0
Ấn lấy một dãy số, Korudo trực tiếp rời đi hiện trường, ngay cả Amon cũng mặc kệ sẽ có người khác đón trở về, chí ít sẽ không c·hết được, trong nguyên tác Amon vẫn đủ sức đi đến chỗ Mado Kureo, hẳn là nằm ở đây không vấn đề gì đi, còn để bản thân cõng cái này thô kệch nam nhân trở về ? đừng có đùa.
“Nhìn đến Nico hẳn là thất bại.”
Khẽ lẩm bẩm một tiếng Korudo cũng không tiếp tục suy xét vấn đề này nữa, bản thân nhưng chỉ góp ý Nico mà thôi cũng không có quá nhiều mong chờ, ngược lại cũng muốn thử xem xem nếu như thí nghiệm thành công thì Mado Kureo sẽ thế nào, còn nếu thất bại thì thôi đi, c·hết liền c·hết quan tâm làm gì.
Tỉ lệ cấy ghép này cũng không phải cao, không phải cứ thí nghiệm là sẽ thành công, nếu như thí nghiệm cấy ghép mà chắc chắn như vậy thế giới này liền nằm trong tay Kanou rồi.
Yomo tuy nhìn đến hành động kì lạ của Korudo cũng không có quá nhiều để ý, tuy rằng tò mò vì cái gì Korudo sẽ không mang đang b·ị t·hương Amon đi, thế nhưng vẫn không có loanh quanh vấn đề này nhiều, ngược lại hắn càng quan tâm đang nổi khùng ở tận bên kia Kaneki. Tuy rằng có chút dự tính xử lý Amon đề phòng hậu hoạn, thế nhưng vẫn là bỏ qua, dù sao con quái vật rời đi chưa xa đâu, có trời mới biết nếu như ra tay sẽ có hậu quả gì.
Vài ngày sau Amon cũng từ sự việc đi ra, dù sao cộng sự của bản thân đ·ã c·hết, hắn cũng không thể nào lấy cái vẻ mặt đưa đám suốt đi.
Giờ này Korudo đang trong văn phòng ngăm nhìn phía dưới đường phố, mà phía sau đang đứng lấy một người, thân hình thẳng tắp không có lên tiếng. Người này cũng không phải ai khác mà là Amon, hắn từ việc lần này đi ra, ánh mắt trở nên lăng lệ t·ang t·hương không ít, hẳn là đã quyết tâm hơn trước rất nhiều.
“Korudo-san, anh thấy Ghoul và Con người thật sự có thể cùng nhau sống sao?” Amon hướng về Korudo thật lòng hỏi lấy.
“Ha ha, vẫn còn suy nghĩ về tên nhóc kia lời nói sao?”
Korudo hỏi xong lắc đầu nhìn về phía dưới đường phố cũng không trả lời, được một lúc văn phòng cũng im ắng đến lạ thường.
Amon vẫn đứng ở đó nhìn Korudo, mà Korudo cũng biết rằng nếu hôm nay không nói thì tên này hẳn vẫn cứ đứng mãi ở đây, dứt khoát lên đứng lên, vẫn không quay đầu lại nói.
“Có những cái trên đời này phải lấy hai góc độ ra nhìn nhận a Amon-kun, giống như khi anh nói vậy, anh từng hỏi tên nhóc đó rằng hiểu được cảm thụ của những đứa trẻ bị Ghoul g·iết chưa đúng không?”
“Vâng, có gì sai sao?”
Amon lắc đầu tự giễu.
“Thế cậu có hiểu được cảm giác của những đứa trẻ Ghoul khi bị CCG chúng ta g·iết sao? ta không phải đang cảm thông cho Ghoul, cũng không đứng về bên nào nói chuyện, thế nhưng cậu biết đấy, ta biết tuổi thơ của cậu thế nào, thế nhưng không phải cô nhi viện nào cũng như vậy, nếu như cha mẹ một đứa trẻ bị ghoul ăn thịt còn may mắn mà sống sót thì vẫn có thể được nuôi dưỡng trợ cấp, thế nhưng những đứa trẻ Ghoul thì sao? bọn chúng đâu có ai nuôi lớn, bọn chúng cũng đâu đã được ai dạy phải sống trong thế giới xung quanh tràn ngập đồ ăn và luôn luôn bị thôi thúc bởi cơn đói đâu? dần dần những đứa trẻ này đã có được khả năng ẩn núp và kinh nghiệm sống sót, trưởng thành hơn những đứa trẻ loài người rất nhiều.
Amon tựa như muốn phản bác Korudo lại ngắt lời.
“Cậu muốn nói rằng tiêu diệt hết ghoul thì sẽ để con người sống hạnh phúc hơn đúng không? thế tại sao Ghoul lại không muốn tiêu diệt CCG để an toàn sinh hoạt đâu? Tên nhóc kia nói cũng không sai, tuy rằng ta không chấp nhận nó hoàn toàn đúng, nếu như hai bên mà không chấp nhận một thỏa thuận để cùng chung sống, chung quy cuộc chiến vẫn mãi kéo dài mà thôi...không hề có hồi kết, mà thủ phạm lại là CCG a…”
“Thủ phạm là CCG? ý ngài là thế nào.”
Amon không hiểu hỏi.
“Cậu biết Kakuja không? hầu hết tất cả Ghoul SS cấp trở lên đều sở hữu chúng, mà để đạt được Kakuja thì phải tự ăn thịt đồng loại, thế nhưng tại sao phải ăn thịt đồng loại thì lại do CCG rồi, nếu như không ép chúng rơi vào cơn đói thì chắc chắn chúng phải tự tàn sát mà ăn thịt đồng loại rồi, cho nên phần lớn xuất hiện Ghoul mạnh mẽ như Cú cũng là do CCG gây ra.”
Korudo cười giải đáp cho Amon, sau đó lại lẳng lặng nhìn bên dưới dòng người.
Amon vẫn chưa đạt được kết quả khiến hắn mong muốn, nội tâm tuy vẫn còn giãy dụa thế nhưng cũng không có cách nào khác, xoay người rời đi, thế nhưng chưa đến cửa Korudo lời nói lại vọng ra.
“Làm bất cứ việc gì cũng phải ở hai khía cạnh mà suy xét a, đừng có đầu gỗ giống đám kia chỉ hành động theo suy nghĩ ích kỉ, tin tưởng cậu đủ thông minh a, Amon-kun.”
“Cảm ơn ngài Korudo-san.” Nói xong liền đóng cửa lại căn phòng biến trở về yên tĩnh.
“Thật là vì cái gì lại đi hỏi mình đâu, không biết rằng bản thân chỉ biết nói thôi sao? Bản thân nhưng là không có thuộc phe nào a...”
Nhìn đến xoay người rời đi, Korudo nguyên bản khóe miệng lúc nào cũng cười mỉm, ngay lập tức biến trở về bình thường, bộ dáng tí tởn vui vẻ thưởng ngày biến mất, thay vào đó một khuôn mặt hững hờ vô cảm xuất hiện, ánh mắt bạc lạnh băng không chứa cảm tình tỏa ra chớp lóe tia sáng.
Nếu để người khác nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Korudo chắc chắn không thể tin vào mắt bản thân, hoàn toàn không liên hệ được hai con người này với nhau, đây rõ ràng càng giống như một cái không chứa cảm tình v·ũ k·hí g·iết người, ở đâu còn có cái gọi nụ cười Korudo thường ngày.
Không biết có phải ảnh hưởng bởi Yoki của Teresa hay không, thế nhưng đến thế giới này đã 25 năm, nhưng bản thân chưa một lần cười thật lòng qua...Korudo lại âm thầm suy xét vấn đề tế bào RC có ảnh hưởng đến não bộ không.
Nghĩ đến Teresa cài kia nụ cười vô cảm, Korudo càng nhiều hơn liên hệ với bản thân hiện tại, có khả năng bản thân đã hoàn toàn biến thành một cái bản sao a.