Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 44 : Về Nhà
Đi vào nơi bị nhiễm Ma sát khí cũng không quá sâu, Sở Phong liền dừng lại. Lấy ra hồ lô động thiên mà không lâu trước đây lấy được từ mấy tên Thánh Tử Ma Giáo trong Hải Long Vực kia. Bắt đầu dẫn dắt Ma Sát Khí vào bên trong.
Sở Phong hắn chính là muốn thu thập một chút loại khí này về nghiên cứu. Mà trong lúc hắn đang thu thập ma sát khí, không xa nơi đó có ba tên tu sĩ cũng đang hướng về nơi này.
Nơi nhiễm Ma Sát Khí thần thức tương đối vô dụng, nếu dám dùng chỉ sợ thần hồn yếu kém sẽ dễ dàng ô nhiễm. Trừ khi tự tin thần hồn đủ mạnh mới chậm lại quá trình đó, cho nên người tiến vào nơi này đa số đều dùng mắt mà nhìn.
“Đạo Hữu để chúng ta tìm thật khổ” Ba tu sĩ kia thấy Sở Phong liền vui vẻ nói.
“Không biết ba vị tìm tại hạ có chuyện gì?” Sở Phong nghe vậy cũng không ngạc nhiên, chỉ cười đáp. Dù sao hiện tại hắn cũng đã dịch dung hoán cốt, không sợ bị lộ ra cái gì.
“Chúng ta chính là muốn hỏi mượn đạo hữu một món đồ”
“Mượn đồ” Sở Phong nghe vậy liền mỉm cười, cướp thì nói luôn là cướp đi cho nhanh lại còn mượn.
Tu vi của hắn nhìn vào chính là Kết Đan Hậu Kỳ, ba người kia một tên viên mãn hay tên đỉnh phong kết đan. Hẳn là có chút tự tin.
“Đúng vậy, chính là muốn mượn trữ vật giới chỉ của đạo hữu một đoạn thời gian” ba người kia đáp rồi nhanh chóng vây Sở Phong vào giữa.
Mà Sở Phong sau khi thả ra thần thức thoáng điều tra xung quanh, liền thấy được hai tên Kết Đan hậu kì khác vây ở ngoài chắc hẳn để đề phòng hắn chạy thoát.
Nơi này là Cổ Lâm Lĩnh lại bị ma sát khí bao chùm rất loạn, chuyện g·i·ế·t người đoạt bảo không có gì gọi là bất ngờ. Sở Phong cũng lười dây dưa với mấy con chuột này, tiên thủ hạ vi cường xuất ra Cửu Biến Kiếp Phiến.
Phiến có chín nan quạt, vừa xuất hiện đã nhanh chóng tách ra lấy một tốc độ không ai trong số mấy con chuột kia thấy được. Chỉ trong một nhịp ở cả ba tên kia cùng hai tên ẩn núp triệt để mất đi sinh cơ.
Sở Phong Hắn sống đến chín đời, xét về mặt kinh nghiệm chính là lão tổ tổ của lão tổ tông đám người ở kiếp này.
Số người hắn từng g·i·ế·t qua ở thế này không ai có thể sánh nổi, tâm trạng vui vẻ hắn có thể tha cho một mạng như mấy tên hải tặc trên Đại Hải. Lúc buồn bực g·i·ế·t mấy cái Kết Đan có ý đồ với mình cũng không phải chuyện to tát gì.
“Thật là mất hứng” Sở Phong cảm thán, chẳng mấy khi gặp được mùi vị của “tuổi thơ” lại bị mấy con chuột phá hỏng.
Nắm lấy đầu tên Kết Đan viên mãn, tìm tòi sưu hồn một chút thật chỉ là cướp của. Không phải là có ai nhằm vào dò xét Sở Phong hắn liền yên tâm.
Mấy người này vốn thuộc tổ chức địa phương nào đó, thủ lĩnh mà một tên Kết Anh cảnh, gom mấy tên thuộc hạ lại chuyên g·i·ế·t người cướp của ở Cổ Lâm Lĩnh.
Sở Phong cũng lười nhìn, ném ra mấy đoàn Hắc Long Viêm Hoả đốt tới chút cốt cũng không còn. Xử lý xong mấy con chuột hồ lô động thiên cũng chứa đầy ma sát khí, Sở Phong liền ly khai mảnh rừng này trở lại Trấn Ma Thành.
Mà sau khi hắn rời đi chỗ kia nửa ngày, lại có năm tên tu sĩ khác tới. Điều tra một hồi mới hậm hực rời đi, bọn họ cũng không thu hoạch được cái gì.
Trở lại Trấn Ma Thành Sở Phong cũng không rời đi luôn, tìm kiếm một cái khách sạn liền ở lại qua đêm. Hắn cũng không tu luyện gì, nghỉ ngơi một đêm, suy nghĩ một chút liền thẳng hướng truyền tống môn phía nam thành đi tới,
Lại nói Sở Phong chạy một mạch từ Đại Hải về đại lục, liên tục truyền tống còn phải nghỉ ngơi cũng mất một tháng mới tới nơi này. Mà phí truyền tống trận gộp lại cũng cỡ mười vạn cực phẩm linh thạch.
Đối với các Nhị thế gia trở lên mà nói phí này không quá nhiều, tuỳ vào khoảng cách truyền tống mà phí tổn khác nhau. Nhưng đối với Tán Tu cấp thấp đây chính là một con số khổng lồ.
Nếu Kết Đan Cảnh tu sĩ của các đại phái, đại thế gia, con số này không quá lớn. Nhưng với Tán Tu thì thật là một con số khổng lồ, truyền tống trận chính là tốn kém. Nhiều người cả đời cũng không dám dùng mấy lần.
Điểm tới tiếp theo mà Sở Phong đi tới là Địa Tạng Đảo, mà Địa Tạng Tông thuộc vào nhất lưu tông môn đặt tại nơi này. Trên đảo có Địa Tạng Thành, làm nơi trung chuyển giữa mặt đất và các đảo thiên không.
Đúng là thời kì nào cũng không thiếu người tài, đám trận pháp sư Thiên Không Thành có thể khiến cả một toà đảo lơ lửng trên không như này thật khó có thể tưởng tượng.
Sở Phong sau khi đi ra truyền tống môn kinh ngạc không ít, linh khí tại nơi này không giống Trấn Ma Thành có chút tạp như vậy.
Vì bản thân hắn sở hữu Cửu Căn cho nên đối với thiên địa linh khí vô cùng mẫn cảm, hơn xa các loại linh căn khác. Nhưng dù là vậy hắn không thể không cảm thán thiên địa linh khí nơi này hơn xa Trấn Ma Thành.
Đi vào Địa Tạng Thành nơi này có không ít phàm nhân, cùng tu sĩ đi đi lại lại vô cùng nhộn nhịp. Mà Địa Tạng Tông chủ tu là luyện thể, đối với phàm nhân cũng có độ thân cận nhất định. Cho nên phàm nhân tại đảo này không xuất hiện tình trạng tu sĩ chèn ép nhiều lắm.
Truyền tống môn các đại thành trì thường không đặt chung một chỗ, mà chia làm bốn hướng đông tây nam bắc. Chủ yếu để đề phòng vấn đề quá đông người tụ tập một chỗ dẫn đến hỗn loạn.
Cho nên Sở Phong khi tới là Tây Thành mà muốn đi tiếp phải đi xuyên qua Địa Tạng Thành đi tới phía Đông môn. Đối với tu sĩ khoảng cách này không đáng là gì, nhưng trong thành có trận pháp cấm không, cho nên chỉ có thể đi bộ.
“Tiên gia, có muốn ngồi xe không” Sở Phong vừa ra khỏi cửa truyền tống môn đã có người hỏi.
“Ngồi xe sao?” Sở Phong nhìn về phía sau có mấy cỗ xe gỗ, đầu kéo xe là một loại thú như trâu như ngựa, nhìn qua tương đối khoẻ khoắn.
“Đúng vậy, ngồi xe do Địa Mã Ngưu trở đảm bảo Tiên Gia có thể tiết kiệm hành trình, mà Tiên gia muốn tới nơi nào chỉ cần nói tên nơi muốn tới, phu xe đều là người bản địa, rất ít địa phương tại Địa Tạng Đảo mà họ không biết”.
“Ừm, vậy thử một chuyến, tới Vạn Bảo Các đi” Sở Phong nghe vậy liền cười nói.
Rất nhanh hắn đã lên xe, mà phu xe cũng chỉ là phàm nhân, mà Địa Mã Ngưu là hung thú cấp hai lại bị điều khiển dễ dàng.
Rất nhanh liền tới Vạn Bảo Các, Sở Phong mua tới tay rất nhiều thông tin liên quan tới một trăm lẻ tám đảo, Thất Thập Nhị Thiên Đảo cùng Tam Thập Lục Địa Đảo.
Trước kia có tìm hiểu qua nhưng thông tin mua tại Hải Ngoại không thể so sánh với nơi này được. Thất Thập Nhị Thiên Đảo cũng chia làm Tam Thập Lục thượng cùng hạ, mà thượng hạ cũng có phân chia làm thập nhị thượng cùng thập nhị hạ.
Thất Thập Nhị Đảo, đứng đầu Thập Nhị Thượng Tam Thập Lục Thượng Thiên Đảo. Mười hai toà đảo đứng đầu toàn một một trăm lẻ tám đảo.
Đệ Nhất Thiên Đảo Thiên Không Đảo, nơi này không có Thiên Không Thành, Thiên Không Thành chính là một loại hiểm địa, cấm địa.
Tại Thiên không đảo có một nơi gọi là Thiên Không Phủ chuyên quản lý toàn bộ một trăm lẻ tàm đảo.
Ngoài ra nơi này còn có Thiên Không Học Viện, cùng với Côn Lôn Thư Viện là hai đại Viện của Nhân Tộc.
Nhân Tộc chia là Đông Tây Nam Bắc bốn khu vực lớn, mà Tây Khu hiện tại đã bị ma sát khí bao chùm. Cho nên Tây Khu bây giờ chỉ còn lại một trăm lẻ tám thiên không đảo, Thiên Không Thư Viện chính là nơi dành cho các thiên tài của Tây Khu học tập.
Đông khu Côn Lôn Thư Viện, Tây khu Thiên Không Học Viện, Bắc khu Diệt Ma Học Viện, Nam khi Tĩnh Nam Thư Viện.
Lại nói bốn đại Viện xuất hiện chưa tới ba trăm năm nhưng đã sản sinh ra không ít cao thủ, lứa đầu tiên của các Viện đỉnh cao nhất đã có Đại Thừa Cảnh Thánh Nhân.
Mà bản thân các Viện giáo viên kém nhất cũng là Đạo Hư, các Viện trưởng cùng phó viện đều là Thánh Nhân. Nhất là Đông Tây hai đại Viện đều có Côn Lôn Khư cùng Thiên Không Thành bên trong Đại Năng hậu thuẫn.
Mà Phá Thiên Đảo Lưu Gia lại thuộc về Tam Thập Lục Hạ Thiên Đảo, xếp hạng bài danh lần trước đấu đúng thứ ba mươi.
Không cao cũng không thấp, tại Phá Thiên Đảo Lưu Gia cùng Sở Gia hai nhất lưu thế gia chung đụng, ngoài ra cũng không có nhất lưu thế lực nào khác.
Sở Phong tốn nửa ngày tại Địa Tạng Thành rồi cũng rời đi, gần đây nhân tộc tương đối bình tĩnh. Chỉ có chút ít người đàm luận về Tứ Đại Viện năm sau thu nhận môn sinh.
Địa Tạng Đảo cùng Phá Thiên Đảo đều thuộc thất thập nhị Thiên đảo, có truyền tốn trận nối liền với nhau. Tới truyền tống đông môn Đại Tạng Thành, Sở Phong rất nhanh liền xuất hiện tại Phá Thiên Đảo.
Phá Thiên Đảo không có nhộn nhịp như Địa Tạng Đảo, cảm giác khi tới nơi này chính là tương đối bình tĩnh. Một trăm lẻ tám đảo diện tích tương đối bằng nhau, chỉ có một vài đảo có khác biệt do sở hữu khu vực đặc biệt nào đó.
Phá Thiên Đảo có Phá Thiên Thành, ở đây phàm nhân không đông đảo như Địa Tạng Thành, chỉ lác đác vài người.
Mà lúc này bỗng một tiếng nổ vang trên bầu trời, rất nhiều người đều dừng lại bước chân ngước lên nhìn. Nhưng cũng có một vài người chỉ hơi chậm bước một cái rồi lại bước tiếp.
Chuyện này cũng không phải cái gì lạ, thi thoảng có hung thú phi hành quấy nhiễu, cho nên hộ vệ thành phải đuổi đi hoặc tiêu diệt. Sở Phong cũng hiếu kì nhìn lên, nhưng một phần do mây che mất cho nên không thấy được bao nhiêu.
Chỉ có thể loáng thoáng trông thấy một con cự ưng cùng một tu sĩ đang dây dưa. Mà lúc này dưới thành cũng có mấy người đàm luận.
“Lại là con Bạo Phong Ưng này, tháng này đây là lần thứ ba nó tới quậy phá rồi”.
“Chẳng phải lần nào cũng bị phó thành chủ đuổi đi hay sao, không gì hơn cái này”.
“Thành chủ đâu, Lưu Gia Chủ, Sở Gia Chủ đâu, chỉ cần một người bọn họ ra tay khẳng định có thể diệt con chim này”.
“Thành Chủ nghe nói bế quan đã lâu, phó thành chủ nắm quyền, mà nghe mói phó thành chủ cùng Lưu Gia với Sở Gia không hợp cho nên sẽ không có giúp đỡ”.
“Phó thành chủ làm sao lại đắc tội cả hai nhà này rồi”.
“Có cái gì mà đắc tội, Lưu Chính An tên kia cùng Sở Thiếu Chủ lần trước đánh nhau trong thành. Nghe nói vì tranh giành một con hồ yêu, phó thành chủ liền đem hai tên nhốt lại, nhốt trọn một tuần mới thả ra, haha”.
“Ta tháng này mới về thành còn không biết chuyện đấy, mà Lưu Sở hai vị gia chủ chẳng nhẽ không tới đòi người”.
“Lưu Gia Chủ đối với tiểu tử nhà mình nghe nói không hợp, cũng mặc kệ. Lưu Nhị Phu Nhân tới phủ thành chủ đòi người cửa còn không vào nổi”.
“Sở gia bên kia đâu?”.
“Sở Thiếu Chủ vị kia thực tế chỉ là bị vạ lây, vốn không muốn cùng Lưu Chính An tên kia nháo, chỉ là Lưu Chính An tên kia quá khinh người. Không biết lấy từ đâu ra một túi phân mèo ném qua, Sở Thiếu Chủ tức giận sau cùng mới đánh nhau”.
“Lưu Chính An tên kia ngày càng vô sỉ như vậy, trước đây không phải bị đánh gãy chân một lần còn không biết sợ sao?”.
“Cổ gia người đánh gãy chân hắn Lưu Gia rắm cũng không dám đánh một cái, nhưng trên đảo này lại có mấy ai dám đánh hắn như vị Cổ thiếu gia kia”.
Mà dưới đất mấy người đàm luận, trên trời phó thành chủ còn Bạo Phong điểu cũng đánh xong. Bạo Phong điểu đánh một hồi không thể làm gì liền rời đi, vị phó thành chủ kia cũng không có ý đuổi theo.
Bạo Phong điểu Phong chi lực vô cùng mạnh, lấy tốc độ làm đầu trong cùng cảnh giới không có mấy loại hung thú yêu thú có thể so sánh. Không cần làm chuyện tốn sức đuổi theo nó làm gì.
Sở Phong lúc này đang ngồi trong Thiên Tửu Lâu, mà phía dưới đối diện bên đường chính là cổng Lưu Phủ Lưu gia. Thiên Tửu Lâu nơi này cũng không quá đông người, so với Hải Vương Đảo hải ngoại thì có hơn, nhưng so với Đế Đan Thành hay Thiên Hải Liên Thành thì còn thua xa”.
“Chưởng quầy, cho một phần tình báo Lưu Gia cùng Sở Gia, Phủ Thành Chủ Phá Thiên Đảo”. Sở Phong không nhanh không chậm tìm trực tiếp chưởng quầy mua thông tin.
Chưởng quầy nghe thấy truyền âm cũng hơi nghi ngờ, sau khi nghe xong “Thiên Sát Tiên Lâu” liền nhanh chóng đưa ra ba khối ngọc giản.
Sở Phong không dài dòng trả tiền, tìm một chỗ ngồi xuống tìm hiểu thông tin. Tiện thể nghe ngóng quần chúng các tầng lâu bàn tán.
Phủ thành chủ do Thiên Không Phủ cai quản, người cũng do Thiên Không Phủ đề bạt lên làm cho nên tương đối có địa vị. Mặc dù phần lớn xuất thân là tán tu của Tây Khu, ma sát khí hiện liền gia nhập Thiên Không Phủ.
Đứng đầu là Thành Chủ tu vi Độ Kiếp Vương Cảnh, mà phần lớn thành chủ ở Tây Khu các đảo là vậy. Phía dưới có hai vị phó thành chủ, đều là đạo hư cảnh đỉnh phong, một vị là trận pháp đại sư, dưới phó thành chủ có sáu tên chấp sự, chủ yếu cai quản trị an cùng trận pháp trên đảo.
Lưu Gia bên kia theo tình báo thì có ba bị Đại Thừa Thánh Nhân Cảnh, trong đó một vị không rõ sống c·h·ế·t, nghe nói đã sống rất lâu sợ rằng đã mãn thọ chỉ là không thấy Lưu Gia công bố ra.
Ngoài ra còn năm vị Thái Thượng trưởng lão tu vi đều là Vương cảnh độ kiếp, trong năm vị Thái Thượng có hai vị là Bán Thánh, ba người khác không sai biệt lắm Sơ Trung Hậu chia đều.
Bên dưới còn có Thập Đại Hộ Pháp, tu vi đều là Đạo Hư cảnh, ba vị đứng đầu cũng là bước một chân vào Vương cảnh, gia chủ Lưu Gia cũng giống như vậy.
Dưới nữa thì có các Cung Phụng tu vi hoá thần cảnh, Thiên Tửu Lâu không quá chú trọng điều tra. Sát Tiên Lâu Sát Thủ thấp nhất tu vi đều là Hoá Thần cảnh, lại am hiểu ám sát cho nên cùng giai không có quá nhiều để tâm.
Sở gia bên kia cùng Lưu Gia không sai biệt lắm, thực lực tổng hợp có hơn nhưng cũng không nhiều. Chỉ có Sở Thiết Quân tu vi nghe nói đã bước vào Vương cảnh, còn Hợp Hoan Tông có liên quan không ít.
Thánh Nhân của Sở gia có ba vị tuổi tác không quá lớn, một vị Thái Thượng hư hư thực thực cũng đã bước vào Thánh Nhân cảnh, chỉ là không thấy Sở Gia công bố.
Tin tức của Thiên Tửu Lâu luôn tương đối chính xác, mà Sở Phong hắn thà tin là có còn hơn chủ quan mà c·h·ế·t nhảm. Kiếp này của hắn tương đối mạnh, mọi mặt đều rất có tiềm năng. Không có ý định lại đi đầu thai chuyển kiếp khác sớm.