Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa
Xuân Phong Lưu Hỏa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 59: Đến c·h·ế·t
“Em thích lắm.” Khương Bảo Lê thốt lên.
Chẳng phải muốn mạng cô sao?
Chân cô mềm nhũn, không tài nào nhấc lên nổi, trong tai cứ ù ù.
“Anh làm vậy… có phải trẻ con quá không? Dự án quan trọng như vậy mà anh lại chơi trò này? Anh…”
Cuối cùng… dù cũng bung ra.
“…”
Rõ ràng đã bày tỏ lòng mình với nhau, thích nhau rồi mà sao anh vẫn muốn làm tổn thương cô chứ?
Khương Bảo Lê nắm lấy cổ tay của người nọ: “Em có thể nhảy cùng anh không? Em xem trên video, người lần đầu nhảy dù đều có huấn luyện viên dẫn theo mà.”
Trên thế giới này, nếu có nơi nào tối tăm hơn cả bóng tối, thì đó chính là trong ánh mắt gần như tuyệt vọng của người mình yêu.
Dù là trang phục thể thao như vậy cũng không thể giấu đi phong thái lạnh lùng, diễm lệ của cô.
“Mỗi sáng vừa mở mắt ra, anh đều nghĩ, nên kết thúc cuộc đời mình như thế nào, vào thời gian nào, cơ hội nào.” Giọng Tư Độ trầm thấp chậm rãi, như đang nói một chuyện bình thường.
Giọng nói cũng vỡ vụn.
Khương Bảo Lê nhắm chặt mắt, không dám nhìn nữa.
Mà Tư Độ rõ ràng… chỉ một lòng muốn c·h·ế·t!
Nhưng…
Khương Bảo Lê ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
“Không, không! Em không muốn!”
Sau đó, một chiếc vòng cổ kim cương được đeo lên cổ cô.
“Vì em đó.” Giọng nói của anh gần như bị tiếng gió xé rách, “Vì mỗi ngày… anh đều muốn ở bên cạnh em!”
“Hủy tiệc rồi, D không đến nữa.”
Tư Độ kiên nhẫn dạy cô cách mở dù, cách kéo dây dù, các lưu ý khi nhảy dù.
“Cô Khương…” Người nọ lại gọi một tiếng.
Ác ma thì làm gì có trái tim.
“Sợ em hớ hênh thôi, Bảo Bảo.”
Trong mơ cô gào khàn cả giọng, vậy mà khi trở về thực tại, cũng chỉ là một giọt nước mắt vô tình rơi xuống mà thôi.
Khương Bảo Lê vừa nghe thấy hai chữ này thì chân đã tê rần một nửa.
Đột nhiên Tư Độ bước đến rồi nhận lấy đồ từ tay huấn luyện viên.
Tối qua nghe 《betrayal》cả đêm , một bài hát buồn bã đau lòng như vậy, cô đoán D cũng không có tâm trạng đến dự tiệc sinh nhật của mình đâu.
Nhưng mà… đã muộn rồi.
Giọng nói lạnh lẽo của anh vang lên sau lưng cô.
Khương Bảo Lê hoảng loạn, đưa tay cào cấu dây kéo mở dù trên quần áo mình.
…
Vô duyên vô cớ có được bốn mươi triệu.
Cô muốn xua đi mọi xui xẻo.
Anh không cho cô thời gian chuẩn bị tâm lý mà nhảy xuống ngay tức khắc.
“…”
Khương Bảo Lê không thất vọng lắm.
Khương Bảo Lê nghẹn lời.
“Tư Độ…” Khương Bảo Lê cất tiếng, giọng nói run rẩy đến không kìm được, “Em nhảy một mình sao?”
Hơi thở nóng rực của anh phải vào tai cô, “Cũng đừng mở dù quá muộn, bởi vì… chạm đất chỉ là chuyện trong vài giây mà thôi, cẩn thận… đầu nở hoa.”
“Sao, em muốn dùng của anh à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tư Độ nhìn chằm chằm vào cô: “Trước đây, để lấy lòng anh, em còn sắp xếp mấy trò như trượt tuyết, nhảy dù, lướt sóng cơ mà. Sao, cưa đổ được rồi thì bắt đầu lười à?”
Khương Bảo Lê giật mình, cô vô thức lùi lại để kéo giãn khoảng cách, sau đó nhìn anh với vẻ cảnh giác.
Khương Bảo Lê biết, chính là cái này!
Thậm chí… ngay cả tiếng thở của mình cũng biến mất.
Nhưng cô thật sự sợ độ cao mà!
Máy bay lượn vòng trên không trung, không còn bay về phía trước nữa.
Khương Bảo Lê bước ra khỏi phòng, Tư Độ đang thản nhiên đợi cô trên ghế.
Chương 59: Đến c·h·ế·t
Mọi thứ trong mơ đều mơ hồ, chỉ có cảm giác đau đớn như dao cắt là rõ ràng và chân thực.
Trông cô đang rất hoảng loạn, sắc mặt trắng bệch, nước mắt giàn giụa…
Tình yêu của anh… thật là thảm hại.
Thế giới này sẽ mở rộng cửa chào đón cô, không còn bị người khác coi thường, bị người khác ức h**p nữa…
Khương Bảo Lê mở mắt ra.
Mọi đau khổ như cách một lớp kính dày.
“Cũng được.”
Chiếc máy bay tư nhân màu bạc trắng phản chiếu ánh mặt trời đã đợi khá lâu.
Đôi khi Khương Bảo Lê cảm thấy mình chẳng biết lượng sức, lại dám dùng vũng nước nhỏ bé của mình để nhốt một con cá mập.
Khóe miệng Tư Độ nhếch lên: “Có lý.”
“…”
Nước mắt của cô tan vào trong gió rồi nhanh chóng biến mất.
Khuôn mặt cô bị gió lớn ép đến lõm vào, mắt gần như không mở ra được.
“Sau này kẻ thù cũng gần đất xa trời rồi, vậy mà anh lại bắt đầu quyến luyến cái thế giới c·h·ế·t tiệt này, muốn sống thêm vài ngày nữa, em biết tại sao không?”
“Thích hết.”
“Cho nên, ngay lúc nhảy xuống, đột nhiên anh nghĩ đến một chuyện, nếu mang em đi cùng thì cũng không tệ lắm.”
Đôi lông mày sắc như dao, ánh mắt lạnh lùng như băng. Chỉ khi cặp kính đen che đi đôi mắt sâu thẳm ấy, mới giấu được vẻ lạnh lẽo của anh.
“Đắt lắm đúng không?” Khương Bảo Lê cúi đầu nhìn những viên kim cương tinh xảo kia.
Cô sẽ có được tự do.
“Anh tha cho em đi, em sai rồi, em biết sai rồi, Tư Độ, cầu xin anh, tha cho em, em không muốn c·h·ế·t, em vẫn chưa sống đủ…”
Khương Bảo Lê ngậm miệng lại, trong lòng chửi anh một vạn lần.
Cô biết xem hàng, biết màu sắc như thế này chắc chắn không hề rẻ.
Khương Bảo Lê sờ loạn xạ trên người anh, cố kéo lấy sợi dây dù cuối cùng.
“Trước đây không làm vậy là vì kẻ thù vẫn chưa c·h·ế·t hết, anh nghĩ, sao anh phải c·h·ế·t? Muốn c·h·ế·t cũng phải đợi tất cả những kẻ anh hận c·h·ế·t hết.”
Mà động tác theo bản năng này của cô ấy lại khiến tảng băng lạnh lẽo trong đáy mắt Tư Độ dày thêm vài phần.
Là do cô không tin, cứ muốn đào trái tim anh ra để xem nó có màu gì.
“Đến một thế giới khác, em sẽ chỉ thuộc về một mình anh, cho dù em có chê anh ghê tởm, chê anh bẩn, thì em cũng không thể rời xa anh…”
Đầu óc Khương Bảo Lê nhanh chóng xoay chuyển…
“Anh sẽ nhảy cùng em.”
Tư Độ nhìn cô từ xa, anh biết rõ cô sẽ không lùi bước.
Khương Bảo Lê nhìn anh, nước mắt lã chã trên mặt, “Cầu xin anh…”
Dự án Sứa bất tử – công nghệ mang tính thời đại mà các tổ chức y tế trên toàn thế giới đang mong chờ!
Nào ngờ anh không động đậy, chỉ ôm cô và lao nhanh xuống.
Anh đứng sau lưng cô, thành thạo cài đồ nhảy dù cho cô. Anh ôm lấy vòng eo thon thả của cô rồi dùng dây đai buộc chặt vòng eo ấy.
Anh nhẹ nhàng gõ lên tay vịn, ánh mắt dừng trên người cô hồi lâu.
Không biết tại sao trái tim cô như bị xé toạc ra, đau đến nghẹt thở.
Thứ mà Thẩm D·ụ·c Lâu khao khát đến cực điểm, Tư Độ chẳng thèm để ý tới.
Nhảy dù?!
Khương Bảo Lê ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, giọng điệu rất bình tĩnh, “Người có tiền mới nói mình không yêu tiền. Em không có tiền nên thích lắm.”
Khương Bảo Lê biết, Tư Độ đang tận hưởng sự sợ hãi và run rẩy của cô.
Bất cứ lúc nào… cũng có thể rời đi.
Ban đầu, để anh xóa video của Thư Hân Đồng, cô đã một mình đối mặt với c·h·ó dữ, dù sợ đến tái mặt vẫn không chịu lùi bước.
Chẳng phải anh đã nhắc nhở cô rất nhiều lần rồi sao? Anh bảo cô hãy tránh xa…
Khương Bảo Lê lập tức từ chối lời mời của Tư Độ.
Tư Độ… chính là loại người như vậy.
Khoảng cách gần trong gang tấc, khóe miệng anh hơi cong lên, tạo thành nụ cười vô cùng quỷ quyệt.
“Tư Độ!!”
“Đừng mở dù khi vừa mới nhảy xuống.”
Nếu anh không phải là Tư Độ, không có dự án Sứa bất tử nắm giữ mạch máu của Thẩm D·ụ·c Lâu, có lẽ… cô còn chẳng thèm nhìn anh lấy một lần.
Khương Bảo lê thay lại bộ quần áo thể thao màu đen dài tay rồi bước ra khỏi phòng thay đồ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói là dặn dò, chi bằng hù dọa thì đúng hơn.
Tư Độ nắm chặt tay cô, sức lớn đến mức như thể muốn nhấn cô vào trong xương máu mình.
Thế giới của Khương Bảo Lê đột nhiên yên tĩnh đến lạ thường.
Người mắc chứng sợ độ cao nghiêm trọng như cô mà chơi nhảy dù á?
Nhưng lại… không có trái tim.
Khương Bảo Lê vội vàng kéo mạnh xuống.
Tư Độ cũng không vội, anh thong thả nói: “Chắc chắn không đi?”
Sau đó, anh chậm rãi lấy ra một chiếc vòng cổ kim cương từ trong túi, một tay khác thì đặt lên cổ cô, dịu dàng hỏi, “Được không?”
Chơi cho vui, đúng là giọng điệu quen thuộc của anh.
Thật là vô lý!
Giọng nói của Tư Độ truyền đến bên tai: “Bảo Bảo, đừng há miệng, nếu không gió thổi vào sẽ rất xấu đấy.”
Nhưng cô không biết thao tác, kéo loạn xạ mà dù vẫn không nhúc nhích.
Đúng là một con quỷ!
Giọng Khương Bảo Lê đầy kiên quyết: “Em nhất định không đi đâu, anh đừng mơ! Hôm nay có c·h·ế·t em cũng không đi! Đừng hòng em bước ra khỏi cánh cửa này.”
Khuôn mặt cô bị gió nhào nặn thành đủ hình dạng.
Cô không còn lý do nào để tiếp tục ở bên cạnh anh nữa.
Khương Bảo Lê làm ngơ, cô chỉ nghe thấy tiếng thở d.ốc và tiếng tim đập của mình.
Lực tay đủ mạnh để khiến cô căng thẳng, lại không thể giãy giụa.
Trong mơ đều là giai điệu du dương quyến luyến của bài hát, từng nốt nhạc cứ vây quanh cô.
Khương Bảo Lê thấy anh không nói gì nữa nên lên tiếng: “Chẳng phải anh nói hôm nay có tiệc tùng, D cũng sẽ đến sao?”
Tư Độ không nói lời thừa thãi, nhanh chóng buộc cô và mình lại với nhau.
Không đi, tuyệt đối không đi.
Tiếng gió rít lấn át tất cả.
Tư Độ hơi ngẩng cằm lên, đôi môi mỏng khẽ mở: “Nhảy dù.”
Tư Độ nhún vai, thờ ơ đáp: “Chơi cho vui.”
Ngay sau đó, gió lớn dừng lại, tốc độ giảm xuống.
Chỉ cần Thẩm D·ụ·c Lâu có được dự án, quan hệ của họ… coi như chấm dứt hoàn toàn.
“Vâng.”
Tư Độ đã mặc đồ nhảy dù, bộ đồ màu đen bó sát người, phác họa vóc dáng cao ráo thon dài của anh.
Khương Bảo Lê ra sức gật đầu: “Em không biết nhảy dù, thậm chí em còn không có chứng chỉ. Em không thể nhảy một mình được!”
Tư Độ không ép cô nữa, anh bước đến bên cạnh cô, hơi cúi người rồi ghé sát tai cô…
Khương Bảo Lê không biết nên nói gì cho phải.
Đừng hòng!
“Không đi!” Khương Bảo Lê quả quyết.
Đột nhiên, một lực lớn từ trên trời ập đến, kéo họ trở lại bầu trời.
Khương Bảo Lê đeo tai nghe rồi nghe bản 《Betrayal》, càng nghe càng nghiện, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.
Hơi diễm lệ quá mức, nhưng cô hoàn toàn có thể cân được.
Cô lên xe cùng Tư Độ, sau đó chuyển sang du thuyền, cuối cùng đến bãi đáp trực thăng trên một hòn đảo tư nhân.
“Tư Độ, mở dù đi!” Khương Bảo Lê run giọng.
Khương Bảo Lê nghi ngờ hỏi: “Rốt cuộc là đi đâu vậy?”
“Em mặc màu đỏ rất đẹp, nhưng hôm nay không thích hợp, mặc quần đi.” Tư Độ đưa ra yêu cầu.
Trái tim cô còn sắc lạnh hơn cả dao.
Khương Bảo Lê miễn cưỡng mở mắt ra, qua lớp kính râm, lúc này cô mới thấy Tư Độ cầm một chiếc máy quay cầm tay, đang quay phim.
Những viên kim cương được cắt thành các hạt nhỏ rồi gắn trên dây chuyền, dưới ánh mặt trời, chúng tỏa ra ánh sáng lấp lánh chói mắt.
“Tư Độ.” Khương Bảo Lê khóc nức nở, “Tư Độ, em cầu xin anh, em không muốn c·h·ế·t, em thật sự không muốn c·h·ế·t.”
Khương Bảo Lê thật sự rất sợ c·h·ế·t.
“Đồ của anh, anh muốn làm gì thì làm.”
Nhìn thấy khoảng cách đến mặt đất càng ngày càng gần, dòng xe trên đường núi quanh co giống như những con kiến nhỏ bé đang bò dưới đất.
“Mặc gì đây?”
Cô khóc đến vỡ òa, sợ hãi đến cực điểm.
Cây cối, đường xá, ô tô…
Khương Bảo Lê bắt đầu căng thẳng, ngón tay cào cấu vào da ghế như muốn khoét một lỗ.
“Tùy em, không chọn được thì không mặc.”
Tư Độ vẫn là Tư Độ trước đây, anh chưa bao giờ thay đổi, cũng sẽ không thay đổi vì bất cứ ai.
Huấn luyện viên cầm đồ nhảy dù bước đến trước mặt Khương Bảo Lê: “Cô Khương, đến lúc đeo dù rồi…”
Sao không nói sớm?
Tay cô run rẩy dữ dội.
Bên dưới là một dãy núi xanh tươi um tùm, núi non nhấp nhô, xanh mướt mát mắt.
Đột nhiên, anh bật cười: “Em chắc chắn muốn nhảy cùng anh à?”
Lòng bàn tay cô rịn ra lớp mồ hôi.
Tư Độ nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Giây tiếp theo sẽ là tan xương nát thịt!
“Không phải, ý em là… một mình em dùng một cái dù hả?”
Tư Độ đứng dậy, ánh mắt đầy lạnh nhạt.
“Cầu xin anh… cầu xin anh…”
Anh tháo chiếc vòng cổ hình ngôi sao trên cổ cô ra rồi tùy tiện ném vào thùng rác.
Nhưng Tư Độ vẫn không có ý định mở dù.
Tuyệt thế giai nhân, không gì sánh bằng.
“Vĩnh viễn… ở lại địa ngục của anh.”
Cửa khoang máy bay mở ra, gió lớn rít gào thổi tới, tóc cô bị thổi tán loạn.
Cô nhìn Tư Độ, qua lớp kính râm phản quang, cô chỉ có thể nhìn thấy chính mình…
“Chẳng phải anh nói tùy em sao?”
Chất liệu vải đỏ tươi tôn lên làn da trắng như tuyết của cô, vốn dĩ ngũ quan của cô đã rất tinh xảo, mặc chiếc váy này vào lại càng đẹp đến kinh hồn.
Muốn dùng thế nào thì dùng, muốn đi đâu thì đi.
Khó chịu lắm, rất khó chịu…
Cô phải tự mình giành lấy tương lai.
Khương Bảo Lê nghiến răng nói: “Được, chúng ta đi nhảy dù.”
Trái tim cô bắt đầu chạy nước rút tám trăm mét.
Cô là người có thể dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.
Đúng vậy, Tư Độ có tư cách để tùy hứng cơ mà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đột nhiên, Tư Độ nắm lấy tay cô rồi ngăn cô lại.
“Thích tiền, hay thích anh?”
Trượt tuyết, lướt sóng, nhảy dù… nhảy dù phải xếp cuối cùng mới đúng chứ?
Kết thúc hợp đồng với Thẩm D·ụ·c Lâu nghĩa là kết thúc quan hệ với Tư Độ.
Tư Độ không nói lời nào mà kéo cô ra khỏi giường, sau đó anh đẩy cô vào phòng thay đồ: “Thay quần áo trước, lát nữa đi với anh tới một nơi.”
“Viên tốt nhất mới lấy được từ mỏ Nam Phi, anh mời thợ hàng đầu châu Âu, làm việc suốt ngày đêm mới kịp làm xong và đưa đến tay anh ba ngày trước.”
“Đi nhảy dù với anh, anh sẽ giao dự án Sứa bất tử cho Thẩm D·ụ·c Lâu.”
Khương Bảo Lê hơi hốt hoảng, lúc ngồi dậy cô mới thấy Tư Độ đang nằm sấp bên giường mình.
Tư Độ biết, cô là người mà anh đến c·h·ế·t cũng không có được.
Từ nay về sau, Khương Bảo Lê cô đây không còn nợ Thẩm D·ụ·c Lâu bất cứ điều gì, ân nghĩa quá khứ cũng xóa bỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Bảo Bảo, đừng sợ, anh sẽ lót dưới người em, sẽ không đau đâu…”
Khương Bảo Lê đột nhiên mở mắt ra, cô chợt hiểu ra điều gì đó…
Khương Bảo Lê nhìn dòng sông và núi non bên dưới, chân cô hoàn toàn mềm nhũn, gần như cả người cô đều treo trên người Tư Độ.
Mọi thứ trên mặt đất dần dần rõ ràng hơn.
Vì anh nói tùy cô mặc thế nào cũng được, dẫu gì hôm nay cũng là sinh nhật, thế nên Khương Bảo Lê chọn một chiếc váy màu đỏ tươi.
Giây phút cuối cùng…
Cũng đúng…
Máy bay cất cánh, tiếng động cơ nổ vang trời.
Khương Bảo Lê nhíu mày, không nhịn được mà hỏi: “Tư Độ, tại sao anh lại đưa ra quyết định này? Em muốn biết lý do.”
Tư Độ chưa bao giờ là người mà cô có thể khống chế và sở hữu.
Anh buông tay ra.
Lời này vừa nói ra, Khương Bảo Lê mở to mắt, nhìn anh với vẻ khó tin.
Khi bước vào khoang máy bay, Khương Bảo Lê thấy có một dãy ghế sofa dài, ngồi rất êm ái, bên quầy bar có những chiếc ly pha lê xinh đẹp, trong không khí thoang thoảng mùi hương trái cây nhàn nhạt.
Nhưng cô không thể làm gì được nữa.
Chỉ cần anh còn sống thì sẽ có nhiều dự án lợi hại hơn ra đời. (đọc tại Qidian-VP.com)
“…”
Sao… có thể quyết định một cách tùy tiện như vậy được…
Anh chợt nở nụ cười: “Bảo Bảo, xem quà sinh nhật này.”
“Anh muốn làm gì, Tư Độ?” Giọng chất vấn của cô gần như xé rách cổ họng, mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào.
Máy bay băng qua mặt biển, màu xanh lam dần dần chuyển sang màu xanh lục.
Cô thật sự rất sợ, sợ đến mức muốn trốn chạy, muốn c·h·ế·t quách đi.
Không quá phô trương, rất thích hợp để đeo hàng ngày.
Nỗi sợ hãi như thủy triều ập đến.
Dường như đối với anh, tất cả những điều này chỉ là một trò chơi không quan trọng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.