Cưng Chiều Của Bạo Quân
Cá Nhỏ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 537: Thiếu chút nữa thì bị bỏ rơi
Như Ý cười nói: “Đương nhiên không phải, tôi vẫn luôn cô độc một mình! Cũng không có bất kì một người đàn ông nào…” Nói đến đây, Như Ý đột nhiên nhớ đến hồi ức trước kia của mình là một mảnh trắng xóa, hoặc có lẽ… trước khi cô mất đi kí ức, cô cũng có người nhà, có người quan tâm cô, có người yêu săn sóc cô, có lẽ cũng đã kết hôn rồi, hoặc có lẽ…
“Vậy được!” Âu Dương Tuyệt bất đắc dĩ nói: “Ngắm sao phải không, cô chờ chút!” Nói xong, tìm một cái nút ở trên xe ấn xuống.
Hai người Âu Dương Tuyệt và Như Ý đắm chìm trong bầu trời sao.
“Nói nghe xem xem.”
“Hả?” Âu Dương Tuyệt thấy cô đột nhiên im lặng, hơn nữa sắc mặt rất nặng nề, thế là quan tâm hỏi han: “Sao không nói chuyện nữa?”
Âu Dương Tuyệt nghĩ một chút, rồi nói: “Người sau khi mất đi kí ức… chính là một người mất đi kí ức!”
“Đại Sứ Tử Kinh Âu Dương Tuyệt!” Như Ý kinh ngạc nói: “Anh thế mà lại là một Đại Sứ!”
“Cắt!”
Cô vốn dĩ còn tràn đầy hy vọng, hy vọng có thể chia sẻ với Âu Dương Tuyệt một chút, thử xem có thể hiểu rõ triệu chứng của người mất đi kí ức hay không, lại phát hiện là đàn gảy tai trâu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu như Âu Dương Tuyệt biết tất cả những gì trong lòng Như Ý đang nghĩ, biết anh ta thiếu chút nữa đã bị bỏ rơi, thì không biết sẽ nghĩ như thế nào.
Âu Dương Tuyệt nói: “Nếu như cô ấy đã được tôi chấp nhận là bạn bè của mình rồi thì tôi sẽ toàn tâm toàn lực giúp đỡ cô ấy.”
“Ngoéo tay thành công, một trăm năm cũng không thất hứa, ai thất hứa…ai thất hứa…” Mấy chữ sau Như Ý vẫn nói không ra, cô tìm không được lời thề thích hợp nào.
“Nếu như cô có thời gian, hoàn toàn có thể…” Âu Dương Tuyệt nói.
Như Ý nhận cuốn sổ, chỉ thấy trên đó có khắc một đóa dương tử kinh mạ vàng. Sau khi mở ra thì nhìn thấy phần giới thiệu bên trong.
Mui xe từng chút từng chút bắt đầu tách ra, đột nhiên thu về hai bên một cách chỉnh tề, thời gian chưa đến một phút, trên mui xe chỉ còn lại một lớp kính trong suốt rõ ràng.
“Cô ở gần một người đẹp trai như tôi bao nhiêu lâu như vậy rồi mà cũng không động lòng, thì tôi cũng đã biết rồi.”
“Ừ?” Âu Dương Tuyệt đột nhiên cảm thấy kinh ngạc, vội vàng nói: “Thật là kì lạ, tôi bây giờ mới phát hiện ra, cô là lần đầu tiên gọi tên của tôi.”
Âu Dương Tuyệt thấy cô lâu như vậy vẫn không nói ra được từ nào, trong mắt thoáng qua một tia xảo quyệt, thế là nói: “Ai thất hứa thì ở với người đó cả đời!”
“Anh nói xem…” Như Ý nói: “Một người bị mất đi kí ức, sẽ là người như thế nào?” Cuối cùng, cô vẫn cảm thấy nên đem tâm sự này nói ra, nhưng cô nói ra rồi, vẫn có giới hạn, chí ít, cô cũng không để cho Âu Dương Tuyệt biết, người mất đi kí ức này, chính là bản thân cô.
“Ừ, biết rồi!” Giọng nói của Như Ý nhỏ lại vài phần.
“Haha!” Như Ý cười nói: “Anh đúng thật là tự luyến, chẳng qua là…”
“Hahaha…anh nói chuyện thật dễ thương.”
Lúc này, Âu Dương Tuyệt mới chậm rãi nói: “Mất kí ức có rất nhiều loại, thông thường là do não bộ tổn thương cùng với sự đả kích của ý thức, hồi ức, cơ thể mà sinh ra, hoặc là chức năng tích hợp bình thường của môi trường bị phá hủy, vì vậy mà gây nên sự rối loạn trong cuộc sống, mà những triệu chứng này không có cách nào lấy yếu tố sinh lý để giải thích được. Mất kí ức có thể phân thành nhiều loại không giống nhau và mức độ cũng khác nhau, dưới tình huống bình thường mà nói… mất kí ức cũng có biện pháp để trị khỏi.”
“Đúng rồi, vừa nãy anh đưa cái gì cho bọn họ xem vậy, mà bọn họ lại cung kính với anh như vậy?” Ngừa việc Âu Dương Tuyệt truy hỏi, lộ ra sơ hở, Như Ý đành phải chuyển sang chuyện khác.
“Có gì mà kì lạ chứ, tôi có cống hiến rất nhiều cho sự nghiệp của Hong Kong, điểm này không thể nghi ngờ được, hơn nữa, chức vị này cũng không phải tôi chủ động yêu cầu mà là bọn họ tặng cho tôi.” Âu Dương Tuyệt còn làm ra dáng vẻ chịu thiệt.
“Cô đang nghĩ… tôi vì sao lại đẹp trai như vậy!” Nghĩ một lúc, Âu Dương Tuyệt mới nghĩ ra được một lý do tương đối miễn cưỡng, chính xác mà nói thì là một lý do rất buồn cười.
“Anh đừng nằm mơ!” Như Ý không phải đứa ngốc, lời thề này làm sao có thể tùy tiện đồng ý được, cô vội vàng thoát khỏi ngón tay của Âu Dương Tuyệt, nói: “Bỏ đi, không nghĩ nữa, khi nào nghĩ ra thì nói với anh!”
“Cũng đã muộn vậy rồi, còn có thể đi đâu được, không phải đã nói là ngắm sao hay sao?” Như Ý trợn mắt nhìn anh ta nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chẳng qua, anh quả thật rất đẹp trai, dựa vào tướng mạo thế này cũng có thể câu dẫn được không ít phụ nữ ngu ngốc rồi.”
“Sao lại kì lạ?” Như Ý hỏi ngược lại.
Không khí quá mức yên tĩnh, làm cho người ta nghĩ đến rất nhiều thứ, Như Ý cũng không ngoại lệ, cô lại nghĩ đến việc bị mất kí ức, về thân thế của mình, cô rốt cuộc là người thế nào, những cái này đều là nút thắt cô muốn cởi bỏ nhất.
“Đúng mà, từ khi quen biết đến giờ, cô đều xưng là anh Âu Dương Tuyệt, hiện giờ chính là lần đầu tiên kêu trực tiếp tên của tôi, tôi cảm thấy rất vinh hạnh.”
“Đương nhiên, nhưng điều kiện tiên quyết, cô ấy là một người bạn đáng để tôi giúp đỡ.” Âu Dương Tuyệt nói không nghi ngờ.
“Wa, như vậy thật tốt, vừa có thể ngồi ở trong xe, vừa có thể ngắm được sao trên bầu trời!” Như Ý vui vẻ nói.
“Cái quan trọng của vấn đề này là ở chỗ mất đi kí ức, mà cô lại bỏ đi cái quan trọng đó, hỏi một người mất đi kí ức sẽ là người thế nào, đây không phải rất kì lạ sao?”
“Được rồi, anh tiếp tục tự luyến đi, dù sao tôi cũng không quan tâm… cái này, trả lại cho anh.” Như Ý vừa nói, vừa đem cuốn sổ như đồ bỏ đi tiện tay vứt qua cho Âu Dương Tuyệt.
Âu Dương Tuyệt cười cười, không phản bác, cũng giống như Như Ý, nằm trên ghế dựa, im lặng ngắm những ngôi sao ở trên bầu trời xa kia…
Như Ý lại lần nữa thất vọng, chẳng qua may mắn là cô cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Chương 537: Thiếu chút nữa thì bị bỏ rơi
Như Ý trợn mắt nói: “Nói thừa…”
Đang nghĩ những chuyện gì vậy chứ!
“Ừ!”
“Được, tôi xem như là anh đồng ý rồi đó, sau này cho dù tôi ăn cái gì, anh cũng phải đi ăn cũng với tôi…” Như Ý nghiêm túc nói.
Sau đó, đỉnh trên của xe xảy ra biến hóa.
Qua một lúc, hai phần cơm đã vào trong bụng của hai người, Như Ý vỗ bụng một cái, nói: “Tôi thấy nhà hàng này rất ngon, lần sau đi ăn nữa đi.”
Vì sao người bên cạnh cô, mỗi một người đều đối xử tốt với cô như vậy, Giai Tử Trạch cũng vậy, Âu Dương Tuyệt cũng vậy, hoặc có lẽ… bọn họ chỉ xem cô như người phụ nữ của bọn họ, nhưng lúc đầu cũng không sử dụng thủ đoạn quá phận nào, đây mới là lý do mà Như Ý muốn kết giao bạn bè với bọn họ.
“Bỏ đi, lười nói với anh.” Như Ý xoay người, không để ý đến Âu Dương Tuyệt nữa.
Âu Dương Tuyệt cười thành tiếng, anh ta không ngờ Như Ý sẽ làm ra hành động ngây thơ như vậy, thế mà lại ngoéo tay với mình.
Âu Dương Tuyệt thất thanh cười một tiếng, sau đó nhún vai nói: “Đáng tiếc, cho dù bề ngoài có đẹp như thế nào cũng không câu dẫn được người đã có người khác trong lòng như cô…”
Như Ý đột nhiên bật cười, nói: “Anh biết trong lòng tôi đang nghĩ gì không?”
“Chậc chậc!” Như Ý bày ra dáng vẻ không thể tin được, nói: “Thật không ngờ đến, tên lưu manh như anh cũng có thể làm Đại Sứ, hơn nữa còn là Đại Sứ Tử Kinh, làm cho tôi không thể nào nghĩ ra được…”
“Một người mất đi kí ức? Sẽ là người như thế nào sao?”
“Vốn chính là nói thừa, ngoài bác sĩ ra, ai sẽ biết được một người có mất đi kí ức hay không.”
Âu Dương Tuyệt nghe vậy, cười mà không nói.
“Hả, thật sao?” Như Ý có chút lúng túng nói: “Phải không? Quên rồi.”
Nếu như người quản lý của Hong Kong ở đây, đoán chừng sẽ bị anh ta chọc giận cho tức hộc máu, nhưng quả thật cũng đúng, phần thưởng này nên cấp cho anh ta, ai bảo anh ta âm thầm giúp đỡ Hong Kong, phải nói là quan chức của Hong Kong có trăm triệu người…
Cô làm sao có thể đã kết hôn, cô cho đến bây giờ ngay cả nụ hôn đầu vẫn còn, hơn nữa cảm thấy bản thân cũng lương thiện, làm sao có thể đã kết hôn rồi chứ. Việc này quá hoang đường rồi…
Không biết vì sao, mặc dù trước đó vui vẻ như thế nào, nhưng một khi nghĩ đến chuyện của mình thì không vui nổi nữa.
“Cái này…” Âu Dương Tuyệt lúng túng cười: “Cái này nên hỏi bác sĩ!”
“Đồng ý!” Âu Dương Tuyệt cười nói.
…
Âu Dương Tuyệt cảm thấy vô cùng buồn cười, không phải chỉ là một bữa cơm hay sao mà cần phải nghiêm túc như vậy? Chẳng qua anh ta vẫn lựa chọn gật đầu, nói: “Độ tin cậy là 120%!”
Trong lòng Âu Dương Tuyệt khẽ động, cố làm ra vẻ trấn tĩnh nói: “Tôi? Tôi không phải đang nghĩ đến chuyện kia giống cô sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Âu Dương Tuyệt thấy Như Ý không muốn tiếp tục nói chuyện này, chỉ đành bỏ qua, sau đó buông Như Ý ra, lấy một cuốn sổ từ trong túi ra đưa cho Như Ý. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đừng hỏi anh ta vì sao có nhiều tiền như vậy, đây là một bí mật!
“Tôi?” Như Ý cười nhạt: “Anh sao biết trong lòng tôi có người khác?”
Cô quả thật là bị câu nói này của Âu Dương Tuyệt đả động rồi.
Hai người lại lần nữa yên lặng nằm đó, cùng nhau ngắm sao trên trời…
Anh ta cũng đưa ngón tay ra, hai người cùng ngoéo tay nhau.
“Giờ muốn đi đâu?” Âu Dương Tuyệt nằm xuống, nghiêng người, đối mặt hỏi Như Ý.
May là anh ta đã đoán trước được, sớm đã dự trữ hai phần ăn để trong hộc xe, nếu không thì hiện giờ thức ăn hai người ăn là mì trộn rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chẳng qua cái gì?”
“Có lẽ…biết chứ!” Âu Dương Tuyệt nói.
Cô đột nhiên nói: “Âu Dương Tuyệt!”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Nghe vậy, trong mắt của Âu Dương Tuyệt thoáng qua một tia thất vọng.
Một tia động lòng vốn dĩ đã chôn giấu trong lòng lại lần nữa bùng phát.
Như Ý duỗi ngón tay ra, ngoéo tay với Âu Dương Tuyệt.
“Biện pháp gì?”
“Phải không, vậy anh muốn trả lời tôi không?”
“Có lẽ giúp đỡ cô ấy thì anh sẽ gặp rất nhiều phiền phức, thậm chí sẽ dùng hết một số tiền lớn của anh, anh vẫn sẽ giúp đỡ sao?” Như Ý lại lần nữa hỏi theo nghĩa thông thường.
Như Ý tiếp tục nói: “Nếu như…tôi nói là nếu như! Nếu như, bên cạnh anh xuất hiện một người bạn bị mất kí ức, cô ấy bị mất phương hướng trong cuộc sống… thì anh sẽ lựa chọn giúp đỡ cô ấy không?”
“Lời này nói thật sao?” Như Ý nhíu mày nhìn Âu Dương Tuyệt nói.
Âu Dương Tuyệt ở một bên giải thích: “Đây là chính phủ Hong Kong cho một vài người có công trong chính phủ, cũng là phần thưởng cho người có cống hiến đối với sự nghiệp, nhân dân Hong Kong, chỉ có điều chức vị này của tôi tương đối cao, thêm vào đó tôi có hộ tịch nước ngoài, cho nên mới có chức vị như vậy.”
“Không có gì, chỉ là nghĩ đến vài chuyện không vui.” Trong lòng Như Ý đột nhiên sa sút.
Âu Dương Tuyệt nhíu mày lại, suy nghĩ một chút, rồi nói: “Mất kí ức có rất nhiều loại, mà cái cô nói cũng không phải là bản thân mình mất kí ức, mà là nói một người sau khi mất đi kí ức, là một người như thế nào? Vấn đề này thật sự rất kỳ lạ.”
“Đương nhiên không chỉ như vậy, chúng ta còn có thể ở trên xe, vừa ăn đồ ăn, vừa ngắm sao.” Âu Dương Tuyệt từ trong hộc xe lấy ra hai phần cơm vô cùng dinh dưỡng lúc nãy mua ở nhà hàng.
Như Ý nhăn mũi, nói: “Cái miệng thật biết nói chuyện, không biết đã có bao nhiêu người phụ nữ ngu ngốc rơi vào trong tay anh rồi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.