0
“Lạnh lùng quá đấy Eto-chan, chúng ta nhưng chả phải có một cái kỉ niệm đáng phải ôn lại sao?”
“Câm miệng.”
Tựa như con mèo bị đạp phải đuôi, Eto quát lạnh một cái, so với vẻ mặt luôn luôn bình tĩnh đùa cợt ban nãy hoàn toàn khác biệt.
“Thôi thôi, không nói thì không nói, vậy!! có chuyện gì với cậu nhóc này vậy.”
Chưa kịp nói xong câu, không biết lúc nào Ayato đã xuất hiện sau lưng, Ukaku từ đôi cánh biến thành vuốt sắc chém ngang cổ Korudo.
“Đáng tiếc còn hơi chậm một chút a, nếu không hẳn là cổ bị cắt lâu rồi.”
Ra vẻ loạng choạng ăn may tránh thoát một kích chí mạng, Korudo nhẹ vuốt cổ họng mình tỏ ra sợ hãi nói.
“Hừ, nếu như có một cái lục soát quan c·hết ở đây thì thế nào nhỉ, hẳn sẽ rất vui đâu.”
Ayato điên cuồng cười lạnh nói, sau lưng Ukaku bắn ra đạn đạo sắc bén tiếng xé gió vang lên.
“Thế thì thật kinh khủng đâu thiếu niên, có biết hay không vì cái gì hai người thủ lĩnh kia của cậu vẫn không có ra tay t·ấn c·ông ta a.”
Đi bộ nhàn nhã trong đám đạn đạo, Korudo giống như giải thích tính chất hỏi thăm lấy.
“Tsk!! Ai mà thèm biết.”
Xạ kích không được, Ayato cắn răng một cái lao thẳng phía Korudo, đây có thể là cách làm tốt nhất, thế nhưng trong mắt Korudo đây lại là một cái ngu xuẩn hành vi.
“Bởi vì họ không nắm chắc chiến thắng a.”
Lúc này không biết rút từ đâu ra một khẩu súng chĩa thẳng đang lao đến phía trước Ayato.
“Good luck : Bàng !!”
Tiếng súng vang lên, một thân ảnh bay ngược ra ngoài, thế nhưng Korudo lại thở dài một cái nói.
“ Đáng tiếc khả năng bắn súng của ta vẫn là kém như vậy a.”
“Ôi uầy, Đây là tất cả sao, nếu vậy nhà ngươi cũng nên đi c·hết đi, kiếp sau không biết s·ử d·ụng s·úng cũng đừng có cầm súng cho mất mặt a.”
Lúc này Ayato xuất hiện cười lớn nói, bên cạnh vành tai một vết rách kia cũng từ từ liền lại, chính xác ban nãy hắn tưởng hắn đ·ã c·hết rồi, Korudo dơ súng lên một khắc sau đó, né tránh chắc chắc không né được rồi, đang khi chấp nhận chịu c·hết, ai biết rằng tên điều tra viên này thật sự khả năng bắn súng không đi đâu vào đâu cả.
“Dừng lại !! mau trở về Ayato.”
Thế nhưng đã muộn, chỉ thấy hai người giữ tư thế như là đang ôm nhau một dạng, tất nhiên nếu như bỏ qua khuôn mặt Ayato hiện tại.
Chỉ thấy lúc này, một ngụm máu từ trong miệng hắn phun ra ngoài, sau lưng Ukaku cũng từ từ tan rã, không biết lúc nào một cái kiểu dáng Odachi Quinque đang lóe lên xanh thẳm ánh sáng đã xuyên qua trước ngực thiếu niên rồi.
“Cậu nói đúng a thiếu niên, lẽ ra ta không nên s·ử d·ụng s·úng.”
Rút ra khỏi người Ayato, trên tay v·ũ k·hí tức tốc thu gọn trở lại biến thành một chiếc bình thường không có gì lạ chuôi kiếm được chế tác từ Kakuhou . Korudo híp mắt cảm ơn trước mắt thiếu niên, sau đó lại mở ra áo choàng gọn gàng cất vào.
“Ta vẫn là không quen sử dụng cái va li cồng kềnh kia a, so với đó ta càng ưa thích gọn gàng.”
Hoàn toàn không để thiếu niên nằm xuống sống c·hết, Korudo híp mắt cười cười nhìn phía hai người.
“Không nghĩ đến ngươi hiện tại có một cái không tệ v·ũ k·hí nhỉ, đi thôi Tatara.”
Eto quay đầu nhìn Korudo không biết như đang suy nghĩ gì, cô đương nhiên nhận ra Quinque Korudo vừa sử dụng được chế tạo từ gì, đây nhưng là cô quen thuộc Kakuhou, bởi lẽ cô cũng có tương tự một cái như vậy, đây chắc chắn là trước đây trận chiến kia Kuzen rơi xuống.
“Khoan đã nà…phụt.”
Chạy đến gần hai người cánh tay vừa mới vươn ra chưa kịp chạm đến vai Eto, một cái chớp mắt không kịp đề phòng Ukaku đã cắt phăng đi hai ngón tay Korudo rồi.
Nhìn bàn tay thiếu đi hai ngón, Korudo không khỏi kinh ngạc nhìn rời đi xa ba người.
“Ôi trời ôi trời, vài năm không thấy tính khí vẫn như vậy nóng nảy, ngược lại thực lực tăng trưởng không ít.”
Cười cười, hai ngón tay đứt lìa kia cũng dần dần khôi phục như cũ. Nếu như đám CCG mà nhìn thấy một màn này, chắc chắn nhấc v·ũ k·hí lên quyết sống c·hết với Korudo.
Trong một căn phòng tối, lúc này hai thân ảnh dần dần hiện ra hình dáng, ngoài ra đang nằm dưới đất b·ất t·ỉnh một người nữa.
“Dở tệ, Ayata thế nào?”
Than vãn một tiếng Eto một mặt ghét bỏ ném đi còn lại một ngón tay kia, hiển nhiên một ngón khác kia đã bị cô ăn mất, mà nằm bên cạnh Ayato đang không ngừng thở dốc, hiển nhiên đã khôi phục một chút sức sống.
“Đã qua nguy hiểm, hiện tại các v·ết t·hương đang dần khôi phục, bây giờ chỉ bị ngất thôi.”
“Mang hắn trở về chỗ Noro thôi Tatara, cũng may không quá nguy hiểm tính mạng, với thể chất Ghoul khôi phục vẫn không c·hết được, đây coi như là bài học a, tên kia nhưng mà còn không có chút nào nghiêm túc đâu.”
Hai người rời đi, Eto mới bắt đầu cởi xuống lớp băng vải khôi phục bộ dáng ban đầu, bắt đầu ngồi xuống viết tiếp cuốn tiểu thuyết dang dở.
CCG Phương 20.
“Đã lâu không gặp rồi Korudo-kun, thật khó tin một người như cậu lại xuất hiện ở phường 20 thế này, dạo gần đây tôi thấy mấy người kia nói rằng luôn thiếu nhân lực ở phường 24, tôi còn tưởng cậu m·ất t·ích ở đó rồi chứ.”
“Đã lâu không gặp Hạng nhất Mado-san, thi thoảng tôi vẫn tự dành cho bản thân chút thời gian mà thế ?và đây là?”
“À chút quên giới thiệu, bên cạnh đây là, hạng 1 Amon-kun.”
“Vâng chào ngài Korudo hạng đặc biệt, tôi vừa mới thăng hạng 1 Koutarou Amon.”
Bắt tay nói chuyện một lúc hai người cũng rời đi tìm giám đốc chi nhánh Kamemochi.
(Nói chút về cấp bậc CCG khá mâu thuẫn, Hạng 1 và Hạng nhất sẽ hoàn toàn khác biệt.
Các cấp bậc thăng hạng từ cao đến thấp gồm.
Hạng cao cấp :
-Hạng đặc biệt (đây là hạng cao nhất)
-Hạng đặc biệt liên kết (trợ lý hạng đặc biệt)
-Hạng nhất.(hay còn gọi là điều tra viên cao cấp)
Hạng Cơ sở :
-Hạng 1 (Điều tra viên hạng hai)
-Hạng 2 (Điều tra viên hạng ba, đây là cấp bậc đầu tiên thông qua học viện đào tạo)
-Hạng 3 (Điều tra viên hạng ba, đây là cấp bậc đầu tiên của điều tra viên khi không thông qua học viện chính quy, Arima và Korudo đều bắt đầu ở hạng này, phần lớn những thành viên gia tộc Washuu đều xuất phát từ hạng này.)