Vô Cực Chân Nhân
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Vụ án mới
Nguyễn Anh Dũng dùng chìa khóa mở cửa xe, ngồi vào vị trí lái. Trương Hoài Nhân đi lướt qua đầu xe, mở cửa phía bên kia, ngồi vào vị trí bên cạnh Nguyễn Anh Dũng. Trương Hoài Nhân vừa thắt xong dây an toàn, Nguyễn Anh Dũng cũng vừa gắn đèn báo lên trên nóc xe. Nguyễn Anh Dũng lui về chỗ ngồi, thắt dây an toàn, rồi đánh lái chạy thẳng về địa chỉ hiện trường của vụ án mạng mới.
“Được, anh tới ngay.” Nguyễn Anh Dũng vội vàng cúp điện thoại. Anh ta bỏ điện thoại lên bàn, lấy ví ra, nhìn về phía chủ quán hủ tiếu, hô: “Chủ quán, tính tiền.”
Nguyễn Anh Dũng dẫn đầu bước ra ngoài phòng, Trương Hoài Nhân theo sau. Nguyễn Anh Dũng vừa đi vừa nói: “Cây bút ghi âm có xuất hiện hay không, chuyện cậu ta kể lại có đúng hay không, chúng đều không phải là vấn đề quan trọng nhất. Cậu ta là n·ghi p·hạm lớn nhất hiện giờ, cứ tóm cậu ta lại rồi tra hỏi sẽ không sai.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trương Hoài Nhân không nói gì, hắn biết cách làm của Nguyễn Anh Dũng là đúng. Tà Giáo là đám điên, không ai biết đám điên ấy sẽ làm ra chuyện gì. Không ai chắc chắn đám điên sẽ không đóng vai n·ạn n·hân, hàng xóm n·ạn n·hân, người bị cuốn vào vụ án hay không. Hung thủ cho dù không phải đám điên Tà Giáo đi nữa, cái cách gã ta g·iết chóc cũng chẳng khác bao nhiêu. Đối với loại người điên cuồng, tốt nhất thà bắt nhầm chứ không bỏ sót.
Nguyễn Anh Dũng chợt nhỏ giọng: “Chuyện này có thể còn liên quan tới Tà Giáo. Bất cứ ai liên quan, bất cứ ai có vấn đề, bất cứ ai khả nghi, chúng ta bắt buộc phải tạm giữ, tiến hành điều tra toàn diện.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây là chuyện phiền phức lớn mà tớ đã gặp phải. Bất cứ ai gặp phải chuyện này đều xui xẻo vô cùng. Tớ không chỉ xui như c·h·ó cắn, còn có chuyện xui xẻo hơn ép lên mình, tớ… Được rồi, tớ nhất định phải rời đi ngay. Tớ vốn định nói thêm một chút, nhưng đã không còn kịp rồi. Tớ sẽ liên hệ với cậu sau… Hi vọng như thế…”
Nằm dưới trạng thái sợ hãi và tò mò cực độ, mượn nhờ một chút to gan, tớ tìm khắp phòng ngủ, ra ngoài bếp tìm, tìm cả nhà vệ sinh, tìm khắp mọi ngóc ngách của căn hộ. Tớ tìm không bỏ sót một vị trí nào, nhưng kết quả là không tìm được đầu của ba cô gái. Đầu của họ không cánh mà bay.
Trở lại phòng khách, nhìn ba bộ t·hi t·hể không đầu, tớ không biết phải làm gì, không biết phải làm gì tiếp theo sau đó nữa.
Thanh toán xong xuôi, hai người họ bỏ lại tô hủ tiếu đang ăn dở, nhanh chân đi về Cục Cảnh Sát. Nguyễn Anh Dũng trao đổi với người cảnh sát trực ban, ký vào một tờ giấy người trực ban đưa ra, dặn người kia ghi giùm nội dung, rồi nhanh chóng cầm chìa khóa xe ô tô trên bàn, đi thẳng ra bãi đậu xe.
Bà cô ở tầng bảy đi đường không vững vàng mấy, một đôi mắt liếc qua liếc lại như k·ẻ t·rộm. Bà ta liếc liếc liền nhìn thấy tớ. Lòng tớ lúc ấy tức khắc biết ngay hỏng việc rồi. Bà cô đó thấy tớ thì tiếp tục đưa mắt nhìn thẳng vào bên trong. Chạm mắt bà ấy, tớ đóng cửa ngay. Dù chỉ nhìn nhau chưa tới hai giây, từ ánh mắt của bà ấy, tớ có thể thấy được một đôi mắt “nghi ngờ tất cả không cần lý do”.
Tớ đoán bà ta hẳn là biết trong căn hộ này có ba người con gái, nên khả năng là bà ta nghĩ lầm, cho rằng tớ là người tình của cô nào đó, lén lút tới đây trong đêm.
Tớ chợt nhớ ra cửa chính không có đóng. Vội vàng chạy ra đóng cửa. Tớ chạy tới nơi cũng đã chậm, một cặp cô chú đang đi ngang qua. Tớ từng gặp bà cô này, bà ấy ở tầng bảy, là hàng xóm của Y Y, bà ấy nhìn ai cũng một bộ nghi ngờ người ta làm chuyện xấu. Nghe nói bà ấy có tính tình không tốt mấy, còn ưa thích nói xấu người khác, cũng ưa thích gây chuyện thị phi.
“Alo.”
Đóng xong cửa lại, tớ nhìn ra ngoài qua mắt mèo. Bà cô kia vẫn còn đứng ở đó, nhìn chằm chằm vào bên trong căn hộ một hồi. Những nếp nhăn xấu xí trên mặt bà ta lộ ra một tia cười lạnh. Bà ta nói thầm gì đó với người chồng, sau đó cả hai rời đi.
Cửa chính của căn hộ mở rộng. Chắc hẳn lúc tớ chạy trốn tớ không hề đóng cánh cửa lại.
Báo cảnh sát? Tớ không dám. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không báo cảnh sát? Sớm muộn gì t·hi t·hể cũng sẽ bị người phát hiện, tớ không thể thoát khỏi hoài nghi…
Ban đầu tớ định báo cảnh sát. Ngay lúc tớ còn do dự, ngoài cửa có tiếng bước chân từ ngoài hành lang truyền vào. Thì ra mãi đến giờ tớ không chú ý hiện tại đã là sáng sớm rồi.
Bà cô đó nghĩ lầm lại là chuyện tốt với tớ. Tớ biết rõ, cho nên tớ thở phào nhẹ nhõm. Song, đột nhiên tớ nhận ra mình gặp phải phiền phức lớn rồi. Vẻ nghi ngờ của bà cô khiến tớ chợt tỉnh táo. Tớ tự hỏi nếu tớ báo cảnh sát, cảnh sát sẽ tin tưởng tớ sao? Tớ là một thanh niên độc thân, sống một mình, lấy cái gì để chứng minh mình không phải thủ phạm? Nếu như cảnh sát hỏi bà cô đó, bà ta chắc chắn sẽ không nói đỡ câu nào. Loại người thích nói xấu và gây chuyện thị phi chỉ biết bỏ đá xuống giếng, loại người đó sẽ chỉ cảm thấy vui vẻ khi thấy người khác gặp chuyện không may. Nếu tớ đen đủi gặp phải một cảnh sát có lòng dạ hiểm độc, tớ không phải một trăm phần trăm là sẽ gánh lấy oan Thị Mầu hay sao?
Về đến phòng, nhưng tớ đứng ngồi không yên, đầu to như cái bao. Nghĩ đến việc lầu trên có ba bộ t·hi t·hể, tớ sợ thêm. Nếu như tớ không có đi tới căn phòng kia thì thôi không việc gì. Nhưng tớ đã tới, đã biết tình huống, tớ không thể làm ra vẻ như không có việc gì. Tớ cảm thấy rất đau đầu, không biết phải làm thế nào cho đúng.
Trương Hoài Nhân đưa mắt rời khỏi cây bút ghi âm, đáp: “Chuyện này khó mà nói được, chúng ta không thể nào kết luận ngay. Nghe anh ta kể thì giọng nói rất thẳng thắn, có thể nghe ra được sợ hãi và lo nghĩ của anh ta. Khả năng lớn nhất là có thể anh ta vô tình bị cuốn vào vụ án. Thế nhưng đó cũng chỉ là khả năng mà thôi. Trước mắt chúng ta phải tìm được anh ta đã.”
“Ha ha, cậu còn giống cảnh sát hơn là tôi.” Nguyễn Anh Dũng trêu.
Trương Hoài Nhân cười: “Anh cứ đùa, anh không phải mượn em nói ra điều này hay sao? Em nghĩ đội cảnh sát cũng đã lên đường truy tìm tung tích thanh niên kia rồi chứ.”
Tớ đè lại sợ hãi trong lòng, lại tiến về lầu bảy.
Ghi âm dừng lại đột ngột. Cái giọng nam khàn khàn, mang theo vẻ lo lắng bỗng chốc bị cắt đứt. Cả văn phòng lâm vào yên tĩnh.
Tớ nhìn kỹ hơn, nhận ra đóa hoa kia gắn vào một đầu của một loại giun xám to lớn nào đó - tạm thời gọi nó là trùng hoa đi. Cổ ba cô gái b·ị c·hém đứt, h·ung t·hủ cắm nó vào cổ họ, thay đầu họ bằng ba con trùng hoa gớm ghiếc. Con trùng hoa này rất to lớn, chừng hai ngón tay. Hoa là loại hoa gì đó sáu cánh, không có nhị và nhụy. Nếu không nhìn thật kỹ, có lẽ ai cũng sẽ cho rằng đóa hoa mọc trên cổ người.
“Báo cáo đội phó, chúng em phát hiện hiện trường một vụ án tương tự, đã tiến hành phong tỏa. Nạn nhân là hai nam một nữ, là gia đình người chủ căn hộ 702 chung cư Ánh Sáng, người cho ba n·ạn n·hân nữ ở vụ đầu tiên thuê nhà. Địa chỉ 637 đường Nam Khôi, phường Khánh An, quận tám.”
Nội dung đoạn ghi âm gây ra rung động lớn. Dù rằng đã đi qua hiện trường, đã nhìn thấy ba bộ t·hi t·hể, bây giờ chỉ vừa chập tối lại đi nghe nội dung ghi âm kia, nó cũng đủ khiến người cảm thấy sợ hãi.
Đã phát hiện ra chân tướng của ba bộ t·hi t·hể, tớ không cảm thấy dễ thở hơn, trái lại càng thêm sợ hãi. Ba cô gái không phải bị trúng tà, mà là bị người g·iết c·hết! Tớ vẫn không hiểu vì sao h·ung t·hủ lại chém đứt đầu của ba cô gái, không hiểu được tại sao h·ung t·hủ lại cắm một con trùng đầu hoa lên cổ họ. Tớ cũng không rõ… đầu của họ ở đâu rồi.
Sau khi suy đi nghĩ lại, tớ quyết định tạm thời không báo án. Tớ tìm một cây lau nhà trong căn hộ, lau sạch sẽ những nơi bản thân đi qua đi lại, tớ lau thật kĩ vì sợ dấu chân mình trong căn hộ sẽ là bằng chứng mà cảnh sát dùng để kết tội tớ là h·ung t·hủ. Lau xong xuôi, tớ lén lút trở lại phòng của mình. Lúc này trời đã sáng, vẫn là ngày chủ nhật.
Vừa đi vừa về, tính từ lần trước tới lần này, trời đã sắp sáng, tớ cũng lớn gan hơn. Một tay cầm đèn pin, một tay nắm dao phay, tớ chậm rãi bước vào bên trong. Đèn pin chiếu về phòng ngủ, ba t·hi t·hể có hình dáng kinh khủng xuất hiện trong mắt tớ một lần nữa. Lần này tớ đã chuẩn bị tâm lý, không còn quá sợ hãi như lần trước. Tớ cẩn thận chiếu đèn pin về phía ba bộ t·hi t·hể, nhất là đóa hoa màu đỏ trên cổ họ.
7h45, hai người họ đã tới nơi. Nguyễn Anh Dũng lái xe đến lối vào căn nhà, để Trương Hoài Nhân xuống xe. Nguyễn Anh Dũng lái xe đậu cạnh chiếc xe cảnh sát đang đậu gần đó, còn Trương Hoài Nhân đưa thẻ chứng nhận ra, được cảnh sát cho phép thì đi thẳng vào trong căn nhà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tớ nghĩ mãi, bỗng nhiên nghĩ đến cậu, Thái Nhi. Trong trí nhớ của tớ, cậu là người hiền lành. Nghe nói bây giờ cậu là một bác sĩ tâm lý. Cậu hẳn là có thể phân tích giúp tớ xem chuyện này rốt cuộc là thế nào.
Nguyễn Anh Dũng dẫn Trương Hoài Nhân tới một quán hủ tiếu phía bên đối diện Cục Cảnh Sát. Hai người vừa ăn được khoảng một phần ba thì tiếng chuông điện thoại của Nguyễn Anh Dũng vang lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 4: Vụ án mới
“Tớ tìm một cái đèn pin trong phòng. Cũng vì phòng ngừa có chuyện xảy ra, tớ mang thêm một con dao phay làm bếp.
Trương Hoài Nhân và Nguyễn Anh Dũng đều giữ im lặng, họ đều nhìn về cây bút ghi âm, có vẻ còn chưa lấy lại tinh thần, hoặc là vẫn đang chờ đợi giọng nam dang dở kia tiếp tục nói tiếp.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.