy kí. Hắn thêm một lần trở thành một kẻ gầy gò.
Võ Nhân từ Nhập Môn muốn bước vào cảnh giới Nén Khí, phương pháp tối ưu chính là liều mạng chiến đấu. Chiến đấu, chiến đấu. Chiến đấu không ngừng.
Trong những người muốn đốt cháy giai đoạn thích ứng, họ có thể học một môn công pháp bổ khí có hiệu suất thấp, nhưng bù lại, tác hại nó mang lại sẽ không lớn. Không mấy ai điên cuồng học một môn công pháp bổ khí bằng cách ép vụn tế bào như Trương Hoài Nhân.
Trương Hoài Nhân nghĩ người khác điên, cho rằng Tà Giáo và Võ Nhân là hai đám điên. Thực tế, hắn còn điên cuồng hơn bọn họ. Trương Hoài Nhân e dè Phái Nữ Quyền, cho rằng đám đàn bà đó tu luyện bằng cách hại thân quá mức. Thực tế, hắn còn điên cuồng làm hại thân thể hơn cả Phái Nữ Quyền.
Trương Hoài Nhân là một kẻ điên chính hiệu, nhưng hắn cũng có mục đích rõ ràng. Muốn vào cảnh giới Nén Khí, cả cơ thể và Khí Hải cần phải thích ứng được khí ở mật độ cao hơn, cụ thể là cao gấp hai ở cảnh giới Nhập Môn. Chiến đấu rút ngắn thời gian thích ứng một phần, công pháp Tê Giác Vọng Nguyệt đẩy nhanh quá trình rút ngắn.
Dòng khí tràn vào cơ thể, len lỏi qua tế bào, nó sẽ kích thích tế bào. Thay vì để tế bào của cơ thể thích ứng dần, Tê Giác Vọng Nguyệt “tiêu diệt” tế bào cũ, kích thích cơ thể “tiến hóa” bắt buộc cơ thể phải sản sinh ra tế bào mới có khả năng thích ứng cao hơn để tồn tại.
Khi sử dụng Tê Giác Vọng Nguyệt, nó sẽ tạo ra một lượng khí hùng hậu, vượt quá mức chứa đựng của Khí Hải, trực tiếp làm Khí Hải căng phồng nhiều lần, “ép buộc” Khí Hải phải nhanh chóng thích ứng. Đương nhiên, nếu Khí Hải không kịp thời thích ứng, “đùng” một cái, Trương Hoài Nhân thành phế nhân.
Trương Hoài Nhân hiểu rõ tác hại của Tê Giác Vọng Nguyệt, vì thế hắn không dám dùng nó liên tục. Đồng thời, trừ lần chiến đấu sinh tử này, lần trước hắn có kế hoạch tỉ mỉ trước khi dùng.
Tô Phát là đội trưởng, anh ta giao nhiệm vụ cho Trương Hoài Nhân. Bàn giao xong nhiệm vụ không có nghĩa là anh ta đã hết trách nhiệm. Trương Hoài Nhân biết rõ anh ta nhất định sẽ quan tâm tình hình của hắn và nhiệm vụ mà hắn đang làm, cho nên hắn mới không sợ sẽ chết sau khi dùng Tế Giác Vọng Nguyệt. Hắn là định… “ăn chùa” thuốc đặc thù của quốc gia.
Trương Hoài Nhân thành công “ăn chùa”. Hắn quên mạng sống vì quốc gia, quốc gia có mục nát thì cũng không thể làm rét lạnh trái tim của những con người hi sinh bản thân vì tổ quốc. Quốc gia xuất thuốc cứu hắn, cơ thể hắn thành công phát triển tế bào mới.
Lần trước đó nằm trong kế hoạch, lần này đơn giản là Trương Hoài Nhân gặp phải xui xẻo.
Khi đã lấy lại chút sức lực, Trương Hoài Nhân loạng choạng sờ hai bộ thi thể, tìm kiếm manh mối.
Trương Hoài Nhân phát hiện một tấm bản đồ từ trên người gã trẻ tuổi. Bản đồ khá sơ sài, nó vẽ một vùng đất cạnh bờ biển, một cái hồ nhỏ, vài khu rừng rậm, một hẻm núi dẫn vào khu vực trung tâm vùng đất. Khu vực trung tâm này được đánh dấu X. Dấu X có thể là ghi chú cho mục tiêu lần này của gã trẻ tuổi, hoặc cũng có thể là ghi chú không được đến gần.
Quan sát tấm bản đồ, Trương Hoài Nhân cảm thấy đám Tà Giáo có hiểu biết nhất định về vùng đất này. Nó giống như Tà Giáo đã nghiên cứu nơi đây khá lâu rồi. Điều đó giải thích vì sao tín đồ Tà Giáo xuất hiện nhiều như vậy.
Tà Giáo biết rõ nơi đây từ lâu, Võ Nhân thì sao? Tổ chức Võ Nhân chẳng lẽ không biết rõ, nên họ mới để mười bốn người đi xử lý việc này?
Trương Hoài Nhân phủ định suy nghĩ này. Địa điểm hắn và những người khác làm nhiệm vụ là ở làng Tôm Đỏ, một vùng đất nằm trong quốc gia, không phải ở khu vực bên ngoài. Khu vực trong quốc gia đã bảo vệ chặt chẽ, không phải nơi một đống lớn tín đồ Tà Giáo dương oai. Tín đồ Tà Giáo xuất hiện trong quốc gia thường chỉ là loại cắc ké, tay mơ như Phùng Công Tuấn.
Vậy, chỉ có hai khả năng. Một, Trương Hoài Nhân hắn vô tình bị truyền tống tới đây, nơi khu vực bên ngoài quốc gia. Hai, tổ chức Võ Nhân làm thế là có mục đích, hắn và mười ba người kia có lẽ là đá dò đường, hoặc là pháo hôi.
Dù là trường hợp nào, tình cảnh của hắn bây giờ đều tràn ngập nguy hiểm. Nếu hắn không phải đá dò đường hai bị tổ chức vứt bỏ thì còn khá tốt. Nếu không, hắn phải đối mặt với cả hai tổ chức.
Đúng vậy, tổ chức Võ Nhân, hoặc kẻ quyền thế nào trong tổ chức, người đã sắp xếp kế hoạch âm hiểm này, họ nhất định sẽ giết hắn diệt khẩu.
Thu lại tâm tư, Trương Hoài Nhân đi tới cạnh gã râu quai nón. Gã ta bị đòn đánh xuyên thủng lồng ngực, chết đến mức không thể chết lại. Ỷ vào cảnh giới cao mà coi thường thiên hạ, hậu quả chính là phơi xác như thế.
Lúc gã râu quai nón chết, bốn con quái vật bị gã điều khiển chạy tứ tán. Trương Hoài Nhân lục tung cả người gã ta, không phát hiện được gì.
Bỏ mặc hai cái xác, Trương Hoài Nhân quay người rời đi. Hắn cần một nơi yên tĩnh và an toàn để khôi phục thương thế. Tác hại Tê Giác Vọng Nguyệt không phải có thể chữa trị xong trong một, hai ngày.
Sau khi đi một hồi, Trương Hoài Nhân tới một khu rừng rậm, chui vào một hang gấu, đánh đuổi con gấu kia đi. Hắn chiếm lấy cái hang, bắt đầu nghỉ ngơi, chờ đợi khí khôi phục.
Một ngày rất nhanh trôi qua, đêm lại tới.
Đang lúc Trương Hoài Nhân mừng thầm vì khí đã khôi phục, đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập cùng với tiếng hơi thở trầm trọng từ xa xa vọng lại, tựa như có người đang đi về cái hang mà hắn đang ẩn nấp.
Khóe miệng Trương Hoài Nhân khẽ nhếch, trong lòng không khỏi mắng to. Hắn bất đắc dĩ dừng việc vận khí chữa trị nội thương, hai mắt đang nhắm chặt đành mở ra. Hắn tiến tới gần cửa hang, nép người vào sau một tảng đá lớn.
Khí tuy còn kém một chút mới có thể đầy, nhưng hiện tại có người đang đến đây, Trương Hoài Nhân cũng không dám cứ thế mà tiếp tục ngồi ở đó. Đặc biệt là khi hắn không biết tình huống của người đang tới như thế nào.
“Nhân, mau cứu tớ!”
Một cô gái mặc áo đen từ khu vực phụ cận rừng cây, vừa té vừa chạy đến hang động nơi Trương Hoài Nhân giấu mình. Với vẻ mặt kinh hoảng, cô ta vẫy tay hướng vào hang động, dường như nhận định Trương Hoài Nhân đang ở trong đó.
Cách sau cô ta không xa, một bóng người màu trắng đang chậm rãi đi tới. Khác với vẻ kinh hãi của cô gái áo đen, người này đi phi thường thong thả.
Thấy tất cả những điều này, Trương Hoài Nhân bĩu môi xem thường. Hắn rất bất mãn với hành vi dẫn họa của cô gái áo đen. Hắn không cảm thấy việc cô ta tìm được nơi ẩn thân của hắn là ngoài ý muốn.
Trương Hoài Nhân không lạ gì cô ta. Xuất thân từ đám điên Phái Nữ Quyền, không học công pháp tìm kiếm tung tích người khác mới là quái lạ. Đám đàn bà chán ghét, hận thấu những người đàn ông phụ bạc làm sao không nghiên cứu ra loại công pháp truy tìm những người đàn ông phụ bạc cơ chứ.
Trương Hoài Nhân thấy vẻ mặt khổ sở, cầu khẩn của Trần Nguyệt, hắn không có xúc động đến mức lập tức nhảy ra ngoài. Hắn cẩn thận đưa mắt dò xét bóng người màu trắng đang đi đến.
Mặc kệ cứu hay không cứu, hắn cũng muốn trước tiên nhìn xem người tới có cảnh giới nông sâu đến đâu, hắn cũng không muốn chỉ vì một cô gái từng quen biết mà liều cái mạng nhỏ của mình.
Nếu bóng trắng có cảnh giới không cao, Trương Hoài Nhân tự nhiên sẽ không khách khí ra tay đánh chết, làm một lần anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng nếu gặp phải người có cảnh giới cao kinh người, Trương Hoài Nhân sẽ liệu đường liên thủ với Trần Nguyệt để đánh lại kẻ địch, hoặc là lập tức trốn đi.
“Hắc hắc, dáng vẻ chạy trốn thật là khó coi. Đệ tử của Phái Nữ Quyền đều vô dụng như vậy sao? Chạy một đoạn đường dài như thế chỉ để tìm đến một tên đàn ông nào đó mà cầu cứu, chẳng lẽ người trong hang là người yêu của mày?”
Bóng trắng dần dần đến gần, đó là một cô gái áo trắng phiêu nhiên. Xem ra khuôn mặt, cô gái áo trắng cũng có vài phần tư sắc. Có chăng hai chân mày cô ta nhếch lên, vẻ mặt đầy sát khí.
Tuy cô gái áo trắng đi về phía Trần Nguyệt, nhưng hai mắt đang lộ sát khí của cô ta lại không ngừng nhìn vào hang động, hiển nhiên cô ta cũng không hề tự đại như lời nói của bản thân. Sự che giấu này không lọt khỏi mắt Trương Hoài Nhân.
Trương Hoài Nhân đang suy đoán cảnh giới của cô gái áo trắng, cô ta hừ lạnh một tiếng, đột nhiên vung hai tay áo ra, hai tia sáng trắng từ trong tay áo bay ra, bay thẳng đến vị trí Trương Hoài Nhân ẩn thân.
Đã bị phát hiện, Trương Hoài Nhân cũng không giấu mình, hắn vận Như Ảnh Tùy Hình bay lướt ra ngoài hang động, bay về bên phải cái hang, mặt đối mặt với cô gái áo trắng.
“Hóa ra là một thằng gầy!” Cô gái áo trắng nhìn Trương Hoài Nhân đứng cách mình năm mét, bĩu môi với vẻ khinh thường.