0
Bắc Đẩu Tinh Hà.
Môn phái bí ẩn, với xếp hạng thực lực thứ tư ở Hồng Đô quốc.
Rời xa tiên hội, vài nghìn dặm về phía đông, là nơi xuất hiện của phái Bắt Đẩu Tinh Hà.
Vùng núi tiên, với kích thước đồ sộ cùng những làn khói mờ nhân ảnh, đoạn bật thang dài đến vài dặm.
Hằng ngày vẫn có những kẻ phàm nhân từng bước từng bước tới đây bái sư học đạo.
Trên những bậc thang dài kia lại có hai nhân ảnh đang từng bước bước đi, bọn họ là Trương Dạ Thần và Cúc Giai.
Suốt chặn đường dài cả hai đều một mực im lặng phi hành. Vì bọn hắn biết, tin tức thần thể một khi truyền ra, vô số thế lực khác sẽ dòm ngó đến bọn họ, nhanh chóng trở về tông môn là quan trọng nhất.
Đi qua đoạn bậc thang.
Bắc Đẩu Tinh Hà.
Một bảng tên không quá to cũng không thể xem là nhỏ, nó vừa đủ.
Trương Dạ Thần nhìn chăm chú vào bốn chữ Bắc Đầu Tinh Hà này.
Trong lòng khẽ động, tấm bảng tên này vậy mà chứa đế uy chi lực.
Vậy điều này đại biểu cho việc gì?
Tông môn này có con đường dẫn đến đế cảnh!
Nhưng tại sao tông môn này lại không bị phát hiện hay dòm ngó?
Trương Dạ Thần chỉ có thể mắt mù mà đoán:
-Chắc chắn có đại nhân vật đằng sau chống đỡ.
Nhìn không ra bên trong tông môn này có gì.
Trương Dạ Thần đến đây chẳng qua là do Chu nghĩa phụ của hắn phái đi.
Mà nghĩa phụ của hắn cũng không giải thích gì nhiều, sợ cho Dạ Thần biết quá nhiều lại không phải điều tốt.
Trương Dạ Thần thở dài mấy cái lắc đầu mấy cái, vẫn không nên nghĩ nhiều thì hơn.
Một loạt thao tác này của hắn đã bị lão giả bên cạnh là Cúc Giai thu vào trong mắt.
Ông có thể cũng xem như là hiểu nhiều chuyện hơn Trương Dạ Thần, ít nhất ông còn có nhiệm vụ cụ thể và sứ mệnh được giao, nhận thức rõ hành động của bản thân.
Tuy nhiên Cúc Giai cũng chỉ là một con tốt trên bàn cờ mà thôi, việc hắn biết so ra với Trương Dạ Thần thì nhiều hơn, nhưng cũng chỉ là bề nổi của kế hoạch.
Cúc Giai nhẹ lên tiếng:
-Sẽ có người trả lời cho những thắc mắc của ngươi mà thôi!
Trương Dạ Thần gật đầu mong chờ, hắn rất muốn xem tông môn này là cái giống gì.
Tiến sâu vào bên trong tông môn là một khuôn viên rộng rãi, với năm dãy nhà.
Cúc trưởng lão chậm rãi giới thiệu:
-Phía đối diện ngươi là đại sảnh, nơi họp bàn của những người chưởng quản tông môn.
- Phía bên phải là Tàng Kinh Các, nơi ngươi có thể tham ngộ công pháp.
Tàng Kinh Các không rộng rãi nhưng rất cao, tận 3 tầng, bên trong là một ông lão già khọm đang gật gù trông cửa.
-Còn phía bên trái kia là Truyền Công điện, nơi các ngươi nghe giảng thuyết pháp.
Truyền Công điện là một nơi rất rộng lớn, đủ chứa cả trăm người. Bên trên là một bậc thềm cao, ắt hẳn là nơi các lão sư ngồi giảng.
-Ở đằng kia, là đan phường và đan phòng, nếu có hứng thú, cứ tự nhiên vào đó mà học.
Nói đến đây Cúc Giai chỉ về một nơi xa cách đó tầm vài trăm thước, một ngôi nhà nhỏ với vô số mùi hương phát ra từ đó.
-Về phía chỗ ở các đệ tử thì chính là sâu bên trong rừng trúc, lát nữa ngươi đi nhận số phòng rồi mới đến đó.
Nhìn thẳng về hướng đông bắc là một rừng trúc xanh mướt, sâu không thấy bên trong, chỉ xuất hiện một con đường nhỏ để đi.
Cúc Giai lại vừa đi vừa nói dẫn Dạ Thần vào đại sảnh.
-Tông môn chúng ta không phân ngoại nội môn, bổn môn từ trên xuống dưới chỉ có chúng đệ tử.
Bước vào đại sảnh là một người đàn ông trung niên đang ngồi nhăm nhi ly trà, bên trái hắn là một thanh niên cường trán, trên mặt còn kèm theo một vết sẹo, trông rất hung dữ.
Cúc trưởng lão đưa tay hướng về vị đàn ông trung niên kia giới thiệu cho Dạ Thần:
-Đây là Âu Dương Lục Thiên, tông chủ Bắc Đẩu Tinh Hà, còn bên cạnh hắn là Tru Vỹ, hộ pháp bổn môn.
Sau đó Cúc Giai liền quay sang phải giới thiệu một ông lão đang ngồi tịnh thần trên ghế:
-Đây là lão sư giảng pháp cho đệ tử, Từ Trung Hiếu.
Từ Trung Hiếu là một ông lão râu trắng bạc phơ, tóc cũng chỉ lưa thưa vài sợi, ăn mặc cũng rất giản dị, từ trên xuống dưới là một màu trắng tinh, rất có phong thái của cao nhân.
Dạ Thần lần lượt hành lễ với ba người bọn họ.
-Trương Dạ Thần tham kiến ba vị tiền bối!
Nhìn thấy điểm này hai người tông chủ và lão sư đều rất hài lòng với tên đệ tử mới này.
Làm người không cần biết hay bối cảnh ngươi có thực lực cường hãn như thế nào, gặp tiền bối tất hành lễ.
Âu Dương Lục Thiên không nhanh không chậm đặt nhẹ ly trà lại bàn sau đó nói:
-Ngươi chắc cũng nghe qua Chu đại nhân nói ít nhiều về kế hoạch lần này, tránh cho rối loạn tâm cảnh, không thể chuyên tâm tu luyện... Có điều gì khúc mắc cứ việc hỏi, nếu biết đương nhiên ta sẽ trả lời.
Đáp lại câu hỏi của Âu tông chủ là một đôi mắt kiên định và một câu hỏi:
-Tại sao nghĩa phụ lại để ta ở Bắc Đẩu Tinh Hà?
Dường như biết trước câu hỏi của Dạ Thần, Âu tông chủ không hề do dự mà trả lời:
-Hà hà... bởi vì ở Bắc Đẩu Tinh Hà có thể dạy dỗ ngươi thành cường giả!
-Có thể để ta vào môn phái cấp cao hơn mà?
-Thứ nhất, đây là kế che mắt, ngươi ở tông môn cấp thấp như thế này sẽ dễ bảo vệ, thế lực phía sau cũng sẽ không trở thành cái gai trong mắt của phần còn lại, lặng lẽ trong bóng tối chống lưng cho chúng ta!
-Thứ hai, Chu đại nhân nói ngươi không thể tu luyện theo cách bình thường, vì ngươi là ngụy thần thể! Việc dưỡng ra một thần thể căn bản là một việc nghịch thiên, vì vậy thứ thần thể bây giờ của ngươi chỉ là giả mà thôi! Căn bản tu luyện không khác gì người thường, chỉ là nhục thân có phần mạnh hơn một ít...
Nói xong, từ trong túi áo, Âu tông chủ lấy ra một cuốn sách.
-Đây là Thất ý chi tâm, không phải công pháp, chỉ là một cuốn dưỡng tâm kinh, còn thứ này làm gì thì tự ngươi tìm hiểu đi.
-Và bên dưới đại sảnh là một mật thất, nơi đó không có gì cả, chỉ một mảng đen mà thôi, vô thanh vô tức, là một tiểu trận thượng cổ giúp ngươi luyện bản tâm.
-Hồng Đô quốc cũng là một nơi ngọa hổ tàng long, cho dù ngươi mang tiếng là thần thể nhưng không phải ai cũng sợ ngươi, thời đại này chân thần thể còn sống không nổi chứ đừng nói là ngụy thần thể như ngươi!
Dạ Thần nhận lấy cuốn sách, đăm chiêu suy nghĩ.
Học dưỡng tâm kinh sao?
Đây là phương thức tu luyện của môn phái tu tiên sao?
Tính rằng Âu Dương Lục Thiên có thể giải đáp thắc mắc cho hắn, nhưng coi bộ chỉ càng mang lại nhiều nghi hoặc thêm mà thôi.
-Haiz!
Trương Dạ Thần thở dài một hơi, chỉ đành tạm thời chấp nhận sự việc trước mắt.
-Đa tạ tông chủ đã quan tâm, đệ tử phụng mệnh mà tu luyện!
-Ừm!
Âu tông chủ cũng không muốn nói nhiều nữa, hắn rất hài lòng về tên đệ mới này, rất hiểu chuyện.
Nói xong, ba người Âu tông chủ, hộ pháp cùng Cúc trưởng lão sánh bước rời đi, dường như còn có chuyện khác giải quyết.
Chỉ còn lại Trương Dạ Thần và vị lão sư Từ Trung Hiếu kia ở lại.
Đột nhiên bên ngoài là một tiếng trống vang to đến mọi ngóc ngách bên trong Bắc Đẩu Tinh Hà.
-Đó là tiếng trống báo hiệu đến giờ giảng thuyết pháp, ngươi khoan về nhận phòng, vào nghe một chút đi!
Từ Trung Hiểu từ từ mở mắt, đứng dậy bước đi.
Dạ Thần cũng không nhiều lời, bước theo ông.
Chỉ sau vài cái nháy mắt trước tiếng gõ trống, vô số đệ tử đã tập trung đầy đủ ở đây, đông chật kín khắp giảng đường.
Dạ Thần cũng nhanh chân tìm một chỗ ngồi nghe, đại khái là khu vực gần cuối của điện.
-Huynh là đệ tử mới vô hay sao? Trước đây ta chưa từng gặp qua!
Một giọng nói hỏi thăm bên cạnh phát ra, một thanh niên khôi ngô tuấn tú, trông rất thư sinh.
Dạ Thần theo quán tính trả lời:
-Đúng vậy!
Thanh niên khôi ngô kia lại nói tiếp:
-Ta là Nguyễn Cửu, huynh tên là gì?
-Trương Dạ Thần!
Nhìn thấy Dạ Thần cũng không chán ghét mình, sảng khoái nói tiếp:
-Thấy huynh mới vào nên ta cũng nói cho nghe, nghe giảng ở đây không những có thể ngộ đạo, tăng tiến tu vi mà còn củng cố đạo tâm, tránh tẩu hỏa nhập ma.
Dạ Thần thật sự cũng không chán ghét hắn ta, rất chú ý lắng nghe những thông tin hắn nói.
Những năm gần đây, ngoài ba vị lão quái ở Cửu U địa ra, thì Nguyễn Cửu là người đầu tiên nói chuyện bình thường với hắn.
Trương Dạ Thần cũng thuộc dạng người hiếu khách, ai có ý quan tâm hắn thì hắn cũng không rảnh mà từ chối sự quan tâm này.
-Ài dà, ngươi đừng có làm phiền người ta được không, gặp ai cũng muốn bắt chuyện!
Một tiểu cô nương phía sau Nguyễn Cửu, kéo dãn khoảng cách giữa hai người Dạ Thần và Nguyễn Cửu.
Xoay gương mặt thanh tú về phía Dạ Thần, nói:
-Xin lỗi huynh! Vị sư huynh này của ta nói hơi nhiều mong người đừng để ý!
Dạ Thần vẫy vẫy cánh tay, thoải mái nói:
-Không sao! Ta thấy rất thoải mái, ta dù sao cũng là ma mới, ma cũ không bắt nạt đã là tốt, còn giao hảo thì còn gì bằng!
Thấy đối phương cũng có vẻ rất tốt, tiểu cô nương tươi cười mà nói:
-Ta là Lâm Khánh Duyên, ngươi ban nãy gọi là Dạ Thần đúng không?! Rất hay!
-Tên cô cũng rất hay!
Dạ Thần thuận nước làm quen hai người bạn, cũng không quá xa lạ, ba người cùng nhau nói chuyện, rất hợp.