Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 5 - Thân phận mới

Chương 5 - Thân phận mới


Tôn Hiếu đã ngủ liên tục một ngày trời, lúc mới tỉnh dậy hắn còn phải gắng sức mà nhớ ra vì sao mình lại ở chỗ lạnh lẽo như thế này. Khi ký ức quay lại, thì ra là ngày hôm trước, khi hắn dành hơn sáu tiếng để thu thập hàng đống đá, cỏ cây rồi cả phân c·h·ó để đổi lấy tiền, dẫn đến cơ thể quá kiệt quệ nên hắn đã ngã lưng ở một hàng ghế ngay nhà trú mưa trú nắng của công viên.

Ấy vậy mà đã trôi qua hơn một ngày.

Theo thói quen mỗi khi tỉnh dậy, hắn luôn bật điện thoại để kiểm tra tin nhắn. Nhưng rồi lại nhận ra mấy thứ đồ đó 99% là bị lũ người dưới trướng chủ nhiệm quăng mất rồi.

Hắn rời khỏi chỗ ngủ với ánh mắt khinh khỉnh của người đời vì một tên ất ơ lại ngủ trong công viên từ ngày hôm trước đến ngày hôm nay. Hắn vào một nhà tắm công cộng, tắm xong thì lại sực nhớ mình không có tiền để trả, cơ bản thì hệ thống bảo không thể quy đồng Eden ra tiền mặt được vì sẽ trùng với số xê ri, nói chung thì sẽ thành loại tiền b·ất h·ợp p·háp. Về thanh toán bằng vân tay thì lại không được, vì hệ thống dù đã mở tài khoản cho hắn, nhưng vốn chỉ là cái ví chưa được định danh đầy đủ để có thể giao dịch ngoài đời, hắn phải lên chi nhánh để xác nhận thân thế, mà lòi ra vụ thân thế, hắn bây giờ có khác gì thằng không tí giấy tờ tùy thân đâu.

Nghĩ một hồi ra một đống thứ liên quan đến việc chứng minh sự tồn tại của bản thân là hợp pháp. Hắn quyết định điều đầu tiên là sẽ đi làm mấy loại giấy tờ chứng minh công dân. Vì thế hắn đã chạy thoát khỏi nhà tắm công cộng mà chẳng ai hay biết, tuy cảm thấy có lỗi vào lúc này nhưng hắn tự hứa với lòng sẽ quay trở lại khi mọi thứ hoàn tất.

Thế là một ngày nữa lại qua, hắn phải chạy đây chạy đó suốt quãng thời gian mặt trời trên đầu để hoàn tất cả đống thủ tục. May mắn rằng hắn dường như là trường hợp duy nhất phải làm chứng minh danh tính mới hoàn toàn nên thời gian đợi dường như không có. Đến lúc năm giờ chiều thì mọi thứ đã thực sự kết thúc, một phần dễ dàng không bị làm khó là nhờ hệ thống đã làm giả cả cuộc đời của hắn trong dữ liệu dân sinh của chính phủ.

Hắn vẫn mang tên là Tôn Hiếu, là một trẻ mồ côi, sống ở một vùng quê hẻo lánh ít người xa tận mít mù cuối đất nước. Vì người ở quê đã mất hết nên lên thành phố để làm việc.

Tôn Hiếu đã để lộ sự thán phục của mình với hệ thống, cũng vì vậy mà bị hướng dẫn viên đặc biệt này trêu hắn cả một lúc dài.

Dẫu sao thì mọi thứ cũng hoàn thành, bây giờ thì hắn đã có thể thực sự sống một cuộc đời mới.

Thẻ công dân, có.

Thẻ Eden, có.

Thế là hai thứ cần nhất đã có, vậy thì thứ yếu cuối cùng chính là điện thoại.

“Mua cái mới thôi.”

Vốn là thằng rành đường thuộc phố nên chẳng mấy chốc Tôn Hiếu đã đến được tiệm điện thoại gần nhất.

Hắn không phải tên chạy đua theo công nghệ cho mấy chiếc điện thoại, thế nên chiếc điện thoại cũ của hắn cũng có niên đại tận một thập kỷ. Hắn nghĩ lại thì đúng là mình có chút hà tiện, dùng một món suốt ngần ấy thời gian mà chẳng chịu đổi, thảo nào hệ thống bảo hắn là kẻ đi lùi với thời đại cũng chẳng sai chút nào.

Cửa hàng hắn đến là một tiệm điện thoại lâu đời đã hoạt động được gần 50 năm, bắt đầu kinh doanh từ năm 2027 cho đến nay là năm 2077. Cái kiểu kiến trúc ông dùng cho cửa hàng này nói thật thì nó chẳng đúng với sản phẩm kinh doanh là điện thoại cho lắm, bởi mọi thứ đều được làm từ gỗ, quanh đây đều là những vật có màu nâu gỗ, phong cách trang trí mang đậm chất gia trang địa chủ thời phong kiến.

Có thể nói khách vào đây có lẽ ấn tượng đầu tiên là mình đi nhằm một quán bán nội thất nào đó chứ chẳng phải nơi bán sản phẩm công nghệ.

“Ơ, lâu quá không gặp. Dạo này khỏe không cu?”

Tôn Hiếu vừa bước vào, chuông cửa còn chỉ vừa reo lên nửa nốt nhạc thì chủ của quán điện thoại này đã biết được khách đến là ai và lên tiếng chào hỏi.

Tôn Hiếu có chút bất ngờ, à mà thật ra thì cũng không hẳn, bởi trước kia có lần ông ấy đi vệ sinh, Tôn Hiếu bước vào ổng còn biết thì chuyện này cũng có lẽ cũng chỉ là vặt vãnh.

“Chào ông chú, dạo này cũng khỏe chứ?”

Ông chú gật đầu “Ngon lành cành đào.”. Ông chú nói, tay đập đập vào con chuột tay phải căng cực.

Tôn Hiếu thấy rằng qua một năm ổng cũng có thay đổi lớn về ngoại hình, so với mái tóc cọng mì cong trước kia thì bây giờ đã thành quả đầu sáng bóng của Thầy tu, gương mặt dù đã sáu chục nhưng cũng góc cạnh với bộ râu trông ngầu đét đèn đẹt.

“Thế nhóc mày đến đây có chuyện gì?”

Tới lúc này thì Tôn Hiếu nhận ra có cái gì đó sai quá sai. Sai đến mức mà hắn cũng không thể bất chợt hiểu được.

‘Phải rồi...’ Tôn Hiếu ngờ ngợ, mắt chơm chớp nhìn chằm chằm ông chú.

“Ông biết tôi là ai?” Tôn Hiếu hỏi nhằm xác định lại tình hình, bởi bây giờ hắn đang là bộ dạng hoàng toàn khác, cái ngoại hình này cũng chưa từng bước chân đến đây thì ông ấy nói đến ai cơ chứ?

“Thì cu mày là Tôn Hiếu. Có gì lạ sao?” Ông chú bình thản nói.

“Nếu ông biết rồi thì đừng nói ai biết tôi là tôi, xin ông. Nhưng bằng cách nào ông nhận ra? Chẳng phải diện mạo này khác hoàn toàn sao?”

Ông chú bật cười. “Thì bước sóng linh hồn của hắn, ta nhận ra thế thôi. Dù hắn có biến thành tro nhưng linh hồn còn thì tôi cũng nhận ra thôi.”

“Nói như phim kiếm hiệp vậy. Thì ra ông còn có khả năng này nữa.” Tôn Hiếu trầm trồ, bởi hắn làm gì nghĩ mấy khả năng ngoại cảm kỳ lạ này lại xuất hiện ở người mà hắn quen chứ.

“Tau không có ý định tò mò về câu chuyện của bây, nên tới đây có việc gì? Mua điện thoại phải không?” Ông chú vừa hỏi vừa lục lục trong chiếc tủ kính trong suốt.

“Cảm ơn ông. Đúng là tôi cần điện thoại mới, lấy loại nào đủ dùng là được...” Tôn Hiếu khựng lại, nghĩ kỹ thì nếu đủ dùng cũng không được, phải dự tính cho tương lai sẽ dùng đến những thứ khác cần điện thoại xịn, hơn nữa lỡ mua mới rồi thì phải mua cái mới nhất để dùng cho lâu chứ. “... tôi nghĩ lại rồi, ông chú lấy cho tôi chiếc VinSmart Arceus IV.”

“Hừm... cu mày bị thần kinh có đúng không? Theo tau nhớ mày có bao giờ đổi điện thoại đâu? Cái cũ sửa đi sửa lại gần trăm lần rồi đấy.” Ông chú kinh ngạt, đánh ánh mắt sợ hãi sang Tôn Hiếu.

“Nè nè, thì bây giờ mất điện thoại luôn rồi thì sửa kiểu gì nữa. Bây giờ mua thì mua cho đáng chứ sao. Mặc kệ tôi đi, ông chú bán nhanh nhanh nào, tôi còn việc bận.”

Ông chú chật lưỡi, cũng lấy ra sản phẩm theo yêu cầu.

“Của bây đây.”

Tôn Hiếu nhận lấy, quét vân tay thanh toán rồi rời khỏi.

Trước khi cửa đóng, hắn nghe ông chú nói vài lời.

“Đừng trả thù quá sớm, bây giờ chưa phải lúc.”

Hắn đã hiểu, với hắn bây giờ chuyện trả thù thực ra cũng không quan trọng, hay nói đúng hơn là chẳng cần. Xem như đó là trả lại công lao cưu mang của chủ nhiệm với hắn.

Bây giờ Tôn Hiếu đã là một con người mới, hắn chỉ muốn giữ lại thứ duy nhất là cái tên này vì cha mẹ đã đặt cho hắn. Thứ quan trọng bây giờ của hắn có lẽ là sẽ trở nên mạnh hơn, đồng thời thực hiện ước mơ trải nghiệm cuộc đời học đường như trên phim.

“Quyết định vậy đi, nhập học nào.”

Chương 5 - Thân phận mới