Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 476: Nàng đang khen hắn
Hắn cười, nắm lấy tay nàng, cúi đầu hôn.
Chương 476: Nàng đang khen hắn
“Nghỉ ngơi cái gì mà nghỉ, có gì đáng nghỉ ngơi đâu!”
Trương Hư Hoài chỉ cảm thấy tai mình nóng bừng lên, may mà trong gian khách đ**m lớn này chỉ có bốn ngọn đèn lồng được thắp sáng, A Cổ Lệ không nhìn kỹ, nên không nhận ra sự khác thường ấy.
Cơn giận của Trương Hư Hoài lập tức xẹp xuống, miếng thịt thỏ vừa đưa vào miệng bèn nhai như nhấm nháp báu vật.
Ở dưới lầu.
Cao Ngọc Uyên bị hắn nhìn đến mức không ăn nổi cơm, bèn nhẹ nhàng đưa chân đá hắn một cái.
Đến đỉnh điểm, Cao Ngọc Uyên mới nhắm mắt thật chặt, cảm giác ngọt ngào đến mê mải.
Tạ Dịch Vi ngồi đối diện thấy vậy, nghi ngờ nhìn hắn, lại nhìn thêm lần nữa, chợt hiểu ra điều gì, bèn khéo léo nhường chỗ cạnh Trương Hư Hoài.
Nhưng Trương Hư Hoài như đoán được lòng nàng, bèn nói: “Cao Ngọc Uyên đã chuẩn bị sẵn rất nhiều thịt bò, thịt dê cho ngươi. Khi về đến vương phủ, ngươi sẽ được ăn món ăn quê nhà.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Môi nàng lướt qua cổ hắn, đột nhiên cắn nhẹ lên xương quai xanh. Cả người Lý Cẩm Dạ run lên, cảm giác như toàn thân đều mềm nhũn.
*
Chia cách nên lòng chẳng yên.
Trời ơi, nàng đang khen hắn!
Để che giấu sự bối rối, Trương Hư Hoài giả bộ nghiêm trang bắt mạch cho Tạ Dịch Vi. Nhưng sau một hồi bắt mạch, vẫn là câu cũ “nóng trong người”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lý Cẩm Dạ và A Cổ Lệ cả một chặng đường phong trần mệt mỏi, đều muốn tắm rửa thoải mái một phen.
Ánh mắt hai người chạm nhau, ánh nhìn quyện chặt, không cách nào tách rời. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thanh Sơn cố nén cười, nói tiếp: “Trương thái y, ngài lớn tuổi rồi, có phải trai trẻ như gia đâu. Chưa nghe câu ‘tiểu biệt thắng tân hôn” sao?”
Cao Ngọc Uyên nhìn thoáng qua chiếc thùng gỗ, giữ lấy tay hắn, đỏ mặt nói: “Đợi về vương phủ rồi tùy chàng, còn bây giờ đang ở khách đ**m, không nên làm loạn.”
Lý Cẩm Dạ nói, trong khoảnh khắc mất tập trung, hắn cúi đầu hôn lên môi nàng.
“Vậy đợi ta tắm rửa sạch sẽ!”
“Hừ!”
Áo trong thật dễ cởi, chỉ vài động tác đã xong.
Trương Hư Hoài thấy lòng mình trĩu nặng. Nếu không ở vương phủ, vậy hắn phải tìm cách nào để đi theo đây?
Trương Hư Hoài thấy Tạ Dịch Vi, kẻ trước nay chẳng mấy nhạy bén cũng nhận ra đôi điều, không khỏi hoang mang: “Nếu ngay cả Tạ Dịch Vi còn nhận ra, vậy A Cổ Lệ liệu có biết không đây?”
Lúc này, Trương Hư Hoài bất thình lình hỏi: “Ngươi ăn mấy món này có quen không?”
Tạ Dịch Vi đặt đũa xuống, nói: “Vương gia, mấy ngày nay lễ bộ đã nhận được tin từ người, họ đang chuẩn bị nơi nghỉ ngơi cho người của tộc Bồ Loại. Nhưng để A Cổ Lệ ở trong vương phủ e rằng không ổn.”
Tắm xong, nàng giúp hắn thay áo trong sạch sẽ, rồi cẩn thận dùng khăn lau tóc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cao Ngọc Uyên bật cười, cởi cúc áo của hắn: “Bụi đất bám đầy người, dơ c·h·ế·t đi được, ai thèm thân mật với chàng!”
Lý Cẩm Dạ ngâm mình trong nước ấm, thư thái nhắm mắt. Cao Ngọc Uyên đứng phía sau, giúp hắn gội đầu, tiện thể kể lại mọi việc lớn nhỏ xảy ra ở kinh thành và vương phủ mấy tháng qua.
Hóa ra là không xem hắn là người ngoài?
Tạ Dịch Vi và Trương Hư Hoài ngồi nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Trương Hư Hoài tức tối gắp một miếng thịt thỏ, vừa định cho vào miệng thì nghe nàng nói: “Hắn nhắc nhở, đó là chuyện nên làm!”
Khuôn mặt Lý Cẩm Dạ hiện lên những cảm xúc khó tả, hắn nhìn chằm chằm Cao Ngọc Uyên, ánh mắt và đôi môi dường như muốn khắc ghi từng biểu cảm trên gương mặt nàng.
Lúc này, tiểu nhị bưng một khay đồ ăn lên, Cao Ngọc Uyên và Lý Cẩm Dạ cũng vừa cùng nhau từ bếp đi ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hôn một lúc lâu, hắn mới chịu buông ra để th* d*c, nhưng chưa được bao lâu đã cúi xuống hôn tiếp.
“Đây là nàng nói nhé?” Lý Cẩm Dạ cười, ánh mắt thâm tình nhìn nàng.
Ánh mắt của Vệ Ôn nhìn A Cổ Lệ như ánh sao lấp lánh, thỉnh thoảng lại liếc sang thanh đại đao bên cạnh nàng, ánh mắt tràn ngập vẻ ngưỡng mộ.
Cao Ngọc Uyên không nói lời nào, vừa thẹn vừa trách liếc mắt nhìn hắn, rồi cúi xuống giúp hắn cởi áo ngoài.
A Cổ Lệ ngớ người một chút, rồi mới phản ứng lại là hắn đang hỏi nàng, chỉ hững hờ “Ừ” một tiếng, không khen, cũng chẳng chê.
Đây là lần đầu tiên họ xa nhau lâu đến vậy kể từ khi thành thân. Nỗi nhớ như sóng lớn cuộn trào, nghĩ đến đây, cơ thể Lý Cẩm Dạ bỗng nóng rực, không kiềm được mà đè nàng xuống dưới.
A Cổ Lệ không có nha hoàn theo cùng, Cao Ngọc Uyên bèn sai Vệ Ôn và A Bảo qua hầu hạ, còn mình thì quay về phòng.
Cao Ngọc Uyên nhìn thấy vẻ mặt sư phụ, không nhịn được mà cười từ tận đáy lòng: “Dì nhỏ, dì đừng cảm ơn con, phải cảm ơn sư phụ con mới đúng. Mọi thứ đều do người nhắc nhở cả.”
Cao Ngọc Uyên đoán được hắn không nhịn nổi, cười mím môi, đưa tay vân vê hàng mi dài của hắn.
Trương Hư Hoài phải dồn hết sức lực mới có thể rời mắt khỏi nàng.
Người nàng nóng bừng như than hồng, muốn từ chối lại không đành, không từ chối thì xấu hổ muốn c·h·ế·t. Sự nửa vời ấy khiến Lý Cẩm Dạ càng thêm yêu thương. Hắn nghiêng người về phía trước, lần lượt cởi từng chiếc cúc áo trên người nàng.
Cả nhóm đều đã đói, nên món ăn vừa đưa vào miệng đã thấy ngon lành lạ thường.
Bàn tay kia cũng không nhàn rỗi, lần mò cởi áo nàng.
Những hành động nhỏ nhặt, sự thân mật đầy tinh tế mà không phô trương như thế… Làm sao người ngoài có thể nhận ra?
Rối ruột quá!
“Tam thúc còn đang chờ chàng dưới lầu đó!” Cao Ngọc Uyên đỏ mặt.
Hắn nhớ lại thời mới thành thân, khi ấy chỉ muốn cả hai người hòa làm một, không rời nhau nửa bước.
Lý Cẩm Dạ lười biếng dựa người vào nàng, đôi tay không chịu yên, lúc thì véo chỗ này, lúc lại nắn chỗ kia, như đang cân đo xem nàng gầy béo ra sao. Thỉnh thoảng, hắn còn bất ngờ kéo nàng vào lòng ôm thật chặt.
Phụ nữ rửa mặt, chải tóc lâu la, điều này còn hợp lý. Nhưng một đại nam nhân mà chậm trễ như vậy, thật chẳng đâu vào đâu!
Hai tháng không gặp, nỗi nhớ như cuồng dại, nụ hôn của hắn ngọt ngào, ấm áp, vừa thân mật vừa da diết, như đang nhấm nháp viên kẹo mạch nha tan chảy trong miệng.
A Cổ Lệ lạnh lùng hừ một tiếng, thay lời cảm ơn.
Nhất là nửa năm sống ở sơn trang, chẳng có việc gì làm, cả hai cứ thế ngồi trên giường cả ngày. Không nhất thiết phải làm chuyện phu thê, chỉ cần hôn nhau, ôm nhau đã đủ thỏa mãn.
Năm người ngồi xuống bàn, Giang Phong và những người khác chọn một bàn khác, Vệ Ôn và A Bảo thì đứng hầu một bên.
A Cổ Lệ không nhìn Trương Hư Hoài, mà nhìn Cao Ngọc Uyên sâu thẳm. Nàng đưa bàn tay to lớn vỗ lên đầu nàng, hiếm khi nào có dáng vẻ của một bậc trưởng bối.
Cao Ngọc Uyên không chịu thua, cũng giúp hắn cởi áo.
Trương Hư Hoài thầm hậm hực, rõ ràng đây là ý kiến của hắn, sao tay nàng lại không đặt tay lên đầu hắn cơ chứ?
Cao Ngọc Uyên bị hắn hôn đến mềm nhũn cả người. Còn chưa kịp rên hai tiếng, hắn lại tiếp tục cúi xuống. Khi rời môi nàng, hắn hỏi: “Cùng tắm với ta, được không?”
Vừa khép cửa, người đàn ông phía sau đã áp sát tới, vùi đầu vào cổ nàng, cắn nhè nhẹ, từ cổ rồi từ từ xuống phía dưới.
“Để thúc ấy chờ đi!”
Thanh Sơn khổ sở đáp: “Trương thái y, ngài đừng gấp, vương gia vừa đi đường dài về, để ngài ấy nghỉ ngơi chút đã. Dù sao giờ vẫn còn sớm mà!”
Dùng bữa xong, người hầu đưa nước nóng lên lầu.
Lúc này, A Cổ Lệ từ trên cầu thang bước xuống, mái tóc dài buông xõa như thác đổ.
Lý Cẩm Dạ nhận ra ngay, đôi giày của hắn dịch lên trước, để chạm vào đôi giày nhỏ bằng da dê của nàng.
Thanh Sơn tức mà không dám nói, nghĩ bụng: “Ngài là kẻ độc thân, tất nhiên không hiểu được. Vương gia nhà ta thành thân rồi, làm sao giống ngài được! Ngài ấy ăn chay suốt mấy tháng nay rồi còn gì!”
“Đang thân mật, đừng nói mấy chuyện phá hứng như vậy chứ!” Lý Cẩm Dạ không hài lòng.
Trương Hư Hoài bực dọc thúc giục: “Thanh Sơn, lên đó gọi chủ tử nhà ngươi xuống!”
“Ừm, màu sắc này đúng là tôn lên vẻ trẻ trung!” A Cổ Lệ ngước nhìn hắn một cái.
Cao Ngọc Uyên ngả người ra sau, giữ chặt bàn tay đang nghịch ngợm của hắn, hỏi: “Sao thuyết phục được nàng ấy vậy?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.