Cúi Mày
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2
Tiểu Đào, nha hoàn bên cạnh, đỡ ta ngồi dậy, cẩn thận dùng khăn lau mồ hôi trên trán ta, ánh mắt tràn đầy lo lắng:
“Thật sự rất đau sao?”
Mười năm nay, mỗi đêm mộng về, Tống Vân luôn hiện về trong tâm trí ta với muôn hình vạn trạng.
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên trong ngực, khó mà tiêu tan.
“Tiểu thư, người không sao chứ?”
“Vậy để ta thổi cho nhé.”
Ta choàng tỉnh, toàn thân mướt mồ hôi, vạt áo đã ướt đẫm.
Tống Vân theo sau đội kỵ mã rời đi, chỉ để lại bóng lưng lạnh lùng khuất dần nơi cuối phố.
Diện mạo hắn theo năm tháng mà thay đổi — khi thì hung hãn dữ dằn, khi thì dịu dàng ấm áp.
“Dừng~!”
Thật quá đáng! Hoàn toàn chẳng để tâm đến giáo huấn của tiên sinh thường ngày.
Ánh mắt nhìn ta như thể muốn róc xương lột da.
“A ——!”
Ánh mắt hắn như muốn thiêu đốt ta:
“Mạnh Thời Vi, ngươi chờ đấy!”
Giờ chẳng rõ hắn lớn lên thành thế nào, có giống Tống Vân trong giấc mộng của ta hay không?
Khi tuấn mã ngẩng cao đầu, Tống Vân ngồi trên yên, từ trên cao cúi xuống, ánh mắt khóa chặt vào ta.
Không kìm được, ta vẫy tay gọi khẽ một tiếng:
Ta thề với trời xanh, ta thật sự không có ý trêu đùa hắn.
Khi ấy, hình bóng chàng thiếu niên trên ngựa liền nhập vào với Tống Vân trong mộng của ta — thành một.
Ta xót xa hỏi:
Nhưng xem ra lời nói ấy vào tai hắn lại hóa ra nghĩa khác.
“Mẫu thân ta bảo, chỗ nào đau thì thổi một cái là sẽ hết đau!”
“Ai cần ngươi giúp?!”
“Mạnh Thời Vi~”
Tống Vân công tử đứng ngây như tượng gỗ, mặt lúc trắng lúc xanh, như thể sinh khí tận tuyệt.
“Tống Vân!”
Thấy bộ dáng hắn đáng thương, trong lòng lại càng mềm xuống vài phần.
Giữa tầng sương mờ ảo, một giọng nam nhân lạnh lẽo vọng tới:
Ta tiến lại gần, kéo nhẹ tay áo gấm, dè dặt hỏi:
Cứ tưởng giọng mình sẽ tan vào trong muôn nghìn tiếng người náo nhiệt, nào ngờ hắn đột ngột ghìm cương dừng ngựa.
“h* th*n trống trơn thế kia, quả nhiên không có tiểu kê!”
Ta gật đầu.
Theo bản năng, ta đưa tay sờ lên cổ mình — vẫn nguyên vẹn.
“Nếu có một ngày, ngươi rơi vào tay ta…”
Hắn khẽ gật đầu.
Ta uống liền một bình rượu lạnh, mới có thể trấn an cơn hoảng loạn trong lòng.
“Tiểu thư lại gặp ác mộng rồi sao?”
Ánh mắt ấy… lạnh lẽo và dữ dội như muốn g.i.ế.c người, như thể muốn xé nát hồn phách của ta ra từng mảnh.
Hắn nhếch môi cười khẩy:
Tống công tử lảo đảo, suýt thì ngã, rướn người mới đứng vững.
Tống Vân tiến sát trước mặt ta, mạnh mẽ kéo tay ta lên quá đỉnh đầu, cúi người xuống, cắn lấy cổ ta một cách hung hãn.
“Ôi chao! Tống Vân ngươi thật sự có bệnh sao?”
Ta dang tay ra che chắn cho thân thể đang lõa lồ của Tống Vân, lớn tiếng quát: (đọc tại Qidian-VP.com)
Chớp mắt một cái, mây khói mịt mù vây phủ.
“Các ngươi im hết đi!”
Năm đó vết thương trên thân Tống Vân chưa khỏi, đã theo Tống đại nhân xuất chinh nơi Bắc Cương.
Cớ gì lại tuyệt tình đến thế?
Hắn cưỡi tuấn mã lông đỏ, vó sắt giẫm lên nền đá xanh vang tiếng lóc cóc rộn rã.
Hay là do ta lớn lên thay đổi quá nhiều, nên hắn vốn dĩ không nhận ra ta?
Đau quá!
Trên đường ra chợ mua sắm, lại trùng hợp bắt gặp Tống gia quân khải hoàn hồi kinh.
“Thế này rồi… còn dùng được nữa không?”
Quả thật… chẳng khác nào ác mộng từng quấn lấy ta bao năm.
Có người chỉ vào chỗ ấy, bật cười:
“Không...”
Vì hiếu kỳ, ta cũng chen vào đám người. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Những gì nàng nợ ta, định dùng thứ gì để trả?”
Đi đầu chính là một thiếu niên dung mạo tuấn tú, da dẻ tuy rám nắng, nhưng thần khí nơi đôi mày khó mà che lấp.
“Ha ha ha!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ừm.”
“Mạnh Thời Vi, ngươi chính là đóa bạch liên hoa!”
“Chỉ là buộc sợi dây thôi, sao lại thành ra thế này?”
“Danh húy của bản tướng, ngươi cũng dám tuỳ tiện gọi hay sao?”
Nào ngờ… oan gia ngõ hẹp.
“Ta có lòng giúp ngươi, sao ngươi lại lấy oán báo ân?”
Ta chưa kịp phản ứng đã ngã lăn xuống đất, lòng bàn tay đau rát như bị kim châm.
Ngay khoảnh khắc ấy, từ phía sau truyền đến một lực đẩy mạnh.
“Hừm ~”
Chỉ thấy h* th*n hắn được quấn băng trắng, bên trên còn thấm thuốc nâu, nhìn vào mà rợn lòng.
Chữ “được” còn chưa kịp thốt ra, ta đã kéo tuột khố hắn xuống.
05
“Ta nhất định khiến ngươi kêu trời không thấu, gọi đất chẳng hay!”
Chương 2
Tiểu Đào kéo tay áo ta mấy lượt, ta mới bừng tỉnh.
Vài thiếu nữ mang giỏ tre đứng kiễng chân nhìn theo, khăn tay che má, đỏ bừng như ánh chiều. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn kéo khố lên, vành mắt đỏ ửng, gằn giọng:
04
Ta trừng mắt nhìn hắn, không hiểu.
Dòng người tấp nập như sóng vỗ, ta đứng ngây tại chỗ, trong lòng chỉ cảm thấy có một vị đắng nhè nhẹ.
E là ta nói hơi lớn, khiến mấy vị công tử khác bị hấp dẫn mà kéo tới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ có đôi mắt như muốn nuốt người ấy, đến nay ta vẫn không khỏi run sợ mỗi khi nhớ lại.
Phụ thân dạy, làm người phải độ lượng, nên ta cũng không thèm so đo.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.