Chương 47 : Sở Thiên Vân - Hoàng Tư Phương
Trước tiên phải nói về người cha kia của Hắn, Sở Thiên Vân, người Sở Gia, nhưng là Sở Gia một cái ẩn thế gia tộc, chuyện này không có gì ngạc nhiên.
Nhân Tộc đông đảo trùng họ trùng tên là chuyện bình thường, ẩn thế gia tộc cũng có ẩn thế này ẩn thế kia chứ không phải cứ ẩn thế gia tộc là cường đại.
Sở Gia của Cha Sở Phong là ẩn thế gia tộc thuộc hàng trung đẳng, Gia Tộc cũng có một vị lão tổ Thánh Nhân, là Thái Thượng của Thiên Nhất Giáo. Sở Thiên Vân cũng vì vậy mà được tuyển vào Thiên Nhất Giáo tu luyện, bộc lộ tài năng trở thành thân truyền đệ tử.
Trong sư môn của Sở Thiên Vân có một vị Sư Tỷ thiên tư trác tuyệt, chỉ hơn không kém Sở Thiên Vân. Hai người có chút tâm đầu ý hợp, nhưng trong một lần ra vào bí cảnh. Vị sư tỷ kia không hiểu sao phạm vào môn quy bị cao tầng trong giáo trừng phạt.
Sở Thiên Vân tới cầu lão tổ trong tộc, nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu. Vị Sư Tỷ kia không hiểu mắc lỗi gì bị lão tổ trong giáo mang đi chịu phạt. Muốn đến thăm cũng không thể.
Sở Thiên Vân thông qua điều tra phát hiện có chuyện kì lạ, lần ra vào bí cảnh kia hắn cũng tham gia. Cùng vị sư tỷ kia đồng hành không rời nửa bước, trong bí cảnh vị sư tỷ kia còn ngộ nhập được một đạo thần thông, nghe nói rất lợi hại.
Sở Thiên Vân mang nghi ngờ nói cho sư phụ hắn, sư phụ Sở Thiên Vân cũng là một vị Thái Thượng trong giáo, địa vị tương đối cao. Sau khi đi tra thì nói với hắn chuyện này dừng ở đây, không cho phép tiếp tục nhắc tới. Dường như đã phạm vào cấm kỵ của tông môn.
Sở Thiên Vân không cam lòng, vẫn giấu diếm tìm hiểu. Chỉ là Thiên Nhất giáo vốn đã vô cùng quỷ dị, đối với trên tu chân giới là vô cùng bí ẩn một giáo.
Cho nên Sở Thiên Vân điều tra không được cái gì lại lọt vào truy sát, cao tầng trong tông phát lệnh truy sát khiến lão Cha hắn phải chạy trốn. Trong quá trình chạy trốn, tới gần Thiên Cơ Cốc được Hoàng Tư Phương cứu giúp.
Thiên Nhất Giáo giáo môn ở phía Nam đại lục nhân Tộc, Thiên Cơ Cốc lại ở phía Đông Bắc, nói rõ Sở Thiên Vân chạy quá nửa cái đại lục này. Chưa nói tới chiến lực chỉ riêng khả năng chạy trốn đã siêu quần.
Hoàng Tư Phương vừa gặp đã yêu liền mang lòng cứu giúp, thấy Sở Thiên Vân bị thương nặng còn bị người đang truy sát nên g·i·ế·t luôn hai tên đệ tử Thiên Nhất Giáo.
Sở Thiên Vân bị truy sát được Hoàng Tư Phương cứu giúp, chỉ là Thiên Cơ Cốc có luật lệ không được mang ngoại nhân ở lại trong Cốc. Cho nên Mẹ hắn chỉ có cách mang Cha hắn ra ngoài, tại Thập Tự Thành dưới chân Thập Tự Nhai ẩn nấp.
Tại Thập Tự Thành hai người chung sống mấy năm, nảy sinh tình cảm. Chỉ là không ngờ Thiên Nhất Giáo người không chịu bỏ qua, tìm tới cửa. Không còn cách nào Cha Mẹ hắn lại tiếp tục chạy trốn.
Trong một lần gặp truy sát hai người bị tách ra, mất đi liên lạc, Mẹ hắn tìm kiếm nửa năm không có chút nào manh mối. Hoàng Tư Phương chỉ đành về cốc, cầu sư phụ giúp nào bói một quẻ. Vì lúc đó bản thân nàng vẫn còn bị thương, lại đang mang thai hắn cho nên không tiện gieo quẻ.
Sau khi Sư phụ Mẹ hắn gieo quẻ chỉ nói rằng người đã c·h·ế·t, Mẹ hắn liền suy sụp. Nhưng ý nghĩ muốn báo thù cho nên lại trốn đi.
Hoàng Tư Phương tìm tới Lưu Gia cùng Sở Gia, biết được đối phương cường đại nên chỉ đành ẩn nhẫn lẻn vào điều tra cặn kẽ hơn.
Lưu Chính Đại cùng Sở Thiết Quân vốn là bạn thân, chỉ là không hiểu vì sao hai người lại trở mặt. Còn Sở Thiên Vân c·h·ế·t vào tay Lưu Chính Đại là do Sở Thiết Quân nói cho Hoàng Tư Phương.
“Mẹ, lời nói từ một phía chưa chắc đáng tin.” Sở Phong nghe xong liền thở dài nói.
“Nếu chỉ vậy tất nhiên Mẹ cũng không tin, chỉ là ta phát hiện Lưu Chính Đại lão già đó có hai món đồ vật của cha con. Trong đó một cái là tín vật của Ta cùng Thiên Vân, một món đồ là của vị sư tỷ kia nhờ cất giữ. Tuyệt đối không sai được.”
“Vậy Sở Thiết Quân nói kế hoạch kia cụ thể như thế nào.?” Sở Phong nghe vậy cũng không nghi ngờ gì thêm, tin tưởng lời Mẹ hắn nói.
“Cha con là đệ tử Thiên Nhất Giáo, lại là đệ tử nòng cốt, Thánh Nhân trong tộc lại là thái thượng trưởng lão của Thiên Nhất giáo, chỉ cần lộ ra một chút tin tức chắc chắn Lưu Gia sẽ bị nhằm vào.”
“Vậy nói đúng ra, đợi tới ngày con xong lễ thành nhân, có thể ngồi ghế gia chủ Lưu Gia. Thiên Nhất Giáo Thánh Nhân tới g·i·ế·t Lưu Chính Đại, con lên làm gia chủ.?” Sở Phong nghe vậy cười nói.
“Đúng vậy, con lên làm gia chủ Lưu Gia, cùng Sở Gia ở ngoài, nội ứng ngoại hợp từng bước diệt trừ sức mạnh của Lưu Gia, sẽ không chút khó khăn.” Hoàng Tư Phương nghe vậy liền gật đầu nói.
“Như vậy có chút đơn giản, nhưng con bị bắt đi mười năm năm, trở về đột ngột như vậy liệu có thể làm gia chủ mới không ?”
“Không thành vấn đề, Lưu Gia Gia Chủ người bắt buộc phải là nam nhân, gia chủ đời trước nếu có con trai được quyền chỉ định lựa chọn.”
“Nếu Lão già đó chỉnh định Lưu Chính An thì làm sao đây.” Sở Phong cười hỏi.
“Lưu Chính Đại chắc chắn không dám tuyển hắn, trưởng lão tộc hội sẽ không cho phép một đứa bại gia chi tử như nó lên làm gia chủ, trong trưởng lão tộc lưu gia cũng vẫn là có Sở Gia người không sai được.
Mà Con thiên phú như vậy, trở về lúc này lại càng mang lại tỉ lệ cao hơn. Lưu Chính Đại chắc chắn muốn nắm chức gia chủ một mạch này vào tay, không để cho hai đệ đệ hắn nắm.”
“Nếu con không trở về Mẹ dự tính thế nào.?”
“Ta sau khi tính toán con còn an toàn, lại tính toán khoảng mười năm năm sau có thể gặp lại con liền chưa từng nghĩ tới chuyện kia. Nếu không diệt cả Lưu Gia được, g·i·ế·t một cái Lưu Chính Đại cũng đủ làm cho Lưu gia vốn đã yếu hơn Sở gia lại càng thất thế hơn.”
“Vấn đề cuối cùng, Con không phải người Lưu Gia, lúc nhận huyết mạch giải quyết thế nào đây.?”
“Ta dự định để con cùng Lưu Chính Đại gặp riêng, sau đó sử dụng huyễn cảnh lừa dối hắn.”
“Cái Huyễn Trận bàn đó dùng thật tốt.” Sở Phong cảm khái rồi nói tiếp.
“Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngay hôm nay đi. Huyễn trận gì đó cũng không cần đâu Mẹ, lần trước tại Đan Thành gặp phải Lưu Chính An con tiện tay lấy một chút tinh huyết, hẳn là đủ dùng.”
Hoàng Tư Phương nghe vậy thì có chút ngẩn ngơ, liếc mắt nhìn Sở Phong một cái thật lâu, sau cùng cũng gật đầu. Lấy ra một cái lệnh bài khẽ truyền âm một lúc liền xong.
Sở Phong thấy Hoàng Tư Phương làm xong liền nói “Mẹ là yêu nhân hỗn huyết sao ?.”
“Đúng vậy, con cũng có yêu huyết, Bà Ngoại con là hoàng tộc trong yêu tộc .” Hoàng Tư Phương nghe vậy thì giật mình hỏi.
“Khó trách yêu huyết của Mẹ nồng đậm như vậy, bà ngoại không người là hoàng tộc của Phượng Hoàng nhất Tộc.”
“Năm đó Bà Ngoại con vì phạm phải tộc quy, bị người trong tộc tới bức tử Cha ta mang Mẹ ta đi, ta còn có một vị ca ca, hắn thức tỉnh Phượng huyết nên cũng bị mang đi.”
“Ta không thức tỉnh Hoàng huyết vốn là sẽ bị g·i·ế·t, nhưng Ca ca cùng Mẹ cầu xin mới được tha. Sau đó lại bị Phượng Hoàng tộc truy sát, lúc nguy cấp được sư phụ cứu giúp cho nên mới gia nhập Thiên Cơ Cốc, sau đó không ngờ lại hai lần chạy trốn khỏi cốc.”
Hoàng Tư Phương một lời kể lại, sau đó thở dài đôi mắt còn có chút ướt.
“Mẹ, kiếp này người có ta. Bao nhiêu thù oán chúng ta lần lượt trả. Người nói muốn diệt cái nào liền diệt cái đó.”
Sở Phong tán gái giỏi nhưng an ủi người khác, nhất là Mẹ hắn thì lại không nghĩ ra lời. Tình huống này hắn không có chút kinh nghiệm tiền kiếp nào.
“Được rồi, được rồi, Mẹ biết con hiếu thuận. Những chuyện đó để nói sau đi,” Hoàng Tư Phương còn chưa nói xong liền phát hiện lệnh bài truyền tin đã tới, liền ra hiệu cho Sở Phong rồi đi ra mở cửa.
“Lão gia, ngài tới rồi.” Hoàng Tư Phương mắt vẫn có chút ướt từ khi nãy liền cười nói.
“Phương Nhi, nàng khóc.” Lưu Chính Đại không để ý trong phòng, chỉ nhìn Hoàng Tư Phương nhíu mày hỏi.
“Lão gia, Phong nhi trở về rồi.” Hoàng Tư Phương mắt lại càng ướt nói.
“Phong nhi, trở về rồi, nó ở đâu.” Lưu Chính Đại ngẩn người một chút liền lớn giọng nói. Mà tầng hai lối đi cũng có ít người lại nhìn về bên này.
“Lão gia vào phòng rồi nói.” Hoàng Tư Phương kéo Lưu Chính Đại vào phòng rồi liền đóng cửa.
Mà Lưu Chính Đại trước mặt lúc này là một niên anh tuấn, thân cao thước tám, dáng vẻ thư sinh, khuôn mặt sáng sủa, da dẻ trắng trẻo.
“Con là Phong nhi ?” Lưu Chính Đại kinh ngạc hỏi.
Sở Phong không nói gì, chỉ nhìn về phía Hoàng Tư Phương giả vờ nghi hoặc hỏi.
“Mẹ, đây là Cha ta ?”
Mà Lưu Chính Đại cũng quay sang nhìn nàng, dù sao Hoàng Tư Phương là người gọi lão tới đây. Chuyện con trai bị mang đi lúc trước khiến lão vẫn luôn hổ thẹn với người vợ này.
“Không sai, đây là cha con.” Hoàng Tư Phương gật đầu đáp.
“Cha, ngươi cần kiểm tra không ?” Sở Phong rất trực tiếp hỏi Lưu Chính Đại.
Mà Lưu Chính Đại nghe vậy liền ngẩn người, đứa con này cũng quá trực tiếp rồi, lão còn đang muốn thân quen một chút rồi mới đưa ra yêu cầu này.
“Không vội, trước nói cho ta biết làm sao con có thể trở về được.” Lưu Chính Đại khoát tay rồi ngồi xuống nói, mà từ lúc nhìn thấy Sở Phong lão dùng thần thức cảm nhận huyết mạnh của hắn.
Là gia chủ một là tu vi cũng sắp tới Vương cảnh lão rất tin tưởng vào phán đoán của mình. Người thiếu niên này hẳn thật là con hắn, không phải là nói bừa. Huyết mạch Lưu gia tương đối nồng đậm, mà lại càng thân cận lão.
“Sư Phụ bảo con trở về, vậy nên con liền về.” Sở Phong ngồi xuống bình tĩnh đáp.
Hoàng Tư Phương chưa từng hỏi Sở Phong những năm này làm sao trải qua, mà Sở Phong cũng không có ý kể.
Tại tu chân giới hung hiểm vô số mà kì ngộ cũng rất nhiều, có những chuyện người hỏi muốn nghe nhưng người nói không muốn kể.
“Sư thừa con ở nơi nào, nếu có thể Ta cùng mẹ con cần phải tới cảm tạ ơn giáo dưỡng con những năm này.” Lưu Chính Đại nghe vậy liền cười nói.
“Người năm đó bắt con đi cùng sư phụ không phải một người, là trên đường cướp được. Sư môn ẩn thế, Cha không cần biết tới.” Sở Phong cường ngạnh đáp.
Lưu Chính Đại nghe vậy có chút nhíu mày, sau đó rất nhanh lại dãn ra. Trong đầu liền suy diễn đủ thứ, mà cuối cùng lão liền kết luận Sở Phong nói thật.
Nếu sư thừa không đủ mạnh, thì đứa con này cũng không thể mười năm tuổi Kết Đan hậu kỳ tu vi như vậy. Để bồi dưỡng ra một thiên tài như vậy, Lưu gia cũng phải dốc toàn lực bồi dưỡng từ nhỏ chứ không phải dễ dàng.
“Ừ, chuyện này nói sau đi, lát nữa theo ta về phủ. Thông báo một chút cho trưởng lão hội, ngày mai làm lễ nhận tổ. Không vấn đề gì chứ ?”
Sở Phong gật đầu không nói gì, cha con gặp lại nhưng không mang tới bao nhiêu không khí vui mừng, cảm giác mọi thứ có chút lắng xuống.
Hoàng Tư Phương thấy chuyện đã định, không khí lại có chút không tốt lắm liền nói.
“Tiên Nhi cùng Tiểu Anh đang ở phòng kế bên,lão gia, hay là ta gọi chúng nó qua đây.”
“Vậy cũng được,lại gọi thêm mấy món, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện.” Lưu Chính Đại nghe vậy liền cười đáp.
Đợi Hoàng Tư Phương đi rồi, Lưu Chính Đại mới quay sang hỏi Sở Phong.
“Cảm giác gặp lại người nhà khó khăn sao ?”
“Có chút không thích ứng.” Sở Phong trầm ngâm một chút rồi đáp.
“Ta cả đời chỉ có hai người con trai, con từ nhỏ đã bị mang đi, trong chuyện này thật là ta có lỗi, khi đó chủ quan không để ý tới ý đồ của đám người kia, khiến con phải xa nhà mười năm năm.”
“Chuyện đã qua con cũng đã về, Cha không cần phiền lòng nữa, năm đó nếu không bị mang đi chưa chắc con đã gặp được Sư Phụ.”
“Coi như là nhân hoạ đắc phúc đi, con có mười hai cái tỷ muội, một cái đệ đệ. Lát nữa Tiên Nhi qua đây hai đứa thân quen một chút, sau này để nó giúp con làm quen với mọi người trong nhà.”
Sở Phong cũng chỉ gật đầu đáp ứng. Mà chẳng phải đợi lâu, chỉ một lát Hoàng Tư Phương đã dẫn hai người kia vào phòng.
Qua một hồi chào hỏi cùng giới thiệu, Lưu Ly Tiên càng kinh ngạc trước thân phận của Hắn. Còn đứa bé Tiểu Anh kia lại càng tò mò, trong bữa ăn còn dòm ngó Sở Phong không ít lần.
Không khí ăn uống tương đối vui vẻ, bữa trưa kết thúc, Sở Phong liền đi theo sau Lưu Chính Đại cùng Hoàng Tư Phương trở lại Lưu Phủ. Trên đường đi Lưu Ly Tiên thi thoảng lại hướng Sở Phong giới thiệu một vài điều về Lưu Gia.
Mặc dù thông qua Thiên Tửu Lâu cùng Hoàng Tư Phương nói lại Hắn đã nắm rõ không ít. Nhưng vẫn là chăm chú lắng nghe, diễn xuất vô cùng tốt.
Trở lại Lưu Phủ náo động ngược lại vô cùng lớn, nhất là đối với trong dòng chính của Lưu Chính Đại.
Chỉ trong ít phút thông báo ngắn ngủi, sân lớn phía trước đã tụ tập kín người, còn có không ít người đang chạy tới, vô cùng náo nhiệt.
Cao tầng Lưu Gia cũng rất nhanh xuất hiện, trong đó có hai người đệ đệ của Lưu Chính Đại, cùng với hai vị Thái Thượng Trưởng Lão.
Hai cái đệ đệ của Lưu Chính Đại tu vi không sai biệt lắm đều đạt tới Đạo Hư Trung, Hậu Kỳ kém lão ta một chút. Hai vị Thái Thượng càng là Vương Cảnh Độ Kiếp.
Ngược lại những người tới cuối cùng là một đám hậu bối Lưu Gia, tuổi tác cùng Sở Phong không sai biệt lắm.
Mấy người đi đầu Sở Phong rất nhanh nhận ra là Lưu Chính An, đi bên cạnh còn có Lưu Chính Hải cùng Lưu Chính Phúc, là con trai hai người đệ đệ kia của Lưu Chính Đại.
Trái ngược với Lưu Chính An một thân tu vi căn cơ không vững, đắp lên từ đan dược. Hai người người căn cơ tương đối vững chắc, khí tức cũng mạnh mẽ hơn không ít.
Lưu Chính Phúc tu vi cũng tới Kết Đan Hậu Kỳ, còn Lưu Chính Hải không kém bao nhiêu cũng là Trung Kỳ nhưng không chút yếu hơn bao nhiêu, kém một chút liền bước vào hậu kỳ.