0
Xuyên qua khu rừng trúc là nơi ở của đệ tử Bắc Đẩu Tinh Hà tông.
Dạ Thần đưa Tiểu Tiểu đi một vòng xem xét nơi này ra sao, nhưng lại chẳng có gì đặc biệt, nơi này rất đơn giản.
Phòng nào cũng như phòng nấy, hơn nữa những căn phòng này cũng chẳng xa hoa gì cả, đều là những căn nhà cũ kĩ cổ xưa.
Phòng mà Dạ Thần đang ở là phòng số hai trăm bảy mươi ba.
Bên trong phòng cũng rất đơn sơ. Một cái giường dùng để ngủ, một cái bàn cùng vài chiếc ghế dùng để uống trà, diện tích cả phòng chỉ vài mét vuông.
Nhưng phòng ốc ra sao thì Dạ Thần cũng không quan tâm lắm, đơn giản thế này cũng khỏe, hắn xưa nay cũng rất giản dị.
Việc bây giờ hắn cần quan tâm là cuốn Thất Ý chi tâm của Âu tông chủ cho hắn.
Không vòng vo, Dạ Thần đặt Tiểu Tiểu lên bàn để nó ăn trái cây, còn mình trực tiếp lôi cuốn dưỡng tâm kinh ra nghiên cứu.
Cuốn sách cũng không dày lắm, nói rõ ra là có bảy trang, hắn lật trang đầu tiên nghiên cứu.
Trang đầu tiên chỉ vẹn vẹn một dòng chữ này: Chiến Ý, Chiến Thiên Phá Địa.
Dạ Thần nghi hoặc không thôi, tiếp tục lật trang tiếp theo nhưng tất cả đều là những trang giấy trắng.
Hắn thầm mắng:
-Lão già Âu Dương Lục Thiên không phải là chơi ta đó chứ?!
Âu tông chủ đưa cho hắn một cuốn dưỡng tâm kinh đã làm cho hắn khó hiểu rồi, bây giờ cuốn sách chỉ có một dòng, muốn hắn học cái gì?
Nhưng cũng hết cách, hắn đành ngẫm xem dòng chữ này nghĩa gì...
-Chiến ý... Chiến thiên phá địa?
Chỉ vừa đọc khẩu quyết, trong tâm trí của Dạ Thần liền có một cỗ chiến ý mạnh liệt, hắn cảm thấy bản thật dường như là vô địch thiên hạ, gặp thần giết thần gặp phật chém phật.
Hắn lại ngẫm nghĩ một chút nữa..
-Có lẽ... đây là một môn tâm pháp... nâng cao tâm ý của người dùng, mà cụ thể là nâng cao chiến ý...
Hắn chỉ có thể tạm thời suy đoán như vậy, sau đó lại nhắm mắt bế quan.
Chìm đắm vào thế giới riêng, hắn đang cảm nhận về khoảng thời gian lúc bản thân đang bị truy đuổi.
Đây là một khả năng đặc biệt của Trương Dạ Thần, việc đưa tâm trí thôi diễn lại những khoảnh khắc sinh tử, có thể tôi luyện ý chí của hắn.
Đối diện với đám Hung nô hung hãn ác độc, hắn chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa.
Chỉ khác với bảy năm trước, hắn không lựa chọn chạy trốn, hắn lẩm nhẩm khẩu quyết, một cỗ chiến ý đáng sợ xuất hiện.
Tinh thần của hắn bây giờ chỉ muốn giết Bắc Khôi, không hề có một chút cảm giác gì gọi là muốn chạy trốn.
Với thân hình một đứa nhóc mười tuổi, hắn nhảy vồ về phía đám lính trước mặt.
Hung nô không ngờ được thằng nhóc trước mặt đang làm gì, bọn chúng chỉ nghĩ rằng nó sẽ tiếp tục chạy mà thôi.
Bất giác tên lính Bắc Khôi đứng đầu tiền tuyến đưa tay lên đỡ, nào ngờ Trương Dạ Thần cũng sớm có chuẩn bị, đưa hàm răng sắc nhọn ra cắn lại tay hắn.
Một dòng máu đẫm đặc chảy ra từ hàm răng Dạ Thần kèm theo đó là máu trên cánh tay của tên lính kia, hai dòng máu hòa quyện vào nhau rơi tí tách trên mặt đất.
Đám Hung nô này cũng phải hạng lưu manh đầu đường xó chợ, cũng là loại tinh nhuệ được huấn luyện, một người trưởng thành cũng chưa chắc có thể đả thương bọn chúng.
Một thằng nhóc sao lại có khả năng này?
Nhưng một thằng nhóc cũng chỉ có thế mà thôi, tên lính kia liền một kiếm chém Trương Dạ Thần thành hai khúc.
Nằm trên mặt đất, nửa thân trên của Dạ Thần vẫn còn nhận thức được việc gì đang xảy ra.
Hắn cảm thấy toàn thân đau nhứt không thôi, hàm răng ban nãy hắn dùng để cắn tên lính đã không còn bất cứ một cái răng nào.
Xộp!
Dạ Thần mở mạnh đôi mắt, sống lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tiểu Tiểu đứng một bên xem biểu cảm của hắn có vẻ không ổn, liền lo lắng vơ tay múa chân hỏi thăm.
Nhìn thấy hành động này của nó, Dạ Thần cảm thấy khung cảnh kia cũng không đáng sợ lắm, mỉm cười an ủi Tiểu Tiểu:
-Ta không sao! Ngươi cứ ăn trái cây thoải mái, thiếu gì cứ bảo ta.
An ủi xong Tiểu Tiểu, Dạ Thần lại tiếp tục suy nghĩ về Thất Ý chi tâm, hắn đã có cảm ngộ mới về cuốn dưỡng tâm kinh này.
-Khẩu quyết một khi khởi động, chiến ý sẽ được thôi thúc đến cực điểm... đưa mọi khả năng của cơ thể lên đến cực hạn, không tiếc bất cứ giá nào...
Hắn cảm thấy cuốn Thái Ý chi tâm này rất thú vị, câu khẩu quyết chiến ý này có thể là một lá bài tẩy, có thể miểu sát những cường giả mạnh áp đảo hắn.
Mặc dù cái giả trả lại là cơ thể sẽ bị tàn phá một cách nặng nề, nhưng chiêu này có thể sử dụng những lúc tuyệt cảnh.
Nhưng suy đi cũng phải ngẫm lại, cuốn dưỡng tâm kinh này tên là “Thất Ý chi tâm” thì hẳn phải đến bảy loại ý mới phải, nhưng ở đây chỉ có một câu khẩu quyết của chiến ý.
Vậy những loại ý còn lại là gì?
Suy nghĩ hồi lâu hắn vẫn chưa hiểu lắm, nhưng mà thôi cũng kệ vậy, từ từ nghiên cứu.
Dạ Thần hắn lại một nữa trải qua cảm giác tử vong nên thiết nghĩ ra ngoài hít thở không khí, nếu cứ liên tục trải nghiệm sinh tử có lẽ hắn sẽ tẩu hỏa nhập ma mất.
Mang Tiểu Tiểu còn đang ăn dở quả táo đặt lên lưng hắn rồi đi ra ngoài.
Két!
Vừa đẩy nhẹ cánh cửa đã có hai nhân ảnh ào tới trước mặt Dạ Thần.
-Thần ca, ngươi ở phòng nào cũng không báo bọn ta, hại bọn ta phải đi tìm ngươi nãy giờ... Hờ... Hờ!
Hai nhân ảnh này là Nguyễn Cửu cùng Lâm Khánh Duyên, hai người liên tục thở dốc, chắc là vội tìm Thần ca của bọn họ.
Dạ Thần cũng không hiểu lắm, phòng hắn ở thì báo hai người làm gì? Hơn nữa còn vội vàng tìm hắn như vậy làm gì? Nhưng cũng không khó chịu lắm, lịch sự hỏi:
-Hai người làm gì mà vội vậy? Tìm ta có gì sao?
Hai người thở dốc hồi lâu mới bình ổn lại khí tức, thấy Lâm Khánh Duyên hơi rụt rè, tự ti nên Nguyễn Cửu lên tiếng luôn:
-Bọn ta muốn rủ huynh xuống núi lịch luyện...
-Xuống núi lịch luyện? Hai người các ngươi không tự đi được sao?
Hắn cảm thấy khó hiểu với hai người này, nhưng vẫn kiên trì hỏi.
Nguyễn Cửu cũng thấy có chút không hợp, gãi đầu xấu hổ nói:
-Không giấu gì huynh, ta cùng Lâm muội muội trước nay đều ở bên trong thành trì, chưa từng xem thế giới bên ngoài ra sao, ngay cả lúc bọn ta đến đây học đạo cũng là do gia đình gửi gắm...
-Hơn nữa ở đây mãi bọn ta cũng chưa từng được ra ngoài, thứ nhất là sợ nội quy bổn môn, thứ hai là sợ giang hồ hiểm ác... Hì hì!
Dạ Thần đưa tay lên cầm suy nghĩ, sau đó lại nói:
-Hai người các ngươi muốn ta làm bia đỡ đạn? Hai người nghĩ Từ lão sư không dám phạt ta sao? Không được đâu, hai ngươi ngoan ngoãn ở trên núi tu hành đi!
Nguyễn Cửu không chịu bỏ cuộc tiếp tục nói:
-Xuống núi lịch luyện cũng là một kiểu tu hành mà?! Có huynh bên cạnh giúp bọn ta an tâm hơn thôi...
Dạ Thần vẫn là kiên quyết từ chối, mặc dù hắn cảm thấy rất vui khi có người mời hắn làm một việc gì đó, nhưng hắn cũng không muốn ngày đầu vào tông đã bị phạt.
Còn vị Lâm muội muội bên cạnh thì lại chú ý đến Tiểu Tiểu đáng yêu đang đứng trên vai của Dạ Thần, vẫy vẫy cánh tay chiêu dụ Tiểu Tiểu.
Cũng không hiểu tại sao, Tiểu Tiểu nhìn thấy Lâm cô nương vẫy vẫy liền nhảy chồm vào người nàng, dường như hai người ngây thơ gặp nhau thì sẽ cảm thấy thân quen.
Nhưng Dạ Thần bên cạnh thì lại bĩu môi khinh thường, con khỉ háo sắc, liền bỏ chủ nhân đi theo người khác ngay từ lần đầu gặp mặt.
Lâm Khánh Duyên ôm lấy Tiểu Tiểu hưng phấn hỏi Dạ Thần:
-Khỉ con này tên là gì vậy? Trông dễ thương quá!
-Nó là Tiểu Tiểu!
-Tiểu Tiểu, hợp với ngươi lắm.
Lâm Khánh Duyên nựng tới nựng lui Tiểu Tiểu, mà cái con khỉ này lại không tỏ ra khó chịu gì cả, ngồi yên chịu sủng ái.
Điểm này càng khiến Dạ Thần cảm thấy khinh thường, hắn âm thầm hạ quyết tâm sau hôm nay phải dạy con khỉ này một bài học.
Nguyễn Cửu cảm thấy có gì đó có thể lợi dụng, liền tinh ranh nói với Tiểu Tiểu:
-Tiểu Tiểu đệ, ngươi có muốn xuống núi chơi không, có rất nhiều thứ thú vị, đồ ăn chẳng hạn... Hè hè!
Tiểu Tiểu vốn dĩ cũng là một đứa trẻ thôi, nghe thấy có thứ vui, thứ lạ liền muốn thử, gật đầu liên tục.
Nguyễn Cửu thấy thế lại nói tiếp:
-Vậy mà Thần ca lại không chịu đi, ngươi nói xem phải làm sao đây...?!
Tiểu Tiểu nghe thế liền xoay về hướng Dạ Thần, chấp hai tay lại rồi đưa lên, bộ mặt tỏ ra đáng thường nhìn hắn.
Dạ Thần cũng cạn lời luôn, thầm mắng:
-Cái con khỉ này sao lại dễ dụ như thế, hơn nữa còn dùng khổ nhục kế, nó học từ ai vậy? Lại nói cái tên Nguyễn Cửu này cũng thật lưu manh, hạ thủ với ta không được liền ra tay với người thân lão tử, hừ hừ!
Hết cách, Dạ Thần chỉ có thể đồng ý, cùng bọn họ ngày mai xuống núi lịch luyện.