Cuộc Gặp Gỡ Rung Động – Mộ Tư Tại Viễn Đạo
Mộ Tư Tại Viễn Đạo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 38
Tần Tư Nịnh cũng xuống giường. Hai người ngồi trước bàn nhỏ, bóc bánh, thắp nến, cùng nhau mừng sinh nhật.
Thẩm Tư Chu: [Chắc là ngủ rồi, vậy thì ngủ sớm một chút nhé.]
Ôn Ý đang lướt tìm đặt bánh sinh nhật thì nhận được tin nhắn của Tống Trừng Nhượng, bảo cô đừng đưa cái bình giữ nhiệt đó.
Tần Tư Nịnh ngơ ngác: “Tulip cam thì sao?”
Tống Trừng Nhượng đúng là ngốc nghếch chuyện tình cảm, phải có người giúp anh “khai sáng”. Mà Tần Tư Nịnh, nhiệt tình, thẳng thắn, lại dám yêu dám ghét, chính là người thích hợp nhất cho vai trò đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Tư Chu: [Chuyện gì thế?]
Ôn Ý: [Sao thế?]
“Tốt nhất là cậu nên suy nghĩ kỹ một chút.”
Hôm nay trời rất đẹp, bầu trời xanh trong, mây trắng bồng bềnh, ánh nắng xuyên qua tầng mây chiếu xuống, cũng rọi lên người anh, như phủ một lớp ánh sáng nhẹ nhàng. Trong đôi mắt sáng trong ấy, phản chiếu hình bóng của cô.
Những năm gần đây Ôn Ý sống rất vất vả, mấy năm trước anh ở London du học, sau khi về nước lại vùi đầu vào công việc, tuy là anh trai, nhưng giúp được cho em gái chẳng được bao nhiêu. Bây giờ cô hiếm hoi mới thích được một người như vậy.
“Không cần suy nghĩ. Nếu ngay cả chuyện này tôi cũng không làm được thì chẳng còn mặt mũi nào yêu Ý Ý cả.”
“Ngủ ngon.”
“Nói đi, chuyện là thế nào.” Giọng Tống Trừng Nhượng lạnh lùng, không đợi Thẩm Tư Chu tự giác khai ra, vì anh biết tên này mà mở miệng thì thế nào cũng vòng vo tam quốc đến tổ tiên mười tám đời.
“Cậu làm gì vậy…”
“Em cũng vậy.” Thẩm Tư Chu cong môi cười: “Nếu đi chơi không vui thì nói với bạn trai, bạn trai sẽ đến đón em.”
Khu này vẫn chưa được khai thác du lịch, không quá thương mại hóa, trên những con đường lát đá xanh cũng ít khách tham quan. Hai cô gửi hành lý vào khách sạn, xách túi xách và đồ cần thiết rồi ra ngoài dạo chơi.
“Bác á? Thế chẳng phải tôi sẽ là…” Khóe miệng Thẩm Tư Chu không kìm được mà cong lên nhưng vừa bị ánh mắt lạnh lẽo của Tống Trừng Nhượng quét qua, anh liền nghiêm túc lại: “Không có đâu, chuyện mang thai ngoài ý muốn là không thể xảy ra.”
Câu chưa nói hết, cô đã thấy người đàn ông bên kia đường, mặc áo sơ mi trắng rộng rãi, quần casual, giày sneaker, trong lòng ôm một bó tulip cam, cười rạng rỡ vẫy tay về phía cô.
Tần Tư Nịnh còn đang định nói thêm, thì liếc thấy một bóng người phía trước, khẽ cười: “Nhưng mà cậu sắp biết rồi đấy.”
“Không có gì, chỉ là thấy thật kỳ diệu. Sau bao nhiêu năm, lại có thể gặp lại, rồi còn quay về bên nhau nữa.” Tần Tư Nịnh cảm khái: “Đúng là duyên chưa dứt thật đấy.”
Tống Trừng Nhượng mặt không đổi sắc liếc nhìn anh, ngồi xuống ghế salon, đợi anh mở miệng giải thích.
“Chuẩn, hôm nào mình đích thân giúp cậu đánh anh ấy.”
Tống Trừng Nhượng hỏi tiếp: “Bao nhiêu lần?”
Thẩm Tư Chu đau đến nỗi hít sâu một hơi, chống một tay vào tường, cúi người xoa bụng rồi mới bước theo, miệng vẫn không quên trêu chọc: “Hôm nay luật sư Tống cảm xúc dữ dội ghê ha, nói hai chữ ‘lăn’ liền.”
“Chắc là sẽ hài lòng thôi.”
Nghe vậy, Ôn Ý đẩy nhẹ gọng kính: “Ừ, hè năm ngoái tặng.”
Anh đặt tay lên vô lăng, đầu ngón tay gõ nhẹ, nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi với Tống Trừng Nhượng.
“Còn phải xem tình hình.” Tần Tư Nịnh vừa vuốt tóc vừa nói: “Anh trai cậu cần phải được dạy dỗ một trận, mà nhất định phải là người như mình mới đủ trình.”
Anh nói rất đàng hoàng, hợp tình hợp lý, khiến Tống Trừng Nhượng nghe xong lại cảm thấy chẳng phản bác được chỗ nào.
“À đúng rồi, mình thấy có bó hoa đặt ở trước cửa, tiện tay mang vào luôn, chứ không phải mình mua đâu. Mình còn tưởng cậu biết ai gửi chứ.”
Hồi trước là vào sinh nhật của Ôn Ý, anh thường mượn danh nghĩa Tống Trừng Nhượng để gửi quà từ London về. Sau này đến Tết, Quốc khánh, thỉnh thoảng cũng gửi đồ. Về sau, mỗi khi đi ngang qua phố thấy món nào hợp với cô, đều sẽ mua gửi về.
Chương 38
“Được, anh nói đi.”
“Như anh thấy đó.” Thẩm Tư Chu ban đầu định chỉ nói vậy, nhưng bị ánh mắt cảnh cáo của Tống Trừng Nhượng ép phải nói thêm: “Tôi và Ý Ý đang sống chung và yêu nhau.”
Một lúc sau, trong phòng vang lên tiếng thở đều nhẹ nhàng của Tần Tư Nịnh. Ôn Ý cầm điện thoại lên kiểm tra tin nhắn, Thẩm Tư Chu đã gửi cho cô mấy tin liền.
Ôn Ý nhớ đến lời dặn của anh trai, đành bất lực nhún vai: “Anh ấy không nhờ mình mang quà.”
Anh mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Không nhớ rõ nữa.”
Ngày 3 tháng 5, các cô không có lịch trình gì, phong cảnh trong thị trấn cũng xem hết rồi, bèn lang thang dọc đường phố một chút, chuẩn bị buổi tối trở về Giang Thành.
Thẩm Tư Chu: [Hôm nay chơi có vui không?]
Ôn Ý: [A Nịnh ngủ rồi, em đang suy nghĩ một chuyện.]
Ôn Ý không hiểu nổi. Khi đó rõ ràng cô chỉ kể với mỗi Tần Tư Nịnh, đến cả Tống Trừng Nhượng cũng không biết.
Tần Tư Nịnh nhìn vào túi xách của cô, hỏi: “Không phải cái túi này là mẫu thiết kế của Darlene à? Cậu mua từ bao giờ thế?”
Nếu như Tống Trừng Nhượng biết hối cải, bù đắp lại một chút vào ngày mùng 3.
Tần Tư Nịnh bĩu môi, có chút thất vọng, rồi hừ nhẹ một tiếng: “Anh ấy đúng là cần phải bị chỉnh đốn.”
“Sinh nhật năm nay, Tống Trừng Nhượng tặng.” Ôn Ý đung đưa chiếc túi: “Đẹp không?”
Tống Trừng Nhượng liếc nhìn anh một cái, tiếp tục: “Dù sau này nhà cậu xảy ra chuyện gì, cũng không được làm tổn thương Ý Ý, bao gồm cả ba mẹ cậu.”
“Bất ngờ thế đấy.” Tần Tư Nịnh vui vẻ mở quà, hỏi thẳng luôn: “Cậu mua gì vậy?”
Ôn Ý bật cười thành tiếng, Tần Tư Nịnh nghe thấy liền “chậc chậc” một tiếng, nói: “Mùi chua lè của mối tình đang yêu đấy.”
Ôn Ý trở người, gối đầu lên tay, hỏi: “Khi nào thì tiểu thư Tần mới chịu tỏa ra cái mùi chua chua này đây?”
Cái “thiếu thiếu” đó, rõ ràng là chỉ Tống Trừng Nhượng.
“Có phải mình đâu?”
“Có thấy sinh nhật năm nay hơi buồn tẻ không?” Ôn Ý hỏi.
“Dù sao thì bây giờ cũng chưa được.” Giọng Tống Trừng Nhượng trầm xuống: “Sự nghiệp của cậu mới chỉ bắt đầu, Chủ tịch Thẩm lại đang tìm cậu, mọi chuyện còn chưa giải quyết xong.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Tư Chu không cần suy nghĩ, đáp ngay: “Không thành vấn đề.”
“Vậy thì trước tiên cậu tạm thời tách khỏi Ý Ý đi.”
Đến đúng 12 giờ đêm, Ôn Ý nhảy lên giường của Tần Tư Nịnh, nhét hộp quà vào lòng cô bạn, nói: “Chúc mừng sinh nhật, A Nịnh!”
Sáng hôm sau, Ôn Ý và Tần Tư Nịnh lái xe xuất phát. Quãng đường khoảng hai tiếng, hai người mỗi người lái một nửa, rất nhanh đã đến được thị trấn cổ.
Thẩm Tư Chu lại dỗ dành thêm mấy câu, thấy cơ thể căng cứng của Ôn Ý dần thả lỏng, cúi đầu lén hôn lên môi cô, rồi nói: “Vào ngủ đi.”
Sau khi Ôn Ý và Tần Tư Nịnh rời đi, Tống Trừng Nhượng cứ nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt lạnh như băng khiến người ta ớn lạnh.
“Có lẽ vậy.” Ôn Ý khẽ cong môi cười.
Suy nghĩ một hồi, Tống Trừng Nhượng nói: “Ba điều kiện. Cậu đồng ý thì tôi sẽ không can thiệp nữa.”
Ôn Ý mỉm cười, chúc anh ngủ ngon rồi tắt điện thoại đi ngủ.
“Chuyện tình cảm thì làm gì có trọng tâm. Tôi thích Ý Ý, Ý Ý cũng thích tôi, thế là yêu nhau thôi.” Thẩm Tư Chu nói: “Trước đây anh từng nói là cậu ấm nhà họ Thẩm không được theo đuổi em gái anh, nhưng Thẩm Tư Chu thì được. Tôi làm đúng theo lời anh nói rồi đấy, mà vừa hay, em gái anh cũng đồng ý với tôi rồi.”
Họ ngồi xuống băng ghế đối diện cửa tiệm hoa, Ôn Ý nói: “Chỗ này hình như có tulip màu cam.”
Nói xong, anh đứng dậy định rời đi. Đi đến cửa, lại dừng bước, quay đầu hỏi: “Cậu từng mượn danh nghĩa tôi để tặng quà cho Ý Ý à?”
“Những vấn đề anh nói, chỉ cần thời gian là xong.”
“Không buồn.” Tần Tư Nịnh nói: “Chỉ là… cảm thấy thiếu thiếu một chút.”
Về đến phòng, Ôn Ý nằm sấp trên giường nhắn tin cho Thẩm Tư Chu, hỏi anh đã tan làm chưa, có ăn uống đúng giờ không.
“Nước hoa. Mình thấy mùi này rất hợp với cậu.” Ôn Ý lại chạy ra ngoài, mang bánh sinh nhật mà shipper để trước cửa vào, nhấc lên khoe: “Năm nay mình là người đầu tiên nha~”
Tần Tư Nịnh cười đến cong cả mắt, rất rạng rỡ. Cô khoác tay Ôn Ý, nói: “Được rồi nha.”
“Chính anh ấy đeo kính thì xấu thấy mồ, vậy mà chọn cho cậu lại được đấy.” Tần Tư Nịnh hừ hai tiếng, khoanh tay ra sau lưng: “Đã có gu vậy thì quà sinh nhật tặng mình năm nay nhất định cũng phải vừa ý mình mới được.”
Anh vung tay như thể đang trút giận, rồi quay người nói: “Lăn lại đây.”
“OK, mình ngồi bên cạnh giám sát.”
“Anh à, em sai rồi.” Thẩm Tư Chu mặt mũi đầy thành khẩn: “Chuyện sống chung với Ý Ý là tình cờ, yêu nhau… cũng là tình cờ luôn.”
Thẩm Tư Chu lập tức giơ hai tay đầu hàng, tự giác nói: “Đừng đánh mặt, đánh mặt là Ý Ý nhận ra ngay.”
Anh ngả người tựa vào ghế, tay đặt lên bụng: “May mà chưa ăn tối, không thì chắc ói hết lên người anh rồi.”
Rốt cuộc đã gửi bao nhiêu lần, chính anh cũng thật sự không nhớ được nữa rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
[Có thể nhớ đến nhau, có thể một lần nữa gặp lại, lại một lần nữa rung động.]
“Ổn lắm. Sao thế?”
Thẩm Tư Chu gật đầu: “Được.”
“Sống chung và yêu nhau? Cậu còn dám nói mấy lời đó? Trước đây cậu hứa với tôi thế nào?”
Hai chữ cuối mang theo nụ cười không giấu nổi. Tống Trừng Nhượng vừa dịu xuống một chút thì lại bị câu này làm bực lên lần nữa, giọng anh cũng bực bội thấy rõ:
Thẩm Tư Chu: [Vì đang nhớ bạn gái quá.]
Hai người lại cười đùa vài câu, rồi đi tắm chuẩn bị đi ngủ. Vừa tắt đèn, Ôn Ý đã nghe thấy Tần Tư Nịnh hỏi:
“Con bé sắp đi du lịch, thì nhìn ra cái gì?” Vừa dứt lời, Tống Trừng Nhượng vung một cú đấm mạnh vào bụng anh, dứt khoát và không chút lưu tình.
“Vâng, ngủ ngon.”
Thị trấn không lớn, hai người không có mục tiêu cụ thể nào, chủ yếu là thư giãn dạo chơi. Ăn trưa xong ở một quán được dân địa phương giới thiệu, họ ghé qua một bảo tàng trà gạch nổi tiếng gần đó.
Thẩm Tư Chu chạy qua đường, đứng trước mặt cô, mỉm cười nâng khóe môi, đưa bó hoa trong lòng ra: “Trùng hợp quá ha, bạn gái.”
Thời gian đèn đỏ rất ngắn, đến khi chuyển sang đèn xanh, anh liền nhanh chóng băng qua đường, tràn đầy sức sống.
Ôn Ý vẫn còn hơi mơ hồ: “Ai cơ?”
“Cậu với Thẩm Tư Chu dạo này vẫn ổn chứ?”
“Thế còn ngày kia thì sao?” Tần Tư Nịnh lại cười híp mắt hỏi.
Ôn Ý biết anh sẽ nói thế, nhưng vẫn cố ý nhắc lại: “Nhắn tin thì anh cũng không đến kịp đâu.”
Ôn Ý khuyên: “Mai hãy đi. Ngủ một giấc cho đến khi tự tỉnh dậy, rồi lái xe đến biệt trang, buổi chiều quay lại là vừa kịp ra sông ngắm cảnh đêm. Hôm nay lái xe mệt rồi, nên nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Dù thế nào, cũng không thể để cô lo lắng.
Tần Tư Nịnh vốn là người thích náo nhiệt, mọi năm đều tổ chức tiệc với đám bạn đông đúc, năm nay chỉ có hai người, lại ở một thị trấn yên tĩnh như thế này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Trừng Nhượng cười mỉa: “Vậy có phải sau này tôi đột nhiên trở thành bác thì cũng là tình cờ?”
“Không được phụ lòng Ý Ý.”
Thẩm Tư Chu gật đầu thừa nhận: “Ừ, từng tặng.”
Thẩm Tư Chu: [Tan làm rồi, nhưng không muốn ăn gì cả.]
Ôn Ý lần lượt trả lời: [Vừa nãy đang tám chuyện với A Nịnh, cũng vui lắm, hình thì vẫn chưa chọn xong.]
Tống Trừng Nhượng tạm thời coi như tin lời, lại nói tiếp: “Cho cậu một năm. Nếu trong vòng một năm không tạo dựng được gì, thì cũng đừng nói thêm nữa, chia tay sớm giữ lại chút thể diện.”
“Chuyện đó thì mình hoàn toàn đồng ý.”
“Lần này chưa đến ba trăm cây số, tưởng làm khó được anh à?” Thẩm Tư Chu nắm tay nắm cửa, ngẩng cằm: “Trời lạnh rồi, mau vào nhà đi.”
“Chuyện đó thì tuyệt đối không thể!” Thẩm Tư Chu lập tức phản đối, thái độ cứng rắn: “Những yêu cầu khác anh nói gì cũng được, nhưng riêng chuyện này thì không.”
Ôn Ý: [Chúng ta thật sự rất có duyên với nhau.]
“Mình đi đây, sinh nhật người ta mà làm bóng đèn thì tội nghiệp quá.” Tần Tư Nịnh đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Được, để tôi nói với Ý Ý rằng cậu là cậu ấm nhà họ Thẩm đi.” Tống Trừng Nhượng làm bộ đứng dậy, Thẩm Tư Chu lập tức nhào tới, đập cả đầu gối vào bàn trà cũng không màng, trực tiếp đè vai anh xuống.
“Nói vào trọng tâm.” Tống Trừng Nhượng đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Tôi đâu có hứa gì đâu.” Thẩm Tư Chu vô tội nói.
Ôn Ý nghĩ đến chiếc bình giữ nhiệt mà Tống Trừng Nhượng chuẩn bị tặng cô bạn, khẽ cong môi cười:
Ôn Ý cũng cười, chọc nhẹ vào mặt cô bạn: “Là để tổ chức sinh nhật cho tiểu thư họ Tần chứ sao.”
Sau khi đóng cửa, Thẩm Tư Chu ôm bụng đau khẽ rít một tiếng, trở lại xe, vén áo lên nhìn bên sườn phải, đã ửng đỏ cả một mảng lớn, chắc mai sẽ bầm tím.
Sau khi Tống Trừng Nhượng rời đi, Thẩm Tư Chu cũng lập tức xuống lầu, lái xe đến nhà Tần Tư Nịnh để gặp Ôn Ý.
Ôn Ý bật cười, kiễng chân hôn lại anh một cái, vừa vẫy tay vừa đóng cửa: “Có gì thì nhắn tin cho em.”
Ôn Ý: [Thế em phải nói sao?]
Thẩm Tư Chu: [Sao không đăng tấm ảnh nào cả vậy?]
Vốn dĩ Tống Trừng Nhượng không định ra tay, nhưng vì Thẩm Tư Chu tự nhắc chuyện đó, mà anh lại đang đầy một bụng bực bội, nên mới không nhịn được mà đấm cho phát.
“Lúc mình nhận được offer từ Cảnh Thuận, cậu chẳng phải đã tặng hoa cho mình à?” Ôn Ý có chút bất đắc dĩ: “Hoa cậu tặng, mà chính cậu cũng quên luôn.”
Tống Trừng Nhượng: [Không cần nói gì cả.]
Chưa đợi Ôn Ý hỏi sao anh lại đến đây, Thẩm Tư Chu đã trả lời trước: “Anh nhớ bạn gái mà.”
Thẩm Tư Chu: [Ừm, chúng ta là định mệnh mà.]
“Nghe nói ban đêm ở đây cảnh rất đẹp, có cả một con hào bao quanh thành cổ.” Tần Tư Nịnh hớn hở nói, trông vô cùng háo hức.
Trên đường quay về khách sạn, họ đi ngang một tiệm hoa ven đường. Ôn Ý vốn định bước vào, nhưng nghĩ đến khả năng Tống Trừng Nhượng có thể đã chuẩn bị trước, nên khựng lại, rồi đổi ý nói: “Ngồi một lát đi.”
Thẩm Tư Chu cố ý đi vòng qua bàn trà, ngồi xuống chiếc ghế xa bên kia, cười nói: “Tôi không dám ngồi gần anh đâu, sợ anh lại bất ngờ đấm thêm cú nữa thì tôi chịu không nổi.”
“Không tệ, khá có gu đấy.” Tần Tư Nịnh lại nhìn lên mặt cô: “Kính râm này cũng là anh cậu tặng phải không?”
Ngày hôm sau, hai người làm theo đúng kế hoạch: đi biệt trang, rồi ra sông. Gió chiều mát rượi, đèn neon trong thị trấn sáng rực cả một góc trời. Tần Tư Nịnh kéo Ôn Ý chụp biết bao nhiêu ảnh, đến khi thật sự thỏa mãn mới chịu quay về khách sạn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trà gạch ở đây rất nổi tiếng, Ôn Ý và Tần Tư Nịnh mua một ít, tiện thể còn mua bánh ngọt và trà sữa, chuẩn bị mang về khách sạn.
“Gì chứ.” Tần Tư Nịnh lắc đầu: “Mình không có tặng hoa đâu, mình chỉ đặt đồ ăn thôi.”
Tống Trừng Nhượng vốn định làm người cắt đứt đôi uyên ương, nhưng khi nghĩ đến dáng vẻ Ôn Ý trước đây từng ra sức bảo vệ Thẩm Tư Chu, trong lòng lại có chút không nỡ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.