Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 334: Chương 334
Sao ông ấy lại thành ra thế này?
Dưới chân núi ta lại nhìn thấy người bá bá đó.
Con người này thật kỳ lạ!
Cha nói mẹ thích cười, dù biến thành sao cũng sẽ cười đến nháy mắt.
Vào nhà, ta tìm thấy cha.
Ngoại nói mẹ không còn nữa, bảo ta đừng tìm nữa.
Ta hỏi cha mẹ c.h.e.c rồi có biến thành sao không, cha nói đúng vậy, còn chỉ cho ta ngôi sao đó.
Cuối cùng, ta đào được vài củ, hai người liền trộm ít khoai sống mà mang theo, vừa đi vừa cắn.
Bây giờ ai nấu cơm nó cũng không ăn.
Sau khi mẹ mất, Tiểu Mi cũng tìm mẹ rất lâu.
Rất nhiều người nhìn ta, hình như họ muốn nói gì đó, nhưng cũng giống như bá bá đó, cuối cùng không nói gì, đều thở dài.
Gặm khoai suốt ba ngày, rốt cuộc chúng ta cũng trở lại Vô Tướng Tông.
[Thiên Nguyên năm thứ 8, ngày mùng 9 tháng 4, Vô Tướng Tông]
Chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy ngôi sao lấp lánh mà mẹ đã hóa thành.
Cha chưa bao giờ khóc, trước đây để bảo vệ mẹ đánh nhau với người ta, ông ấy bị c.h.é.m một nhát rất dài ở eo, cũng không rơi một giọt nước mắt nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngoại hay trêu ta, từng bảo kiếp trước ta là thỏ, nên đi đường lúc nào cũng nhảy nhót.
Nó tính tình rất kỳ quặc, trước đây cái gì cũng ăn, sau khi mẹ mất, nó lại trở nên rất kén ăn.
Chương 334: Chương 334
Khoai sống thực khó ăn, nhưng Lục Vô Cữu lại ăn như thể đó là mỹ vị.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Người nói mẹ đã lên trời, hóa thành vì sao sáng.
Mẹ đã c.h.e.c… (đọc tại Qidian-VP.com)
May mắn thay, Lục Vô Cữu chưa đi, hắn nói rằng hắn cũng đang trở về, nếu ta muốn đi thì cứ theo hắn.
Ông nội tát ông ấy một cái, ông ấy mới nhận ra ta, ôm ta khóc.
Ta mà khóc nữa cha cũng sẽ khóc, cha lại uống rượu, cứ uống cho đến say mèm.
Không có gì ăn, khát thì uống nước suối, đói thì hái quả rừng mà ăn.
Ta vén tấm vải trắng lên, nhìn thấy mẹ.
Nhưng lần này gặp lại ông ấy, hình như ông ấy vừa khóc, mắt đỏ hoe, xoa đầu ta thở dài.
Ta lại chạy đến Vô Tướng Tông, nhưng vẫn không biết đường.
Nhưng hôm nay câu chuyện của người chẳng hề thú vị, mẹ sao có thể hóa thành sao chứ?
Mỗi khi đêm đến nhớ mẹ không ngủ được, ta lại lén xuống giường, đẩy cửa sổ ra, nằm úp mặt trên bệ cửa sổ nhìn ngôi sao đó.
Sau đó, ta tỉnh dậy thì thấy trên mái nhà phía trên giường ta có một cửa sổ trời, không dán giấy cửa sổ, mà dùng pha lê trong suốt.
Chúng ta không có ngân lượng, Lục Vô Cữu lại bị mất tiền trong lúc giao đấu.
Mấy lần gió to thổi làm ta hắt hơi, rồi bị sốt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không ai tết tóc đẹp cho ta nữa, cũng không ai dỗ ta ngủ nữa.
Ta biết khoai lang có thể nướng, nhưng ta không biết nướng thế nào, Lục Vô Cữu cũng chẳng biết.
Bên cạnh ông ấy còn có một thứ được phủ bằng vải trắng, ông nội sai người đến khiêng đi, nhưng cứ ai đến gần là ông ấy lại đánh người ta, ôm chặt lấy, không cho ai đến gần. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng ta không phải là không hiểu gì cả, ta biết, mẹ đang nằm trong một chiếc quan tài, quan tài bằng băng.
Họ vẫn lừa ta, nói mẹ chỉ đang ngủ thôi.
Ông ấy vẫn mặc bộ đồ hôm ta đi, râu mọc dài ra, bên cạnh toàn là vò rượu, cả người bốc mùi hôi thối.
Nó gầy đi rất nhanh, cha đích thân xuống bếp, nó mới chịu nể mặt ăn một chút.
[Thiên Nguyên năm thứ 8, ngày 18 tháng 7]
Vậy là ta lén lút rời đi cùng hắn, không cho ngoại biết.
Cha ta nằm trên đất, tối muộn rồi mà cũng không thắp đèn, trong nhà tối om.
[Thiên Nguyên năm thứ 8, ngày 18 tháng 9]
Đừng nhìn hắn bình thường có vẻ lợi hại, hóa ra ngay cả khoai lang mọc dưới đất cũng không biết.
Không còn cách nào khác, cha đành phải xuống bếp mỗi ngày, có lúc say rượu nấu ăn rất dở, Tiểu Mi không thèm đụng đến.
Ta biết chắc chắn đã có chuyện không hay xảy ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trước đây ta ngày nào cũng mong ông ấy đến, như vậy cha lại móc ngoéo với ta, ta sẽ được ăn hai miếng bánh ngọt mỗi ngày!
Nói hắn kén chọn ư? Hắn quả thật rất kén chọn, ngay cả nước uống cũng phải tinh tế lựa chọn.
Mẹ trông vẫn như xưa, chỉ là nhắm mắt, nằm im thin thít, sắc mặt rất tái nhợt.
Ta chạy đến hỏi cha mẹ đâu, ông ấy không để ý đến ta, cứ như khúc gỗ vậy.
Có cửa sổ trời này rồi, sau này mỗi khi đêm đến nhớ mẹ không ngủ được, ta sẽ không cần xuống giường mở cửa sổ nữa.
Không phải ngôi sao lớn nhất, nhưng là ngôi sao sáng nhất.
Mẹ thích sạch sẽ nhất, ngày nào cũng tắm rửa cho ta, cha cũng phải tắm mỗi ngày, không tắm không được lên giường ngủ cùng.
Cha cũng học theo mẹ ngày xưa, vắt khăn lạnh cho ta.
Nhưng bây giờ, ngay cả thứ ta cũng không nuốt nổi, hắn lại chẳng tỏ vẻ gì.
Cả ta cũng không được.
Ta nhớ mẹ, vội vàng tìm kiếm khắp nơi, nhưng lục tung cả nhà ngoại cũng chẳng thấy bóng dáng người đâu.
Ta nhớ mẹ lắm, nhưng ta không thể khóc nữa, ta đã khóc ba tháng rồi.
Nhưng ta tìm một vòng không thấy, phát hiện cửa nhà ta treo rất nhiều vải trắng.
Nhất định là người đã nguôi giận, trở về Vô Tướng Tông rồi.
Ta không hiểu ông ấy có ý gì, đẩy ông ấy ra vội vàng đi tìm mẹ.
Cả người nóng ran, rất khó chịu.
Còn nói những lời giống như ông ngoại, nói ta còn nhỏ như vậy.
Ta không hiểu ngoại vì sao lại khóc.
Mẹ thực sự đã c.h.e.c, đã ba tháng rồi, mẹ không bao giờ mở mắt ra nữa, cũng không nói chuyện với ta nữa.
Không còn nữa là sao?
[Thiên Nguyên năm thứ tám, ngày mồng chín, tháng tư - Vô Tướng Tông]
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.