Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4: Bị từ hôn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Bị từ hôn


Những lời này giống như một thanh kiếm sắc, đâm vào lòng Ôn Ly đau nhức. Nàng theo bản năng cắn cắn môi, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy khổ sở.

“Đóng nguồn điện.” Ôn Ly trả lời trảm định tiệt thiết. (chắc chắn)

[Xin hỏi người chơi hỏi như vậy, là xuất phát từ hiếu kỳ đơn thuần, hay là muốn đóng nguồn điện?]

Vệ Anh nói xong liền bước ra khỏi đại sảnh, đụng phải Ôn Ly ở ngoài cửa. Thấy mặt Ôn Ly hơi lộ chút tái nhợt, Vệ Anh mấy máy khóe miệng nhưng không có ra tiếng.

Bước chân Ôn Ly bỗng dừng lại, Hồng Nhị cầm đầu ngón tay hơi lạnh của nàng, xem như an ủi.

…. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chữ nhỏ trước mắt biến mất.

“Giả bộ bất tỉnh.”

Đại phu hướng Ôn Bình vái một cái, cung kính nói: “Hộ quốc công không cần lo lắng, Đại tiểu thư chỉ là thân thể quá yếu, điều dưỡng tốt liền không có gì đáng ngại nữa.”

“Tiểu thư cô hù c·h·ế·t nô tì rồi!” Hồng Nhị bổ nhào vào trước giường Ôn Ly, khóc đến nước mũi giàn giụa, “Vừa rồi mạch tượng của cô yếu đến mức gần như không có cô biết không!”

Ôn Ly thở dài, ở trong lòng hỏi: “Hệ thống, ngươi ở đâu?”

[Đúng vậy.]

Hồng Nhị sửng sốt một chút, lấy lại tinh thần nói: “Nô tì tuân mệnh.”

Hồng Nhị sửng sốt, vội đuổi theo, “Tiểu thư, cô đi đâu vậy?”

Tần hầu gia nghĩ không sai, sau khi Tần Phương Quỳnh gả vào Ôn phủ, khắp nơi chèn ép Ôn phu nhân. Ôn phu nhân ở trong chiến loạn ăn không ít khổ, xương cốt vốn đã yếu, sinh Ôn Ly xong không quá hai năm liền qua đời. Khi mẫu thân Ôn Ly còn trên đời, Ôn Bình đối nàng sủng ái có thừa, nhưng Ôn phu nhân vừa c·h·ế·t, Tần Phương Quỳnh lại vì ông ta sinh một đôi Long Phượng thai, Ôn Bình liền không lại đặt tâm tư lên người nữ nhi này nữa. Sau này Ôn Kỳ biết chuyện, chuyện thích làm nhất chính là cùng nương bắt nạt tỷ tỷ này, mà Ôn Ly tính cách lạnh nhạt, cũng chỉ đối các nàng lần nữa nhường nhịn. Ôn Kỳ nằm mơ cũng không nghĩ đến, tỷ tỷ mà nàng ta mặc sức vân vê bóp nặn lại có lá gan đánh nàng ta!

Thấy vẫn không có người đến gọi mình, nghĩ rằng xem ra lần này Ôn lão gia là làm thật. Tuy rằng trước kia ở trường cảnh sát cũng từng trải quan huấn luyện nghiêm khắc, nhưng không có hạng mục quỳ. Nếu như lại tiếp tục quỳ, hai chân nàng xem như bị phế.

“Chuyện không liên quan đến em.” Ôn Ly nhấc chân đi vào bên trong, Hồng Nhị vui vẻ đi sau lưng nàng, hỏi: “Tiểu thư, ngài đi đâu vậy?”

[Mất đi tất cả tri giác. Thời gian hạn định là năm phút, năm phút sau hệ thống sẽ tự cưỡng chế khởi động.]

Lòng Ôn Ly trầm xuống, nàng nhìn Ôn Kỳ, vẻ mặt chuyên chú, “Ngươi có yêu hắn không?”

‘Chính ngươi đi từ đường quỳ cho ta, không có ta cho phép, không cho đứng lên!” Môi Ôn Bình bởi vì tức giận mà có chút run run, “Cũng không cho ăn cơm!”

“Tiến vào trạng thái hôn mê sẽ thế nào?”

Ôn Ly không nói rõ hắn là ai, nhưng Ôn Kỳ vẫn hiểu nàng đang nói đến ai.

Ôn Ly vừa quỳ liền quỳ hai canh giờ.

Ôn Kỳ đi đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh Ôn Ly, nghiêng người nhỏ giọng nói: “Đại tỷ, nếu ngươi c·h·ế·t, không có người thay ta gả vào Khánh vương phủ, ta và phụ thân đều sẽ rất khó xử.”

Hồng Nhị hấp tấp chạy vào phòng Ôn Ly, thở hổn hển nói: “Tiểu, tiểu thư, Khánh, Khánh vương ngài ấy đến đây!” (đọc tại Qidian-VP.com)

[Xin hỏi người chơi vì sao phải đóng nguồn điện?]

Ôn Ly nhìn Vệ Anh trước mắt, sắc mặt đã tốt hơn ngày ở trong thôn không ít, trên đầu đội phát quan, tóc đen mềm mại dài đến giữa lưng, trên người mặc bộ cẩm bào màu vàng sáng, tôn hắn càng thêm tinh xảo.

“Ở đại sảnh nói chuyện với lão gia.” Hồng Nhị đáp.

Có điều ở trong mắt Ôn Kỳ thì chuyện hoàn toàn không phải như vậy.

Nàng ta lãnh đạm cười nói: “Con cháu Ôn gia chúng ta, sao có thể bị câu thúc trong tình yêu nam nữ. Phu quân tương lai của ta, nhất định phải là chân long thiên tử.”

Ôn Ly: “…..”

Ôn Ly tác chiến rất thành công, chờ năm phút sau trạng thái hôn mê được giải trừ, nàng đã thoải mái dễ chịu nằm ở trên giường.

Ôn Ly đối Ôn Bình làm cái lễ, nói: “Nữ nhi là tới thỉnh an phụ thân.”

Vệ Anh cười nhạo một tiếng, không nói gì.

Ôn Ly cụp mắt, dịu ngoan đáp: “Phụ huân giáo huấn phải.”

“Ngươi lại dám đánh ta?!” Lúc này trình độ khiếp sợ của Ôn Kỳ không thua gì tâm trạng khi biết được Tam Hoàng là một con c·h·ó đoạn tụ, “Ta lớn như vậy, còn không có người dám đánh ta đâu!”

“Đi Từ đường quỳ.”

Ôn Ly trong lòng vừa động, suy nghĩ giây lát rồi hỏi Hồng Nhị: “Giờ hắn đang ở đâu?”

Khác với mẫu thân của nàng ta, mẫu thân Ôn Ly chỉ là một cô nữ (bé gái mồ côi), còn là Ôn Bình tiện tay cứu vào năm chiến loạn Tây Bắc. Ưu thế duy nhất của Ôn Kỳ đó là mẫu thân nàng ta là thiên kim của Tần Hầu gia, gả vào Ôn phủ sớm hơn chút. Phải gả nữ nhi cho người khác làm thiếp thất, trong lòng Tần hầu gia vẫn có chút chán ghét, chỉ vì nữ nhi của chính mình thích Ôn Bình, Ôn phu nhân lại là một cô nữ không có bối cảnh, nghĩ đến gả vào cũng sẽ không bị ăn thiệt thòi gì, cũng liền hướng Hoàng thượng xin thánh chỉ tứ hôn.

Hình như Ôn Bình còn muốn nói gì đó lại bị Vệ Anh đánh gãy, “Đủ, việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích.”

“Ôn gia và ngài đã có hôn ước từ sớm, chúng ta không thể gả Ôn Kỳ cho ngài, lòng có bất an cho nên mới nghĩ gả Tiểu Ly cho ngài làm bồi thường.”

Chương 4: Bị từ hôn (đọc tại Qidian-VP.com)

Ôn Ly cười cười, “Đi, chúng ta đi thỉnh an cha.”

Ôn Ly chớp chớp mắt, hỏi: “Chấm màu đỏ này chính là chốt đóng mở nguồn điện à?”

“Luyện giáo!”

Có điều, là một cảnh sát nhân dân ưu tú, còn là phần tử tinh anh trong đó, đối với kẻ địch khởi xướng đánh chính diện, nàng thật sự không có lý do không né tránh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ôn Bình hừ một tiếng: “Ngươi vẫn nên nằm ở trên giường cho khỏe đi! Ngươi nói Ôn gia chúng ta làm sao có thể sinh ra một nữ nhi như ngươi, đưa cho người người ta cũng không cần!”

Ôn Ly bám Hồng Nhị đứng lên, “Ta không có bệnh.” Nàng đi đến bên cửa sổ trầm tư một lát, phân phó Hồng Nhị: “Hồng Nhị, em đi ra ngoài hỏi thăm chút về hướng đi của Khánh vương phủ và Đông cung đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Có điều Ôn Kỳ ngược lại vô cùng thích thú, nàng ta liếc mắt sang đại phu ở bên cạnh, phân phó nói: “Chăm sóc Đại tiểu thư thật tốt, biết không? Nếu nàng có chuyện gì không hay xảy ra, ta chỉ hỏi ngươi thôi.”

Ôn Bình nói xong liền sải bước rời đi, Ôn Ly đứng tại chỗ một lúc lâu, quay đầu bước đi.

Ôn Ly thở dài một tiếng, đứng ở ngoài ngưỡng cửa im lặng nghe.

Cái tát vừa rồi của Ôn Ly lực đạo tuyệt đối không thể tính là nhẹ, Ôn Bình nhìn khuôn mặt hơi sưng của Ôn Kỳ, sắc mặt cũng đen theo.

Ôn Ly không phải đi mà là chạy, Hồng Nhị liền chạy chậm đi theo sau nàng. Vừa đến cửa, Ôn Ly chợt nghe giọng nói lạnh lẽo của Vệ Anh từ bên trong truyền ra, “Tóm lại, ta sẽ không cưới Ôn Ly.”

Ôn Bình chắp tay sau lưng, hừ một tiếng, “Quỳ hai canh giờ đã thành như vậy, nào có giống nữ nhi Ôn gia chúng ta!”

Ôn Kỳ mặt biến sắc, nàng ta đứng dậy khỏi giường, từ trên cao nhìn xuống Ôn Ly, “Đại tỷ, người còn chưa có gả đi đã bắt đầu tâm tâm niệm niệm rồi à? Ngươi vẫn nên bớt lo nghĩ đi, sớm dưỡng tốt thân mình.”

Đại phu bên cạnh lau mồ hôi lạnh trên trán, thở dài một hơi nói, “Đại tiểu thư, ngài rốt cuộc đã tỉnh.”

Ôn Kỳ ngẩn người, sau đó khóe miệng cong lên một nụ cười yếu ớt, “Đúng thì sao?”

Hồng Nhị vụng trộm cầm đến cho Ôn Ly chút thức ăn, vừa bước vào Từ đường liền thấy cảnh Ôn Ly ngất đi, ném mâm trong tay đi, thất thanh hét lên, “Người tới! Đại tiểu thư ngất rồi!!!”

Ôn Bình chân trước vừa mới đi, chân sau Ôn Kỳ liền đi vào. Nàng ta tâm cao khí ngạo nhìn thoáng qua Ôn Ly nằm ở trên giường, cười giả dối nói: “ui, tỷ tỷ, sao sắc mặt ngươi tái nhợt như thế, thật sự là vừa thấy đã thương đó.”

Mà cái tát này, chỉ là động tác phản xạ có điều kiện kèm theo mà thôi.

[Mời người chơi cẩn thận đọc quy tắc trò chơi điều 3: ở trong quá trình chơi bản hệ thống sẽ luôn làm bạn với người chơi.]

[Tên nhân vật: Ôn Bình; thân phận nhân vật: phụ thân Ôn Ly, từng là Binh mã Đại nguyên soái, bình định loạn chiến Tây Bắc, sau được phong làm Hộ quốc công. Đương nhiệm chức ở bộ Binh.]

Ôn Bình nói xong liền phẩy tay áo bỏ đi, Ôn Kỳ lau khô nước mắt ở khóe mắt, quay đầu cười đắc ý nhìn Ôn Ly rồi vội vàng đuổi kịp Ôn Bình, “Phụ thân đừng tức giận, tức hỏng thân mình thì không đáng giá đâu.”

Ôn Ly im lặng một lúc mới nói: “Ngươi chỉ là muốn thỏa mãn lòng hư vinh của chính mình.”

Ôn Ly vô tội chớp chớp mắt, suy yếu nhìn đại phu.

Ôn Kỳ nói xong liền dứt khoát đi ra khỏi phòng Ôn Ly, Đại phu cũng cáo lui ra ngoài. Ôn Ly vừa mới ngồi dậy, Hồng Nhị đã nhào lên, “Tiểu thư cô làm gì vậy, thân thể cô không tốt, mau nằm xuống giường đi!”

Đại phu vội liên tục đáp ứng.

Lúc nàng ta còn đang khiếp sợ, một nam nhân trung niên đã trầm mặt đi tới, “Chuyện gì mà ầm ĩ vậy hả?”

Nàng đang muốn tiến lên nói chút gì, Vệ Anh đã không chút do dự nhấc chân bước qua người Ôn Ly.

Ôn Bình là Hộ quốc công, ngựa chiến nửa đời. Mặt ông ta vừa đen, ngay cả tướng sĩ ba quân đều sợ, càng không cần phải nói đến mọi người trong Ôn phủ. Toàn bộ sân câm như hến, Hồng Nhị đã sợ đến run run, chỉ có Ôn Ly vẫn là vẻ mặt thản nhiên nhìn Ôn Bình.

Ôn Ly nghĩ, đây có lẽ chính là số lượng người chơi còn lại mà hệ thống nói.

Lần này là giọng bình thản của Ôn Bình, “Khánh vương, chúng ta cũng có nỗi khó xử, Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, ta không dám kháng chỉ.”

Tiếng nói vừa dứt, Ôn Ly liền cảm thấy trước mắt tối sầm, lưu loát ngất đi.

Bên này Hồng Nhị đi tìm hiểu tin tức còn chưa về báo, bên kia Vệ Anh đã tự mình tìm đến Ôn phủ.

Ôn Ly đảo con ngươi trắng dã, “Ngươi chưa cho ta xem cái gì là quy tắc trò chơi.”

Nhìn bóng lưng dần đi xa của bọn họ, Hồng Nhị quay đầu lại, nhìn Ôn Ly nhỏ giọng nói: “Tiểu thư thật xin lỗi,, đều là lỗi của nô tì.”

Ôn Ly: “…..”

Editor: Linh

Ôn Ly nghe vậy nhíu nhíu mày, nàng nhìn Ôn Kỳ, đôi con ngươi trong suốt khiến Ôn Kỳ có chút chột dạ, “Vì sao ngươi phải đối hắn như vậy?”

Ôn Ly nhìn Ôn Bình đang nổi giận đùng đùng, đứng ở tại chỗ không nói gì.

Loại kỹ thuật diễn này nếu đặt vào thế giới hiện thực, nhất định sẽ bị công kích đến cặn bã cũng không thừa.

“Tích” một tiếng, thanh âm cảnh cáo của hệ thống truyền tới, “Cảnh cáo cảnh cáo! Nguồn điện của hệ thống đã bị đóng, người chơi tiến vào trạng thái tự hôn mê.’

…..

Ôn Ly hắng giọng, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi nói nếu nút nguồn trên vòng tay bị đóng, người chơi sẽ tự động tiến vào trạng thái hôn mê?”

Ôn Kỳ vừa nghe đến giọng Ôn Bình, lập tức giống như nhìn thấy cứu binh mà Hầu tử phái tới, nhào lên túm chặt lấy tay áo Ôn Bình, giọng mang theo nức nở nói: “Cha, Đại tỷ đánh ta!” Cuối cùng, vì gia tăng tính thuyết phục, nàng ta còn giơ khuôn mặt nhỏ nhắn ra cho Ôn Bình nhìn, “Ngài xem, đã đỏ như vậy này!”

“À.” Ôn Ly như có suy nghĩ à một tiếng, bắt đầu tìm chốt đóng mở trên vòng tay. Vòng tay như có cảm ứng, một chấm nhỏ màu đỏ ẩn lóe lên. Ở phía trên chấm nhỏ màu đỏ còn có sáu khuôn mặt tươi tắn, lúc này đều là màu cam.

Ôn Bình nghẹn, lời nói đến bên miệng cũng không nói lên lời. Ông ta tay phẩy tay áo, xoay người đi ra ngoài.

Lời của nàng vừa dứt, trước mắt liền xuất hiện một loạt hàng chữ dày đặc, từ quy tắc trò chơi điều 1 đến quy tắc trò chơi điều 99, không gì không đủ, nhìn không thiếu một cái gì.

Ôn Ly thề, nàng tuyệt đối không phải cố ý.

Ôn Bình từ trong đại sảnh đi ra, thấy Ôn Ly đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt không vui nói, “Ngươi đứng đây làm gì?”

[Người chơi hoàn toàn có thể thông qua kỹ thuật diễn của bản thân đạt tới hiệu quả này.]

“Bồi thường?” Trong giọng nói lạnh như băng của Vệ Anh tràn đầy trào phúng, “Thứ ta mất đi, một Ôn Ly là có thể bồi thường?”

Hệ thống im lặng 3s, sau đó thanh âm cảm xúc kim loại mới lần nữa vang lên bên tai Ôn Ly.

Đủ, cám ơn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Bị từ hôn