0
-Giờ lành đã đến, mời hai tu sĩ lên sàn!
Lê Thành Duẩn ngự không thông báo.
Trương Dạ Thần là một man nhân nên hành xử rất thô lỗ, cứ thế trực tiếp nhảy thẳng lên sàn, thật không có một chút cốt khí của người nho nhã.
Ngược lại Trần Trân quận chúa phía bên kia thì không thể làm như thế được, nàng là người của hoàng tộc, là bộ mặt của đế quốc, không thể tùy tiện như vậy.
Chỉ thấy nàng ung dung, nhẹ nhàng, thướt tha bước lên sàn.
Hôm nay Trần Trân diện một bộ váy ngắn nhưng khá kín đáo, thuận tiện cho việc chiến đấu nhưng trong ánh mắt Dạ Thần vẫn có một vài phần trầm mê, hắn vẫn còn mảy may nghĩ về cảnh tượng ngày hôm qua.
-Ánh mắt của hắn nhìn mình có phần kì quái... Thật đáng ghét!
Trần Trân là một nữ nhân sắc sảo, liền nhận ra điểm bất thường.
-Phụ thân căn dặn ta không nên đánh giá thấp tên Trương Dạ Thần này, nhưng rõ ràng tên Trương Dạ Thần này chỉ là một kẻ háo sắc, đê tiện...
Trần Trân chỉ biến thở dài trong lòng.
Việc Trương Dạ Thần có ánh mắt dâm tà, cũng không thể trách hắn.
Hôm qua hắn đã nhìn thấy cảnh xuân, hôm nay hắn lại thấy cảnh xuân đóng thêm một cái khung, trong lòng ít nhiều cũng có mấy phần dị động.
Mặc dù Trần Trân rất không coi trọng Trương Dạ Thần, nhưng nàng cũng không thể làm lơ lời dặn của cha mình.
Trong lòng nàng, việc mà phụ thân nàng nhắc nhở, không đúng chín phần thì cũng chuẩn mất bảy phần.
Trần Trân chỉ đành chờ Trương Dạ Thần xuất chiêu trước, rồi mới ra tay.
Vì nàng cũng không chắc liệu cái tên đê tiện trước mắt mình có còn giữ tuyệt chiêu dơ bẩn gì không.
Ngộ nhỡ gặp phải ám toán, thì chắc chắn là thất sách.
Vừa hay, việc nàng không xuất chiêu trước lại đúng ý của Trương Dạ Thần.
Lúc này chỉ thấy Dạ Thần cười cười âm hiểm, đặt hai tay ra sau lưng, hắn bắt đầu sử dụng độc chiêu rồi!
Không hề thấy hắn thủ thế hay vận công, chỉ thấy khuôn mặt hắn càng ngày càng đê tiện, cặp mắt như thể nhìn thấu được hết cơ thể Trần Trân.
Rốt cuộc Trần quận chúa cũng chịu không nổi, thái độ có phần lãnh đạm lên tiếng nhắc nhở:
-Vị tráng sĩ này, ngươi có đánh không hả? Nếu có thì mau xuất chiêu đi! Đừng có nhìn chằm chằm vào tiểu nữ như thế!
Mặc dù rất tức giận, nhưng dù sao nàng cũng là quận chúa, không thể tùy tiện được.
Dạ Thần nhíu mày, không nghĩ ra nữ nhân này cũng rất biết kiềm chế, lên tiếng giải thích:
-Ta đang xuất chiêu mà, đôi mắt của ta được gọi là Âm Dương Nhãn, có khả năng nhìn xuyên thấu vạn vật, ta chỉ là đang xem điểm yếu của người ở đâu mà thôi...
Giải thích xong, Dạ Thần nhìn trên rồi lại nhìn dưới của Trần Trân bất giác thì thầm:
-Ế, sao ở đây lại có một cái nốt ruồi trông thật đẹp!
Âm thanh tuy nhỏ nhưng có thể khiến Trần Trân nghe được từng chữ một.
Nàng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, thầm mắng:
-Ngươi rõ ràng là tên hỗn đãng trốn trong thạch động vào đêm qua, cái gì mà Âm Dương Nhãn cơ chứ, tên đê tiện!
Không nhịn được nữa, chỉ thấy nàng ta vung kiếm chém thẳng về hướng Dạ Thần.
Đối với một nữ nhận như nàng, việc cơ thể trần trụi bị một nam nhân xa lạ nhìn thấy, đó là một việc không thể chấp nhận được.
Hơn thế cái tên nam nhân xa lạ này lại đang lấy điều này để châm chọc nàng, cho dù nàng là một người trước sau đều rất thùy mị, nhưng bây giờ nàng không thể kiềm chế nữa.
Dáng vẻ có phần uất hận.
Dạ Thần cười thầm, rốt cuộc nàng ta cũng mắc bẫy.
Chỉ thấy hắn thoăn thoắt đôi chân, trực tiếp biến mất tại chỗ.
Trần Trân ngơ ngác nhìn vào vị trí ban nãy của Dạ Thần, nàng cảm giác có gì đó không đúng, vội xoay đầu xem xét lại chợt nhận ra phần cổ của mình như có gì đó giữ lại.
Vùng cổ của nàng bây giờ đã có một cặp trảo thủ kẹp chặt ở giữa, dùng lực mạnh thêm một chút thì có thể đâm sâu vào trong.
Cặp trảo thủ này là của Dạ Thần.
Nhất kích chiến bại!
Trước sau đều đã nằm trong kế hoạch của hắn, từ việc đặt cược, cho tới việc châm chọc Trần Trân, đều là hắn vạch ra.
Hắn cũng không định châm chọc Trần Trân như một tên háo sắc, đây chỉ là thủ đoạn của hắn khiến nàng mất cảnh giác mà thôi.
Mọi người có mặt tại tiên hội bây giờ vẫn chưa rõ rốt cuộc là vừa xảy ra chuyện gì.
Trần Trân quận chúa cứ như vậy mà thua ư?
Ngay cả những vị cường giả cao tầng cũng là một mặt nghi hoặc.
Không ai nghĩ hắn lại có tốc độ bậc đó, lại thêm đòn sát chiêu.
Nhưng cứ cho rằng tốc độ đó rất nhanh đi chăng nữa, không lý nào quận chúa lại dễ dàng đẻ bản thân rơi vào tình huống nguy hiểm.
Bọn họ thật sự không hiểu.
Chỉ có hai người trên võ đài mới biết rốt cuộc là chuyện gì vừa xảy ra.
Bây giờ Trần Trân mới bình tĩnh lại, nàng nhẹ nhàng đưa đôi mắt nhìn lại phía sau.
Lúc này thắng thua đã định, Dạ Thần cũng dần hạ cặp trảo xuống.
Chỉ thấy hắn làm ra một bộ dạng khách khí, ôm quyền nói:
-Đa tạ công chúa đã nhường! Đã đắc tội rồi!
Trần Trân quận chúa mở một cặp mắt to tròn, quan sát thiếu niên trước mắt một cách cẩn thận.
Không phải là bộ dáng háo sắc, đê tiện ban nãy, nam nhân trước mắt nàng lại có mấy phần khí chất.
Trần Trân cũng không phải là kẻ ngốc, lúc trước phụ thân nàng cũng từng nhắc qua phải cẩn thận tên Trương Dạ Thần này.
Sâu chuỗi các sự kiện lại, nàng chỉ có thể tự suy đoán, toàn bộ đều là kế hoạch của Trương Dạ Thần.
-Mặc dù kế hoạch thoạt nhìn đơn giản, nhưng việc hẳn lẻn vào Bích Nha Động chiếm tiện nghi của ta, kèm theo đó là bày ra thế trận này, cũng không biết rốt cuộc hắn có âm mưu gì.
Trần Trân suy nghĩ một chút, cảm thấy con người này rất thú vị.
Nhưng mà nàng ta cũng không biết, việc Trương Dạ Thần vào Bích Nha Động chỉ là trùng hợp, còn những việc ở đây chỉ là hắn tính ăn chút tiền cá cược mà thôi.
Trần Trân nhu mị mà nói:
-Đa tạ công tự đã nương tay, mối nợ ngày hôm nay, ngày khác tiểu nữ sẽ đòi.
Nói xong, Trần Trân lập tức rời khỏi sàn đấu, bước đi nhẹ nhàng thước tha như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Chà...
Dạ Thần cũng phải thật sự thán phục trước nàng, không hổ là người có giáo dưỡng, lại có thể bình thản như thế.
Nhưng mà cũng chỉ như thế mà thôi, hắn cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với nữ nhân.
Không nghĩ nhiều, hắn quay lại bộ dáng thường ngày, cười cười, lên tiếng:
-Ta đã là người chiến thắng, hơn nữa còn chiến thắng bằng một kích, vậy số tiền cược này là của ta! Đa tạ các vị! Đa tạ cá vị! He He!
Sau đó hắn đưa cho Ngưu Châu một trăm lượng rồi rời đi, đi một cách nhanh chóng, không thèm ngoẳng đầu lại, giống như là sợ người ta chặn đánh vậy.
Để lại một khán trường náo động.
Một thiếu niên uất hận nằm bệch xuống đất, không ngừng la hét.
-Hắn ta... Hắn ta vậy mà lại thắng sao? Không, không thể nào, một trăm lượng bạc của ta! Ngô Hành, ta không phục! AAAA!
Không chỉ mỗi Ngô Hành không phục, mà toàn bộ người ở đây đều không tin, chiến thắng của tên Trương Dạ Thần này quá kì dị, lại không được rõ ràng cho lắm, dường như hắn có bàng môn tà thuật.
-Kì lạ, quận chúa có phải hơi bất cẩn không? Vương gia nói xem rốt cuộc là chuyện gì?
Phía bên trên thượng đài, Tiêu Viêm cũng không khác đám người bên dưới là bao, lên tiếng dò hỏi vị đại nhân bên cạnh hắn.
-Hừm, ta thật sự cũng không rõ, Trân nhi thường ngày đều hành động từ tốn... một kiếm vừa rồi của nó mang theo vài phần sát khí... Ta cũng là lần đầu thấy nó như thế.
Vị đại nhân khoác tử bào bên cạnh Tiêu Viêm chính là phụ thân của Trần Trân quận chúa, hoàng đệ của đương kim thánh thượng Hồng Đô Quốc, Trần Duy Chánh.
Trần Duy Chánh lại tiếp tục lên tiếng:
-Nhưng việc Trân nhi bất cẩn cũng không phải là vấn đề to tát, mấu chốt là tốc độ áp sát ban nãy của tên Trương Dạ Thần này cũng cực kì nhanh, hơn thế lần này hắn vẫn chỉ sử dụng nhục thân.
Ngay từ lúc bắt đầu tiên hội, Trần vương gia vẫn một mực quan sát Dạ Thần.
Mọi người đều cho rằng Dạ Thần là một tên hỗn đảng vô sỉ, có một chút thực lực, chỉ biết dùng kế hèn, nhưng Trần Duy Chánh lại không cho rằng như thế.
Hắn cảm thấy thiếu niên bên dưới rất thú vị, mọi hành động của hắn đều là có tính toán từ trước, tất cả đều là một cái vỏ bọc.
Ở trong chốn cung đình quanh năm, đấu đá hoàng vị, Trần Duy Chánh cũng không phải kẻ tầm thường, đọc tâm thuật của hắn hơn hẳn những người ở đây.
-Ta cũng thử sử dụng thần thông để thăm dò kinh mạch của hắn, không hề có dao động nguyên khí, giống như là một kẻ chưa từng tu luyện vậy.
Nghe được lời nhận xét này, đám người Tiêu Viêm mới chợt nhảy dựng lên.
Nhục thân cường hãn như thế nhưng chưa từng tu luyện khác gì là yêu thú?
Vẫn không chắc chắn, Tiêu Viêm hỏi lại lần nữa:
-Thật sự là như vậy ư Vương gia?
-Ừm...
Trần Duy Chánh gật đầu trả lời, lại tiếp tục nói:
-Muốn biết bên trong hồ lô bán gì thì cứ chờ mà xem...
Chỉ vì một nhân vật tên Trương Dạ Thần mà đã gây lên biết bao náo động cho hội trường.
Mà hắn lúc này đã thoát ly rất xa nơi này, một đường chạy đi.
Phía sau hắn là một đám người đang đuổi theo, tay cầm đủ loại binh khí.
Trên dưới cũng hơn hai mươi người, quá nửa là luyện khí sơ kì, còn lại là luyện khí trung kì.
Có vẻ là muốn giết người cướp của, còn về lí do thì...
Đương nhiên là vì hắn vừa thắng được một khoản tiền cược khá lớn, đây là một con mồi béo bở.
Đám người đuổi theo rất tự tin về thực lực của bản thân, một đường đuổi theo không ngừng hò hét.
Chạy chán rồi!
Trương Dạ Thần cảm thấy bản thân đã chạy đủ xa, không chạy nữa.
Hắn xoay người đối diện với bọn cướp.
Ánh mắt tỏa ra sát ý, cơ thể bắt đầu nổi vẩy vân, đôi tay tạo thành móng vuốt. Không nói hai lời, trực tiếp xông thằng vào bọn cướp.
Một trảo bên trái!
Một trảo bên phải!
Thoáng cái vài chục cái hơi thở, đám người Khí cảnh hai mươi người cứ thế ngã xuống.
Đây mới là thực lực của Dạ Thần.
Mặc dù là miểu sát, nhưng giết liên tục nhiều Khí cảnh như thế, sợ rằng thực lực đã đạt Khí cảnh trung kì đỉnh phong.
Đám người Khí cảnh đúng là đen đuổi, chỉ nghĩ kiếm thêm một chút tiền tiêu, không ngờ đến mạng cũng chẳng còn.
Tìm một cái hồ, Trương Dạ Thần tắm sạch vết máu trên người, sau tám năm, thì đây là lần đầu tiên hắn giết người.
Hắn thả mình trôi trên dòng sông, tùy nước cuốn đi, không biết là nghĩ cái gì, trông rất suy tư.