Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Cựu Địa Song Long
Unknown
Chương 52: Đoản nhịp.
Thay nhau vác lên tên to xác khai tâm hậu kỳ, đội của Lý Nguyên Từ chạy thẳng ra ngoài thành. Băng băng hướng tới vùng ngoại ô. Sau đó nửa tiếng họ tiến vào một căn nhà bỏ hoang. Ngồi xuống đất cả đám người thở không ra hơi. Trần Thuật nằm lăn ra đất, sau một hồi lấy lại tinh thần cậu ta mới nhớ đến mình vừa mới làm gì xong. Một cảm giác khó chịu chào lên từ trong dạ dày khiến cậu ta không khỏi chạy ngược ra ngoài nôn thốc nôn tháo.
Năm người còn lại nhìn nhau cuối cùng hai cô gái trong nhóm đứng lên đi theo Trần Thuật làm tâm lý cho cậu.
Nhìn lại gã bị trói nằm lăn trên đất nhất thời Lý Nguyên Từ lâm vào thế bí. G·i·ế·t thì g·iết qua, cũng không phải lần đầu để mà cậu ta phải khó chịu như Trần Thuật nhưng bắt người xong lại đem g·iết c·hết thì quá vô nghĩa rồi.
Nên làm gì để moi ra tin tức mình cần chính là thứ mà đội của Lý Nguyên Từ đang nhắm tới. Đưa mắt nhìn tới ha vị đồng bạn còn lại Lý Nguyên Từ lên tiếng dò hỏi.
“Hai ông có biết cách t·ra t·ấn hay dùng hình gì không.”
Cả hai cùng đồng thời lắc đầu. Họ còn thêm vào một phần tự biện hộ cho mình.
Ân Khuyết: “ Chị tôi chỉ bắt phải tập g·iết người thôi còn phần khác thì không có.”
Tưởng Thành: “Hạ nhân làm.”
Được rất ngắn gọn và xúc tích, nói một cách đơn giản chính là hai con c·h·ó nhà giàu, làm việc kiểu gì cũng có người lo đằng sau cho. Khỉ thật tự dưng Lý Nguyên Từ cũng muốn mình được làm c·h·ó nhà giàu như thế.
Thấy hai người nghi hoặc Lý Nguyên Từ đành phải giải thích.
“Vùng núi hẻo lánh mà, ai biết chuyện quái nào có thể phát sinh kế tiếp vậy nên khi g·iết tới là phải gọn gàng sạch sẽ, trước nay đều chưa từng có lưu người sống.”
Một hồi thảo luận vô nghĩa mà chẳng dẫn ra được kết quả nào, bên ngoài ba người cũng đi vào lại. Nghe tới vấn đề Tiêu Nhất Huyên cũng đành bó tay chịu c·hết. Tính ra cô lại là kiểu nằm giữa hai kiểu phía trên. Làm con gái một nhà bảo tiêu, từ nhỏ đã sống trên con đường lang bạt, gặp tình huống cần phải động thủ g·iết người cũng không ít. Nếu vì muốn bảo hộ con gái mình tránh xa những thứ như vậy thì cha của cô đã chẳng cần mang cô theo. Tiêu Nhất Huyên có tham gia vào một vài trận chiến và cũng từng g·iết người. Nói cô là kiểu năm giữa vì bình thường trường hợp, khi động thủ đoàn người của cô cũng lựa chọn g·iết sạch đối với đám thổ phỉ. Còn những thế lực khác cũng không đến phiên Tiêu Nhất Huyên phải đi tìm hiểu thông tin.
Trong lúc Tiêu Nhất Huyên cũng đang đơ ra như những người còn lại thì cô gái thứ ba đã kéo người đi ra ngoài. Sau đó là một loạt tiếng hét thảm vang lên không ngừng. Phải biết dù là luyện thuần túy lực hay là song học võ từ nhỏ, mấu chốt tu luyện trên Cựu Địa hay là vẫn lấy rèn luyện thể chất làm bước đặt chân. So với các hệ thống tu luyện khác sức chịu đựng của họ cao hơn không ít. Ban nãy, bị sáu người thay nhau quần ẩu đến nửa c·hết nửa sống hay là hắn ta vẫn không thốt lên một lời. Thế mà……
“Muốn ra xem thử quá!”
“Đảm bảo rất kinh dị.”
“Không phải sao, thế có đi không?”
“Thôi, cô ấy mang ra ngoài tức là không muốn cho chúng ta xem. Đừng làm người ta thấy khó sử, nhỡ sau này còn có mà không ai làm cho lạm mệt ra.”
Chậm bước đi vào bên trong, cô gái thứ ba nhẹ miệng kể lại những gì cô moi ra được.
“Chúng lấy vỏ bọc làm võ quán để che giấu hành vi b·ắt c·óc trẻ con của mình. Lấy danh võ quán chiêu sinh chúng đi dò la các nhà có trẻ em trong vùng, sau đó nhắm đến mục tiêu rồi ra tay b·ắt c·óc.”
Nói đến đây Tưởng Thành cũng kể cho những người khác mình đã bắt gặp kẻ b·ắt c·óc như thế nào. Tình trạng thừa thầy thiếu cháo khiến cho các võ quán phải tung người ra ngoài tìm kiếm dòng máu mới cho nhà mình, cũng là một tấm lá chắn cho bọn hắn thực hiện hành vi của mình. Sau khi Tưởng Thành kể lên đại khái, cô gái thứ ba tiếp tục nói tiếp.
“Sau đó chúng sẽ chuyển người đến một tòa miếu hoang nằm ở phía bắc thành, sau đó thế nào chúng liền không biết được. Mỗi ba tháng một lần, lần này chúng mới chuyển người đi vào tuần trước trong khi hôm nay mới tiến hành bắt người nên hiện tại không có đứa bé nào đang nằm trong tay chúng.”
“Còn thế lực chống lưng cho bọn chúng thì sao?”
Khẽ lắc đầu, cô gái thứ ba trả lời.
“Không biết, hắn ta nói chỉ nhân tình hình hỗn loạn ở đây mà muốn thừa nước đục vớt lên một ít lợi ích cho bản thân, biết mình làm việc thất đức bọn chúng cũng lo sợ bị trả thù nên bình thường đều rất điệu thấp. Thậm chí có người đến đá quán cũng hòa khí mà đánh thua sau đó nói lên đến đây chủ yếu là muốn học tập võ học. Sau vài lần như thế hai bên thế lực cũng chẳng màng đến bọn họ nữa.”
“Nghe cũng hợp lý, vậy việc hôm nay thật chỉ là trùng hợp?”
“Có thể, để xem ai đến tìm chúng ta thì biết thôi. Trước đó chúng ta phải tìm cho ra một người.”
Nghe Lý Nguyên Từ nói đến năm người còn lại tò mò mà hỏi ‘ai cơ’.
“Không cần tìm nữa, đùi to cho chúng ta ôm đã tới rồi!”
Thuận theo tầm mắt của Lý Nguyên Từ, năm người nhìn tới một người phụ nữ đeo mặt nạ đứng tại trước cửa.
Âm không vui, rất không vui. Dù biết đây sẽ là một đội ngũ có khuynh hướng b·ạo l·ực cao nhưng cô không hề tính đến việc họ sẽ mãng như thế.
Hiện tại giải quyết vấn đề cũng là một rắc rối lớn.
…..
Ở một tòa thành khác, tòa thành Nhạc Trạc đội của Trần Anh khang không có đùi thô mà ôm chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay.
Vờ như không có gì xảy ra họ chia ra làm việc. Về đùi chưa chắc ôm đến nhưng phía trên có kẻ to con hay là vẫn có. Nói theo một cách nào đó mục tiêu của nhóm dạ khách là nhắm vào vị thương gia họ Phạm, vì thế mới sáng sớm Tiền Nhất Tiêu đã chạy qua kể khổ với ông chủ hiện tại của mình.
Vừa sử dụng kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của mình để diễn cho lão quản gia xem, Tiều Nhất Tiêu vừa chú ý quan sát thái độ của lão quản gia.
Một chút khẽ nhăn mày khi bắt đầu sau đó liền bình thường vờ như không có chuyện gì khác. Nghe xong cả câu chuyện lão quản gia chỉ ừ nhẹ một cái, đưa cho Tiền Nhất Tiêu và nói họ vất vả rồi sau đó liền muốn đuổi khách.
Thấy không có khả năng moi ra được thông tin gì Tiền Nhất Tiêu cũng chỉ có thể theo ý mà rời đi.
Ra đến cổng lúc Tiền Nhất Tiêu chuẩn bị bước ra ngoài, phía sau lão quản gia lại nói thêm một câu.
“Tiểu thư đã về đến nhà an toàn rồi, mấy người không cần phí công lo việc không đâu. Chỉ cần tìm được đồ cho nhà ta là được.”
Khựng lại một nhịp, một vài ý nghĩ hiện lên trong đầu nhưng Tiền Nhất Tiêu không kịp suy nghĩ mà nhanh chóng biến sắc mặt. Tươi cười quay ra phía sau.
“Biết rồi, nhất định sẽ cố gắng, chúng tôi nhất định tìm ra đồ vật cho Phạm gia.”
“Vậy thì tốt.”
Nói rồi lão quản gia quay đầu bước đi, Tiền Nhất Tiêu cũng vội chân rời khỏi.
Biết được nơi mà Trần Anh khang được hẹn gặp gã béo hiện giờ liền đi thẳng tới.
….
Từ trong một gian nước phía đối diện với quán trước đó ngồi Trần Anh khang ngồi đợi lấy Bán Hạ đi ra. Sau đó người cậu đợi được trước lại là Tiền Nhất Tiêu.
Ngồi phịch xuống ghế, Tiền Nhất Tiêu cầm lấy ly trà tu liền một hớp lớn.
“Về rồi.”
Ai? Cái gì? Chuyện gì cơ?
Một câu không đầu không đuôi không phải Tiền Nhất Tiêu thích chơi đoán chữ chỉ là gấp quá nói còn chưa kịp hết câu, còn phải ngừng để thở lấy một nhịp.
“Con gái của Phạm gia về rồi.”