Đan điền có thể coi là thứ quan trọng nhất của võ giả, bởi chỉ có đan điền tồn tại, võ giả mới có thể tu tập nội công.
Nếu cơ thể con người giống một cái đập nước khổng lồ thì đan điền liền là cửa đập còn nội công liền là nước.
không cần biết đập nước kia to lớn thế nào, cũng không cần quan tâm nước trong hồ nhiều thế nào, nếu không có đập nước toàn bộ nước liền sẽ chảy ra ngoài, căn bản không có cách nào giữ lại.
Cùng một nguyên lý, đập nước tồn tại cũng có thể quyết định một lần lấy ra bao nhiêu nước để sử dụng, có thể ngăn cản nước chảy ra ngoài, có thể tùy ý điều chỉnh lượng nước để sử dụng, đây chính là tác dụng của đan điền.
Đương nhiên đan điền không chỉ có thế, đan điền còn là nơi toàn bộ thiên địa linh khí tập hợp sau đó theo công pháp tu luyện mà chuyển hóa thành nội lực.
Thiên địa linh khí sau khi được hấp thụ vào trong cơ thể liền tiến ngược lên trên huyệt bách hội trên đỉnh đầu, sau đó dần dần lan tỏa ra toàn thân, dựa vào lộ tuyến công pháp khác nhau mà đường đi của thiên địa linh khí cũng khác nhau, bất quá cho dù công pháp nào đều có một điểm chung, bất kể thiên địa linh khí di chuyển trong kinh mạch thế nào đều phải đi qua đan điền.
Thiên địa linh khí mỗi lần chạy dọc cơ thể rồi đi qua đan điền liền được gọi là chu thiên, cứ thành công vận hành một chu thiên liền có thể luyện ra 1 tia nội lực, 1 tia nội lực này sẽ được giữ trong đan điền.
Theo kiến thức mà Vô Song đọc được trên Quỳ Hoa Bảo Điển, chỉ có nội lực tràn đầy, đến mức đan điền căn bản không giữ được giống như nước quá nhiều tràn ra khỏi đập nước, khi đó bắt buộc phải mở cửa đập nhưng không phải chảy ra ngoài mà mang lượng ‘nước’ này tràn ngập toàn thân.
Loại cảnh giới này gọi là Bôn Lưu Nhập Hải, đây chính là tương đương với Siêu Nhất Lưu cao thủ trong giang hồ.
Sau khi đạt đến Bôn Lưu Nhập Hải liền muốn dùng nội lực tự thân mạnh mẽ phá vỡ nhâm đốc hai mạch, lúc này liền chân chính trở thành Tông Sư cao thủ.
Trên giang hồ, nhất lưu cao thủ chỉ có thể coi là một phương đại hiệp, có khả năng tạm thời bảo vệ an toàn cho bản thân.
Siêu nhất lưu cao thủ có thể coi là một phương cao thủ, trên giang hồ liền được coi là hảo thủ thậm chí đã có thể trở thành chưởng môn nhân của những nhất lưu môn phái hơi yếu một chút.
Về phần Tông Sư liền danh chính với thực, trên giang hồ liền được coi là một cái đại nhân vật, những nhân vật này có người trở thành chưởng môn của nhất lưu môn phái, có người liền là trụ cột của đại môn phái, thực lực phi thường kinh người.
Vô Song cũng không biết bao giờ mình có thể đạt được đến mấy cảnh giới này, hắn lúc này chỉ quan tâm tới biến hóa trong cơ thể mình.
Mỗi khi thanh khí tiến vào đan điền, hắn lại có thể cảm nhận được đan điền khẽ xoay tròn một chút, sau đó một tia lam khí xuất hiện bên trong.
Dần dần theo Vô Song hoàn thành càng nhiều chu thiên, lượng lam khí xuất hiện cũng càng nhiều, đan điền màu đỏ bắt đầu dần dần chuyển đổi về lam sắc.
Cũng không biết qua bao lâu, Vô Song vẫn cứ tiến vào trạng thái nhập định, hắn thổ nạp càng ngày càng thông thuận, nội tức càng ngày càng tràn đầy, trong lồng ngực có một loại cảm giác thoải mái không nói lên lời.
Theo số lượng lam khí càng ngày càng tăng, đan điền của hắn không còn chỉ thay đổi màu sắc nữa mà thay đổi cả về hình dáng, hắn có thể cảm nhận được đan điền của mình không còn giống một vật tròn nữa, mà dần dần đổi thành một đóa quỳ hoa, đóa quỳ hoa này còn chưa chân chính nở rộ nhưng đã ánh lên sắc đỏ cực kỳ yêu dị, đương nhiên sắc đỏ của nó đang dần dần chuyển thành lam sắc.
Đây cũng không phải là sự thật, dù sao đan điền của hắn cũng sẽ không thật sự thay đổi hình dáng, thứ này có thể coi là hình ảnh mà Vô Song cảm nhận được, đây là một loại dấu hiệu, dấu hiệu của Quỳ Hoa Công Thể, hắn bắt đầu dần dần luyện ra quỳ hoa khí.
Vô Song chưa bao giờ nghĩ, một lần nhập định tu luyện có thể tu ra quỳ hoa khí, hắn lại càng không tưởng tượng được bản thân sẽ nhất cử đột phá Quỳ Hoa Tương Lam Khí cảnh giới.
Tất nhiên đây cũng không phải là việc gì quá khó hiểu, lại càng không phải Vô Song là cái gì vạn năm khó gặp thiên tài, chỉ vì thể chất của hắn quá tốt, hắn có hai cái lão nhân vì hắn đánh ra cực kỳ đáng sợ căn cơ, chính vì Tiên Thiên Chí Âm Thể có chứ tiên thiên âm nhu khí quá mạnh mẽ, lại dưới tác dụng của Động Huyền Kim Đan ngăn đi toàn bộ dương khí trong người Vô Song, Quỳ Hoa Tương Lam Cảnh căn bản không có khả năng không luyện ra.
Đừng nói là ngộ tĩnh của Vô Song cực tốt, cho dù là tư chất tầm thường có được Tiên Thiên Chí Âm Thể, trong vòng 3 ngày liền có thể thành công tur a Tương Lam Cảnh của Quỳ Hoa Bảo Điển.
Khi Vô Song mở mắt ra hắn liền bắt đầu cảm thấy bản thân mình dĩ nhiên có thểm một thứ khác, một loại cảm giác mười phần xa lạ nhưng cũng gần gũi vô cùng.
Nội công là một thứ rất đặc biệt, một thứ Vô Song đã vô số lần tưởng tượng ra nhưng chưa từng chân chính tiếp xúc.
Hắn hiện nay không làm được nội công ly thể như đám người Vô Hà Tử vì vậy không cách nào nói ra nội công có hình thù, màu sắc thế nào chỉ là hắn có một loại cảm giác, bên trong từng thớt thịt, từng tấc da, từng kinh mạch ngập tràn một thứ năng lượng thần bí.
Không dấu được vẻ kinh hỷ trong ánh mắt, Vô Song đấm thẳng một quyền lên vách tường.
Đây cũng không phải là vật liệu của hậu thế, không có cái gì gọi là bê tông cốt thép, nhà của Tiên Âm vật liệu chủ yếu chỉ là trúc, nếu không Vô Song thật sự cũng không dám đấm ra một quyền này.
Nếu như lúc trước, hắn hoàn toàn sẽ bị cơn đau bao phủ thậm chí cổ tay liền gẫy gập, Vô Song cũng không biết tại sao mình có xúc động tung một quyền này, bất quá quyền đầu của hắn vậy mà dễ dàng đấm xuyên qua vách tường mỏng.
Đau đớn truyền lại đến tay Vô Song, nắm đấm nhỏ của hắn hoàn toàn sung lên có điều khuôn mặt nhỏ nhắn không vì thế mà mất đi hứng thú, trái lại trong ánh mắt ngập tràn kinh hỷ, lực đạo của hắn thậm chí mạnh hơn trước ít nhất 5 lần.
Cũng không phải là Vô Song chiến lực bực nào đáng sợ mà nguyên nhân lớn nhất tại hắn trước khi tu luyện liền quá yếu.
Người chưa luyện võ sau khi luyện ra được nội lực liền chân chính lột xác, căn bản sẽ bước vào một thế giới mới, Vô Song năm nay mới 6 tuổi, trước kia lực đọa yếu đuối vô cùng, có thể coi như không tính, sau khi tu ra nội lực một hơi có thể tăng lên gấp 5 lần lực đạo tự thân nhưng thật ra vẫn là yếu đuối vô cùng.
Tất nhiên Vô Song vẫn ngập tràn vui vẻ, bàn tay nhỏ khẽ thu về, cảm nhận lực lượng trong cơ thể, sau đó khe khẽ mỉm cười.
. . . . . . . . . . .
Một lần nữa mở cửa phòng ra, tham lam cảm nhận bầu không khí thoáng đãng xung quanh, ngày hôm nay đối với Vô Song mà nói, bầu trời thật đẹp.
Lần này Vô Song nhập định liền có đại tác dụng nhưng cũng không mất bao nhiêu thời gian, chỉ vừa mới trôi qua nửa ngày, dưới ánh chiều tà của Tử Ngọc Sơn, trong ánh mắt của Vô Song lúc này nhìn thấy một thân ảnh.
Một thân ảnh nhỏ nhắn nhưng tràn đầy mảnh mẽ, mái tóc màu đen khẽ đung đưa dưới con gió nhẹ, đôi chân trắng ngần lộ ra dưới quần ngắn, cùng ánh mắt to tròn đầy chăm chú, nàng còn có thể là ai ngoài Trình Linh Tố ?.
Lúc này trong tầm mắt Vô Song, hắn có thể thấy cô gái nhỏ này đang khẽ kiễng đôi chân, bàn tay cố gắng nắm lấy một quả đào táo chín trên cây, nhìn bàn tay nàng quơ quơ trong hư không, đối với Vô Song mà nói, hình ảnh này thật đẹp.
Hắn khẽ mỉm cười, sau đó như nhớ ra cái gì đó, sắc mặt liền đỏ lên rồi lập tức chạy lại vào trong phòng, Vô Song cũng chính mình quên mất một việc, hắn chưa uống thuốc giải của Động Huyền Kim Đan.
Thuốc giải mà Dược Vương đưa cho Vô Song tất nhiên cực kỳ hiệu nghiệm, khi thuốc vừa bỏ vào miệng lập tức dược lực được hòa tan trong cổ họng, sau đó Vô Song cảm thấy một luồng dương khí chậm rãi theo thanh quản của hắn chạy dọc toàn thân.
Hai mắt của Vô Song dần dần tỏa sáng, hắn lúc này đã được coi là người học võ, cho dù vẫn là bất nhập lưu cảnh giới nhưng tốt xấu cũng luyện ra được 1 tia nội công, khả năng cảm nhận của Vô Song liền trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Khi dương khí vừa tiến vào cơ thể hắn, hắn có thể cảm giác được âm khí trong người có một bộ phận bị hòa tan đi, sau đó trong kinh mạch của hắn dần dần lại hình thành một cảm giác hết sức quen thuộc, cảm giác nóng bỏng của dương cương khí.
Mặt Vô Song lần này có chút dị sắc, sau đó rất nhanh biến thành vui vẻ, ‘cậu nhỏ’ của hắn rốt cuộc cũng trở lại như bình thường.
Có thể năm nay Vô Song mới 6 tuổi, thứ đó đương nhiên chưa có cảm giác gì bất quá vẫn tốt hơn gấp vạn lần cảm giác nuốt Động Huyền Kim Đan vào, lúc đó hắn hoàn toàn không có cách nào cảm nhận vật kia tồn tại, nếu không phải kiễm tra kỹ càng nó chưa bị ‘rơi rụng’ đi, Vô Song còn thật sự nghĩ mình là thái giám.
Phục dụng xong giải dược của Động Huyền Kim Đan, sắc mặt của hắn thêm vào 1 tia hồng nhuận, sau đó chậm rãi đi ra khỏi nhà, cũng chậm rãi đóng cửa phòng lại.
Ở bên ngoài, vẫn là Trình Linh Tố, cô nàng lúc này hai má có chút phụng phịu, đương nhiên là nàng không có lấy được quả táo kia.
Vô Song mỉm cười, rất nhanh lại gần nàng .
Trình Linh Tố lúc này đang không biết làm thế nào, đột nhiên nàng cảm thấy có người tiến gần đến mình, sắc mặt liền chuyển thành vui mừng, ít nhất nàng biết sẽ có người giúp nàng lấy quả táo chín mọng kia, có điều khi vừa quay đầu lại, khi nàng thấy Vô Song, ánh mắt lại trừng lớn, sau đó mang theo sự rung động thật sâu.
Vô Song cũng không để ý đến Linh Tố bất ngờ, hắn nhún hai chân xuống sau đó cả người bật lên, không thể không nói sức bật, sự dẻo dai của Vô Song đều cải thiện rất nhiều nhất là từ khi tu thành một tia nội lực.
Cầm lấy quả táo chín mọng trong tay, hắn nhẹ nhàng đưa đến trước mặt Trình Linh Tố, khóe miệng chậm rãi cong lên.
“Linh Tố, cảm ơn ngươi”.
Đây là câu nói duy nhất mà Vô Song muốn nói với Linh Tố lúc này, hắn cũng không phải là thích cô nàng hay có cái tình cảm gì đặc biệt khó nói, trong mắt hắn Trình Linh Tố chỉ có thể coi là một cô em gái nhỏ, bất quá để cô em gái nhỏ này chăm sóc hắn cùng những người ở Vong Ưu Thôn hơn 1 tháng này, trong lòng Vô Song liền cảm thấy có chút không phải.
Trình Linh Tố vẫn đứng ở đó, cảm nhận khuôn mặt Vô Song lại gần mình, đôi má khẽ đỏ lên như hai trái hồng đào, so với quả táo trước mặt cũng không kém bao nhiêu, có điều câu nói tiếp theo của Trình Linh Tố triệt để làm Vô Song không biết làm gì nữa.
Nàng nhìn chằm chằm vào dung mạo của Vô Song ở trước mặt mình, khóe miệng khẽ bĩu lên.
“Trời ạ, không hợp thói thường . . . . ngươi . . . . ngươi sao có thể . . . . sao có thể xinh đẹp như vậy ?”.
Trình Linh Tố nói xong, bàn tay rất nhanh cầm lấy trái táo, thân hình nhỏ nhắn liền xoay đi, chạy một mạch về phòng của mình để lại một mình Vô Song đứng im dưới gốc táo nghi hoặc không thôi.
Vô Song cũng không biết, thật ra Quỳ Hoa Bảo Điển còn có một loại công dụng, chính là cải thiện tự thân khí chất, bản thân Vô Song hiện nay liền cho người khác một loại cảm giác như mộng như ảo, hư hư thật thật nhưng lại mị hoặc vô cùng, cộng thêm Tiên Thiên Chí Âm Thể cùng khuôn mặt vốn có của Vô Song, người ngoài không biết nhìn vào hoàn toàn sẽ coi hắn là một đứa bé gái chưa phát dục hết.
Ít nhất hắn đứng cạnh Trình Linh Tố, hắn so với nàng còn đẹp hơn.
Vô Song tất nhiên cũng không thể thay đổi được chính dung mạo của mình, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, để rồi lần đầu tiên sau 1 tháng, hắn lại tiến vào phòng bếp quen thuộc.
Trong gian bếp này hiện nay phi thường gọn gàng, hắn thậm chí có thể hình dung ra Linh Tố hàng ngày liền dành rất nhiều thời gian ở đây nấu ăn cho mọi người, thậm chí phần lớn thời gian nàng ở trong bếp cũng là vì nấu ăn chăm sóc cho bản thân hắn.
Khẽ mỉm cười, quen việc dễ làm, Vô Song một lần nữa nổi lửa lên.
Cánh cửa phòng bếp khẽ mở . . .
Một thân ảnh nhỏ nhắn lách qua khe cửa hẹp, đôi môi đỏ mọng còn không quên bĩu lên với Vô Song, sau đó lặng lẽ đến bên hắn, cùng hắn chuẩn bị đồ ăn.
Vô Song thấy vậy liền khẽ mỉm cười, khoảnh khắc này cứ bình yên như vậy, một người nấu ăn, một người phụ bếp.
Dưới ánh chiều tà chiếu qua khe cửa sổ, phòng bếp của Vong Ưu Thôn lại xuất hiện làn hương khí thơm ngát cùng những tiếng dao đều đều.
Thời gian cứ thế . . . cứ thế bình yên trôi qua.
. . . . . . . . .
Commend nhiều lên tác giả mới có hứng viết chứ :sosad:
Nhận đại gia bao nuôi nguyệt phiếu, kim nguyên đậu, hứa sẽ ngoan :">
0