Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 49

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49


Thẩm Tư Chu hiểu ý, ngồi xuống bên cạnh Lý Tố Thanh, hỏi: “Dì ơi, lần trước con tặng quà, dì dùng có hợp không ạ?”

Vì muốn giữ hình tượng, Thẩm Tư Chu đành nhếch môi cười, nói: “Dì ơi, cháu xin phép về trước, hôm khác cháu sẽ đến thăm và mời hai dì đi ăn.”

Tắt đèn nằm xuống, Lý Tố Thanh cảm thán: “Lần trước ngủ chung giường với con, chắc là lúc mẹ bệnh phải không?”

Ôn Ý: ?

Mỗi ngày Thẩm Tư Chu đều phải tăng ca, tan làm rất muộn, không thể đến đón cô, nhưng sáng nào cũng bất kể nắng mưa đến đưa cô đi làm và mang theo bữa sáng cho cô.

“Để anh làm.”

Mẹ Thẩm cũng ngạc nhiên: “Trưa bảo ở lại ăn với mẹ thì không chịu, giờ lại muốn về ngủ?”

Ôn Ý không nỡ nói với mẹ rằng, cho dù cô có mười căn nhà ở Giang Thành, cũng không thể so với gia thế nhà Thẩm Tư Chu.

“Cái gì?” Lý Tố Thanh kinh ngạc đến mức muốn bật dậy: “Con chưa từng về? Tại sao?”

Nghĩ đến lời Tống Trừng Nhượng nói hôm qua, Ôn Ý hỏi: “Cậu với Tống Trừng Nhượng đã bàn lại vụ này chưa?”

“Anh chưa từng lừa em.” Tống Trừng Nhượng nói rất thẳng thắn: “Anh chỉ không nói cho em biết họ là cùng một người thôi.”

Lý Tố Thanh vừa lúc mang theo hai bộ đồ ngủ, sau khi rửa mặt xong, hai mẹ con vào phòng ngủ phụ nằm nghỉ.

Sau khi đi dạo vài vòng trong khu, Lý Tố Thanh và Lý Ngọc Hoa định quay về căn hộ. Thẩm Tư Chu nhìn về phía Ôn Ý, cô mỉm cười nghiêng đầu.

“Còn ảnh nào khác không? Anh muốn thay đổi một chút.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thẩm Tư Chu cầm đĩa lên, vô thức nói: “Mẹ, mẹ ——”

Tần Tư Nịnh: ??? Mình giỏi cái gì chứ! Cậu đừng có nói bậy, mình trong sáng đàng hoàng! (đọc tại Qidian-VP.com)

“Mẹ, đừng nghĩ nữa, chuyện đó không thể đâu.”

Thẩm Tư Chu và Tống Trừng Nhượng đi phía sau, anh hơi khoái chí hỏi: “Thế nào, luật sư Tống theo đuổi vợ khó khăn rồi à?”

“Con đến, mẹ làm gì cũng được.”

Lý Ngọc Hoa sốt ruột: “Có phải là Thằng Trừng Nhượng không biết theo đuổi con gái, nên làm người ta giận không?”

Ôn Ý nghe ra sự bất mãn trong giọng cô ta, nhưng vẫn thong thả nói: “Tôi không nói là không được dùng màu đỏ, tôi đang phủ định việc dùng màu đỏ có độ tinh khiết cao. Kiểu tương phản như vậy sẽ làm mất cân bằng tổng thể màu sắc.”

Ôn Ý liếc nhìn anh họ mình, thấy anh cau mày như đang không hiểu gì, cô liền khoác tay Tần Tư Nịnh, cười nói: “Họ mà thấy cậu chắc chắn sẽ rất vui.”

Nhớ lại, cảm thấy một năm trôi qua thật chậm rãi, mà cũng đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Thẩm Tư Chu: Ảnh của Ôn Ý.

“Đúng thế.” Thẩm Tư Chu trả lời như điều hiển nhiên: “Chuyện nhỏ ấy mà.”

Tần Tư Nịnh: Quyết định vậy đi!

“Con… con đi vào bếp giúp.” Tần Tư Nịnh chạy vào bếp tìm Ôn Ý, nhỏ giọng sụt sùi bên tai cô: “Hu hu hu Ý Ý, Ý Ý, mình tiêu rồi.”

Vốn định về khu nhà Nhất Hào, nhưng nghĩ ngợi một lúc lại quay xe về biệt thự ở ngoại ô. Trong nhà còn sáng đèn, bố mẹ anh vẫn chưa ngủ.

Nếu hai người họ thật sự đang yêu nhau, thì với tính cách của Tần Tư Nịnh, chắc chắn đã chạy tới thông báo rầm rộ cho cô rồi. Nhưng mấy tuần nay, chẳng thấy cô ấy nhắc gì.

“Không đâu ạ, bạn nữ ấy tính tình tốt lắm.” Ôn Ý lên tiếng bênh vực bạn thân.

Lời nói ngầm nhấn mạnh, cô đến vì Ôn Ý, chứ không phải vì Tống Trừng Nhượng.

Dù sao thì Dư An Nam cũng xuất thân từ trường danh giá, trẻ trung, thông minh, có chính kiến, thẩm mỹ và thực lực đều rất mạnh, chỉ là quá thích đối chọi với cô.

“Yên tâm, việc lấy lòng mẹ vợ anh rất rành.”

“Phải ha, ai kêu mình quyến rũ như vậy, ai gặp cũng thích.”

“Được được, mai con còn đi làm, ngủ đi ngủ đi.”

Cô tắt khung trò chuyện, thu dọn đồ đạc trên bàn, rồi quay về khu Nhất Hào lấy hành lý, kéo vali sang nhà Tống Trừng Nhượng.

Ôn Ý vừa rửa nho vừa an ủi: “Không sao đâu, cứ từ từ. Cậu cứ học theo cách Thẩm Tư Chu nói chuyện ấy, bác gái mình dễ tính lắm.”

“Không sao đâu ạ, dì thích là được rồi.”

Tống Trừng Nhượng liếc nhìn Tần Tư Nịnh đang cười tươi rói, khẽ ho một tiếng: “Em nói đi.”

Tần Tư Nịnh lập tức hiểu ý trong lời Ôn Ý. Hai anh em họ từng bàn về chuyện này, Tống Trừng Nhượng căn bản không có ý định để cô đến thăm mẹ anh.

Dư An Nam tức đến trừng mắt nhìn cô, còn đập mạnh con chuột tỏ ý bất mãn. Ôn Ý thì hoàn toàn không để tâm, tiếp tục vẽ bản thiết kế.

“Sao không lên nhà đi?” Cô đi đến gần hỏi.

Thẩm Tư Chu gửi đến một tấm hình, là chỗ ngồi làm việc của anh, bên cạnh máy tính có để một khung ảnh, là hình của cô. Không phải ảnh chính diện, mà là ảnh bóng lưng lúc hoàng hôn ở bãi biển.

Ánh mắt bà dừng lại ở Lý Tố Thanh phía trước, người đang được Thẩm Tư Chu chọc cười rất vui, rồi nói tiếp:

Tuy nhiên, Cảnh Thuận và Mộ Tín vẫn có điểm khác biệt. Thiết kế ở Mộ Tín gần như không cần cô lo lắng, mọi người chỉ cần hiểu rõ chủ đề cốt lõi là sản phẩm làm ra chỉ cần chỉnh sửa chút ít. Còn ở Cảnh Thuận, cô phải trao đổi lại với từng người một.

“Hai đứa nó quen nhau được bao lâu rồi?”

“Lần trước con nói vẫn chưa có gì rõ ràng, giờ cũng đã hơn nửa tháng rồi, hai đứa nó tiến triển thế nào rồi?” Lý Ngọc Hoa hỏi.

Cô nghĩ nếu anh có văn phòng riêng, chắc chắn sẽ phóng to ảnh cô rồi treo hẳn lên tường.

“Lát nữa anh phải thể hiện tốt một chút, làm gương cho A Nịnh biết chưa?”

Thẩm Tư Chu: Anh có thể chuyển qua ở cùng em với dì và mẹ không?

Cô từng phụ trách dự án khi còn ở Mộ Tín, có kinh nghiệm nên sớm đã lập ra timeline chi tiết, phân công rõ ràng từng bộ phận, trình bày rành mạch, giúp tiết kiệm không ít rắc rối.

Ôn Ý nháy mắt, nhắn lại: “Hay là cậu nói chuyện này với Tống Trừng Nhượng trước xem?”

Lúc Ôn Ý và Thẩm Tư Chu đến khu nhà, thì thấy Tống Trừng Nhượng và Tần Tư Nịnh đang đứng dưới lầu, một người mặt nghiêm như giám thị, một người khoanh tay nghiêng đầu, cả hai đều không nói gì.

Anh dừng lại kịp thời, nhưng bên cạnh Tần Tư Nịnh lại buột miệng gọi theo: “Mẹ.”

“Biết quan tâm ghê.” Mẹ Thẩm gật đầu hài lòng.

Thẩm Tư Chu: Càng sớm càng tốt, tối nay thế nào?

Cách gọi đã thay đổi, Ôn Ý đáp lại: “Vâng ạ.”

Thẩm Tư Chu lại hỏi: Khi nào?

“Chuyện trò thôi mà.” Cô đáp tỉnh bơ.

Lý Tố Thanh nói: “Rửa ít nho đi.”

“Được, bá không tin nó thì cũng tin con.” Lý Ngọc Hoa cũng bật cười, rồi hỏi sang chuyện khác: “Con và Tiểu Thẩm quen nhau bao lâu rồi?”

“Anh không giỏi.” Thẩm Tư Chu nhận thua.

Ôn Ý suy nghĩ một chút, mẹ và dì định ở lại Giang Thành nửa tháng, cô không thể biết rõ họ đang ở đây mà vẫn ngày nào cũng đi làm xong lại về khu Nhất Hào như cũ, chẳng đoái hoài gì đến họ được.

Tần Tư Nịnh: Liên quan gì đến anh ta? Mình là bạn thân của cậu mà! Mau giúp mình nghĩ xem mặc gì, mang gì, nói gì cho hay?

Tần Tư Nịnh thấy vậy liền mang quà mình chuẩn bị đưa cho Lý Ngọc Hoa, lễ phép nói: “Dì ơi, đây là món con mua cho dì, không biết dì có thích không?”

Sau khi đến công ty, Ôn Ý bắt đầu sắp xếp tiến độ dự án hiện tại, chuẩn bị làm một bản báo cáo ngắn trong cuộc họp sáng.

“Cách phối màu của cô có vấn đề.” Ôn Ý chỉ ra lỗi trong bản thiết kế của Dư An Nam. “Hai màu có độ tinh khiết cao không thích hợp cho màn hình lớn, sẽ gây mỏi mắt cho người xem.”

Thẩm Tư Chu định đứng dậy phụ giúp, nhưng bị Lý Tố Thanh ngăn lại. Tần Tư Nịnh thấy vậy cũng đứng dậy, Lý Ngọc Hoa ngẩng đầu nhìn cô một chút, vẻ hơi ngạc nhiên.

Trong khoảnh khắc im lặng, Lý Tố Thanh đã tự quyết định: “Kệ đi, lần tới con về nhà, mẹ sẽ sang tên căn hộ ở Tuyền Thành cho con. Dù sao con cũng phải có một căn nhà đã, mấy chuyện khác tính sau.”

“Đổi đi.” Ôn Ý không nói thêm, trực tiếp ra lệnh: “Nghe tôi, có hậu quả gì tôi chịu.”

“Gọi một tiếng em rể đi, tôi giúp anh gỡ rối.”

“Được rồi, là em nói nhầm, kiến trúc sư Thẩm.”

Lý Ngọc Hoa gật gù: “Tính ra thì thời gian tái ngộ cũng chưa lâu lắm. Tuy bá rất quý Tiểu Thẩm, nhưng nếu muốn gắn bó cả đời thì vẫn nên để thời gian thử thách thêm.”

“Đúng là kỳ tích, đứa con bất hiếu hôm nay lại chịu về nhà.” Ba Thẩm buông lời.

Nghe bác gái nói vậy, Ôn Ý không nhịn được bật cười: “Bá yên tâm đi, con thấy anh ấy có hi vọng đấy.”

“Khoan đã, để nợ đã nhé!” Ôn Ý tâm trạng rất tốt, lớn tiếng hỏi: “Mẹ, bá ơi, hai người có ăn trái cây không? Con đi rửa nhé.”

Những đồng nghiệp khác cũng có vài điểm cần thời gian hòa hợp, nhưng không quá khó. Thứ Sáu, Ôn Ý tan làm muộn hơn một tiếng, khi ra khỏi công ty thì thấy Thẩm Tư Chu đang đứng chờ bên lề đường.

Ôn Ý không muốn kể với mẹ về những điều tồi tệ mà ba con nhà họ Ôn đã làm sau khi cô bỏ đi, vì sợ bà sẽ chìm trong áy náy và hối hận.

Ôn Ý: Không có!

“Tất nhiên rồi, Ôn Ý nhà con ngoan nhất mà.” Anh nói.

Tần Tư Nịnh lại tiếp tục hu hu thêm một lúc, rồi khi hai người ra khỏi bếp thì lập tức trở lại thần thái bình thường.

“Không cần.” Tống Trừng Nhượng từ chối thẳng.

“Chuyện nhỏ cái gì chứ.”

“Ừ, cũng đúng.” Thẩm Tư Chu bày ra giọng điệu “cao thượng”: “Anh không tranh giành em với dì nữa.”

“Là do Ôn Ý khuyên con về.” Thẩm Tư Chu ngả lưng ra ghế sô pha, lười biếng nói: “À đúng rồi, mẹ còn chưa biết nhỉ, Ôn Ý là bạn gái con.”

“Mình không học nổi, thấy xấu hổ c·h·ế·t đi được.” Khuôn mặt Tần Tư Nịnh tràn đầy thất bại.

“Mẹ, ngủ đi.”

Thẩm Tư Chu: Nhìn vật nhớ người.

“Nhưng căn nhà đó lẽ ra phải có phần của con! Đó là nhà ở trung tâm Giang Thành, vài năm nữa chắc chắn sẽ giải tỏa!” Lý Tố Thanh vẫn tức giận.

Ôn Ý: ……

“Con cũng không biết, mở ra xem đi ạ.”

Ôn Ý mở tin nhắn mới, Thẩm Tư Chu hỏi:

Lý Tố Thanh lớn lên ở thị trấn nhỏ, học hành cũng không nhiều, từ bé đã được nuông chiều, bố thì làm chủ trong nhà. Bà luôn nghĩ phải dựa vào người khác, muốn có cuộc sống sung sướng thì chỉ còn cách gả cho người giàu.

Thẩm Tư Chu vô cùng hài lòng, Ôn Ý mỉm cười, cùng anh lên xe, hai người lại từ chuyện công việc chuyển sang chuyện gia đình, cô nhắc nhở:

Ôn Ý: Ừ, đến hôm Chủ nhật.

Sáng hôm sau, Ôn Ý dậy sớm hơn hai mươi phút, thay đồ xuống lầu thì thấy xe Thẩm Tư Chu đậu ngay lối vào chung cư.

Cúp máy xong, Ôn Ý quyết định về nhà thu dọn hành lý, thời gian này sẽ dọn sang ở cùng với mẹ để tránh đi tới đi lui mệt mỏi.

Ôn Ý lắc đầu: “Vẫn chưa có gì mới đâu ạ.”

“……”

Dư An Nam phản bác: “Màu đỏ có thể tạo nên k*ch th*ch thị giác mạnh mẽ, đặc biệt là khi so với các màu khác, đây chẳng phải chính là hiệu ứng thu hút sự chú ý mà cô muốn sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đúng vậy, mới đó mà đã là chuyện năm ngoái rồi.” Ôn Ý nói.

Ôn Ý thay Tần Tư Nịnh hỏi: Anh muốn gì?

Lý Ngọc Hoa khi còn trẻ là giáo viên, bị bệnh đốt sống cổ, còn Lý Tố Thanh thì khỏi phải nói, thuốc men không thể thiếu. Hai hộp quà ai tặng ai thì rõ ràng khỏi bàn cãi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tối nay lúc đi dạo cùng hai dì, Ôn Ý kể rất nhiều chuyện hồi nhỏ, cũng nói rõ mong muốn sau này kết hôn với người mình yêu. Thẩm Tư Chu nghĩ, ở nhà cô ấy được đối xử tốt như vậy, thì anh cũng nên cố gắng hơn, ít nhất là để bố mẹ mình nhận ra cô ấy tốt thế nào.

Ngày nào cũng đến đón mưa gió không quản, nếu không phải cực kỳ kiên nhẫn và bền bỉ thì không làm được. Ôn Ý cảm thấy bản thân chắc chắn không làm nổi.

Ôn Ý: “Được rồi, em đi tắm đây.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi Ôn Ý trở về nhà của Tống Trừng Nhượng, hai người lớn đang mở quà Thẩm Tư Chu tặng. Thấy cô vào, liền hỏi: “Ý Ý, Tư Chu tặng gì vậy?”

“……?”

Ôn Ý: Chuyện này cậu giỏi hơn mình, còn hỏi ngược lại à?

“Được, đi đường cẩn thận nhé. Mai còn phải đi làm đúng không? Về nghỉ sớm đi.” Lý Tố Thanh căn dặn, không hề biết gì.

“Ôn Giang Thiên đối xử tệ với con đúng không?” Lý Tố Thanh phần nào đoán ra, trong giọng đã mang theo sự giận dữ: “Mẹ cứ nghĩ dù sao con cũng là con gái của ông ta, ông ta sẽ không bạc đãi. Dù Ôn Tấn cố tình hãm hại mẹ, thì cũng là vì nó vốn không thích mẹ. Không ngờ Ôn Giang Thiên là loại vô lương tâm như vậy, đến cọp còn không ăn thịt con!”

Lý Tố Thanh thì vui đến mức không thể kiềm chế, suýt nữa thì khen Thẩm Tư Chu lên tận mây xanh.

Gần hết giờ làm, Ôn Ý nhận được cuộc gọi từ mẹ, Lý Tố Thanh. Câu đầu tiên là: “Tối nay con muốn ăn gì?”

Ôn Ý cong môi cười, rồi hỏi tiếp: “Về đến nhà chưa?”

Ôn Ý suýt cười phá lên. Nếu mẹ cô biết họ đang sống chung thì chắc chắn sẽ không nói như vậy.

Đến thứ Sáu, Dư An Nam gửi poster đã chỉnh sửa cho cô, đã giảm độ tinh khiết của màu đỏ và điều chỉnh lại cặp màu đối lập, khiến hiệu ứng thị giác tổng thể tốt lên rõ rệt.

Ôn Ý: …….

Thẩm Tư Chu: Anh thấy là được, để anh nghĩ cách.

“Dạ.”

“Hôm nay giữ con ở lại, là muốn hỏi chuyện về ba con. Trước đây mẹ từng nhắc hai lần rồi, nhưng con chẳng nói gì. Con không về nhà thật sao?” Lý Tố Thanh hỏi.

“Tôi thấy không hề mất cân bằng.” Dư An Nam cứng đầu đáp lại.

“Dạ?”

Ôn Ý: Anh mau làm việc đi!

“Mẹ con nghĩ lúc trước bà ấy chọn sai người là do bản thân không đủ tốt, nên giờ hy vọng con chọn đúng. Nhưng thật ra, suy nghĩ đó hơi thiển cận.”

“Chẳng lẽ con không đến à?” Lý Tố Thanh còn kinh ngạc hơn cô.

Còn chưa kịp chờ Thẩm Tư Chu nhắn thêm, WeChat của Ôn Ý lại bị “ném bom”, là tin nhắn từ Tần Tư Nịnh, một màn hình toàn là “aaaaaa”.

Tần Tư Nịnh: Mình phải đến thăm chứ? Phải đến chứ?

“Con hiểu mà, bá à.” Ôn Ý cười nhẹ nhàng: “Con chưa từng trách mẹ. Bà ấy cũng chỉ là bị hoàn cảnh ảnh hưởng thôi.”

“Bọn con là bạn học cấp ba, mấy năm nay anh ấy ở nước ngoài, đầu năm nay tình cờ gặp lại.” Ôn Ý thành thật kể.

“Mẹ cũng không muốn nghĩ, nhưng Thẩm Tư Chu là người Giang Thành, gia cảnh tốt như thế. Nếu con không có một căn nhà, mẹ sợ nhà họ coi thường con.”

Người bình thường ai lại để ảnh bạn gái trên bàn làm việc chứ!

Cô lập tức chia sẻ tin vui với Thẩm Tư Chu: “Mẹ và bá em rất thích quà của anh.”

“Tốt lắm, dì ăn tổ yến trong đó, cảm thấy dạo này sắc khí tốt hẳn lên.” Lý Tố Thanh cười tít mắt đáp.

“Anh lừa em chuyện Thẩm Tư Chu là Thẩm tổng, không cho em một lời giải thích à?” Ôn Ý bắt đầu tính sổ.

Thẩm Tư Chu tặc lưỡi một cái: “Đàn ông cứng miệng là không được lòng đâu.”

Cô mỉm cười bước lên xe, nhận hộp đồ ăn sáng: “Có phải dù em ở đâu, anh cũng đến đón em đi làm không?”

Ôn Ý: Thế cậu học không?

“……”

Lý Ngọc Hoa chưa tiếp xúc với Tần Tư Nịnh nhiều, hơi sững lại, nhưng vẫn mỉm cười nhận lấy: “Làm khó cháu phải để tâm rồi.”

Ôn Ý nói: “Thế thì tốt, anh có thể hiểu toàn bộ quy trình của một dự án, học được nhiều hơn. Em cũng thế, bây giờ đang bắt đầu từ đầu, dẫn dắt dự án mùa hè của công ty anh.”

Tần Tư Nịnh: Cái gì chứ, chủ yếu là mình muốn thăm mẹ cậu thôi mà.

Ôn Ý: Để em hỏi Tống Trừng Nhượng.

“Ba tháng ạ.”

Tống Trừng Nhượng nhìn khung cảnh kỳ lạ trong phòng khách, hỏi nhỏ Ôn Ý: “Họ đang làm gì vậy?”

Ôn Ý chụp màn hình đoạn chat với Tần Tư Nịnh gửi cho Thẩm Tư Chu, anh nhắn lại: Được, nhưng phải có thù lao.

“Chúng ta lên trước nhé, Ý Ý, con tiễn Tư Chu đi đi.”

“Sao vậy?”

Ôn Ý cũng không trêu đùa nữa, nghiêm túc nói: “Mẹ em biết em thuê nhà gần công ty, lần này giữ em lại chắc chắn là có chuyện quan trọng muốn nói.”

Ngoại trừ lần trốn đi Tuyền Thành sau khi tốt nghiệp cấp ba, những chuyện khác bà đều không rõ.

Thẩm Tư Chu thấy thế là hợp lý, nhưng trong lòng lại có chút uất ức không nói nên lời, hiếm hoi mới nhắn tin cho cô trong giờ làm.

“Nơi đó không phải là nhà của mẹ, cũng không phải là nhà của con.” Cô giải thích đơn giản.

“Gì mà công ty anh, không liên quan gì đến anh hết.” Thẩm Tư Chu lập tức phủ nhận.

Ôn Ý: Anh thấy sao?

“Không có.” Tống Trừng Nhượng phủ nhận.

Ôn Ý nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu mẹ, mọi chuyện qua rồi. Giờ họ không tìm được con, ai sống đời nấy.”

Lý Ngọc Hoa nghe xong mới thở phào: “Vậy thì cũng chưa lâu lắm, cứ để nó theo đuổi tiếp đi. Theo đuổi mà dễ quá thì đàn ông lại không trân trọng. Hơn nữa là thằng Trừng Nhượng thì chẳng biết gì chuyện tình cảm hết.”

Ôn Ý bật cười, anh ôm cô thêm một lát, rồi mới để cô vào nhà. Sau đó anh lên xe rời đi.

“Dự án anh phụ trách sắp kết thúc rồi.” Thẩm Tư Chu nắm tay cô, mười ngón đan xen đầy thân mật, “Tháng sau sẽ tiếp một dự án mới, lần này là anh dẫn từ đầu.”

Tống Trừng Nhượng lại nhìn một cái, cảm thấy có gì đó sai sai, giống như chính anh mới là người không phù hợp với không khí của gia đình này.

“So với việc anh phải ngủ phòng khách, chuyện này đúng là không đáng gì.”

Các dự án trước của anh đều là tiếp quản giữa chừng từ người khác, nên không tránh khỏi có chỗ không nắm rõ.

“Câu đó anh có giỏi thì nói lại trước mặt mẹ em thử xem.” Ôn Ý nhướng mày.

Khi đó Ôn Ý phải túc trực chăm sóc suốt ngày đêm, mấy hôm đầu chiếc giường gấp mua về còn chưa tới, Lý Tố Thanh nhất quyết không để con gái nằm gục, kéo cô lên giường nhỏ trong phòng bệnh, hai người nằm nghiêng chen chúc ngủ chung.

Mẹ Thẩm không tin nổi: “Bạn gái con khuyên con về nhà?”

Lên đến nhà, Lý Tố Thanh nhiệt tình bắt chuyện với Tần Tư Nịnh, nhưng ánh mắt cô lại thi thoảng liếc về phía chỗ ngồi của Lý Ngọc Hoa, rồi lại nhìn Thẩm Tư Chu.

Lúc này Thẩm Tư Chu lại gửi thêm tin nhắn, Ôn Ý nói: “Vậy đi, đến lúc đó tớ gọi Thẩm Tư Chu đến, cậu cứ học theo cách anh ấy đối xử với mẹ mình mà làm với bác gái mình, học tại chỗ luôn.”

Tần Tư Nịnh: Nghe nói dì và mẹ của Tống Trừng Nhượng đến Giang Thành rồi?

“Được rồi, anh là đại luật sư mà, lời nói không sơ hở.” Cô hạ thấp giọng, “Anh đừng có mà hối hận là được.”

“Hiếm nha, hôm nay anh tan làm sớm hơn em đấy.” Ôn Ý cười nói.

Ôn Ý: Thôi đi, lo làm việc cho tốt.

Với thế hệ của mẹ cô, suy nghĩ đó đã ăn sâu vào máu. Ôn Ý không có ý định thay đổi mẹ mình, nhưng cũng sẽ không sống theo con đường cũ.

“Vâng, cô ấy nói hôm nay mẹ xuất viện, bảo con về ở cùng mẹ, còn dặn mẹ chú ý sức khỏe, nhớ đi khám định kỳ nữa.” Thẩm Tư Chu kiên nhẫn giải thích.

“Mẹ, sau kỳ thi đại học, con chưa từng về nhà nữa.” Ôn Ý điềm tĩnh trả lời.

Khi bóng hai người họ khuất sau cầu thang, Thẩm Tư Chu lập tức bỏ đi dáng vẻ chín chắn ban nãy, kéo cô vào lòng, dụi đầu vào hõm cổ cô, khẽ hỏi: “Em thật sự không về nhà với anh sao?”

Ôn Ý đặt đĩa nho lên bàn trà trước mặt Lý Tố Thanh, nói: “Mẹ ăn nho đi.”

Về khoản lấy lòng mẹ cô, Ôn Ý đúng là yên tâm với anh.

“Rất chu đáo, cũng rất có tâm.” Lý Ngọc Hoa mỉm cười khen ngợi.

Ôn Ý nhớ lại lời Tống Trừng Nhượng từng nói, đúng là vậy thật.

Ôn Ý từng dẫn Tần Tư Nịnh về chơi ở Tuyền Thành, cô ấy đã từng gặp Lý Tố Thanh và Lý Ngọc Hoa, chỉ là lúc đó với tư cách bạn thân của Ôn Ý.

Thẩm Tư Chu lại nhìn cô một cái, đứng yên tại chỗ vài giây. Thấy vậy, hai người lớn liền hiểu ý:

Ôn Ý và Thẩm Tư Chu cùng mẹ cô Lý Tố Thanh, và bác gái Lý Ngọc Hoa, đi dạo trong khu dân cư. Thẩm Tư Chu đang trò chuyện vui vẻ với mẹ cô, còn Ôn Ý thì tám chuyện với bác gái về chuyện của Tống Trừng Nhượng.

Lý Tố Thanh nhanh tay mở hộp, một hộp toàn là thực phẩm bổ dưỡng đắt tiền, hộp còn lại là bộ dụng cụ massage bằng bạc nguyên chất.

Tần Tư Nịnh: Ý gì?

“……”

“Mình thân phận gì chứ, đương nhiên phải lên cùng cậu rồi.” Tần Tư Nịnh tay xách đồ, nói: “Lâu lắm không gặp các dì rồi, họ khó khăn lắm mới đến Giang Thành, đây là mình mang đến hiếu kính họ.”

Thẩm Tư Chu: “Vừa về đến.”

Thẩm Tư Chu đắc ý trả lời: “Dĩ nhiên rồi, con mắt chọn quà của anh không thể xem thường.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49