0
Ở kinh thành, dưới chân thiên tử không có quan phụ mẫu. Đa phần vụ án xảy ra ở đây không phải một vị quan nho nhỏ dám đứng ra giải quyết.
Chính vì thế hoàng đế đã thành lập một đội quân gọi là hộ thành vệ chuyên quyền giải quyết những án tình xảy ra ở đây. Lực lượng này trực thuộc quản lý của vua, chỉ cần nghe lệnh thiên tử nên dù án tình có liên quan đến bất cứ ai, quan lại, hoàng tộc hộ thành vệ trên lý thuyết đều có quyền xử lý.
Ở giữa đường lớn một nhóm quan lính mặc trang phục trắng, trên ngực thêu hình đầu hổ màu cam, bất cứ ai ở kinh thành đều biết họ là hộ thành vệ.
Vừa sáng sớm hộ thành vệ đã cho phong tỏa cả con đường, thấy thế ai cũng tự giác tránh xa.
Sao mà không sợ cơ chứ, gần đây kinh thành tràn ngập chướng khí, sự tình kỳ lạ xảy ra liên tục, ai mà biết được xui xẻo có tới lượt mình.
- Bẩm đại nhân, nạn nhân là bị cứa cổ chết, ngoài ra không có vết thương nào cả. Theo tình trạng thi thể cho thấy nạn nhân đã chết từ giữa đêm qua.
Tự Hạo, đội trưởng hộ thành vệ yên tĩnh nghe tên ngỗ tác báo cáo.
- Đã tra được danh tính của người này chưa?
Tự Hạo nhìn quanh, hiện trường vụ án rất bình thường không có gì kỳ lạ. Nạn nhân có một vết thương ngay cổ, ngồi tựa tường mà chết. Trên đầu bị trùm một cái thúng nhưng cá nhân Tự Hạo cảm thấy không có ý nghĩa lắm, cứ như hung thủ tiện tay trùm lên cũng không có ý đồ muốn che giấu xác chết. Còn nếu không tại sao thi thể lại dễ dàng bị phát hiện như vậy.
Hiện trường là quảng đường lớn nhưng không phải nơi buôn bán sầm uất, xung quanh là tường bao quanh của các phủ đệ, hẳn là bình thường đều vắng vẻ, ít người qua lại. Nhìn ở những manh mối, biểu cảm của nạn nhân chắc hẳn hắn chết rất mau không có cơ hội kêu la, từ đó suy ra hung thủ là người có võ nghệ.
- Xung Công, ngươi đi cho người phát họa khuôn mặt của người này, tìm hiểu xem hắn là ai.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Nạn nhân rõ ràng là người tầng lớp bình dân, vì nếu là quyền nhân hay quý tộc Tự Hạo sớm đã biết. Tư liệu của họ hắn đều nắm trong tay, đã thuộc nằm lòng.
- Bát Khúc, cầm hộ thành lệnh đi đến những phủ đệ xung quanh hỏi một chút những hạ nhân vào đêm qua có ai đi ngang qua hay nghe thấy tiếng động lạ ở đây không.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
- Còn có, làm việc khiêm tốn một chút, gần đây kinh thành không êm ấm.
Tự Hạo cẩn thận dặn dò.
Tự Hạo thở dài, khối lượng công việc gần đây có chút lớn.
- Đúng là làm mãi không hết việc, thiên hạ thái bình thì rết cũng hóa rồng mà bay lên trời.
Tự Hạo tự cảm thán, hắn quản có mỗi kinh thành mà nhiều việc như vậy, hoàng đế quản cả đất nước chắc là mệt chết.
Tự Hạo năm nay đã ngoài bốn mươi, tướng mạo bình thường lấm lem màu sương gió. Dáng người tuy không quá cao ráo nhưng mạnh khỏe, đứng tùy tiện cánh tay gác lên thanh kiếm treo bên hông. Hôm nay là sinh thần của con trai thứ ba của hắn, cứ nghĩ có thể vui vẻ trốn việc một ngày thì sáng sớm bị thuộc hạ đánh thức. Hắn uể oải lười biếng nhìn thi thể trước mặt, thầm mắng kẻ ngu ngốc không biết lựa ngày chết.
Thông thường những thường dân như thế này chết không nhấc lên được sóng gió nào ở kinh thành này. Có chăng Tự Hạo cũng chỉ làm để tròn chức trách cũng không tận lực điều tra. Cũng đâu thể vì một người bình thường mà đi xử phạt một kẻ quyền quý.
- Xem xét hiện trường, ghi chép cho xong rồi dọn dẹp đi.
Tự Hạo nghĩ có lẽ sẽ giao công việc dọn dẹp còn lại cho thuộc hạ còn mình sẽ về sớm một chút.
- Đại nhân, có người biết nạn nhân.
Tên lính phát hiện một thảo dân đang lấp ló lén lút liền bắt lại tra hỏi.
- Ngươi tên gì?
Tự Hạo nhìn gã trung niên trước mặt, là một kẻ bình dân bá tánh.
- Tiểu nhân tên A Tam.
- Ngươi có quen biết với nạn nhân sao?
- Tiểu nhân có quen biết...
- Được biết gì mau nói ra, nếu có nửa điều che dấu giết không tha.
Tự Hạo tay khẽ sờ chuôi kiếm, khuôn mặt âm lãnh đe dọa.
- Tiểu nhân hôm... hôm qua đã ngồi chung bàn rượu với hắn, cũng không rõ hắn tên gì chỉ biết hắn là người chuyên đi dọn rác mà thôi.
A Tam lo sợ vội vã trả lời, không dám che dấu.
- Các ngươi uống rượu ở đâu.
- Dạ bẩm đại nhân, ở Đại Khí lâu.
- Mau đến Đại Khí lâu hỏi qua.
Đại Khí lâu là quán ăn bình dân ở kinh thành nhân khí vốn không tệ.
- Rõ.
Một tên hộ thành vệ nhận lệnh vội vàng đi.
- Ngươi còn biết gì nữa, mau khai ra.
- Dạ bẩm đại nhân, hôm qua ở Đại Khí Lâu Bắc Nhàn thế tử cao hứng bao bàn khiến tên này hưng phấn đã kể ra chuyện gì đó còn được thưởng một đỉnh bạc khiến hắn rất vui vẻ nói đã có tiền trả nợ còn dư một chút còn có thể đi thanh lâu bao mấy cô nương.
- Chuyện là chuyện gì?
- Tiểu nhân không biết, hắn ta chỉ nói riêng với thế tử còn được ngài ấy đặc biệt dặn dò không được nói với ai.
A Tam sợ hãi vội vã nói ra hết không dám nửa điểm dấu diếm.
- Được rồi, ngươi đi theo giám án sư ghi chép rõ ràng một chút sẽ được về.
Tự Hạo hòa hoãn một chút.
Giám án sư là một chức vụ khá phổ biến ở Việt Hạ quốc. Chức vụ này không hề có thực quyền gì chỉ được phép ghi chép lại những vụ án. Hầu như ở đâu cũng có vài văn nhân làm giám án sư.
Tự Hạo cảm thấy phiền phức, tự nhiên đâu ra một tên thế tử ở quán rượu bình dân. Hắn nhìn bóng lưng A Tam bực bội, tự nhiên kéo thêm rắc rối. Thế tử dù không chức vụ hay thực quyền gì nhưng là con cháu hoàng tộc, đòi hỏi sự tôn trọng nhất định khiến hắn không thể không tự vác thân đi thỉnh vấn.
Vốn chỉ là một kẻ vô danh chết, sao mang lại quá nhiều phiền phức. Không hiểu sao Tự Hạo cứ cảm thấy phiền phức chưa dừng lại ở đây.
Tự Hạo thở dài thườn thượt, bây giờ hắn cáo bệnh trốn việc không biết còn kịp không. Rõ ràng đã hứa với phu nhân và nhi tử sẽ về mà lại không làm được, hắn thật sự bất lực.
- Tra cho ta Bắc Nhàn thế tử đang ở đâu.
- Rõ.
Cùng lúc đó Bắc Nhàn thế tử, Long Dung đang trên xe ngựa đến phủ hình bộ thượng thư.
Cổ Thiên Thù sao khi đọc tập tài liệu mà Mạc Trân gửi cho chỉ chú ý nhất đến cuộc gặp gỡ kỳ lạ của Long Dung và Tam Tiêu Đầu. Nhưng nghi ngờ là nghi ngờ cũng không thể dẫn người đi bắt Long Dung về tra hỏi được. Ông lập tức phái người theo dõi Tam Tiêu Đầu, nhất là Vưu Nhã, Vưu Như và Vưu Tam.
Vưu Nhã hiện tại vẫn ở tại kinh thành.
Vưu như đang loanh quanh ở phụ cận, dường như đang rất rảnh rỗi, hoặc có lẽ đang chờ đợi gì đó.
Chỉ là Vưu Tam không thấy đâu, rất đáng chú ý tới.
Dù sao Long Dung cũng là người nổi tiếng hào sảng, sẵn đây hắn vẫn đang du ngoạn ở kinh thành, Cổ Thiên Thù lập tức gửi thiếp mời đến đàm đạo.
Long Dung không có lý do gì để từ chối, hắn còn cảm thấy rất hứng thú.
Đến kinh thành Long Dung cũng muốn nhìn một chút vị trung thần này, kẻ được bệ hạ hết sức trọng dụng, tin tưởng.
- Bẩm lão gia, Bắc Nhàn thế tử đã đến.
Cổ Thiên Thù ngồi suy ngẫm một lúc thì ngưòi cũng đã đến.
Long Dung một thân y phục áo trắng cười nhã nhặn bước vào, tay cầm quạt khẽ chấp lại chào nhưng không cúi người. Thân phận của hắn không cần cúi người trước quan thần.
Cổ Thiên Thù thì từ tốn bước lên chào, về vai vế ông vẫn là thấp hơn nên không được để người ngoài bắt bẻ.