Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 1 : Tán tu

Chương 1 : Tán tu


Ở trước sơn môn rộng lớn có một thiếu niên áo xám thoáng thở dài, trên mặt lộ ra nụ cười tự giễu.

“Đại tông môn quả nhiên là không dễ vào...”

Đăng Khôi năm xưa là một cô nhi, ngẫu nhiên được một tán tu Luyện Khí hậu kỳ thọ nguyên sắp hết phát hiện sở hữu linh căn, sau đó được thu làm đệ tử. Thế nhưng năm ngoái, sư phụ tán tu của hắn hao hết tất cả tài sản thử trùng kích Trúc Cơ Kỳ lần cuối cùng rồi thất bại, vẫn lạc tại chỗ.

Sau khi sư phụ bỏ mạng, Đăng Khôi đã một mình đi tới Thiên Vân Thành vốn là nơi có rất nhiều tán tu tụ tập, bắt đầu chế tác phù lục cấp thấp để kiếm lấy một chút linh thạch sống qua ngày.

Trước đó không lâu hắn nghe nói Trực Dương Phái mở cửa sơn môn, muốn từ trong tán tu tuyển chọn một nhóm đệ tử. Tuy rằng biết rõ hy vọng không lớn thế nhưng hắn vẫn thử chạy tới.

Đăng Khôi biết tư chất cùng tu vi của mình cũng không quá cao nhưng hắn mấy năm nay đi theo sư phụ đã học được phù lục đạo, có thể miễn cưỡng chế tác phù lục cấp thấp.

Thế nhưng thực tế cho thấy suy nghĩ của hắn vẫn quá đơn giản, lúc này đây tán tu cấp thấp đến khảo thí ước chừng đã có hơn ngàn người mà Trực Dương Phái chỉ chọn hơn trăm tán tu, những người còn lại đều đã bị từ chối.

Tông môn tuyển chọn đệ tử, ngoại trừ số ít là hậu duệ của tiền bối trong tông cùng với con cháu gia tộc tu chân phụ thuộc ra thì đại đa số đều là trực tiếp từ trong trẻ nhỏ phàm nhân khu vực xung quanh chọn lựa người có linh căn, cũng tiến hành bồi dưỡng từ bé. Dưới tình huống như vậy, chẳng phân biệt tư chất ưu khuyết, chỉ cần trẻ nhỏ có linh căn cơ bản đều có thể thuận lợi tiến vào tông môn.

Loại còn lại là chiêu mộ từ trong tán tu thân mang kỹ nghệ nhập môn, tuổi tác bình thường khá lớn, vốn đã tu luyện nhiều năm. Chưa nói tới việc bồi dưỡng càng thêm khó khăn thì phương diện trung thành cũng là một vấn đề, ai cũng không dám cam đoan những tán tu trà trộn vào này có mục đích đặc thù nào khác hay không.

Bởi vậy tiêu chuẩn mà các đại tông môn dành cho đệ tử từ tán tu bình thường đều cao hơn nhiều, hoặc là tư chất linh căn phi thường xuất sắc, hoặc là có thiên phú đặc biệt nào đó, hay tu vi cao tới một mức nhất định.

Lại nhìn đám người thông qua khảo thí ở phía trước, Đăng Khôi liền không khỏi hâm mộ, trong bọn họ có thiên tài linh căn ưu tú, lại có người tuy rằng tư chất bình thường nhưng đã có tu vi Luyện Khí hậu kỳ trở lên hay người có thiên phú đặc thù về phương diện chế phù, rèn đúc.

Mà tư chất Tam Linh Căn của hắn so với Ngũ Linh Căn được xưng là phế vật tất nhiên là tốt hơn nhưng đặt ở trong toàn bộ Tu Chân Giới cũng chỉ xem như tư chất trung đẳng, không thể để cho Trực Dương Môn này đối đãi bằng con mắt khác, trực tiếp tuyển vào nhập môn.

Nếu muốn nhập môn, chỉ có thể giống như những tu sĩ bình thường khác, hoặc là trước ba mươi tuổi đã có tu vi Luyện Khí hậu kỳ trở lên, hoặc là có thiên phú đặc thù, tài nghệ xuất chúng.

Thế nhưng Đăng Khôi tu luyện mấy năm, hiện giờ tu vi cũng chẳng qua Luyện Khí tầng ba, mặc dù nói miễn cưỡng có thể chế tác phù lục cấp thấp, thế nhưng vẫn không được coi là sở hữu thiên phú chế phù tốt, ít nhất Trực Dương Môn người ta chướng mắt.

Tư chất Tam Linh Căn, tu vi Luyện Khí tầng ba, lại không có thiên phú đặc thù gì, tu sĩ như vậy ở Tu Chân Giới có không ít, so với phế vật Ngũ Linh Căn còn dễ thấy hơn nhiều.

Lại một lần nữa thở dài thật sâu, Đăng Khôi thi triển Khinh Thân Thuật, sau đó bắt đầu xuống núi giống như những tán tu khác.

Xuống đường núi, Đăng Khôi bắt đầu tự hỏi sau này nên đi nơi nào, chẳng lẽ muốn trở lại Thiên Vân Thành tiếp tục chế tác phù lục cấp thấp sao?

Thế nhưng chế tác phù lục cấp thấp kiếm được linh thạch ngay cả đan dược hằng ngày tu luyện cũng phải giật gấu vá vai, càng đừng nói tới Trúc Cơ xa vời, thậm chí là muốn đột phá đến Luyện Khí trung kỳ cũng không biết mất bao nhiêu năm nữa.

Ngay khi Đăng Khôi đang suy tư con đường tu luyện về sau như thế nào thì đột nhiên nghe thấy phía trước có mấy tán tu cũng không được chọn đang vừa xuống núi vừa thấp giọng nói chuyện với nhau:

"Lý huynh, hôm nay ta và ngươi tiến vào tông môn vô vọng, nếu không huynh đệ chúng ta ba tháng sau đi Ám Vụ Cốc thử một phen?"

Bên cạnh kia một nam nhân trung niên nghe xong lại là mặt lộ vẻ lo lắng nói: "Ám Vụ Cốc hiểm địa, vô số nguy cơ, Nhị giai cùng Tam giai yêu thú không ít, thậm chí còn có Tứ giai yêu thú qua lại... Hơn nữa ta và ngươi trên người ngay cả đơn kiện pháp khí nghiêm chỉnh đều không có, đi Ám Vụ Cốc thì đừng nói là Tứ giai yêu thú, ngay cả gặp phải Tam giai yêu thú cũng khó thoát khỏi c·ái c·hết!"

"Ám Vụ Cốc nguy hiểm ai cũng biết nhưng đối với chúng ta, nếu như không có đại cơ duyên, chỉ sợ phải khổ tu mấy chục năm mới có thể đột phá đến Luyện Khí hậu kỳ, như vậy còn mơ mộng gì tới Trúc Cơ đại đạo!"

Trung niên tu sĩ cũng là khẽ thở dài, sau đó phảng phất là hạ quyết tâm: "Phương huynh ngươi nói không sai, dù là chỉ có một tia hi vọng Trúc Cơ, Ám Vụ Cốc cũng không là gì... Chẳng qua lần này đi nguy hiểm vô cùng, chúng ta vẫn cần phải chuẩn bị cẩn thận, mua một ít phù lục, đan dược, tốt nhất là tìm được đơn kiện pháp khí hoàn chỉnh!"

Nghe hai người này nói chuyện với nhau, Đăng Khôi cũng khẽ động trong lòng. Cả hai cũng giống như hắn, đều là loại người không tư chất, không thiên phú nhưng vì nhanh chóng tiến giai Luyện Khí hậu kỳ để về sau có một tia hy vọng Trúc Cơ cũng chấp nhận mạo hiểm tiến vào Ám Vụ Cốc.

“Như vậy mình thì sao, có phải cũng muốn đi Ám Vụ Cốc thử sức một phen hay không?”

Ám Vụ Cốc là một hiểm địa nằm ở phía Đông Nam Thiên Vân Thành, cách đó ba trăm dặm. Nơi này quanh năm bị sương mù dày đặc bao phủ, hơn nữa còn ẩn chứa kịch độc, tu sĩ không thể lưu lại quá lâu, nếu không sẽ bị sương mù ăn mòn hóa thành một bộ xương khô.

Chẳng qua cứ cách ba năm, sương mù sẽ tản đi, lúc này mới có vô số tu sĩ tiến vào trong cốc săn g·iết yêu thú, tìm kiếm linh dược.

Chỉ là cho dù sương mù không còn nhưng Ám Vụ Cốc vẫn nguy hiểm vô cùng, bên trong có rất nhiều yêu thú từ Nhị giai, Tam giai tương đương với tu sĩ Luyện Khí trung kỳ, hậu kỳ thậm chí còn có cả yêu thú Tứ giai xuất hiện, thực lực như vậy đã có thể so với Trúc Cơ sơ kỳ.

Ám Vụ Cốc đối với Đăng Khôi chỉ có tu vi Luyện Khí sơ kỳ mà nói không thể nghi ngờ là một hiểm địa, đi rồi có thể còn sống đi ra hay không đều là một ẩn số.

Nhưng nguy hiểm thì sao?

Vô số tu sĩ cấp thấp vẫn nối đuôi nhau không dứt mà tiến vào Ám Vụ Cốc chỉ vì truy cầu một tia hy vọng mỏng manh là vấn đỉnh đại đạo!

Chương 1 : Tán tu