Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 271: Lục soát chùa
“Vương gia đừng giận, giận là trúng kế bọn tiểu nhân. Để họ lục soát, xong rồi ta sẽ bảo phụ thân giúp Vương gia lấy lại công bằng.”
Lý Cẩm Dạ xoay người, cúi chào Bình Vương từ xa, trong lời nói dường như có chút che chở cho Chu Tử Ngọc.
"Hoàng huynh, tính tình Chu tiểu thư thẳng thắn, huynh đừng để bụng. Viện ngay kia, huynh cứ lục soát đi, đừng làm khó cô nương ấy."
“Thập Lục đệ nói gì thế, ta dĩ nhiên tin đệ, nhưng lần này phạm nhân thân phận đặc biệt, bọn chúng là người Bắc Địch…”
Ở bên cạnh Hoàng đế, Chu đại nhân thật sự là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, mấy chục năm qua vẫn không hề thay đổi. Người duy nhất có thể tự do ra vào Ngự Thư Phòng cũng chỉ có ông ta. Mỗi lời nói, hành động của ông ta đều có ảnh hưởng lớn đến Hoàng đế, đến mức Lục Hoàng hậu trong cung cũng phải tìm mọi cách để lấy lòng.
Ông ta chắp tay, ngăn bước đường của Bình Vương: “Vương gia, xin hãy dừng bước. Đây là chốn cửa Phật, mong người…”
“Vâng, tiểu thư.”
Chu Tử Ngọc giận dữ ném lò sưởi xuống đất: "Còn không mở mắt c·h·ó của ngươi mà xem ta là ai? Viện của ta là nơi ngươi có thể tùy tiện lục soát à?”
Nói xong, nàng xách váy chạy ra ngoài.
Nhìn thấy lông mày người thương nhíu lại, Chu Tử Ngọc đau lòng, không thể nhịn được, bèn lập tức chạy theo.
Chu Tử Ngọc lập tức rơi vào thế khó xử. Tuy được nuôi dưỡng trong khuê phòng, nàng cũng biết Bạch tướng quân là người giữ cửa thành phía Bắc cho triều đình hàng chục năm qua, là vị võ tướng mà Hoàng thượng kính trọng, tin tưởng nhất. Ông bị ám sát, chuyện này chẳng phải chuyện nhỏ.
“Không phải ý đó, thực ra chỉ là chức trách…”
Lời nàng dứt khoát, giòn giã, những người xung quanh nghe xong ai cũng hít sâu một hơi, ánh mắt đồng loạt dồn về phía Bình Vương.
Ánh mắt Lý Cẩm Dạ trở nên lạnh lẽo, nói: "Vậy thì cùng đi."
Phạm nhân trốn chạy, bị thương và ngã xuống vực, còn sống thì phải thấy người, c·h·ế·t thì phải thấy xác. Nếu không thấy thi thể, tức là còn sống. Người đó bị thương, trời lại có tuyết, chắc chắn không đi xa, khu vực tìm kiếm mở rộng đến mười dặm xung quanh, Thần Cơ Doanh lần lượt lục soát từng ngọn núi, Cấm vệ quân phụ trách toàn bộ chùa Diên Cổ. Ai dám cản?
Lý Cẩm An cười mỉa mai: "Thập Lục đệ nghĩ nhiều rồi, chỉ là bắt phạm nhân mà thôi.”
“Cút ra ngoài!”
“Hoàng huynh nghĩ phạm nhân đang trốn trong viện của ta sao?”
Ôi trời ơi!
“Cũng không nên cản.”
Bình Vương xuống xe, thị vệ lập tức khoác áo choàng lớn cho hắn, Bình Vương phất tay, sải bước tiến vào chùa.
Chu Tử Ngọc cảm thấy lòng mình ngọt như mật, ánh mắt nhìn An Vương tràn đầy tình ý, không chút che giấu.
Hai lần Lý Cẩm Dạ đi Giang Nam, biết rõ nơi ấy là địa bàn của hắn, nhưng chẳng nể nang chút nào. Chính hai lần ấy đã đưa hắn đến gần Hoàng đế, chưa kể sắp tới sẽ liên kết với Chu Khải Hằng.
“Nghe nói có phạm nhân trốn vào chùa.”
Lý Cẩm Dạ vung tay áo, bước đi ngay lập tức.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thế lực quá mạnh, Lý Cẩm An sớm đã có ý muốn đè xuống, hôm nay lại là một dịp để danh chính ngôn thuận.
Ai dám lục soát viện của nàng, chẳng phải tự tìm cái c·h·ế·t sao?
"Dạ!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn không tranh, không đoạt, là điều mà mọi người đều lấy làm hài lòng. Nếu là trước kia, Lý Cẩm An sẽ không làm căng như thế này, nhưng giờ đã khác xưa.
Cánh cổng cổ kính kẽo kẹt mở ra, tiểu hòa thượng đang ngáp dở thì sững lại.
Lông mày Lý Cẩm Dạ nhíu lại: "Nói thế thì ta thật khó lòng ngăn cản.”
“Nói thêm một câu nữa là ta bắt ngươi luôn đấy. Tìm kiếm!”
“Thì ra là bắt phạm nhân à!”
Nói rồi, hắn phất tay ra hiệu.
Chu Tử Ngọc nghe thấy người thương của mình phải chịu khổ vì những kẻ ti tiện này, tức đến đỏ cả mặt: "Các ngươi quá đáng, cứ chờ đó cho ta!”
Chu Tử Ngọc cười nhạt, đón lấy lò sưởi tay: "Chuyện chẳng liên quan gì đến chúng ta. Đi, sang bên An Vương xem thử.”
Lý Cẩm Dạ vốn sống trầm lặng, giống như một cái bóng giữa vườn hoang, luôn giữ mình kín đáo.
Giọng Lý Cẩm An chợt hạ xuống, đôi mắt dài liếc nhìn Lý Cẩm Dạ: "Thập Lục đệ từ nhỏ đã sống ở Bắc Địch, cho nên đệ vẫn nên tránh đi.”
Bên ngoài, đám Cấm vệ quân đen đặc bao quanh cửa, Lý Cẩm Dạ trong bộ áo xanh đứng lặng, chắp tay sau lưng, sắc mặt lạnh lùng: "Hoàng huynh có ý gì đây, là muốn bắt ta sao? Ta phạm tội gì đáng c·h·ế·t đến vậy?”
Tiểu hòa thượng hoảng hồn quăng chổi, kêu lớn: "Không xong rồi, quan binh lục soát chùa, phương trượng ơi… mau ra đây…"
Đúng như lời hắn, Cấm vệ quân chỉ làm cho có, ngoài viện nhìn qua loa rồi rời đi. Còn viện của Chu tiểu thư, Tề Tiến thậm chí không dám nhìn tới.
Tề Tiến tiến lên trước: "Xin lỗi Chu tiểu thư, vâng lệnh Hoàng thượng truy bắt phạm nhân, xin tiểu thư hợp tác.”
Tề Tiến cúi đầu tránh ánh nhìn của Chu tiểu thư: "Tiểu thư, phạm nhân hôm nay rất quan trọng, dù là viện của An Vương cũng phải kiểm tra kỹ càng.”
“Tiểu thư, tiểu thư, không ổn rồi, trong chùa có rất nhiều Cấm vệ quân, họ đang lục soát từng phòng một.”
Chương 271: Lục soát chùa
Lý Cẩm An điềm đạm cười: "Thập Lục đệ nghĩ quá rồi, sao ta lại làm khó Chu tiểu thư chứ. Chỉ là làm cho có lệ thôi, để sau này dễ bề báo cáo trước mặt phụ hoàng."
Ánh mắt Bình Vương lướt qua Tề Tiến, nhìn sang Lý Cẩm Dạ: "Thập Lục đệ, cùng đi chứ?"
"Bình Vương gia, chỗ này không có gì, chúng ta qua chỗ khác xem thử." (đọc tại Qidian-VP.com)
Ba chủ tớ vừa bước ra khỏi phòng, ngẩng đầu liền thấy hàng chục Cấm vệ quân tràn vào viện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bình Vương mỉa mai.
Tề Tiến đứng thẳng, ra hiệu bằng vài động tác tay, cả ngàn cấm vệ quân lập tức tản ra.
Lý Cẩm Dạ vừa định từ chối, thì Chu Tử Ngọc đã lên tiếng trước.
Một vài vị tăng nhân bước ra nghênh đón, người đứng đầu là Không Tuệ, đại đệ tử của phương trượng.
Với Lý Cẩm Dạ thì nàng rất dịu dàng, nhưng đối với người khác, nàng đâu có khách khí đến thế.
Nàng là ai? Cha nàng là một trong những đại thần quyền thế nhất bên cạnh Hoàng đế, nắm giữ Hộ bộ; anh trai một người giữ chức cao, một người còn kết hôn với công chúa, quả thật được Hoàng thượng rất sủng ái.
Trước cửa sao lại có nhiều người thế, mà ai nấy còn mặc áo giáp đầy đủ nữa, đây, đây…
Bình Vương vén màn xe, lạnh lùng nói: "Lục soát núi, kiểm tra chùa."
Tiểu hòa thượng giữ cửa chùa chật vật chui ra khỏi chăn, cầm chổi ở góc tường đi ra cửa.
Tiểu thư này, hắn không dám đụng vào.
Sắc mặt Bình Vương không vui, nhưng chỉ trong giây lát, hắn mỉm cười nói: "Chu tiểu thư muốn đòi công bằng cho Thập Lục đệ, đó là chuyện thường tình. Nhưng phạm nhân lần này là kẻ chủ mưu ám sát Bạch tướng quân, dù có Chu đại nhân ở đây, e là cũng chẳng dám nói câu ấy đâu!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Được thôi, ta cũng muốn xem thử kẻ dám ám sát Bạch tướng quân là loại người gì, gan hùm mật gấu thế nào, bắt được phải tru di tam tộc mới được."
Hai viện của hai người ở đối diện nhau, Chu Tử Ngọc vừa bước ra đã sững sờ.
Buổi sáng, tuyết vẫn rơi.
Mặt Hồng Hoa biến sắc, quát: “Các ngươi là ai, dám xông vào viện của tiểu thư nhà ta? Còn không mau cút ra ngay!”
“Ý ngươi là… trong viện ta có kẻ phạm tội?” Mặt Chu Tử Ngọc sa sầm.
Thống lĩnh Cấm vệ quân Tề Tiến nhảy xuống ngựa, bước tới bên xe ngựa, cung kính nói: "Xin Vương gia cho chỉ thị." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.