Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14: Bán Ngọc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Bán Ngọc


Ánh mắt Tạ Ngọc Uyên thoáng qua nét tối tăm.

Trong bóng đêm.

Bằng không, làm sao mà lại đeo được ngọc quý trên cổ chứ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong mắt Tạ Ngọc Uyên lấp lánh những đợt sóng nhỏ, nàng khẽ nói với chính mình, chỉ đủ để mình nghe thấy:

“Cha, nhà lang trung không xa, hễ có thời gian con sẽ về thăm nương.”

Chương 14: Bán Ngọc

Tạ Ngọc Uyên bước ra khỏi cửa, nhưng khựng lại một chút rồi quay đầu: “Trần ca, chuyện này huynh phải giữ kín, đừng để Tôn gia biết.”

Tiểu nha đầu này mũi cao, mắt sáng, khuôn mặt còn đẹp hơn cả tiểu thư con nhà quyền quý.

Huyết ngọc có giá trị lớn với người đời, nhưng đối với nàng, thì chỉ là một tai ương họa.

Nhưng vì nương con nàng, cha vẫn giữ chút dè chừng.

“Trần ca, ta không mang họ Tôn, ta họ Tạ.”

Tạ Ngọc Uyên nhìn hắn ta dò xét: “Ta muốn chữa khỏi bệnh cho nương, không có tiền nên chỉ đành bán ngọc thôi. Trần ca, bán được bao nhiêu, tùy huynh định, ta chỉ cần một trăm lượng thôi.”

Trần Hoá Lang theo gia đình làm nghề buôn bán từ khi lên mười, không phải chưa từng thấy báu vật. Viên huyết ngọc này, dù chẳng dám nói là vô giá, nhưng nhắm mắt cũng bán được năm trăm lượng. Hắn ta có thể kiếm lời tới bốn trăm lượng, đây đúng là một vụ làm ăn vốn một lời gấp bốn.

Tôn lão đại mặt đỏ bừng, không biết phải nói thế nào.

Cha nàng gật đầu liên tục.

“Muội muội, muội thật sự dám bán chứ? Lỡ Tạ gia tìm tới, nói không chừng viên ngọc này còn có thể chứng minh thân phận muội đấy.”

Nha đầu này cứ vậy mà đi sao?

Trần Hoá Lang giật mình.

Ông không phải kẻ khôn khéo nhưng cũng chẳng phải ngu ngốc. Lần này về nhà, ông nhận ra nương con nàng không được đối xử tử tế như người ta nói.

“Đành vậy thôi.” Tôn lão đại buồn bã thở dài.

Tạ Ngọc Uyên mỉm cười: “Cha, nhà lang trung có bệnh nhân, nên con ở lại thêm một lát.”

“Không phải trộm, cũng chẳng phải cướp, từ nhỏ đã được đeo trên cổ ta rồi.”

Trong lòng Tạ Ngọc Uyên chợt thấy ấm áp: “Cha, bên đó chỉ việc lặt vặt, chủ yếu là quét dọn, cha yên tâm nhé.”

“Bên đó nhiều việc không?”

Tạ Ngọc Uyên thăm dò: “Cha lo nương bị bắt nạt sao?”

Khi trở về Tôn gia, từ xa nàng đã thấy cha đang đứng ở cổng, dáo dác ngó quanh.

Trần Hoá Lang không khỏi sững sờ. Đến một mẩu giấy viết tay cũng không đòi hỏi, không sợ hắn ta cầm viên ngọc quý này rồi bỏ trốn à?

Cha nàng từ nhỏ đã được hai ông bà Tôn gia nuôi nấng, món nợ ấy nặng trĩu, khiến ông cam lòng chịu khổ để gia đình sống yên ổn.

Mắt nàng bắt đầu ngân ngấn nước.

Miệng thì tỏ vẻ làm giá, nhưng trong lòng hắn đã đã tính toán nên đem hàng tới những gia đình giàu có trong huyện để bán.

“Nương làm sao hả cha?” Đôi mày thanh tú của nàng khẽ chau lại.

“Nương con thì sao…”

“Cha cứ nói, con nghe đây.”

Đúng rồi, hắn suýt quên mất.

Tôn lão đại hít sâu một hơi: “Không vội, cha có vài lời muốn dặn con.”

Thấy con gái trở về, ánh mắt người đàn ông ánh lên chút vui mừng: “Nha đầucon này, trời tối rồi còn không chịu về.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Càng vứt nó đi xa càng tốt, cả đời này không mong thấy lại nó nữa.

Người ta thường nói ơn dưỡng d·ụ·c nặng tựa trời biển. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôn lão đại gãi đầu bối rối: “Qua nhà lang trung phải lanh lẹ, người ta bảo làm gì thì cứ làm đấy. Việc nặng quá thì cứ về, cha vẫn nuôi con được.”

“Nhiều đến đâu con cũng làm được. Cha đi nghỉ đi, mai cha còn phải lên đường sớm.”

Tạ Ngọc Uyên cười nhẹ: “Chỉ cần Trần ca không quá tham, trong ba ngày chắc chắn bán được thôi.”

Tạ Ngọc Uyên quay lại nhìn ngôi nhà của Trần Hoá Lang, nhếch mép.

...

Cao Thị nương nàng là người mà Tôn lão đại nhặt về từ bãi tha ma, biết đâu lại là tiểu thiếp nhà đại hộ bị đuổi ra ngoài.

“Tôn gia các người làm sao có món đồ quý thế này chứ?”

Nghe vậy, Trần Hoá Lang không khỏi ngạc nhiên, liếc nhìn nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cái nhìn ấy khiến hắn gần như sững sờ.

“Cha đừng lo, con sẽ bảo vệ cả cha và nương.”

“Được, ta giúp ngươi bán, nhưng bán được hay không cũng chưa chắc chắn đâu.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Bán Ngọc