Cuộc Gặp Gỡ Rung Động – Mộ Tư Tại Viễn Đạo
Mộ Tư Tại Viễn Đạo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 28
Trong màn đêm yên tĩnh, giọng nói ấy nghe vô cùng rõ ràng, cũng truyền đến tai Thẩm Tư Chu.
“Cậu, cậu làm sao thế? Vì sao? Bọn họ là ai cơ?”
“Hửm?”
“Có phải cậu thích mình không?”
Nếu những người này sẵn sàng giao các dự án outsource cho cô, gom đủ khối lượng, cô có thể thuê người khác làm thay, bản thân chỉ cần kiểm tra và giao tiếp, đến khi sản phẩm hoàn thành thì lấy phần trăm. Cách này còn nhàn hơn làm suốt đêm, thu nhập cũng không tệ.
Cô hát rất chậm, giọng nhẹ nhàng trong trẻo, chỉ ngắn ngủi vài câu.
“Hai dì có nhắc tới tôi à? Nói gì về tôi thế?” Thẩm Tư Chu lộ vẻ vui vẻ rõ ràng trên mặt.
Ôn Ý theo phản xạ ngẩng đầu nhìn anh.
Sắc mặt Tống Trừng Nhượng lập tức trầm xuống.
Ôn Ý chậm rãi “ồ” một tiếng: “Mình kết bạn WeChat.”
“Anh ấy về nhà rồi.”
“Hỏi công việc với ba mẹ cậu.”
“Rốt cuộc là anh phạm phải thiên quy nào mà khiến cô ấy giận đến mức này vậy?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cho đến khi tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự tĩnh lặng ấy.
Thẩm Tư Chu nói tới chuyện này với vẻ cực kỳ nhẹ nhõm. Khóe môi cong cong, cầm lấy ly rượu trên bàn rồi nói tiếp: “À đúng rồi, tuần sau tôi đến công ty Sơn Mộc làm việc. Quyết tâm cả đời cống hiến cho ngành kiến trúc.”
Trước kia, anh từng giúp Ôn Ý vào làm tại Cảnh Thuận, vì cô mà dời lịch đi làm, còn sắp xếp cả ký túc xá nhân viên, thậm chí vòng vo để giao dự án IP cho cô, giúp cô kiếm tiền. Nhưng sau này, anh sẽ không còn khả năng làm những chuyện như vậy nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cái gì cơ?!”
“Thẩm Tư Chu chắc chắn thích cậu!”
Cuối cùng, họ gọi xe đến quán bar Blue. Tối nay là Tần Tư Nịnh đặt chỗ, cô chọn vị trí gần sát sân khấu nhất để xem ban nhạc biểu diễn.
“Thẩm Tư Chu, bạn của bạn thân tôi.”
Đi thêm được một đoạn, cô hỏi: “Hồi nãy cậu căng thẳng lắm à?”
Ôn Ý đã vui vẻ vẫy tay với Tần Tư Nịnh, cười nói: “Đã đến rồi thì cứ chơi đi.”
Trước kia, cô chỉ có thể xem quãng thời gian lớp 11 ấy như một giấc mơ. Người thiếu niên trong giấc mơ đó sẽ không bao giờ quay lại. Nhưng rồi anh lại như thiên thần hạ phàm, xuất hiện trong lúc cô hoang mang và bất lực nhất, như mang theo ánh sáng soi chiếu cả cuộc đời cô.
Tần Tư Nịnh khẽ hừ một tiếng, hoàn toàn không nhắc đến Tống Trừng Nhượng, thậm chí không thèm liếc nhìn phía đối diện, lại hỏi:
Ôn Ý bất ngờ gọi tên anh.
Ngày thường, anh đâu có nhiều lời thế này? Cũng chẳng gay gắt kiểu đó.
Tống Trừng Nhượng trả lời qua loa, nhưng lại như dội thẳng một xô nước lạnh vào anh.
Tống Trừng Nhượng liếc anh một cái, giọng không vui: “Vì sao cậu lại ở cạnh Ý Ý nữa?”
Không chỉ lấy danh bạn anh để ở lại nhà, mà còn khiến mẹ và dì rất hài lòng, đến mức hỏi han cả tình hình gia đình anh.
“Ừ.” Tống Trừng Nhượng đáp: “Tôi không nói gì cả.”
Lời anh còn chưa dứt, thì giọng hát dịu dàng đã vang lên.
Anh cũng hỏi thẳng: “Lục Cảnh Hoài đâu?”
Tần Tư Nịnh xử lý xong đám đàn ông, rồi ghé sát tai cô thì thầm: “Không phải giới thiệu đối tượng yêu đương gì đâu. Họ đều là đối tác của mình, cậu thân quen với họ rồi thì đơn hàng sau này là của cậu cả đấy. Yên tâm, đa số đều có bạn gái rồi, còn ai độc thân hay chơi bời chị không mời.”
Ra đến ngoài, làn gió đêm thổi qua khiến cô thấy cả người dễ chịu hẳn.
Thấy mọi người đều nhìn qua, Ôn Ý vỗ nhẹ vai cô: “Chút nữa mình kể kỹ cho cậu.”
Thẩm Tư Chu lúc này mới yên tâm, giọng đổi tông ngay lập tức: “Vậy thì tốt, quen biết thêm cũng có lợi cho công việc của cậu.”
“Tư Ninh, hai người đối diện không định giới thiệu sao?” Có người hỏi.
“Tuy hôm nay đã rối loạn đủ kiểu rồi, nhưng mình vẫn muốn xác nhận một chuyện—”
“Khi nào vậy? Cậu biết à?”
Thẩm Tư Chu đối diện với ánh mắt cô, đôi mắt ấy trong trẻo như nước xuân, lặng lẽ mà rõ ràng rơi trên người anh. Mái tóc mềm mại theo gió lay động, khẽ lướt qua má.
“Biết rồi thì bớt ôn chuyện lại.” Tống Trừng Nhượng liền đáp.
Cả hai không ai nói gì. Xung quanh chỉ có tiếng gió đêm xào xạc qua tán cây. Ánh đèn vàng ấm kéo dài bóng họ, họ ôm nhau dưới ánh đèn.
Sau khi tìm được Tần Tư Nịnh và Tống Trừng Nhượng, Thẩm Tư Chu ngay lập tức hối hận vì đã đến.
Ôn Ý bật cười: “Là đối tác làm ăn của A Nịnh, cậu ấy giới thiệu để mình làm quen.”
Thẩm Tư Chu lập tức căng thẳng, vội hỏi: “Anh không nói thật chứ?”
Em sẽ trân trọng nỗi tương tư anh trao
Thẩm Tư Chu cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không đúng, liếc sang nói:
“Đủ rồi.” Anh đáp.
Ôn Ý hơi khựng lại. Lòng bàn tay ấm áp áp nhẹ sau gáy, cánh tay ôm quanh eo đầy sức lực, anh ôm chặt lấy cô.
Cô ấy mà muốn giới thiệu đám đàn ông này cho cô, lúc nào chẳng được, cố tình chọn hôm nay, nhất định là có ẩn ý khác.
Ôn Ý nghe thế liền nhìn sang Thẩm Tư Chu, dùng tay ra hiệu cho cô bạn nhỏ tiếng lại. Nhưng Tần Tư Nịnh đã uống khá nhiều, đang rất phấn khích, cười híp mắt ghé lại hỏi: “Thế cậu có thích anh ta không?”
Ôn Ý cười tươi, mắt cong cong, nâng ly rượu lên.
“Không được đổi!” Tần Tư Nịnh lập tức giữ lấy tay cô.
“Cậu chu đáo vậy, mình phải mời cậu một ly mới được.”
“Luật sư à, chậc chậc, không biết đại luật sư sao lại có thời gian đến bar chơi nhỉ.”
Tống Trừng Nhượng xem Thẩm Tư Chu là bạn, tuy ngoài miệng không nói, nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn âm thầm ủng hộ anh.
Ôn Ý bước đến bên cạnh Tần Tư Nịnh, cô nàng nắm tay bạn, mỉm cười giới thiệu với đám đàn ông:
“Được rồi, cứ xem như anh không biết gì. Họ giờ không còn liên quan đến tôi nữa.”
“…?”
Tần Tư Nịnh giới thiệu ngắn gọn, ánh mắt chuyển sang Tống Trừng Nhượng, chỉ dừng lại chưa tới hai giây liền quay đi: “Còn người kia thì tôi không quen.”
“Đương nhiên rồi, không nhìn xem là bạn thân của ai à.”
Ôn Ý uống cạn ly, trêu lại: “Tưởng cậu nhờ mình làm mai cho anh mình chứ.”
Những tháng ngày ấy, mãi mãi không thể phai trong lòng em.”
“Mình đang ăn với Lục Cảnh Hoài thì gặp Thẩm Tư Chu.”
Ôn Ý đang định trả lời Tống Trừng Nhượng, thì giọng lạnh nhạt của anh lại vang lên: “Tại sao em lại ở cùng cậu ta?”
Tần Tư Nịnh tỏ ra đầy đắc ý, rồi nói thêm: “Chút nữa mọi người nhớ kết bạn WeChat nha, rảnh thì cùng nhau tụ tập chơi.”
“Tôi biết.”
“Hay là mình đi thôi?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“……”
Ôn Ý lập tức hiểu ra.
“Em sẽ luôn ghi nhớ gương mặt anh
Tống Trừng Nhượng bình thản đẩy gọng kính, không đáp mà hỏi ngược lại: “Nghe nói Chủ tịch Thẩm đang tìm cậu khắp nơi. Việc nhà cậu giải quyết ổn chưa?”
“Ý Ý, đổi chỗ.” Tống Trừng Nhượng nói.
“Ý Ý!”
Không nói sự thật với dì, cũng không tiết lộ cho Chủ tịch Thẩm anh đang ở đâu.
“……”
“Vậy sao chúng ta không đi?”
Tống Trừng Nhượng là cố vấn pháp lý của tập đoàn Cảnh Thuận, từng có tiếp xúc với Chủ tịch Thẩm, mà ông ấy cũng biết quan hệ giữa hai người khá tốt, nên tìm tới anh cũng là điều dễ hiểu.
“Ông ta tìm tới anh rồi à?”
“Tôi đâu có, tôi căng thẳng gì chứ.”
Tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, đến giờ Ôn Ý mới miễn cưỡng tiêu hóa được một chút, nhất thời không biết giải thích thế nào với Tần Tư Nịnh, nên chỉ nói những điểm chính:
Ôn Ý chần chừ một chút, rồi cũng đưa tay vòng qua lưng anh, lặng lẽ ôm lại.
“Bạn cũ ôn chuyện tí, chẳng phải rất bình thường sao?”
“Tôi cũng thích nhất hai câu này.”
“Vậy thì, tối nay mới thật sự là một đêm khó quên.” Giọng anh trầm thấp vang bên tai.
“Sao Lục Cảnh Hoài không đến? Anh ta chẳng nói có thời gian sẽ tới sao? Với lại, sao cậu lại đến cùng Thẩm Tư Chu?”
“……”
Cô không trả lời, chỉ tiếp tục nói: “Chuyện lan truyền trong trường khi xưa thật ra là anh ấy ra tay đánh người.”
“Cũng gặp tình cờ được? Không phải trùng hợp thật đấy chứ?”
Ôn Ý nhìn anh, giọng nói dịu dàng hòa theo cơn gió vang vọng bên tai: “Thẩm Tư Chu, mình từng nói chưa, mình thật sự rất vui vì có thể gặp lại cậu.”
Ánh mắt anh dừng lại ở phía Ôn Ý, giọng khẽ hẳn xuống.
Ôn Ý thấy vậy liền lên tiếng: “Đây là anh tôi, Tống Trừng Nhượng, làm luật sư.”
Cô chủ động nói: “Đi dạo một chút đi, lát nữa rồi gọi xe.”
“Thẩm Tư Chu.”
Thẩm Tư Chu hôm nay cũng vì chuyện này mà tới.
Thẩm Tư Chu vốn định hỏi Tống Trừng Nhượng vài chuyện, nhưng giờ anh không muốn dính dáng gì nữa, cũng không muốn Ôn Ý dính vào. Nếu không cẩn thận lại có thêm gã đàn ông nào nữa xuất hiện, thì anh lại đau đầu tiếp.
“Ừ, được.”
Tần Tư Nịnh kích động đến mức suýt làm rơi ly rượu, “cộp” một tiếng đặt mạnh xuống bàn: “Không phải Lục Cảnh Hoài sao?!”
Chương 28
Bất ngờ, Thẩm Tư Chu đưa tay ôm cô vào lòng.
Thẩm Tư Chu luống cuống đến mức nói năng cũng lộn xộn.
Cô nghiêng đầu nhìn sang anh, chậm rãi nói:
Ôn Ý cũng dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: “Chuyện gì?”
Tần Tư Nịnh khẽ cụng ly, nháy mắt nói: “Nhưng không miễn phí đâu nhé. Mai mốt giúp mình làm cái logo, ba mình giục dữ lắm rồi.”
Anh im lặng thật lâu. Ôn Ý lại hỏi lần nữa: “Là chuyện gì? Nói đi.”
Khung cảnh này, nhìn thế nào cũng thấy kỳ cục.
Ôn Ý chỉ vẫy vẫy tay chào hai người, nhanh chóng đi theo Thẩm Tư Chu rời khỏi quán bar.
“Hôm nay anh bị trừng phạt rồi bị nhét thuốc nổ vào người à?”
Tống Trừng Nhượng lại dội thêm một gáo nước lạnh, khiến người ta tê tái cả người: “Dựa vào tình trạng của cậu bây giờ, tôi cũng không thể đồng ý đâu.”
Tống Trừng Nhượng không nói gì, ánh mắt dừng trên Tần Tư Nịnh và người đàn ông ngồi cạnh cô ấy.
Nghe vậy, mấy người đàn ông lịch sự chào hỏi, có người còn khen: “Bạn cô vừa xinh lại giỏi thế à.”
“Đừng vui mừng sớm quá.”
“Những người kia?”
Bỏ đi hào quang “thiếu gia của tập đoàn Cảnh Thuận”, anh chẳng có gì trong tay. Mọi thứ phải bắt đầu lại từ đầu, đến công việc cũng chỉ vừa mới tìm được, tuần sau mới đi làm.
Tần Tư Nịnh cười nhạt, giọng mỉa mai, rồi cụng ly với người bên cạnh.
Tần Tư Nịnh bật thốt:
Ôn Ý vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng đến khi Tần Tư Nịnh nói “kết bạn WeChat”, cô mới siết chặt tay, hỏi nhỏ cô bạn có ý gì.
Huống chi, cô vốn không thích hát.
“Ôn chuyện mà ôn tới tận nhà tôi luôn à.” Anh cười lạnh, giọng đầy châm biếm: “Thẩm Tư Chu, cậu giỏi thật đấy.”
Ôn Ý cảm thấy yêu cầu này có chút quá đáng. Ngoài lần tham gia hợp ca trong dàn đồng ca buổi Giáng Sinh năm lớp 11, cô chưa từng hát trước công chúng, càng đừng nói đến việc đơn ca trước mặt người khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hết rồi, đoạn sau tôi không biết.” Ôn Ý cười nói.
Tống Trừng Nhượng và Tần Tư Nịnh đồng thanh gọi.
“Ừ.”
Cô lại nhìn về phía Thẩm Tư Chu. Anh bình tĩnh đưa tay chạm vào màn hình, tắt máy: “Đi thôi.”
Chỉ riêng việc cô chịu hát cho anh nghe, đã là chuyện không thể tin nổi.
“Đám đàn ông ấy.”
Cô lướt màn hình nghe máy, đầu dây bên kia lập tức hỏi: “Bao giờ em tới?”
Thẩm Tư Chu hiếm khi thấy Tống Trừng Nhượng thở gấp như vậy, không nhịn được trêu chọc.
Anh chỉ còn cách ngồi xuống cạnh Tống Trừng Nhượng.
Lúc đầu Ôn Ý cũng nghĩ là trùng hợp, nhưng giờ thì không chắc nữa, lại nói: “Hồi đại học, Thẩm Tư Chu từng đến tìm mình.”
Hai người giằng co không ai nhường ai, Ôn Ý kẹt giữa hai bên, khó xử vô cùng, đành nhìn Thẩm Tư Chu cầu cứu. Anh lập tức đứng dậy, kéo cô ra sau lưng mình, nói: “Chúng tôi có việc, xin phép đi trước.”
“Năm nào cũng đến, tám lần rồi, mà mình không hề hay biết.”
“Đây là bạn thân nhất đại học của tôi, thủ khoa ngành chúng tôi, hiện đang là nhà thiết kế của Cảnh Thuận. Trước từng làm ở Mộ Tín hai năm, năng lực rất mạnh.”
Thẩm Tư Chu từ từ buông tay, có chút không nỡ, rồi lùi lại một khoảng cách. Ôn Ý lấy điện thoại ra, thấy trên màn hình hiện cuộc gọi đến từ Tống Trừng Nhượng.
Thần sắc của cô quá đỗi bình tĩnh, từ thời cấp ba đến giờ, lúc nào cũng giữ được cảm xúc ổn định, khiến Thẩm Tư Chu chẳng thể nào đoán được cô đang nghĩ gì.
Mấy hôm trước, khi gọi điện với mẹ, Tống Trừng Nhượng mới biết dịp Thanh Minh Ôn Ý về quê thì Thẩm Tư Chu cũng theo về.
Bởi vì xung quanh chiếc ghế sofa là một đám đàn ông lạ mặt, tất cả đều do Tần Tư Nịnh rủ đến để “mở party”. Tống Trừng Nhượng ngồi đối diện, bộ dạng nghiêm túc như đang thẩm vấn, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào họ.
Tần Tư Nịnh đáp xong lại quay sang nói chuyện với mấy người đàn ông bên cạnh. Ôn Ý vừa ngẩng lên liền bắt gặp ánh mắt Thẩm Tư Chu đang nhìn mình, cô bất giác nhớ lại cái ôm lúc nãy, giờ nghĩ lại lại thấy hơi ngại, bèn cúi đầu xuống, lặng lẽ uống một ngụm rượu.
Lúc này chưa tới giờ ban nhạc biểu diễn, nhạc nền trong bar cũng không to, nếu nâng giọng một chút thì có thể nghe rõ nhau.
Hai người đàn ông cùng nhìn sang phía đối diện, đám trai lạ đang vui cười trò chuyện, rồi lại liếc nhau. Trông chẳng khác gì hai “nam sủng” bị đày vào lãnh cung.
Thẩm Tư Chu trầm mặc hồi lâu, rồi nghẹn ra một câu: “Hát cho tôi nghe một bài đi.”
Thẩm Tư Chu hiểu rõ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Tư Chu đút tay vào túi, nghiêng đầu liếc nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Lúc nãy cậu nói gì với mấy người kia vậy?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.