Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 3: Nàng ta là Trần Trân.

Chương 3: Nàng ta là Trần Trân.


Bích Nha Động.

Thạch động này xưa nay rất ít người lui tới, không ngờ ở đây lại có thủ vệ hoàng thành.

Dạ Thần loay hoay nhìn tứ phía một lát, sau đó nhẹ vung một hòn đá sang phía đối diện, không mạnh nhưng đủ gây chú ý bọn thủ vệ.

Nào ngờ phía bên đó vậy mà có động tĩnh lớn hơn là một cục đá văng sang.

Là thích khách, không ngờ lại trùng hợp đến thế!

Nếu có thích khách ở đây, ắt hẳn bên trọng có đại bảo bối, Dạ Thần càng thêm khẩn trương, thầm nghĩ lần này phát tài rồi!

Thủ vệ nghe thấy động tĩnh liền chia ra truy bắt.

Dạ Thần chớp lấy cơ hội, ẩn thân chi thuật, thoáng cái đã vào bên trong thạch động.

Woaa!

Không ngờ bên trong thạch động vậy mà toàn là đá quý, thắp sáng cả con đường.

Nếu hắn đào đống này lên thì cả đời hắn sẽ không phải lo đói khát.

Nhưng Dạ Thần không ngốc, chỉ là rìa đường mà có nhiều dị bảo thế này, thì không biết sâu bên trong sẽ có thứ gì...

Trực tiếp bỏ qua đống này, Dạ Thần chầm chậm nhẹ nhàng đi vào sâu.

Một đường vào trong, hương thơm càng ngày càng nồng, là mùi của thảo dược, ắt hẳn nhiều loại thảo dược trân quí bên trong.

Tiến vào càng sâu, lại là một hơi nóng ập vào, hơi nóng trắng như sương, bao phủ cả thạch động.

Thì ra là có kẻ đem linh dược ngâm vào suối nước này, ắt hẳn là muốn tẩy tủy cơ thể.

Quan sát một hồi, không nói hai lời, Dạ Thần trực tiếp lột bỏ y phục, nhảy thẳng xuống dưới.

Báu vật ở trước mắt, không thể cứ thể bỏ đi, cùng lắm nếu có kẻ nào đến thì trốn ở đây luôn, dù sao cái hồ này cũng rộng. Nhưng hắn thật sự rất ngây thơ! Bởi sự việc ngày hôm nay mà khiến hắn mắc phải một đoạn duyên nợ.

-Quá đã! Ngâm mình ở đây rất là dễ chịu quá đi, các cơ quan mạch máu của không ngừng được tẩy rửa.

Dạ Thần không ngừng cảm thán.

Tên này đúng là một tên nhà quê.

Người khác nếu như ở đây sẽ khoanh chân tu luyện, không ngừng hấp thu dược lực, tẩy tủy cơ thể.

Vậy mà cái tên nhà quê này chỉ dùng để tắm rửa, bơi lội, dọc nước các kiểu. Ắt hẳn là từ nhỏ tới giờ chưa hề tu luyện qua bao giờ.

Lúc hắn còn đang lơ là, thì đột nhiên thái độ bất giác trở nên nghiêm trọng.

Có người đến!

Dạ Thần vội vàng dùng hết sức hít một hơi rồi lặng sâu xuống dưới.

Hắn lờ mờ dưới nước nhìn xuyên qua dòng nước và hơi sương, một thân ảnh đang thay y phục.

Các đường cong trên cơ thể chỗ lòi chỗ lõm, là nữ nhân!

Nàng nhẹ nhàng cởi bỏ y phục, từ từ chậm rãi kéo từng mảnh y phục xuống.

Lúc này Dạ Thần đã chịu không nổi, hắn không ngừng nuốt nước bọt, hắn quên mất hắn đang ở trong tình trạng như thế nào.

Dạ Thần cố hết sức nhìn thêm một chút, cơ thể bắt đầu nóng dần lên, phần dưới của hắn bắt đầu có chút không tự nhiên, đây là lần đầu hắn nhìn thấy nữ nhân thay đồ, rất là kích thích!

Nữ nhân kia nhẹ nhàng đi từ từ xuống hồ nước, bắt đầu khoanh chân tu luyện, nàng vẫn chưa hề nhận ra có một nam nhân khác đang ở đây.

Vị trí mà nàng bước đến, gần như là sát bên cạnh Dạ Thần, hắn cố gắng không cử động, cố trụ vững.

Nhưng cũng không chịu được lâu nữa, hắn bây giờ gần như là nhìn trọn cơ thể trần trụi của một nữ nhân.

Một nốt ruồi!

Nữ nhân này có một nốt ruồi ở bên hông, vòng eo con kiến, làn da trắng mịn, trông thật quyến rũ!

Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với một việc.

Dạ Thần, hắn sắp chịu không nổi.

Ọc ọc...

Cơ thể trực tiếp ngóc dậy.

Dạ Thần nhanh chóng ôm đống quần đang giấu kia mà chạy đi, tốc độ rất nhanh.

Nữ nhân đang ngồi kia cảm nhận được sự việc không ổn, thất thanh la to.

-A!! Có thích khách, người đâu, mau bắt hắn lại!!!

-Giọng nói này?

Dạ Thần nghi hoặc suy nghĩ một chút.

-Là Trần Trân quận chúa.

Hắn kinh hoảng suy đoán, giọng nói này lúc ban chiều hắn đã nghe qua, không thể lầm, là Trần Trân quận chúa.

Lần này hắn toi thật rồi, cơ thể của nàng bị hắn nhìn trọn rồi, nếu để nàng biết, chắc chắn sẽ phát lệnh truy nã hắn toàn quốc.

Đám thủ vệ nghe tiếng cũng vội vã chạy vào truy bắt.

Dạ Thần không nghĩ nhiều, trực tiếp nhảy lên tung cước về phía bọn chúng.

Bọn thủ vệ này tu vi cũng chỉ Khí cảnh sơ kì mà thôi, thực sự không phải đối thủ của hắn.

Những Khí Cảnh cao kỳ kia ắt hẳn là truy bắt thích khách chưa về, nếu không hôm nay Dạ Thần phải c·h·ế·t không thể bàn cãi.

Một đường chạy đi, không dám quay đầu lại, thứ nhất là tránh để người khác nhìn rõ mặt hắn, thứ hai là để không giảm tốc độ.

Đây là những kinh nghiệm hắn có được khi hắn còn là một đứa trẻ.

Nói đến chạy trốn, nếu hắn là số hai không ai dám nói mình là số một.

Chạy một hồi lâu, có vẻ thủ vệ cũng không đuổi theo nữa, hắn tìm một nơi mặc y phục vào.

Chạy một đường dài không có mảnh vải che thân, thật là tươi mát!

Lúc này hắn mới thở dài một hơi, đã chạy trốn nhiều năm như thế nếu lần này bị c·h·ế·t như thế thì thật là vô nghĩa.

Không, không hề vô nghĩa, rõ ràng là được một màng rửa mắt.

Dạ Thần nhớ lại những cảnh trong thạch động, không ngừng liếm liếm môi trên, thật là kích thích!

Trải qua một đêm dài, hắn vẫn không ngủ được vì cảnh xuân!

...

Tờ mờ sáng hôm sau, đôi mắt hắn đã thâm quần,trông rất giống người tu luyện tà công.

Vả vả mấy cái tỉnh mộng, Dạ Thần không thể chìm đắm trong nữ sắc được, hắn còn việc khác phải làm.

Hôm nay hắn còn phải tham gia đại hội võ lâm.

Nghĩ lại cũng thật trớ trêu, hôm qua lúc hắn bốc thăm. Người mà hắn phải chiến đấu hôm nay lại là Trần Trân quận chúa.

Thật là trớ trêu!

Hắn lại vả vả mấy cái, trông rất ngu ngốc.

Đang ngẩn ngơ hồi lâu, hắn đột nhiên nghĩ đến một ý tưởng rất đê tiện.

Không biết hắn lấy từ đâu ra một cái bảng, trông như của một lão nhân gia nào đó đang xem bói.

Nhưng nội dung trên bảng lại là: Đặt cược đây!

Đặt một ăn mười!

Trần Trân và Trương Dạ Thần!

Nhất Kích Chiến Thắng, Dạ Thần!

Một đường đi đến tiên hội, hắn không ngừng hô to những điều này.

Nghe thấy những điều này, vài người còn ngẩn ra đây là chuyện gì?!

Là cá cược đó!

Không ngờ có kẻ dám làm điều này tại hoàng thành, lại làm một cách trắng trợn như thế.

Nhưng mà vụ cá cược này có vẻ rất là thơm!

Hạ Trần Trân chỉ trong một kích, đây là định nghĩa gì?!

Tuy tỉ lệ đặt cược thấp nhưng giữa một tên vô danh tiểu tốt chơi hèn và một hạt giống tốt của giải đấu thì chắc chắn phần đông sẽ chọn hạt giống tốt.

Vô số người tập trung tại chỗ hắn để đặt cược.

Một số người cũng nhận thức được kẻ đang gây mớ hỗn loạn này là Trương Dạ Thần.

Thầm nghĩ không biết kẻ này tính làm gì, tên này nổi tiếng hèn hạ, lần này hắn muốn giở độc chiêu gì đó sao?

Nhưng cũng không ai tin tưởng hắn sẽ chiến thắng ở vòng này, phải là không ai tin hắn sẽ dùng một kích đánh bại Trần Trân quận chúa.

Một thân ảnh khập khễnh bước chân khó khăn bước tới, gương mặt hung hăng đặt một túi tiền lên bàn, hắn là Ngô Hành.

-Cái tên tiểu nhân nhà ngươi ghi cho ta một trăm lượng bạc, ta không tin tên tiểu nhân như ngươi lại có thể thắng được Trần Trân quận chúa.

Có vẻ trận ngày hôm qua đối với Ngô Hành hắn là một đả kích lớn, lớn tới mức có thể trở thành tâm ma, nếu hôm nay không chơi c·h·ế·t tên Dạ Thần này thì có lẽ hắn sẽ ôm cục tức này tới c·h·ế·t.

Dạ Thần cười nhếch một cái rồi bày ra vẻ mặt bí hiểm nói:

-Ngươi suy nghĩ kĩ chưa? Hôm qua ngươi vẫn chưa chứng kiến được sức mạnh của ta à?! Còn nếu đã suy nghĩ kĩ rồi thì đa tạ, đa tạ!

Hành động này của hắn khiến cho Ngô Hành như trào lửa giận, trào một vài giọt máu, nhưng sau đó lại suy nghĩ lại rồi cười thầm một tiếng, ngươi đợi mà chung tiền đến c·h·ế·t đi tên tiểu nhân.

Dạ Thần cũng không hơi mà quan tâm tên Ngô Hành này nhiều, số lượng người đặt cược càng ngày càng nhiều, hắn ghi sắp không kịp rồi.

Số tiền đặt cược bây giờ đã lên tới vài vạn lượng bạc, tất cả đều đặt cho Trần Trân.

Dạ Thân cũng dở khóc dở cười, cả cái đại hội này cũng không có một người muốn đặt cược cho hắn.

Nhưng thế thì sao chứ, các ngươi cứ chờ lão tử chơi c·h·ế·t các người.

Lúc này một thân ảnh to cao, đặt nhẹ mười lượng bạc trước mặt Dạ Thần.

-Kinh phí mọi người trong thôn cho ta đi thi chỉ còn nhiêu đây mà thôi, ta đặt cho ngươi thắng!

Dạ Thần nghi hoặc ngước đầu lên nhìn xem rốt cuộc là tên hỗn đảng nào lại dám đặt cược cho hắn.

Người vừa nói thì ra là Ngưu Châu, hắn vậy mà dám đặt cược cho Dạ Thần, không biết có phải hắn là một tên nhà quê chưa rõ chuyện đời hay không.

-Ngươi không nhầm chứ, đặt cho Dạ Thần, ta sao?

-Đúng vậy, ta đặt cho ngươi!

Ngưu Châu cười cười gãi đầu nói.

-Tại sao?!

-Không biết! Chỉ là thấy ngươi có quen thuộc, ta tin ngươi sẽ thắng!

Dạ Thần lúc này chỉ nghĩ tên này đúng là một kẻ kì lạ, mà thôi, có người tin tưởng hắn như thế cũng rất thú vị.

Nhưng cũng thầm mắng tên này vậy mà đặt mười lượng, nếu Dạ Thần hắn thật sự thắng thì chẳng phải Ngưu Châu có tới một trăm lượng sao, thật là biết làm ăn.

Chương 3: Nàng ta là Trần Trân.