Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Đạo Mênh Mang
Unknown
Chương 20 : Hắc y tu sĩ
Vừa đánh bại mấy con yêu thú màu đen vô danh, Đăng Khôi đã phán đoán rằng những yêu thú này chỉ là Nhất Giai, do đó hắn có thể dễ dàng tiêu diệt chúng mà không tốn nhiều sức lực. Tuy nhiên, hiện tại trước mặt hắn không chỉ có một hai con, mà là mấy chục con. Đối diện với số lượng yêu thú Nhất Giai nhiều như vậy, dù Đăng Khôi có tự tin đến đâu cũng không khỏi cảm thấy thận trọng hơn.
Vì không biết những yêu thú này có thần thông gì đặc biệt, Đăng Khôi không có ý định để chúng lại gần. Hắn rót pháp lực vào Bạch Ngọc Phiến trong tay, liên tục vung ra từng đợt bạch quang. Mỗi đợt bạch quang khi rơi vào bầy yêu thú đều có thể đánh rơi một con. Tuy nhiên, mặc dù công kích của Bạch Ngọc Phiến sắc bén, nó không phải là pháp khí quần công, nên không thể tiêu diệt hết toàn bộ bầy yêu thú trước khi chúng lao tới.
Lúc này, Đăng Khôi dùng tay trái vỗ vào một túi trữ vật, xuất hiện một thanh phù lục – chính là Hỏa Cầu Phù do hắn tự chế, có rất nhiều phù lục cấp thấp. Hắn giơ tay lên, hơn mười tấm Hỏa Cầu Phù bay ra, trên không trung hóa thành những đoàn hỏa cầu, lao vào bầy yêu thú.
Ngay lập tức, đám yêu thú bị ánh lửa bao phủ, sau vài hơi, ánh lửa tắt đi, không khí tràn ngập mùi khét, trên mặt đất rơi đầy xác những con yêu thú màu đen đã bị đốt cháy. Dù vậy, Đăng Khôi vẫn không thể lơ là. Sắc mặt hắn vẫn giữ vẻ thận trọng, thần thức đã tản ra xa ba mươi trượng, liên tục quan sát tầng sương độc màu trắng phía trước.
Chỉ sau mấy hơi, trong sương trắng bỗng phát ra tiếng kêu bén nhọn. Ngay sau đó, mấy chục con yêu thú màu đen lại lao ra, trong đó có vài con đã đạt đến Nhị Giai. Thấy tình trạng này, Đăng Khôi không dám lơ là. Hắn nhanh chóng kích hoạt một lớp phòng hộ, đồng thời dùng tay trái quăng ra hơn mười tấm Hỏa Cầu Phù. Khi những hỏa cầu bay đến bầy yêu thú, hắn đồng thời rót pháp lực vào Bạch Ngọc Phiến, phát ra một đạo bạch quang sáng hơn trước.
Hỏa cầu và bạch quang cùng lúc công kích vào bầy yêu thú. Bạch quang trực tiếp đánh trúng một yêu thú Nhị Giai, trong khi hỏa cầu cũng lao vào bầy yêu thú. Tuy nhiên, khi những yêu thú Nhất Giai bị t·hiêu r·ụi, những yêu thú Nhị Giai còn lại lại càng nhanh hơn, lao về phía Đăng Khôi.
Thấy vậy, Đăng Khôi liên tục kích hoạt Bạch Ngọc Phiến, phát ra hai đạo bạch quang, nhưng chúng bị mấy yêu thú Nhị Giai chống lại. Mặc dù Đăng Khôi vẫn giữ vẻ bình tĩnh, trong lòng hắn đã sinh ra lo lắng. Nếu có thêm nhiều yêu thú Nhị Giai hoặc thậm chí Tam Giai xuất hiện, hắn có thể sẽ gặp nguy hiểm. Vì vậy, Đăng Khôi quyết định rút lui, không chút do dự.
Hắn thi triển Khinh Thân Thuật, nhanh chóng rời xa bờ sông. Trong khi đó, tầng sương trắng lại xuất hiện thêm hàng trăm yêu thú, trong đó có một số Nhị Giai và vài Tam Giai. Nhận thấy tình hình nguy hiểm, Đăng Khôi không dừng lại, lập tức thi triển Khinh Thân Thuật và tiếp tục rời đi mà không quay đầu lại.
Kỳ lạ thay, những yêu thú màu đen chỉ truy kích khoảng vài trăm trượng rồi dừng lại. Dù chúng phát ra những tiếng kêu bén nhọn, chúng không tiếp tục đuổi theo Đăng Khôi. Đăng Khôi cảm thấy nơi này quả thực có điều kỳ lạ, nếu không phải hắn thử thăm dò trước, thì khó mà bảo toàn tính mạng.
Hắn tiếp tục di chuyển, vòng qua sương trắng và đi theo hẻm núi phía Tây. Sương trắng không vô tận, và sau khi đi hơn năm mươi dặm về phía Bắc, Đăng Khôi đã không còn thấy sương trắng nữa. Hắn tiếp tục hành trình về phía Tinh Linh Bàn chỉ thị, trong khi phải vượt qua các trở ngại như leo núi và lội suối. Trên đường, hắn gặp một con Nhị Giai yêu thú, mà thực lực của con thú này không quá mạnh. Hắn mất chút thời gian để tiêu diệt nó, nhưng vật liệu của con thú có giá trị đáng kể.
Cuối cùng, sau khi đi trăm dặm về phía Bắc, Đăng Khôi đã nhìn thấy ngọn núi tuyết trắng xóa mà Tinh Linh Bàn chỉ thị. Ngọn núi này cao hàng nghìn trượng và nửa phần trên của nó bị băng tuyết bao phủ. Đăng Khôi hy vọng có thể tìm thấy tung tích Cửu Tinh Thiên Hạt ở đây.
Dù ngọn núi to lớn, nó không thể ngăn cản bước chân của tu sĩ nếu không có cấm chế đặc biệt hoặc nguy hiểm khác. Đăng Khôi thi triển Khinh Thân Thuật, nhanh chóng tiến về phía đỉnh núi. Hắn đã tới giữa núi tuyết, nơi băng tuyết dày đặc. Hắn lẩn khuất trong tuyết trắng, khó mà nhận thấy từ xa.
Khi đi chậm lại, Đăng Khôi cẩn thận tìm kiếm tung tích Cửu Tinh Thiên Hạt, mà tìm được Yêu Phách Thảo là một phương pháp tốt nhất. Yêu Phách Thảo là loại linh thảo mà ít yêu thú ưa thích, trong khi Cửu Tinh Thiên Hạt lại thích ăn chúng. Tìm được Yêu Phách Thảo trong Băng Hàn Chi Địa sẽ tăng khả năng tìm thấy Cửu Tinh Thiên Hạt.
Chậm rãi tiến về phía trước, Đăng Khôi thần thức đã được mở rộng tối đa để tìm kiếm các linh thảo hoặc yêu thú trong vòng ba mươi trượng. Sau nửa canh giờ, hắn đã tìm thấy một mảnh Yêu Phách Thảo trong một khu vực tránh gió của cốc.
Khi thấy Yêu Phách Thảo, Đăng Khôi vui mừng. Những cây Yêu Phách Thảo này đã bị gặm nhấm, và vẫn còn vương lại một tia yêu khí mờ mịt, chứng tỏ có yêu thú thường xuyên đến ăn chúng. Tuy nhiên, không biết liệu có phải là Cửu Tinh Thiên Hạt mà Đăng Khôi tìm kiếm không.
Sau khi kiểm tra xung quanh, Đăng Khôi bắt đầu bố trí trận pháp. Do Cửu Tinh Thiên Hạt có khả năng di chuyển nhanh, nếu không thể đuổi kịp, hắn cần phải bẫy nó bằng trận pháp.
Ngay khi trận pháp hoàn tất, Đăng Khôi thấy một đạo độn quang màu đen xuất hiện ở chân trời xa. Nhận thấy tình hình, hắn kích hoạt trận pháp ẩn nấp thân hình. Người xuất hiện là một tu sĩ trẻ tuổi mặc áo đen, tu vi cao hơn Đăng Khôi, ít nhất là Luyện Khí hậu kỳ. Tu sĩ này tỏa ra khí tức âm hàn, lạnh lẽo hơn cả băng tuyết, như thể có thể đông cứng cả thần hồn.
Tu sĩ áo đen dừng lại một lát rồi lao về phía trước, hướng về khu vực có Yêu Phách Thảo – cũng chính là nơi Đăng Khôi đang ẩn nấp.