Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Cường Giả Điên Khùng
Unknown
Chương 7: Ánh Mắt
Qua cái lỗ nhỏ, thấp thoáng một bóng hình mỹ miều, thiếu nữ vóc dáng mảnh mai, làn da trắng nõn nà, gương mặt thanh tú, lúc này trên người cô gần như t·rần t·ruồng, chỉ thấy thân thể thiếu nữ phát d·ụ·c tương đối đầy đủ, lộ ra vùng bụng phẳng lỳ cùng cái rốn nhỏ sâu hút, hai con thỏ trắng muốt âm thầm núp sau hai miếng vải vắt ngang trước ngực, mỗi lần cúi xuống lại đung đưa theo nhịp, ở giữa là khe sâu gợi cảm, phóng mắt xuống bên dưới, hai mắt Diệp Phi lập tức tối sầm, chiếc khẩu trang xinh đẹp màu hồng ban nãy tiểu nữu đưa cho hắn vậy mà hô biến một cái tức thì trở thành một chiếc quần lót của cô. Ngọc thối thon gọn trắng muốt, nhẹ nhàng đưa lên, thuận tiện kéo chiếc váy ngủ mặc vào, từng cử động của cô đều khiến người ta phải dụi mắt nhìn đến hai lần.
Chứng kiến một màn này, Diệp tông chủ âm thầm thở ra một hơi:
- May mà lão tử đến kịp, tên đạo trích kia vẫn chưa kịp làm hành động gì gây bất lợi cho tiểu nữu. Chỉ có điều...
Đột nhiên hắn vỗ mạnh vào đùi:
- Lão tử cũng thật thất trách, nếu mà ta quan sát sớm hơn một chút nữa thì có lẽ đã nắm bắt được toàn bộ quá trình Tư Tư thay đồ... À không toàn bộ hành tung của tên trộm kia rồi.
Rất nhanh, Diệp Tư đã khoác lên mình bộ đồ ngủ, qua cái lỗ chỉ còn trông thấy mái tóc ngang vai đen tuyền cùng chiếc cổ trắng thiên nga của cô. Thì ra góc nhìn là ở ngay đối diện giường ngủ. Lúc này, cô nàng nằm quay lưng lại với hắn, rất lâu không thấy có động tĩnh gì, xem ra cô bé đã đi ngủ.
Diệp Phi cũng thiếp đi lúc nào không hay, đến khi trán hắn vô tình đụng vào tường mới bừng tỉnh, thật trùng hợp là khi hắn mở mắt ra vừa vặn ăn khớp cái lỗ, từ bên kia bất chợt một con mắt bồ câu đen tuyền chiếu thẳng vào hắn, cành lúc càng mở to.
- A...
Cũng không biết bao lâu, tiếng Diệp Tư vọng lại, âm thanh chứa đầy sự xấu hổ.
Kêu gào cái gì? Cô là người nhìn ta, đáng lý ra, ta phải là người hoảng sợ mới đúng! Hi hi, không sao, lúc trước ta nhìn cô, bây giờ cô nhìn lại ta, vậy là chúng ta đuề huề...
Gần như trong phút chốc, Diệp Phi bật ngay dậy, tiện tay vơ lấy cây thước để đầu giường, làm bộ sẵn sàng chiến đấu.
- Kẻ nào, kẻ nào dám cả gan lén lút làm điều xằng bậy? Tư Tư, em đừng sợ, anh sang đó liền!
Song, chẳng thấy có ai hồi đáp, nhìn lại lỗ thủng đã được bịt kín bằng băng dính, không để lộ ra bất kỳ sơ hở nào cả.
Diệp Phi cười khổ, đây chỉ là hiểu lầm a, vốn dĩ còn đang định thông qua lỗ hổng tâm sự với nhau một chút trước khi đi ngủ.
Diệp Phi cứ thế thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng sớm ngày hôm sau, từng tia nắng chan hòa ấm áp chiếu qua khe cửa sổ, cả căn phòng nhỏ chốc lát tràn đầy sinh khí. Diệp Phi khẽ dụi mắt tỉnh dậy, trải qua một đêm yên tĩnh, tỉnh dậy cũng phần nào cảm thấy thoải mái. Bất chợt cảm giác dưới đũng quần có chút ươn ướt, chạn vào thấy hơi nhờn, có mùi ngai ngái thì ra đêm qua hắn bị mộng tinh, Diệp Phi lắc đầu cười khổ, định lực của mình dạo này cũng thật kém a.
Cũng không thể tránh hắn được a, hôm qua Diệp Phi đã gặp phải "kích thích" lớn như vậy, trong lúc ngủ là thời điểm buông lỏng nhất, tự nhiên không tránh khỏi thất thủ.
Vừa bước xuống nhà đã ngửi thấy một mùi hương của phức bay ra từ phía trong bếp, Diệp Tư đã dậy từ lúc sáng sớm, lúc này đang chuẩn bị đồ ăn sáng. Thấy Diệp Phi xuất hiện, lập tức khiến cô nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, trong lòng không tránh khỏi cảm giác xấu hổ. Đợi hắn rửa mặt xong ngồi vào bàn, mới nhỏ giọng nói:
- A Ngốc à, tối qua có ngủ ngon không?
- Cám ơn Tư Tư, lúc này có một chỗ ngả lưng với tôi cũng là tốt lắm rồi!
Diệp Phi ngẩng đầu lên, bình thản đáp, cái biệt danh A Ngốc này bị gọi mãi cũng thành quen, cũng chẳng buồn đi chỉnh cô bé.
Diệp Tư trong miệng lí nhí, mãi một hồi mới trịnh trọng hỏi:
- A Ngốc này, tôi hỏi anh một vấn đề, nhất định anh phải trả lời thật.
Quả nhiên là muốn chất vấn mình. Diệp Phi nghe vậy không khỏi chột dạ, song ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản:
- Rốt cuộc có gì mà nghiêm trọng vậy? Có thể để lúc nào khác được không? Em gái biết rồi đấy, hiện tại anh vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý đâu.
- Không được, anh phải trả lời ngay lúc này.
Diệp Tư đột nhiên nghiêm mặt, song ngay sau đó rụt rè hỏi:
- A Ngốc này, tối hôm qua anh không thấy cái gì chứ?
Nói rồi, cô nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Phi, tựa hồ muốn nhìn thấu suy nghĩ của hắn.
Bị một thiếu nữ khả ái nhìn thẳng vào mắt mình, Diệp Phi có hơi mất tự nhiên. Hắn vu vơ đáp:
- Nhìn thấy gì là nhìn thấy gì? Xin lỗi, tối hôm qua trời tối quá, anh căn bản không nhìn thấy gì cả.
- Anh nói thật chứ?
Diệp Tư mím chặt môi, dù lời A Ngốc có phần không đáng tin, trong lòng cô vẫn cảm thấy an tâm hơn chút. Trong khi đó, Diệp Phi vừa nói xong liền có xúc động muốn tự đập đầu mình một cái, lão tử đúng là đạo đức suy đồi thảm hại, đến mức đi lừa cả một cô bé.
Nghĩ thế, hắn liền ho khan vài cái:
- A, hình như đúng là có thấy cái gì đấy.
- Cái gì? Anh mau nói đi, anh đã thấy những gì?
Diệp Tư nghe vậy thì giật mình.
Diệp Phi cười khà khà, rồi đột nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt cô gái nhỏ:
- Em muốn biết anh đã nhìn thấy gì ư? Thực ra cái này Tư Tư đã biết, chỉ là không để tâm thôi, kì thực thứ anh thấy là...
Ngôn từ cùng ngữ điệu của hắn đầy vẻ thần bí, khiến Diệp Tư vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy hồi hộp.
Im lặng một lát, đoạn Diệp Phi thản nhiên nói một câu:
- Đó là một ánh mắt mỹ lệ, bên trong chứa đựng ngàn vạn vì sao, phảng phất như lạc vào chốn tinh không vũ trụ vậy...
Khách khách...
Lời này vừa nói ra, Diệp Tư đã nhịn không nổi, cười lên như hoa lê đái vũ, cô hoàn toàn bất ngờ về câu trả lời của hắn, trong lúc vô tình cô quên luôn lo lắng hồi nãy.
- A Ngốc à... À không Diệp đại ca... Anh thật là có tài tán tỉnh phụ nữ.
Ngừng một chút, Diệp Tư lườm hắn nói:
- Diệp đại ca, Tư Tư cảnh cáo anh, tốt nhất anh đừng mơ tưởng nữa... Bởi vì tôi sẽ không để ý đến anh đâu.
Nói rồi, một mạch chạy vào bếp.
Thế này là thế nào, không phải động tâm với lão tử rồi đấy chứ? Thật kỳ lạ, lão tử đâu có nói sai, ngoài mắt cô ta ra, thì ta gần như chẳng nhìn thấy gì cả.
Lắc lắc đầu vài cái, Diệp Phi cảm thấy khó hiểu vô cùng, dứt khoát không nghĩ đến nữa.
Bởi vì lão Diệp đã đi ra ngoài từ lúc trời tờ mờ sáng, thành ra bữa sáng cũng chỉ có hai người. Chợt Diệp Phi nhớ ra mình cần phải nhanh chóng tìm việc làm, thuận miệng hỏi Diệp Tư xem ở đây có chỗ nào tuyển người làm không.
Lúc Diệp Phi ra khỏi nhà, bỗng nhớ đến một nghi vấn, chưa kịp mở lời, Diệp Tư tựa hồ biết hắn có điều do dự, liền mở lời:
- Anh còn điều gì thắc mắc sao?
- Ừ.
Diệp Phi gật đầu:
- Thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng cả, để về nhà anh hỏi sau cũng được.
Nói xong, Diệp Phi dứt khoát quay lưng đi, chỉ là vừa ra đến cửa thì đột nhiên dừng bước, quay lại hỏi:
- À mà này... Cái khẩu trang màu hồng tối qua em mua ở đâu vậy? Có thể cho anh mượn xem một chút được không? Á... Á... Đừng đánh nữa...