Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Đạo Mênh Mang
Unknown
Chương 4 : Nguy hiểm
Hai ngày sau, ngay tại Đăng Khôi vừa tế luyện xong Thanh Vụ Kiếm, chuẩn bị rời đi thì chân trời phía xa xa lại truyền đến mấy tiếng quát lớn, Đăng Khôi ngẩng đầu nhìn lên, cũng chỉ nhìn thấy phía trước có ba đạo thân hình đang hướng về phía mình mà đến.
Bọn họ cũng không phải cùng một đám người khi vẫn còn đang giao chiến với nhau, hai người phía sau thỉnh thoảng vung vẩy ra quang mang đánh tới tu sĩ phía trước.
Cả ba người đều là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ!
Đăng Khôi thân là tu sĩ Luyện Khí trung kỳ, thần thức bao quát không quá mấy chục trượng nhưng vẫn liếc mắt liền nhìn ra ba tu sĩ ngoài ngàn mét kia cũng do bọn họ đều đang ngự vật phi hành.
Phi thiên độn địa chính là người bình thường đối với tu sĩ ấn tượng rõ ràng nhất nhưng cũng không phải tất cả tu sĩ đều có thể phi hành, chỉ có tu vi đến Trúc Cơ Kỳ mới có thể bằng vào tự thân thực lực ngự không mà đi.
Về phần tu sĩ Trúc Cơ Kỳ trở xuống cũng có thể thông qua phương thức ngự vật phi hành để làm được điều này. Chẳng qua ngự vật phi hành đối với pháp lực yêu cầu phi thường cao, bình thường chỉ có Luyện Khí hậu kỳ tu sĩ mới có thể thực hiện được, cũng khó có thể kéo dài.
Ba người phía trước dưới chân đều giẫm lên pháp khí để phi hành, tốc độ tương đối nhanh, chỉ chốc lát liền bay tới phía trước Đăng Khôi mấy trăm mét khiến cho hắn còn chẳng có thời gian thi triển Yểm Linh Quyết để tạm tránh.
Tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ phía trước đang chạy trốn mặc cẩm bào màu tím, đầu đeo trâm ngọc, nhìn qua phảng phất như là con cháu thế gia nhưng hiện tại cẩm bào của người này đã lại rách nát, hơn nữa còn nhuốm không ít máu.
Người nọ nhìn thấy Đăng Khôi thì khuôn mặt liền lộ vẻ vui mừng, lớn tiếng nói: "Tam đệ, mau tới đây giúp ca ca một phen!"
“Tam đệ?”
Hai chữ này vừa thốt ra, hai tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ đuổi g·iết phía sau cũng nhíu mày, một người trong đó hừ lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp lao về phía Đăng Khôi.
"Các ngươi muốn gì, ta với hắn không hề quen biết!" Đăng Khôi nghe được tiếng “Tam đệ” kia thì trong lòng liền thầm hô không tốt, người này tâm tư thật ác độc, vì để chính mình cùng liên lụy mà nói lung tung rằng mình là tam đệ của hắn.
Nếu như là bình thường, loại lời nói dối này chẳng có tác dụng gì nhưng hiện tại bọn họ đang giao chiến sinh tử, hai người phía sau truy kích mà đến vốn đang muốn tiên hạ thủ vi cường nên cũng trực tiếp động thủ với Đăng Khôi, tránh cho đêm dài lắm mộng. Dù sao đối phương cũng chỉ là một tu sĩ luyện khí trung kì nên cả hai đều vô thức xem thường hắn, cho rằng cũng chỉ trong nháy mắt là xong.
"G·i·ế·t một là g·iết, g·iết hai cũng là g·iết, hừ, mặc kệ ngươi cùng hắn có quan hệ hay không, gặp phải chúng ta Hắc Bạch Song Sát coi như ngươi xui xẻo đi!" Trung niên tu sĩ hướng về Đăng Khôi mà đến, sắc mặt lạnh lùng, vừa nói vừa thôi động pháp khí lập loè hàn mang.
Gặp phải tình huống này, Đăng Khôi cho dù là trong lòng bất mãn nhưng cũng nhanh chóng thúc đẩy Thanh Vụ Kiếm ngăn địch, thân hình đồng thời cũng nhanh chóng rút lui về phía sau để thoát ly chiến trường, trực tiếp chạy trối c·hết.
Hắn đã nhìn ra pháp khí mà tu sĩ mặt lạnh kia sử dụng tuy rằng cũng là pháp khí trung phẩm nhưng lại là một loại nguyên bộ pháp khí.
Các loại pháp khí trong Tu Chân Giới nhiều không kể xiết, thường thấy nhất dĩ nhiên là kiếm, đao, thuẫn. Những pháp khí này phần lớn là thuộc về đơn kiện pháp khí, ngoài đó ra còn có nguyên bộ pháp khí tương đối đặc thù, thường là phi châm, phi kiếm uy năng so với pháp khí bình thường đều hơn không ít.
Đối phương không chỉ là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, hơn nữa còn thúc đẩy nguyên bộ pháp khí nên trong lòng Đăng Khôi liền biết chính mình không địch lại, không chút do dự xoay người bỏ chạy.
Bất kể là nguyên nhân gì, lưu lại cùng cường địch liều mạng đều là hành vi mất lý trí.
Mắt thấy Đăng Khôi xoay người bỏ chạy, tu sĩ mặt lạnh kia cười khẩy một tiếng: “Chỉ là một tu sĩ Luyện Khí trung kỳ cũng muốn chạy trốn trước mặt ta, quả thực là si tâm vọng tưởng.”
Lập tức, hắn liền thôi động pháp lực, phi châm toả ra hàn mang, lơ lửng ở trên không trung phát sau tới trước, trực tiếp bắn về phía Đăng Khôi.
Đăng Khôi thấy vậy thì thân hình thoáng dừng lại, Thanh Vụ Kiếm liền lao ra ngăn chặn hai phi châm kia.
Trong nháy mắt, chỉ nghe vài tiếng v·a c·hạm chói tai truyền đến, Đăng Khôi liền thấy quang mang trên Thanh Vụ Kiếm so với lúc trước mỏng đi không ít, hiển nhiên cùng Hàn Đinh giao phong đã bị tổn hại không nhẹ.
Lúc này phía sau cũng là truyền đến giọng nói của tu sĩ trung niên kia : "Thế nào, Đoạt Mệnh Phi Châm của ta không tệ chứ?"
Chạy trốn không xong, lúc này Đăng Khôi cũng quay người lại, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng đến thấu xương.
Hắn biết rõ đây là thời khắc nguy hiểm nhất kể từ khi tu luyện cho tới bây giờ, hôm nay vô cùng có khả năng sẽ là ngày hắn phải bỏ mạng, thân tử đạo tiêu.