Tạ Vô Khuyết không có thời gian để nghỉ ngơi. Dù vừa vượt qua thử thách thứ hai đầy cam go, nhưng ngay khi lời của Người Thử Thách vang lên, hắn đã cảm nhận được một sự thay đổi rõ rệt trong không khí xung quanh mình. Không gian này không còn là khu rừng âm u ban nãy, mà đã biến hóa thành một vùng đất kỳ lạ, như thể bước vào một cõi khác, hoàn toàn xa lạ.
Bầu trời trên cao tối đen, không một vì sao, không ánh trăng, chỉ có những vệt mây đen cuồn cuộn, u ám. Mặt đất dưới chân hắn dường như không vững, từng bước đi của hắn tạo ra tiếng vang khe khẽ, như thể có thứ gì đó âm thầm theo dõi.
Ánh mắt Tạ Vô Khuyết sắc bén, không để lỡ bất kỳ dấu hiệu nào của nguy hiểm. Hắn biết rằng thử thách thứ ba không dễ dàng như những gì hắn đã trải qua. Đây không chỉ là cuộc chiến với sức mạnh, mà còn là cuộc chiến với chính bản thân, với những điều sâu thẳm trong tâm hồn.
Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên từ phía xa. Hắn không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một cơn sóng khí lạnh lẽo ập đến, như thể có một thứ gì đó rất lớn đang tiến lại gần. Ngay lập tức, Tạ Vô Khuyết rút thanh kiếm trong tay, chuẩn bị đối mặt với bất kỳ kẻ thù nào.
Từ đằng xa, bóng tối như có hình thù. Một bóng đen khổng lồ từ từ xuất hiện, những bước đi của nó khiến mặt đất rung chuyển. Đôi mắt đỏ rực của nó lóe lên trong bóng tối, phát ra một ánh sáng ma quái. Chẳng phải con thú khổng lồ mà hắn đã đánh bại trước đây, mà là một sinh vật hoàn toàn khác biệt. Đó là một bóng hình lạ lùng, như một bóng ma sống, với thân thể mờ mịt nhưng lại có vẻ đặc biệt nguy hiểm.
“Ngươi đã sẵn sàng đối mặt với thử thách thật sự chưa?” Một giọng nói vang lên từ trong bóng tối, giọng nói lạnh lẽo, như thể đến từ nơi sâu thẳm trong tâm hồn.
Tạ Vô Khuyết không trả lời ngay lập tức, hắn chỉ lặng lẽ quan sát, cảm nhận sự hiện diện của kẻ đối diện. Hắn biết đây không phải là một sinh vật đơn giản, mà có thể là sự phản chiếu của một phần nào đó trong chính hắn. Có thể là bóng tối trong lòng, có thể là những nỗi sợ hãi chưa được đối mặt.
“Ngươi sẽ không vượt qua được,” giọng nói lại vang lên, lần này với một sự khẳng định đầy uy quyền. “Không ai có thể chống lại bóng tối trong chính mình.”
Lời nói như những lời nguyền rủa, khiến Tạ Vô Khuyết cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc cơ thể. Tuy nhiên, hắn không do dự, không thể để cảm giác sợ hãi chi phối bản thân. Nếu như đây thực sự là bóng tối trong lòng mình, hắn phải đối diện và vượt qua nó, không thể trốn tránh.
“Ta không sợ,” hắn cất tiếng, giọng khẳng định. “Đây chỉ là thử thách mà ta phải vượt qua.”
Ngay lập tức, bóng đen lao về phía hắn với tốc độ không thể tưởng tượng được, một luồng sức mạnh vô hình đẩy mạnh về phía Tạ Vô Khuyết, khiến hắn cảm thấy như bị một áp lực khủng kh·iếp đè lên cơ thể. Cảm giác như không khí xung quanh đang trở nên dày đặc, như thể có một sức mạnh vô hình đang kìm giữ hắn.
Tạ Vô Khuyết không chịu khuất phục, hắn lùi lại một bước, tập trung toàn bộ tâm trí vào kiếm trong tay. Đúng lúc bóng đen lao đến, hắn vung kiếm chém ra một đường kiếm sắc bén, một chiêu thức tinh nhuệ mà hắn đã luyện tập trong suốt thời gian qua.
Thanh kiếm sáng lấp lánh, cắt không khí, nhưng khi v·a c·hạm với bóng đen, nó chỉ tạo ra một tiếng vỡ vụn mà không thể xuyên thủng được cơ thể của sinh vật đó. Bóng đen như hòa vào không khí, không thể chạm tới được, nhưng lại tái xuất hiện ngay phía sau Tạ Vô Khuyết. Một cú đấm từ bóng đen vung tới, không có thời gian né tránh, Tạ Vô Khuyết bị đẩy ngã, văng ra xa vài bước.
Một cảm giác nóng rát lan tỏa khắp người hắn. Hắn đứng dậy, lắc đầu để xua đi cơn choáng váng, đồng thời cảm nhận được cái giá phải trả cho sự bất cẩn. Bóng đen không phải là một đối thủ thông thường, nó không chỉ đánh vào thể xác mà còn đánh vào tâm trí hắn. Nó như thể đang chơi đùa với sự sợ hãi và những lo lắng sâu thẳm trong lòng hắn.
“Ngươi sẽ không thể thắng được, vì ngươi chính là bóng tối đó,” giọng nói lại vang lên, lần này đầy chế giễu.
Tạ Vô Khuyết cảm nhận được điều đó. Những lời nói không chỉ là sự đe dọa, mà còn là sự phản ánh nỗi sợ hãi tiềm ẩn trong hắn. Những lo lắng về việc bản thân không đủ mạnh mẽ, không thể đi tiếp, không thể đối mặt với những thử thách sắp tới. Nhưng hắn không thể để mình b·ị đ·ánh bại bởi những cảm xúc đó.
Một quyết tâm mới trỗi dậy trong hắn. Hắn phải đối mặt với bóng tối trong lòng mình, và không để nó chi phối. Tạ Vô Khuyết nắm chặt kiếm, cảm nhận năng lượng trong cơ thể mình dâng lên. Mỗi v·ết t·hương, mỗi đau đớn, đều là bài học để hắn trưởng thành hơn.
“Ngươi sai rồi,” hắn nghiến răng nói, ánh mắt rực lửa. “Bóng tối không thể đánh bại ta, vì ta sẽ không bao giờ để nó chiếm lấy ta.”
Cảm giác mạnh mẽ từ nội tâm bùng lên, Tạ Vô Khuyết lao vào bóng đen, thanh kiếm trong tay như một tia chớp sắc bén. Hắn không còn chỉ chiến đấu với sinh vật đó, mà còn chiến đấu với chính bản thân mình, với những nỗi sợ hãi đã luôn hiện diện trong tâm trí. Tạ Vô Khuyết cảm nhận được sức mạnh dâng trào trong cơ thể mình. Mỗi một nhịp đập của trái tim như một nhắc nhở, một lời khẳng định rằng hắn không thể khuất phục. Hắn không chỉ đang chiến đấu với sinh vật bóng tối kia, mà còn chiến đấu với chính nỗi sợ hãi, sự do dự và những nghi ngờ trong lòng mình. Mỗi đòn t·ấn c·ông của bóng đen đều như một lời dằn vặt, như một lời cảnh báo: hắn không đủ mạnh để đi tiếp, hắn sẽ thất bại.
Nhưng chính lúc này, Tạ Vô Khuyết cảm thấy rõ ràng hơn bao giờ hết, một điều mà hắn đã biết từ lâu: Sự mạnh mẽ không phải đến từ việc loại bỏ tất cả nỗi sợ hãi, mà là việc đối diện và vượt qua chúng.
Bóng đen lại lao đến, lần này với một tốc độ cực kỳ nhanh chóng, không để hắn có một giây để chuẩn bị. Tạ Vô Khuyết không hoảng sợ, mà chỉ hít một hơi thật sâu, cảm nhận dòng khí trong người, sự tĩnh lặng giữa những hỗn loạn. Hắn di chuyển nhanh như một tia chớp, tránh khỏi đòn t·ấn c·ông của bóng đen, rồi lập tức vung kiếm về phía nó.
Lưỡi kiếm sáng ngời, xuyên thủng không gian, nhưng lại một lần nữa gặp phải sự chống đỡ của bóng đen. Cơ thể của nó như tan ra thành khói mờ, lưỡi kiếm chỉ cắt xuyên qua không khí, không thể chạm vào vật chất thật sự của nó.
Tạ Vô Khuyết không để mình bị mất bình tĩnh. Hắn hiểu rằng con quái vật này không phải tồn tại trong thế giới vật lý bình thường. Nó chỉ là hiện thân của những điều không thể nắm bắt, những bóng tối vô hình trong tâm trí hắn. Để đánh bại nó, hắn không thể chỉ dùng kiếm, mà phải đối mặt với những gì sâu thẳm trong tâm hồn.
Nhìn bóng đen, Tạ Vô Khuyết cảm thấy như mình đang nhìn vào chính những nỗi sợ hãi của bản thân. Bóng tối không phải là kẻ thù bên ngoài, mà chính là sự yếu đuối, sự thiếu tự tin, và những nỗi lo lắng luôn tồn tại trong tâm trí hắn.
Mắt hắn nheo lại, tập trung cao độ, như thể muốn nhìn thấu bản chất của bóng tối. “Không phải ngươi, mà là ta, sẽ quyết định ta là ai!” Tạ Vô Khuyết tự nói thầm trong lòng.
Một quyết tâm mới bùng lên trong người hắn. Hắn không cần phải chiến đấu với bóng tối bằng sức mạnh vật lý, mà phải chiến đấu bằng sự hiểu biết và sự kiên cường trong tâm hồn. Hắn phải làm cho bóng tối hiểu rằng hắn không phải là kẻ dễ bị khuất phục.
Tạ Vô Khuyết hít một hơi thật sâu, rồi đột nhiên nhắm mắt lại. Hắn không cố gắng đối phó với bóng đen nữa, mà thả lỏng bản thân, hoàn toàn buông bỏ sự lo lắng. Mọi suy nghĩ về việc chiến thắng hay thất bại đều tan biến. Chỉ còn lại một sự bình yên tuyệt đối, một sự kết nối sâu sắc với chính bản thân hắn. Hắn để cảm xúc tự do chảy trong cơ thể, không còn sợ hãi, không còn do dự.
Bóng đen, thấy vậy, bất ngờ ngừng lại, dường như không thể hiểu được hành động của Tạ Vô Khuyết. Nó đờ đẫn trong không gian, không t·ấn c·ông nữa mà chỉ nhìn hắn chằm chằm, như muốn thăm dò điều gì đó.
Lúc này, Tạ Vô Khuyết mở mắt ra. Một luồng sáng mãnh liệt tỏa ra từ đôi mắt hắn, ánh sáng đó như thể xuyên thủng bóng tối xung quanh. Cảm giác mạnh mẽ lan tỏa từ cơ thể hắn, như một luồng năng lượng thuần khiết không bị cản trở.
Tạ Vô Khuyết vung kiếm lên, không phải để t·ấn c·ông, mà để khắc họa một đường nét của sự mạnh mẽ trong tâm hồn mình. Thanh kiếm trong tay hắn không phải là v·ũ k·hí duy nhất, mà chính là sự tự tin, là niềm tin vào bản thân. Một nhát kiếm sắc bén cắt ngang không gian, để lại một vết rạch sáng rực trong màn đêm.
Bóng đen dường như không thể chịu đựng được ánh sáng ấy. Nó lùi lại, cơ thể dần mờ nhạt, như một ảo ảnh bị tan biến trong không khí. Hắn không phải tiêu diệt bóng tối, mà chỉ cần xua tan nó bằng sự tự tin và bản lĩnh của chính mình.
Chỉ sau vài giây, bóng đen hoàn toàn biến mất. Không khí lại trở nên yên tĩnh. Tạ Vô Khuyết đứng đó, cảm nhận được sự thay đổi trong tâm hồn. Hắn không còn cảm thấy sợ hãi, không còn cảm thấy bất lực trước bóng tối nữa. Hắn đã vượt qua chính mình.
Người Thử Thách đứng quan sát từ phía xa, ánh mắt không rời khỏi Tạ Vô Khuyết. Đến khi bóng đen biến mất hoàn toàn, ông ta mới cất tiếng.
“Ngươi đã thành công,” Người Thử Thách nói, giọng điềm tĩnh. “Không phải chiến thắng bên ngoài, mà là chiến thắng trong chính tâm hồn ngươi.”
Tạ Vô Khuyết không đáp lại ngay lập tức. Hắn vẫn đứng đó, cảm nhận sự thanh thản trong lòng mình. Đây không phải là chiến thắng dễ dàng, nhưng nó là một chiến thắng thực sự, một chiến thắng mang lại sự trưởng thành.
“Ta đã hiểu,” hắn nói cuối cùng, giọng vững vàng hơn bao giờ hết.
Người Thử Thách gật đầu. “Vậy ngươi đã sẵn sàng cho thử thách tiếp theo. Nhớ rằng, con đường tu tiên không chỉ là cuộc chiến với thế giới bên ngoài, mà còn là cuộc chiến với chính bản thân mình. Ngươi càng hiểu rõ mình, càng mạnh mẽ.”