Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17


Ôn Ý nhìn anh, rồi lấy điện thoại gọi cho Tống Trừng Nhượng, hỏi xem anh ấy có ở nhà không, sau khi nhận được câu trả lời, cô cúp máy và nói:

“Vì anh là cố vấn pháp lý của Tập đoàn Cảnh Thuận.”

Cô nheo mắt nhìn anh đầy nghi ngờ: “Thật không đó?”

“Hạng nhất?” Ôn Ý bán tín bán nghi. Cậu chạy rất nhanh, điều đó cô biết. Nhưng cậu lại có tật là thích bứt tốc ngay từ đầu, chạy 100m thì không sao, chứ chạy dài thì cần thể lực, điều đó lại là điểm yếu của cậu.

“Ừm ừm, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

“Lợi hại, đẹp trai muốn xỉu luôn.” Ôn Ý phối hợp khen ngợi.

“Xỉu cái gì mà xỉu, không may mắn tí nào. Về sau phải nói là ‘đẹp trai sống động’ nhé.”

Hai người liếc nhìn nhau, hiểu ngay ý đối phương. Ôn Ý gật đầu: “Anh, bọn em về trước nhé.”

Nghe vậy, Thẩm Tư Chu lập tức nổ máy, đạp ga chạy thẳng đến khu chung cư của Tống Trừng Nhượng. Anh từng đến đây vài lần, rất quen đường, nhập mã cửa xong liền mở cửa bước vào.

“Thế nào? Tôi có lợi hại không? Có phải đẹp trai nhất không?”

Thẩm Tư Chu cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, quay đầu nhìn lại, đối diện với ánh mắt dò xét thẳng thừng của người đàn ông kia, anh cau mày tỏ rõ sự khó chịu.

Đây là lần đầu Ôn Ý đến căn hộ mà Tống Trừng Nhượng thuê, đang định ngó nghiêng xem bố cục nhà thì bất ngờ thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi trên sofa, cô trợn to mắt sững sờ tại chỗ.

Thẩm Tư Chu lại quay đầu nhìn, ánh mắt của hai người kia vẫn trắng trợn dán chặt vào anh, thậm chí còn cố ý đi chậm lại phía sau, như muốn cố tình bám theo.

“…”

Lúc người thứ hai gần như sánh vai được, Thẩm Tư Chu bất ngờ bứt tốc, lại kéo giãn khoảng cách, duy trì vị trí dẫn đầu.

Khi bước vào đoạn đường 200m cuối cùng, ánh mắt của cậu và Ôn Ý giao nhau trên không trung, cậu lao về phía trước không chút do dự.

“Ở nhà cũng có thể đang bận, liệu có rảnh tiếp tụi mình không?”

Sau bữa tối, Thẩm Tư Chu vào bếp rửa bát, Tần Tư Nịnh ngồi xem TV ngoài phòng khách, còn Ôn Ý và Tống Trừng Nhượng ra ban công nói chuyện về việc về quê.

Đến vòng thứ hai, tốc độ của cậu dần chậm lại, người thứ hai rút ngắn khoảng cách, Ôn Ý nhìn từ xa cũng bắt đầu căng thẳng.

Thẩm Tư Chu cũng lắc đầu, không nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh lại hỏi: “Cô bạn cùng phòng trước của cậu cũng là đồng nghiệp à?”

“Ý Ý, sao hai người đến đây vậy? Mau thay dép vào, đừng có đi thẳng vào nhà thế chứ.”

“Ây da, giống như Lưu Bị ba lần đến lều tranh ấy mà, mình đến vài lần nữa là có thể trụ lại được rồi. Thành tâm thì đá cũng động, anh cậu sớm muộn gì cũng sẽ là cố vấn pháp lý của công ty mình.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau đó xoay người đến khu xuất phát đăng ký.

Trận thi đấu bắt đầu, Thẩm Tư Chu lao lên cực kỳ nhanh, dẫn đầu đoàn, bỏ xa người thứ hai một khoảng khá lớn. Khi chạy ngang qua chỗ Ôn Ý, cậu còn huýt sáo một tiếng, trông vô cùng thảnh thơi.

Hiển nhiên rằng, Ôn Ý sẽ đi cùng Thẩm Tư Chu.

Thẩm Tư Chu vừa rửa rau vừa cười: “Chuyện của Cảnh Thuận, anh giúp em giữ kín nha, anh à.”

Mộ Tín mới là công ty phù hợp nhất với Ôn Ý, từ môi trường làm việc đến cơ hội thăng tiến, đều tốt hơn Tập đoàn Cảnh Thuận.

Ôn Ý không biết chuyện đó, nhưng với danh tiếng và địa vị hiện tại của Tống Trừng Nhượng trong ngành, nhận hợp đồng của công ty hàng đầu Giang Thành cũng là điều bình thường. Cô lại hỏi:

“Mình mời anh ấy làm cố vấn pháp lý cho công ty, nhưng bị từ chối rồi.”

“Bọn mình là nói dối vì thiện ý mà.”

Ôn Ý đành đáp: “Được rồi.”

Ôn Ý gật đầu. Cô không hiểu họ đang nghĩ gì, nhưng ngày nào cũng bị nhìn chằm chằm và bàn tán như vậy, thực sự khiến cô thấy phiền phức và khó chịu.

Sau khi cô thắt dây an toàn xong, Thẩm Tư Chu nói:

Lúc đó, Ôn Ý còn đang phân vân không biết có nên mang nước đến cho cậu hay không, luôn cảm thấy hành động đó có hơi thân mật, sợ cậu hiểu lầm là cô có ý gì đó.

Thẩm Tư Chu nhếch môi cười: “Cậu cũng chẳng thay đổi gì, sức bền vẫn tệ như vậy.”

“Bẩn.”

Tần Tư Nịnh thì ngược lại, vẻ mặt vô cùng tự nhiên, vừa thấy họ đã vẫy tay chào, bộ dáng chẳng khác gì nữ chủ nhân trong nhà:

Ba người trong nháy mắt đều hiểu ra, nhưng Thẩm Tư Chu phản ứng nhanh nhất: “Tần Tư Nịnh có chuyện muốn nói riêng với anh, tôi đưa Ôn Ý về trước.”

“Đúng mà, tôi đến tìm anh ta để bàn việc.”

Tống Trừng Nhượng ban đầu không phát hiện điều gì bất thường, cho đến khi thấy Tần Tư Nịnh ngồi trên sofa nói lời tạm biệt với họ, biểu hiện rất tự nhiên, như thể đó là điều hiển nhiên.

Theo lẽ thường, chẳng phải Ôn Ý nên đi cùng Tần Tư Nịnh sao?

Tống Trừng Nhượng cau mày, cũng quay đầu nhìn về phía phòng khách, bình thản nói: “Không có.”

“Hay là gọi điện cho Tống Trừng Nhượng trước đi? Biết đâu anh ta đang bận, không có ở nhà.”

Năm lớp 11, Thẩm Tư Chu đăng ký cả hai nội dung, chạy ngắn 100m và chạy dài 1000m và đều giành giải nhất.

“Nói dối, rõ ràng tối qua anh lạ lắm.”

Tống Trừng Nhượng suy nghĩ một chút, rồi nói:

“Bạn trai hay bạn gái vậy?” Tần Tư Nịnh lại hỏi.

Thẩm Tư Chu không nghĩ đến chuyện của đại hội thể thao, uống hai ngụm rồi hỏi: “Sao lại nợ tôi?”

“Em đoán rồi. Anh có gì gửi cho dì không?”

“Tối qua anh định nói với em chuyện gì? Cảnh Thuận với khu Nhất Hào có chuyện gì sao?”

“Đứng lại,” Tống Trừng Nhượng gọi họ lại.

“…Anh nghĩ là có khả năng sao?”

Tống Trừng Nhượng hỏi thẳng: “Không thấy tiếc à?”

Ôn Ý kéo dài một tiếng “à” đầy ẩn ý, rồi bước ra khỏi ban công. Lúc này Thẩm Tư Chu cũng rửa bát xong.

Ôn Ý lắc lắc chai nước trong tay, cố tình trêu cậu:

“Ừ.”

“Ngoài cậu ra thì ai cũng có thể.”

Lúc này Ôn Ý mới thấy hợp lý hơn, quay đầu nhìn về phía sau thì thấy Thẩm Tư Chu cũng không có trong phòng khách, chắc đã đi vào bếp tìm Tống Trừng Nhượng rồi.

“Chuyện gì?”

Nghe vậy, Ôn Ý cũng không ép nữa, cuối cùng nhìn về phía phòng khách, cười nói: “Dì từng nhờ em để ý chuyện bạn gái của anh đấy, không biết anh có thích cô nào chưa?”

“Cậu không bị anh ấy đuổi ra ngoài à?”

Ôn Ý ngẩng đầu nhìn cậu , Thẩm Tư Chu tự tin và ngông nghênh nói: “Mấy nam sinh khác đều có con gái đưa nước, tôi là người giành hạng nhất, sao có thể thua họ được.”

Tần Tư Nịnh vừa ăn snack vừa cười ngọt ngào:

Bởi vì nếu nói đến chuyện của Cảnh Thuận, thì phải kể hết những chuyện mà Thẩm Tư Chu đã làm trong những năm qua, mà những chuyện đó liên quan đến tình cảm giữa hai người họ, và Tống Trừng Nhượng không định can thiệp.

Dịch nôm na là: Cô bám được ở đây là nhờ mặt dày.

“Liên quan đến sự nghiệp của cậu ta, anh không tiện nói nhiều.”

Sau khi Ôn Ý và Thẩm Tư Chu đóng cửa lại, cả hai đều không nhịn được bật cười. Cô nói:

“…”

Ánh hoàng hôn cuối ngày xuyên qua tầng mây rơi xuống, gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, họ giống như những năm tháng cấp ba, cứ thế mà tùy hứng và vô tư chạy như bay.

Tần Tư Nịnh bĩu môi: “Nghe xem cậu nói gì kìa, ai nỡ đuổi một đại mỹ nhân như mình chứ?”

Tống Trừng Nhượng phủ nhận: “Không có gì cả.”

Ôn Ý rất chắc chắn cuộc gọi tối qua không phải từ Tống Trừng Nhượng, nếu là anh ấy thì chắc chắn Thẩm Tư Chu đã không có vẻ mặt khó coi như vậy.

Ôn Ý im lặng một lúc.

Cô thực sự rất thích Mộ Tín và cũng cảm thấy đáng tiếc, nhưng cô không muốn quay lại với thân phận là “người có quan hệ”, nên liền chuyển đề tài:

“Sao hai người lại đi cùng nhau?”

“Được thôi, chai nước này mình chỉ đưa cho người về đích đầu tiên.”

“…”

“Anh ấy có ở nhà.”

Anh đoán ra được: “Hôm qua cậu đi nhanh như vậy, cũng là vì chuyện này?”

“Em ở Cảnh Thuận thế nào rồi?” Tống Trừng Nhượng lại đề cập đến Mộ Tín, “Nếu em muốn quay lại, vẫn còn cơ hội đấy.”

Thẩm Tư Chu thực sự đã đến tìm Tống Trừng Nhượng, nên không có vẻ gì là chột dạ, gật đầu ngay tắp lự: “Được đó, nhớ bảo anh ta nấu thêm món ngon.”

“Nên mình đành phải đích thân đến nhà mời.”

Bổn phận của anh, chỉ là chăm sóc tốt cho Ôn Ý.

“Bạn trai.”

Thẩm Tư Chu im lặng không nói, như thể đang suy nghĩ nên mở lời thế nào. Một lúc sau, anh mới chỉ vào chiếc xe màu đen phía trước, nói: “Chiếc xe đó thực ra là của tôi.”

Tống Trừng Nhượng vừa bưng bát cơm, chuẩn bị gắp món, thì nghe thấy giọng nói phấn khích của Tần Tư Nịnh: “Cá này ngon thật đấy, tôi chưa từng ăn con nào tươi như thế này, anh mua ở đâu vậy?”

“Để em, để em.”

Nhưng mới quay đầu lại, Thẩm Tư Chu không biết từ lúc nào đã tiến đến, dúi cho cô một chai nước khoáng, cười cực kỳ rạng rỡ: “Lát nữa chờ ở vạch đích nội dung chạy dài nhé, cậu hiểu rồi đó.”

Thẩm Tư Chu cũng vẫy tay chào, chuẩn bị rời đi.

Thẩm Tư Chu ngoan ngoãn đi theo cô, vừa đi vừa hỏi: “Họ là ai vậy?”

Ôn Ý liếc mắt nhìn anh, không biết là anh đang diễn hay thật sự tự tin như vậy, bèn dứt khoát lên xe.

Thẩm Tư Chu suy nghĩ một lát, gật đầu: “Được thôi, Mộ Tín cũng tốt mà.”

“Anh không có thời gian vào dịp Thanh Minh,” Tống Trừng Nhượng nói.

Đột nhiên, Thẩm Tư Chu nắm lấy cổ tay cô, chưa để cô kịp phản ứng, đã kéo cô lao vào dòng người phía trước, vừa cười vừa nói: “Chạy nào!”

Hai người chạy đến cổng khu chung cư mới dừng lại, Ôn Ý gần như thở không ra hơi, nhưng khuôn mặt vẫn rạng rỡ: “Cậu vẫn như ngày nào, chạy nhanh không ai lại.”

Ôn Ý vội thay dép, liếc nhìn quanh một lượt, không thấy bóng dáng Tống Trừng Nhượng, liền hỏi: “Sao cậu lại ở nhà của anh ấy?”

“Thôi cậu lo xào rau đi.”

“Có.”

“Vậy sao anh nhắc đến Thẩm Tư Chu?”

“Xong việc rồi, đến đón cậu tan làm.”

Thẩm Tư Chu đột nhiên dừng lại, Ôn Ý nghiêng đầu nhìn anh khó hiểu: “Sao thế?”

Ôn Ý cố lấy lại hơi, lườm anh: “Cậu là quán quân chạy bộ ở đại hội thể thao, ai mà đuổi kịp nổi chứ.”

“Dù là thiện ý thì vẫn là nói dối.”

“Cậu không muốn đi thì mình đi một mình.”

Đặc biệt là môn chạy dài, chiến thắng cực kỳ ngoạn mục. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ôn Ý có vẻ hơi khó xử: “Thanh Minh mà anh gửi tiền cho dì… có hơi không hợp lắm nhỉ?”

Tuần sau là lễ Thanh Minh, cô dự định về Tuyền Thành, cũng tiện hỏi xem Tống Trừng Nhượng có thời gian về cùng không, nhân tiện hỏi rõ chuyện lần trước bị cắt ngang, vì sao khi nghe cô vào Tập đoàn Cảnh Thuận, anh lại phản ứng dữ dội như thế.

“Ừ, tụi mình vào công ty cùng lúc.” Ôn Ý thấy lạ: “Sao tự nhiên cậu hỏi chuyện này?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Khoảnh khắc ấy, Ôn Ý cảm thấy như được giải thoát, cô thở phào nhẹ nhõm, bật cười hỏi: “Không phải cậu có việc sao? Sao lại ở đây?”

Thẩm Tư Chu im lặng một chút rồi đáp: “Tối qua tôi đến tìm anh ta.”

Cái nhìn đáp lại của anh không khiến gã kia thu ánh mắt lại, ngược lại còn trơ trẽn nhìn chằm chằm hơn.

“Chắc đang tò mò cậu là ai thôi.”

Tống Trừng Nhượng lạnh lùng chỉnh lại: “Tôi không phải anh của cậu.”

Thẩm Tư Chu sợ Tống Trừng Nhượng sẽ nói chuyện công ty với Ôn Ý, vẫn có chút lo lắng.

Hai người bận rộn trong bếp khoảng nửa tiếng, bày ra được bốn món mặn một món canh. Thẩm Tư Chu gọi Ôn Ý ra ăn cơm.

“Không phải cậu bận việc à?”

Trước khi rời khỏi Mộ Tín, cô đang cạnh tranh cho vị trí trưởng nhóm thiết kế. Với tình hình lúc đó, chỉ cần cô không nghỉ việc, vị trí đó chắc chắn thuộc về cô.

“À đúng đúng đúng, là vậy đấy.”

Cho đến khi cậu vượt qua vạch đích, tiếng vỗ tay và reo hò vang dội cả sân vận động. Ôn Ý cũng thật lòng mừng cho cậu, bất chấp ánh nhìn của những người xung quanh, chạy lại chỗ cậu, đưa chai nước đến.

“Họ cứ nhìn tôi mãi.”

Thẩm Tư Chu vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy Tống Trừng Nhượng nói: “Tôi định để con bé quay lại Mộ Tín.”

Sau khi Thẩm Tư Chu rửa rau đến lần thứ ba, Tống Trừng Nhượng mới đẩy gọng kính, nghiêm túc nói:

Tống Trừng Nhượng nhăn mặt, đổ lại bó rau vào rổ: “Rửa lại.”

Thẩm Tư Chu lại xoa đầu cô lần nữa:

“Được thôi.” Ôn Ý bước về phía xe: “Đúng lúc mình cũng có việc muốn tìm Tống Trừng Nhượng, tối nay đến nhà anh ấy ăn chực đi.”

Ôn Ý quay đầu hỏi: “Gì vậy anh?”

100m… 50m… 10m… khoảng cách ngày một gần.

“Chứ còn ai ngoài tôi?”

Thẩm Tư Chu nhận lấy bó rau trong tay Tống Trừng Nhượng, ra sức lấy lòng: “Anh trai, để em rửa.”

Anh nuốt nước bọt, trông có vẻ hơi căng thẳng, giọng nói cũng nhỏ đi rõ rệt: “Tôi có một chuyện đã lừa cậu.”

“Tôi không có ý định nói với Ý Ý.”

“Con bé không chịu nhờ vả vào quan hệ của cậu,” Tống Trừng Nhượng quay đầu nói với anh, “Cậu khuyên nó giúp tôi đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Được rồi, vậy thì—”

Tống Trừng Nhượng vẫn cảm thấy không đúng, nhưng lại chẳng bắt bẻ được chỗ nào.

“Em không quay lại Mộ Tín đâu, ở Cảnh Thuận em vẫn ổn.” Ôn Ý lại từ chối.

Ôn Ý và Thẩm Tư Chu cùng nhìn về phía Tống Trừng Nhượng. Anh vốn là người rất kiệm lời khi ăn, ai ngờ lần này im lặng hai giây rồi thấp giọng đáp: “Bạn tặng.”

“Nếu sau này anh ấy biết, chắc chắn sẽ tức lắm.”

Ôn Ý bật cười khẽ, liếc mắt nhìn Thẩm Tư Chu, tiếp tục lặng lẽ ăn cơm.

Thẩm Tư Chu dùng ngón trỏ chọc nhẹ vào trán cô, cười nói: “Chờ xem.”

“Thật mà.”

Thẩm Tư Chu trông cực kỳ thản nhiên, còn hỏi ngược lại: “Không thì cậu nghĩ cái xe này tôi lấy ở đâu ra?”

Sự thật là hôm qua anh đến tìm Tống Trừng Nhượng vì chuyện cổ phần trong công ty, sau khi bàn xong việc, anh thuận miệng hỏi luôn về việc Ôn Ý vào Cảnh Thuận, sau khi biết có bàn tay của Tống Trừng Nhượng nhúng vào, sắc mặt anh lập tức đen lại, chẳng nói thêm lời nào.

Ôn Ý thật lòng không nghĩ Thẩm Tư Chu sẽ giành hạng nhất, nhưng cho dù thứ hạng thế nào, chai nước này cũng chỉ có thể dành cho cậu.

Ôn Ý nghiêng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt trêu chọc: “Thật hả? Đại mỹ nhân đó?”

Chương 17

“Anh trong lòng em còn hơn cả anh ruột.”

Thẩm Tư Chu nhận lấy, uống một hơi gần nửa chai. Mồ hôi lăn dài trên trán, cậu tùy tiện lau sơ qua, người hơi gập xuống, hai tay chống lên đầu gối, thở hổn hển hỏi:

Ôn Ý cười bất lực, sau khi chạy một đoạn, tâm trạng bị đè nén trong lòng bỗng nhẹ đi nhiều, cô hít sâu một hơi rồi nói: “Về nhà thôi.”

Anh đáp không chút do dự: “Tiền.”

Thẩm Tư Chu tức giận xoa đầu cô một cái, rồi kéo tay cô xuống sân vận động, đến đúng vạch đích của đường chạy: “Cậu đứng đây đợi, tôi nhất định là người đầu tiên đến nơi.”

Khi họ đi đến chân toà nhà, Ôn Ý trông thấy chiếc xe đen quen thuộc, liền nghiêng đầu hỏi: “Xe của Tống Trừng Nhượng, sao vẫn còn ở chỗ cậu?”

Ôn Ý kéo kéo tay áo anh, không muốn gây chuyện trước cổng công ty, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đó: “Đi thôi.”

Ôn Ý đi đến cửa hàng tạp hóa nhỏ bên cạnh mua hai chai nước suối, đưa cho Thẩm Tư Chu một chai, cười nói: “Nợ cậu đó.”

“…”

“Bạn cùng phòng cũ và bạn trai của cô ta.”

“…”

Anh không rõ vì sao Ôn Ý nghỉ việc trước kia, nhưng ý định ban đầu của anh chỉ là giúp cô tìm được một công việc phù hợp. Nếu có thể quay lại công ty cũ, cô chắc chắn cũng sẽ sống tốt.

Tống Trừng Nhượng đẩy gọng kính, nghiêm túc nói: “Cũng đâu phải đốt cho bà.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17