Cuộc Gặp Gỡ Rung Động – Mộ Tư Tại Viễn Đạo
Mộ Tư Tại Viễn Đạo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 36
Thôi được rồi, đến cả biển hiệu cô cũng không nhìn thấy.
Cô đã dò hỏi thử hai lần, lúc đầu tưởng là Tống Trừng Nhượng sợ em gái gặp phải người không tốt nên mới phản đối cô quen Thẩm Tư Chu, nhưng sau này lại cảm thấy không phải vậy. Anh chỉ đơn thuần là đang nhằm vào Thẩm Tư Chu, không muốn họ quá thân thiết.
“Đúng vậy, không chỉ không làm việc nổi, mà còn ăn không vô, ngủ không yên.” Thẩm Tư Chu vừa nói linh tinh vừa dịu dàng dùng ngón tay vẽ vẽ vào lòng bàn tay cô. Móng tay anh không dài, nhưng chạm như thế khiến cô thấy hơi nhột.
Đã vậy thì cô chỉ còn cách nhờ người cùng giới, Thẩm Tư Chu, góp ý giúp.
“Đây là Thẩm tổng bên công ty em nhờ vẽ đó.” Ôn Ý hỏi: “Anh thấy có chỗ nào cần sửa không?”
Tai Ôn Ý rất nhạy cảm, cảm giác tê dại lan khắp tay chân. Cô không thể động đậy, chỉ có thể chịu đựng, hơi thở dần nặng nề, bên tai vang lên giọng thì thầm trầm thấp của anh.
Hơi thở nóng rực lướt qua má cô, Ôn Ý còn chưa kịp hít một hơi sâu thì vành tai bất ngờ bị ngậm lấy. Cô phản ứng mạnh muốn né tránh, nhưng vai đã bị bàn tay anh giữ lại.
“Không giống đâu, em đẹp hơn cô bé đó.” Thẩm Tư Chu nghiêm túc nói.
Anh khẽ điều chỉnh nhịp thở, không nói thêm gì nữa, cũng không dám tiếp tục, sợ nói càng nhiều thì càng dễ lộ.
Mấy đơn hàng làm riêng bên ngoài cũng đã sắp xếp ổn thỏa. Cuối cùng còn ba công ty đặt đơn, Ôn Ý đã giao cho các bạn đại học và đồng nghiệp phù hợp phụ trách phần vẽ. Cô chỉ cần đảm nhận việc nhận bản vẽ đúng thời hạn và thảo luận ý kiến sửa với bên đặt hàng. Công việc không quá vất vả, hoàn toàn có thể cân bằng với việc đi làm.
Ôn Ý: [……]
Ôn Ý đẩy tay anh về: “Đừng có phá nữa.”
“Ở công ty, sắp tan làm rồi. Sao thế?”
Ôn Ý: [Nếu ngài còn chuyển tiền nữa, tôi sẽ báo với chủ tịch Thẩm rằng ngài đang liên lạc với tôi.]
“Ồ, thế sao lại là câu anh thành thạo nhất?” Ôn Ý hỏi, giọng đều đều.
Ôn Ý: [Vâng.]
Các dự án quan trọng của công ty đều được sắp xếp sau kỳ nghỉ lễ 1/5, mà Tập đoàn Cảnh Thuận vẫn cho nghỉ như thường lệ vào dịp đó, nên hai ngày gần đây Ôn Ý không có việc gì nhiều. Trong lúc “câu giờ” ở công ty, cô tranh thủ hoàn thiện nốt thiết kế IP.
Cô đồng ý: [Được đó.]
Ôn Ý lại nói: “Thiếu gia nhỏ của tập đoàn Cảnh Thuận trùng tên với anh đấy.”
Khoan đã.
Ôn Ý nhắn lại: [Những chỗ khác ngài có muốn chỉnh sửa gì không ạ?]
“Chắc là phải tăng ca, nhưng thời gian cụ thể vẫn chưa định.”
Ôn Ý khách sáo nói: [Nếu sau này có nhu cầu, ngài cứ tìm tôi nhé.]
“Ừ.”
Gió đêm bắt đầu thổi, lan can lạnh buốt, Thẩm Tư Chu đưa cánh tay mình ra đệm dưới tay cô, nói: “Anh biết, giấu được một lúc chứ không giấu được cả đời. Đợi qua đợt này, anh sẽ tự nói với anh ấy.”
“Con trai đa phần đều thích bóng rổ, nhưng con gái thì có phải ai cũng thích đọc sách đâu?” Thẩm Tư Chu vòng vo nhắc nhở: “Như em đấy thôi, em thích vẽ tranh.”
Hồi cấp ba cô đúng là có khuôn mặt trứng ngỗng hơi tròn, để mái bằng, chỉ là sau này đổi kiểu tóc, lại thức đêm vẽ tranh nên gầy đi nhiều.
Trước khi vào công ty, nhờ phúc của Tần Tư Nịnh, Ôn Ý đã học thuộc hết quan hệ trong nhà họ Thẩm. Cô biết Thẩm Yến Lâm từ nhỏ đã bị đưa đến nhà ông bà nội nuôi dưỡng, vợ chồng chủ tịch chưa từng chăm sóc anh, nên giữa họ không có tình cảm.
Thẩm tổng: [Được.]
Cuối cùng, nhìn hình ảnh trên màn hình, Ôn Ý thấy kỳ lạ: “Sao vẽ ra lại giống em thế nhỉ?”
Thẩm Tư Chu cầm lại chuột máy tính, đầy ẩn ý, mơ hồ nói: “Anh mà phá thật thì đâu chỉ có thế này.”
Ôn Ý bỗng hỏi: “Sao anh chắc chắn thế?”
Thẩm Tư Chu kéo Ôn Ý ra ban công hít thở không khí, cùng nhau tựa vào lan can ngắm nhìn cảnh đêm rực rỡ ánh đèn phía xa.
Tối nay Thẩm Tư Chu bỏ dở công việc để chạy về đây, chắc chắn còn nhiều chuyện phải xử lý. Cô cũng vậy, nên không đùa nữa: “Mau làm việc đi.”
Ôn Ý đoán chắc là do anh biết cô và A Nịnh sắp đi chơi nên tiện mang đến. Cô thuận miệng đáp: “Được, anh đến đi.”
“Tiện miệng hỏi thôi, dù sao cũng là công ty của em mà.” Ôn Ý trả lời một cách thờ ơ.
“Chọc anh đấy à?” Giọng Thẩm Tư Chu trầm thấp.
“Không đâu.” Thẩm Tư Chu nhếch môi cười: “Thiếu gia nhỏ không thích quản lý công ty, lúc nào cũng chỉ muốn chạy ra ngoài. Hai anh em ngược lại còn rất hòa thuận, là ông bố cố chấp không chịu thay đổi suy nghĩ thôi.”
Chương 36 (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Tư Chu nghe cô nhắc đến Thẩm tổng, phản ứng rất bình tĩnh, chỉ vào chỗ cô gái đang ôm sách: “Có phải hơi đơn điệu không?”
Ôn Ý là người có nhiều điều không bao giờ nói ra, nhưng lại rất nhạy cảm. Khi có chuyện buồn, cô thường giấu trong lòng, Thẩm Tư Chu biết rất rõ điều đó.
Còn chưa nói hết câu, Ôn Ý đã cúi đầu hôn lên yết hầu của anh, còn nghịch ngợm cắn nhẹ một cái. Nghe thấy tiếng anh khẽ rên, cô làm như không có gì, quay người chạy vào phòng ngủ.
“Thế à? Thiếu gia nhà đó chẳng mấy ai biết tới.”
Thẩm Tư Chu chỉ vào biển hiệu bên cạnh: “Ghi rõ ràng đấy thôi.”
Cô khẽ cau mày khó hiểu: “Sao anh biết rõ vậy? Lúc nãy còn bảo không biết thiếu gia nhỏ trùng tên với anh cơ mà?”
Bỗng dưng cô cảm thấy không cam lòng, bước đến đặt tay lên vai anh, ôm lấy cổ, hỏi: “Còn bao lâu nữa?”
Tuy làm ở công ty lâu như vậy, Ôn Ý lại rất ít nghe nhắc tới Thẩm Yến Lâm, nhưng cô biết phong cách thiết kế trẻ trung của Cảnh Thuận có công lớn từ vị đại thiếu gia này.
Ôn Ý liếc anh một cái, còn đang do dự có nên chỉnh lại hay không thì anh đã trực tiếp đưa tay lưu bản vẽ, nói: “Được hay không, mai em hỏi lại Thẩm tổng là biết.”
“……”
Ôn Ý biết ở vùng Hồng Kông – Quảng Đông thường gọi nhau là “bb”, nhưng Thẩm Tư Chu nói ra một cách đột ngột như vậy vẫn khiến tim cô khẽ rung lên, không nhịn được cong môi cười.
Tần Tư Nịnh đã tìm xong, gửi một đường link: [Đây nè, đến lúc đó mình qua đón cậu.]
Vừa cúp máy, Ôn Ý chợt thấy có gì đó không ổn. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Em thì ngủ ngon lắm nhỉ.” Thẩm Tư Chu khẽ hừ một tiếng.
Thẩm Tư Chu bất đắc dĩ xoa đầu cô, không dám nói nhiều, sợ cô trước khi xuống xe lại hôn yết hầu anh một cái nữa, thì hôm nay khỏi cần đi làm luôn.
Thẩm Tư Chu khoanh tay đặt lên lan can, nói chuyện như đang tán gẫu: “Cảnh Thuận gây dựng được là nhờ đại thiếu gia Thẩm Yến Lâm. Tuy tổng bộ đặt ở Giang Thành và cũng phát triển từ đó, nhưng mấy năm nay, chi nhánh ở Thâm Thành mới là nơi có lợi nhuận ròng cao nhất.”
Lần trước khi vẽ hình IP nam, Thẩm tổng không đưa ra bất kỳ ý kiến nào. Ôn Ý không nghĩ tác phẩm của mình hoàn hảo đến mức không có điểm cần chỉnh sửa, cô đoán chắc là do bên đó không hiểu nên mới không góp ý gì.
Thẩm tổng: [Biết rồi.]
Ôn Ý cảm thấy chi tiết này vẫn nên hỏi lại Thẩm tổng, bèn hỏi tiếp: “Ngoài cái đó ra thì sao?”
Tống Trừng Nhượng nói muốn đến gặp cô?
“Đúng rồi, còn mơ đẹp nữa cơ.” Ôn Ý nhận lấy bữa sáng rồi bắt đầu ăn.
“Hình như trên mạng cũng không ai nói đến anh ta.”
Ôn Ý kể cho Thẩm Tư Chu nghe về kế hoạch mà Tần Tư Nịnh đã sắp xếp. Thẩm Tư Chu gật đầu: “Cũng tốt, đúng lúc anh tăng ca, không thể đi cùng em.”
“Ừ.”
Bên ngoài trời lạnh, Thẩm Tư Chu hôn một lúc rồi mới lưu luyến thả Ôn Ý vào lại phòng khách. Cô cầm đồ chạy vào phòng tắm, anh cong môi cười khẽ, rồi tiếp tục làm việc của mình.
Thấy Thẩm Tư Chu bên kia đứng dậy rót nước, Ôn Ý vẫy tay gọi anh: “Anh qua đây xem giúp em chút.”
Ôn Ý không thể tin nổi, gu anh ta lại giống hệt gu của Thẩm Tư Chu.
Ôn Ý mở máy tính, vừa vẽ được một hình tròn thì cổ tay đột nhiên bị giữ lại. Cô ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Tư Chu, anh nói với giọng rất trịnh trọng: “Anh thật sự chưa từng nói câu đó với ai khác.”
Nghĩ đến việc nhân vật nữ là người yêu của Thẩm tổng, cô còn làm thêm cả poster đơn và poster đôi. Phông nền thì đã từng vẽ trước đó rồi, chỉ cần dùng lại, sau đó cô đóng gói toàn bộ và gửi đến hộp thư của tiểu tổng.
Ôn Ý nghe không rõ: “Hả?”
“Đến lúc đó em sẽ mua đồ ngon về cho anh nhé.” Cô dỗ dành anh.
Nhưng không thể cứ mãi giấu anh được, dù sao cũng là anh họ và bạn thân của họ.
Anh sợ cô hiểu lầm, dù chỉ là một chút, anh cũng không muốn.
Ôn Ý: [Được thôi, cậu tìm địa điểm đi.]
Cô không hỏi thêm, tiếp tục vẽ.
Ăn sáng xong, Ôn Ý ngoan ngoãn đến công ty. Sau khi xử lý xong công việc, cô mang bản phác thảo đã vẽ tối qua đưa cho Thẩm tổng xem, hỏi xem kiểu tóc và dáng mặt như vậy đã ổn chưa, nhân vật nữ nên ôm sách hay ôm tập vẽ, nếu có sở thích khác thì cô cũng có thể chỉnh sửa lại.
“Vậy à, ai mà biết được.”
“Vậy để anh chọc em.”
Ôn Ý: [Tôi đã gửi bản thiết kế IP mà ngài yêu cầu vào email rồi. Ngài không cần chuyển tiền thêm nữa đâu, hai vạn lần trước đã vượt quá giá thị trường rồi.]
“Nói hay đấy.” Cô không ngại ngần mà khen ngợi.
Ôn Ý không mấy hiểu kiểu tư tưởng của chủ tịch Thẩm. Hai người con trai, một người thích núi rừng, một người thích giang sơn, chẳng phải vừa khéo bổ sung cho nhau sao. Chắc cũng giống như thời phong kiến, hoàng đế hay thiên vị một hoàng tử nào đó thôi, dù sao cũng không phải chuyện của cô.
Thẩm tổng: [Không cần, rất hoàn hảo.]
“Kia là tòa nhà của Cảnh Thuận đúng không?” Ôn Ý chỉ về phía trước hỏi.
Bình thường đi làm thì vào từ tầng trệt, góc nhìn khác, cô phải nhìn kỹ mới nhận ra đó là tòa nhà của Cảnh Thuận.
Ôn Ý gối cánh tay lên lan can, tựa đầu lên đó, nghiêng đầu nói: “Cũng không biết tại sao, Tống Trừng Nhượng hình như có ý kiến về chuyện của tụi mình.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm tổng: [……]
Sau khi bàn bạc xong chuyện thành phẩm với bên đối tác, cô đang chuẩn bị dọn đồ về thì nhận được điện thoại của Tống Trừng Nhượng.
Tần Tư Nịnh: [Cậu đang ở đâu vậy? Gửi địa chỉ cụ thể cho mình.]
Tập đoàn Cảnh Thuận không giống các nhà phát triển bất động sản khác, họ chịu chi để thuê người, các dự án và công việc được phân phối đồng đều, rất ít khi phải tăng ca. Giờ này nhân viên đã tan làm hết, trong tòa nhà không còn đèn sáng.
Chỗ nhạy cảm của anh chính là yết hầu, tối qua căn bản không thể nào tập trung vẽ nổi, mà người khởi đầu lại vào phòng ngủ trước. Anh phải thức đến rất khuya mới miễn cưỡng hoàn thành công việc.
“Nhân vật nam cầm bóng rổ nên em thiết kế nhân vật nữ ôm sách.” Ôn Ý giải thích.
“Ừ, anh thấy cũng hay mà.”
Không biết tên, nhưng lại rõ ràng về quan hệ anh em nhà người ta?
Hiện tại, cô đang vẽ tạo hình IP mà tổng giám đốc Tiểu Thẩm bên công ty yêu cầu. Khi còn ở công ty, Ôn Ý đã có phác thảo trong đầu, nên chỉ mất một buổi tối là hoàn thành bản nháp đầu tiên. Trước kỳ nghỉ lễ 1/5 là có thể gửi bản chính thức.
“Đâu có.”
Anh đi vòng qua bàn dài đến bên cô, hơi cúi người xem màn hình. Trên đó là một bản phác thảo thô, một cô gái mặc đồng phục cấp ba, buộc tóc đuôi ngựa cao, ôm vài cuốn sách trong lòng, môi cong lên cười ngọt ngào.
Sáng hôm sau, Thẩm Tư Chu như thường lệ chuẩn bị bữa sáng, ngồi trong xe dưới lầu chờ cô. Khi Ôn Ý lên xe thì thấy anh có quầng thâm dưới mắt, không nhịn được cười.
Ôn Ý mở link xem sơ qua, là một thị trấn cổ mang phong cách cổ điển, phong cảnh rất đẹp.
Đến nhà cô sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Năm ngoái sinh nhật Tần Tư Nịnh, Ôn Ý đang chăm sóc Lý Tố Thanh ở Tuyền Thành; năm kia công ty Mộ Tín phải tăng ca, nên hai năm liền không thể cùng cô ấy đón sinh nhật. Năm nay, Ôn Ý định chiều theo hết ý cô bạn.
“Em tin anh mà.” Ôn Ý xoay tay lại vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh, rồi đùa: “Sao thế, vì chuyện này mà nhà thiết kế Thẩm không làm việc nổi à?”
Anh hỏi: “Em đang ở đâu?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ôn Ý biết rõ anh cố ý trêu chọc mình nên mới dùng câu đó. Anh từng nói chưa từng có bạn gái cũ, và cô tin điều đó.
Thẩm tổng trả lời: [Ôm tập vẽ.]
“Vậy mối quan hệ giữa hai anh em nhà đó chắc không tốt lắm ha?” Ôn Ý nghĩ, trong tình huống bình thường, chắc chắn sẽ có tranh giành tài sản. Dù sao danh tiếng ‘top 500 thế giới’ của tập đoàn Cảnh Thuận cũng không phải chuyện nhỏ.
“…”
Thẩm Tư Chu lùi về lại chỗ ngồi ban đầu, nhướng mày, biểu cảm có chút ngạo nghễ: “Nói hay đến đâu cũng chỉ dành cho bạn gái anh nghe thôi.”
Anh hơi cúi xuống, nghiêng đầu hôn cô. Môi răng giao hòa, nụ hôn rất nhẹ, mềm như mưa xuân, lại lộn xộn không theo trật tự.
Đóng cửa lại, cô bật cười thành tiếng. Mở WeChat ra, thấy Tần Tư Nịnh gửi tin nhắn vẫn muốn đi chơi dịp lễ 1/5, dù không ra khỏi Giang Thành thì cũng đi đâu đó gần gần.
“Được thôi.”
Ôn Ý gửi định vị cho cô ấy, hai người trò chuyện thêm mấy câu rồi tắt đèn đi ngủ.
“Bởi vì chủ tịch của Cảnh Thuận không thích con cả, không muốn anh ấy thừa kế tài sản.” Thẩm Tư Chu nói với vẻ hờ hững, như thể đang bàn một chuyện chẳng liên quan đến mình.
Còn chuyện Thẩm Tư Chu bên ngoài có tập trung làm việc được hay không, cô chẳng quan tâm.
Thẩm Tư Chu nắm lấy tay cô, ngẩng đầu lên nói: “Chắc còn khoảng một tiếng, em buồn ngủ thì cứ…”
Thẩm Tư Chu suýt thì nghẹn họng, nắm chặt lan can, cố gắng giữ giọng tự nhiên: “Em từng hỏi anh ta về chuyện của Cảnh Thuận à?”
“Anh nghe anh trai em kể đó.” Thẩm Tư Chu nói ra cực kỳ tự nhiên, như thể điều hiển nhiên: “Anh ta là cố vấn pháp lý của Cảnh Thuận, từng xử lý nhiều việc liên quan đến cổ phần công ty, cũng từng tiếp xúc với hai anh em họ.”
Nghe thấy chữ “cả đời”, tim Ôn Ý khẽ rung động, cô khẽ cọ cọ hai cái lên cánh tay anh.
“Vậy sao anh ấy không chịu kể cho em?”
Ngày làm việc cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ, công việc cũng nhiều hơn bình thường. Ôn Ý định hoàn tất mọi việc rồi mới tan ca. Lúc đó, cô nhận được tin nhắn của Thẩm Tư Chu: [Anh tan làm rồi, về nhà nấu cơm trước đây.]
Thẩm Tư Chu sững lại một thoáng, rồi vội nói: “Anh đã luyện tập trong đầu rất nhiều lần rồi.”
“…”
“Anh tới tìm em, để món quà cho Tần Tư Nịnh ở chỗ em.”
“À mà, anh có phải tăng ca dịp lễ 1/5 không?”
Nghe vậy, Ôn Ý nghiêng đầu nhìn anh: “Tống Trừng Nhượng kể cho anh nghe những chuyện này á?”
Ôn Ý rất khó xử: “Chẳng lẽ lại ôm một cuốn sách tranh?”
Sau khi tắm xong bước ra, Ôn Ý nhìn thấy Thẩm Tư Chu vẫn nhàn nhã vẽ bản vẽ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Thật mà!”
Thẩm Tư Chu chỉ thêm hai chỗ nữa, Ôn Ý cùng anh thảo luận vài câu, rồi chỉnh lại gương mặt thành mặt trứng ngỗng, thêm vào một hàng mái bằng.
Ôn Ý cũng không muốn làm căng như vậy, nhưng lần trước anh hứa không gửi thêm tiền mà sau đó vẫn chuyển thêm một vạn. Cô thực sự không thể nhận thêm, lương tâm không cho phép.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.