Cưng Chiều Của Bạo Quân
Cá Nhỏ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 101
Đây giống như Đường Bắc Tĩnh c·h·ế·t trên tay một đứa trẻ năm tuổi vậy. Tên tuổi lẫy lừng cả đời này chỉ sợ hoàn toàn mất rồi!
"Vâng! Hoàng thượng!"
Hà Thiên Chiếu hiểu ý, bước lên trước hai bước, giọng nói được rót nội lực thêm vào hét to: "Sự việc đã được chứng minh rõ ràng. Tiểu thư Như Ý của nhà họ Trác là người đủ khả năng mở hộp thần, đây là phúc của triều đình và bách tính! Cho dù là người của nhà họ Trác hay người của nhà họ Đường Bắc thì hoàng thượng sẽ không truy cứu nữa! Sự việc ngày hôm nay đến đây là kết thúc! Tất cả tướng sĩ đều đứng dậy!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Bỗng nhiên một con chim lớn bay vụt đến!
Như Ý cười gian xảo, sau đó tiện tay đóng hộp gia công đặc biêt.
Tuy nhiên vào lúc Như Ý chân chính nổi giận thì đó mới là bản sắc hung dữ mạnh mẽ của đặc công!
Đường Bắc Cương suýt nữa tin là thật mà đi qua. Kết quả lại phát hiện bản thân mắc bẫy rồi!
Một trận mưa gió rầm rộ cuối cùng cũng đi qua. Trừ cái c·h·ế·t của Trác Địch khiến trong lòng mọi người có bóng ma không thể thoát khổi ra thì kết cục cuối cùng cũng coi như kết cục vui!
"Hà đại nhân, để ta."
"Thần linh phù hộ!"
Cô cố ý thuận theo tư tưởng quan niệm của người nhà họ Trác mà nói, hy vọng mọi người sẽ không quá ngạc nhiên!
Quả thực khiến người nhà họ Trác giật nảy mình!
Đường Bắc Cương nói: "Ngươi thật sự không động thủ?"
Đường Bắc Khôi hô một tiếng nhưng nào có ai đáp lại?
Trác Vương Phủ cuối cũng cũng được yên tĩnh!
Tiêu phu nhân bóng gió nhắc nhở: "Tiểu thư... Tiểu thư... Người chắc không biết, làm hoàng hậu là... là..."
Tiêu phu nhân có chút xấu hổ nói: "Làm hoàng hậu là phải hầu hạ hoàng thượng."
Hai vu sư gần như muốn đánh nhau rồi...
Dường như trong một đêm mà có cảm giác cô biến thành một người khác vậy!
Như Ý trong lòng đã cười đến mức người ngã ngựa đổ rồi!
Như Ý cười nói: "Ý chỉ của thần là lần này chỉ để ta lấy ra... bảo bối này! Đợi đến lần sau thần có ý chỉ thì ta lại mở ra là được! Dù sao lúc nào ta muốn mở cũng có thể mở ra được!"
Mặt mũi của hoàng đế như hắn biết để vào đâu?
Như Ý cười ha ha nói: "Nếu như ngươi có bản lĩnh tự mình mở thì tùy tiện đến xem! Đồ vật ở bên trong ngươi cũng tùy tiện lấy! Không cần khách khí!"
Tất cả mọi người đều tỉnh lại từ trong kinh ngạc, toàn bộ tò mò nhìn Như Ý...
Đường Bắc Cương kinh ngạc nhìn cô, lại không dám có động tác gì.
"Phốc!"
Ông ta một chút cảm giác sẽ nắm chắc chiến thắng cũng không có.
"Đây chính là một bảo bối!"
Đường Bắc Cương cực kỳ không tình nguyện nói: "Lão phu không có gì để nói! Tạm biệt!"
Hoàng đế vừa mở miệng nói thì đương nhiên không còn ai dám không nghe theo?
Như Ý như vậy càng đáng sợ hơn!
"Hoàng thượng! Thời gian vi thần làm vu sư khá dài, bộ chiến bào của thần này nên ban cho vi thần!"
Cô rất tò mò muốn nhìn thấy đường đường là vu sư đại nhân mặc bikini thấp kém hai mươi tệ một bộ mua từ trên Taobao sẽ có dáng vẻ gì...
Ông cụ Trác âm thầm thán phục: "Mặc dù bề ngoài nhìn có vẻ thắng bại bất phân nhưng lão đầu Đường Bắc Cương rõ ràng đã chịu nội thương nhẹ. Một chưởng của Như Ý lại dễ dàng đẩy lui lão đầu Đường Bắc Cương, còn khiến ông ta chịu nội thương. Võ công của bé gái này đã đến trình độ nào rồi?"
Vu sư gấp gáp hỏi: "Bên trong có gì vậy?"
Ông ta có thể thua ông cụ Trác vì ông cụ Trác là tông sư của võ học thiên hạ, tên tuổi ngang với ông ta, đẳng cấp như nhau!
Tiêu phu nhân suýt nữa thì ngất!
Đến cùng là người như thế nào?
Cao thủ thực sự thì cười thôi cũng có thể g·i·ế·t người!
Người vui nhất đêm nay không ai khác chính là Tiêu phu nhân!
Như Ý suy nghĩ một lúc, vừa hay nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của vu sự thì đột nhiên có một cách nghĩ rất thú vị.
Mọi người cũng dần dần rời đi.
Ông ta hai lần giao đấu với Như Ý đều không chiếm được phần thắng.
Điều này khiến trong lòng Như Ý có chút hoài nghi không thể gỡ bỏ!
Vừa nhắc đến Thái hậu thì sắc mặt của mọi người đều thay đổi hết sức đau khổ và vặn vẹo.
Cô vừa nói, thừa tướng, các vu sư nào dám không theo?
Không chỉ các đệ tử nhỏ tuổi vây quanh Như Ý, líu ríu tò mò mà sùng bái muốn biết nhiều hơn về Như Ý.
Không!
Như Ý đã hoàn thành mộng ước của bà!
Trác Vân Phong nói: "Tứ đệ, không biết có chuyện gì không!"
Như Ý nói: "Ngày mai con phải vào cung! Đến lúc đó con sẽ nói với hoàng thượng lập tức thả tứ ca!"
Như Ý chỉ người vu sư đang kinh sợ kia!
Hơn nữa bọn họ hô to vạn tuế đều xuất phát từ sự thật lòng. Chứ không giống lúc gặp hoàng đề, hành lễ do lễ tiết. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây là bộ đồ tắm một lần mà lần trước cô mua trên Taobao định đi khi nào đi biển thì mặc. Kết quả vì tạm thời có nhiệm vụ nên mới bỏ bộ đồ tắm vào hộp gia công đặc biệt...
Đặc biệt là sự xuất sắc của Như Ý!
Vù vù...
Trong hộp thần đến cuối cùng có gì?
Hà Thiên Chiếu cho rằng bọn họ không nghe rõ, lại hét càng to hơn: "Tất cả các binh sỹ đứng dậy! Về hàng!"
Đói thì tự mình nấu cháo ăn.
Đường Bắc Cương hét thảm một tiếng rồi cơ thể đang bay đến đột nhiên bị đánh bay về phía sau. Nội lực của ông ta cực kỳ thâm hậu, nên cuối cùng vẫn là vững vàng tiếp đất. Nhưng sắc mặt lại tái nhạt vô cùng, nội tức quay cuồng và ngột ngạt đến không nói nên lời.
Trong tay nàng cầm một bộ đồ tắm bikini hình tam giác!
Người nào cũng muốn biết!
Trong lòng người mẹ kế này thật ra đều khó chịu hơn bất cứ ai!
"Tiên nữ vạn tuế!"
Bạo Quân liếc mắt nhìn Đường Bắc Cương và Đường Bắc Khôi, cười lạnh nói: "Không biết lão tướng quân Đường Bắc và tể tướng đại nhân hiện tại còn gì muốn nói?"
Tình thế bây giờ đã xoay chuyển, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội hăm dọa người khác!
Nói xong thì ông ta tức giận mà tông cửa xông ra, lao điên cuồng vào trong sắc trời tối đen...
Cuối cùng, đêm đã khuya.
Sau khi cô tỉnh lại thì phát hiện Tiểu Bạch lại biến mất rồi.
Vì bọn họ không muốn khiến Như Ý buồn.
"Ầm!"
Vu sư hỏi như vậy.
Bạo quân lại nói: "Còn lão tướng quân thì sao? Vừa nãy lão tướng quân còn tự mình nói chỉ cần Như Ý có thể mở hộp thần, chứng minh rằng nàng thực sự là người thần linh chọn để cứu nguy cho vận hạn đất nước thì lão tướng quân sẽ thật lòng tin phục! Không biết lão tướng quân bây giờ đã tâm phục khẩu phục chưa?"
"Đây là chiến bào của thần linh!"
Trước mặt hoàng đế vương triều Thiến Tống, đại thần, vu sư và hàng nghìn binh sĩ cuối cùng cũng được mở ra một lần nữa!
Trác Vân Phong hỏi vấn đề mà đã ở trong lòng mọi ngươi cả đêm nhưng lại không có ai đủ dũng khí hỏi!
Bà hy vọng Trác Lôi có thể trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, trở thành một người có tiền đồ sáng lạng!
"Muội có cách để đối phó với ngài ấy!"
Vừa nãy anh đuối lý nên luôn bị Đưởng Bắc Cương và Đường Bắc Khôi hai người đe nẹt và uy h**p...
Chương 101
Tất cả mọi người vì đứng ở quá xa nên căn bản không thể nhìn rõ trong hộp có gì.
"Mang theo hộp thần! Bãi giá! Hồi cung!"
Cô là một đặc công, muốn thay đổi thân phận là một chuyện rất bình thường. Nhưng lần này thay đổi không chỉ là thân phận mà còn cả linh hồn!
Bạo quân hỏi: "Ai là người gần gũi với thần nhất?"
"Tiên nữ vạn tuế!"
Cô không biết phải đối mặt như thế nào với thân phận mới của mình!
Còn có Tiểu Bạch đáng yêu cùng luyện công...
"Chắc được!"
Như Ý sớm đã đoán được vẻ mặt của mọi người sẽ như thế nào. Cô nói: "Mọi người không cần lo lắng! Dù sao thì con đã là người của hoàng đế rồi, coi như không làm hoàng hậu thì sau này cũng không gả đi được! Vì vậy nên chức vị hoàng hậu này con không làm không được! Nếu đã như vậy thì dứt khoát làm hoàng hậu thử xem! Nói chung sẽ không bị thiệt thòi!"
"Được!"
Như Ý tiếp tục nói: "Cách xa một chút! Xa hơn nữa! Các ngươi lại gần như vậy thì có thể dính chút khí tiên sao? Cách xa hơn nữa! Này, ngươi nhìn gì? Nhìn ai? Nói ngươi đó! Còn có ngươi! Ngươi! Toàn bộ các ngươi đều đứng xa ra!"
Bạo quân hiển nhiên là tức giận rồi!
Qua nhiều triều đại, đều do hoàng đế tự mình thờ cúng hộp thần. Nhưng từ trước đến nay lại không có một hoàng đế nào đủ khả năng giải câu đố về hộp thần!
Ở thời đại này không hề lưu hành từ này.
"Chỉ dụ của thần, hễ người gần với thần nhất, chỉ cần mặc bộ chiến bào này cúng bái muôn dân thì có thể hóa giải thiên tai quốc nạn!"
Như Ý nói: "Thật sự không quan trọng mà! Dù sao... dù sao ta sẽ chia phòng phủ với ngài ấy!"
Nội lực quay cuồng của Đường Bắc Cương bị ép xuống xong nói: "Ngươi... ngươi dựa vào đâu mà một mình độc chiếm bí mật của hộp thần? Hoàng đế còn ở đây! Vu sư sứ giả của thần linh cũng ở đây!"
Như Ý một chưởng đánh qua!
Cô nghĩ: Hi vọng có một ngày có thể giải được câu đố về thân phận của ta!
Cuối cùng Trác Công Phú ra mặt át tiếng nên cuối cùng cũng dọa chạy những chú khỉ nhỏ tập trung ở tiểu trúc Lạc Vũ không muốn đi.
Cô lại càng hoàn thành mộng ước của Trác Lôi!
Ai cũng biết Như Ý ghét việc tiến cung như thế nào!
Hộp gia công đặc biệt lại lần nữa đóng lại, một lần nữa quay trở về dáng vẻ lạnh lùng mà tĩnh lặng trước kia...
Bạo quân nói: "Ngươi chắc chắn? Vu sư tả hộ pháp của trẫm là người gần với thần nhất? Vậy vu sư hữu hộ pháp thì sao?"
Ngày thứ hai Như Ý phải tiến cung!
Trong bao nhiêu năm qua, bà thấy Trác Lôi nhường nhịn rồi bị ức h**p và hèn nhát!
Hắn ta biết, đêm nay gia tộc Đường Bắc đã thua triệt để rồi!
Như Ý cố ý chỉ mở hộp thần một nửa, rồi đưa một tay vào mò. Nàng mò được một vật, nói: "Các ngươi muốn biết trong hộp thần cuối cùng có gì? Chính là cái này! Các người biết không?"
Trác Vân Phong thở dài nói: "Thẩm vấn! Thấm vấn không biết mất bao nhiêu thời gian đây? Hơn nữa Đại Lý Tự và bộ Hình đều do gia tộc Đường Bắc nắm giữ, ai biết được bọn họ sẽ hành hạ tứ đệ như thế nào!"
Ngay cả Trác Viễn Hải, Trác Công Quý và các bậc cha chú đều rất tò mò về Như Ý, hơn nữa còn rất khâm phục!
Mà Như Ý làm được rồi!
"Hả?"
Bạo quân nói: "Nàng có thể hỏi thử phụ thân của nàng."
Nhưng Trác Vân Phong lại không hiểu vì sao, to mò mà truy hỏi: "Tiểu muội. Chia phòng là làm gì vậy?"
Bạo quân hét lớn một tiếng rồi trừng mắt nhìn Như Ý: "Trẫm ngày mai sẽ sai người đến đến ngươi vào cung!"
Ngày hôm nay ồn ã như vậy thật ra cô cũng có chút mệt.
Tiếng "Cha" này với cô đại diện cho rất nhiều ý nghĩa!
Tiểu thư...
Hộp sắt màu đen được gia công đặc biệt sau một trăm ba mươi năm bặt vô âm tín.
Nhưng ông ta tuyệt đối không thể thua Như Ý!
Bạo quân nhìn bộ quần áo tắm trong tay cô, tò mò hỏi: "Đây là bảo bối gì vậy?"
Anh ta hô một lần thì các tướng sỹ đều vẫn quỳ như cũ.
Bạo quân lạnh lùng quát.
Như Ý hỏi ngược lại: "Chờ mà xem! Đến lúc đó không biết là Thái hậu dạy dỗ ta hay là ta dạy dỗ Thái hậu đâu!"
Trác Công Phu tức giận nói: "Chính là không cho phép hỏi."
Trác Công Quý nói: "Mọi người không cần lo lắng! Nếu như hoàng thượng đã nói miễn tội cho Trác Lôi vậy thì sẽ không sao cả! Chỉ cần đợi Đại Lý Tự và bộ Hình thẩm vấn xong thì Trác Lôi sẽ được về nhà!"
Đường Bắc Cương nói: "Giả thần giả quỷ! Bây giờ cũng nên bắt đầu rồi chứ?"
Bạo quân nói: "Nữ nhân hung dữ như nàng nào có chút phong phạm mẫu nghi thiên hạ đâu? Nếu như không sớm tiến cung tiếp nhận chỉ bảo thì chỉ sợ... đến lúc đó hoàng cung thực sự bị nàng lật ngược cả lên!"
"Thúc thúc!"
"Tiên nữ vạn tuế!"
Bạo quân không vui nói: "Nữ nhân! Nàng sao lại đóng hộp thần rồi?"
"Ngươi... ngươi..."
Bạo quân gật đầu theo, nói: "Người đâu! Ban thưởng bộ chiến bào của thần này cho vu sư! Nhưng... Rốt cuộc nên cho ai đây?"
Như Ý cười nhẹ, dường như đang lừa con nít mà nói: "Yên tâm đi! Lần này ta đảm bảo sẽ không động thủ!"
Sự tồn tại của ông ta trong vô hình là tiền vốn để gia tộc Đường Bắc uy danh hiển hách mà không sụp đổ ở thế giới này!
Bạo quân cười gian xảo: "Không sai! Mỗi một tú nữ nhập cung đều phải hầu hạ thái hậu! Hơn nữa, Thái hậu chính là cực kỳ khó hầu hạ! Nhưng nàng không cần lo lắng, tứ tỷ của nàng sẽ giúp đỡ nàng! Ít nhất nàng cũng có người phối hợp. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của nàng, trẫm nghĩ nàng chắc chắn sẽ không phải chịu thua thiệt gì!"
Tiểu Bạch đang ngủ say trong lòng Như Ý bỗng nhiên mở mắt...
Bạo quân tức giận nói: "Không cần cãi nhau nữa! Chiến bào mang về cung! Ba ngày sau hoàng cung tổ chức đại điển tế thiên. Đến lúc đó trẫm lại quyết định ai mặc bộ chiến bào này!"
"Nếu như ai học trung học mà vẫn còn là xử nữ vậy quả thực chính là thánh nữ rồi!"
Như Ý thản nhiên cười nói: "Hầu hạ hoàng thượng? Ngài ấy hầu hạ ta mới đúng!"
Trác Vân Phong thật sự không thể nhịn được nữa mới nói ra nỗi lòng của tất cả mọi người!
Hắn ta thực sự nghĩ không ra lý do gì nên cuối cùng lại nói bản thân khá cao!
Thái hậu...
"Điều này sợ là hoàng thượng sẽ không không ý? Ngài ấy đã đáp ứng đặc xá tứ ca, nếu như lập tức thả tứ ca thì ngài ấy sợ bị người khác nói. Sợ rằng sẽ không dễ dàng thả tứ ca!"
Không phải chim lớn!
Mà là Đường Bắc Cương hóa thân thành chim lớn hung dữ xông đến muốn cướp hộp thần!
Chia phòng...
Những lời này nếu như nói ra thì chỉ sợ những người có mặt ở đây đều hôn mê tập thể.
Nó lại ngã vào lòng Như Ý, ngáy khò khò mà ngủ say...
"Không! Hoàng thượng! Vì thần cao hơn, chiến bào nên cho thần!"
"Cảm ơn cha..."
Dựa vào sức của một người mà một cô gái yếu đuối như cô lại có thể cứu được Trác vương phủ!
"Hắn!"
Sát khí trong mắt Tiểu Bạch lạnh lẽo mà quỷ dị!
Tiểu trúc Lạc Vũ lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Như Ý vừa lạnh lùng vừa giận dữ nói: "Ai dám lại cướp hộp thần? Chính là bất kính với thần linh! Tội nặng thêm một tầng!"
Như Ý nói: "Là gì? Phu nhân người cứ nói thẳng ra! Còn có về sau gọi con là Như Ý! Cứ tiểu thư này tiểu thư kia nghe không quen!"
Những lời khen ngợi và hoa tươi đó không khiến Như Ý mụ mị đầu óc. Vì cô biết Trác lão tam vốn bị nhốt và đánh một trận nhừ tử nên chuyện đầu tiên phải làm chính là nhắc thả Trác Cộng Vinh.
Nhưng trong quá trình thẩm vấn, ai dám đảm bảo bọn họ sẽ không chơi âm mưu đâu?
Mặc dù chỉ là thử qua hai nước cờ nhưng lại rõ công lực của Như Ý sâu không lường được...
Như Ý gật gật đầu. Ngay sau đó đôi tay nhỏ bé khéo léo mở đỉnh của hộp thần, không tốn một chút hơi sức nào.
Các binh sỹ quy rạp trên đất vẫn như cũ không có phản ứng gì.
Tiêu phu nhận thấy dáng vẻ không gấp gáp của cô, bà thực sự gấp muốn c·h·ế·t, nên vội vàng nói: "Sao lại không quan trọng? Đây là chuyện rất quan trọng! Cực kỳ quan trọng!"
Tất cả mọi người mắt chữ A mồm chữ O rồi.
Như Ý nói: "Hoàng thượng có thể làm chứng! Lần này ta nhất định sẽ không động thủ! Ngươi muốn xem thì xem, cứ thoải mái đến xem! Chỉ cần ngươi..."
Để lão phu tận mắt nhìn xem trong hộp thần rốt cuộc là gì!
Nhưng với tư cách của người đi trước, đã trải qua chuyện tình nam nữ thì chắc chắn hiểu rõ ý nghĩa bao hàm trong từ này.
Nhưng hạnh phúc của mình Như Ý thì làm sao bây giờ?
Dưới ánh trăng...
Đến chỗ dựa duy nhất là thúc thúc đã đi rồi thì thừa tướng hoàn toàn biến thành kẻ phụ họa như hắn ta cũng không có tư cách kiêu ngạo rồi.
Các binh sĩ nào dám hành động thiếu suy nghĩ? Tất cả nằm rạp xuống quỳ lễ, trong miệng đều rối loạn khấn kinh ngữ cầu thần linh phù hộ.
Vào lúc này nếu ai dám đắc tội với cô thì chỉ sợ sẽ trở thành kẻ địch của toàn dân, dẫn đến nỗi căm giận chung!
Ông ta tức đến mức nói không nên lời!
Đây làm sao mà không khiến người nhà họ Trác sùng bái cô bái phục cô?
Ánh trăng sáng trong từ ngoài cửa sổ chiếu vào...
Tuy nhiên phần lớn là "xấu hổ"!
Như Ý quay đầu nhìn Trác Công Quý.
Như Ý nghe Trác Vân Phong nói như vậy mới cảm thấy vấn đề này trở nên nghiêm trọng rồi.
Vài chục người ở gần đó nhất đều tự giác lùi về sau hơn chục bước...
Nếu như ông ta c·h·ế·t rồi!
Như Ý lạnh lùng nói: "Sợ là lão đầu c·h·ế·t tiệt hồ đổ ngu xuẩn là ngươi muốn biết bí mật của hộp thần đi? Được! Ngươi muốn biết bên trong có gì? Đến đây! Ngươi tự mình xem!"
"Ở thời đại kia của chúng tôi!"
Trác Vân Phong đành ngậm miệng.
Hôm nay...
Đêm khuya... cô cuối cùng cũng ôm Tiểu Bạch, vội vã chìm vào giấc ngủ, mơ một giấc mơ đẹp...
Khát thì uống nước suối sau nhà...
Ngắn ngủi chỉ sau vài giây...
"Hừ!"
Cả tiểu trúc Lạc Vũ chỉ còn lại bốn người Trác Công Phúc, Trác Công Quý, Tiêu phu nhân, Trác Văn Phong.
"Khinh nhờn thần linh! Tội không thể tha!"
Như Ý thản nhiên đáp một tiếng.
Vào thời đại của cô lại là cách gọi của kỹ nữ!
Trong mắt của bà, Trác Lôi và Như Ý đều là con mà bà mang nặng đẻ đau!
Trác Công Phú mắng ngay lập tức: "Trẻ nhỏ không được phép hỏi nhiều!"
"Hừ!"
Như Ý tò mò hỏi: "Làm hoàng hậu còn cần tiến cung học tập sao?"
Bí mật của hộp thần đã kéo dài hơn trăm năm rồi!
Trác Công Phú, Trác Công Quý và những người khác cũng đều là vẻ mặt thay đổi kinh khủng!
Nhưng cuối cùng vì nhà họ Trác, cô vẫn chọn thỏa hiệp!
Thua một cách rối tinh rối mù!
Trác Vân Phong nói: "Cửu Muội. Muội... muội nói thật đi. Ở đây đều là người mình, muội không cần phải gượng cười!"
Các binh sỹ hô to vạn tuế, rồi tất cả đều đứng dậy, trật tự mà xếp hàng.
Như Ý trở thành anh hùng trong mắt mọi người nhà họ Trác!
Tiêu phu nhân đột nhiên rơi nước mắt, vừa khóc vừa cười nói: "Tiểu thư, người thành công rồi! Người vang danh thiên hạ rồi! Quá tốt rồi! Quá tốt rồi! Ô ô ô!"
"Già rồi không nghỉ hưu, còn muốn cướp bảo bối của chị đây?"
Trên khuôn mặt của bạo quân lần này không thể giữ nổi bình tĩnh được nữa, không thể tin tưởng mà thầm đoán: "Nàng? Nàng thật sự có thể mở hộp thần? Đây... đây sao có thể?"
Ánh mắt vừa mông lung vừa vô hại đột nhiên xuất hiện sát khí lạnh lẽo...
Bạo quân nháy mắt với Hà Thiên Chiếu.
Lúc đó cô một mình luyện võ ở tiểu trúc Lạc Vũ.
Vì vậy, vào lúc ông ta gặp phải một đối thủ đáng sợ như Như Ý thì trong lòng luôn có vài phần sợ hãi!
Hai vu sư đều không hài lòng lại không dám nói nữa. Nhưng trong lòng đều âm thầm phân tranh, nhất định phải nghĩ cách nhận được bộ chiến bào của thần này!
Ít nhất đã cứu được nhà họ Trác!
Cách nghĩ của cô thật sự quá cấp tiến rồi.
Lúc Trác Lôi bị binh sỹ của hoàng đế bắt đi thì một câu kích động cũng không nói. Nhưng trong mắt của anh lấp lánh hào quang, hào quang ấy rõ ràng như vậy, mãnh liệt như vậy!
Như Ý thoải mái mà cười nói: "Làm hoàng hậu có gì không tốt? Có thời gian thì trêu bạo quân, còn có vô số nha hoàn thái giám hầu hạ, ăn uống sung sướng, rất tốt! Rất tốt mà!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Hơn nữa trước đó Như Ý có nói qua một câu mà đến giờ ông ta vẫn để ý cực kỳ.
Danh tiếng của Như Ý thậm chí vượt qua cả bạo quân!
Sát khí chợt hiện rồi biến mất.
Sắc mặt tể tướng rất khó coi, nói: "Vi thần không có gì để nói! Tất cả nghe theo sự phân phó của hoàng thượng!"
Người họ Trác chắc chắn rất biết ơn!
"Con gái mười lăm tuổi đã không tìm được xử nữ rồi."
Rất nhiều người rõ ràng không có tội, nhưng một khi bị bắt vào ngục thì coi như ngươi thanh bạch thì vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến việc ra tù!
Như Ý lanh lợi đảo mắt nói: "Đúng rồi. Có hai vị vu sư! Không thể tuy tiện đưa cho một người được!"
Lúc cô mỉm cười thì đã rất đáng sợ rồi!
Người nào người nấy đều liều mạng lui về sau, lui đến hẳn cuối cùng. Bởi thế ở giữa lộ ra một khoảng không gian trống rất lớn. Một đám người ở cuối giống như bị dán ở trên tường vậy.
Tiểu Bạch lại là đứa đáng yêu vô hại cực kỳ kia, trong ánh mắt đều là mơ màng buồn ngủ...
Như Ý quả thực không thích người khác gọi cô là tiểu thư!
Nếu như người của gia tộc Đường Bắc có ý mưu hạ Trác Lôi thì coi như thẩm vấn xong thì cho dù tâm kết quả thẩm vấn nhưthế nào, hoàng đế cũng sẽ tự mình đặc xá cho Trác Lôi!
"Thiên thần vạn tuế!"
Ý nghĩa rất phức tạp!
Như Ý không thích phát cáu.
Tiêu phu nhân lau nước mắt nói: "Đương nhiên là cười! Là cười! Chuyện vui như vậy, ta là cười đến mức không nhịn được muốn khóc! Nếu như tứ công tử cũng ở đây chia vui với chúng ta thì càng tốt hơn!"
Câu nói này thật sự là câu nói thật lòng!
Như Ý lại nói: "Không quan trọng! Không quan trọng!"
Tiểu trúc Lạc Vũ để không lâu ngày của Như Ý thoáng đã trở nên đông như trẩy hội, nối liền không dứt!
Như Ý cười nói: "Muội đâu có gượng cười đâu? Ai cũng không thể ép muội làm chuyện muội không muốn? Dù sao thì làm hoàng hậu, muội cảm thấy rất thú vị! Đợi muội chơi xong, chơi chán rồi thì muội sẽ từ chức không làm nữa!"
Trác Vân Phong cười nói: "Tiêu phu nhân, người đây là khóc hay cười?"
Ông ta là thần sống trụ chống cho cả gia tộc Đường Bản!
Chỉ là hiện tại...
Cô thực sự là anh hùng!
Như Ý rất tò mò, vì sao vừa nhắc đến Thái hậu thì sắc mặt mọi người đều thay đổi?
Trác Công Quý nói: "Như Ý, con đã nói vậy thì ông nội ở bên kia chắc chắn là không thành vấn đề! Hơn nữa trong chuyện này thật sự cũng có một phần công lao của tam đệ! Lần này tam đệ cũng coi như có công lớn với nhà họ Trác! Cha lập tức sai người thả tam thúc của con!"
"Các ngươi có nghe thấy hay không? Tất cả mọi người đều lùi về sau!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Việc tù oan cô biết rất rõ ràng!
Nếu như là lúc bình thường với thái độ hung hăng càn quấy và ngạo mạn không ai bì nổi của ông ta thì ai dám qua loa hoặc có chút bất kính với ông ta thì chỉ sợ đã c·h·ế·t rồi!
Vậy thì gia tộc Đường Bắc chỉ sợ từ đó cũng suy bại!
Như Ý hỏi: "Không phải ba tháng sau sao?"
Như Ý đột nhiên có chút nhớ những ngày có một mình ở tiểu trúc Lạc Vũ...
Tiêu phu nhân nói: "Đây thực sự không thể nói bừa. Danh tiếng của người con gái thực sự rất quan trọng!"
"Cửu muội. Muội thực sự muốn tiến cung làm hoàng hậu sao?"
Thái hậu? (đọc tại Qidian-VP.com)
Trác Vân Phong bĩu môi nói: "Con còn lớn hơn cửu muội, sao vẫn là trẻ nhỏ."
Trác Công Quý đành gật đầu. Sắc mặt nhớ lại còn có chút xấu hổ lại khó xử nói: "Tứ tỷ của con cũng ở trong cung! Tất cả những phi tần mới nhập cung đều phải đến tẩm cung của Thái hậu hầu hạ một thời gian, thích ứng với cuộc sống trong cung. Chỉ là... chỉ là... thái hậu..."
Như Ý mỉm cười vẫy tay, nói: "Mọi người không cần quỳ nữa! Thần sẽ phù hộ cho tất cả mọi người! Chỉ cần về sau mọi người trung thành với triều đình, dựa vào lòng trung thành và lương thiện cố gắng phấn đầu vì bách tính non sông, thần nhất định sẽ phù hộ che chở người chính trực mà dũng cảm! Đều đứng dậy đi!"
Như Ý kinh ngạc hỏi: "Sao? Hầu hạ thái hậu?"
"Cửu muội. Muội có chắc chắn không?"
"Thiên thần vạn tuế!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.